Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Chẳng hiểu vì sao mà tôi lại thấy ngại ngùng khi Lâm nhìn tôi như thế, tôi liến thoắng vừa nói vừa làm mẫu cách dùng điều khiển cho anh. "Anh- anh không biết dùng cái này thật hả? Đây nhé, anh cầm điều khiển lên, chỉ vào máy điều hòa, rồi ấn nút này đến khi nó phát ra tiếng và nháy đèn là được, còn điều chỉnh nhiệt độ thì..." Tôi nói một thôi một hồi, mới nhận ra rằng hình như mình hướng dẫn hơi nhanh quá, không biết anh có theo kịp không. Tôi quay người lại nhìn anh, anh vẫn nhìn tôi cười, khiến tôi càng thêm xấu hổ.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé, vậy sau này tôi không khách sáo nữa đâu." Vì quá bối rối mà tai tôi ù đi, chỉ ậm ừ với anh cho qua chuyện. Khi tôi đang cố gắng tìm một chủ đề khác để cứu vớt lại bầu không khí ngột ngạt này thì Lâm đã nói trước.

"Ngày mai cậu có công việc gì không? Tôi định xuống ao câu ít cá, nếu rảnh cậu có thể đi cùng. Dù sao cậu cũng định sống lâu dài ở đây, tuy tôi không phải chủ nhân nơi này nhưng cũng coi như quen tay hay việc, để tôi giúp cậu làm quen một chút, còn cậu dạy tôi sử dụng các loại đồ hiện đại này, chúng ta không ai nợ ai, được không?"

Lâm nói vậy khiến tôi nhận ra rằng anh biết tôi không muốn mắc nợ anh, làm tôi càng thêm căng thẳng, nhưng tôi cũng cảm kích ý tốt của anh, nên đồng ý hẹn anh tám giờ sáng hôm sau chúng tôi sẽ cùng đi câu cá. Lâm cười, uống thêm một chén nước rồi cũng đứng dậy về gian sau, nói rằng để tôi có thời gian nghỉ ngơi.

Tiễn Lâm ra đến cửa, tôi đóng cửa trước của gian nhà chính, rồi đứng dựa vào đó thở dài. Thực ra tôi không buồn ngủ, mới có hơn chín giờ, thường thì giờ mới là lúc tôi ăn uống xong và bắt đầu viết tiếp nghiên cứu tại nhà. Tôi thường làm việc đến khoảng một giờ rồi thức dậy vào năm rưỡi sáng hôm sau để đến viện lúc bảy giờ. Sinh hoạt như vậy bào mòn tôi, nhưng cũng khiến cơ thể tôi quen dần với thói quen xấu đó, và lúc này thì khốn nạn thay, tôi chẳng tài nào ngủ nổi. Tôi cố ngăn mình suy nghĩ rằng tôi đến đây sẽ thành gánh nặng cho Lâm (như tôi đã từng với tất cả những người tôi quen biết), dù tôi có để anh ở lại đây hay đuổi anh đi. Tôi mệt lắm, nhưng tôi không ngủ được, cũng không thể cản được từng dòng suy nghĩ đang hủy hoại tôi.

Tôi đứng ở sau cửa một lúc lâu, rồi bước qua sân nhỏ, vào buồng trong lấy một quyển sách rồi cứ ngồi trên sập đọc. Tôi đọc mà không chú tâm, cứ qua vài trang lại phải lật lại vì chợt tỉnh ra mình chẳng biết đã đọc cái gì. Quá chán nản, tôi lục balo đồ cá nhân, lấy lọ kẹo melatonin nhai vài viên, cưỡng ép mình đi ngủ. Thế mà tôi ngủ được thật, dù tôi có nằm trằn trọc một hồi, nhưng cũng ngủ được đến hơn năm giờ.

Khi tôi mở cửa thì Lâm cũng đang ở trong sân, anh đang dọn bát đũa ra bàn. Anh nhìn tôi với vẻ khá ngạc nhiên. "Cậu dậy sớm thế? Tôi chưa nấu xong đồ ăn sáng, cậu cứ ngồi đây chờ nhé."

Nói rồi anh lại vòng vào nhà bếp, tôi nghe thấy tiếng chảo và muỗng, tôi muốn vào giúp anh, nhưng lời nói của anh cứ như một mệnh lệnh buộc tôi phải thi hành, hết cách, tôi đành rề rà mà ngồi vào bàn. Nhưng tôi cũng không thể khiến mình trông vô dụng quá, tôi lấy chè trong hộc bàn, rồi lại kiểm tra phích nước, hình như Lâm mới vừa đổ nước vào nên hãy còn nóng hôi hổi, tôi tráng ấm chén rồi hãm một ấm chè. Quả thực nói ra thì sợ các bạn chê cười, nhưng tôi nghiện caffeine nặng, chè và cà phê không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, mà có lẽ đó là bệnh chung của những người làm nghiên cứu chăng? Ở nhà cũ chè không thiếu, nhưng lại không có cà phê. Tôi đoán ông cậu tôi không quá thích thú với những thứ đương thời bọn ranh con thích, còn Lâm thì như người sống trong rừng, anh chẳng hiểu gì về những thứ như vậy. "Khi nào mình sẽ lái xe lên huyện mua một ít" tôi nhủ thầm trong đầu, rồi im lặng nhìn chằm chằm ấm chè, nghiễm nhiên chờ Lâm phục vụ mình.

Bữa sáng của chúng tôi đơn giản nhưng cũng coi như đầy đủ và thậm chí là khá ngon, mì xào với trứng, cải ngọt và thịt nạc. Lâm có lòng đến mức trang trí cho đĩa của tôi khá ngon mắt, còn lấy thêm cho tôi một cốc nước ấm. Hai chúng tôi chỉ tập trung ăn mà chẳng nói gì với nhau, tôi nghĩ đó là thói quen của Lâm, còn tôi thì do đã cô độc quá lâu, lại thêm nhiều phần là ái ngại nên càng không nói gì. Đã lâu lắm rồi tôi không ăn cơm với người khác, tôi quá bận để về ăn với gia đình, cũng quá mệt mỏi để tụ tập với bạn bè và đồng nghiệp. Làm bạn với tôi trong giờ cơm chỉ có mấy bộ phim hoạt hình tôi mở bừa trên điện thoại mà thôi.

Cơm nước xong vẫn còn chưa đến giờ chúng tôi hẹn nhau câu cá, tôi giành với Lâm bằng được việc dọn dẹp bát đũa, anh cũng thuận theo tôi.

"Tôi đã pha ấm chè lúc anh nấu ăn, giờ có lẽ đã uống được rồi, anh thử xem sao"

Tôi chỉ để lại một câu như vậy rồi bê bát đũa vào bếp, bữa sáng chẳng có bao nhiêu đồ, rửa một chút là xong. Tôi lau tay, chạy vào buồng cầm ra điện thoại di động mà tôi mới sạc đêm qua sau cả tuần bỏ xó, ý muốn dạy Lâm sử dụng điện thoại, dù tôi chẳng biết anh có cần không, nhưng đến điều hòa anh còn chẳng biết xài thì rõ ràng là không thể biết đến thứ càng hiện đại hơn như smartphone rồi. Trong tâm trí tôi có một niềm phấn khích không tên, cảm giác như tôi lại được đứng trên bục giảng truyền đạt kiến thức cho các sinh viên, hoặc lại được đứng trên bục bảo vệ các nghiên cứu của mình vậy. Cảm giác này tôi tưởng như đã quên mất từ lâu, nay lại được khơi gợi nhờ mong muốn thực hiện "cuộc trao đổi" với Lâm.

"Anh có biết sử dụng thứ này không?" Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, do tôi có phần kích động mà chẳng để ý chỗ ngồi có phù hợp hay không nữa, từ lúc đến đây tôi luôn ngồi đối diện anh, chưa từng ngồi cạnh như thế này. May sao tôi chưa đến mức lú lẫn mà lao vào chỉ bảo cho anh ngay, vẫn hỏi anh về chiếc điện thoại trước.

"Cái này là điện thoại thông minh phải không? Tôi có nhìn thấy chúng trên truyền hình, nhưng quả thực chưa từng sử dụng, ông cụ có đưa tôi một chiếc điện thoại di động thôi, này" Anh nói rồi rút từ túi quần ra một chiếc điện thoại bấm số chẳng biết là từ đời nảo nào rồi.

"Ừ thì, cái này dùng rất tiện luôn, có thể gọi điện và nhắn tin nhanh hơn ấy, cũng có thể dùng như TV, thậm chí ngay cả ở xa cũng có thể nhìn thấy nhau..."

"Cậu có thường xuyên dùng nó để thấy những người khác không?"

Tôi không biết tại sao Lâm lại hỏi như vậy, cả người tôi chững lại, đờ ra vì câu nói của anh. Ý anh là sao, việc tôi có liên lạc với người khác không thì liên quan gì đến việc này, đằng nào mấy ngày nữa anh cũng phải rời khỏi đây, cớ gì anh lại hỏi tôi chuyện riêng tư như vậy? Tôi kiềm nén cơn khó chịu đột ngột dập tắt cảm hứng giảng giải của mình, lạnh nhạt bỏ qua câu hỏi của anh, chỉ thao tác trên màn hình và chỉ dẫn một cách máy móc các chức năng cơ bản nghe gọi của điện thoại. Rồi tôi để anh tự mày mò với nó, vào nhà lấy chiếc điện thoại thông minh cũ của mình.

"Anh đưa tôi điện thoại của anh đi." Tôi nói, Lâm có vẻ không hiểu, nhưng vẫn lấy điện thoại của anh ra cho tôi. Tôi bật nắp sau của điện thoại, tháo pin, rút sim ra, nhét vào máy cũ của tôi, lưu số tôi lại. "Cho anh." Tôi không biết mình bị làm sao, rõ ràng tôi muốn đuổi anh rời khỏi đây, nhưng lại đưa cho anh một chiếc điện thoại có lưu liên hệ của tôi.

Lâm có lẽ càng bất ngờ với hành vi của tôi hơn, anh do dự nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy điện thoại, nói cảm ơn tôi. Không khí lại lần nữa căng thẳng, cuộc trò chuyện của chúng tôi lại đi vào bế tắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top