Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập V: Điệp Phủ - Huấn Luyện Phục Hồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi thanh kiếm của tôi cắt đầu Hạ Huyền Tam, chân tôi cũng nhũn lại. Thật sự là tôi đã kiệt sức rồi.

Rắc ...

Hể ... Chân tôi bị sao vậy ... Nhưng ngay lập tức tôi gục xuống và hét lên vì đau đớn.

- Em sao vậy Tsukikuro-kun ? - Rengoku-san hốt hoảng.

Đùi phải của tôi đau quá ...

- Em nghĩ chân của em đã bị rạn xương đùi rồi. Anh mau kêu kakushi tới đi, em không lết nổi nữa đâu. Còn Murata-san, anh ổn chứ ?

- Tôi không sao, nhưng cậu đang bị thương quá nặng đấy. Rạn xương đùi như thế, liệu phải nghỉ ngơi bao lâu ?

- Tôi cũng chịu, nhưng mà ...

Chưa kịp nói gì thì tôi đã gục xuống vì mệt mỏi rồi.


(Góc nhìn của Rengoku Kyojuro)

- Nè, Tsukikuro-kun! - Tôi hốt hoảng, không thể để em ấy chết được.

- Xin hãy bình tĩnh, Viêm Trụ Rengoku-sama! - Cậu Murata bên cạnh nói - Chỉ là cậu ấy kiệt sức thôi. Việc của chúng ta là đợi kakushi tới ạ.

- Vậy sao ... Em đã làm rất tốt, Tsukikuro-kun!

Được vài phút sau, các kakushi đã tới. Đằng sau họ là Trùng Trụ, Kochou Shinobu.

- Xong rồi sao ? - Kochou-san hỏi tôi.

- Phải. Chúng ta về thôi.

- Anh đã giết chết Hạ Huyền Tam sao ?

- Không phải, Tsukikuro-kun đã làm điều đó, mặc dù có được một chút trợ giúp của tôi - Lúc này phải là tôi mang Tsukikuro theo thì mới yên tâm.

- Vậy sao, cậu ấy không sao chứ ?

- Có vẻ là bị rạn xương đùi, Kochou, nghiêm trọng không ?

- 2 tháng là khoảng thời gian tối thiểu cho một vết thương như thế này, nhưng sẽ không có di chứng lâu dài - Kochou tươi cười - Quá tốt rồi, có vẻ cuối cùng anh cũng có Tsuguko nhỉ ?


Thời Chiến Quốc (Sengoku Era), Phủ Nhật Trụ.

- Vậy đấy! Yoriichi, anh trai cậu hóa quỷ rồi! - Thủy Trụ hét lên.

- Và Chúa Công thì bị anh trai cậu giết chết! Hắn phản bội mọi người rồi! - Phong Trụ vừa nói vừa nức nở nước mắt.

- Tự sát để đền tội đi, Yoriichi! - Minh Trụ gào lên, tay thì túm lấy haori của Yoriichi - Cậu phải đền tội vì đã rước một kẻ phản bội vào đây! Cậu ... cậu ...

- Bình tĩnh lại đi mọi người! - Viêm Trụ đời đầu, Rengoku Enjuro thốt lên - Việc Yoriichi không thể kết liễu được Muzan là một điều không may, nhưng chúng ta thì sao ? Chúng ta không thể làm được điều mà Yoriichi-san đã suýt nữa làm được, vậy sao chúng ta lại trách cậu ấy ? Điều đó hoàn toàn vô lý.

- Rengoku-san, xin anh đừng nói gì hết - Nham Trụ nói - Đúng là chúng ta không thể nói gì về điều đó, nhưng về Michikatsu thì sao ? Anh trai của Yoriichi được ai đem đến đây ?

Thật hỗn loạn.

Thật bi thảm.

Một tân chúa công trẻ tuổi phải đối mặt với sự phẫn nộ của hầu như mọi Trụ Cột và một Yoriichi cũng sụp đổ y như Rengoku Enjuro.

...

2 tuần sau, tại cửa phủ Viêm Trụ.

- Thật may mắn khi cậu không sao, Yoriichi-san.

- Ừm, mặc dù ... tôi cũng không biết phải nói sao nữa - Yoriichi nói - Nhưng thật sự là lỗi của tôi mà Michikatsu đã thành ra thế này.

- Tôi cũng không biết nữa - Rengoku Enjuro nói - Tôi nên viết như thế nào về giai đoạn vừa huy hoàng cũng vừa đen tối này đây ...

- Việc đó ... tùy vào anh thôi, Enjuro-san - Yoriichi nói - Nhưng tôi khuyên anh nên viết sự thật, và đừng xóa bỏ Hơi thở Mặt Trăng ... Có thể căm ghét nghệ sĩ, nhưng đừng căm ghét nghệ thuật. Tôi không thể bảo anh từ bỏ hận thù với anh trai tôi, và đó là một sự căm thù chính đáng ... Nhưng ít nhất, chúng ta có thể làm mọi thứ để di sản này có thể đi tiếp tới tương lai.

- Vâng ... tôi xin hứa! Tôi sẽ bảo lưu cả Hơi thở Mặt Trời và Hơi thở Mặt Trăng, cùng với Hơi thở của Ánh Lửa, gia tộc Rengoku sẽ cố gắng hết sức để chúng không mất đi! Tôi xin hứa với anh!

...

- Cảm ơn cậu, Enjuro. Ngày đầu tiên gặp mặt, là tôi cảm ơn cậu. Ngày hôm nay, có lẽ là ngày cuối cùng tôi gặp cậu, vẫn là tôi phải cảm ơn cậu. Gia tộc của cậu luôn là gia tộc mà tôi mang ơn.

Tôi mới là người phải cảm ơn, Yoriichi. Những gì cậu đã đem lại cho Sát Quỷ Đoàn là điều mà tôi tin rằng sẽ từ từ vun đắp lại sức mạnh, để chúng ta trong tương lai sẽ hướng tới đỉnh cao lần nữa!

Mặc dù vậy ...


Trở lại hiện tại, 1 tuần sau.

Cũng không biết được bao lâu, tôi thức dậy.

Đây là đâu ...

Chân phải tôi không cử động được ...

Phải rồi, tôi bị rạn xương đùi mà.

Lật chăn, tôi nhận ra đó là bó bột.

May quá, vậy là tôi không sao hết.

Có thể ra khỏi giường được không nhỉ ?

Cũng chật vật một lúc, nhưng tôi cũng có thể rời khỏi giường rồi. Có nạng ở bên cạnh nên tôi không phải chật vật cho lắm.

Vừa mới xuống tới cửa phòng tôi, thì con quạ của tôi bị đánh thức.

- Ngươi đi đâu thế, Tsukikuro ? Kawk! - Vừa nói, con quạ vừa cố kéo áo tôi lại.

- Ta chỉ định đi ra ngoài chút thôi Korigame, mà đây là đâu ?

- Đây là Điệp Phủ đấy. Kawk! Nhà ngươi bị thương nên đang ở đây nghỉ ngơi mà.

- Là vậy sao ... Cho ta đi dạo chút nha ... - Tôi xin con quạ.

- Không được ... Kawk! Kawk! Di chuyển nữa là chân của ngươi sẽ phế hoàn toàn đấy!

- Thôi nào thôi nào, ta sẽ di chuyển nhẹ nhàng mà ... - Tôi bất lực trước con quạ của mình.

Sau một hồi kì kèo, cuối cùng con quạ cũng phải để tôi đi lại với cặp nạng, mặc dù Korigame sẽ luôn mổ tôi nếu tôi di chuyển quá nhanh.

Khi tôi xuống tới sảnh chính, một cô gái với chiều cao trung bình, mái tóc đen tách ra 2 đuôi. Đôi mắt có màu xanh biển đậm đã đứng ngay ở vườn hoa.

- Chờ chút, sao anh lại đi ra ngoài này !? - Cô gái kia hoảng hốt.

- Xin lỗi, nhưng tôi vừa mới tỉnh dậy và muốn xem xét xung quanh thôi. Không được sao ?

- Cũng được thôi, nhưng xin lỗi vì đã để anh phải đi một mình. Cần tôi đi cùng chứ ?

- Được thôi, cảm ơn cô. Tên cô là gì thế ?

- Tôi là Kanzaki Aoi. Còn anh ?

- Tsukikuro Kamamura. Rất vui được gặp cô - Tôi mỉm cười.

Chúng tôi bước đi xung quanh chiếc hồ nhỏ tại Điệp Phủ.

- Vậy, sao anh tham gia Sát Quỷ Đoàn vậy ?

- Biết nói sao nhỉ ... Tôi sống sót sau một cuộc tàn sát do quỷ gây ra, nên tôi đã tham gia Sát Quỷ Đoàn dưới sự hướng dẫn của Rengoku-san, người đã cứu tôi - Tôi cúi nhẹ đầu - Nếu không có anh ấy, e rằng tôi đã ...

- Tôi hiểu mà. Chính tôi cũng vậy, gia đình thì bị quỷ giết hại, còn tôi thì sống sót.

- Chuyển chủ đề nhé Kanzaki-san. Sở thích của cô là gì thế ?

- Tôi rất thích thưởng thức trà trong khi ngắm bể cá cảnh của Kochou-sama. Thật là một sự thư thái sau một ngày mệt mỏi chăm sóc những sát quỷ nhân tại bệnh xá của Điệp Phủ, anh thấy sao về nó ?

- Tôi không thể đồng tình hơn. Đúng là một cảnh tượng yên bình. Trùng hợp thay, tôi cũng rất thích thưởng thức trà, đặc biệt là trà đen.

- Trà đen sao ? Đó là loại trà duy nhất mà tôi không thể pha được - Kanzaki-san bối rối - Liệu anh có thể pha cho tôi một tách vào lúc nào đấy không ?

- Rất sẵn lòng phục vụ, Kanzaki-san.

Bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn, cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng dần không còn chút gượng ép nào. Chúng tôi trò chuyện về rất nhiều thứ, từ quá trình tập luyện, tới cuộc sống thường nhật khi nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc trời đã ngả tối, Kanzaki-san cũng không dám tạm ngưng công việc nữa.

- Được trò chuyện với anh thực sự rất vui, nhưng giờ tôi phải về chuẩn bị bữa tối đây. Anh cũng sớm quay lại nhé.

- Vâng.

Ngay khi Kanzaki-san quay về, thì tại cổng Điệp Phủ, Rengoku-san đã tới.

- Tsukikuro-kun, mừng em đã tỉnh lại!

- Rengoku-san! - Tôi mừng rỡ định chạy tới, nhưng lại hụt chân vì nạng và bó bột.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Rengoku-san đã tới đỡ lấy tôi.

- Trận chiến vừa qua em đã làm rất tốt rồi đó, Tsukikuro-kun!

- Nếu không phải vì anh đã xử lý mấy quả bom sương mù đó thì em đã không thể cắt đầu con quỷ rồi. Chính em mới phải cảm ơn.

- Không đâu, thật ra cái thời điểm em hoàn thiện Bát hình của em thì đó đã là chiến thắng rồi. Con quỷ đó không thể đối phó với một chiêu thức như thế. Xin lỗi vì anh đã cản trở cơ hội làm Trụ Cột của em.

- Không sao đâu anh, em biết rõ bản thân chưa thể làm Trụ Cột được - Mặt tôi cười khổ - Rốt cuộc thì em luôn thiếu tốc độ di chuyển mà, quá chậm.

- Đừng nói thế chứ, anh có tin vui cho em này! - Rengoku-san nói - Em đã chính thức lên Hinoe rồi, sau quá trình luyện tập phục hồi sẽ là lúc em làm nhiệm vụ tuần tra cùng với các Trụ Cột để nhận xét tổng thể về em đó, Tsukikuro-kun! Trừ anh với Nham Trụ ra, em sẽ phải làm nhiệm vụ tuần tra cùng 7 Trụ Cột khác đấy!

- Thật đáng tự hào cho em! Em sẽ cố gắng!


Trong thời gian phục hồi, không có nhiều chuyện xảy ra. Mọi người có tới thăm, nhưng cũng chỉ là dăm ba câu chuyện bình thường.

...

- Vậy là cậu đã tỉnh lại rồi.

- Vâng. Anh ổn chứ, Murata-san ?

- Con quỷ không chú ý tới tôi, nó dồn toàn lực tấn công cậu mà, nên tôi không sao hết. May mắn là tôi cũng sơ tán được hết mọi người ra khỏi khu vực giao chiến.

- Cảm ơn anh, vậy là tốt rồi. Nhân tiện, khi nào anh sẽ làm nhiệm vụ kế tiếp ?

- 2 ngày nữa là tôi có nhiệm vụ rồi. Phải rồi, Tsukikuro-kun, về chiếc haori cậu cho tôi mượn ...

- Anh có thể giữ nó. Trông nó rất hợp với anh đấy - Tôi cười mỉm.

- Cảm ơn cậu, Tsukikuro-kun!


2 tháng sau.

Xương chân của tôi đã hoàn toàn lành lặn. Tôi đã được tháo bột.

Và quá trình luyện tập phục hồi của tôi chính thức bắt đầu.

7 giờ sáng, tôi thức dậy.

Đánh răng rửa mặt, cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân, thay bằng bộ đồng phục Sát Quỷ Đoàn thân thuộc với gam màu đen pha đỏ thẫm như Rengoku-san, cùng với chiếc haori đen kiểu montsuki với những họa tiết trăng lưỡi liềm và sao ở phần đuôi, vệ sinh đàng hoàng, rồi đến tòa nhà luyện tập của Điệp Phủ.

- Trước tiên, xin chúc mừng anh đã tháo bột, Tsukikuro-kun!

- Vâng. Cảm ơn cô rất nhiều!

- Và bây giờ tôi sẽ giải thích về bài luyện tập. Đầu tiên, Sumi, Naho, Kiyo, 3 đứa trẻ kia sẽ giúp anh giãn cơ thể do nằm liệt giường một thời gian khá dài - Vừa nói, Kanzaki-san vừa giơ một tay chỉ tới 3 cô gái nhỏ đang chống hai tay và cười mỉm, sẵn sàng.

Sau đó, Kanzaki lại quay sang tôi.

- Theo những gì Viêm Trụ Rengoku-sama đã chia sẻ, thì anh có một phản xạ rất cao. Do đó, bài luyện tập phản xạ đã được cắt bỏ. Bài cuối cùng là luyện tập phản ứng toàn thân. Nói thẳng ra thì đó chính là đuổi bắt. Học sinh của Trùng Trụ, Tsuyuri Kanao sẽ là đối thủ của anh. Vừa đuổi bắt, 2 người sẽ phải cầm thanh o-wakizashi gỗ và liên tục tấn công/phòng thủ/phản công mỗi khi lại gần. Nếu người tấn công đánh trúng dù chỉ một đòn, sẽ kết thúc hiệp đó.

Tôi cúi nhẹ đầu, gật gật tỏ ý đã hiểu rõ. 

...

Nếu nói tới giãn cơ bắp, thì thật sự không quá khó khăn. Chà, ít nhất là với tôi. Vì những sát quỷ nhân khác đã la hét khủng khiếp khi bị Aoi và 3 đứa trẻ kia bẻ khớp.

Nhưng tới lúc tôi và Kanao thực hiện bài tập đuổi bắt, thì mọi chuyện lại khác hoàn toàn. Tất cả mọi người đều chú ý tới chúng tôi mà quên hẳn cơn đau. 

- Quái vật thật sự ... - Một sát quỷ nhân ngạc nhiên trước tốc độ của chúng tôi.

- Họ là ai vậy ? - Một người khác trầm trồ.

Mặc dù trông chúng tôi có vẻ ngang tài ngang sức và vô cùng thoải mái, nhưng sự thật thì ngược lại cơ. Với những điểm mạnh và điểm yếu khác nhau, chúng tôi đều phải nỗ lực trên 200% sức mạnh của chính mình. Gân xanh gân đỏ nổi đầy đầu và toàn thân nóng ran do nỗ lực liên tục.

Tôi có phản xạ, tốc độ vung kiếm nhanh hơn Tsuyuri-san.

Nhưng Tsuyuri-san lại có tốc độ chạy cao hơn tôi hoàn toàn.

Do đó tôi cực kỳ ớn lạnh khi làm người bị đuổi. Cô ấy có thể xuất hiện trước mặt, để rồi bất ngờ vòng ra sau lưng tôi và cho một phát wakizashi đo sàn.

Trong khi làm người đuổi thì Tsuyuri-san phải tuyệt đối cảnh giác và không dám lại gần nổi, vì chỉ cần lọt vào phạm vi tấn công của tôi thôi là cơn bão kiếm sẽ khiến cho cô ấy phải vô cùng vất vả chống đỡ những nhát chém còn mạnh hơn cả những vết chẻ từ nodachi từ gần như bất kỳ hướng nào.

Cứ như vậy, ngày đầu tiên đã kết thúc với kết quả 12 thắng và 23 thua dành cho tôi. 

Trong quá trình huấn luyện, Sumi, Naho và Kiyo có tới trò chuyện với tôi trong khi tôi đang khởi động cơ bắp.

- Khăn tay đây ạ! - Kiyo nói.

- Cảm ơn em nhé! - Tôi nhận khăn và lau cơ thể.

- Anh có tập Hơi thở Tập trung Toàn phần vào mọi lúc không thế ạ ? Cả ban ngày, ban đêm, cả trong lúc thức lẫn khi ngủ không thế ? - Sumi hỏi tôi.

- Trong lúc còn thức thì anh duy tri được. Nhưng khi ngủ thì xụi lơ luôn - Tôi gãi tai - Có thể sử dụng Hơi thở Tập trung Hoàn toàn cả trong khi ngủ sao ?

- Vâng! - Naho nói - Các Trụ Cột và Kanao-san đều biết cách duy trì nó, mặc dù Kanao-san thỉnh thoảng cũng sẽ gặp khó khăn khi áp dụng.

Ôi trời ơi, tôi còn thua một cô gái nhỏ hơn mình 3 tuổi lận.

Phải nỗ lực hơn thôi!

...

1 tháng sau.

Vậy là đã 1 tháng trôi qua kể từ buổi luyện tập đầu tiên.

Tôi đã lấy lại toàn bộ thể lực mất đi từ sau 2 tháng 1 tuần nằm lỳ ở giường.

Tốc độ di chuyển của tôi cũng dần tăng lên. Mặc dù vậy, so với sức mạnh thể lực, nó vẫn chậm một cách khó chấp nhận.

Và rồi tôi cũng đã tới ngày đó.

- Kyojuro-san! - Tôi vẫy tay - Em tới rồi đây ạ!

- Kamamura-kun! Em tới rồi - Kyojuro-san vui mừng - Chúc mừng em. Em đã hồi phục hoàn toàn rồi nhỉ ?

- Vâng! Kyojuro-san, không rõ sao anh lại mời em tới đây vậy ?

- Sinh nhật của anh mà, anh quên rồi sao ? - Senjuro-kun bước tới chỗ tôi - Hôm nay là 29 tháng 2 đó, sinh nhật của anh đấy, Tsukikuro-san.

Sinh nhật sao. Chà ... Gia đình tôi hay gia đình Rengoku đều không tổ chức sinh nhật bao giờ.

-  Mặc dù vậy, thực ra ngày hôm nay gọi anh tới Phủ Viêm Trụ cũng là vì hôm nay là ngày anh sang tuổi 16. Lễ Trưởng thành cho anh cũng đã tới rồi - Senjuro-kun niềm nở.

- Từ lâu gia đình Rengoku đã sớm coi em như một thành viên trong nhà rồi - Kyojuro-san nói, khuôn mặt vẫn luôn tươi vui - Nào, theo anh vào trong nhà.

Chúng tôi cùng nhau bước vào trong nhà.

Trong bữa cơm, Shinjuro-san chỉ mải chú trọng ăn uống. Chúng tôi cũng cố gắng làm ông ấy vui, xem ra không nói tới săn quỷ hay hơi thở là ông ấy sẽ không sao hết.

Chẳng chóng thì chầy, Shinjuro cũng rời bữa cơm trước và vào nhà trong nghỉ ngơi. Chỉ còn lại tôi, Senjuro-kun và Kyojuro-san ở lại bữa tiệc nhỏ.

- Và anh có món quà này dành tặng em, Kamamura-kun! - Vừa nói, Kyojuro-san vừa lấy một thanh odachi tới - Anh đã đích thân yêu cầu trưởng làng rèn thanh odachi này dành cho em trong lúc em còn đang luyện tập tại thác nước ở buổi huấn luyện của Nham Trụ. Quá trình rèn nó cũng rất khó khăn, nhưng lại vô cùng chất lượng. Em nên xem thử!

Như vậy là cũng ngót nghét hơn nửa năm để rèn rồi còn đâu ? Tôi cũng có tìm hiểu một chút về kỹ thuật rèn kiếm, và odachi được xem là loại kiếm cần nhiều kỹ thuật, công sức, thiết bị, nỗ lực nhất trong tất cả các loại kiếm. Vì độ dài khủng khiếp của nó, mà không thể làm nóng phôi kiếm theo kiểu bình thường được.

Chỉ cần nhìn qua thanh kiếm Kyojuro-san mang tới, tôi đã nhận ra rằng đây không phải là một thanh Odachi bình thường. Đây là loại Odachi dùng trong nghi lễ. Lưỡi kiếm dài tới 2 mét có lẻ, trong khi tay cầm của nó phải gần nửa mét. Một kích cỡ khổng lồ.

Tôi quyết định thử cầm nó lên.

Nặng thật đấy. Gần gấp ba lần thanh kiếm mà tôi hay dùng. Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy rất vừa tay. Giống như thể, đây chính xác là thứ vũ khí mà tôi luôn hình dung nhưng chưa bao giờ được thử nghiệm vậy.

- Em thấy rất vừa tay đó, Kyojuro-san! - Tôi chỉ cầm vào tay cầm, vẫn chưa rút kiếm và bắt đầu thử vung nhẹ, nhưng vẫn giữ không cho bao kiếm tuột ra - Lực vung rất vừa vặn, quán tính khi vung cũng rất hoàn hảo.

- Chúng ta cùng ra ngoài sân xem thử nhé, Tsukikuro-san ? - Senjuro-kun đề nghị.

Và chúng tôi cùng ra ngoài sân.

Tôi rút nhẹ thanh kiếm. Cùng với lực rút của tôi, thanh kiếm phản ứng ngay lập tức. Nó chuyển sang cùng màu hoa oải hương với thanh kiếm đầu tiên mà tôi được nhận để trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ. Cùng màu hoa oải hương dịu mát đó, tôi thi triển ngay lập tức chiêu thức đầu tiên.

- Hơi thở Mặt Trăng, Nhất hình: Ám Nguyệt - Tiêu Cung!

Ngay lập tức, con hình nhân gỗ ở tít đằng xa bị thanh kiếm của tôi chém một đường thật gọn.

- Kyojuro-san! Thanh kiếm này không hiểu sao nó lại hoàn hảo với tay của em đến thế, mặc dù độ dài của nó là dùng trong nghi lễ ?!

- Anh đoán có lẽ là bởi vì sức mạnh thể chất của em quá lớn, nên khi vung một thanh katana bình thường, những rung động nhỏ ở cổ tay của em sẽ khiến cho thanh kiếm vốn đang bị vung quá nhanh sẽ rất dễ có những vết sứt mẻ. Em đã luôn kiềm hãm một phần lực vung kiếm của mình trong các trận chiến, phải không ? Thanh odachi này có thể giúp em sử dụng toàn lực sức mạnh tiềm ẩn của chính em!

Phải rồi. Sức mạnh của tôi khi vung kiếm chưa bao giờ là toàn lực cả. Càng sử dụng một thanh kiếm cỡ ngắn, tôi càng nhận ra vấn đề này. Nó rất dễ gãy khi tôi không kiềm chế.

Và giờ đây trong niềm đam mê, tôi bắt đầu thi triển các chiêu thức.

Hơi thở Mặt Trăng, Nhất hình: Ám Nguyệt - Tiêu Cung.

Hơi thở Mặt Trăng, Nhị hình: Châu Hoa Lộng Nguyệt.

Hơi thở Mặt Trăng, Tam hình: Yêm Kỵ Nguyệt - Tiêu.

Hơi thở Mặt Trăng, Tứ hình: Nguyệt Thực - Loạn Tâm.

Hơi thở Mặt Trăng, Ngũ hình: Nguyệt Phách Tai Oa.

Hơi thở Mặt Trăng, Lục hình: Thường Dạ Cô Nguyệt - Vô Gian.

Hơi thở Mặt Trăng, Thất hình: Ách Kính - Nguyệt Ánh.

Và cuối cùng là Hơi thở Mặt Trăng, Bát hình: Nguyệt Thần Loạn Vũ.

Lần đầu tiên sau 450 năm, Hơi thở Mặt Trăng đã có truyền nhân và một chiêu thức hoàn toàn mới. Tôi hoàn toàn chắc chắn, rằng với hơi thở này, với chiêu thức này.

Rằng tôi sẽ hoàn thành LỜI THỀ CỦA TÔI.


Trong khi đó, tại một nơi không xác định.

Vậy là ... sau hơn 450 năm ... đã có một người dùng khác ... của Hơi thở Mặt Trăng ... đạt tới trình độ đó rồi ...

Hơi thở Mặt Trăng, Bát hình: Nguyệt Long Luân Vĩ!

Hơi thở Mặt Trăng, Cửu hình: Giáng Nguyệt - Liên Diện!

Hơi thở Mặt Trăng, Thập hình: Xuyên Diện Trảm - La Nguyệt!

Hơi thở Mặt Trăng, Thập Nhất hình: Cuồng Nguyệt Dạ - Định Tâm!

Hơi thở Mặt Trăng, Thập Nhị hình: Từ Nguyệt - Thuận Tâm!

Mong rằng nhà ngươi ... sẽ mạnh mẽ hơn nữa ... để ta có thể ... chấp nhận ngươi hoàn toàn ...


Quay trở lại với Tsukikuro, 3 ngày sau.

Sau bữa tiệc tại Phủ Viêm Trụ, tôi đã trở về Điệp Phủ nghỉ ngơi trong khi chờ làm nhiệm vụ.

Mọi thứ có vẻ rất yên bình cho tới lúc này.

Không rõ tôi đã ngủ được bao lâu, nhưng bây giờ thì đã là khoảng nửa đêm.

Bỗng nhiên hàng loạt con quạ bay tới Điệp Phủ theo những gì tôi thấy bên ngoài cửa sổ. Tôi liền mở cửa sổ.

Ngay lập tức con quạ của tôi, Korigame bay vào.

- Kawk ... Kawk ... Không ổn rồi, Tsukikuro! - Vừa nói, con quạ vừa thở hổn hển, như thể nó vừa chứng kiến một thứ gì đó đáng sợ lắm và phải bán sống bán chết bay về đây vậy.

- Chuyện gì thế, Korigame ? Trông ngươi và những con quạ Kasugai khác gấp gáp quá.

- Hiện tại đang có sự xuất hiện của Hạ Huyền Nhất, Cựu Thượng Huyền Lục tại làng Setsugun, nơi Trùng Trụ đang giao chiến. Độc không hiệu quả với nó nên những con quạ đang báo động lên toàn bộ quân đoàn!

- Vậy là tiếp viện khẩn cấp nhỉ, có giới hạn không ?

- Từ rank Mizunoto tới Trụ Cột, bất kỳ ai cũng có thể đi, nhưng Điệp Phủ là nơi gần nhất nên ngươi nhận được cảnh báo đầu tiên đấy! Kawk! Kawk! - Con quạ tiếp tục thở hổn hển.

- Được! Tôi sẽ tiếp viện ngay, dẫn đường cho tôi tới đó và mau báo cáo lên Tổng bộ Sát Quỷ Đoàn! Korigame, nhờ ngươi!

- Rõ! Kawk! - Ngay lập tức con quạ bay đi, còn tôi thì cũng liền mặc bộ đồng phục sát quỷ nhân và lấy ra thanh odachi của tôi.

Tôi có nói với Kyojuro-san rằng thanh odachi này tuy vừa tay nhưng lại quá dài. Do đó, trưởng làng sẽ sớm rèn một thanh nodachi phù hợp hơn với tôi. Vì vậy, nên tôi sẽ tạm thời sử dụng thanh odachi nghi lễ này.

Giờ thì tôi đã sẵn sàng. Lên đường thôi, tiếp viện cho Trùng Trụ!

Khi tôi mở cửa chính bệnh xá để ra ngoài, bên ngoài cũng đang bắt đầu nháo nhào cả lên. Một vài sát quỷ nhân khác cũng đã sẵn sàng lên đường. 

- Này cậu mặc haori đen, cậu chuẩn bị lên đường sao ?

- Phải, tôi là Tsukikuro Kamamura, đẳng Hinoe. Anh cũng chuẩn bị tiếp viện Trùng Trụ sao ?

- Phải! Cơ mà không phải cậu đang ở đẳng hơi thấp sao ? Tôi là Kimura Kurou, ở đẳng Kinoto. Hạ Huyền Nhất nên để cho các Kinoe và Kinoto xử lý. Chú cứ ở nhà đi. Đây còn là Cựu Thượng Huyền đấy, không đùa được đâu.

- Không tham chiến thì làm sao tôi có thể có cho mình kinh nghiệm lên hạng ? Có còn hơn không, với lại anh nhìn xem, được đâu đó 5 người thôi. Thêm tôi vào, và dẫn đường đi!

- Rồi rồi làm gì căng ? Nhưng đừng khóc nếu nhiệm vụ quá khó nhé!

Và chúng tôi lên đường. Chạy như bay để đến nơi, chúng tôi chỉ cảm thấy sự im lặng khó chịu.


Chuyên mục: Sự thật thời Taisho, trích lời Tsukikuro.

"Chào mọi người, Kamamura quay lại rồi nè. Ai mà ngờ vừa hết trận chiến này lại tới một trận chiến còn nguy hiểm hơn nữa chứ ? Ít nhất lần này mình có đồng minh hỗ trợ, và chân của mình đã được phục hồi!"

"Và sau đây là sự thật #05 thời Taisho: Giờ mình mới nhận ra là con quạ của mình khá là nhỏ so với các con quạ Kasugai khác."

"Thì ta nhỏ tuổi nhất dàn quạ Kasugai chứ sao nữa ... Kawk ... Kawk"

"Thôi nào đừng mổ ta nữa, xin ngươi đó"

"Bớt khịa ta lại đê, nhá ... kawk"

"Thế nhà ngươi lại chả khịa bộ đồ ngụy trang của ta đấy thôi!"

Tập tiếp theo: Quỷ Kiếm Sương Mù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top