Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17 : KHOẢNG CÁCH

"Có những thứ không thể chạm vào được, có những thứ luôn nằm ngoài tầm tay với của con người. Nhưng chỉ cần dùng hết sức lực, khoảng cách sẽ ngày càng ngắn lại, và một lúc nào đó những điều không thể sẽ biến thành có thể "

Những đòn đánh của Song thủ xà dường như không có chút hiệu quả nào, con linh thú tấn công vào khoảng không vô định theo lời chỉ dẫn của chủ nhân nhưng hoàn toàn phí công vô ích

- Cậu không phải là Lous à?

Thiên Dạ ngạc nhiên, những thông tin mà cậu biết được hoàn toàn không đề cập đến việc cậu ta có thể triệu hồi linh thú, vả lại là một linh thú cao cấp thế này

- Tôi không biết ! Tiểu xà tấn công hướng bên phải

Ngay lập tức Song thủ xà vương cái đuôi dài quật về phía tiếng nói vừa phát ra, khoảng không gian tưởng chừng như rung động nhưng vẫn không trúng được mục tiêu

- Cậu gọi con linh thú này là xà hay sao ? Ha ha, kỳ lạ !

- Nó là song thủ xà, thì tôi gọi là xà, sao lại lạ ! Tiếp tục tấn công nào, sử dụng Băng đạo !

Một tia sáng trắng mạnh mẽ xuất hiện trước mặt cái đầu băng giá của Song thủ xà, ngay sau đó quét mạnh một đường xuống nơi vừa phát ra tiếng nói. Đòn đánh một lần nữa như lao vào khoảng không vô định, chỉ tạo ra trên nền sân đấu một lớp băng dày.

- Với trình độ của cậu hiện nay, cậu không thể đánh trúng tôi đâu !

Bạch không trả lời, sắc mặt nghiêm lại, tập trung hết sức lực vào việc phân phối linh lực và quan sát những động tĩnh của đối thủ. Cho dù cậu ta có mặc một chiếc áo choàng vô hình đi nữa thì những xung động của việc di chuyển, tiếng nói của cậu ta sẽ là manh mối giúp Bạch tìm ra chổ cậu ta đang đứng.

- Tiểu xà ! Tấn công liên tục với Băng Đạo !

Đòn tấn công mạnh mẽ quét liên tục qua khoảng không trước mặt của Song thủ xà, làm cho toàn bộ nền đất ở khu vực đó biến thành một tấm đệm băng dày, không khí khô khốc, nhiệt độ xung quanh bị dồn lại !

- Cậu có thực sự là một G – Lous không đấy ! Thứ nhất, không hiểu gì về linh thú của mình, thứ hai những kiến thức cơ bản để điều khiển linh thú cũng không có.

- Anh nói vậy là sao ?

- Cậu đã nghe câu « Phi xà phi xà » chưa ?

- Gì mà phi xà phi xà ?

- Đồ ngốc ! Đó là câu nói ám chỉ cậu không hiểu gì về Song thủ xà đấy! Băng hồ lên tiếng. Từ nãy giờ nó đã yên lặng quan sát chủ nhân của mình đánh nhau, nhưng càng quan sát càng tức tối, thậm chí một đòn tấn công cũng không trúng đích. Với lại, nếu như đối thủ thực sự muốn tấn công lại thì cậu và Song thủ xà đã tiêu tùng từ thưở nào rồi !

- Nhưng cái gì mà phi xà phi xà, tôi không thể hiểu nổi !

- Phi xà ở phía trước tức là ý chỉ những con rắn có thể bay, còn phi xà ở phía sau ý nói không còn là rắn nữa ! ( Phi = bay « Phi công » ; phi = không « phi nghĩa » )

- Có một chủ nhân như thế này cũng tội nghiệp cho mi quá hả Song thủ Long !

- Long ?

- Một kiến thức cơ bản thế này cũng không biết, cậu thật làm người ta thất vọng quá !

Một ngọn trủy thủ đen thò ra, kề sát vào cổ Bạch tự lúc nào cũng không biết

- Trận đấu kết thúc ở đây nhé ! Thiên Dạ cười nhạt. Cậu thậm chí còn không thể gọi tên chính xác của linh thú mình, làm sao có thể đánh nhau với người khác chứ, sức mạnh của Long thú chỉ như thế này thôi sao ! Đã thế, cậu còn không biết khuyết điểm của bản thân, cứ tham chiến đấu, điều này không chỉ hại cho bản thân cậu mà còn liên lụy đến người bên cạnh nữa đấy !

Lời của Thiên Dạ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào vết thương chưa liền miệng của Bạch. Cũng tại cậu mà Phi Vương phải tan biến, nếu như đúng theo lời của Thiên Dạ nói, nếu cậu có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của các cộng sự Thú linh thì mọi chuyện hẳn đã khác.

- Cậu không xứng đáng là một chiến binh ! Thiên Dạ khẳng định như đinh đóng cột.

- Cám ơn ! Nhưng dù bây giờ tôi không xứng đáng là một chiến binh, thì tôi vẫn sẽ chiến đấu, đến lúc tôi thực sự trở thành một chiến binh !

Bạch mỉm cười, Thiên Dạ đã rơi vào bẫy !

Đòn Băng đạo của Song thủ Long không chỉ đơn thuần là tấn công địch thủ. Mục đích chính của nó là giới hạn sự di chuyển và xác định vị trí của đối phương.

Một làn hơi lạnh bao quanh lấy cánh tay thò ra khỏi áo choàng bóng đêm

- Không thể nào !

Thiên Dạ ngạc nhiên đến mức đánh rơi thanh trủy thủ

- Ít ra tôi cũng đã tìm ra vị trí của anh !

Cánh tay ngay lập tức biến vào khoảng không vô hình vô dạng !

- Cậu cố tình dùng Băng đạo để dụ tôi đến sát bên và tấn công bằng băng thuật à ! Không thể ngờ được ! Ha ha ha ! Đúng như người ấy nói, cậu rất thú vị !

- Người ấy ? Bạch có chút ngạc nhiên. Theo như lời của hắn, thì hắn đã biết mọi thứ về mình qua một ai đó ! Không lẽ hắn xuất hiện ở đây là vì mình ?

- Thôi được, chúng ta kết thúc ở đây đi, tôi chấp nhận cậu làm đệ tử !

- Khoan đã ! Đệ tử ? Tại sao tôi lại phải bái anh làm thầy ? Còn người ấy mà anh nhắc tới là ai ?

- Cậu tò mò quá đấy ! Có những thứ không cần thiết phải biết thì đừng nên biết ! Cậu hiểu chứ !

- Tôi không chấp nhận !

Bạch vừa dứt lời thì cơ thể cậu cảm nhận được một áp lực vô hình, nó nhanh như gió, mạnh mẽ như lôi điện, sắc bén như dao. Chỉ trong chớp mắt, chiếc áo của cậu rách bươm rơi lã tã xuống nền.

Bạch trợn tròn mắt ngạc nhiên, không thể thốt thêm bất cứ lời nào

- Ngày mai, giờ này chúng ta gặp nhau ở công viên khu nhà lớn ! Giờ thì ta phải đi đây, sắp có người tới, cậu mau trở về phòng mình đi !

Thiên Dạ dứt lời thì Thứ Không đã mở cửa, Bạch trở về phòng của mình, không thể phát hiện bất kỳ dấu vết nào của người mình vừa giao đấu !

- Quả thật chúng ta chưa là gì cả !

Bạch thiểu não, dùng truyền âm thuật nói chuyện với những thú linh của mình

- Chỉ cần cố gắng, mọi thứ đều có thể mà ! Song thủ Long lên tiếng.

- Ngươi quả thật vô tích sự! Băng hồ cáu kỉnh. Nhưng mà lại rất có tư chất! Nên học hỏi nhiều hơn.

- Chúng ta sẽ mạnh hơn, chủ nhân mới! Tiểu Hỏa bừng bừng ý chí chiến đấu!

Đúng như Thiên Dạ nói, chỉ trong chốc lát, cánh cửa phòng Bạch mở ra. Đó là Vũ Dũng, người đầy mùi rượu!

- Chào bạn cùng phòng! Chúng ta đi ngủ nào! Vũ Dũng dường như đã rất say!

Bạch chạy lại đỡ lấy cậu "Ở địa ngục cũng có thứ độc hại đó sao?", cậu tự nhủ, rồi cố gắng hết sức lôi anh chàng to con kia về giường ngủ!

Ánh sáng lại chói lọi ở vùng đất Địa ngục này! Những linh hồn tiên bé nhỏ xuất hiện mang những túi phấn vàng nhẹ nhàng rãi đều khắp nơi. Trăm hoa cùng nhau đua nở, hương thơm dìu dịu xen lẫn vào tiếng nhạc chào ngày mới! Một ngày nữa lại đến!

Bạch uể oải bước xuống giường, tối hôm qua cậu không ngủ được là bao, một phần bởi những suy nghĩ rối rắm cứ liên tục thôi thúc trong cậu, một phần là vì phải chăm sóc cho anh bạn cùng phòng

- Chào cậu!

- Tuyết Nương! Sớm vậy..... Bạch chưa nói hết lời thì thấy một biểu tượng phép thuật xuất hiện trước mặt mình, cậu nhận ra ngay đó là đòn tấn công của B kép, ngay lập tức ôm lấy Tuyết Nương, triệu hồi khiên mai rùa che chắn cho cả hai người

- Xem ra cậu ta cũng biết đề phòng đấy nhỉ! Tường Thạch cười lớn

- Ai bảo hám gái, không chào tui! B kép nhướng mắt ra vẻ giận dữ

Phía bên này, mặt của Tuyết Nương dần đỏ lên vì cánh tay rắn chắc của Bạch

- Chết thật! Tôi xin lỗi đã thất lễ!

Bạch lúng túng thả Tuyết Nương ra, mỉm cười chào Tường Thạch và B kép!

- Có chuyện gì mà mọi người tìm tôi sớm thế!

- Sớm gì nữa, mau thay đồ đi rồi chúng ta đi tập luyện! B kép lầm bầm, không ngờ có người còn dậy trễ hơn cậu!

- Luyện tập? Hôm nay không cần lên lớp sao?

- Chúng ta có thể lựa chọn hoặc là lên lớp, hoặc là tự mình luyện tập, hoặc là đến thư viện! Cách nào cũng được! Tường Thạch mỉm cười đám lời. Hôm nay tôi với B kép sẽ song đấu! Phải không bà xã?

B kép không nói không rằng, ngay lập tức triệu hồi một quả bom trừng phạt tường Tường Thạch.

Bạch đổ mồ hôi! Dù là Tường Thạch không hề hấn gì, nhưng đùa giỡn như thế không tốt chút nào

- Vậy còn tôi? Bạch hỏi

- Cậu sẽ đi cùng tôi đến thư viện! Được không? Tuyết Nương dịu dàng hỏi

- Được chứ! Tôi cũng đang có một số thứ cần phải tìm hiểu.

Bạch thay bộ quần áo mới, chiếc áo sơ mi trắng rất hợp với quần Jean sẫm màu, cùng với Tuyết Nương đến thư viện.

Canh giữ thư viện là một bức tượng bằng ngà voi tinh tế và hoạt bát như con người. Bạch nhận từ nó một tấm thẻ gổ nhỏ, nhưng không thể biết nó dùng để làm gì

- Chúng ta làm gì với miếng gỗ này vậy Tuyết Nương?

- Cậu nhỏ một giọt máu của mình lên nó đi!

Bạch làm theo lời Tuyết Nương. Giọt máu trắng của cậu vừa chạm vào tấm thẻ gỗ thì ngay lập tức biến mất, sau đó tấm thẻ bắt đầu chuyển hóa.

- Đây là loại gỗ quý mọc từ thời cổ đại, nó có thể hấp thụ, nhận biết, chuyển đổi và lưu lại những thay đổi trong linh lực của chúng ta! Nó chuyển hóa xong cậu sẽ thấy! Tuyết Nương giải thích thêm vì thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Bạch.

Tấm thẻ của Tuyết Nương có màu bạc, với hình ảnh của Đôi tay chấp lại , phía đưới là biểu tượng phép thuật. Đó là hình ảnh chung của những Luos!

Tấm thẻ của Bạch đã chuyển hóa xong

- Cái gì thế này? Tuyết Nương ngạc nhiên thốt lên

Tấm thẻ của Bạch hoàn toàn khác với của Tuyết Nương. Nó có hình của một chiếc chìa khóa cầu kỳ một đầu hình biểu tượng phép thuật, một đầu hình lưỡi kiếm màu đỏ thẫm. Tuyết Nương chưa bao giờ thấy một tấm thẻ nào kỳ lạ đến thế, nó không giống với thẻ của M-Kniser hay của G-Lous!

- Có chuyện gì sao?

- Tấm thẻ của cậu..... nó không giống với của Lous, cũng không giống với các class khác!

- Sao? Chuyện này có quan trọng lắm không?

- Ừm, thật ra nó cũng không quan trọng lắm, cậu xem này màu đỏ biểu thị cho màu của linh lực chủ yếu trong người cậu, tức là Hỏa tính!

- Ừm, còn của cô?

- Của tôi là màu Bạc, biểu tượng của linh lực tính kim loại!

- Vậy ra cô có thể triệu hồi các loại máy móc à?

- Đúng vậy! Để tôi cho cậu xem thứ này!

Tuyết Nương đọc thần chú và cẩn thận triệu hồi một chiếc máy kỳ lạ!

- Đây! Đây là???

- Đây là máy lập trình, cậu có thể xử lý mọi thông tin và luyện tập với tất cả các đối thủ mà cậu đã chiến đấu qua!

- Đúng rồi, Tôi thử nhé!

Chiếc máy không to lắm, có thể so sánh nó với cỡ chiếc giường đơn hoặc chiếc ghế dựa. Nó gồm 3 bộ phận chính, thứ nhất là bộ phận tựa đỡ cơ thể được cấu tạo bằng lớp bông mềm mại. Thứ hai là bộ phần truyền linh lực, đó là hai khoảng lõm ở hai thành ghế để cho người sử dụng để hai cánh tay của mình vào và từ đó truyền linh lực vận hành máy. Bộ phận thứ ba là bộ phận lập trình, được tách rời ra.

- Cậu có muốn xem thử uy lực đòn " Luân Hồi bộc phá" của B kép không?

- Ừm!

Bạch đặt hai cánh tay vào bộ phận truyền linh lực, ngay lập tức cơ thể cậu tạm ngừng hoạt động, cậu như lạc vào một thế giới ảo mông lung vô định. Tuyết Nương nhập một số thông số liên quan về đòn tấn công của B kép, ngay lập tức trong không gian Bạch hiện diện, 3 con búp bê xuất hiện, vây quanh lấy cậu, trong khoảnh khắc cả không gian như cùng giao động, một tiếng nổ kinh hồn làm cho Bạch vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, rút tay ra khỏi bộ phận truyền linh lực. Cậu thở ra trong khó khăn, nếu thực sự trúng đòn đó thì không cần phải nói nhiều, chắc chắn cậu sẽ tan biến trong nháy mắt.

- Một đòn kinh khủng đúng không? May là cậu đã nhanh trí truyền linh lực của mình vào búp bê thiên thần!

- Ừm! Đúng vậy! Mà Tuyết Nương này!

- Chuyện gì?

- Tôi có thể thử lập trình với một đối thủ khác không?

- Được chứ!

Tuyết Nương đưa bộ phận lập trình và chỉ dẫn cho Bạch sơ bộ về cách sử dụng nó.

Tuyết Nương chưa bao giờ thấy một thẻ thư viện hình thù kỳ lạ như thế, cũng chưa từng thấy một người có thể bình tĩnh như thế sau khi chứng kiến đòn sát thủ của B kép. Mọi thứ ở con người này thật kỳ lạ

- Cậu sao thế, chỉ mới có vài giây thôi mà, có chuyện gì với đối thủ ảo sao?

Bạch gạt giọt mồ hôi trên trán, cười khổ

- Không có gì, chẳng qua là khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn mà thôi, nên mới thua nhanh như thế!

Tuyết Nương nở nụ cười dịu dàng

- Cái quan trọng không phải là khoảng cách, mà là quyết tâm, cậu hiểu ý tôi chứ!

- Ừm, tôi hiểu!

- Cậu còn muốn sử dụng nữa không? Không thì chúng ta vào thư viện để xem sách!

- Ừm!

Tuyết Nương thu hồi Máy Khứ Ảo, và cùng Bạch tiến vào thư viện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top