Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 39: LỄ HỘI VỌNG PHU


- Năm nay không biết ai sẽ may mắn cưới được Chấn Nam đại tướng quân nhỉ? Một thanh niên tóc cắt cao, trang phục tinh tươm khẽ thốt lên.

- Ngài ấy thật là đẹp! Phải chi mà mình lọt được vào mắt xanh của ngài ấy...

- Ảo tưởng, ngươi tưởng ngươi là ai hả, người ta là thần, là đệ nhất mỹ nam của Anh Hùng Quốc, là người đã thắng Ngũ Hổ nữ tướng, là người thầy của muôn dân. Ngươi xứng đáng sao.

Cậu trai trẻ trung khôi ngô cuối gầm mặt, đúng vậy một chút hy vọng cậu cũng không có.

Theo như phong tục của Anh Hùng Quốc, những chàng trai sau 20 tuổi mỗi năm vào ngày sinh thần của mình sẽ phải mở một cuộc kén rể, để tìm kiếm người bạn trăm năm, lễ hội có tên là Hội Vọng Phu. Nếu tìm được thì sẽ được toàn thể mọi người chúc phúc và se duyên kết tóc, còn không thì 2 năm sau mới được tổ chức lại.

Không quá lâu sau, cả quãng trường đã ngập tràn những thanh niên đủ điều kiện cho buổi lễ này. Từ vương tôn công tử đến bình dân binh lính, mọi người đều hy vọng rằng, vị nam thần ấy sẽ chọn mình.

Pháo hoa nổ dồn dập trên bầu trời, báo hiệu giờ khắc quan trọng đã tới. Hai hàng binh lính mũ giáp sáng loáng tách đôi dòng người để một đoàn quan binh hùng dũng cưỡi trên lưng những chú chiến mã với bộ lông trắng muốt tiến đến.

- Nhị Vương cũng tới rồi, cả nguyên soái nữa. Một người thốt lên, có ve cũng là một fan hâm mộ của những vị tướng mạnh mẽ này.

Nếu như Mỹ Nhân quốc nổi tiếng với Ngũ hổ nữ tướng uy chấn tứ phương thì Anh Hùng quốc cũng có một đối trọng tương xứng là Tứ Chấn Vương. Như mọi người đã biết, A Mộc chính là một trong Tứ Chấn Vương, người được xem là mạnh nhất và gần gũi nhất với Vương Soái. Tiếp đó là Chấn Bắc, Chấn Đông hai nam tướng kiêu dũng đang cùng đồng hành với Soái tướng Tuấn Vĩ tham gia lễ hội Vọng Phu của A Mộc. Duy nhất Chấn Tây đang phải ở vùng biên cương vì nhiệm vụ nên lần náo nhiệt này cậu ta đành mất phần.

Quả đúng như dự đoán, cả 2 vị trong Tứ Chấn vương đều tham gia lễ hội này, họ cũng đang đứng trong hàng ngũ những thanh niên chuẩn bị nhận thử thách.

- Chúng ta cũng tham gia đi. Tuyết Nương giục, cô muốn tận mắt nhìn thấy vị mỹ nam thần mà những người này đang bàn tán.

- Uh cũng được, máy cảm ứng chỉ rằng viên đá chúng ta cần cũng ở trong Phủ đệ ấy. Một trong 2 chúng ta phải vào được đó. Phục Thánh nhất trí.

Một nam tướng ăn mặc lịch lãm cầm một chiếc thùng to trang trí hoa văn bắt mắt ra đặt trước toàn thể mọi người rồi nói to.

- Vòng đầu tiên, chủ chúng tôi muốn mọi người chứng tỏ vận may và duyên phận với người. Nếu người nào bốc được dây đỏ tức là được thông qua, còn lại sẽ phải ra về. Và tất nhiên mọi người phải cẩn thận vì trong chiếc thùng này có một con vật cực độc, chỉ cần 1 vết cắn nhỏ cũng vô cùng nguy hại.

Tuy nguy hiểm vẫn tồn tại là thế, nhưng hầu như tất cả những người thanh niên đang đứng ở đây đều không hề tỏ ra chút sợ sệt nào. Lần lượt từng người từng người lên bốc. Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Người đầu tiên dáng vóc to lớn được bịt mắt và đưa đến gần chiếc thùng, hắn ta thò tay vào, chưa kịp định thần thì một cảm giác đau nhói. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất lịm. Ngay lập tức hai nội binh của phủ Chấn Nam tiến ra đưa hắn vào chữ̉a trị. Xem như hắn mất tư cách thi đấu.

Tất cả mọi người đều toát mồ hôi, họ cứ nghĩ rằng với sự hiền lành đức độ của Chấn Nam tướng thì chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra, nhưng thế này thì.... Một vài người lặng lẽ rời khỏi hàng, lui vào đoàn người đang chen chúc. Người thứ hai can đảm bước lên, vóc người thư sinh yếu đuối, nhỏ con hơn người trước. Hắn cho tay vào thùng, nhắm chặt mắt rồi nhanh chóng rút ra một sợi dây.

Cả đám đông ồ lên kinh ngạc.

- Thật đáng tiếc một sợi dây màu trắng. Mời thí sinh rời hàng. Quản gia của A Mộc dõng dạc tuyên bố.

Từng người từng người bước lên thử vận may của mình, nhưng không phải ai cũng đạt thành ước nguyên. Thật không may, Phục Thánh cũng là người bị loại, trên tay cậu là sợi dây màu Tím . Cậu đành chấp nhận đứng ngoài để xem náo nhiệt và hy vọng Tuyết Nương có thể đủ điều kiện để vào phủ Chấn Nam tướng, nếu không hai người phải nghĩ cách lẽn vào.

Bề ngoài thì việc bóc được dây đỏ tưởng chừng là kết quả của may mắn, nhưng thực chất không phải như thế. Tất cả đều có tính toán. Đầu tiên phải nói về sợi dây đỏ được coi là chiếc thẻ thông hành vượt qua vòng 1 thử thách, nó được làm từ một loại chất đặc biệt có khả năng thay đổi màu sắc dựa vào đặc tính của người cầm nó, chỉ có người dũng cảm, tính cách cương nghị và đặc biệt là sở hữu Du mới có thể làm màu sợi dây biến thành đỏ.

Và còn một điều nữa, trong chiếc thùng ấy được bỏ vào một con trùng độc, loại trùng độc này không gây hại cho người thường, chúng chỉ tấn công những người làm cho chúng cảm thấy bị đe doạ, tức là những người sở hữu Du sẽ kích hoạt cơ chế tự phòng ngự của chúng và sẽ bị cắn.

Mười người còn lại không ngoài dự đoán đã có mặt 2 vị tướng quân, và cả Tuyết Nương.

Trong mê cung,

Bạch giơ tay, chặn bước của Lục Vũ, khuôn mặt chăm chú, tập trung nghe ngóng một thứ gì đó.

- Chuyện gì thế?

- Phía trước là đầm lầy, chúng ta nên vòng đường khác.

- Làm sao cậu biết được? Lục Vũ thắc mắc. Từ nãy tới giờ cậu ta đã nói đúng cả 3 nơi mà họ sắp đi qua, lúc đầu Lục Vũ còn cải lại, nhưng sau khi cậu ta chứng thực được lời nói của mình thì Vũ cũng đành ngoan ngoãn nghe lời.

- Đã nói với cậu là tôi nghe được mà! Bạch thuận tay ném một hòn đá về phía trước, ngay lập tức hòn đá từ từ lún xuống rồi biến mất.

- Phía trước là Tháp Đá! Chúng ta sắp tới nơi cần tới rồi. Bạch mỉm cười. Nếu có thể nhanh chóng lấy được phần quà của Thần rừng thì cậu càng nhanh chóng có thể trở về với những người bạn của mình.

- Cẩn thận! Vũ đẩy Bạch ra, né được một hòn đá từ không trung rơi xuống.

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Bạch ngạc nhiên ngước nhìn lên bầu trời, một khối kim tự tháp bằng đá bay lơ lửng giữa không trung vô cùng hùng vĩ. Hơn thế nữa cứ mỗi vài giây lại có một số hòn đá to rơi xuống từ đó và một lực hút kỳ lạ khiến cho 1 số hòn đá khác bay trở lại bù vào chỗ trống còn thiếu.

- Cậu cũng không biết sao? Lục Vũ trêu lại.

- Tôi chỉ nghe được Tháp Đá là một nơi rất cao, chỉ cần vượt qua nó sẽ tới Ổ Rừng, nơi đó chính là nơi tôi đang cần tới.

- Nhưng giờ sao mà qua được đây!

Lo lắng của Lục Vũ là có lý do, vì cứ mỗi lần hai người cậu tiến bước là vô số những hòn đá to cứ nhắm vào họ mà rơi.... không còn cách nào khác là phải tạm thời đứng yên nghĩ cách đối phó.

i 5Ѥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top