Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 4: TELOUS - THẦY DẠY PHÉP THUẬT


" Bất cứ làm gì, bất cứ ở đâu, chúng ta đều cần có người hướng dẫn, chỉ ra con đường mình nên và phải đi. Đôi khi họ ở rất xa, nhưng đôi khi họ ở cạnh bên chúng ta mà chúng ta vô tình không hay biết"

Hết ngày, cả bọn lại tập trung trong gia dinh của tộc Hắc thần.

- Chúc mừng các cô cậu đã vượt qua thử thách, chủ nhân gửi lời chúc mừng và cám ơn đến các cô cậu. Bây giờ mọi người có thể về phòng mình và nghĩ ngơi rồi.

Vị quản gia trung niên dõng dạc tuyên bố.

Năm người cũng cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cũng định tiến bước về phòng

- Khoan đã, cậu Bạch, xin hãy theo tôi.

Bạch làm theo lời của người quản gia và cùng ông bước vào một căn phòng cách biệt được xây dựng ngay bên cạnh dinh thự

- Đây là đâu?

- Cậu sẽ biết ngay thôi! Cứ ở đây, sẽ có người đến!

Người quản gia nói xong thì quay người bỏ đi, trong phút chốc đã biến mất không thấy đâu.

Bạch ngồi bệt xuống cái nền nhà bóng loáng, chủ nhân của căn phòng này hẳn là người vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Nhưng tại sao cậu tới đây cũng lâu rồi mà không thấy ai cả vậy.

Bạch đứng dậy, lò dò bước đi

- Cẩn thận, hỏng đồ của ta thì coi chừng đấy!

Giọng của một cô gái, thanh cao và tràn đầy mị lực

- Ai đấy? Bạch hỏi

- Người mà cậu cần gặp, TeLuos!

- Teluos là gì? Một cô gái bé nhỏ thế này!

- Này! Không được gọi ra là bé nhỏ, nói cho cậu hay ta đã hơn tám trăm tuổi rồi đó!

Bạch lắc đầu ngạc nhiên, con người trước mặt vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp, da dẻ lại trắng trẻo và chẳng hề có một dấu hiệu của tuổi già, vậy mà tự nhận mình đã tám mươi. Chuyện này thật quái dị.

- Đừng hỏi bậy bạ nữa, bây giờ ta sẽ tự giới thiệu, ta tên là Phong Hiểu Mỹ, trong những ngày này ta sẽ tạm thời chịu trách nhiệm huấn luyện cho cậu

- Vậy có phải tôi có thắc mắc gì có thể hỏi cô phải không?

- Đúng! Nhưng ta không thích bị gọi là cô bé hay là bà, gọi ta là Te hiểu chưa!

- Dạ! Te! Bây giờ Te có thể giảng giải cho tôi hiểu mọi thứ đang xảy ra ở đây không?

- Cậu đã chết!

- Cái đó tôi biết!

- Và bây giờ cậu đang ở Địa ngục, thế giới của sự hỗn mang và bí ẩn.

- Ở đây đều là linh hồn?.

- Đúng! Và những gì linh hồn có thể làm được là vô tận, bởi thế chỉ cần có ý chí, thì bất cứ thứ gì cũng có thể làm được.

- Hay quá! Vậy còn Luoser và M-kniser là gì? Hai từ này cậu đã nghe được từ người cộng sự trong lễ hội trưởng thành.

- Luoser là người sử dụng ma thuật triệu hồi Luos để chiến đấu, còn có thể gọi một cách đơn giản là chiến binh triệu hồi. Còn M-Kniser là chiến binh pháp thuật, sử dụng pháp thuật để chiến đấu. Ngoài hai loại chiến binh này còn có S-Kniser – chiến binh phòng ngự và G – Luos người triệu hồi các thị thần. Và nhiều loại khác nữa.

- Quao, thật hay quá!

- Theo như những thông tin mà ta có được, cậu thuộc loại Luoser, vậy hãy theo ta.

Hiểu Mỹ lâm râm đọc những câu thần chú kỳ lạ, sau đó ở gần bức vách của căn phòng hiện ra một biểu tượng phép thuật màu tím, một cánh cửa mở ra.

- Đây là đâu?

Bạch lò dò trong một không gian kỳ lạ, từ lúc bước vào cánh cửa này, Bạch cảm thấy cơ thể mình như được bao phủ bởi một lớp màn năng lượng cực mạnh.

- Đây là Thứ Không, không gian dành riêng cho các chiến sĩ luyện tập.

- Tôi cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên.

- Đúng, ở nơi đây, sức mạnh pháp thuật có thể phát huy 100%, nhưng sức mạnh đó không thể áp dụng ở Địa ngục hay bất kỳ nơi nào khác được. Bây giờ, ta sẽ dạy cậu thần chú triệu hồi, hãy ghi nhớ lấy!

- Dạ!

Không giống như lúc mở cánh cửa, Hiểu Mỹ đọc thần chú một cách chậm rãi, vừa đọc vừa hướng dẫn Bạch cách khống chế sức mạnh, tập trung ma thuật và chiết suất linh hồn cho hợp lý với những thứ đồ vật mà cậu triệu hồi.

Thần chú đọc xong, trong chớp mắt, một biểu tượng phép thuật màu bạch kim hiện ra trước mắt Hiểu Mỹ, bà đưa tay vào đó và rút ra một cặp song đao sáng loáng.

- Tuyệt!

Bạch chạy lại, chạm vào thanh đao bên phải, một luồng khí lạnh buốt xương làm cho cậu rụt tay lại.

- Đây là Băng Khí đao, chỉ cần chém một phát thì sẽ bị cái lạnh thấu xương xâm chiếm. Cậu làm thử cho ta xem nào.

Bạch làm giống hệt những gì Teluos dạy, nhưng lạ thay, cậu không thể triệu hồi được song đao như bà, mà trên tay trái của cậu hiện ra chiếc khiên mai rùa, còn tay phải là một thanh kiếm dài màu hoàng kim.

- Kỳ lạ!

- Sao ạ?

- Cậu có chắc cậu chưa bao giờ sử dụng phép thuật chứ?

- Chỉ duy nhất một lần ở đấu trường thôi, tôi hoàn toàn chẳng biết gì về những thứ này cả.

- Vũ khí hoàng kim là cực phẩm trong những thứ trang bị, một lính mới như cậu thì làm sao có thể triệu hồi được chứ!

- Tôi không biết!

- Khoan, hãy thử chém mạnh nó vào thanh đao này!

Bạch ngoan ngoãn làm theo, Rắc một tiếng, thanh đao rắn chắc và dày hơn gấp hai lần bị thanh kiếm hoàng kim chẻ làm đôi. Cả hai thầy trò bạch tròn mắt ngỡ ngàng.

- Xem ra cậu rất có tiềm năng đấy, có lẽ ta chỉ phải dạy cậu những thứ cơ bản nhất thôi, cậu cứ phát huy hết những gì mình có nhé!

- Dạ!

Suốt đêm đó, Bạch say sưa luyện tập những bài học mà Te dạy, cậu nhanh chóng nhuần nhuyễn những bước triệu hồi, khống chế, truyền lực và tấn công.

Một trong những điều kỳ lạ nhất ở vùng đất mang tên địa ngục này là hầu như không tồn tại bất cứ thứ thức ăn nào. Bạch ngạc nhiên nhiều hơn khi mỗi lần thứ âm nhạc trong trẻo mà Hắc thần phát lên là mỗi lần cậu cảm thấy toàn bộ sức lực phục hồi, cứ như là vừa ăn xong một buổi thật ngon vậy.

Bạch nằm phục xuống giường suy nghĩ, không khí ở đây thoáng mát và yên tĩnh thật.

- Oh Uys halasas Gadeias! Bạch lẩm nhẩm

Ngay sau đó, một cánh cổng giống hệt cánh cổng mà Teluos đã mở xuất hiện trong gian phòng của cậu. Bạch vui mừng bước vào trong

Đây dường như là một không gian trống, mọi thứ thật mơ hồ, cứ như có một màn sương mờ bao phủ nó vậy. Bạch đã quen với không gian này, lại tiến hành thực nghiệm. Ban nãy Hiểu Mỹ có đưa cho cậu một quyển sách về Luos, trong đó có những phép triệu hồi rất đặc biệt nên bây giờ cậu muốn luyện tập.

- Oh Jihy Alaice swon!

Lạ thật, trong sách nói đọc xong thần chú này sẽ triệu hồi được băng kiếm mà, nhưng sao lại không thấy gì nhỉ. Bạch hiếu kỳ đọc lại một lần nữa, lần này chú trọng chiết suất linh hồn hơn.

Một biểu tượng pháp thuật màu trắng xuất hiện trong không gian, Bạch mỉm cười, lần này thì được rồi. Cậu đưa tay vào định rút băng kiếm ra, nhưng...

- Ui da...! Một thứ gì đó cắn vào tay cậu.

- Không được chạm vào đuôi của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top