Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 5: BĂNG THẦN - BẠCH BĂNG HỒ

" Tốt với những con người xung quanh, tốt với những con vật và cây cối xung quanh chúng ta, điều đó sẽ làm cho bạn cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp và sẽ khiến họ cũng đối tốt với chúng ta"

Một con thú nhỏ nhìn giống cún con lao ra khỏi biểu tượng phép thuật. Bạch ngớ người nhìn nó, một vẻ đẹp lộng lẫy mà cậu chưa bao giờ thấy được, những tảng băng kết một cách điệu nghệ xung quanh đôi mắt đen láy, bộ lông trắng như tuyết với những chiếc đuôi nghoe nguẩy, một sức hút khổng lồ được tạo ra bởi những cử động nhẹ nhàng ấy, đây là băng kiếm sao, sao không giống trong sách vẽ gì cả.

- Ngươi... ngươi biết nói sao.... Băng kiếm...

- Trời ơi... lại gặp một chủ nhân ngốc nữa rồi. Ta không phải là băng kiếm, ta là băng hồ. Cậu triệu hồi ta còn gì.

- Nhưng tôi triệu hồi băng kiếm mà?

Chú hồ ly trắng bay lại gần trang sách mà Bạch chỉ. Đích thực là cậu đang triệu hồi băng kiếm, nhưng tại sao băng hồ lại xuất hiện.

- Vậy là không cần ta phải không? Ta trở về đây!

- Khoan đã!

- Có chuyện gì?

- Tôi muốn biết cậu là thứ gì thế!

- To gan! Ta là băng thần, ngươi muốn chết hay sao mà lại gọi ta là thứ gì!

- Băng thần, vậy là sao?

- Đồ ngốc, vậy ngươi có cần ta giúp gì không, không thì ta đi đây!

- Khoan đã, đã gặp nhau rồi thì làm quen đi!

Thế là trong vài phút ngắn ngủi, Bạch và Băng Hồ làm quen với nhau. Thường thì băng hồ là loài hiền lành, dễ điều khiển, cho nên Bạch cũng mau chóng thích nghi với nó và ký hiệp ước với nó.

- Ngươi muốn ký kiệp ước với ta hả Băng hồ?

- Đúng, phải có hiệp ước thì sau này ta mới có thể xuất hiện khi ngươi cần, có chịu không?

- Được thôi! Nhưng hiệp ước phải làm thế nào?

- Đúng là ngốc thật mà! Muốn ký hiệp ước, trước tiên phải đánh thắng ta, sau đó trao cho ta tín vật. Ta cũng sẽ để lại ấn chú trên người ngươi, khi nào cần thì cứ gọi, ta sẽ giúp đỡ.

- Ừ, Vậy chúng ta bắt đầu đi!

- Ngươi định tay không đánh với ta à, mau triệu hồi một Luos khác ra đấu với ta đi!

- Nhưng tôi làm gì có Luos khác! À đúng rồi!

Bạch lại lâm râm đọc những câu thần chú lỳ lạ, rồi chiếc khiên mai rùa và thanh kiếm hoàng kim xuất hiện.

- Ngươi là Luoser?

- Đúng, Te nói thế.

- Vậy tại sao ngươi có thể triệu hồi ta được, thật kỳ lạ!

- Được rồi! Đánh nhau thôi!

Bạch để thanh gươm xuống đất, chỉ cầm chiếc khiên mai rùa xông lên.

- Này, ngươi muốn nhường ta à, không có kiếm ngươi làm sao hạ ta được

- Tôi không muốn làm cậu bị thương!

Nói xong Bạch lao vào vòng chiến. Băng hồ là loài vật cực kỳ nhanh nhẹn và với cấp độ thần của nó, Bạch chẳng có tí cơ hội nào để chiến thắng cả.

Băng hồ quật nhanh chiếc đuôi làm Bạch té nhào. Mới có vài phút mà cả người Bạch đã bầm dập hết

- Thôi đi, hiện giờ ngươi chưa đủ sức đánh lại ta, đợi sau vậy!

- Không! Ngươi cứ đánh hết sức đi, ta sẽ không thua đâu!

Băng hồ không còn gì để nói, nó há miệng thật to, một luồng băng giá trào ra bao trùm lấy một khoảng không lớn.

Chiếc khiên mai rùa lúc này rung động mạnh, hệt như lần nó tiếp xúc với ngọn lửa của Hỏa Miêu. Băng giá chạm vào chiếc khiên trong phút chốc biến mất hết cả làm cho cả băng hồ cũng phải ngạc nhiên.

- Cái quái gì thế nhỉ? Băng hồ tự hỏi

- Tiếp chiêu!

Bạch lao lên với cú đấm lửa mà mình đã học được trong trận chiến trước. Tinh lực từ trung tâm linh hồn chiết suất ra một loại khí lực, truyền thẳng đến cơ quan sinh hỏa của linh hồn, từ đó ngọn lửa hình thành. Đấy là nguyên lí cơ bản của những đòn tấn công phép thuật.

Băng hồ do quá ngạc nhiên, kết quả đã trúng đòn và văng ra một đoạn khá xa.

- Tiểu hồ, ngươi có sao không?

- Không sao, ta là thần, một đòn như thế vẫn chưa hạ được ta đâu

- Vậy là tốt rồi, chúng ta đấu tiếp nào!

Băng hồ mỉm cười, người chủ nhân này vẻ ngoài tuy hơi ngốc một tí, nhưng tư chất thì hơn người, vả lại tấm lòng thì cũng rất tốt nữa.

Một luồng sáng trắng phát ra từ mình băng hồ làm cả không gian sáng lên, chói lòa. Bạch lùi lại một bước, đưa tấm khiên mai rùa lên che chắn

- Cầm kiếm lên đi, không thì ngươi sẽ chết đó!

Nhìn vẻ mặt của băng hồ, Bạch hiểu nó không nói đùa, nó đang tập trung toàn bộ sức mạnh phép thuật để thực hiện một ma pháp kinh người.

Bạch cầm thanh kiếm hoàng kim lên, tập trung hết sức, truyền hết linh lực vào cơ quan sản sinh hỏa phép, chẳng mấy chốc ngọn lữa mạnh mẽ bao trùm lấy tấm khiên mai rùa, và hoàng kim bảo kiếm.

- Thần thuật – Tuyệt băng địa!

Hàng loạt những khối băng lớn lao ra từ biểu tượng phép thuật băng hồ tạo ra, mạnh mẽ và kinh hồn.

Một tay cầm chắc tấm khiên che chắn cơ thể, một tay vận lực, dùng kiếm hoàng kim chém mạnh vào các khối băng khác.

Xoạt, xoạt, quần áo Bạch đang mặc bắt đầu bị công phá rách tươm, máu đổ ra ở tay và chân đầm đìa. Nhưng Bạch không bỏ cuộc, cậu vận lực thêm một lần nữa, hai bàn chân cậu xuất hiện hai biểu tượng phép thuật, rồi từ đó xuất hiện hai đôi cánh trắng.

Tuyệt băng địa là một pháp thuật đòi hỏi sự tập trung và sức mạnh pháp thuật, chỉ cần lơ là trong phút chốc thì phép thuật sẽ mất hiệu nghiệm. Và sự ngạc nhiên thoáng qua khi thấy Bạch thi triển Băng thuật – Băng Phi, đã khiến băng hồ phải trả giá.

Rầm, chiếc khiên mai rùa lao vào người nó khi Tuyệt băng địa tạm thời giảm hiệu lực.

- Hỏa thủ công! Bạch la to, vận lực vào tấm khiên và tấn công tiểu hồ.

Băng hồ trúng thương nặng, hỏa là điểm yếu chí mạng của nó, với lại nó đã sử dụng quá nhiều phép thuật, bây giờ lại trúng đòn này. Nó khó khăn lắm mới có thể gượng dậy được.

Bạch quăng tấm khiên và thanh kiếm hoàng kim xuống, lao vào ôm lấy Băng hồ

- Tiểu hồ! Ngươi có sao không!

- Ta không sao, ngươi khá lắm, ta đồng ý ký hiệp ước với ngươi, giơ tay ra nào!

- Được!

Băng hồ nhắm mắt lại, một luồng sáng hiền hòa bao trùm lấy nó và Bạch, trên tay Bạch một biểu tượng hình chín chiếc đuôi hiện ra.

- Xong rồi! Ngươi cứ gọi ta khi ngươi gặp nguy hiểm, giờ ta phải trở về Băng sơn để trị thương đây!

- Khoan đã! Ta còn chưa trao cho ngươi tín vật mà!

Bạch mò tìm trong người, khi xuống đây cậu chẳng đem theo gì cả, chỉ có chiếc vòng tay mà thường ngày cậu vẫn hay đeo.

- Đây cho ngươi!

Bạch đeo vào một chiếc đuôi của Băng hồ. Trong thoáng chốc, chiếc vòng biến mất và nó xuất hiện ở chân của Bạch hồ, nhỏ hơn và sáng đẹp hơn. Chiếc vòng tỏa ánh sáng hiền hòa, những vết thương trên người Bạch hồ liền lại như chưa hề có

- Chuyện này là sao!

- Tín vật có khả năng trị thương, ngươi không biết à?

- Ta.... Bạch gãi đầu.

- Ngươi cũng về nghĩ ngơi đi, hôm nay ngươi sử dụng nhiều linh hồn lắm rồi đó, không cẩn thận sẽ tan biến mất đấy!

Nghe tiểu hồ nói thế, bạch mới cảm thấy cơ thể mình như rã rời.

- Tạm biệt nhé!

Bạch hôn lên đầu của tiểu hồ một cách âu yếm. Sau đó, bước ra khỏi Thứ Không trở về căn phòng của mình

- Á! Sao ngài ở đây!

- Ta chờ ngươi từ nãy giờ! Ngươi sao thế?

- Không có gì, chỉ là luyện tập một chút thôi mà!

- Lại đây!

Bạch không dám cãi lời, tiến lại gần Hắc thần và ngồi xuống

Hắc thần nhắm mắt lại, vận lực rồi một luồng sáng xanh bao trùm lấy Bạch. Những vết thương trên người dần dần liền lại, sức lực dần dần hồi phục.

- Cám ơn! Đây cũng là pháp thuật à? Bạch hỏi

- Đúng, đây là phép thuật trị thương, ngươi muốn học sao?

- Dạ! Ngài dạy tôi nhé!

Hắc thần không hắc ám như bộ quần áo của ngài đang mặc tí nào, rất tận tình chỉ bảo Bạch trong việc học pháp thuật

- Trị thương thuật tốn rất nhiều linh lực, vì thế, phải cân nhắc cho kỹ, không phải ai bị thương gì cũng dùng nó để trị đâu đấy!

- Dạ!

- Giờ ta có chuyện muốn hỏi ngươi!

- Ngài cứ nói!

- Lúc ta đưa ngươi đến đây, chưa hề dạy cho ngươi cách triệu hồi luos, tại sao trong lúc chiến đấu, ngươi có thể triệu hồi nó.

- Tôi bắt chước theo vị tu sĩ ấy! Có chuyện gì sao?

- Không! Không có gì, giờ ngươi nghĩ ngơi đi, sáng mai hội đồng địa ngục triệu kiến ngươi có việc đấy!

- Dạ!

Hắc thần đi rồi, Bạch mới cảm thấy thật khác lạ. Lần đầu tiên có người quan tâm đến mình như thế, cậu mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Mọi người thường nói địa ngục chỉ có những thứ xấu xa, nhưng theo Bạch thấy, chính ở nơi này cậu mới được đối xử như một con người thật sự, cảm giác thật tuyệt vời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top