Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Ngày chúng ta gặp nhau (POV của Phillip)

BEEP...BEEP...BEEP...

"Urgh, lại phải dậy sớm!" Tôi nghĩ thầm.

Hôm nay lại là thứ 2; nếu cứ như mấy ngày thứ 2 bình thường thì chẳng sao, đằng này... hôm nay là ngày đầu tiên sau kì nghỉ đông ở trường tôi.

Và điều đó có nghĩa là tôi lại phải đi dưới trời mưa tuyết để đến trường cấp III Eastwood- cái nơi kinh khủng mà nhiều người đến để bị giam lỏng trong 8 giờ đồng hồ. Và tôi- một đứa học sinh thuộc diện "không có cuộc sống bình thường" cho lắm- thì nó đồng nghĩa với việc tôi sẽ lại phải chịu đựng thêm 1 năm nữa ở đây.

Vì sao à?

Trước tiên thì tôi phải cho các bạn biết về tôi chút ít đã: Tên tôi là Phillip Pulkonov Lancaster, sinh ngày 4/2/1997 và năm nay tôi bước vào lớp 12 ở trường trung học Eastwood, thành phố North Capital. Tôi sống một mình (tin đi các bạn- tôi mặc dù chưa đến 18 tuổi đã phải sống một mình rồi đấy! ) ở khu vực phía Đông của thành phố- khu Eastwood, trong một căn hộ 3 phòng ngủ mà trước đây gia đình tôi từng ở cùng nhau.

Tiểu sử của tôi cũng khá phức tạp: Tôi sinh ra ở Seoul trong một gia đình có bố là người Nga lai Ba Lan, còn mẹ lại là người Hàn lai Mỹ. Năm tôi lên 4 tuổi thì bố mẹ tôi chuyển công tác tới Saint Petersburg (Nga) và đến năm tôi vừa tròn 12 tuổi thì gia đình tôi lại tiếp tục chuyển tới North Capital này. Nhưng ở đây thì những chuyện đáng buồn lại xảy ra: năm tôi lên 16 tuổi, tôi đã yêu. Và người tôi yêu lại là một anh chàng trong trường tôi; hồi đó, anh ta- tên Derrick- là đội trưởng đội bóng bầu dục của trường, còn tôi là đội trưởng đội cổ vũ. Tình yêu đó của tôi là một tình yêu đơn phương, nhưng kết thúc của nó thì lại gây hại theo hướng đa phương: gia đình tôi biết chuyện và cơ bản là, chẳng còn nói chuyện mấy với tôi nữa. Bạn bè thì...ôi thôi, trừ đám bạn thân của tôi đều hùa theo chửi tôi như Derrick đã làm. Và tôi đã từng tự tử hụt 1 lần vào tháng 10 cùng năm. Và phải đến sau sinh nhật 17 tuổi (tức khoảng học kì II)thì tôi mới thực sự ổn định tâm lí và trở lại trường học. Nhưng những câu lăng mạ nho nhỏ vẫn thường trực trong trường, kể cả khi tôi nghĩ rằng mọi thứ đã ổn... Và cách đây vài tháng, bố mẹ tôi quay trở về Houston (Mỹ) và cơ bản là để lại cho tôi cái căn hộ này và tất cả tài sản của tôi...không một ai nói cho tôi biết là họ không muốn ở gần tôi nên họ đã trở về Houston... Chỉ đến khi một tấm ảnh của bố mẹ tôi chụp căn nhà mà họ bảo là "home sweet home" của họ ở Houston đến tay tôi (do sơ suất bố mẹ tôi đã gửi tấm ảnh đấy cho tôi thay vì cho một đối tác nào đấy) thì tôi mới hiểu ra rằng họ đang muốn bỏ tôi lại một mình...

Anyway, quay lại chủ đề chính: tôi vừa bước chân vào trường trong thời tiết lạnh cóng ( dự báo thời tiết nói là hôm nay trời có gió, nhưng tôi- một con người thuộc dạng nhớ trước quên sau- thì tôi đã quên không mang một cái áo khoác dày, mà lại mang một cái áo hoodie hơi mỏng, và chuyện xảy ra là tôi co ro ngồi ở trong cái xe bus đến trường, mà đã vậy hôm nay cái hành lang khu chỗ tủ locker của tôi lại đông đúc một cách không thể tưởng tượng được.) và đang soạn sách vở và cầu trong lòng là ngày hôm nay sẽ không còn bất ngờ nào nữa thì...

"PHILLIP!!!!!" Giọng của Annaliese, con bạn thân của tôi, hét tướng lên như vừa thấy hai đứa con trai hôn nhau (tôi là gay, còn nó lại là hủ - bởi vậy tôi mới thành bạn nó; và các bạn hình như có thể nghe thấy nó ở cách xa cả trăm mét ấy!) và cũng là cái giọng tôi muốn nghe nhất trong ngày- người cứu tôi ra khỏi cái đống hỗn độn của tuổi 16.

"Annaliese!" Tôi reo lên. Hai chúng tôi có tình bạn không thể nào tách rời được, và nhiều khi mấy đứa trong trường còn tưởng tôi với nó là một cặp không chừng. Tôi ôm chầm lấy cô bạn (mặc dù lúc đó tôi cơ bản là đang ngồi dưới sàn, sách vở nằm ngổn ngang dưới đất và tôi thì nhìn như cô hồn) và hỏi luôn:
-Kì nghỉ đông thế nào? Tokyo tuyệt vời lắm hả?
Cô nàng gật đầu rồi giúp tôi soạn sách vở cùng trong lúc hai đứa ngồi tám chuyện phiếm: Annaliese kể cho tôi những thứ hay ho ở Tokyo, còn tôi thì kể về mấy hôm tôi đi đến Bangkok (nếu mọi người muốn hỏi tại sao một người mới có 18 tuổi thôi lại có thể đi du lịch ở Bangkok mà không phải do tôi trúng số lớn hay là chuyến đi của trường ấy, thì chuyện là bố mẹ tôi cứ mỗi tháng lại gửi cho tôi một ít tiền; với lại tôi cũng đi làm thêm và có tính tiết kiệm cho nên tôi nhanh chóng có đủ tiền để chi trả chuyến đi Bangkok.). Annaliese nói luôn:
-Ôi sướng thế, ước gì tớ tới được Bangkok một lần nhỉ?
-Tớ thì lại ước được đi chơi Tokyo ấy!- Tôi nói, trong lúc đang soạn sách vở cho ngày hôm nay. Rồi Annaliese bỗng nhiên đổi chủ đề:
- À mà cậu đã biết là chúng mình sẽ có thầy giáo mới chưa?
-Môn nào thế?- Tôi hỏi.
-Môn Văn. Cô Lindenburg nghỉ rồi.- Annaliese trả lời với giọng phấn khích xen lẫn hồi hộp. Tôi không ghét cô Lindenburg, tôi chỉ không thích cách dạy "đọc-chép" của cô thôi. Cho nên tôi cũng đang rất hồi hộp, không biết mọi thứ sẽ như thế nào... Nhưng tôi nhận ra là tôi đã xếp xong sách vở và có khả năng tôi sẽ bị muộn giờ học tiết 1, cho nên tôi nhanh chóng đứng dậy và hỏi Annaliese:
-Chút nữa bà có tiết gì đầu tiên?
"Đại số." Cô nàng trả lời.
-Vậy thì hẹn gặp nhau ở tiết 3 nhé!- Tôi nói,vì tiết 1 của tôi là tiết Tiếng Nga, còn tiết 2 lại là tiết Vật lí. Phải đến tiết 3- Lịch sử- tôi và Annaliese mới share cùng lớp với nhau. Còn bây giờ thì tôi phải đi đến phòng học tiếng Nga...

Nhưng định mệnh đã không cho tôi rời đi nhanh như thế;tôi vừa mới bước đi vài bước đầu tiên đã nghe thấy tiếng nhịp thở của một ai đấy, và một bàn tay của một anh chàng khoảng 20 tuổi đập nhẹ lên vai tôi.
"Cho thầy hỏi phòng số 304 ở đâu nhỉ? thầy mới tới đây"

"À, phòng học Văn ạ? Thầy đi thẳng, đến hết hành lang thì rẽ trái; phòng thầy thấy ngay bên tay trái là phòng 304 đấy!" Tôi vui vẻ trả lời.

"Thầy cảm ơn. Thầy là thầy Miller, giáo viên mới." Vẫn là người với mái tóc nâu và đôi mắt hút hồn vừa nãy trả lời. "Còn em là..."
"Phillip Lancaster." Tôi nói luôn. Và thầy ấy cười, lộ hàm răng trắng như tuyết tháng 12 và hỏi:
-Em ở trong danh sách học tiết 5 của thầy phải không nhỉ?
Tôi gật đầu, khiến thầy ấy cười vì nghĩ rằng tôi hơi trẻ con. Cũng đúng: mặt thì búng ra sữa được, còn cười ngượng ngùng thì ai bảo không trẻ con mới là chuyện lạ... (Lời tự sự của Phillip: Ít ra thì tôi cũng nói đúng tôi trông như thế nào trước đây...) Và tôi cứ đứng đực ra một hồi, khiến thầy ấy phải vẫy vẫy cái tay qua lại và nói:
-Này, Phillip? Ơ? Bị đứng hình rồi...
Và phải mất 1 phút sau tôi mới lấy lại được ý thức của mình và trả lời thầy ấy bằng giọng "ngu ngơ như bò cột nơ":
-Dạ?????
Thầy ấy lại phì cười và nói sau một tiếng thở dài kiểu "Cho tôi lạy phát":
-Em bị muộn học rồi kìa! Đi nhanh lên kẻo muộn!
Lúc này thì tôi mới nhìn đồng hồ và... ngã ngửa: tôi bị muộn học năm phút, và điều đó đồng nghĩa với việc là tôi sẽ bị mất điểm thi đua cho khối. Thế là, chưa kịp chào thầy một câu tử tế, tôi chạy như ma đuổi tới phòng học tiếng Nga và dĩ nhiên là tôi phải nghe câu hỏi: "Tại sao em đến muộn?" của cô Valeria, cô giáo dạy tiếng Nga. Thật lòng chứ nhiều lúc tôi không hề thích cô ấy tẹo nào... Và nó cũng đâu phải tại tôi! Tại cái tính "mê trai quên lối về" đấy chứ!

-Giờ ăn trưa, giữa tiết 5 và tiết 6-
Cơ bản là ngày hôm nay tôi đã có một ngày tồi tệ: tôi vừa bị muộn giờ tiếng Nga, vừa phải làm thêm một đống bài trong giờ Vật lí; rồi còn được "khuyến mãi" thêm bài tập trong tiết Lịch sử nữa. Cho nên lúc này- cái lúc thầy dạy Lịch sử không ở trong lớp do thầy ấy bận họp- thì chúng tôi (bao gồm tôi, Annaliese và thằng khùng Ryan Hertzbourg- đứa bạn thân THẲNG của tôi và kì diệu thay là nó lại là đứa duy nhất trong hội KHÔNG PHẢI hủ ) gần như nằm gục xuống dưới bàn mà ngủ như chưa bao giờ được ngủ. Và guess what, tôi được điểm cao nhất trong bài kiểm tra cuối kì môn Lịch sử đây (những lúc như thế này tôi tự cảm thấy mình làm tốt mọi chuyện).

Nhưng mà tôi giờ đang lo lắng nhất điểm kiểm tra môn Văn của tôi: tôi vốn rất thích môn Văn ngay từ bé và tôi tự đạt mục tiêu cho mình ngay từ lớp 9 (năm đầu cấp 3 ở đây) là vào được khoa Văn học và Sáng tác của trường đại học tổng hợp Tolstoy. Nghe có vẻ rất là mỉa mai nhưng thực ra nó là định hướng trước đây của bố mẹ tôi; trước đây thì bố mẹ tôi rất muốn tôi học ngành Văn học và Sáng tác vì họ muốn có ai đó làm ngành khác với họ ( bố mẹ tôi một người là chuyên gia Vật lí, một người làm việc trong viện Toán của trường tổng hợp Azakan ) và mặc dù tôi biết đó là lí do nực cười nhất bạn từng nghe, nhưng cơ bản đó là lí do tại sao tôi lại lo lắng môn Văn như vậy; thứ mà trước kia là định hướng của bố mẹ bây giờ lại trở thành niềm đam mê lớn nhất trong số 3 niềm đam mê của tôi: văn học, âm nhạc và nhảy. Và điều kì lạ nữa là tôi lại rất thích và rất giỏi môn Vật lí, theo gene di truyền của mẹ tôi-một chuyên gia của viện Vật lí quang học ở trường đại học Quốc gia. Anyway, tôi tạm dẹp phần kể lể về mình đi để nói cho các bạn chuyện đang xảy ra với tôi vào thời điểm ngay lúc này đây: tôi đang ngồi trong nhà ăn và gần như ở đâu cũng bắt đầu nghe thấy đến 3 việc:

1 là Dạ hội cuối cấp (đùa tôi à, còn đến 3 tháng nữa cơ các má lo xa quá thể ạ)
2 là Cuộc thi tài năng của trường (cái này thì nghe còn thời sự đấy- tháng sau thi cho nên giờ bắt đầu nói về nó là chuyện đương nhiên)
Và 3 là... thầy dạy Văn mới của dân cấp 3 chúng tôi. Thầy ấy đẹp trai thì miễn chê luôn: tóc nâu, da trắng và đôi mắt màu gỗ khiến bọn học trò lớp chúng tôi ai cũng ' xao xuyến' và thày Miller- họ của thầy ấy- là một giáo viên trẻ, cho nên thầy áy dạy không quá cứng nhắc như phàn nhiều các giáo viên dạy Văn khác của tôi từ năm đầu tiên tôi bước vào trường.

Thêm một chuyện nữa: hôm nay thầy giao cho chúng tôi một bài tập tại chỗ với cái đề bài hơi bị đặc biệt: "Kể lại lần đầu gặp người trong mộng của em." (Author's note: tớ biết, đề bài hơi cliché nhưng tớ chẳng biết cái đề bài nào tốt hơn cả.). Và cơ bản là tôi đã gần như buột miệng nói luôn: "Đùa mình chắc..." Tôi không có ý chê trách thầy, mà tôi còn đang khen ngợi thầy là đằng khác: tôi vốn là một đứa rất lụy tình (bằng chứng là tôi gần như mất hết hy vọng khi Derrick biết rằng tôi yêu cậu ấy và rõ ràng là cậu ấy bắt đầu nói xấu tôi.), cho nên những đề bài mang nhiều màu sắc lãng mạn là "sở trường" của tôi, và bài làm của tôi ngày hôm đó đã cơ bản làm mọi người phải chú ý: thường thường thì mọi người khi nhắc đến mấy cái cảnh khá cliché như quán Starbucks, giao lộ đông đúc hay là những chỗ như buổi dạ hội nào đấy. Nhưng của tôi thì nó là ở một buổi tối mùa đông khi tôi đang trên đường đi về sau khi đi ngắm pháo hoa ở North Capital vào ngày năm mới và tôi đang ngồi trong quán IHOP (International House Of Pancakes) để đợi phần order của mình được dọn lên. Và tôi đã gặp anh. Phần sau đó là những chuyện ba lăng nhăng cliché sướt mướt các kiểu về love at first sight mà tôi vẽ ra theo cái cách không-thể-nào-ảo-diệu-hơn cho nên tôi sẽ không nói cho các bạn là tôi đã viết cái gì. But anywho, bài của tôi đã được thầy giáo mới chú ý tới. Và thầy ấy gọi tôi lên bảng sau khi đã trả bài xong:

*tái hiện lại cảnh*

"Ai là Phillip Lancaster nhỉ?" Thầy ấy nói bằng chất giọng mà tôi thề luôn là các bạn có thể chết mê chết mệt vì giọng nói đó thôi đấy. Và tôi lúc đó đã đứng dậy với vẻ mặt cực kì ngượng và cái đầu thì cứ nhìn xuống đất với suy nghĩ: "Thôi xong! Mình lại làm hỏng ấn tượng ban đầu với một thầy cô giáo mới nữa rồi!" (cái lí do rất là trời ơi đất hỡi là do tôi có cái kiểu viết văn, cách đi đứng cũng như dáng điệu và cách nói chuyện chẳng giống ai, cho nên rất ít người làm bạn được với tôi.)
và bước đến bàn của thầy Miller với sự sợ sệt. Nhưng có vả ngày hôm ấy tôi đã lầm to: thầy ấy đã niềm nở nói chuyện với tôi với giọng đầy chân thành:

-Nào, đừng lo. Thầy không cắn em đâu mà sợ.

Tôi rụt rè ngẩng lên. Và thầy ấy mỉm cười với tôi và nói:

- Anh chàng rụt rè ạ, bài của anh được điểm kiểm tra giữa kì cao nhất lớp này đấy.

Ngay lập tức tôi chuyển từ trạng thái "Thôi tàn đời rồi" sang trạng thái "poker face" (vì qua sốc) và tôi há hốc mồm ra, trong khi nhận bài từ tay thầy Miller ( vẫn với cái vẻ mặt đó) và tôi không nói nổi nên lời khi nhận được bài kiểm tra của mình...

100/100 ĐIỂM.

Đừng hỏi tại sao mà tôi lại bất ngờ nhé: các năm trước đây thì tôi không tài nào vượt qua nổi mức "trần" 95/100 điểm, nhưng hôm nay (tự nhiên) tôi lại được 100 điểm tròn. Và chắc mọi người không cần phải hỏi (đúng hơn là đừng nhìn) cái cảm xúc của tôi lúc đó nó "dâng trào cảm hứng" đến đâu: tôi bắt đầu hét lên và gần như đấm loạn xạ vào không khí:

-Ôi thần linh ơi con được 100 điểm rồi!!!!!!

Và đương nhiên là tôi đã... quên lấy bài kiểm tra của tôi (yeah, rất là hài hước đó) và tôi đã phải quay trở lại bàn của thầy Miller và lấy bài kiểm tra trong tiếng cười của bọn bạn trong lớp. Và bằng cái cách nào đó, thầy ấy đã kịp ghi cho tôi một lời động viên nho nhỏ:"Cố gắng lên" bằng bút đỏ. Và tôi dĩ nhiên là vui hết sức rồi. Nhưng mà mọi chuyện hình như chưa dừng lại ở đó: trong tiết học (tiết hôm nay thực ra chẳng còn gì ngoài việc viết bài văn ấy) thì tôi có cảm giác như ai đó đang nhìn tôi chằm chằm. Và sau khi tiết học đó kết thúc thì tôi còn thấy vài điều lạ lùng hơn nữa: thầy ấy... nháy mắt với tôi khi tôi rời khỏi lớp học để đi ăn trưa. Và cho đến bây giờ (tức là lúc tôi đang ngồi ăn trưa và nói chuyện cho các bạn đây) thì tôi vẫn đang ngồi tua lại cảnh thầy ấy nháy mắt với tôi, và có ai đấy (hoặc đúng hơn là cái gì đấy) đã đập ngay vào mắt tôi: thầy Miller bỗng dưng xuất hiện ở bàn ăn trưa của chúng tôi và hỏi:

-Thầy ngồi ở đây được không nhỉ?

Uh-oh, thầy ấy lại định ngồi cùng chúng tôi hôm nay à? Sẽ có nhiều chuyện thú vị đây...

*Author's note*

Hello mọi người, là Scarlet đây! Như mọi người đã đọc ở trong phần description của truyện thì truyện này là bản trans+remake của truyện cùng tên của tớ ở Wattpad tiếng Anh, cho nên một số tình tiết ở đây sẽ khác đi so với bản gốc ( ai muốn tìm bản gốc thì search trên profile của tớ là ra ngay). Ngoài ra, tớ cũng xin nói luôn là đây là đam mỹ nhé, cho nên ai dị ứng với đam mỹ thì xin mời rời khỏi đây, và tớ sẽ không chắp nhận bất cứ hình thức đòi hỏi về thể loại truyện, which also means không cmt đổi thành ngôn tình/bách hợp hay ngược sủng.

Vậy thôi, chúc mọi người đọc vui vẻ.

Scarlet Rose.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top