Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chẳng thể cảm thông

"Người có tầm nhìn nói dối với chính mình, kẻ dối trá chỉ nói dối với người khác."
- Friedrich Nietzsche

"Nào, xin hãy ngồi vào chỗ."

Hắn ngồi xuống còn Hermione thì lờ đi các học sinh đang nối đuôi nhau tiến vào phòng học sơn trắng ảm đạm, thay vào đó tập trung lục lọi chiếc túi lớn của mình và đặt chồng sách 40 cuốn to oành xuống bàn. Cô xếp chúng thành hàng gọn gàng, tay khẽ run, sự run rẩy gần như vô hình.

Nhưng Harry đã nhìn thấy. Anh nhíu mày lo lắng, cầm lấy tay cô và siết chặt sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên má, cho cô sự an ủi theo cách duy nhất mà mình biết. Cô luôn luôn là người mang đến sự thoải mái nhưng khi vai trò của họ đảo ngược thì Harry luôn có vẻ khá bối rối. Hermione mỉm cười cứng nhắc, nhìn theo khi anh quay lưng và bước khập khiễng về phía cuối căn phòng, anh căng thẳng ngồi trong bóng tối, kiên quyết phớt lờ lời chế nhạo của Malfoy. Sự hiện diện của anh khơi dậy sự ghê tởm và sợ hãi, vế sau nhiều hơn chút đỉnh. Người đàn ông này, Harry Potter, đã giết Chúa tể bóng tối, thế lực mà họ cho là vô địch và bất tử.

Hermione chẳng thể trách bọn họ kinh hãi. Đôi khi sức mạnh và sự dữ dội của anh cũng khiến chính cô phải sợ.

Hai chiếc bóng ngã xuống, chỉ một trong hai còn thở

Cô kín đáo đếm số người- cảm thấy muốn phá lên cười khi nghĩ rằng những người này, những con người từng học cùng cô, lũ con của đám Tử thần Thực tử, giờ lại trở thành học sinh của mình- và mọi người đều đã có mặt. Tiếng rì rầm im bặt khi các học sinh ngước nhìn cô, có chút sợ hãi vì hành động của cô , hay đúng hơn là vì cô chẳng làm gì. Cô chỉ đứng đấy. Đứng và nhìn vào chúng bằng đôi mắt trống rỗng.

Căn phòng trở nên hoàn toàn im lặng. Hermione cho phép mình nở nụ cười chiến thắng trong lòng.
Khi thấy bọn chúng bắt đầu trở nên lo lắng bởi sự tĩnh lặng của mình (liếc mắt, nắm chặt tay trên bàn, sờ tóc, bờ vai căng thẳng) , cô lên tiếng. Giọng cô khẽ vang lên nhưng ai cũng đều nghe rõ.

"Chiến tranh đã kết thúc. Voldemort đã chết."

Những tiếng hít sâu đồng loạt vang lên. Không ai dám nói tên hắn, ngay cả sau chiến tranh. Pansy run rẩy ôm lấy ngực và Hermione nhìn thấy mặt cô tái xanh. Crabbe và Goyle nhìn cô chằm chằm một cách ngu ngốc với đôi mắt mở to. Zabini chỉ giật mình. Malfoy gần như đứng dậy, nắm tay ấn mạnh vào bàn đến nỗi Hermione nghe thấy tiếng đốt ngón tay của hắn rạn vỡ.

"Sao mày dám. Mày không đủ tư cách để gọi tên ngài, thứ bẩn thỉu, kinh tởm, Máu-" Hắn rít lên, đôi mắt nheo lại. Đến lượt Harry bật dậy, tiến nhanh về phía người đàn ông đang giận giữ,  ánh nhìn giết người hiện rõ trên mặt.

Hermione hơi loạng choạng. Cô suýt ngã. Cái tên đó đã từng nhấn chìm cô xuống đất, từng khiến nước mắt cô trào ra. Sau đó, cô đã miễn nhiễm với sự căm ghét ấy, khi nó được sử dụng chống lại cô hết lần này đến lần khác trong chiến tranh. Giờ đây, khi biết nó sẽ chuẩn bị vang lên, quá khứ như đang sống lại.

Cuộc chiến đỏ rực trong trí óc.

Không.

Không, cô thầm nghĩ. Mình mạnh mẽ hơn thế này.
Cô ngắt lời hắn, lần đầu tiên lộ rõ sự ghê tởm trong giọng nói.

"Ngồi xuống đi, Malfoy. Chắc cậu không nghe thấy những gì tôi nói? Chiến tranh đã kết thúc. Không còn chỗ cho định kiến, chửi rủa và hận thù. "Cô liếc nhìn Harry, hít một hơi thật sâu và nói tiếp với giọng chắc chắn. "Và Malfoy...nếu cậu dám thốt ra từ đó một lần nữa, tôi sẽ đá đít cậu ra khỏi đây-các cậu cũng thế. Tôi cho rằng mọi người đã đọc đạo luật mới? " Những gương mặt vô cảm thay cho câu trả lời, nhưng cô biết bọn chúng đều đã đọc. "Như vậy hẳn tất cả đều biết điều gì sẽ xảy ra nếu bị loại khỏi lớp này. Tôi sẽ không dung thứ cho sự thô lỗ, cố chấp hay cuồng tín. Nếu muốn tranh luận, hãy nói năng lịch sự. Nói cách khác, hãy hành động như những con người tử tế. Hẳn là các cậu đều có khả năng đó? "

Đó là một câu hỏi tu từ; bọn họ đều hiểu nên tiếp tục ngồi im. Cô dừng lại một lúc, đôi mắt quét qua những con người đang ngồi trước mặt. Malfoy ngồi lại xuống ghế, nhướn mày, ánh mắt kinh ngạc được che giấu khéo léo. Bọn họ cọ quậy không thoải mái. Hermione này rất khác so với cô gái mà họ từng biết khi còn đi học. Harry nhìn cô  với niềm tự hào nơi đáy mắt.

Cô chẳng có chút đồng cảm nào cho bọn suýt-thành-kẻ-giết-người này. Trước đây, có lẽ cô sẽ có chút cảm thông vì bố mẹ bọn chúng đã chết hay khả năng chết rục trong Azkaban của chúng, nhưng giờ thì không. Cô đã biết hậu quả chết người của định kiến mà họ tôn thờ và không thể chấp nhận. Công việc của cô là soi sáng cho những người này, và phải bắt họ lắng nghe mình.

"Tôi không cần các cậu thích lớp học này. Thậm chí cũng chẳng cần phải thích tôi," cô tiếp tục, khiến Harry và nhiều người khác trong phòng khá bất ngờ. "Tất cả đều dựa vào sự nhường nhịn, không phải sao? Các cậu nhường nhịn tôi, tôi nhường các cậu. Mọi người đều biết tôi là ai, và tôi biết hầu hết các cậu... không phải tất cả, nhưng chúng ta sẽ xử vụ này sau. Các cậu cũng biết tôi thuộc phe nào. Tôi chiến đấu cùng phe Ánh Sáng, các cậu ủng hộ phe Bóng tối. Chúng ta khác biệt, nhưng vẫn giống nhau. " Cô lờ đi vài tiếng khịt mũi bất đồng vang lên khắp phòng. Giọng nói của cô ngày càng mạnh mẽ và niềm đam mê không ngừng dâng trào trong mắt . Cô tin những gì cô nói bằng cả trái tim. Sự kết án.

"Chúng ta nhường nhịn nhau, bây giờ, trong lớp học này, và ngoài lớp học, trên đường phố. Dù các cậu có thích hay không, đó là những gì con người làm. Xã hội dựa vào sự nhường nhịn. Chính phủ trao chúng ta quyền- quyền tự do có ý kiến cá nhân- thế nên không thể tránh khỏi những ý kiến, phe phái và con người khác nhau. Vì vậy nên để chung sống với chút trật tự căn bản, thì chúng ta phải chịu đựng những người có ý kiến khác. Nếu không, mọi thứ sẽ sụp đổ. Xã hội sẽ sụp đổ. Tôi biết các cậu đã chứng kiến chuyện này, dù có muốn thừa nhận hay không...nó đã xảy ra trong chiến tranh, và nó đang đe dọa sẽ xảy ra lần nữa.

"Rõ ràng, tất cả các cậu đều có vấn đề với việc nhường nhịn, một khái niệm đơn giản." Lần đầu tiên, sự cay đắng hiện rõ rong giọng điệu và biểu cảm của cô. Nhưng biến mất ngay lập tức như chưa từng ở đó, cô tiếp tục. "Đây là nơi công việc của tôi trở nên hữu dụng. Tôi chẳng ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình có thể thay đổi bất kỳ ai trong số các cậu. Những định kiến về xã hội phù thủy của bọn cậu đã được dạy từ thuở lọt lòng." Cô liếc nhìn Malfoy, gương mặt trịch thượng của Lucius khi lão cười khẩy lướt qua trong đầu cô. Tên con trai thì đang nhìn cô lạnh lùng, sự tức giận tỏa ra từ đôi mắt hắn. "Tôi chỉ cần các cậu lắng nghe với một tinh thần cởi mở. Hãy thử thách ý tưởng và tự đặt câu hỏi. Cho phép suy nghĩ hợp lý tranh luận với hệ tư tưởng của mình. Nếu sau sáu tuần học cùng nhau, các cậu vẫn thấy suy nghĩ của mình là đúng, các cậu có thể rời đi mà chẳng khôn ngoan hơn; tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi sẽ không báo cho Bộ nếu tôi cảm thấy ai còn trung thành với Voldemort, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không tự mình tìm ra. "

Hermione nhìn chằm chằm vào đám học sinh của mình. Phần lớn đang nhìn cô với ánh nhìn gần như căm ghét -Rốt cuộc, cô ấy vừa xúc phạm, dù tinh tế, mọi thứ họ biết. Một số thì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sinh vật mới táo bạo này, Hermione này thật khác biệt.

Với tiếng thở dài yếu ớt, Hermione tiếp tục. "Tôi biết vụ này sẽ khó khăn. Tôi biết hiện tại nhiều người trong các cậu đang cảm thấy lạc lõng. Tôi không đổ lỗi cho các cậu. Cuộc chiến đã thắng -hay thua, tùy thuộc vào cách nhìn nhận –  chỉ cách đây ba tháng thôi. Cần mất nhiều thời gian để làm quen."

Cô bắt gặp Pansy và Millicent cười khúc khích trước sự mềm yếu của cô, điển hình của Hermione ngày xưa. "Đừng nhầm lẫn điều này là thông cảm," Hermione gắt gỏng. "Các cậu đã đưa ra lựa chọn khi chiến tranh nổ ra. Tôi chỉ đơn thuần là bày tỏ sự thấu hiểu."

"Không, bọn tôi không có," một giọng nói cất lên, khẽ khàng mà đanh thép.

"Ồ?" Hermione hỏi, quay sang đối mặt với Malfoy cùng ánh mắt hoài nghi. "Phiền cậu khai sáng cho tôi với lý do của mình nào, Malfoy."

Hắn dễ dàng ngã người ra sau cái bàn chẳng mấy dễ chịu của Bộ như thể đó là ngai vàng của mình, nhếch mép nhìn cô với căm ghét và sự phản kháng ẩn trong đôi mắt xám. "Mày không thể 'hiểu được', Granger. Bố mẹ Muggle của mày không phải là Tử thần Thực tử. Bọn tử thần chẳng cho ai lựa chọn, ngay cả lũ con của mình." Một chuỗi từ lười nhác không dứt, nhờ sự quan sát kỹ lưỡng của mình, Hermione nhìn thấy nếp nhăn căng thẳng nhẹ quanh mắt hắn, sự phẫn nộ không chỉ hướng về cô.

Cô phát hiện ra vài cái gật đầu và tiếng lẩm bẩm đồng tình xung quanh phòng, và mỉm cười yếu ớt. Cô không thể chùn bước, không phải lúc này. "Cậu luôn có sự lựa chọn, Malfoy. Chỉ là cậu không bao giờ có thể nhìn thấy nó," cô khăng khăng, cảm thấy hơi thú vị khi lông mày hắn nhướng lên vượt qua đường chân tóc. Muốn kịp bài giảng, Hermione tiếp tục chuyển qua phần tiếp theo của bài học.

"Bây giờ tôi nghĩ chúng ta nên giới thiệu bản thân. Hãy đi từng hàng một, nói tên của mình và lặp lại  'Voldemort' ít nhất hai lần." Cô cau mày khi nghe thấy những câu cảm thán hoảng sợ và kinh hoàng. "Im lặng.... Cảm ơn. Một người đàn ông vĩ đại từng nói nỗi sợ đối với cái tên chỉ làm tăng thêm nỗi sợ về chính nó. Voldemort đã chết, vì vậy không có gì phải sợ. Tôi là Hermione Granger và tôi đã gọi cái tên Voldemort nhiều hơn hai lần. Chúng ta sẽ tiếp tục với Vincent. " Crabbe trông khá giật mình khi nghe tên của mình từ môi kẻ thù, nhưng vẫn làm theo. Cậu ta lắp bắp âm 'V' trong tên.

Từng người một nói to tên của mình. Pansy run rẩy đến mức làm rơi mảnh giấy đã dùng để viết nguệch ngoạc chuyền thư cho Millicent và Daphne Greengrass. Hermione nghe những cái họ quen thuộc: Avery, Rookwood, Macnair, Dolohov và Black, và còn nhiều nữa. Tất cả bọn họ nhìn cô một cách giết người khi họ lặp lại tên Chúa tể bóng tối của họ. Cô cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy; cô chưa bao giờ dũng cảm như Harry. Mỗi khi bất kỳ tên gia đình khét tiếng nào rời khỏi môi của một trong những học sinh của Hermione, nơi khóe mắt cô có thể thấy bạn mình đang cực kỳ căng thẳng, tay nắm chặt đũa phép trong túi.

Và rồi đã đến cái tên Hermione sợ hãi phải nghe thấy suốt buổi chiều.

"Vulpecula Lestrange. Chúa tể Voldemort, Chúa tể Voldemort."

Hermione cũng đã sốc hệt như Harry bây giờ khi biết Lestrange có một người con gái. Cô gửi cú cho Percy để xác nhận cái tên trong danh sách là chính xác. Anh cam đoan rằng chẳng có gì sai sót cả.
Vulpecula trông rất giống Bellatrix đến mức không thể tin được. Cùng một đôi mắt đen, trũng sâu, và làn da nhợt nhạt. Cô ấy trông rất trẻ, khoảng mười bảy tuổi. Không giống như bà mẹ, cô đã không trải qua gần mười lăm năm ở Azkaban và có vẻ đẹp trước đây của Bellatrix để thể hiện điều đó.

Harry trông như thể rất  muốn biến cô gái thành cát bụi ngay tại chỗ, nắm mái tóc đen dài,nhìn hệt kẻ thù mà anh từng căm hận, giật ngược nó ra sau ghế. Anh nhìn chằm chằm như thể cô ta thực sự là Bellatrix Lestrange.

Nhưng chuyện này không thể xảy ra. Neville đã giết Bellatrix trong trận chiến cuối cùng, rốt cuộc đã báo thù cho cha mẹ mình, trước khi bị trúng lời nguyền giết chóc từ Lucius Malfoy. Nỗi đau buồn của Harry bị nhân đôi: một là vì mất đi một người bạn, và hai là vì đã không trả thù được cho cha đỡ đầu.

Hermione buộc tâm trí của mình trở về thực tại.
"Draco Abraxas Black Malfoy. Chúa tể Voldemort, Chúa tể Voldemort."

Hắn nhìn cô thích thú, như thể cảm nhận được sự khó chịu của cô. Sau khi chắc rằng cô đang nhìn mình, hắn hất đầu về phía Vulpecula Lestrange nhanh đến mức cô nghĩ mình tưởng tưởng ra nó, và nói, "Mẹ nào con nấy." Cô lờ tịt hắn.

Hắn và Lestrange là hai người duy nhất trong phòng đã gọi Voldemort là "Chúa tể" và không hề nao núng khi gọi tên. Cô ghi chú lại, cất giữ thông tin này để xem xét sau.

Khi người cuối cùng nói xong tên ("Marcus Flint, Vol-Voldemort ... Voldemort!"), Hermione đưa những  cuốn tiểu thuyết bí ẩn đến từng bàn, thầm cảm ơn các kỹ năng sử dụng bừa chú Sao Chép của mình-cô không muốn lãng phí tiền mua bốn mươi cuốn sách của Dostoevsky. Phần lớn các học sinh nhìn vào cuốn sách với những biểu cảm trống rỗng, rõ ràng không nhận ra tác phẩm kinh điển Muggle. Hermione thấy Vulpecula liếc nhìn trang bìa và mỉm cười mơ hồ, có vẻ không mấy ngạc nhiên.

Duy có một người đã không để ý gì đến chuyện này. Malfoy đang thì thầm nói chuyện nhiệt tình với Zabini, nụ cười tàn nhẫn vặn vẹo cả khuôn mặt hắn. Hermione nhìn hai người họ một lúc trước khi phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi.

"Không ngại nói cho bọn tôi biết chứ, Malfoy, có gì thú vị ở đây thế?"

Hắn nhìn cô lười nhác, những ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn. "Tôi chỉ đang tự hỏi," hắn nói, ánh mắt dán chặt lên người cô, "cô phải ngủ với bao nhiêu quan chức Bộ Pháp Thuật để có được công việc này, vì thấy cô say mê thế."

Im lặng.

Harry bật dậy khiến chiếc ghế văng ra, cây đũa phép của anh ngay lập tức chĩa vào cái đầu bạch kim của Malfoy. "Đồ khốn! Cút-"

Hermione hồi phục lại sau cú sốc, nhìn mắt anh và lắc đầu. Không, Harry. Đây là một bài kiểm tra. Cô biết rõ. Harry sững người.

Malfoy đang kiểm tra.

Cô dám làm những gì?

Cô lạnh lùng nhìn hắn, và hắn đáp trả ánh mắt cô. Không hề nhúc nhích  suốt toàn bộ thời gian, ngay cả khi Harry giơ đũa phép lên.

Và Hermione biết mình phải làm gì.

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn ở đây?" Cô khẽ hỏi, gương mặt đanh lại. "Cậu nghĩ tôi thích ở cùng một phòng với các cậu lắm à? Xin lỗi vì làm cậu thất vọng, Malfoy, Bộ gần như phải cầu xin tôi đồng ý dạy. Tất cả bọn cậu," cô vẫy tay , "biến cuộc sống của tôi thành địa ngục." Tôi ở đây vì tôi trung thành với lý tưởng của mình. Đó không phải là một lựa chọn, đó là điều tôi phải làm cho tất cả những người đã mất trong cuộc chiến chết tiệt đó."

Harry ngồi xuống.  Mọi người kinh ngạc nhìn cô.

"Đi ra ."

Malfoy há hốc miệng . "Gì?" Hắn nói, sự kinh ngạc xen lẫn tàn nhẫn.

"Cậu nghe tôi nói gì rồi đó. Ra ngoài nếu không tôi sẽ gọi Thần Sáng đá cậu ra."

Hermione chắc rằng trong đời mình từng gặp khá nhiều ánh mắt thù hận. Nhưng không gì sánh được với ánh mắt Malfoy đang nhìn cô lúc này. Hermione thò tay vào áo choàng và nắm lấy đũa phép. Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra.

Nhưng thay vì nguyền rủa cô, Malfoy đứng dậy. Hai bàn tay hắn cuộn lại thành nắm đấm và gò má đỏ rực. Khi đi ngang qua cô, hắn rít lên, "Chuyện này chưa kết thúc đâu, Máu Bùn. Không phải lúc nào tên vệ sĩ kia cũng có thể kè kè bên cạnh. " Hắn liếc nhìn  Harry đầy căm ghét, trước khi rời khỏi phòng. Hermione không trả lời, dù trái tim đập dồn dập trong lồng ngực khi cửa phòng học đóng sầm lại với âm thanh vang dội.

"Merlin," ai đó thở ra.

Pansy thút thít, đôi mắt nhìn chằm chằm lên cánh cửa.

Hermione để sự im lặng thống trị trong nửa phút, trước khi đứng thẳng và nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt sợ hãi trong phòng.

Hoảng sợ.

Cô không cần sợ hãi.

"Được rồi.  Giờ thì các cậu đã biết tôi thực sự nghiêm túc," cô tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng, như thể cô chẳng vừa kết án ai đó  một năm tù Azkaban. "Mọi người đều có một cuốn Tội ác và Trừng phạt của Fyodor Dostoevsky. Kế hoạch học tập cho năm lớp tiếp theo được đính ở bìa trước. Làm ơn chú ý, và chuẩn bị trước khi đến lớp. Tôi cho rằng không nhiều người trong số các cậu đã nghe nói về tác phẩm này. Dostoevsky sinh ra ở Moscow, Nga, vào năm 1821...."

-

"À ừm, Hermione, cậu đang dạy lớp ngữ văn à?" Harry hỏi khi tất cả mọi người, lầm bầm phản đối với sự bối rối không hề nhẹ, đã rời khỏi phòng.
Hermione mỉm cười. "Tất nhiên là không, Harry! Lớp học này sẽ khác một chút so với bình thường."
"Ư, nhưng ...tiểu thuyết kinh điển của Muggle? Sao mà có thể liên quan đến-"

"Tuần tới mọi thứ sẽ rõ ràng thôi. Tất cả những gì họ phải làm đọc xong cuốn sách trước lớp học kế" - đã có cuộc phản đối nhỏ vì độ dày của cuốn tiểu thuyết khi cô ấy giới thiệu bài tập "và mình có thể bắt đầu từ đấy. Đến cuối mọi thứ sẽ liên kết được với nhau. "
Harry im lặng một lúc, và dường như đang tranh luận với chính mình. Cuối cùng, anh hỏi đầy cay độc "Cậu có biết  Bellatrix có một cô con gái không?"

Hermione lắc đầu.

"Ồ. Cô ta trông có vẻ giống mụ ấy."

Nhưng Hermione không lắng nghe. Cô để Harry đứng đấy, bước tới quyển sách cuối cùng còn nằm lại trên bàn, nhặt nó lên, vuốt nhẹ ngón tay lên bìa sách. Anh nhìn cô.

"Cậu thực sự loại Malfoy ra à?" Anh khẽ hỏi.

Hermione nhún vai, vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách nặng trĩu trên tay. Harry bước lại, đặt một tay lên vai cô. "Hắn  xứng đáng bị như thế, Hermione...những gì hắn nói về cậu..."

"Cậu ta đang cố xem giới hạn cuối cùng nằm ở đâu, Harry à. Tớ phải làm rõ ràng mới được. Bọn họ đều  nghĩ rằng tớ không nghiêm túc... về mọi thứ."

"Hắn vẫn đáng bị thế."

Hermione quay lại, vỗ nhẹ vào má anh. "Cảm ơn vì đã ở đây hôm nay. Điều ấy đã giúp mình. Đến lúc cậu nên về nhà với Ginny phải không? Cô ấy sẽ lo lắng."

"Được rồi. Hẹn gặp lại cậu, Hermione." Harry cười toe toét, hôn lên má cô lần nữa và biến mất với một tiếng bụp nhỏ. Hermione thở dài kẹp cuốn sách vào tay, lấy túi xách và mở tung cửa để bước ra sảnh. Cô biết rằng Malfoy vẫn  ở đó, chờ đợi cuộc đấu khẩu.

Cô hụt hơi khi một thứ gì to lớn  va mạnh, và đè cô vào tường. Chiếc túi tuột khỏi vai, bút lông và giấy da rơi ra sàn như một trò chơi may rủi ngẫu nhiên. Thở hổn hển, Hermione ngước lên và thấy khuôn mặt giận dữ của Draco Malfoy. Hắn rít vào mặt cô:

"Tôi sẽ không vào Azkaban, con đàn bà nhiều chuyện ."

Hermione nhắm mắt lại và chuẩn bị giải thích. Hắn đè quá mạnh khiến cô  thấy khó thở. Cô chiến đấu với nỗi sợ hãi đang đè ép chặt lồng ngực như một con thú đang cố chạy  thoát và mở miệng nói. Hắn ngắt lời cô.

"Cô muốn gì? Tiền? Quyền lực?" Một khoảng lặng giận dữ. "Một thứ khác?" Hắn lạnh lùng hỏi, chạm vào hông cô mời gọi. Hermione hét lên vì sốc, bấu móng tay vào tay hắn  đủ mạnh để lại những đường cong hình lưỡi liềm nhỏ trên làn da trắng. Hắn  thở dốc qua kẽ răng, hơi  lùi ra sau.

" Granger nói ra giá của cô đi. Tôi không ngu ngốc đến độ cứ khư khư giữ niềm kiêu hãnh khi đối diện với Azkaban." Giọng của hắn làm cô sợ hãi. Cô có thể thấy hắn đang vô cùng và cực kì cáu kỉnh, nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh đến nỗi một người mù có thể nhầm rằng họ đang bàn chuyện kinh doanh đơn thuần.

Hermione cũng tức giận. Sự tức giận chiến thắng nỗi sợ hãi. "Bỏ tôi ra, Malfoy! Cậu thật là một cái cớ đáng tiếc cho một con người!" Cô hít một hơi thật sâu, lấy sức mạnh ẩn dấu bên trong. "Tôi đi ra để đưa cho cậu cái này." Cô ném cuốn sách Tội ác và Trừng phạt xuống dưới chân hắn trong khi hắn bước ra xa,  trông bối rối. "Tôi sẽ cho cậu  một cơ hội cuối cùng. Một mà thôi. Nếu cậu vượt khỏi giới hạn lần nữa, tôi sẽ ném cậu ra khỏi lớp học."

Vẻ mặt hắn lặng đi, quay lại trung lập cẩn thận. "Tốt thôi," Đôi môi mím lại thành cái cười nhạo báng đáng ghét đó. "Tôi nghĩ mình không có sự lựa chọn nào khác."

"Không, cậu có. Luôn có một sự lựa chọn. Không phải tôi vừa nói với cậu điều ấy sao? Chỉ là có những lựa chọn thì dễ dàng hơn nhiều so với lựa chọn khác."

Hắn không nói gì cả.

"Đọc đi," cô chỉ vào quyển sách bị bỏ rơi trên sàn, "trước lớp kế tiếp." Rồi  bỏ đi.

-
"Người chiến đấu với quái vật không cẩn thận cũng trở thành quái vật. Và nếu bạn nhìn vào mê vực đủ lâu, mê vực cũng dõi theo bạn."

Friedrich Nietzsch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top