Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Siêu nhân

"Con người luôn luôn cô đơn."
Friedrich Nietzsche
***

Như mọi ngày, Hermione thả chiếc túi xuống lối đi trải thảm ngay khi vừa về đến nhà. Cô buông một tiếng thở dài, đưa tay nới lỏng búi tóc để những lọn tóc xù buông xoã trên vai. Cô nhìn vào gương và thấy một gương mặt mệt mỏi.

Và cũng như mọi ngày, cô cởi áo choàng khi đi băng qua phòng khách ngăn nắp để vào phòng ngủ, đá đôi giày cao gót ra và đặt chúng gọn gàng vào tủ quần áo. Cô đi đến bên tủ quần áo, trên người chỉ còn một chiếc váy và áo sơ mi nghiêm chỉnh, đôi chân trông trống trải khi không mang giày.

Hermione mở tủ quần áo, thò tay vào ngăn kéo và run rẩy lôi ra một chiếc áo phông Muggle cỡ lớn, hơi sờn. Mắt bắt đầu hơi cay cay. Và như mọi ngày, cô đưa chiếc áo lên mặt và hít sâu.

Ron.

Hermione khụy xuống nơi chân giường, ánh mắt mờ đi vì kí ức. Chiếc áo nhàu nhĩ bởi thời gian và nước mắt.

Mùi hương của anh đang dần phai nhạt.

Một khuôn mặt tái xanh và vương đầy máu.

Ron đã mặc chiếc áo ấy đi ngủ. Ron đã mặc chiếc áo ấy ăn sáng cùng cô, ân ái với cô. Ron đã sống trong chiếc áo này.

Hermione nhắm nghiền mắt, nước mắt trào ra, từ từ lăn xuống thấm đẫm chiếc áo quý giá.

Ai cũng nói đau buồn như thế thật chẳng tốt chút nào. Hermione chẳng muốn làm việc, cũng chẳng đọc sách. Cô chẳng làm gì cả. Cô quên luôn việc chăm sóc bản thân và ăn uống, và chỉ nhận ra khi cảm thấy cồn cào gan ruột. Những cơn ác mộng khiến cô chẳng thể nào ngủ được.

Nhưng lớp học này, nhiệm vụ mà Bộ giao phó cho cô, giúp cô tỉnh táo. Cô phải làm việc, phải nghiên cứu, chuẩn bị và trở nên mạnh mẽ để lũ kẻ thù ngày xưa không thể phát hiện ra điểm yếu của mình. Thật mệt mỏi làm sao.

Mùi hương của Ron thoang thoảng và nhẹ nhàng, mùi dầu gội, xà bông xen lẫn mùi mồ hôi và chút gì đó nam tính.

Nỗi đau cuộn trào trong lòng khiến cô cứ đờ đẫn ngồi đấy, đắm chìm trong kỷ niệm.

Cuối cùng, cô nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng ngủ, âm thanh bị bóp nghẹt xuyên qua cái khăn quấn quanh đầu. Giọng Ginny vang lên nói rằng cô bé và Harry đến để đưa cô qua nhà Weasley ăn tối; cô bé nghe nói lớp học diễn ra tốt đẹp và cô đang làm gì trong đó thế?

***

Khi Hermione đi ra, mặt mũi và tóc tai đã trở lại gọn gàng. Harry và Ginny nhăn mặt nhưng vẫn không nói gì khi thấy đôi mắt đỏ hồng của cô. Bột Floo đã hết sạch nên họ đành độn thổ tới Trang Trại Hang Sóc.

Sau cuộc chiến, gia đình Weasley đã mãi mãi thay đổi. Bà Molly Weasley đứng nơi cửa đón họ, nhưng nụ cười không che giấu được nỗi buồn nơi đáy mắt. Bác Arthur di chuyển quanh ngôi nhà trên chiếc ghế được phù phép, phần chân phải bị cụt vẫn phải băng bó ngay cả khi chiến tranh đã qua được vài tháng. Và Fred...Fred chẳng bao giờ cười nữa.

Đó là điều khiến cô lo lắng nhất, Hermione nghĩ  thế trong khi nhìn những khuôn mặt u sầu qua ô cửa Trang Trại. Fred, anh chàng luôn cầm đầu các cuộc vui, giờ buồn rầu cúi mặt nhìn cái đĩa suốt bữa tối. Chiến tranh đã cướp mất một phần sinh mệnh trong anh.

Cô cố không nhìn đến ba chiếc ghế trống nơi bàn ăn. Bà Weasley vẫn xếp chỗ cho họ, khăn ăn trắng sạch sẽ, bộ dao nĩa bằng bạc mới tinh.

Hermione chẳng thể tưởng tượng nổi cảm giác mất đi ba đứa con sẽ như thế nào.

Bà Weasley dẫn ba người họ qua nhà, hôn lên má Ginny và Harry, choàng tay ôm Hermione đầy an ủi. Hermione cho phép mình dựa vào bà trong chốc lát, cho phép mình giải thoát khỏi nỗi căng thẳng và đau đớn trong giây lát, trước khi đứng thẳng người lại khi bà Molly khăng khăng rằng khoai tây sẽ cháy mất nếu bà không trở lại bếp. Mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách, không khí lo lắng bao trùm cuộc trò chuyện.

"Hermione, bọn ta đã đọc bài báo trên tờ Tiên Tri. Sao cháu không nói gì với mọi người?" Ông Weasley hỏi, đôi lông mày bạc phếch khẽ cau lại.

Hermione đáp lời. "Bài báo nào ạ?" Cô quay sang nhìn Harry và Ginny, cả hai đều trưng ra vẻ mặt không hề thoải mái một cách rõ ràng. "Bài báo nào vậy?"

"Bọn-bọn này không muốn làm cho cậu lo lắng, Hermione," Harry giải thích.

Fred bình tĩnh lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ và lặng lẽ đưa cho cô trang nhất của Tiên tri. "Cảm ơn, anh Fred," Hermione nói sắc lẹm, hướng ánh mắt về phía Ginny đang ngồi nhìn chăm chú xuống chân.

Cô liếc nhanh qua trang báo, thật khó để bỏ qua cái tiêu đề kia.

Bộ Pháp Thuật cho hay: "Lớp học dành cho Tử Thần Thực Tử được dạy bởi một người bạn của Harry Potter."

Mọi thông tin chi tiết đều được đăng. Tờ Tiên Tri mà đưa tin chính xác thế này thì thật hiếm có khó tìm. Hermione dụi mắt và thở dài.

"Nhìn tên tác giả đi" Harry nói khẽ.

Hermione khịt mũi khi trông thấy cái tên. "Lẽ ra mình nên mặc kệ, cứ để mụ ta làm bọ cánh cứng cả đời luôn. Đúng là một mụ già đáng ghét. Mụ ta viết như thể mình là một con nhỏ quá khích, cố gắng diệt trừ cái ác để trả thù cho—" Cô ấy đột ngột dừng lời khi nhìn thấy vẻ mặt của ông Weasley. "Các chi tiết đều đúng hết, nhưng mà cách mụ ta viết nghe như kiểu là mình đã xông tới bộ và háo hức tình nguyện làm vụ này vậy đó."

"Em không giận sao?" Charlie hỏi, nhìn cô chăm chú. "Anh mà là em thì anh nổi điên lên mất."
Hermione nhún vai. "Kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà anh."

Bà Weasley đi ra khỏi bếp và ngồi xuống cạnh chồng. "Đúng vậy, nhưng sao cháu không nói gì với tất cả mọi người? Chúng ta phải nghe câu chuyện này từ Ginny đấy."

Hermione khẩy phần da quanh ngón tay đầy bất an, mắt đăm đăm nhìn xuống sàn. Từ khóe mắt, cô có thể thấy Ginny liếc nhanh sang mình, nhưng cô bé không có vẻ gì là tức giận. Cũng phải thôi, con bé cũng chưa từng đòi bạn bè che giấu bí mật khỏi gia đình mình. "Cháu không muốn mọi người tham dự vào vụ này. Cháu cứ nghĩ rằng..." Giọng cô nhỏ dần, lời kết thúc chẳng thể nói thành câu. Cháu nghĩ điều này sẽ khiến gia đình mình phải đau khổ. Cháu nghĩ mọi người sẽ không thể chịu nổi khi phải gặp lũ Tử Thần Thực Tử, ngay cả khi đó chỉ là vài đứa oắt con.

Buồn cười là, có vẻ mọi người cũng có suy nghĩ hệt như thế về cô. Nhưng có thể những suy nghĩ ấy lại hoàn toàn chính xác. "Cháu sẽ ổn thôi mà". Hermione lên tiếng  khi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người. "Cháu hứa đó."

Tất cả họ đều trông có vẻ chẳng tin tưởng cô cho lắm.

***

Ginny bật khóc ngay sau khi bà Weasley đóng cửa. Ba người bọn họ đứng ở bậc cửa, Hermione ngơ ngẩn nhìn xa xăm trong khi Harry vòng tay ôm lấy Ginny và hôn đi những giọt nước mắt. Hermione hơi nhích người, gõ ngón tay vào bên đùi, cảm giác có chút không thoải mái. Harry thì thầm vào tai Ginny vài lời an ủi mà Hermione biết sẽ chẳng có tác dụng gì. Sau một khắc, cô gái tóc đỏ lập tức đẩy cậu bạn trai ra.

"Không! Ôi....gia đình của em... Harry, gia đình của em đã chẳng còn như xưa nữa rồi!"

***

Vài ngày sau, Hermione đã đến thăm Harry, căn nhà của anh mới được xây dựng trên khu đất nơi đã từng là thung lũng Godric

"Ginny thế nào rồi?" Hermione ngồi xuống một trong mấy cái ghế bành sang trọng trước lò sưởi trong phòng khách, nhíu mày đầy lo lắng.

Harry thở dài, tháo kính xuống và đưa tay xoa sống mũi. "Đỡ hơn rồi. Mọi chuyện thật khó khăn cho cô ấy...cho tất cả mọi người. Mình vẫn còn..." Anh lặng đi một chốc rồi đột ngột nói tiếp, như thể vừa sốc lại tinh thần để tiếp tục. "Cô ấy vừa đi nghỉ xong, nếu không đã ra chào cậu rồi."

"Chẳng sao đâu mà. Thực ra mình có một việc nhỏ muốn nhờ cậu đây..."

***

Một tuần đã vùn vụt trôi qua chỉ trong chớp mắt, và vào thứ bảy, Hermione lại đứng trước cửa lớp mình (ông kẹ Harry đã chịu ở nhà sau khi nghe cô thuyết phục mỏi cả miệng), trên tay cầm cuốn sách Tội ác và Trừng phạt. Nhóm học sinh im lặng nhìn cô, vẻ mặt cáu kỉnh.

"Mọi người thích cuốn sách này chứ?" Hermione đứng dựa lưng vào bàn và lên tiếng hỏi.

Marcus Flint ngay lập tức đáp trả. "Tôi nghĩ phù thủy không đọc văn học Muggle đều có nguyên nhân của nó" hắn nói khẽ, sự chán ghét lộ rõ khi nhìn cuốn sách nằm trên bàn.

Hermione mỉm cười. "Marcus, e rằng suy nghĩ này của cậu không đúng rồi. Trên đời này không có thứ gọi là văn học "Muggle" hay văn học "phù thủy". Tất cả đều là văn chương thôi. Nhưng đương nhiên cậu có quyền có suy nghĩ riêng của mình. Cậu không thích cuốn sách này à? Sao thế?"

Hắn nhún vai. "Cái lão Dostoevsky này đúng là điên rồi mới có thể sáng tạo ra một nhân vật như Rask...Rasko..." Anh chàng phát âm cái tên tiếng Nga đầy khó khăn.

"Raskolnikov," Hermione nhẹ nhàng chỉnh lại.

"Ờ, chính là tên đó. Nguyên quyển truyện nói về một thằng cha vật lộn với suy nghĩ có nên giết người không. Tôi chả hiểu nổi mục đích của tác giả luôn."

Hermione nghe tiếng Vulpecula Lestrange khịt mũi. "Cô có ý kiến gì khác sao, Vulpecula?" Dù còn nhiều nghi ngờ về cô con gái của Bellatrix, cô vẫn tò mò hỏi.

"Làm ơn, cứ gọi là Vulpe thôi. Ông bà bô nhà tôi đúng dã man, từ việc đặt trên trở đi", cô gái khẽ nở nụ cười hài hước.

Cô ta ...đang mang gia đình của mình ra làm trò đùa à?

Hermione cố hết sức để ngăn không cho mình phải há hốc mồm vì kinh ngạc. "Ồ... được rồi, Vulpe, cô có điều gì muốn chia sẻ về cuốn sách này không?"

"Flint đúng là một tên ngốc."

Hermione chờ một lúc, nhưng cô gái chẳng nói gì thêm. Marcus lườm Vulpe, nhưng sự sợ hãi khiến hắn chẳng dám hé răng nói nửa lời. "Hừmmm"
Hermione nói tiếp. "Chà, Marcus, cậu nghĩ gì về bài báo mà Raskolnikov đã viết?"

"Bài báo nào cơ?" Marcus càu nhàu.

"Bài báo nói về những con người thượng đẳng và phàm nhân ấy."

"Ồ." Anh chàng lộ vẻ bối rối, và đôi mắt láo liên nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ trên khuôn mặt của lũ bạn. "Có liên quan gì à?"

"Hừm," Hermione trầm ngâm, đi qua đi lại chiều ngang của lớp học. Vụ này khó nhằn hơn cô tưởng nhiều đây. Nhưng trước tiên...

"Pansy, cuối truyện Raskolnikov có phải ngồi tù không?" Cô đột ngột hỏi, cố đè nén sự thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Pansy.

Pansy hơi đỏ mặt, bất lực nhìn xuống tay. "Ừm ... không thì phải?"

Hermione thở dài. "Cậu chưa đọc xong cuốn sách." Đây là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.

Pansy tỏ vẻ bực bội, siết chặt tay. "Granger, mày muốn gì chứ? Vì Merlin, cuốn sách khỉ gió này hơn bốn trăm trang lận đó! Thế mà bọn này chỉ có đúng một tuần!"

"Tôi không phủ nhận rằng cuốn sách khá dày. Nhưng Pansy này, vụ này rất quan trọng đấy. Lần sau cố mà nhồi vào" Hermione trả lời ngắn gọn, thầm bực mình.

"Thế vì sao nó lại quan trọng nào, Granger?" Blaise lên tiếng hỏi, đôi mắt đặc biệt của anh ta nheo lại lạnh lùng nhìn cô. "Chỉ là một cuốn sách của Muggle thôi mà. Có cái quái gì liên quan đến Chúa tể bóng tối cơ chứ?"

"Ý cậu là Voldemort à?" cô sửa lại.

"Voldemort thì Voldermort."

Hermione suy nghĩ một lúc. "Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Tiếp tục nhé? Còn ai có ý kiến gì về bài báo "Thảo luận về tội ác" của nhân vật Raskolnikov không?"

"Tôi nghĩ gã Raskolnikov này đúng là thiên tài!" Malfoy cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Từ đầu giờ tới giờ, Hermione đã phớt lờ hắn nhưng cô có thể cảm nhận được cái nụ cười nhếch mép đáng ghét kia dính chặt lấy bóng cô suốt cả buổi học.

Hermione cố không phải rùng mình, khi quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt cô lộ vẻ bình tĩnh. "Vì sao cậu lại nghĩ thế, Malfoy?"

Cô vẫn chẳng tài nào gọi tên hắn ta.

"Vì cái bài ấy thiệt hoàn hảo," hắn cười khẩy.
Hermione cảm thấy nỗi tức giận lại quặn thắt trong ngực vì cô nhận ra Malfoy cố ý ăn nói quá quắt hơn thường lệ để trêu tức mình. "Người bình thường thì phải sống trong phục tùng và không có quyền vượt ra ngoài luật pháp bởi vì, bạn thấy đấy, họ chỉ là những người bình thường, còn những con người thượng đẳng thì có quyền phạm mọi tội ác và có thể vi phạm luật pháp tuỳ thích, vì họ là những con người phi thường", hắn tiếp tục, đọc vanh vách như thể đã thuộc nằm lòng. Vụ này chẳng làm Hermione mảy may thấy ấn tượng. "Bài báo đã lột tả chính xác những thứ mà bọn này tin tưởng, hoàn hảo làm sao. Chúa tể bóng tối hẳn sẽ cảm thấy ấn tượng lắm đấy. Chúc mừng, Granger, cuối cùng mày cũng ngộ ra sự thật."

Hermione nắm chặt tay áo choàng, giữ im lặng cho đến khi những tiếng thì thầm xen lẫn hò hét đồng tình lặng đi. Cô lên tiếng khi căn phòng trở về yên tĩnh "Malfoy, hẳn là cậu đọc hết cuốn truyện rồi." Cô ngừng nói trong giây lát. "Quả vậy, cái triết lý này chính là thứ mà Raskolnikov đã vin vào để bào chữa cho việc giết mụ chủ tiệm cầm đồ. Với Raskolnikov, mụ ta là một "loại người bình thường", một hạt bụi bẩn thỉu trong trời đất, chỉ bằng tính mạng của một 'con rận' không hơn không kém. Còn anh ta thuộc loại người phi thường, đứng chung hàng với những bậc vĩ nhân như hoàng đế Napoleon. Đây là lí do anh ta giết mụ già kia, dù Raskolnikov có nhận ra hay không. Anh ta cần chứng minh rằng mình thựơng đẳng, rằng anh ta có quyền lực.

Đa số mọi người trong phòng đều gật đầu, nhiều người như thể bị lời nói của cô mê hoặc.

Tốt lắm.

"Được rồi. Malfoy, tôi đoán đây là điều khiến cậu hứng thú?"

"Hẳn rồi. " Hắn trả lời đơn giản, hơi nhún vai.

"Tôi cũng đã đoán thế," cô khẽ nói, một tia chiến thắng ánh lên trong đôi mắt  nâu. "Loại người phi thường thì có quyền phạm tội, coi thường pháp luật. Tính mạng của những người 'bình thường' không đáng một xu, và có thể phải làm vật hi sinh trên con đường tranh giành quyền lực và những thứ to tát hơn. Các cậu đều thích ý nghĩ này nhỉ?"

Những lời tán thành nghe như những bài ca ngọt ngào. Hermione mỉm cười. "Có ai từng nghe đến Friedrich Nietzsche chưa?"

Chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi chẳng có lấy một người biết. Cả lớp nhìn cô đầy khó hiểu.

"Tôi cũng không nghĩ là có ai trong các cậu sẽ biết. Ông ấy là triết gia Muggle, người Đức, sinh năm 1844. Và điều thú vị là mười năm cuối đời ông ta hoàn toàn mất trí." Hermione dừng lại và nở nụ cười ngọt ngào. "Các lý luận của Friedrich Nietzsche có ảnh hưởng đến nhiều hệ tư tưởng khác nhau. Ông phê phán Kitô giáo, đạo đức và chủ nghĩa hư vô, dù nhiều học giả ngày nay vẫn nhận xét bản thân Nietzsche cũng theo chủ nghĩa hư vô. Ông được nhiều người biết đến với tư tưởng "Thượng Đế đã chết". Nhưng lớp chúng ta sẽ không cần quan tâm đến vấn đề này. Có ai nói tiếng Đức không?"

Vài bàn tay đưa lên, bao gồm cả Malfoy.

"Cậu có thể cho tôi biết 'übermensch' nghĩa là gì không?"

Malfoy lười nhác trả lời. "Người hùng". Hoặc có lẽ đúng hơn là "siêu nhân".

"Chính xác," Hermione gật đầu. "Nietzsche tin rằng những "siêu nhân" này là một giống nòi đặc biệt, số đông còn lại chẳng có một chút giá trị này. "Siêu nhân" không bị ràng buộc bởi các tiêu chuẩn đạo đức thông thường, và luật pháp. Đơn giản mà nói thì "übermensch" có thể làm bất cứ điều gì mình thích vì anh ta "thượng đẳng". Số đông tầm thường có thể bị bỏ qua hoặc thậm chí loại bỏ. Những "siêu nhân" này sống để kiểm soát những con người hạ đẳng, quyền lực của anh ta còn "vượt trên luật pháp".  Anh ta phải chán ghét bản thân, rồi sẽ mau chóng ghét lây sang cả nhân loại, và khi ấy nỗi ghét bỏ đó sẽ được truyền tải vào trong đạo đức và pháp luật của nhân loại. Việc nuôi cho béo mầm tầng lớp cao hơn quan trọng hơn sự hi sinh của quần chúng nhân dân, sự hi sinh của những kẻ thấp cổ bé họng . Theo Nietzsche, sự hy sinh này sẽ giúp xã hội trở nên tốt đẹp hơn."

"Những lời tôi vừa giải thích khó nghe hơn triết lý của Nietzsche nhiều, nhưng lý tưởng chính vẫn được giữ nguyên. Sẽ có người tranh luận rằng tôi chẳng hiểu gì về triết lý của Nietzsche, rằng học thuyết của ông hướng tới lợi ích của nhân loại chứ không phải áp đặt quyền lực để kiểm soát. Nhưng tôi tin Nietzsche coi quyền lực là động lực thúc đẩy sự phát triển của thế giới, những con người thượng đẳng có ba thứ: quyền lực tuyệt đối để thống trị những kẻ phàm dân; có khả năng vi phạm pháp luật tùy thích, tùy ý bỏ qua cái chuẩn mực đạo đức. Vì ông ta cho rằng, đạo đức đồng nghĩa với sự yếu đuối. Những điều này nghe quen chứ? "

"Hẳn rồi" một giọng nói vang lên từ phía cuối lớp, là Vulpe. "Là Voldemort. Ngài là một siêu nhân."

Hermione nheo mắt. "Voldermort tự nghĩ mình là một siêu nhân. Sức mạnh là tất cả, các chuẩn mực đạo đức đều không quan trọng. Trái ngược với những gì các cậu nghĩ, hắn chẳng mảy may quan tâm gì đến lợi ích chung của cộng đồng phù thủy. Hắn chỉ mê đắm quyền lực. Và chắc chắn rằng hắn chẳng hề quan tâm đến bất kỳ ai trong số các cậu. "

Im lặng bao trùm lấy căn phòng. Hermione chắc rằng mình đã đánh trúng tim đen của bọn họ. Cô mỉm cười, cố che giấu sự độc ác kì quái ẩn hiện trong giọng mình. "Tôi nói sai điều gì à? Không nhẽ các cậu có cái thứ ảo tưởng rằng Voldemort chừa một vị trí đặc biệt trong tim cho môn đồ của mình? Lý tưởng của hắn là một xã hội trong mơ, nơi phù thủy thuần chủng điều khiển mọi thứ? Không hề. Hắn muốn một thế giới nơi hắn có quyền thống trị. Tất cả những gì Voldermort quan tâm là quyền lực. "

"Không đúng!" Malfoy đột ngột lên tiếng, yên tĩnh mà đầy nguy hiểm trong khi nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Hermione đứng im, chờ hắn nói tiếp. Malfoy ngồi thẳng dậy, dựa người và đặt tay lên bàn. Hermione  cố gắng không run rẩy khi nhìn vào đôi mắt giờ đã chuyển màu xám đậm, phản ánh điều gì đó mà cô không thể diễn tả bằng lời. "Sao mà mày có thể hiểu được Chúa tể bóng tối muốn gì? Mày thậm chí còn chưa từng gặp ngài- "

"Tôi gặp rồi" Hermione ngắt lời, giọng vô cảm. "Cậu tiếp tục nói đi."

"Cũng thế cả thôi. Ngài muốn xây dựng một xã hội nơi quyền lực rơi vào tay" Hắn khoát tay chỉ khắp phòng, "những người như bọn tao" Phù thủy thuần chủng sẽ không cần phải lo lắng về phù thủy lai hay lũ máu- gốc muggle. Mày không thấy sao, tất cả là để có một tương lai tốt đẹp hơn. Tương lai của bọn tao."

Hermione bắt đầu cười sặc sụa.

"Mày cười cái quái gì chứ?" Malfoy bực dọc hỏi, đôi môi mím chặt vì khó chịu. "Đừng có cười nữa!"

Những người còn lại trong phòng nhìn nhau hoang mang, thầm nhủ không rõ "cô giáo" của mình đã phát điên rồi hay chăng. Sau một lúc, Hermione ngừng cười .

"Tôi muốn cho các cậu xem một thứ," Hermione nói khẽ. Những con người này đang ôm ấp một loại ảo tưởng mới buồn cười làm sao. Cô lặng lẽ đưa tay vào túi và lấy ra một cái chậu Tưởng ký được chạm khắc công phu, luồng ánh sáng bạc mỏng manh tỏa ra từ đó.

"Chậu tưởng ký?" Goyle đoán, khiến mọi người phải kinh ngạc.

"Đúng vậy," Hermione dùng đũa phép khuấy luồng ánh sáng bạc trong chậu. "Tôi sẽ cho các cậu xem một trong những ký ức của  Harry Potter." Cô lờ đi tiếng thở như bị bóp nghẹt của phần lớn học sinh trong lớp. "Không biết có ai còn nhớ chuyện về Hòn đá phù thủy trong năm học đầu tiên của chúng ta ở Hogwarts không? Harry đã đối mặt với Voldemort, và một lần nữa lại sống sót. Khi ấy, Voldemort đang sống ký sinh trên người Giáo Sư Quirrel,  giáo viên môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, một trong những người hầu đồng thời là môn đệ trung thành tận tụy cùa Voldemort. "

Hermione vẩy đũa phép kích hoạt chậu Tưởng Ký, hình ảnh của của vị giáo sư đầu quấn khăn từ từ hiện ra sau những luồng sáng xoắn ốc, chầm chậm và lặp lại cụm từ đầy ma quái, " Ta gặp ngài khi ta đang đi vòng quanh thế giới. Hồi đó ta còn là một thanh niên ngốc nghếch, đầy ắp những ý tưởng kì quặc về cái tốt, cái xấu. Chúa tể Voldemort đã chỉ cho ta thấy rằng ta đã sai lầm biết bao. Ở đời này, không có tốt mà cũng không có xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực...."

Sau vài lần lặp lại như thế, Hermione dùng phép cho cái chậu dừng lại. Cô để sự im lặng bao trùm lấy căn phòng một lúc trước khi lên tiếng. "Các cậu đã nghe rồi đấy...ngay từ miệng của môn đồ trung thành. Và cũng có lẽ là môn đồ tận tụy nhất của Voldemort."

Cô nhẹ cười khi nhìn biểu tình bàng hoàng trên gương mặt của đám học sinh trước mặt. "Thật khó để chấp nhận sự thật phải không? Tôi e đây là điều bình thường trong cuộc sống. Giờ mọi người thấy mối liên quan rồi đấy. Dostoevsky là Nietzsche, Nietzsche là Voldemort. Các cậu đọc Tội ác và Trừng phạt vì các cậu cần một hồi chuông cảnh tỉnh về tội ác và hậu quả mà nó gây ra, bài tiếp theo chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về hậu quả. À và còn một điều cuối để suy ngẫm trước khi lớp học kết thúc:

"Hitler đọc các tác phẩm của Nietzsche. Ý thức hệ của Đức Quốc Xã  được dựa trên các học thuyết của Nietzsche."

Chỉ có những ánh mắt trống rỗng đáp lại lời cô nói. Sau một chốc, Millicent Bulstrode lên tiếng hỏi,
"À..ừm... Hitler là ai thế?"

Hermione lắc đầu. "Chờ đến bài tiếp theo."

"Tôi không phải là loài người—Tôi là một quả bom."
-- Friedrich Nietzsche

1. Tội ác và trừng phạt: là một tiểu thuyết của nhà văn Nga Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky. Tiểu thuyết này cùng với Anh em nhà Karamazov là hai tác phẩm nổi tiếng nhất của Dostoevsky. Tác phẩm tập trung vào nhân vật trung tâm Rodion Romanovich Raskolnikov, một sinh viên trường luật ở Saint Petersburg. Raskolnikov xuất thân từ một gia đình nghèo ở nông thôn, người mẹ không đủ điều kiện nuôi anh ăn học đến ngày thành đạt, cô em gái Dunhia giàu lòng hy sinh phải làm gia sư cho gia đình lão địa chủ quý tộc dâm dục Arkady Ivanovich Svidrigailov để nuôi anh.

2. Friedrich Nietzsche (1844-1900) là một nhà hiện sinh vô thần. Sự quan tâm của Nietzsche đến con người tại thế được diễn tả qua sự nghi ngờ của ông về sự hiện hữu của Thiên Chúa. Ông không chịu đựng nổi cảnh tượng con người quằn quại đau khổ vì chân lý, biết bao hoài nghi và do dự liên quan đến sự sống còn của nhân loại không được giải đáp, trong khi một số người vẫn tin vào Thiên Chúa quan phòng, toàn tri, toàn năng, sở hữu chân lý. Ông phản ứng rất mạnh mẽ và quyết liệt vì cảm thấy con người bị lừa gạt để tin và đi theo một Thiên Chúa như thế. Con người đang phải đối diện với những hoàn cảnh ngặt nghèo và bi đát nhất đang chụp xuống trên đầu mà không tìm thấy chân lý và lối ra. Vì con người, theo ông, Thiên Chúa không có quyền hiện hữu bất cứ giá nào.

Nhiều người cho rằng điểm then chốt trong phê phán tôn giáo của Nietzsche là Thượng Đế của Kitô giáo. Thượng Đế chết là do con người lý trí gây nên và tất cả chúng ta là thủ phạm.[11] Thượng Đế chết là một hệ quả tự nhiên và hợp luận lý của thế giới quan siêu hình và tôn giáo đã được chấp nhận trong lịch sử văn hóa Tây phương.

Không còn Thượng Đế, con người tuy cảm thấy bóng tối chụp xuống trên đầu nhưng lại là cơ hội cho một ánh sáng mới chiếu rọi, con người được tự do ra khơi và có quyền làm mọi việc táo bạo. Với ông, Thiên Chúa là một ý tưởng làm cong queo những gì thẳng tắp và đảo ngược những gì đang đứng vững, đồng thời làm cho con người ra bạc nhược và nô lệ. Cái chết của Thượng Đế có nghĩa là sự sụp đổ toàn diện của một thế giới quan, sự giải thích về sự hiện hữu, cả một hệ thống giá trị, đạo đức diễn dịch ra từ thế giới quan này.

Vậy nên, Thượng Đế chết là dấu mốc mở ra một thời kỳ đen tối ở Âu châu, nhưng cần thiết để xây dựng một xã hội mới với những giá trị mới nơi mỗi người chính là người hùng. (Theo Sjjs.edu.vn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top