Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Who is her

Chap 2:  Cây liễu trước cửa tu viện

Cuộc đời tôi lại một lần thêm vô nghĩa, dường như không có gì tốt đẹp là dành cho tôi. Họ cướp mất những người mà tôi yêu thương hoặc nhưng người mà tôi yêu dầng dầng buông tay tôi. 

12:00 thành phố New York. 

Cái lạnh bao phủ, màn sương dày hạ suống, nhìn như chúng đang bị các tòa nhà cao ốc đâm toạt.

mưa tạnh dần, cái lạnh như hàng ngàn lưỡi dao cắt sâu vào da vào thịt, nó siết chặt lấy làm tê liệt

cơ thể. Đối với tôi nó chẳng là gì cả nhưng cứ nhớ lại lúc tôi còn là con người hay là tôi tưởng thế.

Một lần nữa kí ức hiện về. 

Đêm đó cũng như đêm nay, lạnh ngấm cả xương nhưng điều đó không ngăn sự mê hoặc mà ánh

trăng mang đến. Tôi và trăng như liên kết, Vì tóc tôi có màu của trăng, và mắt tôi cũng có màu của

trăng. cũng vì vậy họ cho tôi là sự xui xẻo, họ xem tôi như là một vật ở bên kia, không thuộc về con

người. Tôi sống trong cái tu viện này đã được 3 năm. nó cũ lắm rồi nhưng người ta không buồn

nguyên góp cho nó một xu để tu sửa. Nhưng cũng đúng thôi vì thâm chị họ còn chẳng muốn biết nó

được hiện diện dể làm gì để cứu vãn những tâm hồn tan nát như thế nào.

Tu viện nằm dối diện rừng. trước tu viện có một cây liễu cao vợi. những lá liêu dài phủ che cả thân

cây, những sợi liễu rũ suống phất phơ tạo nên cho con người cái cảm xác gê sợ. Nó làm tôi nhớ lại

một thứ gì đó quen thuộc, quan trọng và đặc biệt nó làm tôi sợ hãi bởi thoang thoáng mùi tanh của

máu. sự chết chóc. 

Là tiếng khóc của một đứa con nít, một đứa trẻ vừa mới sinh ra đời. Như đang đi theo trí nhớ, như

rơi về với một nơi tôi đã đi qua. những hình ảnh chập chờn hiện ảo trong đầu tôi, nó quen thuộc đến

mức cảm xác đêm đó ùa về, một làn gió lạnh buốt qua, nó kéo chân tôi theo như đang rơi vào một

trạng thái thôi miên mà mình làm lại những gì mình từng làm trong kí ức nhưng không thể nhận

thức được mình đang đi đâu, tới đâu. Cái kí ức gê rợn ấy lập lại mạnh đến mức tôi như mơ, tôi thấy

một màu đen, quay cuồng rồi tiếng hét hòa lẫn cùng với sự vùng vẫy, rồi các con dường, người đàn

ông ấy dù chưa gặp nhưng lại quen thuộc tưởng chừng như tôi có thể giao cho hắn mạng sống.

Và rồi máu bắt đầu chảy, tôi ngã suống...trăng đêm nay đẹp q...!

3:20 am 

Tôi mở mắt, ngồi bật dậy và nhận thấy mình vẫn còn trong tu viện và thậm chí là nằm trên giường

mình. không một dấu trầy xước. Chỉ là một cơn ác mộng. Tôi trèo khỏi giường và bắt đầu một ngày,

vì một số lý do nào đó mà các xơ ngày nào cũng cầu nguyện ở một cái giếng nước dưới sân và cấm

các đứa trẻ đến đó. Năm nay tôi đã 14. thấm thoát 9 năm trôi qua nhanh như cắt. Và hiển nhiên một

điều là tôi không có bạn. Chị Siena đã mất, theo cách nghĩ chân thực hơn thì chị ấy bị tai nạn xe. Lại

một người thân của tôi bị cướp đi.

_ Này tôi ngồi đây có ổn đối với bạn không ?

_ Sao cậu lại ngồi đây, đây là kí túc xá nữ cơ mà, các xơ không thấy à

_ không sao đâu mà cô bé

_ đừng dở giọng đó với tôi. chẳng hứng thú miếng nào đâu 

_Tôi xin lỗi nhưng này, cậu biết chuyện gì xảy ra với cái giếng nước không cô bé

_ tôi không biết còn câu [ ít ra cũng có người cùng chí hướng ]

_Nghe nói trong giếng nước có xác của một đứa bé bị ruồng bỏ

_ rồi sao nữa

_ Mọi người xa lánh cậu có lẽ vì cậu có mái tóc bạch kim giống cô bé đó.

Tôi im lặng ngồi bần thần. thật là tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao ?

_ thôi tớ đi nhé cần gì thì qua phòng 16 kí túc xá nam nha. BYE

T nằm uỵch xuống giường : " Hajzzzz" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top