Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 1

Mọi chuyện bắt đầu từ một quả bóng rổ vô tội nhưng từ tay những kẻ tội lỗi
Một buổi sáng. Tại trường Shin Bong. Ai cx đang tấp nập tiến vào trong cổng trường. Tự tin là con gái bắt đầu bàn tán hết chuyện này đến chuyện kia

- Này, mấy chế có thấy ông thầy giáo dạy Lí mới có vấn đề không – Yoo In ý kiến.

- Vấn đề á, chắc là có, đấy chính là ông ta hôm nào cx mặc quần trắng – Jooram gật gù

- Mị thì mị thấy là ông thầy này hình như hơi có vấn đề về giới tính đấy. Có ai để ý hôm nào vào lớp cx cầm cái lược chải chuốt không, đấy – Yoo In bóc mẽ thầy giáo cho bằng được

- Ui dào ơi, từ trc tới giờ có ông nào dạy Lí lớp mình được bthg đâu. Thử nghĩ lại mà xem, ông thì nghiện ktra bài cũ, ông thì thích ăn kẹo, ông thì chuyên gia soi các học sinh nam với lí do "trở thành đàn ông mẫu mực của Đại Hàn Dân Quốc", ông thì cấm không cho học sinh nữ đi dày cao cổ vân vân. Nghĩ lại mà thấy kinh người – Sooye cứng như trứng

Tiếng chuông reo, hội tự tin cùng nhau vào lớp.

- Á! – tiếng Yoo In kêu lên

- Cái gì đấy – Eunhee giật mình.

Yoo In sau khi ôm lấy đầu và kêu lên trong ánh mắt kinh hoàng của đám bạn, cô ngẩng đầu lên, vuốt lại tóc và quay đầu sang bên trái, nơi quả bóng bay đến. Một đám con trai đang đứng đó, người ôm quả bóng thì đứng cười một cách hả hê cùng đồng bọn:

- Cheon Do Hak? Song Ki Yeol? Choi Shi Joon? Cả Ahn Yeong Guk nữa kìa. Các cậu làm cái gì đấy – Eunhee thấy khó hiểu

- Ai là người ném bóng – Yoo In mặc kệ Eunhee đanh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cứ việc hỏi

- Cậu quen bọn họ à – Jooram hỏi

- Tôi hỏi ai là người ném bóng, còn không mau trả lời đi, các cậu bị câm hết rồi à – Yoo In lớn tiếng khiến ai cx giật mình.

Yeong Guk đang cầm quả bóng rổ, thấy tình hình căng đét nên chẳng còn gì phải xoắn, bước lên phía trc:

- Tôi, thì làm sao?

Yoo In nhìn Yeong Guk từ đầu đến chân như quét vạch. Kiyeol nhìn qua đám con gái, trừ Eunhee vì cậu biết rồi, còn đâu quay sang thì thầm với Yeong Guk như muốn bàn chiến thuật:

- Này này, bắn tiếng Anh đi. Lớp ½ chuyên Văn, không biết tiếng Anh đâu, mau bắn đ.....

- Yah. You think I can speak English just because I'm a student at ½ class? Okay, so which class are you in, which level are you in. If you say that, let's see who can speak English all day – Yoo In tức giận xả cho một tràng

Hội tự tin nghe thấy, choáng luôn. Jooram quay sang phía Woo Dan lẩm bẩm:

- Này, Yoo In có ăn nhầm cái gì không đấy. Sao tự nhiên tiếng Anh trơn tru thế, cứ như bôi dầu nhớt vào ấy

- Ai mà biết được, nhg công nhận cx bất ngờ thật – Woo Dan nhún vai lẩm bẩm.

Hội bên kia nghe thấy cx hơi choáng, tại bị lên mặt. Cơ mà không sao, đến lượt Kiyeol ra tay với tiếng Nhật (đoạn này trong phim diễn viên nói bằng tiếng Nhật nhg thôi mình dịch ra luôn vì tiếng Nhật khó nghe lắm)

- Cô có giỏi thì đáp lại tôi bằng tiếng Nhật đi xem nào

- Nếu cậu định khoe khoang sự tài giỏi của người khác thì cậu đi tìm người khác tò mò về điều đó đi nhé. Cậu định chơi bẩn thì bọn tôi cx thế thôi, đồng đội trợ giúp người chơi, giống nthe đấy – Sooye từ đâu nhảy ra.

Kiyeol bị cứng miệng, toàn hội bên kia cx cứng miệng. Lấy tiếng gì ra cx bị xoắn lại thì còn biết làm gì nữa. Dohak thấy tình hình căng đét nên tranh thủ chuồn:

- Thôi thì cho bọn tôi xin lỗi vì đã khiến quả bóng rơi vào đầu các cậu được chưa. Vào lớp thôi mấy anh em

Mấy người còn lại nghe thấy thế cx định chuồn vội, cơ mà Yoo In thì không cho qua nhanh nthe được. Cô kịp thời chặn lại:

- Cậu kia, cậu đứng lại. Mấy người kia về lớp!

Yeong Guk quay ra, lấy tay chỉ vào mặt mình:

- Tôi á?

- Thông minh. Cậu đứng lại đó, mấy người kia về lớp – Yoo In ra lệnh

- Yoo In à, cậu định làm cái gì đấy? Chẳng phải lại định đánh nhau sao, cậu đang mặc váy đồng phục đấy – Eunhee lo ngại.

- Cậu còn định làm gì tôi nữa hả, cậu định thù dai đến bh nữa. Đơn giản chỉ là một quả bóng rơi vào đầu, đau đến mức cậu phải chia tách tôi với anh em chiến hữu để nói chuyện riêng với cậu chắc - Yeong Guk bật cười.

Yoo In nghe xong, xông tới đạp một phát vào người Yeong Guk khiến cậu bay ra xa. Thấy đồng đội mình còn ở lại thì đương nhiên Dohak và mấy người kia chưa thể đi được rồi. Cơ mà nhìn thấy đồng đội mình bị dính chưởng nặng nthe cx hơi bất ngờ. Kiyeol lẩm bẩm:

- Aiz, cô ta rốt cuộc là muốn cái gì đây? Muốn tiền chắc?

Yeong Guk sau khi bị đạp thì gần như bay ra xa Yoo In đến gần 1m.

- Sao, có giỏi thì xông vào đi, xem ai thắng ai thua? – Yoo In hất hàm, xắn tay áo lên

- Aigoo, lại bị chọc cho tức điên rồi đây mà. Mong là giám thị Kim đừng có xuất hiện, không có là mình sẽ toi luôn ở đây đấy – Eunhee lẩm bẩm.

Yeong Guk sau khi thở lại được bthg:

- Này, cậu vừa làm cái gì đấy hả. Tôi ném bóng vào đầu cậu thì trả lại bằng cú đá như vậy là không công bằng đâu nhé

- Tôi cần quan tâm đến sự công bằng sao. Đánh nhau mà công bằng thì còn nói làm gì hả - Yoo In đứng khoanh tay, vắt chân ung dung đợi đối phương lao vào và cuộc chiến bắt đầu

- Tuýt tuýt... Tuýttttt – tiếng còi huyền thoại đã vang lên.

Sooye lẩm bẩm:

- Aigoo, xuất hiện đúng lúc thật đấy nhỉ. Đúng là tào tháo Kim mà lại.

- Bọn mình coi như chết chắc rồi đấy – Woo Dan chẹp miệng.

Giám thị Kim vừa đi đến, tay cầm chiếc còi twinkle huyền thoại lớn tiếng:

- Các em định làm loạn ở đây đấy hả? Còn không mau vào lớp, đứng đây gây gổ đánh nhau, các em mất trí rồi chứ gì

- Kẻ nào đó mất trí đã ném bóng rổ vào đầu em đấy ạ. Thầy nghĩ mà xem, bao nhiêu chất xám và sự thông minh nằm trong cái hộp có nhiều sợi tóc này (vừa nói vừa lấy tay chỉ lên đầu), thế mà hắn ta lấy một quả bóng nặng và to nthe kia đập vào nó, chẳng phải là cái hộp quý giá trên cổ của em không lăn ra chết mạch luôn thì cx chập ở bên trong còn gì nữa – Yoo In lí sự

- Giờ nào rồi mà còn dùng hình ảnh sinh động để miêu tả thế không biết – Yeong Guk lẩm bẩm

- Seo Yoo In! Ahn Yeong Guk! Hai em theo tôi, tất cả những học sinh còn lại mau chóng trở về lớp để bắt đầu tiết 1, mau lên – giám thị Kim ra lệnh.

Chuyển phân cảnh. Tại phòng giáo vụ.

- Yoo In à, chỉ là một quả bóng rổ đập vào thôi mà, em có nhất thiết phải làm căng đến mức đánh nhau nthe không? Lại còn là con gái mà sao em cứ hơi tí lại đụng tay đụng chân nthe chứ

- Đúng rồi đấy thưa bà thím! Tôi còn xin lỗi đàng hoàng rồi nhé, sao cô thù dai thế hả - Yeong Guk hùa theo.

- Yah, you're really lost to all shame! When do you say "sorry" to me? Tell me when, when you do that? – Yoo In vẫn kịch kiệt bắn tiếng Anh, mỗi từ "when" là một lần Yoo In đu người, trừng mắt nhìn Yeong Guk.

- You're lost to all shame, too. Why do you hit me. It's really hurt – Yeong Guk bắn lại.

- You know the pain? So funny – Yoo In dí sát mặt vào Yeong Guk để cãi cho bằng được

- Này! – thầy Kim đập thước xuống bàn khiến Yoo In và Yeong Guk giật mình dừng cuộc trò chuyện. Hai em đang không coi tôi là gì hả? Trc mặt thầy giáo mà thản nhiên cãi nhau được à, hai em có muốn viết bản kiểm điểm 100 chữ không hả

Yoo In và Yeong Guk nghe thế thì không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cúi gầm mặt xuống đất. Thầy Kim thở dài:

- Bh hai em về lớp đi, vào tiết 1 rồi đấy. Còn chuyện của hai em, coi như lần này tôi bỏ qua. Lần sau mà còn nthe nữa, thì hai em đừng có trách tôi là ác độc với các em đấy, tôi sẽ bắt các em quét sân sau một tuần cộng với lau cửa kính nữa đấy. Biết chưa?

- Cậu ta mà còn lần sau nữa thì chẳng còn sống nổi mà đi chịu phạt nữa đâu. Em sẽ cho cậu ta què chân ngay tại chỗ cho mà xem – Yoo In nhấn mạnh

- Seo Yoo In, em còn nói vậy được à. Hai em mau về lớp đi, mau lên – thầy Kim lớn giọng

- Dạ vâng, chúng em xin phép về lớp ạ. Cảm ơn thầy! – cả hai cúi người xuống 45 độ, đồng thanh.

Chuyển phân cảnh. Giờ ra chơi

- Thế là cuối cùng hắn lại được tha à? Aigoo, tưởng thầy Kim sẽ cho một trận chứ, ai ngờ lại hiền khô – Sooye thở phào

- Cái đồ thối tha đó ấy mà, vào đến phòng giáo vụ rồi mà còn vênh mặt lên, nói là tớ thù dai cơ mà. Muốn đập hắn chết tươi ngay tại chỗ - Yoo In bức xúc

- Cơ mà có ai thấy lạ không? Lần đầu tiên Yoo In sửng cồ lên với một người ngoài không quen biết gì đấy. Chứ như mọi khi lại chả chảnh gần chết còn gì. Thế này xem ra là phản ứng hoá học rồi – Jooram chẹp miệng

- Nói mà không suy nghĩ à – Yoo In giọng the thé

- Nói thế thôi, làm gì mà cáu với tớ - Jooram ngạc nhiên.

Woo Dan với Eunhee nhìn đám bạn chí choé mà không nói gì, chỉ khẽ cười. Không hiểu Woo Dan đang nghĩ gì mà cứ vừa đi vừa cười tủm tỉm như mất hồn, khiến Eunhee quan ngại. Đang đi thì gặp Kidong, có vẻ Sooye hơi bất ngờ. Yoo In thì vừa nhìn thấy đã nhảy ra, khoác vai bá cổ như muốn dìm chết bạn mình:

- Này, tự nhiên xuất hiện có ý đồ gì đấy? Nhớ Sooye quá đúng không, tôi biết mà, hai người cứ tự nhiên nhá, bọn tôi đi trc đây

Sau khi nhắn nhủ lời cuối, Yoo In ra lệnh cho đám kia rút đi nơi khác, chỉ còn lại Sooye bơ vơ chốn này:

- Aiz, cái đám dở hơi, bỏ lại mình ở đây làm gì không biết?

Kidong nhìn theo Yoo In rồi quay sang nhìn Sooye, đúng lúc ánh mắt hai người cùng quay sang chạm nhau. Aigoo, chia tay rồi mà vẫn thế.

Tại một góc khác của sân trường:

- Xem ra cô ta cx là cao thủ đấy, nhìn cách cô ta cho cậu một chưởng là biết thế nào rồi còn gì – Kiyeol gật gù

- Lại còn bắn tiếng Anh lúc trong phòng giáo vụ, chắc là không có dây thần kinh xấu hổ rồi – Yeong Guk đáp, vẻ bất mãn

Dohak thì không có vẻ gì là quan tâm tới lời mấy đứa bạn đang bàn tán. Cậu đang mải nhớ lại cuộc chạm trán lúc nãy. Trong một lần vô tình mà ánh mắt cậu liếc sang người đeo cặp xanh, mắt đeo kính đen, tóc xoã ngang vai với ánh mắt đang chăm chú nhìn cô bạn mình giao chiến với người khác. Rồi bỗng nhiên, ánh mắt của Woo Dan cx bất chợt quay sang, chạm đúng ánh mắt của Dohak. Tới đây thì mọi chuyện kết thúc, hai người quay đi chỗ khác.

- Này, nhìn em nào đấy? – Shi Joon lấy tay đập trc mặt Dohak để cậu bạn tỉnh lại.

- Không có gì – Dohak cười

- Người đánh nhau với các cậu lúc nãy là Seo Yoo In lớp ½ đấy. Nổi tiếng đánh nhau giỏi nên cx đừng có động vào – tiếng Hyebin từ đâu vọng ra.

- Cậu ở đâu từ lúc nào đấy? Mà sao cậu biết thông tin về người đó – Yeong Guk giật mình.

- Em họ mình chơi cùng với đám đó nên con bé kể hết chuyện rồi. Aigoo, được cái là tất cả những thông tin của lớp ½ con bé đều kể cho nghe hết nên cx biết khá nhiều – Hyebin vừa nói vừa ăn kẹo dẻo.

- Seo Yoo In à, ừ, cx đúng thật! Mình có nhìn được bảng của trên áo của cô ta rồi, lúc ở phòng giáo vụ thầy Kim cx gọi tên cô ta suốt – Yeong Guk lẩm bẩm.

- Eo ơi, đã kịp nhìn thấy bảng tên ngta rồi cơ á, chứng tỏ là quan tâm tới chỗ nào đó thì mới đọc nhanh được nthe chứ nhỉ (bảng tên của học sinh được gắn trên ngực, nói tới đây thì tự hiểu) - Dohak cười

- Vớ vẩn, đừng suy từ bụng ta ra bụng người nhá. Tôi đây hoàn toàn trong sạch, đầu óc không chút bóng tối nhé – Yeong Guk thanh minh.

Hyebin nghe thế thì bật cười, nói:

- Tốt nhất đừng nên dây dưa với đám đó nhiều quá, bởi vì rắc rối lắm, lại còn liên quan tới em họ tôi. Mấy ông nhớ đấy, đến lúc đó đừng có cầu cứu tôi, không ai giúp được đâu

- Cho xin cái thông tin chi tiết hơn xem nào. Nthe mới bt được cấp độ cần tránh xa chứ - Shi Joon ý kiến

- Seo Yoo In thì các ông biết rồi này. Hwang Woo Dan, cô nàng này có vẻ bí ẩn lắm, Eunhee không kể cho tôi nhiều về nàng này, nhg nhìn qua thì cx xinh xắn, tóc ngang vai, đeo kính đen và cặp xanh, thực ra cx chẳng bị cận đâu, kính 0 độ ấy mà. Tiếp theo là Na Joo Ram, người này cực chảnh nhé, giống như Yoo In, siêu ngoại ngữ và tài lẻ, tốt nhất đừng nên cố đối đầu làm gì, thua thì nhục đấy. Với lại người cuối cùng, người mà đấu tiếng Nhật với Kiyeol là Yeom Soo Ye – học sinh xuất sắc của CLB Ngoại giao trường ta. Còn Eunhee thì mọi người biết rồi, không phải giới thiệu nữa. Nói tóm lại, mấy thằng như cậu đừng nên dính vào, không có là chết đấy. Họ còn giàu có nữa, một số nằm trong thành phần cổ đông của nhà trường, dây dưa vào rồi không khéo bị đuổi học đấy – Hyebin nói một lèo.

- Xem ra ai cx thú vị cơ mà, đúng kiểu người mà mình thích đấy. Thế mà lại phải tránh xa, tiếc quá – Kiyeol có vẻ tiếc nuối

- Cậu lo mà để mắt đến Sehwa của cậu đi. Hôm trc, cô ta đi vào bar với một vài tiền bối năm 3 trường mình đấy, đừng có chủ quan, lúc bị đá thì nằm đó mà khóc, không ai dỗ đâu – Hyebin nói rồi đi luôn.

Cả 4 đứa nhìn theo Hyebin, vẻ khó hiểu cộng chán nản cộng thờ ơ. Dohak chẹp miệng:

- Cái con điên, cứ làm như mình cao sang chảnh lắm ấy. Nhìn tỏ vẻ chảnh mà thấy phát tởm lên được!

- Chuẩn, suốt ngày đi nghe chuyện của em gái, chắc là rảnh lắm đây mà – Kiyeol nhận xét.

- Mà chẳng phải cậu ta thích tiền bối năm trên nào đó sao. Chẳng lẽ chính vì thế nên mới bảo Sehwa tránh xa ra – Shi Joon thắc mắc

- Ai mà biết được... Ôi thôi chết rồi, móc chuối của tôi đâu rồi. Chuối ơiiii, em ở đâuuuuu – Yeong Guk đi tìm loạn cả lên sau một hồi thảnh thơi không để ý.

Trong khi đó, ở bên kia. Tại phòng kế bên của thư viện, nơi dành cho học sinh có không gian riêng để học nhóm. Đang ngồi, Jooram bỗng thốt lên:

- Này Seo Yoo In, ai tặng cậu cái này đấy? Nhìn hay ho ghê nha, hình quả chuối này

Trong khi Yoo In, Woo Dan và Sooye vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì Eunhee đã vội vàng xác minh:

- Đó là chiếc móc chìa khoá cưng của Yeong Guk đấy. Cậu ta không dùng nó để móc chìa khoá mà để nghịch chơi thôi. Chắc trong lúc đánh nhau bị bay vào trong cặp của Yoo In.

- Hình quả chuối à? Thế là biết đầu óc của chế này có màu gì rồi – Sooye phán.

- Cơ mà, Yeong Guk là ai, không lẽ chính là kẻ đã gây sự với Yoo In hồi đầu giờ hả – Woo Dan thắc mắc

- Chính xác là cậu ta đấy. Ahn Yeong Guk, lớp 2/2 – Eunhee búng tay đến "tách"

- Thế là phải trả lại cậu ta sao? Không lẽ bh phải đi tìm cậu ta để trả lại à – Woo Dan hỏi

- Không, sao phải làm thế cho nó mất giá ra. Cứ để đây, nếu như nó thực sự quan trọng với cậu ta thì cậu ta sẽ đi tìm thôi, mắc mớ gì mà phải mò mặt sang bên đó – Yoo In đắc ý

- Aigoo, không hổ danh là Seo Yoo In của chúng ta mà – Jooram thở dài.

Một lúc sau.

- Aiz, bố mẹ lại đến muộn rồi, bao nhiêu lần rồi không biết – Yoo In lẩm bẩm.

- Về đây. Tối nay có buổi học gia sư Toán, chậc chậc, không về muộn được – Eunhee cx ra đi.

- Tớ cx về đây. Tối nay nhà tớ họp gia đình, aigoo, chắc lại nói lại bài ca cũ thôi ấy mà – Woo Dan cười.

- Thôi bye bye cưng. Hnay chế có hẹn rồi. Hẹn bí mật không thể bật mí, thế nha – Jooram cx tạm biệt Yoo In mà đi.

Chỉ còn lại Sooye ở lại với Yoo In. Tưởng hí hửng được có đồng đội chờ cùng, ai dè vừa đứng được một lúc thì Kidong xuất hiện:

- Sooye à, tôi có chuyện muốn nói

Sooye và Yoo In trố mắt. Yoo In ôm chặt lấy Sooye, miệng liên tục nói:

- Không bh nhé. Sooye bh là của tôi, cậu ấy phải đứng im ở đây. Không ai có thể lấy cậu ấy khỏi tay tôi được, cậu đừng có hòng

- Tôi không đùa với cậu đâu Yoo In. Đừng có câu thời gian của tôi – Kidong như bị khó ở.

- Tôi cx không tốn thời gian với cậu đâu, tôi đang nghiêm túc đấy nhé – Yoo In vẫn đề phòng.

- Yoo In à, bỏ tớ ra đi – Sooye lên tiếng

- Này, nói linh tinh, đứng im đâ.....

Yoo In còn chưa nói hết câu thì Sooye đã lấy tay gỡ tay của Yoo In ra, đi tới chỗ khác cùng với Kidong. Yoo In nhìn theo, bất lực:

- Nthe này có phải gọi là vấn vương tình cũ không nhỉ? Nhìn ánh mắt nhìn nhau kiểu ý tứ thế thì không biết là thế nào nữa.

Trong xe ô tô của Eunhee. Hnay, bác Eunhee – tức mẹ của Hyebin đón cả hai người về vì tiện đường luôn.

- Hnay bố mẹ cháu bận nên nhờ bác đón. Lâu lắm rồi hai chị em mới gặp nhau nên cứ nói chuyện thoải mái nhé, đừng ngại bác

- Dạ vâng, cháu biết rồi ạ - Eunhee cười

Hyebin quay sang, gặng hỏi:

- Này, em có thông tin mới gì về tiền bối Mindoo chưa, nói chị nghe xem nào

- Aiz, chị lúc nào cx Mindoo Mindoo, mờ hết mắt rồi à – Eunhee càu nhàu.

- Nói thế chứ em cx biết chị quan tâm tới cậu ấy rồi còn gì. Thôi nói đi, đừng ngại – Hyebin nài nỉ.

- Em chẳng có thông tin gì đâu. Quen biết rộng nhg em chỉ được thế thôi. Anh Mindoo giữ kín tiếng lắm, chẳng mấy khi lộ thông tin cá nhân ra ngoài. Cố lắm rồi cx chỉ được thế thôi – Eunhee thú nhận.

- Thế mà không nói sớm – Hyebin tụt hứng.

Ngồi một lúc, Hyebin lại thủ thỉ:

- Này, sáng nay Yoo In gì đó nhóm em gây sự với Yeong Guk à. Thấy vụ đấy có vẻ cx căng, lớp chị bàn tán xôn xao lên rồi, có khi ai cx biết đến Yoo In ấy chứ

- Làm gì tới mức đó đâu. Cơ mà em bảo này, Dohak nghĩ sao về vụ này – Eunhee hỏi.

- Tự nhiên hỏi Dohak làm gì, liên quan đâu – Hyebin thắc mắc

- À... Không có gì, chỉ là em thấy tò mò thôi. Chị đừng bận tâm quá – Eunhee cười trừ.

Tại sân bóng rổ đằng sau trường.

- Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi không có nhiều thời gian cho cậu đâu. Đừng có tưởng bở mà làm tới – Sooye thẳng thắn.

- Tôi với cậu chia tay cx lâu rồi, cậu nghĩ tôi có nên theo đuổi một người mới không – Kidong hỏi

- (Bật cười). Cậu bị điên rồi à. Hỏi tôi mấy vấn đề đó làm gì. Đó là việc của cậu, bh mối quan hệ giữa tôi và cậu cx đâu phải thân thiết tới mức tôi phải coi chuyện của cậu cx là chuyện của tôi. Chẳng lẽ, cậu đang định chọc tức tôi sao? Xin lỗi, cậu đừng có nghĩ là tôi vẫn còn vương vấn cậu – Sooye đáp.

- Nhìn cách phản ứng của cậu, lẽ nào cậu đang dối lòng? Cx giống lắm đấy, cậu thật vẫn mãi là người không giỏi nói dối – Kidong cười.

- Đừng có bịa chuyện ra mà suy diễn. Nếu như cậu bảo chuyện cậu định nói với tôi là nthe, thì chắc tôi không muốn nghe nữa. Quá là nhàm chán, bỉ ổi – Sooye bực.

- Không phải. Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện đó. Đó mới là phần mở đầu thôi mà – Kidong.

- Tôi đã nói là vào thẳng vấn đề, tại sao cậu còn cứ lôi thôi lê thê thế? Nghe không hiểu tiếng người à – Sooye tức giận.

- Thế bh nghe tôi nói nhé. Tôi nói tôi muốn theo đuổi một người mới, bắt đầu lại, và có vẻ như cậu cx không phản đối gì điều đó. Chỉ có là, tôi không biết mình có nên không, khi người đó... lại là Yoo In! – Kidong gây shockkk

Sooye đang nhìn đi nơi khác, khi nghe thấy hai chữ "Yoo In" thì mắt mở to, nhìn thẳng vào Kidong. Cô cứ nhìn nthe, không biết mình nên đáp lại điều gì hay chỉ lặng im. Kidong nhìn Sooye, ngạc nhiên:

- Cô làm sao thế? Chẳng lẽ, tôi nói điều gì sai à. Nếu có thể thì hãy khuyên tôi đi, làm ơn

- Anh nói anh muốn theo đuổi Seo Yoo In? – Sooye xác nhận.

- Đúng thế. Vốn trc giờ là bạn hơi thân, nhg tôi bỗng thấy mình muốn phát triển mối quan hệ này hơn bh hết. Kiểu người như Yoo In không nhiều, tôi nên nắm bắt cơ hội chứ, đúng không? – Kidong hào hứng

- Vậy tôi có nên nói cho Yoo In biết chuyện này không – Sooye hỏi, khẽ nhếch mép cười

- Không, chuyện này thì cô đừng nói. Làm như vậy thì Yoo In sẽ tránh mặt tôi, và thế
thì kế hoạch sẽ thất bại – Kidong lắc đầu

- Vậy thì tôi đang muốn Yoo In tránh mặt cậu đấy – Sooye nói rồi quay lưng, bước đi, ném lại ánh mắt sắc lạnh hiếm thấy.

Về phía Jooram. Cô bảo tối nay có cuộc hẹn bí mật không thể bật mí. Cùng đi khám phá xem nthe nào.

Tại một quán cà phê cách trường 100m. Có một người đang chờ đợi nàng nhà mình. Vừa đặt chân đến quán cà phê đó, chàng đã ra đón nàng rồi. Aigoo, Hyebin mà nghe thấy tin này chắc là đau lòng quặn thắt luôn. Người cô đang mong ngóng tin tức thì lại đang giành thời gian cho Jooram – không ai khác chính là Yoon Min Dooooo vỗ tayyyy

- Anh chờ có lâu không. Em có một số việc trc khi đến đây nên hơi muộn giờ một chút – Jooram hỏi vẻ quan tâm nhg thực ra sắc thái chảnh mều

- À, cx ko lâu lắm. Anh cx vừa đến được một lúc thôi, em ngồi đi – Mindoo lịch thiệp quớ

Jooram bỏ túi xách và ngồi xuống. Cả hai bắt đầu bàn về chủ đề mới nhất của radio tuần này.

- Sao, chủ đề tuần này là "Một tuần năng động", đây là ý kiến đã được thống nhất của cả ekip rồi còn gì – Jooram vừa nói vừa uống nước như chết khát

- Đừng vừa nói vừa uống nước, nthe sẽ să.....

Mindoo còn chưa nói hết câu thì đúng là Jooram sặc thật. Cô ho như một con điên, ho sặc sụa đến mức không thể ngồi yên mà ho được, cứ đứng lên ngồi xuống, ngửa đầu lên trời rồi cúi mặt xuống đất. Sau một hồi ho sặc sụa thì cuối cùng cx đỡ

- Em chẳng thấy ai như anh cả... Thấy người khác bị sặc mà ngồi nhìn, không có chút thành ý muốn giúp đỡ - Jooram càu nhàu

- Anh thì có thể giúp đỡ được gì để em đỡ sặc hả - Mindoo bật lại.

- Thôi, không cãi nhau với anh. Quay trở lại chủ đề chính, về chủ đề của radio, anh còn gì thắc mắc hoặc chưa vừa ý – Jooram

- Em nghĩ chủ đề của radio là chủ đề chính của buổi hẹn gặp ngày hnay à? Em thật sự nghĩ nthe à – Mindoo cảm thấy thất vọng.

- Thì anh nói thế mà, chẳng lẽ lại không phải, thế quái nào lại... là không...đúng sao... – Jooram ngắc ngứ.

- Anh cứ tưởng em tinh tế lắm! Nói thẳng ra, chủ đề của radio chỉ là cái cớ, còn mục đích của buổi hẹn hnay chính là để gặp em thôi. Aigoo, có vẻ như em không giỏi nhận ra tình cảm cảm của người khác rồi – Mindoo có vẻ rất rất thất vọng.

Jooram nghe xong cảm giác cứ ngờ ngợ, giống như rõ ràng thấy tay mình chạm vào sương rồi nhg vẫn như không chạm vào cái gì cả! Mindoo bắt đầu tranh thủ cơ hội Jooram đang đơ và bắt đầu hỏi dồn dập, còn Jooram thì trả lời như một cái máy:

- Em đã từng hẹn hò với ai chưa?

- Chưa ạ! – Jooram đáp lại trong trạng thái gần như là vô thức.

- Bây giờ có đang hẹn hò không?

- Không ạ!

- Thích trai đẹp đúng không?

- Dạ cái đó thì đương nhiên rồi ạ! – Jooram vẫn ngoan ngoãn trả lời từng câu một.

- Không thích thanh niên nghiêm túc đúng không?

- Dạ...vâng!

- Bh có đang crush ai không?

- Dạ không ạ!

- Thế thì được, quá tốt – Mindoo phán câu quá được.

Jooram nghe thấy câu cuối cùng, cứ ngỡ như mình chưa nghe rõ, mặt ngơ ngơ đến tội:

- Dạ vâng?

Sau khi Sooye cùng Kidong đi trốn, Yoo In đứng một mình chỗ sảnh chờ. Không còn gì để làm, Yoo In lôi chiếc móc chìa khoá hình chuối ra nghịch. Đang vân vê trên tay, bỗng nhiên Yeong Guk từ đâu lao ra:

- Này, sao cô có được nó? Cô lấy nó ở đâu ra?

Yoo In giật mình, quay sang nhìn Yeong Guk một lượt từ đầu đến chân rồi hất hàm:

- Tôi có nó ở đâu thì liên quan quái gì đến cậu mà hỏi. Vô duyên!

- Nó là của tôi đấy, cô đã lấy trộm thì đừng có và lên mặt với người khác chứ. Đúng là... – Yeong Guk gắt lên.

Yoo In nghe thế, ngay lập tức cho Yeong Guk một chưởng đá vào chân khiến cậu muốn khuỵu xuống rồi the thé:

- Này, cậu xem lại mình đi nhé. Đồ cậu không biết giữ mà bh còn kêu ca trách móc tôi đấy à. Mà cậu có bằng chứng gì để chứng minh nó là của cậu hả. Nó nằm gọn trong túi bên của cặp tôi từ ba đời rồi đấy. Chắc tôi phải đem nó vứt xuống cống thì cậu mới thấy biết ơn tôi chứ gì. Hay tôi vứt nó ngay bh, trc mặt cậu cho cậu chiêm ngưỡng luôn cả thể?

- Cô đúng là quá mức chịu đựng. Người đâu ra mà lúc nào cx động chân động tay cùng với cái âm lượng nthe chứ aishhh – Yeong Guk lẩm bẩm.

- Lẩm bẩm cái gì đấy. Nói to lên xem nào, sao phải lẩm bẩm hả. Cậu đang ấm ức vì tôi nói sai à? Có giỏi thì xông vào làm một trận xem ai bầm tím mặt mày xem nào – Yoo In lại lôi đánh nhau ra.

Yeong Guk không nói nhiều, đơn giản vì cậu không thích đánh nhau. Nhanh như cắt, cậu giật lấy chiếc móc chìa khoá ở tay Yoo In khiến cô tức binh binh. Hai người bắt đầu nổ ra cuộc chiến tranh giành giật chiếc móc chìa khoá:

- Này, cậu chưa cảm ơn tôi được một tiếng mà đã giành lấy nthe à. Đưa lại cho tôi mau, đồ bất lịch sự, đồ con heo, đồ vô duyên, trả đây

- Cô mới là người vô duyên ấy. Biết thừa người khác bị rơi đồ mà không đem đi trả lại mà còn giữ như đồ của mình nthe, tôi chưa khởi cáo cô thì cô nên biết mà cảm ơn tôi mới đúng – Yeong Guk không chịu thua, giơ chiếc móc chìa khoá lên cao khiến Yoo In với mãi vẫn không thể lấy được.

- Bố mẹ cậu là thẩm phán và chánh án chắc mà cậu nói như đúng rồi thế? Cậu có chắc tôi biết nó là của cậu không, vô cớ cậu giành nó từ tay tôi mới là sai ấy, lại còn lắm lời... Mau đưa nó đây – Yoo In vẫn cố gắng trong vô vọng.

- Sao tôi phải đưa cho cô? Đồ của tôi tôi cầm, mắc mớ gì phải đưa cho cô hả. Cô điên vô lí vừa vừa thôi chứ - Yeong Guk vẫn giơ một tay lên.

Hai người hăng say giành giật nhau mà không để ý mình đang dần dần lùi lại phía sau. Ở hai bên sảnh chờ phụ huynh nhà trường có trồng mấy luống hoa để cho nó đẹp thôi, chẳng có mục đích gì mấy. Hai bạn oan gia tương phùng nhà ta đang mải tranh nhau cái móc chìa khoá mà không để ý Yeong Guk thì đang ở mép của sảnh, nghĩa là sắp ngã xuống luống hoa rồi còn Yoo In thì đang dùng toàn lực của mình dồn về phía trc để với lên giành lại cái móc, lại bị Yeong Guk cao quá che hết tầm nhìn nên chẳng nhìn thấy mình đang trượt dần khỏi sảnh. Cứ chơi vơi chới với nthe rồi điều mà mình lo lắng cx đã đến. Yoo In và Yeong Guk, cả hai ngã xuống luống hoa, tệ hơn nữa là Yoo In nằm lên trên người Yeong Guk, aigoo, "oh it's such a shame"

Nhạc phim nhẹ nhàng bay bổng cất lên giữa khung cảnh nên thơ, cho dù nhìn nó buồn cười thì đúng hơn. Hai ông bà oan già giờ lại ngã đè lên nhau nthe, nhìn đen tối đã đành, xung quanh lại toàn hoa với hoét nên nhìn cứ thắm thắm thế nào. Cả hai ngã xuống nthe cx không biết làm gì, tại đều ở thế bị động hết. Yeong Guk thì ngạc nhiên khỏi nói rồi, hai mắt mở to hết cỡ còn miệng thì không ngừng lẩm bẩm:

- Aiz, nhìn chúng ta có giống hai đứa đang "tắt đèn" cùng nhau ở cái nơi tệ hại này không. Mà dù cho tôi có phải làm "chuyện ấy" ở đây thì ai đời lại làm với cậu bh không, chẳng thú vị gì cả ôi đời tôi....

- Cậu thôi đi được rồi đấy. Còn muốn tôi cho thêm vài chưởng nữa hả. Còn không mau đứng dậy đi, nằm đấy mà kêu ca cái gì – Yoo In chảnh.

- Cô mới là người phải đứng dậy ấy, có nthe thì tôi mới đứng dậy được chứ. Nghe cô nói hoàn toàn chẳng có lí một ch.....

Đang đôi co việc ai phải đứng dậy thì chuông đth của Yoo In kêu – một cuộc gọi từ "Mẹ". Chắc có lẽ mẹ cô đã đến trường để đón cô về nhà. Lợi dụng cơ hội, Yoo In lập tức đứng dậy, phủi quần áo, tiện thể đạp Yeong Guk một chưởng rồi thản nhiên tiến tới chiếc xe ô tô đang nháy đèn trc cổng trường, vẻ sang chảnh. Yeong Guk bị dính chưởng cx không biết làm gì khác ngoài việc kêu than:

- Aigoo nhìn cô ta kìa, không còn một chút lương tâm nào nữa luôn, daebak! Cơ mà ít ra cô ta cx buông tha cho cái móc chìa khoá cưng của mình, xem như là làm ơn làm phước rồi.

Cùng đến với Sooye. Cô đang trên xe ô tô của trợ lí trên đường về nhà. Ngồi trong xe mà bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, rối tung như đám tơ vò:

- Heo Dong Ki! Cậu là đồ đáng chết. Xem ra anh quên tôi cx nhanh đấy nhỉ, chia tay một năm mà trong lòng đã có ngay người khác rồi, thật sự đáng kinh ngạc đấy. Nhg, sao người đấy lại phải là Seo Yoo In? Yoo In... cậu ấy chắc chắn không biết chuyện này nhg... sao mình cứ có cảm giác hai người này có chuyện gì đó kì lạ thế nào. Trên drama, có bh hai người bạn thân thanh mai trúc mã kiểu đó lại trở thành một cặp đôi được đâu, nếu là oan gia tương phùng thì còn đáng tin hơn. Cậu nên thôi ngay cái suy nghĩ đó đi là được rồi. Biến đi nơi khác tìm người mà tán...!

Tại nhà của bà nội Woo Dan. Người chủ trì buổi họp gia đình vẫn đang say sưa:

- Hnay mọi người tụ tập đông đủ nthe này thì vui quá rồi. Mặc dù còn nhiều điều muốn nói hơn, nhg có lẽ chắc các cháu của ta còn phải về sớm để tập trung học hành, nên bà cx không nói gì nhiều. Nhà ta trc giờ ai nấy cx tài giỏi nên bà kì vọng rất nhiều vào các cháu đấy. Woo San à, con phải cố gắng học giỏi như chị con ấy, như vậy mới tiếp nối truyền thống của gia đình dòng họ ta được. Nếu con cứ như thế, làm sao có thể thi đỗ đại học Seoul được

- Bà! Mọi người lúc nào cx so sánh con với chị Woo Dan, trong khi con cx cố gắng lắm rồi – Woo San cau mày.

- Woo San, con không được nói nthe. Bà chỉ nhắc nhở thôi – bố Woo Dan lên tiếng.

- Dạ vâng, con biết rồi. Con ăn đây, mọi người đừng nói con nữa nhé, không khéo con sẽ nghẹn đấy – Woo San ngậm ngùi.

Chuyển phân cảnh. Ngoài sân, tại chỗ xích đu. Woo Dan đang ngồi chơi xích đu một mình, cứ đu đi đu lại rồi tự ngồi cười như tự kỉ thế thôi.

- Chị không vào ăn cùng mọi người à? Hay lại giữ eo thon, cân nặng chuẩn, đôi chân tỉ lệ vàng – Woo San đi ra, ngồi vào xích đu.

- Chị không có hứng lắm với chuyện mọi người vẫn hay nói với nhau. Ăn vậy cx đủ rồi. Tối về chị uống sữa nx là no chứ gì – Woo Dan cười

- Ra đây ngồi làm gì cho cô đơn ra. Chị sắp tự kỉ rồi đấy. Ít ra vào cùng mọi người cx vui hơn, chứ ngồi ngoài này cx đâu có gì đâu – Woo San thở dài.

- Vậy thì em vào đi, a dua a tòng ra ngoài này ngồi làm gì cho khổ - Woo Dan đáp lại.

Woo San nghe thế thì không nói gì nữa, cứ ngồi đung đưa cái xích đu. Một lúc sau:

- Chị này, nhà mình nghèo đúng không chị? – Woo San tự nhiên hỏi câu khiến Woo Dan bất ngờ.

- Sao em lại nghĩ nthe, có chuyện gì à – Woo Dan bất ngờ.

- Không phải, nhg chẳng phải chị được học trường Shin Bong là nhờ học bổng 50% mà bố mẹ chị Eunhee và Sooye tài trợ sao, bố mẹ hai chị ấy sở hữu thành phần cổ đông lớn nhất của trường nên chị mới được học tại đó. Riêng bộ đồng phục của trường chị đã bằng 1/3 tiền lương của bố mẹ rồi còn gì – Woo San hồn nhiên.

Woo Dan có vẻ hơi suy nghĩ về lời nói của em gái mình rồi trả lời:

- Nhiều khi chị cx thấy có lỗi với bố mẹ. Shin Bong có học phí rất đắt đỏ, cx không phải dễ dàng gì mà lại có thể theo học ở đó. Một chút biết ơn, nhg nhiều hơn là cảm giác mình không xứng đáng để có được quá nhiều sự ưu ái và quan tâm.

- Chị đừng nói thế. Em chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Thực ra, chị học ở Shin Bong cx tốt, ít ra em có cơ hội được gặp trai đẹp. Aigoo, thật không thể tin được, trường chị toàn trai đẹp hay sao không biết, đi đâu cx thấy lòng mình thổn thức – Woo San ôm mộng.

- Chị biết điều đó. Cơ mà, dù sao thì tất cả những "trai đẹp" chị gặp, tính đều mèo mả gà đồng cả thôi – Woo Dan thở dài.

- Chị nói vậy là ám chỉ anh Kiyeol à. Nhóm anh Dohak, em biết hết rồi. Chị kể cho em suốt, chuyện chị Eunhee kể em nghe mà gần thuộc lòng rồi – Woo San gật gù.

- Cũng không hẳn, không thể phủ nhận được mèo mả gà đồng cx có nét cuốn hút riêng của nó em ạ - Woo Dan tủm tỉm các kiểu các kiểu

- Chị nói thế làm em thấy nghi lắm đấy nhé! Cơ mà này, (nói đến đây San ngồi xích lại chỗ chị gái, thủ thỉ) em thấy mấy anh Dohak đều đẹp trai này, tính cx hay lại còn nổi tiếng, giàu khỏi nói rồi. Chị khi nào gây ấn tượng các kiểu đi chứ - lòng mê dzai của Woo San lên cao.

- Linh tinh! – Woo Dan gạt phắt.

- Chị đúng là... Cứ thử xem nào. Chị có thật sự không mê anh nào không đấy? Cứ cô đơn lẻ bóng thế thôi à, em muốn có anh rể đẹp trai đấy nhé – Woo San sốt ruột

- Chị cx muốn có em rể đẹp trai đấy cô ạ! – Woo Dan phán.

Quay trở lại quán cà phê nơi Jooram nàng ta đang bối hết cả rối. Buổi hẹn hnay tạm kết thúc với kết quả là chẳng bàn thêm gì về radio, chỉ xoay quanh việc tìm hiểu Jooram của Mindoo. Cậu ta cậy làm tiền bối, ra lệnh cho Jooram ngồi nói về bản thân để ghi chép lại, đại loại là mấy thứ như kiểu sở thích, ngày sinh, cung hoàng đạo, hình mẫu lí tưởng, thậm chí là cả... ngày đến tháng! Aigoo, sau một hồi ghi chép lại hết 3 trang giấy A4, hai người bước ra khỏi quán và chào nhau để đi về. Tưởng được thoát khỏi con người bị lên cơn khác thường hnay rồi thì Jooram bất ngờ bị áp sát vào tường chỗ đường đi bộ, lúc đó không có ai đi qua và cx không có ai nhìn thấy nha, cx 8h tối rồi.

- Na Jooram, nghe kĩ trả lời nhé! – Mindoo lại hành động kì lạ rồi giời ơi hốt cả hền

- Dạ vâng thưa tiền bối, nhg mà...làm thế này hơi kì... – Jooram lắp bắp, bthg cx chảnh lắm nhg tại tiền bối thân thiết nên cx không việc gì phải chảnh cả.

- Đừng có gọi anh là tiền bối, tôi không thích cái tên đấy đâu nhá! – Mindoo có uy quá.

- Dạ vâng, em biết rồi, em xin lỗi ạ. Anh...hỏi nhanh đi ạ - Jooram chuyển chủ đề.

- Được. Thấy anh thế nào? – ôi má ơi, xem đến đoạn này mà con cười đau cả ruột, mặt ông ý thì rõ nghiêm túc, kiểu why so serious mà giọng thì kiểu tửng tửng phê lòi.

- Dạ? – Jooram hnay khổ thân quá, dính đúng ngày ông ấy lên cơn.

- Em thấy anh thế nào – Mindoo đứng vắt chân, một tay chống lên tường vẻ rất thảnh thơi chờ đợi câu hỏi.

- À... Anh là một tiền bối giỏi, thông minh và đáng ngưỡng mộ. Vậy thôi ạ - Jooram trả lời.

- Thế thôi à? Ngắn thế. Có đẹp trai không? – Mindoo...cạn lời rồi

- Dạ? À...có ạ - Jooram.

- Không nghiêm túc đúng không? – Mindoo tiếp tục series mang tên Why So Serious

- Dạ vâng, cái đó thì đương nhiên ạ - Jooram cười trừ.

- Anh rất có uy đúng không? – Mindoo...

- Dạ vâng – Jooram vẫn lặp lại một câu trả lời cho mấy chục câu hỏi.

- Anh rất nổi tiếng đúng không? – Mindoo không hiểu là đang có ý đồ gì.

- Dạ vâng – Jooram lặp đi lặp lại gần thành thói quen rồi.

- Anh có nói em không giỏi nhận ra tình cảm của người khác đúng không? – Mindoo hình như đang thực thi chế độ dụ mồi vào bẫy.

- Dạ vâng – Jooram vẫn không hề nghi ngờ gì.

- Thế có nghĩa là em đã làm anh tổn thương vì không nhận ra tình cảm đúng không – Mindoo.

- Dạ...vâng – Jooram.

- Thế thì có nghĩa là em phải làm gì đó như để xin lỗi vì đã khiến em tổn thương đúng chứ – Mindoo đắc ý.

- Dạ...vâng...đương nhiên rồi ạ... – Jooram cười trừ part 2

Mindoo tiến sát lại gần Jooram hơn, nói nhỏ hơn lúc nãy:

- Làm bạn gái anh đi, nhé? – Mindoo đột phá rồi mấy chế ơi.

- Dạ...vâ...vâng! – Jooram khẽ gật đầu, xời, chẳng thích quá.

Sáng hôm sau. Tại lớp 1/2. Đang túm tụm lại một chỗ, Jooram kéo Yoo In:

- Đi ra ngoài, tớ có chuyện muốn kể!

Rồi ngay lập tức Yoo In bị lôi đi xềnh xệch, kéo theo là ánh mắt kì thị của 3 đứa còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top