Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I: Cuộc gặp gỡ không mong đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày 19 tháng 12 năm 1889, London, Anh.

Quán cà phê không có nhiều người. Dù Rin không gọi một món nào nhưng người phục vụ cũng không phiền việc cô đang ở đấy. Dù sao cũng bớt phiền phức nếu Rin không gọi bất cứ thứ gì.

Rin nhìn lại tờ báo một lần nữa. Trong số ba mươi công việc được liệt kê, chỉ có một công việc thu hút sự chú ý của cô. Mười bảng cho một giờ làm. Mặc dù công việc không được nói rõ ràng, nhưng nó vẫn đầy hứa hẹn.

'Cần trợ lý - Liên hệ: Len'

Cô đã nghe tin đồn về anh. Không có cái nào là tin tốt cả. Anh ta mới ra tù khoảng 3 tháng trước, sau việc giết chết một cậu bé.

"Ai muốn trở thành trợ lý của một kẻ từng giết người trước đây?''. Rin tự hỏi.

"Đang tìm việc làm sao?" Cô phục vụ hỏi. Tiếng nói ấy làm Rin giật mình. Cô ta đeo một tấm bảng tên, trên đó có ghi: "Luka".

"Um, vâng ..." Rin nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống. Sẽ rất mất lịch sự khi vừa nói chuyện vừa đọc.

"Chúng tôi đang thiếu người. Nếu bạn muốn, tôi sẽ hỏi ông chủ."

Rin nhìn quanh. Không có bất kỳ vị khách nào ngoài cô. Làm thế nào mà họ có thể thiếu người? Một cô hầu bàn đã là quá đủ để phục vụ quán cà phê không người, Rin nghĩ.

"Không, cảm ơn ... Tôi đã quyết định rồi." Rin trả lời.

"Được thôi...công việc gì nào?" Luka hỏi. Cô có vẻ chán, cô muốn làm bất cứ điều gì để mình thoát khỏi cái sự nhàm chán ấy.

"Một trợ lý." Rin trả lời và chỉ vào các quảng cáo trên tờ báo, tự hỏi cô ấy sẽ trả lời như thế nào.

"Ah, tên thần kinh" Luka dường như hiểu Rin đang muốn nói về ai. "Đừng đánh giá thấp công việc đó, nó có thể lấy mất mạng sống của bạn đấy." Giọng của Luka không thay đổi, Rin đang tự nghĩ cô ấy có nghiêm túc hay không

"Tôi nghiêm túc đấy." Luka nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Rin. "Bạn có biết những gì bạn sẽ làm với chức trợ lý?" Luka hỏi.

"Giặt ủi, chuẩn bị thức ăn và lau nhà?" Rin đoán.

"Tôi không nghĩ vậy. Một số người dân thị trấn phản đối cảnh sát thả anh ta ra khỏi tù. Anh ta đáng bị tử hình bằng cách treo cổ công khai." Luka dừng lại. "Vâng, đó là tất cả những gì mọi người đồn. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ chọn một công việc khác ... Giống như là, làm việc ở đây?" Luka thêm.

"Bạn làm tôi thay đổi ý." Rin nói. Nhưng một vài giây sau đó, cô nói thêm. "Có lẽ tôi sẽ đi đến dinh thự của anh ta và hỏi xem công việc đó là gì, trước khi tôi thực hiện bất kỳ quyết định nào."

Luka thở dài.

Rin đứng lên và nắm lấy tờ báo. "Đừng lo lắng, ngay sau khi tôi nhận được việc, tôi chắc chắn sẽ mua một cái gì đó tặng bạn." Rin rời khỏi quán cà phê và đi về phía dinh thự của "tên thần kinh".

Biệt thự cao với một đài phun nước lớn chào đón Rin. Cô bước vào cánh cửa được đan xen dàn dây leo tuyệt đẹp. Biệt thự cao 3 tầng. Đi bộ qua khu vườn trong một buổi tối thật tuyệt vời. Rin rất thích căn biệt thự này. Thật không may, cô không phải ở đó để tận hưởng một cuộc đi dạo dưới ánh trăng. "Cần trợ lý - Liên hệ: Len" không đủ thông tin cho cô.

Rin bấm chuông. Cô chờ đợi, và một vài giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong. Cổ họng Rin khô lại, hai bàn tay đẫm mồ hôi, tim đập nhanh. Cô nghĩ rằng cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô đã sai. Rin rất lo lắng, và sợ hãi. Trò chuyện với Luka đã tạo cho cô sự căng thẳng. Nếu không nói chuyện với cô ấy, có lẽ cô sẽ không cảm thấy lo lắng. Nhưng tại sao bây giờ? Cô cảm thấy tốt khi quyết định nói cho cô ấy về công việc này. Oh well, không còn đường lui nữa rồi. Rin có thể nghe thấy tiếng cánh cửa được mở khóa từ bên trong.

Cánh cửa lớn bằng gỗ mở ra. "Tên thần kinh" không điên khùng như Rin vẫn tưởng. Anh ta mặc quần áo đàng hoàng, có đôi mắt màu xanh sapphire và mái tóc vàng. Anh ta mỉm cười với cô.

"Xin chào". Anh ta nói. "Mời vào."

Rin vào bên trong dinh thự. Rất tối, chỉ có một vài ánh sáng trên tường. Có nhiều thứ ở đó, nhưng cô không thể nhìn thấy bất cứ gì. Ánh sáng quá mờ, tuy vậy cô cũng không đặt câu hỏi tại sao. Lúc đó là khoảng tám giờ tối, có lẽ đã đến giờ ngủ của anh ta.

Đột nhiên, Rin chợt nhìn thấy một ngọn lửa, tiếp theo là âm thanh tanh tách. Len đã thắp lên một ngọn lửa trong lò sưởi. Cô có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn hồi nãy. Có 2 chiếc ghế gỗ gụ đỏ, và sau khi thắp lên ngọn lửa, Len ngồi xuống.

"Tôi có thể hỏi tại sao cô lại đến đây?" Anh hỏi.

Phải mất một phút cho Rin suy nghĩ mà trả lời câu hỏi của anh ta. "Một công việc. Anh đang tìm kiếm một trợ lý, đúng không?" Rin cố gắng hết sức để nói với anh ta.

"Cô có thể ngồi xuống, nếu cô muốn." Rin ngồi xuống ghế sofa, đối mặt với anh ta. Từ góc nhìn của mình, Len dường như là một người 'bình thường'. Nhưng cô nhìn thấy một cái gì đó bất thường. Cánh tay phải của anh. Là cô tưởng tượng ra sao? Nó giống như anh ta không có cánh tay phải.

"Ồ, tôi thấy cô đã nhận ra cánh tay phải của tôi ..." Len ép cánh tay phải của mình để cô nhìn thấy cánh tay anh không có ở đó.

"Cô hỏi tôi đang kiếm một trợ lý, được, tôi sẽ trả lời, tôi đang tìm kiếm một trợ lý. Cô đến đây chỉ vì điều đó?" Anh ta hỏi lại.

"Không, tôi đang xem xét tôi có nên làm việc cho anh hay không. Anh không ghi nhiều chi tiết về công việc này, vì vậy tôi muốn biết." Rin trả lời. Cho đến bây giờ, vẫn khá là tốt đẹp. Cô không gặp khó khăn khi nói chuyện với anh ta, đó là một điều tốt.

"Tôi không bận tâm ghi nhiều về công việc này. Tôi đã nghĩ sẽ không có ai đến nếu biết được tôi là người đề ra công việc này"

"Ý anh là sao?" Rin hỏi.

"Một khi họ nhìn thấy nhà của tôi, ngôi nhà của một kẻ giết người đã được ra tù 3 tháng trước đây, họ từ chối công việc. Tôi nhìn thấy một vài người đến từ cửa sổ. Nhưng không ai trong số họ có can đảm để đi qua cánh cửa biệt thự của tôi. " Anh trả lời.

"Xin chúc mừng, tôi không biết bạn sẵn sàng để làm việc đó hay không, nhưng bạn là người đầu tiên đến với biệt thự của tôi sau khi tôi đã được ra tù." Len thêm.

Giọng nói của anh ta khiến cô cảm thấy ớn lạnh. Thật là một ý tưởng tồi khi đến nhà anh ta. Một cái gì đó trong tâm trí cô hét lên nói rằng cô không nên nhận công việc này. Nhưng lý do ban đầu mà cô chọn công việc này là gì? Số tiền? Rin đã quên mất lý do.

"Vì vậy, với danh nghĩa là trợ lý của tôi, cô sẽ giúp tôi trong công việc, và đôi khi dọn dẹp nhà cửa và nấu thức ăn, tôi có thể tự làm điều đó, nhưng tôi nghĩ rằng tôi muốn cô làm hơn."

"Công việc của anh là gì? Rin hỏi. Giọng nói của cô nhỏ như lời nói thầm. Cho dù cô không nhận ra nhưng nó đúng là vậy. Bởi lẽ cô không muốn biết việc anh ta làm, có thể nó sẽ làm cô rất khó chịu.

"Một thám tử." Anh ta trả lời ngay. "Và công việc của cô là 'hỗ trợ' để ngăn chặn tôi làm hại bất kỳ ai." Len thêm.

"Như thế nào?" Rin nhíu đôi lông mày. Việc đó chắc hẳn rất không bình thường, cô nghĩ.

"Bất cứ điều gì cô có thể làm để ngăn chặn tôi làm hại một ai đó. Bất cứ điều gì kể cả giết tôi nếu cần thiết." Anh trả lời.

Rin nghĩ một lúc. Có một khoảng không gian im lặng bao trùm lấy hai người họ và Len là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng ấy.

"Có một lý do tại sao tôi không ghi nhiều chi tiết trên báo chí." Anh ta nói. "Đó là để kiểm tra sự dũng cảm của mọi người. Chắc chắn cô đã lo lắng khi cô bước vào sân của ngôi biệt thự này.. Như tôi đã nói, không ai dám đến bên tôi. Nếu có can đảm để bước vào dinh thự của tôi, vào ban đêm, tôi chắc chắn cô có thể xử lý được khi tôi giết người, làm cho máu chảy và tạo nên bi kịch."

Rin không nghĩ rằng mình có thể xử lý nó. Các câu hỏi xoáy bên trong não của cô, lý do vì sao? Cô cố tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi ấy. Điều xấu nhất có thể xảy ra là Len sẽ giết cô, nhưng nếu cô trở thành trợ lý của anh ta, cô có quyền làm anh ta bị thương. Giết anh ta nếu cần thiết.

"Vì vậy, cô có sẵn sàng trở thành trợ lý của tôi không? " Anh nói, giọng đanh lại.

Lần cuối cùng, Rin nghĩ một lúc. Nếu không có ai sẵn sàng để làm điều đó thì ai sẽ dừng lại tên thần kinh đi làm hại người khác?

"Tôi sẽ..." Rin nói với một giọng run run.

"Cô có thể về và suy nghĩ nó, trước khi đưa ra quyết định, bởi nó có thể sẽ làm cô hối tiếc trong tương lai." Len nhíu mày. Anh chắc rằng không ai có đủ can đảm để đứng gần anh 24/7. Điều đó sẽ làm họ phát điên lên mất.

"Nếu không có ai sẵn sàng để làm điều đó, thì ai sẽ dừng lại tên thần kinh đi làm hại người khác?" Rin lặp lại những gì cô đã nghĩ.

Len cười nhạt.

"Cuối cùng". Anh nghĩ.

"Tôi sẽ cho cô biết thêm chi tiết vào ngày mai. Hăy đến vào lúc chín giờ tối và cô có thể bắt đầu làm việc." Anh nói. "Lần thứ hai, chúc mừng cô"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top