Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương III: Ký ức bị quên lãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Rin và Len đang trên một chiếc xe. Không một ai trong họ nói một lời nào sau khi rời văn phòng thị trưởng. Không khí tạo cảm giác như họ đang có một cuộc thi im lặng, nhưng đơn giản chỉ là họ không nói nhiều.

"Đầu ..." Rin phá vỡ sự im lặng. "Ổn không?" cô vẫn tiếp tục.

Rin nhắc về cơn đau, nhưng nó không còn đau nữa, ít nhất là không quá nhiều.

"Ổn mà. Nó không giết được tôi đâu." Anh trả lời.

"Nhưng, có một điều làm tôi bận tâm." Len tiếp tục.

"Về cái tên của tôi?" Rin hỏi.

"Nếu cô không phiền, tôi muốn biết lý do tại sao cô không biết."

Rin thấy khó khăn để trả lời câu hỏi đó. Cô để Len chờ đợi cho bốn phút.

"Được thôi nếu cô không muốn cho tôi biết. Tôi sẽ không truy hỏi cuộc sống cá nhân của cô nữa." Len nói câu cuối cùng.

Rin nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc xe. Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Chủ đề này làm cô khó chịu.

Họ đến nhà của Paul Williams. Chính xác hơn, nó là một dinh thự. Nó không lớn như cái của Len, nhưng vẫn là một dinh thự.

Các nhân viên bảo vệ thấy họ đứng trước cổng.

"Anh có một cuộc hẹn với Ngài Paul?" Người đàn ông hỏi.

"Vâng. Về vụ án." Len đã trả lời.

"Vụ án"? Các nhân viên bảo vệ nhìn cả hai người họ trong sự bối rối.

"Ai đó đã gửi một lá thư đe dọa cho Paul William, đúng không?" Len hỏi, tự hỏi rằng điều này có phải là một trong những trò bịp bợm của thị trưởng không? Một vụ án không thể được khép lại nếu nó chưa bao giờ mở.

"Oh, vụ án đó! Xin mời đi vào bên trong." Anh ta mời họ đi vào bên trong.

Len thở dài một cách nhẹ nhõm. Đây không phải là trò bịp bợm của thị trưởng.

Họ đi vào bên trong dinh thự, các nhân viên bảo vệ nói với họ ngồi xuống chiếc ghế dài và chờ đợi trong phòng khách. Căn phòng sáng rực rỡ với các bức tượng điêu khắc, các bức tranh trị giá hàng triệu bảng Anh và chiếc đèn chùm pha lê tao nhã soi sáng cả 2 người họ.

"Xin lỗi để cho hai vị chờ lâu." Một người đàn ông cao ráo đến chào họ. Tóc của ông trắng như tuyết, và ông ta đeo kính. Ông trông khá vui vẻ và tràn đầy năng lượng so với độ tuổi của mình.

"Tên tôi là Len, và cô ấy là trợ lý của tôi, Rin. Chúng tôi đến vì vụ án mà ngài gửi đến City Hall." Len đứng lên và chào ông ta.

"Vụ án? Ý cậu là bức thư đe dọa?" Ông có vẻ ngạc nhiên khi nghe điều đó.

"Vâng, có vấn đề gì sao?" Len hỏi.

"Không, John - nhân viên bảo vệ nói với tôi về hai người. Cho nên, cậu là thám tử phải không?"

"Đúng nhưng cũng không hẳn." Len không nhận được giấy phép của mình, vì vậy anh không thể nói rằng mình là một thám tử.

"Đây là bức thư." Paul đưa cho Len để anh ta đọc nó.

Đầu hàng và đưa cho tôi kim cương của ngài.

Hoặc nếu không ngài sẽ phải hứng chịu hậu quả.

Cái chết của ngài sẽ đến sớm, nếu ngài không làm như tôi đã nói.

Hãy tôn trọng cuộc sống của ngài trong khi còn có thể.

Rin đọc lá thư từ phía sau lưng Len. Nhưng cô không thể biết được phần phía dưới bên phải viết cái gì. Nó trông giống như một chữ ký.

"Tại sao cậu lại đến đây, ngài thám tử?" Paul hỏi.

"Ngài đang nghĩ gì thế? Ngài đã gửi một vụ án, phải không? " Len hỏi lại ông ta.

"Vâng, tôi đã gửi nó. Tôi đã gửi nó cách đây 2 tháng, khi tôi nhận được lá thư này vào ngày cuối tháng Mười. Lá thư này có lẽ là một trò đùa, tôi cho là thế. Tôi thậm chí không sở hữu một viên kim cương nào cả." Paul nói.

Len bật cười, nhưng anh nhìn vào bức thư một lần nữa. Một vài phút sau đó, anh nói.

"Tôi có thể giữ nó không? Nó có vẻ không cần thiết đối với ngài?"

"Tôi không quan tâm, cứ giữ nó, tôi rất bận rộn, nên tôi sẽ đi ngay bây giờ." Paul nói.

"Xin đợi một lát, hình như có sự kiện gì sắp xảy ra trong khoảng thời gian sắp tới?" Len hỏi.

"Um. Vâng. Ngày sinh nhật của con gái tôi. Đó là ngày 21 tháng 12. Tôi đang chuẩn bị mọi thứ để con bé có một sinh nhật hoàn hảo." Paul trả lời, tự hỏi làm thế nào Len biết điều đó.

"Nó sắp đến gần, nên được tổ chức bên ngoài dinh thự?" Len hỏi.

"Vâng, tại căn nhà mùa đông của chúng tôi ở Whitechapel. Đó là nơi mà bữa tiệc sẽ được tổ chức. Nhưng, làm thế nào cậu biết?"

"Biệt thự không có trang trí, và sinh nhật của cô ấy là vào ngày mai. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nó được tổ chức ở một nơi khác." Len nói.

"Chúc mừng sinh nhật con gái của ngài. Tôi hy vọng sinh nhật của cô ấy sẽ là sự hạnh phúc cho gia đình của ngài." Len tiếp tục.

"Vâng, và xin lỗi cậu, cho phép tôi cáo từ" Paul rời khỏi nơi đấy

"Chúng ta cũng nên đi thôi." Len nói với Rin.

"Về dinh thự?" Rin hỏi.

"Đúng thế. Sau đó, chúng ta sẽ đi mua sắm." Len tiếp tục dẫn đường, trong khi Rin đi theo phía sau.

Rin có một chút sốc khi nhìn thấy Len thật bình tĩnh. Cô nghĩ rằng anh ta giận điên lên khi thấy không có vụ án nào cả

"Có lẽ mình đã nhầm" Rin nghĩ..

Rin được lệnh chờ bên ngoài căn biệt thự trong khi Len vào bên trong. Một vài phút sau, Len ra khỏi căn biệt thự với một chiếc vali ở bên tay trái, và một chiếc mũ trên cánh tay phải. Đó là khi cô cảm thấy hơi sốc

"Cánh tay của anh ..." Rin nhìn cánh tay phải của Len. Nó không còn trống rỗng như trước.

"Vâng, đây là những gì tôi thường làm vào những dịp đặc biệt. Tôi sử dụng 'cánh tay' của tôi. Nó khá tốt, nhưng đôi khi nó làm tôi đau, đó là lý do tại sao tôi không thường mang nó." Len trả lời. Anh đội chiếc mũ của mình và bước đi tới chỗ chiếc xe đang đợi họ

Rin đi theo anh ta.

"Chúng ta đang đi đâu?" Rin hỏi khi cô đã leo lên chiếc xe.

"Tôi đã nói với cô là chúng ta sẽ đi mua sắm." Len trả lời.

"Mua sắm thứ gì?" Cô ấy hỏi một lần nữa và một lần nữa.

"Một chiếc váy dạ hội cho cô, và vest cho tôi. Trừ khi cô đã có một chiếc váy dạ hội cho riêng mình."

"Không, tôi không có một chiếc váy dạ hội ..."

"Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ mua cho cô một chiếc váy. Tôi có một bộ vest, nhưng nó quá nhỏ so với tôi bây giờ."

"Tại sao?" Rin không thể nghĩ ra bất kỳ lý do tại sao cô lại cần một chiếc váy dạ hội.

"Sau khi chúng ta đi mua sắm, chúng ta sẽ đi Whitechapel để tham dự sinh nhật con gái của Paul William. Nó là một bữa tiệc trang trọng, và chúng ta sẽ đi trong bí mật, vì vậy chúng ta cần những bộ trang phục đúng đắn."

Len lấy ra tờ giấy từ túi của mình và chỉ cho Rin lá thư đe dọa.

"Đó không phải một trò đùa . Nhìn vào" chữ ký "ở góc dưới bên phải. Nó không thực sự là một chữ ký. Lúc đầu, tôi không hiểu nó là gì, cho đến khi tôi nhận ra rằng lá thư đe dọa không có ghi bất kỳ ngày nào. Người gửi đã không nói ngày nào Paul sẽ bị giết. Hắn ta chỉ nói rằng hãy đưa ra viên kim cương, hoặc ông ta sẽ chết. " Len chỉ ở góc dưới bên phải.

Rin có thể nhìn thấy số. 21-12. Nói cách khác, ngày 21 tháng 12.

"Sinh nhật của con gái của ông ta... Đó là vào ngày 21 tháng Mười Hai, ngày mai." Rin hiểu hoàn toàn. Tất cả sự khó hiểu trong đầu cô biến mất.

Chiếc xe dừng lại và cả hai người họ rời khỏi xe ngựa. Len thanh toán tiền cho người lái xe, không ai có thể tưởng tượng là một kẻ giết người trước đây đã đi trên chiếc xe của họ.

Họ vào trong cửa hàng và thấy nhiều quần áo đẹp ở đó. Cửa hàng tỏa sáng bởi sự lấp lánh của nó. Một phụ nữ bước đến chỗ họ và mỉm nụ cười của người phục vụ.

"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Cô hỏi.

"Tôi đang tìm một bộ vest, còn cô gái bên cạnh tôi đang tìm kiếm một chiếc váy dạ hội." Len trả lời.

Rin thấy phụ nữ không biết Len là ai. Nhưng nếu Len tháo đi cánh tay của mình, mọi người có lẽ sẽ biết anh ta là kẻ giết người.

"Vui lòng theo tôi cô gái trẻ." Cô ta nói với Rin.

Rin đã làm như cô ta nói, trong khi Len đi với một thợ may.

Rin đã chọn một chiếc váy để mặc, cô nghĩ rằng nó là rất mắc tiền.

"Nhưng ...Có lẽ mình đã từng nhìn thấy thứ gì đó đáng giá hơn nhiều" Rin thầm nghĩ.

"Len", Rin muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện.

"Cảm ơn anh rất nhiều về chiếc váy. Um, tôi không có tiền để trả lại cho anh, nhưng ..."

"Cô không cần phải trả lại tiền cho tôi. Đây là một phần công việc của cô. Đi tìm hiểu bí mật với tôi." Len ngắt lời cô.

"Thật không phải khi tôi nhận được một cái gì đó từ anh, trong khi tôi thậm chí không làm bất cứ điều gì đặc biệt. Tất cả tôi đã làm là đánh vào đầu của anh." Rin nói.

Len cười khẽ, và xem nó như một trò đùa. Nhưng nụ cười của anh mất dần đi ngay khi anh nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của Rin.

"... Tôi không biết tên của tôi, và đó là sự thật. Một vài ngày trước, tôi tỉnh dậy trên đường phố ..."

"Cô không cần phải cho tôi biết nếu cô không muốn." Len ngừng cô lại.

"Không sao đâu. Đó là việc ít nhất tôi có thể làm. Như tôi đã nói ... "

-----------------------------------------------------------------------------------------------

<Flashback>


Tôi tỉnh dậy và lúc ấy, trước mắt tôi chẳng có gì ngoài một màn tuyết rơi dày đặc. Cái lạnh giá của mùa đông làm tôi tỉnh giấc. Tôi nhìn thấy những con người xa lạ, và một nơi tôi không hề biết. Tôi tìm thấy một mảnh giấy trong lòng bàn tay phải của tôi

"Tên tôi là Rin, tôi 18 tuổi."

Điều đó nhắc tôi, tôi tên là gì? Tôi đến từ đâu? Tại sao tôi ở đây? Tôi vẫn biết làm thế nào để bước đi và làm thế nào để nói chuyện. Nhưng tôi lại không nhớ gì về bản thân cũng như gia đình mình.

Tờ giấy vụn này có phải là vật chỉ dẫn duy nhất của tôi? Vậy, tôi tên là Rin?

Tôi đi vòng quanh khu phố. Trời lúc ấy đã tối và chỉ có vài người vào khoảng thời gian đó. Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi. Không biết bất cứ điều gì làm cho tôi sợ hãi. Tôi đứng giữa đường và nhìn xuống đôi chân trần của mình.

"Bạn đang làm gì thế?" Tôi nghe một giọng nói từ phía sau lưng tôi.

Là một cô gái, cô ấy nhìn tôi với một khuôn mặt lo lắng. Một người xa lạ, điều đó chỉ làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Tôi vẫn tự hỏi rằng tôi có nằm mơ hay không. Tôi muốn tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng này.

"Tôi không biết." Tôi trả lời với cô ấy.

"Nếu bạn không có một nơi để ở, đến với tôi đi, tôi sở hữu một quán trọ. Bạn sẽ bị cảm lạnh nếu mặc quần áo mỏng manh và đứng dưới trời tuyết như thế."

Cô ấy cười với tôi.

<End Flashback>


-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Mất trí nhớ... Cô bị mất trí nhớ." Len hiểu.

"Tôi đã sống trong nhà trọ của cô ấy trong một thời gian, và tôi muốn đáp lại lòng tốt của cô ấy bằng cách tìm một việc làm. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi nghĩ rằng tên của tôi là Rin." Rin nói.

"Tôi xin lỗi đã làm cho cô khó chịu. Đó là chuyện cá nhân, tôi không nên yêu cầu cô cho tôi biết." Len nói.

"Tôi đã nói với anh đó là việc ít nhất tôi có thể làm."

Lần đầu tiên trước mặt Len, Rin nở một nụ cười, một nụ cười nhạt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top