Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VII: Sát nhân lộ diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Căn phòng lớn lần thứ hai chìm vào trong im lặng. Len biết điều này sẽ xảy ra, trong tất cả mọi người ở đây, anh là kẻ đáng nghi nhất. Anh từng là một kẻ giết người, và anh đã ở đây khi Paul qua đời. Nhưng đó chính là ý định của hung thủ. Anh thừa nhận là hung thủ thông minh khi làm điều đó, nhưng vẫn có khe hở.

"Tôi thừa nhận, trong tất cả các vị, tôi là kẻ đáng nghi nhất. Nhưng, không lẽ tôi lại bị tra hỏi chỉ vì tôi trông khả nghi? Cô có bằng chứng nào không khi nói tôi giết ông ấy?" Len hỏi Elizabeth.

Cô ta không nói gì cả, chỉ cúi đầu xuống.

"Cậu là người cuối cùng đã gặp ông ấy, điều đó chẳng phải đã đủ để chứng minh rằng cậu là hung thủ hay sao?" Adam bảo vệ tình yêu của cuộc đời mình.

"Anh nghĩ tôi làm việc này bằng cách nào?" Len hỏi.

"Có thể cậu đã bỏ độc vào rượu vang." Matthew nhìn chai rượu.

"Nếu đó là câu trả lời của anh, thì anh đã lầm. Bởi vì lúc đó, tôi cũng uống rượu từ cái chai ấy." Len đưa cho anh ta ly rượu mà anh chưa uống hết.

"Để tôi chứng minh cho anh xem", Len uống cho đến khi không còn lại gì trong ly thủy tinh.

Mọi người đều nhìn chằm chằm với sự ngạc nhiên, cho đến lúc này, Len vẫn còn sống.

"Có lẽ đó là do thời gian phát tán." Matthew nói.

"Đó là sự thật, tôi có thể chết trong khoảng 3 giờ sắp tới. Nhưng chắc chắn sẽ không như vậy. Bởi vì tôi không phải là người duy nhất uống từ chiếc ly này. Hung thủ cũng uống từ đây, và cho đến giờ anh ta vẫn còn đứng ở đây với chúng ta. Anh ta uống cùng lúc với Paul, nhưng anh ta vẫn còn sống." Len nói và nhìn thẳng vào mắt của thủ phạm.

Adam.

"Vậy, cậu cho rằng tôi là hung thủ sao?" Adam nghĩ rằng đó là một trò đùa. "Đúng thế, tôi uống rượu, nhưng nó chẳng nói lên điều gì cả." Anh ta nói tiếp.

"Đó là bởi vì anh đã sử dụng một mánh khóe. Hãy để tôi giải thích. Vào lúc 8 đến 9 tối, Matthew đã nói chuyện với Paul. Một cuộc trò chuyện không lấy gì làm vui vẻ cho lắm. Sau đó, anh đã đến và nói chuyện với ông ấy trong 3 giờ liền, tôi không biết anh nói với ông ấy những gì, nhưng nó khiến Paul bận tâm rất nhiều. Anh đã cho ông ấy một chai rượu vang đỏ, và hai chiếc ly để uống cùng. Anh rót một ly cho Paul, và một ly cho anh." Len giải thích và đặt xuống ly rượu của mình, cầm lên chiếc ly của Paul.

"Chất độc không có trong rượu, nhưng lại có trên ly." Len cho họ thấy. Không ai có thể nhìn thấy bất cứ điều gì đáng ngờ trong rượu.

"Có nhiều khả năng là chất độc ở dạng bột. Có thể là kali xianua? Nó là một vũ khí chết người vì độc tính cao. Hợp chất này không mùi, đó là lý do tại sao khi Paul ngửi mùi rượu trước lúc uống, ông không phát hiện ra bất cứ điều gì".

"Ngửi mùi rượu sao?" Rin hỏi.

"Một số người có thói quen ngửi mùi rượu trước khi uống. Chắc chắn Paul cũng như vậy" Len nói.

"Mọi chuyện không đơn giản như vậy, kali xianua rất dễ hòa tan trong nước, và rượu vang có chứa khoảng 70 - 80% là nước. Đó là lý do tại sao anh không TRỰC TIẾP bỏ chất độc trong ly khi Paul muốn uống rượu. Anh đặt một lượng lớn kali xianua trong ly, và sau đó đổ chúng đi, nhưng không rửa ly. Đó là lý do tại sao nó phản ứng chậm. Bởi vì trong ly chỉ còn lại DẤU VẾT của xyanua kali."

"Vấn đề duy nhất mà anh mắc phải với cái mánh khóe ấy, là anh không thể để Paul di chuyển quá nhiều. Đó là lý do tại sao anh phải giữ ông ấy trong phòng của mình cho đến khi chất độc phản ứng với rượu. Thật không may, nếu anh bị bắt gặp với ông ấy trong khi anh ở trong phòng, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ đó là anh. May mắn cho anh, tôi đã đợi ở phía trước phòng Paul. Tôi đã bị bẫy vào cái mánh khóe của anh, và bây giờ, tất cả mọi người nghi ngờ đó là tôi."

"Cậu vẫn không có bằng chứng rằng tôi là hung thủ, tôi đã tặng ông ta ly và rượu vang. Tuy nhiên, một nông dân như tôi không biết gì về chất độc cả, và làm thế nào để mua chúng." Adam nói.

"Tất nhiên, anh không phải là chủ mưu. Anh chỉ là một con rối, trong khi người điều khiển rối là người yêu của anh. Đối với một công chúa thì đặt mua loại chất đó không thành vấn đề, phải không? Và lá thư đe dọa. Cô đã viết nó, đúng không?" Len lấy ra lá thư mà anh luôn giữ bên túi trái của mình.

Đầu hàng và đưa cho tôi kim cương của ngài.


Hoặc nếu không ngài sẽ phải hứng chịu hậu quả.

Cái chết của ngài sẽ đến sớm, nếu ngài không làm như tôi đã nói.

Hãy tôn trọng cuộc sống của ngài trong khi còn có thể.

"Tôi không cần một viên kim cương, tất cả những gì tôi muốn là Elizabeth, không hơn không kém." Adam nói.

"Trong bức thư này, ý ở đây không phải ám chỉ một viên kim cương thật, kim cương ở đây là Elizabeth. Paul đã không hiểu được lá thư, nhưng ngay cả khi ông ta đã hiểu, ông ta sẽ không bao giờ gả con gái mình cho anh. Hai người giận dữ với Paul bởi vì cả hai không được phép ở bên nhau. Vậy nên hai người đã viết một bức thư và đưa nó cho Paul vài tháng trước đây. Hai người đã lên kế hoạch cho mọi chuyện, và kế hoạch đó thậm chí có cả việc Matthew xuất hiện ở đây. Mọi người đều biết rõ rằng Matthew rất muốn có được công ty, cũng như hai người rất muốn kết hôn. Vì vậy, mọi người sẽ nghĩ rằng Matthew là hung thủ." Len nói

"Bây giờ, để tôi tóm tắt lại mọi chuyện. Hung thủ là Adam, nhưng chủ mưu là Elizabeth. Bằng chứng là chiếc ly mà anh ta mang theo.Và anh đã kín đáo làm chuyện đó tại đây. Vì vậy, khi chất độc phát tác, Paul sẽ không chết công khai." Len kết luận.

"Mọi thứ đều đã rõ ràng. Và hai người vẫn không chịu nhận tội?" Anh hỏi.

Cả Adam và Elizabeth đã không nói câu nào. Cuối cùng Adam lên tiếng.

"Đúng thế, đó là chúng tôi. Chúng tôi chính là hung thủ. Và chúng tôi không nghĩ rằng có người sẽ giải ra vụ án này."

Adam lấy ra một cái gì đó trông giống như quả bóng dệt vải bông lỏng lẻo. Anh ta quăng nó xuống đất. Khói đột nhiên tràn ngập khắp căn phòng khiến một số người bắt đầu ho. Không ai có thể nhìn thấy gì vì khói che khuất tầm nhìn của họ.

Len vẫn còn nhớ cửa sổ ở đâu và cố gắng để mở nó. Khói thoát ra khỏi phòng và cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, cả Adam và Elizabeth đều không còn ở đó.

"Họ trốn thoát rồi..." Len nói.

"Họ không thể đi xa! Tìm những khu gần đây!! Nhanh lên!" Các nhân viên vội vã chạy ra ngoài, trong khi Rin và Len vẫn ở lại trong phòng.

"Đó là một điều không thể. Họ không chạy trốn. Họ vẫn ở đây. Trong ngôi biệt thự này." Len tự tin nói.

"Làm thế nào anh biết?" Rin hỏi.

"Dinh thự này quá lớn, thậm chí tôi cũng có thể bị lạc. Elizabeth, chủ nhân của căn biệt thự này hẳn phải rất quen thuộc với các cánh cửa. Có lẽ có một cánh cửa bí mật ở đây. Trong căn phòng này." Len nói và kiểm tra tất cả các góc của căn phòng.

Rin nhìn cả cánh cửa sổ được khép kín lẫn cửa sổ đang đang mở. Len là người đã mở nó ra. Điều đó có nghĩa rằng đôi uyên ương đã không chạy về phía cửa sổ, có một cánh cửa bí mật.

Rin làm theo những gì Len đã làm. Cả hai đều tìm kiếm xung quanh, nhưng kết quả là con số không.

"Mình không nghe thấy bất cứ tiếng gì khi khói tràn ra, điều đó có nghĩa là không có vật nặng được nâng lên, có thể là một đòn bẩy, hoặc một cái nút chăng?" Len tự hỏi và đặt tay lên tường.

Anh gõ tay lên các bức tường từ góc này đến góc khác, cho đến khi anh dừng lại. Phần này của bức tường phát ra một âm thanh khác.

"Nó rỗng" Len nghĩ và chuẩn bị sẵn sàng

Anh dùng chân phải đạp vỡ bức tường. Một cầu thang bí mật hiện lên trước mắt họ.

"Họ có lẽ đã nghe thấy tiếng của chúng ta." Rin nói.

Len không nói gì và đi xuống. Anh đoán nó là một dạng hầm chứa đồ quý giá. Một cái hầm được lấp đầy bởi tiền và vàng nguyên chất.

Họ đến bậc cuối của cầu thang và thấy chỉ có bóng tối. Họ không thể nhìn thấy gì khác ngoài một màu đen.

"Đây có thể là một cái bẫy. Có thể họ đã tắt hết tất cả các ngọn nến để anh ta có thể đánh tôi hoặc cô một cách bất ngờ. Hãy ở phía sau tôi." Len nói.

Len thở nhẹ và im lặng lắng nghe tất cả mọi thứ. Mọi dây thần kinh của anh đều căng lên để lắng nghe. Một giây sau, anh nghe thấy một vết nứt từ bên phải ở phía trước của anh. Biết là không phải Rin, Len đưa chân đá hết sức. Anh không biết đó là ai, nhưng anh chắc chắn đó không phải là Elizabeth. Len đá vào cổ anh ta và người đó va mạnh vào tường. Một tiếng rên lớn phát ra.

"Quay trở lại thôi." Len nói khi anh tìm kiếm cầu thang.

"Anh không bắt họ?" Rin tự hỏi tại sao họ lại đi xuống tầng hầm này.

"Công việc của chúng ta là giải quyết vụ án, và vì vụ án đã được giải quyết, không còn lý do gì để nán lại đây nữa. Tôi chỉ muốn biết họ ở đâu, chỉ để thõa mãn trí tò mò thôi." Và Len đã biết.

"Họ sẽ có một cuộc sống không dễ dàng đâu, thật đáng thương hại." Trước khi Len rời khỏi, anh hy vọng rằng Romeo và Juliet nghe được giọng nói của anh một cách rõ ràng. "Họ sẽ có mặt trên các áp phích truy nã, và ai biết được? Có lẽ họ muốn có một cuộc sống khốn khổ chìm trong nghèo đói." Anh nói thêm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top