Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XI: Ba điều cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Có 3 điều "cấm" mà dân làng không được làm. Không đi bộ quanh hồ vào ban đêm, không leo lên cái cây cao nhất, và không phá hủy những tảng đá.

14 tiếng đến nửa đêm.

"Bây giờ đã là buổi trưa, còn rất nhiều thời gian rảnh, nhưng chúng ta không biết khi nào thủ phạm sẽ giết Alice Amberous. Chúng ta sẽ chia ra. Tôi sẽ thẩm vấn chủ quán trọ, và tôi muốn cô đi phá hủy mấy tảng đá, tôi muốn biết bên trong có những gì. " Len nói.

"Nhưng không được thu hút sự chú ý?" Rin hỏi.

Len hiểu ý cô. Phá hủy mấy tảng đá là công việc khá khó khăn và gây ra tiếng động là điều tất yếu.

"Vậy thì hãy đi đến hồ. Tôi nghĩ chỗ đó đủ xa, không ai có thể thấy được những gì cô làm. Phá hủy tảng đá với 1 hòn đá lớn, hoặc chỉ cần đập nó xuống đất cho đến khi nó vỡ. Cô sẽ tìm thấy mấy tảng đá thần đó ở tủ quần áo trong quán trọ. Tôi sẽ đánh lạc hướng chủ quán trọ trong khi cô lấy tượng đá ra khỏi quán trọ." Len lên kế hoạch.

Họ tìm thấy bà chủ quán trong bếp. Alice ở bên cạnh giúp bà. Cô không có vẻ gì là buồn. Chủ quán có lẽ đã không kể với Alice về những gì sẽ đến với cô.

"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Chủ quán trọ hỏi.

"Tôi đã thu thập đủ tư liệu cho việc nghiên cứu, nên tôi hi vọng là quý bà đây không phiền nếu tôi giúp một tay chứ?" Len trả lời.

Bà ta nhìn chằm chằm một lúc, và nhường Len vị trí của mình.

"Ngài có thể thái món rau". bà ta nói và đưa cho Len con dao.

Mặc dù dao làm anh nhớ đến quá khứ của mình, nhưng đây là một phần của kế hoạch. Anh bắt đầu thái cà rốt.

"Cậu muốn gì?" Bà ta hỏi.

"Xin lỗi?" Len hỏi.

"Tôi thấy cậu không giống một tiểu thuyết gia, mà giống một thám tử hơn." Bà ta nói, nhưng trước khi tiếp tục, bà ta nhìn chằm chằm vào Alice.

"Alice, dọn dẹp phòng số một và hai đi, sau đó đi đến cửa hàng thịt và mua ít thịt bò. Lấy tiền trong phòng mẹ ấy." Bà ta nói.

Alice nở một nụ cười rồi chạy khỏi nhà bếp

"Vậy, thưa bà chủ..."

"Đừng gọi tôi như thế. Tôi tên là Angela. Angela Amberous." bà ta nói.

"Vậy, ... con gái của bà là ... Lucy Amberous?" Len hỏi.

"Nó là một đứa liều lĩnh." bà ta nhận xét, mặc dù Len có thể nhìn thấy những giọt nước mắt từ mắt bà ta.

"Tôi nghĩ rằng nói dối bà cũng chả lợi lộc gì. Bà đã đúng, tôi là một thám tử. Con gái của bà đã gửi một yêu cầu đến City Hall, vì vậy tôi đến đây để điều tra." Len nói

"Tôi nghĩ cậu đã gặp Gregory?" Bà hỏi.

"Đúng thế. Tôi đã có dịp tiếp chuyện ông ta trước đây." Len trả lời, anh đã cắt xong củ cà rốt, và bắt đầu với một củ khác. "Ông ta là một diễn viên giỏi." Anh nhận xét.

"Vậy, ngài cho rằng ông ta là hung thủ?" Giọng Angela đầy sôi nổi.

"Ông ta vẫn còn là một nghi phạm. Một nghi phạm chính. Tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ bằng chứng cho thấy đó là ông ta và tôi vẫn chưa biết bằng cách nào ông ta đã thực hiện việc ấy." Len trả lời.

"Tôi hiểu ..." Angela có vẻ thất vọng khi nghe Len nói vậy.

"Bà không cần phải lo lắng. Chúng tôi sẽ không rời khỏi làng cho đến khi vụ việc được giải quyết." Len nói. "Nhưng tôi cần phải hỏi một số câu hỏi. Hi vọng bà không phiền." Anh hỏi.

Angela thở dài, và bà bắt đầu kể.

"Tôi biết Gregory kể từ khi ông ta là một đứa trẻ, một tai nạn đã xảy ra. Ông ta đã giết anh trai của mình.

Mọi người đều nghĩ rằng Gregory đã giết anh ta, và nói dối một cách trắng trợn. Ông ta nói rằng một linh hồn đã làm điều đó. Từ đó mọi người đều cảnh giác với Gregory. Khi lớn lên, ông ta rất nghèo vì không ai muốn thuê một thợ rèn vì nghề đấy không có ích gì cho làng. Thế là ông ta dựng chuyện. Về 1 vị thần nước lấy mạng của người dân. Đầu tiên là với thị trưởng, sau đó là những người đã bắt nạt ông ta. Bây giờ, ai không trả 30 pound mỗi tuần sẽ chết." Bà ta kết thúc.

"Tôi hiểu..." Len tiếp tục với củ cà rốt khác.

"Con rể tôi mất vài tuần trước. Chính xác hơn, bị giết. Con bé tức giận, quyết định đi đến thành phố và nói với cảnh sát. Hai ngày trước, Lucy trở về. Và đêm đó con bé mất tích. Ai mà biết chuyện gì đã xảy ra cho con bé chứ? Gregory hẳn biết rằng Lucy đã đi vào thành phố và yêu cầu giúp đỡ. Và bây giờ, thì đến lượt Alice rơi vào tầm ngắm của ông ta. Ôi, đứa con gái bé bỏng đáng thương của tôi!" Bà nói lớn.

"Đó là lý do tại sao tôi đang cố gắng hết sức... để giải quyết vụ án trước nửa đêm." Len nói.

"Tôi đã sợ run nếu tôi là cậu, cậu thám tử. Gregory hẳn đã biết cậu là một thám tử, và tôi nghĩ rằng ông ta sẽ thay đổi mục tiêu của mình tối nay Cậu hoặc cô trợ lý của cậu. Hãy cẩn thận. Ovule cần ngài để giải quyết vụ án này, là một thám tử thì không nên chết và bỏ dở của vụ án." Angela cảnh báo anh.

Len tin rằng anh có thể tự lo cho mình. Nhưng nếu là Rin thì anh không chắc.

"Có lẽ mình nên cảnh báo cô ấy ..." Len nghĩ.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã có tất cả thông tin mà cần thiết. Cảm ơn bà rất nhiều." Len nói và đặt con dao xuống.

"Xin cậu hãy giải quyết vụ án này." Angela nói với Len đang bước về phía cửa.

13 tiếng đến nửa đêm.

Rin đã thử đủ mọi cách, nhưng chẳng ăn thua. Cô tự hỏi tại sao một tảng đá có thể cứng và nặng như thế.

"Hoặc có thể đây không phải là một tảng đá..." Rin nhớ lại cuộc trò chuyện.

Có thể nó được làm bằng thép, và Gregory đã bao phủ nó bằng đá, hoặc tô màu để nó trông giống như một tảng đá, ai mà biết được ông ta đã làm gì.

Cô biết sẽ không thể đập vỡ nó. Bởi vì có khả năng nó được làm từ thép. Vậy nó có nghĩa công việc của cô đã hoàn thành?

"Mình nên quay lại. Nhưng... Len muốn biết những gì ở bên trong nó. Làm bằng thép chỉ là một phỏng đoán. Mình không thể trở lại với phán đoán chủ quan như thế". Rin tự nhủ.

Cô lúng túng không biết phải làm gì, sau đó Rin nhớ con dao Len đã đưa cho mình. Tính đến nay, cô chưa sử dụng nó lần nào. Cô lấy nó ra từ túi của mình và quan sát con dao. Đó có đủ chắc để cắt thép không?

"Trông giống như được làm bằng bạc ..." Rin nghĩ rằng đáng để thử.

Rin 'đâm' vào tản đá, và nó hiệu quả! Con dao đó thực sự rất khỏe. Mặc dù khá khó khăn để rút con dao ra khỏi tảng đá, nhưng ít ra bây giờ cô đã biết rõ những tảng đá được làm từ gì. Phế liệu sắt.

Rin vui mừng khi thấy công việc của mình đã hoàn thành, nhưng niềm vui của cô bị dập tắt ngay khi một tiếng thét kinh khủng vang lên.

12 tiếng đến nửa đêm.

Len quan sát cái cây. Các cành cây lớn và rất khỏe, anh nghĩ thầm.

"Có nên trèo lên không? Mong là không ai chú ý, nhưng..." Len siết chặt cánh tay phải của anh. Cánh tay này thật vô dụng.

Len đã đặt câu hỏi với tất cả mọi người trong làng. Và có rất nhiều câu hỏi trong đầu của anh, may mắn thay, anh đã có thể nhớ hết các câu hỏi mà không cần đến sổ tay.

Hung thủ đã gây án như thế nào? Mang nạn nhân đến hồ, và sau đó trở lại làng như không có gì xảy ra. Phải mất 10 phút để từ làng đi đến đó, và thêm 10 phút để quay trở lại. Ngay cả khi hung thủ có chạy, việc đó là không thể. Gregory luôn ở trong phòng khi dân làng đến báo cáo về tiếng chuông. Một số người dân đã bảo rằng ông ta không có vẻ gì là mệt mỏi.

Đó là câu hỏi chính. Làm thế nào mà thi thể nạn nhân được tìm thấy ở giữa hồ? Gregory không đủ sức để ném nạn nhân đến đó, và ông ta không thể sử dụng thuyền. Làm thế nào mà ông ta làm được điều đó?

Các câu hỏi làm đầu óc Len quay cuồng. Đó là giá mà anh phải trả cho việc lựa chọn cuộc sống của một thám tử.

BONG!

Tiếng chuông vang cao độ khiến mọi người giật mình, nhất là Len. Là ai? Lucy? Hay Alice? Nhưng Len chợt nhận ra...

Anh đã nói Rin hãy đi đến hồ để phá hủy những tảng đá!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top