Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XII: Cuộc chiến của những kẻ thần kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tất cả mọi người trong làng nhanh chóng đi về phía hồ. Thật kì lạ! Thường thì thần nước hoạt động về đêm mà. Thần nước đang chán sao?

"Gregory, nếu ông dám động đến một sợi tóc của Rin.... Nhất định tôi sẽ không tha cho ông đâu!." Len nói rồi chạy nhanh hết sức có thể đến nơi ấy.

Anh chỉ mất năm phút để chạy, nhưng anh chẳng thể nhìn thấy gì cả. Hồ nước vẫn bị đóng băng, đó chỉ là một trò đùa thôi sao?

Bỗng Len nghe thấy một âm thanh từ phía sau, khi anh quay người lại, anh liền thấy một chiếc bóng. Tò mò, Len nhìn lên. Dù mặt trời khiến việc quan sát khó khăn, nhưng anh có thể nhận ra đó là cơ thể của một phụ nữ.

'Cám ơn trời... Không phải là cô ấy.' Len thở phào. Anh cảm thấy thật có lỗi với người trên kia, nhưng nó giúp anh bình tĩnh khi cô gái đó không phải là Rin.

Cô ấy bị treo lên cao, khoảng năm mươi mét từ mặt đất. Cơ thể bay đến giữa hồ, dừng lại một chút, và có nguy cơ bị kéo xuống. Cô té thẳng xuống giữa hồ. Cơ thể ấy không đứng dậy, có nghĩa là đã chết rồi.

Những thanh niên trong làng chạy thật nhanh để tìm hiểu xem nạn nhân là ai, Một số người mang theo xẻng, một số mang búa, số khác lại mang rìu. Trong khi Len vẫn chưa hết ngạc nhiên về chứng cớ ngoại phạm của hung thủ. Làm thế nào mà hắn có thể khiến nạn nhân bay được? Và còn dừng lại ngay giữa hồ nữa. Anh lại nhìn lên lần nữa. Lúc này vẫn còn là buổi trưa, và ánh sáng mặt trời khiến mắt anh đau rát. Anh nhìn thấy thứ gì đó đang phát sáng, giống như là một sợi dây vậy.

'Có thể nào là...?' Len cần nhìn rõ hơn, nhưng có một giọng nói khiến anh giật mình.

"Thần nước có vẻ giận. Tốt nhất nên rời khỏi đây và chờ cho đến khi ngài ấy bình tĩnh lại." Gregory nói.

Len nhìn ông ta một lúc. Cả người ông ta đầm đìa mồ hôi, nhưng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Có thể ông ta vừa chạy thật nhanh từ làng đến đây.

"Đồ ngốc." Len nói thật to.

Dân làng định rời khỏi chợt dừng bước và quay lại. Bao gồm cả Gregory.

"Tất cả các người thật ngốc nghếch." Len tiếp tục.

"Thật là thô lỗ. Anh nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy?" Gregory hỏi và đến gần Len.

"Tất cả mọi người ở đây. Ông. Dân làng. Cả tôi nữa. Tôi không thể tin được mình không nhận ra sớm hơn. Thần nước chỉ là giả dối. Và tôi chắc chắn rằng mọi người đều biết, nhưng không đủ can đảm để đối diện với hắn." Len nhìn Grerogy sắc lẹm khi vừa nhắc đến 'hắn'.

"Thần nước chỉ là dối trá. Vị thần duy nhất ở đây cùng chúng ta chính là thần chết, lấy đi linh hồn của những người vô tội. Chắc chắn mọi người biết rõ tôi đang nói đến ai đúng không?" Len hỏi.

Không có tiếng trả lời, họ chỉ nhìn nhau. Một số rơi nước mắt vì sợ, số khác lại bối rối, nhóm người còn lại bỗng giận dữ.

"Thật là, người thành phố... Mặc dù những linh hồn thần thánh ở ngoài tầm hiểu biết của cậu, nhưng chúng tồn tại. Và không có một lí thuyết khoa học nào có thể chứng minh. Lí do vì sao nó giận dữ là vì nghe thấy tiếng động khó chịu. Ví dụ như tiếng của một hòn đá bị đập vỡ." Gregory nói.

Len thót tim vừa khi nghe thấy câu nói ấy. Ông ta ám chỉ Rin ư? Cô ấy có tạo ra tiếng ồn.

Len thật sự hối hận khi hai người họ đã tách khỏi nhau. Anh rất cần một người có thể giúp anh không làm hại người khác.

"Cô ấy đâu?" Len hỏi. Gregory không quan tâm, vờ như chưa nghe thấy gì. Len xem đó như là một lời khiêu chiến. Anh rất ghét bị người khác đùa giỡn với cảm xúc của mình.

"Ông đó." Len chỉ về hướng một người đàn ông mang theo xẻng.

"Đưa cho tôi xẻng của ông để tôi có thể đào mộ Gregory Norve." Len nói. Anh làm một bộ mặt nghiêm trọng. Người đàn ông bối rối, quyết định đưa cho Len vật kia.

"Chúng ta đang lãng phí thời gian đấy. Cùng quay lại nào, trước khi thần nước quyết định lấy mạng một người nữa trong số chúng ta." Gregory nói, trước cả khi Len có thể cử động hay nói một từ. Len dùng chiếc xẻng thay vị trí của mình.Len đập vào đầu gối của Gregory. Ông ta ngã thật mạnh xuống đất, rên rỉ, đau đớn.

"Ông biết không? Đầu gối nối đùi với chân. Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng chân phải của ông có thể cử động. Mặc dù sau việc này ông có thể vào tù hay cùng các nạn nhân đi đến thiên đường hay địa ngục đi chăng nữa." Len ném chiếc xẻng sang một bên.

"Mọi người! Hãy nhìn lên trời!" Len ra lệnh.

Những người trong làng nhìn lên, nhưng họ chẳng thấy gì cả. Chỉ có những nhánh cây, mây và mặt trời, không hơn, không kém.

"Có một thứ ở đó, một sợi dây. Một sợi dây đàn. Có lẽ là sợi dây chắc nhất từ trước đến nay. Nó được buộc từ thân cây cao nhất trong làng, đến hồ nước này." Len chỉ.

"Tôi liên tục tự hỏi làm cách nào hung thủ có thể chạy từ làng đến hồ, rồi quay lại mà không tốn một giọt mồ hôi. Câu trả lời là, thủ phạm KHÔNG CẦN chạy. Hắn leo. Cây cao nhất ở đây, khoảng 100 mét." Len bắt đầu giải thích, trong khi Gregory vẫn còn nằm sóng soài trên mặt đất.

"Mọi người chắc đã thấy cô gái bay rồi, đúng không? Đây là chứng cớ ngoại phạm. Hung thủ leo lên cây cao nhất, mang theo nạn nhân. Sau khi đến nơi, hắn đặt tấm kẻng ba góc (một dụng cụ âm nhạc) lên đầu mình." Len dừng lại một chút, dân làng không hiểu nổi dù chỉ là một nửa những gì anh vừa nói. Nhưng anh chỉ muốn nói cho Gregory những điều anh biết.

"Với tấm kẻng ba góc trên đầu, hung thủ đặt nó lên dây đàn. Khi hắn thả nạn nhân, nạn nhân rơi một cách nhẹ nhàng, vì bị treo trên dây. Một lúc sau, tấm kẻng ba góc đụng vào một tấm kim loại hay tương tự như thế tạo ra tiếng động như chuông ngân." Len tạm ngừng giải thích.

"Lí do vì sao không thể tìm ra nghi phạm là bởi vì hung thủ luôn tấn công vào ban đêm. Do vậy, không ai có thể nhìn thấy sợi dây như tôi." Len thêm vào, và cầm chiếc cái rìu từ tay một trong số họ.

Anh hướng mép rìu ngay trước mặt Gregory.

"Chúng tôi đều biết rằng ông đang thừa hưởng tiền không công của dân làng, và ông đã lấy đi không biết bao nhiêu sinh mạng. Ông sẽ vào tù, và tôi mong rằng ánh mặt trời sẽ không bao giờ chạm đến ông." Len nói.

"Bây giờ, trước khi tôi chặt đầu ông, tôi sẽ hỏi lại lần nữa. Ông giấu trợ lí tôi ở đâu?" Len hỏi.

"Tôi không nghĩ cậu có đủ can đảm để có thể phang chiếc rìu đó vào cổ tôi đâu." Gregory nói như thể đang thách thức anh. Không may cho Gregory, Len chấp nhận thử thách ấy.

"Tôi đã từng là một kẻ sát nhân. Vì ông, tôi nghĩ danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại." Len nói và sẵn sàng múa rìu.

Anh đã từng giết người, và anh có thể lặp lại hành động đó một lần nữa.

BỐP!

Lần thứ hai, cơn đau đến từ sau gáy. Len buông rìu, và đến lượt anh ngã xuống đất.

Nhưng trước khi anh mất đi ý thức, anh thoáng thấy Rin, cầm trong tay một hòn đá.

Rin đánh bật Len ra khỏi bộ dạng 'ác quỷ' của mình . Và anh rất mừng khi thấy cô làm thế, dù lần này có hơi quá đáng.

Len tỉnh dậy và người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Rin. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm, và đau đớn khi nhìn thấy cô.

"Tôi nghĩ lần này cô làm hơi quá tay." Len nói. Phải mất một lúc lâu để Rin có thể trả lời, nhưng cô vẫn nói ra.

"Tôi đã sợ. Anh nhìn chằm chằm vào Gregory bằng cặp mắt đó." Rin trả lời.

"Đó là lí do vì sao tôi thuê cô ngay từ đầu. Hay tôi phải nhắc lại những việc cô cần làm nhỉ?" Len hỏi. Anh cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên liền đổi đề tài.

"Cô đã ở đâu vậy?"

"Tôi bị đưa đến ngục, một nơi mà những người trong làng được đem tới trước khi chết. Tôi cũng thấy cô Lucy ở đó. Sau khi thị trưởng đưa Lucy ra ngoài, tôi cố thoát ra, nhưng sợi dây chặt quá." Rin lấy một thứ ra khỏi túi.

"Sau đó tôi nhớ đến con dao mà anh đã đưa." Con dao trông khá bẩn, và có vài vết trầy, nhưng hơn thế, nó vẫn ổn.

"Tôi thoát ra nhờ nó, và chạy về phía làng. Nhưng tôi nhận ra một số người không ở đó, và họ bảo có một nạn nhân khác. Nên tôi chạy nhanh hết mức đến hồ." Rin giải thích.

Len cố ngồi dậy, nhưng cơn choáng váng khiến anh ngã xuống chiếc gối lần nữa. Anh quá yếu để có thể ngồi.

"Anh nên nghỉ ngơi thêm chút nữa." Rin cảnh báo.

"Mấy giờ rồi?" Len hỏi, không quan tâm đến lời nói của cô.

"Bốn giờ sáng. Anh đã bất tỉnh từ trưa đến lúc bình minh." Rin trả lời.

"Gregory thế nào rồi?" Len hỏi.

"Chân ông ta bị thương khá nặng, nên ông ta không thể chạy hay đánh trả. Ông ta bị trói trong ngục. Dân làng không thể đưa ông ta vào tù vì họ cần giấy xác nhận của thám tử."

Rin có một vài hồi tưởng về những việc xảy ra sau khi Len ngất đi.

"Tôi hiểu rồi... Vì tôi quá yếu để có thể đi lại, chúng ta sẽ rời Ovule vào ngày mai, ổn chứ?" Len hỏi.

Rin gật đầu. Cô cũng chẳng có kế hoạch gì.

"Như cô đã nói, tôi cần ngủ một lát. Hôm nay là Giao Thừa, nên tôi nghĩ cô nên ra ngoài và thăm mọi người, có lẽ họ sắp tổ chức tiệc. Thần nước đi rồi, nên thật lạ nếu như họ không mở tiệc." Len nói.

'Anh ta nói đúng... Hôm nay là 31/12...' Rin vừa nhớ ra. Mặc dù cô chẳng biết mọi người sẽ làm gì trong Giao Thừa.

Rin đi về phía cửa trong khi Len nhắm mắt lại.

"Tôi xin lỗi, tôi hơi quá tay..." Rin nói rồi rời đi. Cô không muốn nghe 'cô có nghĩa vụ phải làm vậy' hay 'nó không đau lắm đâu'. Cô chỉ muốn nói lời xin lỗi với anh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top