Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG XL: Cái kết của Dark Wood Circus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đây là những thông tin Kaito biết được cho đến tận giây phút này. Timothy Parlor, giám đốc công ty sản xuất nấm cục, đã góp những khoản tiền lớn cho trường đạo và cô nhi viện nhằm đầu tư cho một dự án thí nghiệm ngầm. Những đứa trẻ sống ở nơi đây bị biến thành những 'con chuột bạch' cho dự án đó, và những vật thí nghiệm thất bại sẽ bị quẳng vào rạp xiếc 'Dark Woods circus' làm trò cho thiên hạ. Câu hỏi đặt ra, 'dự án thí nghiệm' đó là gì? Biến con người thành siêu nhân ư? Khả năng đạt được điều đó là không thể. Nhưng bất kể đó là gì thì dự án này đã lọt vào mắt Timothy. Đã sẵn lòng chi một khoản đầu tư lớn như thế, chắc chắn anh ta đã rất mong chờ kết quả của cuộc thí nghiệm tồi tệ này.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Gakupo vẫn đang cố gắng xử lý thông tin anh nhận được. Và một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh. Nếu những đứa trẻ là vật phẩm thất bại từ cuộc thí nghiệm ấy bị vứt bỏ trong 'Dark Woods circus'...Chẳng phải em gái anh cũng chung số phận với chúng sao? Con bé có thể là bất cứ ai trong số chúng, có thể trong số còn sống sót, và...cũng có thể...trong số...đã chết.

'Gumi'...Tại sao...tại sao anh chưa bao giờ để ý đến bọn chúng, những sinh vật kỳ lạ ấy? Anh đã chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé sẽ là một trong số chúng. Lẽ ra anh phải giải thoát cho chúng ngay lần đầu tiên chạm mặt mới phải.

"Có lẽ bà Hiệu trưởng đáng kính Della của chúng ta cần phải trả lời một vài câu hỏi đây. Cô gái kia nói Rin và Len đang tới rạp xiếc để giải thoát cho lũ trẻ. Vậy nên, phần của chúng ta là hỏi cho ra lẽ về 'thí nghiệm bất hợp pháp' kia. Chúng ta cần phải tìm cơ sở cho các lập luận của mình, và sau đó, mấy tay cảnh sát sẽ lo phần còn lại." Một kế hoạch có tín hiệu tốt. Chỉ có những đứa trẻ thôi vẫn chưa đủ, họ cần có thêm bằng chứng.

--------------------------------------------------------------------------

Len đã nghĩ nếu anh giả danh Timothy Parlor, anh có thể tìm hiểu được tất cả những bí ẩn còn khúc mắc. Kể cả là những chi tiết vụn vặt nhất cũng có thể trở thành đầu mối quan trọng, nhưng khi nói chuyện với Kaito, anh đã có nhiều hơn những thông tin cần thiết. Bây giờ, anh đã bắt kịp Rin. Thật may mắn, cô ấy vẫn chưa gặp trở ngại gì cả.

"RIN" Len gọi lớn, và Rin dừng gần như ngay lập tức. Cô quay lại nhìn Len, và sực nhớ mình đã quên mất anh ấy. Cô đinh ninh anh đã đuổi theo sau cô từ khi cô bắt đầu chạy, nhưng dường như không phải. Rin đợi một lúc để Len bắt kịp mình.

"Cô đã có kế hoạch gì chưa? Cô không thể chỉ chạy đến chỗ lũ trẻ như thế này được! Cô có biết hành động liều lĩnh này sẽ gây ra hậu quả thế nào không?" Rin tỉnh ngộ. Cô đã không nghĩ về điều này. Điều duy nhất cô nghĩ vào giây phút lối ra không còn bị Catherine chặn chính là chạy thật nhanh đến rạp xiếc và giải cứu cho lũ trẻ tội nghiệp kia. Rin đã không suy xét cẩn thận rằng cô nên làm gì, nên làm như thế nào, và những việc nguy hiểm gì cô có thể đối mặt. Tất nhiên là làm sao có chuyện 'Dark Wood circus' dễ dàng thả những 'ngôi sao' của họ ra được? Một trong những lý do thu hút khán giả của họ chính là nhờ những sinh vật lạ kia. Rin cúi đầu nghĩ ngợi, đầu óc rối bời vì không thể tìm bất cứ lời nào để nói. Liệu cô có thể thuyết phục được họ?
"Và cô có nghĩ về việc sẽ làm thế nào với lũ trẻ là thí nghiệm thất bại chưa? Ngay cả khi chúng ta có trả bọn trẻ về với gia đình...Thì lấy gì đảm bảo chúng sẻ được đối xử tử tế bởi ngoại hình của chúng." Rin không nghĩ sâu xa được như thế. Lẽ nào...không có cách chữa trị cho bọn chúng?

"Tôi...chỉ không muốn bọn trẻ bị nhốt trong những chiếc cũi đó nữa. Bọn chúng có thể bị đối xử khác hơn lúc trước, nhưng suy cho cùng thì chúng đã được tự do. Anh đã có thể tồn tại được, tại sao chúng lại không được?" Một số người không thích anh, số khác lại tìm mọi cách để giết anh, nhưng Len vẫn mỉm cười và cảm thấy yêu đời cho dù họ có đối xử với anh như thế nào đi nữa. Tự do, đó là điều tối quan trọng nhất đối với mỗi con người. Và họ không nên tốn thêm bất cứ giây phút nào để đứng đây nữa.

"Cô nói đúng. Hãy đến rạp xiếc đi nào." Len nói, và lần này, chính anh là người dẫn đường.

"Vậy còn kế hoạch?" Anh đã chặn cô lại vì họ không có bất cứ kế hoạch nào. Chẳng lẽ anh ta đã có rồi?

"Tôi đã định sẵn kế hoạch rồi. Cô không cần phải lo lắng nữa."

Rạp xiếc lúc này vắng tanh, buổi trình diễn sẽ bắt đầu vài tiếng sau đó nên không có nhiều người ở đây. Mục tiêu của họ: Các Trưởng đoàn. Thông thường các Trưởng đoàn đồng thời cũng là 'chủ nhân' của đoàn xiếc, và đó cũng là mục tiêu của họ.

"Chào buổi chiều." Len chào hỏi. Không khó để Len nhận diện gã Trưởng đoàn diễn mặc dù anh không có bộ nhớ máy ảnh và lần đi xem xiếc trước là cách đây một tuần.

"Xin lỗi, chương trình vẫn chưa bắt đầu. Xin quý khách hãy quay lại sau vài tiếng nữa." Không ổn rồi. Gã Trưởng đoàn có vẻ bận, và rất khó để bắt chuyện với hắn ta khi hắn chẳng thèm để tâm đến những gì Len nói.

"Ồ không, tôi đến đây vì lũ sinh vật đó..." Len cao giọng nói khiến hắn ta có để ý một chút. "Những vật phẩm thất bại đó." Anh nói thêm, giọng nhẹ nhàng hơn. Việc này khiến hắn đã toàn tâm chú ý, không phải ai cũng đột nhiên đề cập đến chúng.

"Vậy ra anh là một trong những nhà khoa học đó? Có hảng thải ra cho chúng tôi rồi à? Bọn tôi vừa mất một con, sẽ rất hay nếu hôm nay anh mang đến một con khác. Đừng nâng giá lên quá cao, 60 bảng cho một thứ rác thải như thế, được chứ?" Hắn ta mặc cả. Những đứa trẻ ấy bị mua và đem bán lại ư? Với giá là 60 bảng?

"Không. Chúng tôi muốn ông hãy thả lũ trẻ đó ra. Chúng tôi sẽ không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào làm câu trả lời, và cũng sẽ không rời khỏi đây cho đến khi ông mở khóa những chiếc cũi đó." Khi Len nói chúng tôi, hắn liếc sang Rin. Bây giờ hắn đã nhận ra, đó là cô gái nạn nhân của tuần trước, và đây là chàng trai đã cứu cô ta.

"Mày nghĩ tao sẽ thả chúng đi dễ dàng như vậy sao? Tao đã mua lũ đó về, và chúng là của tao. Nếu chúng mày muốn ở đây, được thôi. Tao không thể đợi xem chúng mày sẽ đứng ở cho tới được tuần sau không." Tuyệt. Tên này xem ra có vẻ là một tay mê tiền, và hiện tại thì Len không thiếu chúng ở trong ví của anh.

"Vậy thế này thì sao? Tôi sẽ mua hết tất cả bọn trẻ từ ông với giá SÁU TRĂM BẢNG. Tôi sẽ đưa ông SÁU TRĂM BẢNG, và ông hãy đưa tôi lũ trẻ đó. Len chắc chắn anh có £600. Để tạo lòng tin ở gã Trưởng đoàn, Len rút tiền và cho hắn xem 600 bảng.

"Rạp xiếc Dark Woods circus này vẫn nổi tiếng mà không cần lũ sinh vật đó mà, phải không? Bọn chúng chẳng diễn được trò thú vị nào cả, chúng chỉ để cho mọi xem để mua vui thôi. Và sau đó thì sao? Tôi sẵn lòng bỏ ra SÁU TRĂM BẢNG để mua lũ vô dụng ấy về." Rin không thích cách Len làm, nhưng nếu có thể để lũ trẻ được tự do, thì cô không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo ý đó. Sau tất cả mọi chuyện, Len sẵn sàng chi £600 cho một người không quen biết. Gã Trưởng đoàn lưỡng lự, liệu như thế có đủ không nhỉ?

"Tôi sẽ cho ông thêm 100 bảng nếu ông thả tự do cho chúng." Rin lên tiếng. £700. Đó là số tiền mà rạp xiếc này kiếm trong 2 năm. Hắn ta không thể cưỡng lại được. Tên Trưởng đoàn tham lam cuối cùng cũng chấp nhận giao kèo.

"Được thôi. Chìa khóa đây. Hãy làm những gì hai người muốn. Chỉ cần đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết." Len nhận lấy chìa khóa, và đưa cho hắn £600. Rin cũng đưa thêm £100. Một cuộc mua bán công bằng, và những đứa trẻ đã được tự do.

Gã Trưởng đoàn để họ lại và đem tiền đi, tất nhiên là để giấu kín ở một chỗ an toàn. Len nói nhỏ với Rin, và đảm bảo để gã không nghe thấy.

"Hãy gọi cho cảnh sát, tôi sẽ giải cứu lũ trẻ đó. Chỉ cần báo họ đã có một cuộc mua bán trẻ em, họ tự khắc biết đây là chuyện phạm pháp."

-----------------------------------------------------------------------

Bà hiệu trưởng Della hiện đang bị bao vây. Bởi hai người đàn ông. Một người có kiếm. Người còn lại thong thả nói, từng từ từng chữ như một bản án tối cao dành cho người đàn bà độc ác này.
"Chúng tôi đã biết về những khoản tiền bà nhận được. Những đứa trẻ vô tội ấy đã bị đem bán phải không? Tổ chức thí nghiệm đó ở đâu? Nếu bà muốn được nhìn thấy ánh bình minh của ngày mai thì hãy ngoan ngoãn khai hết ra đi." Kaito tự hỏi bà ta có bị bệnh nan y gì không. Đau tim chẳng hạn, hi vọng là không. Gakupo rút kiếm ra khỏi vỏ làm bầu không khí ngày càng căng thẳng hơn. 'Trong tay tôi đang là một thanh kiếm, và tôi sẽ không ngần ngại tặng mụ một nhát chém đâu.'

"Phải, cậu nói đúng. Trong căn phòng ở cuối dãy hành lang, đó là những đứa trẻ bị Chúa bỏ rơi." Bà ta nói. Thật dễ dàng, họ không cần sử dụng đến bạo lực.

"Mụ đàn bà nhẫn tâm, tại sao bà đồng ý làm những điều đó ở tầng đầu tiên? Và tại sao bà lại nói hết với chúng tôi mà không nói với lũ trẻ kia?" Gakupo đang rất nôn nóng, nhưng Kaito lại muốn có thêm thông tin.

"Ngay cả khi đầu bị nghiền nát. Ngay cả khi cánh tay bị cắt lìa, lũ trẻ đó vẫn như bất tử, bọn chúng nhìn ta và vẫn nở một nụ cười thật ngây thơ, thật đáng yêu làm sao. Tại sao ta lại phải phá vỡ niềm hạnh phúc đó của chúng chứ?" Kaito rùng mình. Có cái gì đó sai trái trong đầu bà ta. Cách tốt nhất là nên để bà ta ở lại đây.

"Đi thôi." Gakupo tra kiếm vào vỏ và đi theo Kaito đến căn phòng cuối hành lang.

Kaito và Gakupo tiến dần đến căn phòng cuối hang lang, tự hỏi bí mật kinh khủng gì ở đó sẽ được khám phá. Bà Della đã nói rằng ở đó có những đứa trẻ bị Chúa bỏ rơi, đó có thể là ai?
Họ bước vào căn phòng trông có vẻ là phòng phẫu thuật. Có đầy đủ các loại tiện nghi, máy móc phẫu thuật ở đây, một cái bàn phẫu thuật bẩn thỉu ở giữa phòng, cùng với một cái tủ bị khóa trái. Thứ duy nhất thiếu ở đây là các bác sĩ và y tá.

"Mụ ta lừa chúng ta rồi." Gakupo quay lại định trở về chỗ người đàn bà kia và kề gươm vào cổ bà ta.

"Không, đó là do sơ hở của tôi. Tôi đã hỏi bà ta nơi đó ở đâu, và đây chính là nơi đó: phòng phẫu thuật." Kaito quan sát xung quanh. Không có gì đáng lưu tâm, duy chỉ có những dụng cụ phẫu thuật thì rất bẩn và cũ.

"Thật tiếc cho tất cả các cậu đã uổng công tới đây. Những nhà khoa học đã rời khỏi đây từ mấy ngày trước. Đưa các nạn nhân theo sau. Ta nghe nói họ đào tẩu ra nước ngoài." Tiếng bà Della làm hai người giật mình.

"Cái gì? Đã có người phát hiện ra việc thí nghiệm này sao?" Kaito hỏi, anh thắc mắc liệu có phải đứng trước họ là một người phụ nữ lớn tuổi hay không.

"Một ai đó đột nhập và tìm kiếm hồ sơ thông tin về những người mất tích trong phòng lưu trữ thông tin. Các nhà khoa học e ngại các cơ quan chức năng sẽ mở cuộc điều tra về việc này." Gakupo ngay lập tức chuyển ánh mắt sang Kaito. Còn ai khác có thể làm việc? Lẽ nào Kaito đột nhập vào phòng lưu trữ thông tin để tìm kiếm các dữ liệu?

"Tất cả những gì tôi biết, đó là việc họ đang cố gắng làm những việc mà Jacques de Vaucanson đã từng làm, nhưng họ nghĩ nếu thí nghiệm trên người thì sẽ dễ dàng thành công hơn."
Jacques de Vaucanson, một nhà phát minh người Pháp. Jacques đã đi vào lịch sử của loài người khi trở thành người đầu tiên phát minh ra robot thực sự. Có lẽ điều này đã khiến cho những kẻ đó nảy ra ý tưởng mới. Thay vì sử dụng các vật liệu như sắt và thép, tại sao không sử dụng cơ thể con người để thay vào?

"Vậy bà cũng không có bất cứ thông tin nào về những nhà khoa học đó sao? Có thể là cái tên, hay gia đình họ?" Kaito không muốn phải ra về với hai bàn tay trắng, nhưng bà Hiệu trưởng Della lắc đầu.

"Tôi không biết tên bất cứ ai trong số họ. Họ làm thí nghiệm ở đây, và cả ở cô nhi viện...họ chỉ thiếu nguồn cung cấp." Bây giờ phải làm sao? Ra về ư?
Bởi cuộc nói chuyện đó, Kaito đã quên mất anh vẫn chưa kiểm tra các cabin. Anh hi vọng có thứ gì đó hữu dụng vẫn nằm trong kia.

"Gakupo, hãy cố bẻ khóa những cái cabin đó." Những cái khóa tủ này coi bộ còn dễ bẻ hơn là mấy cái khóa của tử sách.

Một tiếng "crack" vang lên, cabin được mở. Cuối cùng. Những thứ hữu dụng. Một cái cabin chứa đầy đồ án.

-----------------------------------------------------------------------

Chỉ trong nháy mắt, cảnh sát đã bao vây căn lều chính của rạp xiếc. Rin đã làm theo những gì cô được dặn, cô nôn nóng muốn biết lũ trẻ đã được giải thoát an toàn khỏi những chiếc cũi kia chưa. Cô dẫn một trong những viên cảnh sát kia đến chỗ lũ trẻ.

"Anh đã bắt được tên Trưởng đoàn chưa?" Len đang giải thoát đứa trẻ cuối cùng. Con 'Emerald Beast'. Rin thở phào nhẹ nhõm, hiện tại bọn trẻ đã được tự do.

"Em đã được tự do rồi, em không cần phải lo lắng nữa." Rin bước 4 bước tiến về phía 'Emerald Beast'. "Tên chị là Rin. Còn em?" Rin cố tỏ vẻ thân thiện, bắt đầu từ những mẩu đối thoại ngắn. Cô chẳng e dè chuyện làm bạn với người bị gọi là 'quái thú'.

"Gumi". Cô bé trả lời ngắn gọn. Đây hiển nhiên là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô bé, được giải thoát khỏi nơi giam cầm cô. Linh tính của cô đã chính xác, đó là tin tưởng vào cô gái này. Rin là người đầu tiên khen cô là một sinh vật tuyệt diệu, là người đã lo lắng vì cô bị nhốt vào chiếc cũi kia. Quyết định đưa mẩu gói kẹo kia cho Rin là quyết định sáng suốt của cô.

"Cảm ơn."

"Chị sẽ chẳng thể làm điều này được nếu không có sự giúp đỡ của Len và của những nhân viên cảnh sát kia. Em có người thân nào trong gia đình để liên lạc không?" Gia đình. Gia đình của cô đã luôn có mặt ở đây từ rất lâu, nhưng anh ta lại không nhận ra cô. Cô đã đau khổ như thế trong suốt một thời gian dài, nhưng ít nhất bây giờ thì cô cũng có thể đoàn tụ với anh trai mình và trở lại với cuộc sống bình thường trước kia.

"Anh trai em...là nghệ sĩ ném dao của đoàn xiếc. Anh ấy...đang ở đâu?" Một sự trùng hợp lạ thường, anh trai cô bé là nghệ sĩ ném dao ư?

"Chị không rõ điều đó...Chúng ta cùng nhau đi tìm anh ấy nhé." Rin không thấy anh ta trong rạp xiếc từ nãy đến giờ, anh ta có thể ở đâu nhỉ?

"Tôi cũng không thấy Kaito. Tại sao chúng ta không cùng nhau tìm nhỉ? Tôi cũng có chuyện muốn nói với Kaito." Len hi vọng Kaito vẫn còn ở trường đạo, anh cần phải cho anh ta biết lũ trẻ đã an toàn. Anh ta đang làm gì ở trường đạo nhỉ? Anh ta đang điều ta cái gì?

"Xin lỗi, Ngài Thám tử?" Một viên cảnh sát dẫn tên Trưởng đoàn đến chỗ Len.

"Hắn ta nói ngài đây là người đã mua lại lũ trẻ đó. Ngài có thể giải thích rõ ràng không?" Đúng nhỉ, Len đã đưa cho hắn 600 bảng để đổi lấy đám trẻ.

"Tôi làm thế vì hắn ta đe dọa tôi. Tôi muốn giải thoát lũ trẻ và đã nói rất từ tốn. Nhưng hắn ta quát tháo tôi, nói tôi hãy đứng đây tới tuần sau. Hắn ta không chịu thừa nhận mua bán trẻ em là chuyện tồi tệ." Len đã đóng khá thành công vai diễn của một 'nạn nhân', và có lẽ vì thế tên cảnh sát có vẻ tin tưởng anh. "À, ngài cảnh sát...Người đàn ông này đang giữ 600 bảng của tôi và 100 bảng của cô bạn tôi..."

Ngay lập tức, vị cảnh sát rút ra một số tiền trong túi áo khoác của tên Trưởng đoàn. Tổng cộng 700 bảng Anh. Ông trả lại cho Len. Len có thể nhìn thấy khuôn mặt căm hận của Trưởng đoàn.

"Tin tôi đi, ông không cần phải dùng số tiền này trong tù đâu." Len nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top