Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XX: Đường tới Xứ thần tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngày 15 tháng 1 năm 1890

Đó không hề như sự tưởng tượng của Rin. Có khoảng 100 người tham dự. Len đã đề cập đến việc người chiến thắng cuộc thi sẽ là nhân vật tiếp theo của bộ truyện, nhưng cậu không nói đến việc người thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng quan trọng 500 Bảng Anh.

Họ đang ở trong công viên tại Eurasia, chắc hẳn đây là công viên lớn nhất trong tất cả các công viên ở Anh Quốc. Đó có một ranh giới, nên mọi người sẽ không đi quá xa khỏi công viên, bởi nếu họ đi quá sâu, họ có thể kết thúc ở trong rừng.

Cuộc thi sẽ bắt đầu sau mười một giờ, họ có một vài phút để chuẩn bị bản thân trước các câu đố do giám khảocung cấp. Rin không biết làm gì để lấp đầy những phút cuối trước khi cuộc thi bắt đầu. Cô đã đọc những cuốn sách vô số lần, thậm chí nhớ cả một số phần, ngay cả những dấu chấm câu.

"Len, anh mang gì trong túi vậy?" Rin chỉ vào cái túi da Len mang, cô thì chỉ mang theo con dao, vậy thôi.

"Một số trang bị có thể cần thiết trong cuộc thi. Sổ tay, văn phòng phẩm, găng tay, kính lúp, đèn, la bàn, thế thôi." Len nói.

"Tôi thấy cậu đã chuẩn bị mọi thứ rồi." Kaito chào họ từ phía sau. "Thật vui khi được gặp lại hai người." Cậu nói.

"Cậu có ý kiến gì về nơi cuộc thi được tổ chức không? Tôi nghi nó được tổ chức ở đây." Len hỏi.

"À, tôi không hoàn toàn chắc chắn . Có thể nó ở sâu trong khu rừng kia, công viên này nối liền với khu rừng kia mà." Kaito nói.

"Đúng thế... Khách hàng của cậu thế nào?" Len hỏi.

"Cô ấy ở ngay đằng kia. Người có mái tóc nâu." Cậu chỉ.

Cô ấy có mái tóc nâu ngắn, với đôi mắt màu hung đỏ. Gương mặt cô ấy trông rất nghiêm túc, như thể cô ấy sẵn sàng đốn bỏ bất cứ thứ gì trên đường đi của mình vậy.

"Cô ấy trông giống Người phụ nữ của Con Bích." Rin bình luận.

"Tên cô ấy là Meiko. Những dự đoán về cô ấy rất kinh khủng, tôi lo rằng nó sẽ trở thành hiện thực." Kaito nói.

"Thế còn vận may của anh hôm nay thế nào?" Rin hỏi.

"Tôi không hay sử dụng số học của mình vào những ngày như thế này." Kaito nói, trước khi Rin kịp hỏi tại sao, anh đã trả lời. "Nếu tôi nhận được một câu trả lời xác thực, sau đó tôi sẽ trở nên quá lười biếng để cố gắng. Nếu tôi nhận được một đáp án tiêu cực, tôi sẽ từ bỏ ngay lần cố gắng đầu tiên."

"Hỡi tất cả những thí sinh dự thi, tôi có thể có được sự chú ý của các bạn không?" Giọng nói của một người đàn ông làm sao lãng cuộc nói chuyện của họ.

"Tôi sẽ tới sau. Chúc đội cậu may mắn." Kaito nói rồi rời đi.

"Tới gần đó hơn đi." Len nói.

Người đàn ông đang nói lớn đó chính là tác giả, Mark Tulhor. Ông ấy lớn tuổi hơn Rin nghĩ, khoảng bốn mươi hay đại loại thế. Một số vùng trên tóc ông có màu xám, ông mặc một chiếc áo choàng ngoài màu đen để bảo vệ ông khỏi cái lạnh.

"Tôi xin được bắt đầu cuộc thi. Tôi sẽ không đưa ra nhiều chi tiết về cuộc thi đấu, tất cả những gì tôi có thể nói cho các bạn là đoạn mở đầu của câu chuyện. Một khi các bạn đã giải quyết được đoạn mở đầu, các bạn sẽ sang chương kế tiếp. Các bạn sẽ có một giờ để giải mã câu đố." Ông thông báo. Ở độ tuổi của ông, không ai có thể tưởng tượng giọng ông lại có thể lớn đến thế.

"Đi theo một con đường mòn nhỏ vào khu rừng, dùng tiệc trà dưới những bụi hoa hồng, thiệp mời từ cung điện là Ace of Hearts (Con át của Quân Cơ)." Một vài người bắt đầu phân phối những cái phong bì, với hình trái tim như những con dấu. Ace of Hearts đã được viết lên trên những phong bì đó. Nhiều người thật sự không phải là những người dự thi, nhưng họ là một phần của cuộc thi đấu.

Ngay sau khi người đàn ông đưa Len chiếc phong bì, cậu xé nó ra thật cẩn thận và bắt đầu đọc. Bên trong là một câu đố.

Catastrophe will lead you there. (Tai ương sẽ dẫn bạn đến đó.)
It's all over the NEWS. X +
M.T. July, August, September 1815, Asia. (M.T. Tháng Bảy, Tháng Tám, Tháng Chín 1815, Châu Á.)

"Nó có nghĩa là gì?" Rin hỏi.

"Đoạn mở đầu mà Mark Tulhor nói. Chúng ta phải đi theo con đường mòn nhỏ qua khu rừng và dùng tiệc trà. Nhưng rắc rối ở chỗ chúng ta không biết nơi dùng tiệc trà là ở đâu. Đây hẳn phải là manh mối về nơi đó." Len trả lời.

Thông thường, kết thúc của một bức thư phải là tên hoặc chữ ký, nhưng ở đây không có. Cậu nghi ngờ M.T. July, August, September là tên hoặc chữ ký. Tại sao những chữ này lại bị gạch bỏ? M.T. nghĩa là gì?

Indonesia là quốc gia nằm ở phía Đông Nam Châu Á. Thế có nghĩa là buổi tiệc trà ở Indonesia? Không, thật ngớ ngẫn. Mặc dù có nhiều khu rừng ở đó, nhưng không có nghĩa là buồi tiệc được tổ chức ở đó. Bên cạnh đó, sao lại phải phiền phức tổ chức một buổi tiệc trà ở một nơi xa xôi như thế?

"Rin, cô tinh ý mà, phải không? Cô nghĩ gì về cái này?" Len hỏi, cô suy nghĩ một lúc, không thể tin được anh ta hỏi ý kiến cô.

"Tôi không hiểu July, August và September nghĩa chung là gì. Tôi chỉ có thể nghĩ về mùa hè nếu cả ba được đề cập tới." Rin trả lời.

"Một năm không có mùa hè... Chính nó!" Len nói. Khi cậu hét lớn một số người đã quay lại nhìn, nên cậu nói nhỏ giọng lại.

"Năm 1815, núi Tambora phun trào. Nó nằm ở Indonesia. Bởi vì núi Tambora, một "năm không có mùa hè" đã xảy ra. Năm 1816, nhiệt độ trung bình của thế giới giảm đi, nó lạnh tột độ. Đó là lý do được gọi là 'năm không có mùa hè'." Len thì thầm giải thích.

"Nhưng nó không dẫn chúng ta tới nơi có tiệc trà." Rin nói.

"Cô quên mất dòng này rồi. NEWS X +. Nó có nghĩa là North (hướng Bắc), East (hướng Đông), West ( hướng Tây) và South (hướng Nam). X và + là biểu tượng của chúng nếu cô kết hợp X và +. Indonesia nằm ở Đông Nam Châu Á. Có nghĩa là chúng ta sẽ đi về hướng đông nam từ đây. Tai ương sẽ dẫn bạn đến đó." Len lấy chiếc la bàn và dò tìm hướng đông nam.

Khi cậu đã xác định được phương hướng, cậu đã chạy một cách nhanh nhất có thể.

"Chúng ta không thể để bất cứ ai theo chúng ta được, chạy nhanh lên nào." Len nói và chạy thật nhanh.

Những bụi hoa hồng có ở khắp nơi. Một chiếc bàn dài hình chữ nhật với khăn trải bàn màu trắng khiến họ chắc chắn rằng mình đã đến đúng nơi. Trà đã dọn ra đối diện với mỗi cái ghế. Có mười cái ghế dưới chiếc bàn dài và một ghế đã được giữ bởi một ai đó. Đó là khách hàng của Kaito, Meiko.

Cô ấy đang ngồi đó, nhìn vào tách trà đã được dọn ra ngay trước mặt mình. Cả hai người họ ngồi xuống trên những chiếc ghế đối diện cô.

"Cô có gặp rắc rối gì khi giải mã các câu đố không?" Len hỏi, bắt đầu cuộc nói chuyện. Hơi thở của cậu đã được kiểm soát, cho dù cậu đã chạy thục mạng vài phút trước.

"Một năm không có mùa hè đã được phổ biến rồi. Sau tất cả đó là một bi kịch lớn, bất cứ ai cũng sẽ biết." Meiko trả lời thẳng thắn.

"Đúng thế. Tôi may mắn không phải là một phần của bi kịch đó." Len nói và nhìn vào tách trà của mình.

Có khả năng trong trà có độc. Nhưng lão tác giả thực sự sẽ bỏ độc vào trà? Cậu ngửi tách trà. Đó là trà Bá Tước Anh Quốc. Có thể nó an toàn để uống.

"Cuộc thi có vẻ vui đấy, cô có nghĩ thế không? Những câu đố luôn làm tôi bất ngờ, cô có phải người hâm mộ của chúng không? Không có mấy người thích giải mã chúng. Một số người xem thường chúng." Len tiếp tục cuộc trò chuyện. Ai biết được? Có thể cô ta sẽ cho họ biết điều gì đó hữu ích.

"Cậu có thể từ bỏ cuộc thi đấu này, cũng không hại gì. Nó có thể đem lại cho cậu nỗi sợ hãi mà cậu không thể tưởng tượng được đấy." Meiko nói với giọng điệu cảnh báo.

"Tôi đã thấy những điều tồi tệ hơn." Len trả lời.

"Chỉ là cậu không biết. Tại sao con người ta lại bị mù quáng bới danh tiếng và sự giàu có vậy nhỉ?" Meiko nói với chính mình.

"Không phải tôi đã nói rằng tôi thích những câu đố từ trước rồi sao? Tôi tham gia vì tôi tò mò, tôi hoàn toàn không có hứng thú với tiền bạc." Len trả lời.

"Tôi không muốn có thêm đối thủ nào nữa. Tôi muốn thắng nhiều hơn là cậu nghĩ đấy." Cô thở dài.

"Cô nghĩ nhóm của tôi là rắc rối duy nhất của cô à? Tôi chắc những gã đàn ông khác sẽ tham gia cùng chúng ta trên chiếc bàn này hôm nay đấy." Len nói và chờ đợi những người dự thi khác, đặc biệc là Kaito.

Một giờ sau, chiếc bàn đã đầy người. Len rất vui khi Kaito đã tìm được cách giải mã câu đố, kể cả cậu biết Kaito sẽ giải quyết được nó. Bàn tiệc yên lặng và không ai hé một lời nào.

Kaito ném cho Len một mảnh giấy và chờ cậu đọc nó. Trong đó ghi:

'Một số người theo cậu, một số theo tôi. Tôi nghĩ họ nhìn thấy dấu chân trên tuyết của chúng ta.'

Len nghĩ đó là một ý kiến hay khi đi theo dấu chân của họ, một khi Mark Tulhor đưa ra câu đố khác, cậu sẽ không để bất cứ ai biết câu trả lời của cậu.

"Tôi xin có lời chúc mừng mọi người đã giải được câu đố ở đoạn mở đầu." Mark đứng dậy khỏi ghế.

"Tôi nghĩ đã đến lúc dành cho cao điểm của câu chuyện." Ông nói.

"Alice thứ tư bước vào Xứ thần tiên trong sự hiếu kỳ. Đi qua vô số cánh cửa, Alice cũng vừa kịp đến. Alice thứ tư đã đến gần để trở thành Alice thực sự, nhưng... Alice sẽ không thức dậy khỏi giấc mơ, đã chết ở Xứ thần tiên." Mark tiếp tục.

"Đây là việc của các bạn để tạo ra kết thúc truyện." Ông nói.

"Nhưng kết truyện đã có rồi. Ông nói 'đã chết ở Xứ thần tiên' chẳng phải là kết thúc sao?" Kaito là người đầu tiên hỏi.

"Hướng Nam từ đây, có một căn nhà. Một căn nhà lớn, tên là Xứ thần tiên. Các bạn sẽ thám hiểm nó cho đến khi các bạn tìm được lối ra khác." Ông phớt lờ câu hỏi của Kaito.

Nhiều người trong số họ đứng lên và đi về hướng Nam, bỏ lại món trà ngon tuyệt của mình. Ngoại trừ bốn người. Họ ngồi lại bàn cho đến khi mọi người rời đi hết.

"Tôi có thể hỏi tại sao các bạn còn ngồi đây không?" Mark hỏi.

"Chúng tôi vẫn chưa dùng xong trà của mình." Len bắt đầu dùng trà. Khi Mark Tulhor nói với họ về điểm cao trào của câu chuyện, cậu biết cậu đã sai. gì đó trong trà.

Cả Kaito và Meiko có lẽ cũng biết thế, và thắc mắc không biết có nên uống nó hay không. Rin do dự những vẫn làm theo cậu.

"Xứ thần tiên không phải hướng Nam từ đây, phải không? Nếu như thế, cuộc thi sẽ được giải quyết một cách dễ dàng." Len nói, cậu đã cảm thấy nhức đầu và đi vào giấc ngủ. Có thuốc ngủ trong trà.

Nó có lẽ là để cho người chơi ngủ đi. Nó vô hại.

Có lẽ thật.

Nhìn thấy bạn mình uống tách trà, Kaito cũng làm theo như thế.

"Nếu họ nhìn thấy Xứ thần tiên, họ sẽ thắc mắc làm thế nào để vào trong. Một khi họ đã hình dung được cách vào, tự động họ sẽ biết cách ra. Đó là lý do ông sẽ đưa chúng tôi vào đó trong khi đang ngủ mê, vì vậy chúng tôi không thể nhìn thấy cánh cửa ở đâu." Kaito tiếp tục lời giải thích của Len. Len đã ngủ say khi cậu nói thế. Rin cũng ngủ vài phút sau đó.

"Đúng vậy. Tôi sẽ phải đưa cậu đến Xứ thần tiên, còn cô thì sao, cô gái trẻ?" Kaito đã ngã gục khi ông hỏi.

"Trước khi tôi uống nó, tôi có thể hỏi rằng 'Alice sẽ không tỉnh dậy, đã chết ở Xứ thần tiên' nghĩa là gì không? Phải chăng nó có nghĩa là ông sẽ giết mọi người để họ sẽ không tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình nữa đúng không?" Meiko hỏi.

"Ai biết được? Có thể tôi sẽ không giết cô. Có thể Xứ thần tiên sẽ giết cô, hoặc cũng có thể cô sẽ tự giết chính mình. Sau tất cả, Xứ thần tiên là một nơi rộng lớn. Nếu cô mắc bẫy trong một thời gian dài, cô có thể bị chết đói." Ông nói.

"Mình biết mà. Có gì đó sai trái kinh khủng trong suy nghĩ của ông ta." Meiko uống tách trà của mình.

Cô đã nhận ra rằng mọi người trên bàn tiệc này đang ở trong một sự nguy hiểm lớn.
------------------------------------------------------
Ghi chú của tác giả:

Núi Tambora đã gây ra một trong những thảm kịch lớn nhất mà Trái Đất từng trải qua. Nó nằm ở Indonesia (quê hương tác giả) tại Sumbawa, đảo Lesser Sunda (Kepulauan Sunda Kecil). Bởi vì sự phun trào, nhiệt độ Trái Đất giảm một cách đáng kể, dẫn tới sự khan hiếm thức ăn, những cơn bão lớn, lũ lụt, nó là một thảm họa. Nhưng khi một năm trôi qua, nó trở lại bình thường một lần nữa.

Như các bạn đã biết, The Riddler lấy bối cảnh năm 1890, nên thảm kịch này đã xảy ra, tám mươi năm về trước, nhiều hay ít hơn thế.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top