Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XXIX: Trò chơi trẻ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Nạn nhân: Kagene Himeka.

Hiện trường: mái nhà một tiệm bánh.

Nhân chứng: mọi người

Vật chứng: Chiếc khăn quàng cổ, sợi dây thừng, cuốn nhật ký của nạn nhân.

Hung thủ: Không

Chứng cứ ngoại phạm: "

Như mọi lần, Len phải viết bản báo cáo về các vụ án anh giải quyết. Bây giờ, anh đang viết một bản báo cáo ngắn nhất chưa từng có. Nguyên nhân là vì đây là một vụ tự tử, không phải là án mạng. Bản báo cáo này dành cho cha của Himeka đọc. Len cố tình không ghi bằng chứng ngoại phạm vì nó rất mất thời gian để viết hết.

"Nếu đây là một vụ tự sát, tại sao lại có ghi chứng cứ ngoại phạm?" Họ đang trên đường đến bệnh viện để thông báo tin mới nhất. Len sẽ mất một vài phút để thông báo rằng anh đã giải quyết xong.

"Đó là một câu chuyện dài, à, thực ra không dài cho lắm. Chỉ cần đợi thêm vài giây nữa, tôi không muốn giải thích đến hai lần." Tất cả những gì Rin có thể làm là chờ đợi. Đây không phải là giết người, cũng không phải là tai nạn, đây là tự sát. Tại sao có người lại muốn kết thúc cuộc đời như vậy? Là vì cuộc sống của cô ấy quá đau khổ nên cô ấy muốn dừng mọi thứ lại? Đó không phải là một cách hay để giải quyết mọi khó khăn, đó thực chất chỉ là cách cô ấy trốn chạy khỏi mọi thứ.

"Cô ấy nên xóa hết mọi ký ức của mình. Nó sẽ ít gây đau đớn hơn, và như thế vẫn còn cơ hội sống" Len nghĩ thầm.

Đó thực ra là một ý tưởng hay, hay hơn việc tự vẫn, mất trí nhớ tốt hơn nhiều so với tự sát và không đẫm máu. Mất trí nhớ cũng khá giống tự tử. Bạn không nhớ bất cứ điều gì, bất cứ ai, tất cả mọi thứ. Quên hết những nỗi đau, nước mắt, nụ cười của cuộc sống cũ. Giống như bạn chưa từng hiện diện trên cõi đời này vậy.

"Vậy, cô ấy 'tự sát' đúng không?" Len nhìn Rin một giây. Cô vẫn đang đi sau lưng anh. Cô ấy luôn luôn đi sau lưng anh. Rin không nhận ra Len đang nhìn cô, cô không bận tâm đến mọi thứ. Gương mặt cô ấy luôn luôn rất...lãnh cảm, không có cảm xúc khác. Cô ít nói, ít cười, chưa bao giờ khóc và tức giận, giống như cảm xúc của cô đã bị đánh mất cùng với ký ức. Có thể Rin cũng giống Himeka, cũng muốn chạy trốn khỏi cuộc sống của bản thân. Cho đến giờ, đó là lý do duy nhất Len có thể nghĩ ra để lý giải cho việc Rin bị mất trí nhớ.

"Một ngày nào đó mình sẽ tìm ra đáp án cho câu đố này. Con người thật của Rin." Khi nào Len cần thông tin, và anh luôn biết có thể tìm chúng ở đâu.

Kaito. Anh cần sự trợ giúp của Kaito. Một lần nữa. Nếu có một cuộc thi tìm kiếm thông tin, Kaito chắc chắn sẽ là người chiến thắng. Đến giờ, Len vẫn không thể biết Kaito lấy thông tin ở đâu, anh ta không bao giờ cho anh biết. Kaito sẽ trả lời 'từ một nguồn tin bí mật'. Ai mà chẳng có bí mật, có thể nó có bí ẩn nào đó khiến Kaito không muốn nói ra.

--------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng, họ cũng tới bệnh viện. Len nghe loáng thoáng từ các y tá khi anh đi ngang qua rằng thi thể của Himeka đã sẵn sàng để chôn cất vào sáng hôm sau, vì nó không còn cần thiết cho cuộc điều tra nữa.

Len đọc lại bản báo cáo ngắn của mình. Anh còn rảnh rỗi đếm số từ trong đó nữa. Bây giờ, nó chỉ có 20 từ, nhưng chốc nữa nó sẽ tăng lên từ 40-50 từ sau khi anh điền phần 'chứng cứ ngoại phạm'. Nó vẫn chưa được hoàn thành, và anh đang đứng trước cha của nạn nhân.

"Đây là bản báo cáo của tôi." Len đưa nó cho cha của Himeka.

Sau 3 giây đọc, cha của Himeka định nói gì đó. Nhưng trước khi ông ta mở miệng, Len đã bắt đầu giải thích. Chứng cứ ngoại phạm và lý do khiến Himeka quyết định kết thúc cuộc đời. Anh không chắc chắn phần lý do, nhưng anh đoán cha của Himeka biết.

"Cô ấy tự sát. Có bằng chứng, có động cơ nhưng lại không có thủ phạm. Điều này có nghĩa cô ấy đã tự làm chuyện này."

Cuối cùng, thời điểm mà Rin mong chờ đã tới. Cô đã đợi trong vòng 15 phút, và bây giờ, Len sẽ giải thích tất cả.

"Sau mọi chuyện, tôi nhận ra mình không nên tạo ra bất cứ thứ gì cả. Giá trị cuộc sống của bạn là gì? Nó được viết trong nhật ký của con gái ông, có nghĩa là cô ấy quá mệt mỏi. Mệt vì phải vẽ quá nhiều, bởi tôi nhìn thấy có rất nhiều bức tranh trong nhà ông, được dán kín trên những bức tường. Cái cảm giác này, thật bất khả thi, cứ tiếp tục mãi và không thể tha thứ được. Cơn đau và sự ghê tởm quặn thắt con tim tôi. Cô ấy cảm thấy bị tổn thương, và vẫn tiếp tục. Sau đó tôi băn khoăn, tại sao ông, cha ruột của cô ấy, lại bất chấp làm tất cả vì điều này. Nếu nó thật sự rất kinh khủng, ông phải nhận ra những giọt nước mắt hay sự đau khổ của con gái mình, đúng không?"

Cha của Himeka rất muốn biện luận gì đó, nhưng ông không thể. Bởi đó là sự thật. Ông đã nhận thấy con gái ông rất kỳ lạ trước khi cô biến mất. Ông đã không làm gì mặc dù nhận ra con gái rất đau khổ. Tại sao ông không làm gì cả? Vì ông đang bận công việc tại văn phòng.

"Thật nan giải, chán nản, vô dụng, đến mức tôi muốn xóa sạch, nhưng tôi còn không có quyền làm điều đó. Cô ấy muốn kết thúc hết tất cả mọi việc. Từ 'xóa sạch' ở đây có nghĩa là cái chết. Nhưng cô ấy không được phép làm điều đó, cô ấy biết tự tử là một điều ý nghĩ tồi tệ. Hãy [giết] tất cả và chìm vào giấc ngủ. Đủ lắm rồi. Tôi không hiểu cô ấy 'giết' thứ gì, nhưng câu cuối đã giải nghĩa tất cả. Nó tóm gọn ý nghĩa của toàn bộ đoạn nhật ký này: Cuộc sống này đã quá đủ đối với tôi rồi.

"Ngừng lại. Anh đang làm tôi cảm thấy mình có tội. Anh đang khiến tôi cảm thấy rằng tôi coi công việc quan trọng hơn con gái của mình."

"Vậy, anh giải thích thế nào về chiếc khăn và sợi dây? Anh đã ghi chiếc khăn, sợi dây thừng, ống khói trong mục 'bằng chứng'. Thế nghĩa là sao?"

"Trước khi trả lời câu hỏi của ông, tôi muốn ông trả lời câu hỏi của tôi: Mối quan hệ giữa ông và con gái ông là gì?"

Ông ta im lặng. Có lẽ ông không biết gì mối quan hệ của mình. Cô ấy là con gái ông, nhưng đó là 'mối quan hệ' hay là sự thật?

"Đó là con gái tôi." Đây không phải là câu trả lời mà Len mong đợi.

"Tôi đã nhìn vào trong nhà của ông, những bức tường trong nhà ông. Khắp các góc tường chỗ nào cũng có các bản vẽ. Chúng rất đẹp và tôi nghĩ phải mất ít nhất 1-2 ngày đã hoàn thành mỗi bức. Tôi đã nghĩ cô ấy chắc phải có nhiều thời gian rảnh rỗi trong cuộc sống của cô ấy. Nhưng có lẽ tôi đã lầm, có lẽ 'thời gian rảnh rỗi' không phải là cách diễn đạt đúng. Cô ấy đã cảm thấy quá cô đơn nên cô ấy mới vẽ. Mong chờ một ai đó, đặc biệt là ông, để ý đến chúng. Các bức vẽ được dán khắp nơi trên tường nhà ông, và, đã bao giờ ông khen lấy cô ấy một câu chưa?"

Vẽ đẹp lắm.

Con gái của cha thật tài giỏi.

Những bức tranh thật tuyệt vời.

Mọi thứ bây giờ đã quá muộn. Ông ta không thể nào thốt lên những lời khen ngợi con gái mình được nữa. Tai của cô ấy tuy còn ở đây, nhưng cô ấy vĩnh viễn không thể nghe được nữa.

"Đó là lý do vì sao cô ấy dùng mật mã để ghi nó. Cô ấy không muốn, không muốn bất cứ ai biết đến nó. Đặc biệt là ông. Tôi chỉ đọc một vài trang trong quyển nhật ký, nhưng tôi đã đoán được 60% mọi cảm xúc của cô ấy về ông. Và tôi đã đúng." Himeka đã ở đây với họ, cùng phòng với họ. Thân xác cô thì ở đây, nhưng linh hồn cô ấy hiện đang ở một nơi nào đó. Nếu linh hồn cô ấy ở đây và chứng kiến hết mọi chuyện, cô ấy sẽ thanh thản ra đi vì mọi bí mật cô giữ trong lòng bấy lâu đã được tiết lộ.

"Còn bây giờ, trở lại với chứng cứ ngoại phạm. Cô ấy muốn đánh lạc hướng mọi người rằng đây là một vụ án mạng, đó là lý do cô ấy sử dụng bằng chứng ngoại phạm cho giống như một vụ giết người. Nhưng thực chất đó là một vụ tự sát. Sợi dây thừng và chiếc khăn được cột vào ống khói. Chiếc khăn cô ấy quàng ở cổ, nó được dùng để siết cổ cô ấy cho tới chết. Sợi dây thừng được cột vào thắt lưng để 'bảo vệ' cho cô ấy khỏi rơi xuống đất. Cô ấy muốn bị siết cổ trước khi rơi xuống. Trọng lượng của cô ấy cộng với lực kéo làm sợi dây bị đứt và do đó, cô ấy rơi xuống. Chỉ có vậy. Cô ấy chỉ muốn đánh lừa ông, đánh lừa mọi người, còn sợi dây và chiếc khăn không liên quan đến."

Đó là thủ thuật của vụ án, Rin nghĩ. Nó không khó như cô đã nghĩ. Nó quá đơn giản, nhưng nó đánh lừa cô, đánh lừa mọi người, nó khiến cho mọi người nghĩ đó là một án mạng. Nhưng trong số những người bị lừa đó không có Len. Bởi anh là một thám tử, còn cô là một trợ lý, nên không mấy ngạc nhiên khi anh đúng.

"Còn lý do cô ấy mất tích thì tôi không rõ. Có lẽ là để lên kế hoạch cho vụ này, hoặc cô ấy muốn bắt đầu cuộc sống mới nhưng thất bại. Đó vẫn là một 'bí ẩn' đối với tôi, nhưng 'bí ẩn' đó không quan trọng." Cảm xúc của cha Himeka bây giờ rất hỗn loạn.

Xấu hổ vì đã là một người cha tồi tệ.

Tức giận vì đã là một người cha tồi tệ.

Ân hận vì đã là một người cha tồi tệ.

Nó thật khó hiểu, không thể nào hiểu nổi.

"Bởi vì 'công việc' mà ông giao cho tôi đã hoàn thành, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Thông thường mọi người sẽ phải trả tiền cho các thám tử khi họ hoàn thành công việc. Nhưng Len nghĩ đây là một vụ án quá dễ, nên anh miễn phí cho cha của Himeka. Bất cứ ai cũng có khả năng phá được vụ án, miễn là họ có khả năng quan sát nhạy bén và chỉ số IQ cao. Một trò chơi trẻ con.

--------------------------------------------------------------------------

Họ trở lại nhà trọ. Vừa lúc ban ngày cũng kết thúc. Rin không được nghỉ ngơi bởi sự can thiệp của một vụ án. Nhưng nó không là gì cả, vì sau đó Len sẽ cho Rin nghỉ một ngày khi họ quay về.

"Anh giải quyết nó quá nhanh, với thông tin rất ít ỏi. Làm sao mà anh làm được điều đó?" Rin hỏi trước khi họ về phòng.

"Thật ra, tôi không hoàn toàn giải quyết nó. Tất cà những gì tôi nói ở bệnh viện chỉ là phỏng đoán, ngoài chứng cứ ngoại phạm, tất cả đều là phỏng đoán. Tôi không chắc chắn đó là đúng hay sai." Rin thật sự bất ngờ. Mọi thứ chỉ là phỏng đoán. Tất cả mọi thứ chỉ là phỏng đoán?

"Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế chứ, tôi không có đủ bằng chứng. Khi đọc những dòng nhật ký đó, lập trường của tôi là...như vậy, như những gì tôi đã nói ở bệnh viện. Nhưng khi một người khác đọc vào với một lập trường khác, họ sẽ có câu trả lời khác với tôi." Không sai, nhưng nó vẫn khiến Rin có chút bất ngờ. Len đọc được những biểu hiện của cô bởi nó quá dễ đoán. Khuôn mặt của Rin có thể 'lãnh cảm' ở mọi thời điểm, nhưng nó đồng nghĩa với việc đối phương rất dễ đoán cảm giác của cô.

"Thực ra, nó không phải là việc quan trọng. Ông ta bảo tôi tìm hung thủ và giải quyết vụ án. Nên, tôi chỉ thực hiện những gì được yêu cầu." Len thật sự có khả năng bắt bẻ người khác. Nó không hẳn là 'bắt bẻ', chỉ là anh phân tích tất cả từ ngữ trong câu nói trước, của anh hoặc của người khác.

"Oh, nhắc mới nhớ. Bây giờ đã là buổi tối, nhưng chúng ta vẫn chưa có gì để ăn. Cô có muốn ra ngoài và ăn chút gì không?"

Rin không quan tâm chuyện ăn uống làm bao. Cô đã suy nghĩ quá nhiều về vụ án và quên bén rằng dạ dày của mình đã kêu vài lần trong ngày.

"Đáng lẽ mình nên ăn chút gì đó khi còn ở tiệm bánh." Rin nghĩ thầm. Bây giờ, Rin mới nhận ra là cô đang rất đói. Nếu Len không nhắc đến từ 'ăn', có lẽ Rin cũng không để ý đến cái bụng của cô đang kêu.

Vì thế, Rin gật đầu. Cô không thể đợi thêm một phút nào cho bữa tối.

--------------------------------------------------------------------------

Mọi người hướng ánh mắt sang họ nhìn khi họ bước vào một nhà hàng. Không hẳn là 'họ'. Mọi người nhìn Len. Đó là vị thám tử đã giải quyết vụ án khi nãy, đúng không? Nếu Len nhớ không lầm, anh chỉ nói với họ rằng 'đây là một vụ tự sát' và 'gọi cho bệnh viện'.

Tin đồn. Đó là điều thứ tư trong danh sách 'ghét' về cuộc sống của anh. Những tin đồn sai sự thật mà được cho là đúng. Với Rin, cô không quan tâm đến nó. Cô đang nhìn những khu phố, những ánh đèn đường, những con đường băng, tiệm bánh lúc nãy, hiệu sách. Rin nhìn những thứ cô có thể nhìn thấy. Cô chợt nhớ, hiệu sách, nó có bảng quảng cáo ghi 'Có bán thiệp Valentine'. Len bây giờ đang rảnh rỗi, và anh ấy nên thôi nhìn chằm chằm vào cô.

"Valentine là gì?" Rin hỏi. Len nghĩ có lẽ Rin để ý thấy bảng quảng cáo ở hiệu sách.

"Đó là một ngày lễ, được tổ chức vào ngày 14 tháng 2 hằng năm. Đó là ngày cô gửi thiệp, quà, hoa...cho người thân của cô." Đó là cách nhanh nhất để trả lời câu hỏi của Rin.

"Tại sao? Mọi người không thể gửi vào ngày khác ư?"

"Tôi cũng không biết vì sao. Nó đã tồn tại như thế hàng trăm năm rồi. 1300 năm, tôi nghĩ thế?"

Từ những gì Len nói, Rin nghĩ Valentine là một nghi lễ cổ xưa để tặng thiệp và hoa trong ngày 14 tháng 2. Đây là một ngày lễ khác thường, nhưng Rin sẽ suy nghĩ sau. Còn bây giờ, bữa tối đã sẵn sàng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top