Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XXVI: Mất tích và tìm kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rin thân mến,

Tôi đã ổn định tất cả ở Nhật Bản, và tôi nhớ tới lời hứa của chúng ta. Tôi đã hứa sẽ gửi thư cho cô, nhớ chứ? Tôi sẽ không viết một lá thư dài đâu, vì tôi vừa viết một lá thư cho Kaito vài phút trước. Tôi không định viết thư cho 'ông chủ' của cô, vì anh ta không hay nói lắm, vậy nên xin cô hãy nói với anh ta rằng tôi gửi lời chào.

Nhật Bản không phải là một nơi tồi tệ, nó quả thật tuyệt vời. Nhưng nó hoàn toàn khác so với Anh Quốc. Tôi không muốn cô nghe những lời than vãn của tôi, bên cạnh đó, Nhật Bản có nhiều mặt tích cực. Tôi nghe nói có một sự kiện được gọi là Hanami, bạn sẽ ngồi trong một buổi dã ngoại, uống rượu sake và ngắm hoa anh đào. Tôi hy vọng cô sẽ hồi đáp thư của tôi, và tôi sẽ kết thúc là thư bây giờ.

Meiko."

Rin bước đi vui vẻ tới biệt thự của Len với lá thư trong tay. Nó là một lá thư ngắn, nhưng cô đã rất vui khi đọc nó. Rin dự định sẽ viết hồi âm cho cô ấy, may mắn là cô biết địa chỉ nhà của Meiko, nhưng có một rắc rối ở đây.

Làm thế nào bạn có thể gửi một lá thư?

Cô chắc là phải dán một con tem lên lá thư và đưa vào bưu điện, nhưng cô không chắc chắn. Còn phải làm gì nữa để gửi thư? Cô sẽ tìm ra cách làm điều đó sau, ngay bây giờ cô cần bắt đầu công việc trước.

Rin gõ cửa, và Len mở cánh cửa gần như ngay lập tức.

Thay vì hoan nghênh, cậu nói "Hôm nay là ngày nghỉ của cô."

"Tại sao?" Rin hỏi trước khi Len có thể đóng cửa lại.

"Cô đã làm việc vất vã mấy ngày qua như trợ lý của tôi, và tôi nhận ra cô sẽ cần thư giãn một chút. Chỉ một ngày thôi." Len trả lời. "Cô có thể quay trở lại làm việc cũng giờ này vào ngày mai." Cậu thêm.

"Được thôi." Rin nói khi cậu đóng cửa lại.

Một ngày nghỉ. Cô có nên cảm thấy vui không? Thật lòng cô thấy tò mò nhiều hơn là vui vẻ. Tại sao lại đột ngột có một ngày nghỉ như thế? Có gì đặc biệt hôm nay à?

Trước khi Rin bước ra khỏi khuôn viên biệt thự, Len mở cửa một lần nữa và đuổi theo Rin. Cậu đưa cô một phong bì trắng.

"Lương của cô hôm nay đây." Len nói và quay trở lại biệt thự.

Rin để ý rằng cậu không gắn cánh tay phải của mình, điều đó có nghĩa cậu sẽ không đi đâu khỏi biệt thự. Cô chỉ hy vọng Len không làm bất cứ điều gì loạn tâm thần trong ngày nghỉ của cô. Rin cố ném những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, và quay trở lại nhà trọ.

-------------------------------------------------------

"Chào mừng quay trở lại!" Miku chào Rin. "Cô về nhà sớm. Sao thế?" Cô hỏi khi đặt cây chổi xuống.

"Hôm nay là ngày nghỉ của tôi." Rin trả lời ngắn gọn.

"Không phải ông chủ của cô nên nói với cô một ngày trước sao? Cô đã đi tới biệt thự và sau đó anh ta bảo cô về?" Mặc dù phải là Rin những lời đó mới đúng, nhưng Miku lại là người nói những điều đó.

"Anh ta đã trả lương ngày hôm nay cho tôi." Rin cho Miku thấy cái phong bì cô đã giữ kỹ lưỡng trong túi của mình. Cô cẩn thận xé cái phong bì và nhìn xem mình nhận được bao nhiêu tiền mà chẳng hề làm gì cả.

Một trăm năm mươi bảng, Miku nhìn thấy số tiền cô kiếm được mà rớt quai hàm. Hoàn toàn không làm gì cả, Rin đã kiếm được nhiều tiền thế này.

"Cô kiếm được nhiều như thế mỗi ngày à?" Miku hỏi.

"Nó phụ thuộc vào bao nhiêu giờ mà cô làm. Tôi thường làm xong công việc của mình trong bốn giờ, sau đó tôi về nhà. Trừ khi nếu tôi đang trong một vụ án, đây là lương mà tôi thường nhận." Dọn dẹp căn biệt thự trống rỗng của Len không khó, và khi chỉ có một người duy nhất sống ở đó, nó khiến công việc của Rin dễ dàng hơn nhiều.

"Và tất cả những lần đó, tôi chưa bao giờ thấy cô dùng tiền của mình cả." Điều đó đúng, Rin chưa bao giờ sử dụng tiền của mình. Ngoại trừ khi cô tới quán café, hoặc khi cô trả tiền thuê nhà cho Miku. Còn nhiều hơn thế, không có gì cả.

"Tôi không biết phải dùng nó vào cái gì." Rin trả lời. Cô không biết làm gì với số tiền đó. Người ta cần dự định làm gì với tiền, cô thắc mắc? "Cô dùng tiền của mình như thế nào?" Rin hỏi.

"À, cô phải dùng nó vào những thứ cô thực sự thích. Hoặc có lẽ là một vài bộ quần áo hay một món đồ gỗ mới cho căn phòng của cô, bất cứ thứ gì." Miku vừa hiểu ra Rin không có những cảm giác thông thường. Cảm giác thông thường đó của cô hẳn đã mất cùng với ký ức về quá khứ của mình.

"Cái gì đó mà tôi thích..." Rin suy nghĩ một chút, và cô nhớ ra cái sở thích riêng mà cô yêu thích nhất. "Tôi thích đọc sách." Cô đã thấy thư viện của Len, và dù nó không rộng bằng thư viện của Lionel, tất cả những cuốn sách trong đó không phải loại cô thích. Chúng quá... Giáo dục.

"Vậy hãy đi tới hiệu sách. Nó sẽ ổn thôi, tôi cũng cần tới tiệm tạp hóa luôn. Và đừng lo, tôi sẽ không mượn tiền cô đâu." Miku đặt cây chổi vào tủ và họ khởi hành vào thị trấn.

-------------------------------------------------------

'Mình thắc mắc không biết cô ấy có nghĩ mình trở nên đáng ngờ không...' Len nghĩ. Cậu đã biết câu trả lời. Rin hẳn đã nghĩ cậu sẽ làm gì đó loạn thần kinh. Đấy, cô ấy đã đúng khi cảm thấy đáng ngờ.

Cậu nghe tiếng gõ cửa, cuối cùng. Đó phải là cậu ấy. Len đi về phía cửa và mở nó ra.

"Lâu ngày không gặp." Cậu nói thế mặc dù họ đã gặp nhau tuần trước. Kaito đi vào trong biệt thự và nhìn xung quanh. Biệt thự trống rỗng, như mong đợi.

"Cậu có nó chứ?" Len dẫn họ vào phòng khách, cậu thấy Kaito có một cái bìa hồ sơ bọc bằng da trong tay phải của cậu, và hiểu cậu ta đã có nó.

"Tôi không chắc tại sao cậu muốn nó. Không bình thường khi cậu hỏi sự giúp đỡ của tôi." Kaito ngồi xuống và đưa bọc hồ sơ da cho cậu.

Danh sách người mất tích vài tháng vừa qua.

"Cho tới giờ, tôi vẫn không biết làm thế nào cậu lấy được tất cả những thông tin này." Len nói, ngạc nhiên. Sau khi xem lướt qua những gương mặt, cậu thắc mắc. "Sao cậu không gửi nó cho tôi thôi? Cậu đâu cần phải đi cả một chặng đường tới đây."

"Tôi nghĩ chúng ta có thể thảo luận cùng nhau. Tuy tôi thực sự không hiểu cậu đang nhắm vào điều gì. Sao cậu lại cần danh sách người mất tích vậy?" Kaito hỏi.

"Không có gì quan trọng. Chỉ là tôi muốn biết có người nào tìm kiếm cô ấy không thôi." Len hỏi.

" 'Cô ấy' ở đây là trợ lý của cậu à?" Len chỉ gật đầu. Tới bây giờ, cậu không thể thấy bất kỳ ai trong danh sách trông giống Rin. "Gia đình hoặc bạn bè chắc đang tìm kiếm cô ấy." Cậu thêm.

"Cậu biết không, sẽ dễ hơn nhiều nếu chúng ta biết đầy đủ tên cô ấy." Kaito nghĩ và nhìn chúng.

"Nó nhắc tôi nhớ. Từ khi nào cậu hiểu ra rằng cô ấy bị mất trí nhớ vậy?" Len không nhớ đã nói bất cứ điều gì về việc Rin bị mất trí nhớ.

"Tính toán ra thôi." Kaito trả lời ngắn gọn. "Sao cũng được, tất cả những người trong danh sách cậu đang cầm, họ đã mất tích một tháng trước. Chính xác thì lần đầu tiên cậu gặp cô ấy là khi nào?"

"Vào cuối tháng mười hai, mười chín tháng mười hai, nếu tôi không lầm. Nhưng trước đó, cô ấy đã ở nhiều ngày tại nhà trọ rồi." Len cố nhớ lại. Đã một tháng trôi qua rồi à?

"Đây. Cô gái này mất tích vào tháng mười hai, cha cô ấy đang tìm cô." Kaito đưa cậu một cái hồ sơ. Cô gái này trông giống Rin một chút. Nhưng tóc cô ấy màu đen, và tên cô ấy là Kagene Himeka. Len nghi ngờ đó chính là cô, nhưng Kaito đã thay đổi suy nghĩ của cậu.

"Ai mà biết chuyện gì đã xảy ra trước khi cô ấy mất trí. Cô ấy là cô gái duy nhất mất tích ở ANH QUỐC vào tháng mười hai. Người ta không mất tích một cách dễ dàng, cậu hiểu chứ." Len đã hiểu ra rõ tại sao nó lại quá khó khăn cho Kaito để tìm những thông tin này. Hẳn cậu ấy đã kiểm tra mọi thành phố trong nước. Wow.

"Có lẽ tôi sẽ đến thăm nhà cô ấy." Len nghĩ.

"Không. Sẽ tốt hơn nếu cả hai cùng đi. Ai biết được? Có lẽ cô ấy sẽ có một số hồi ức hay gì đó." Thế đấy, cậu có một vấn đề. Thứ nhất, Len không muốn mời Rin tới 'gia đình' của cô ấy, bởi nếu đó là gia đình thực sự của cô, lúc đó cậu sẽ mất người trợ lý duy nhất của mình. Có loại bố mẹ nào sẽ để cô con gái mười tám tuổi của họ làm việc với một cựu sát nhân?

"Cảm ơn vì bản danh sách." Len nói.

-------------------------------------------------------

Điểm dừng đầu tiên: Cửa hàng.

"Tôi không ra ngoài thường xuyên, và tôi thường mặc đồng phục lúc làm việc. Những bộ quần áo này thực sự cần thiết à?" Người thợ may đang bận lựa đồ cho cô, mặc dù Rin không có một chút quan tâm đáng kể nào với quần áo.

"Cô nên thấy mình may mắn đi! Nhiều người ở ngoài kia hẳn chỉ có một bộ đồ thôi đấy, và vì cô có nhiều tiền, cô nên sử dụng nó!" Miku nói.

Rin không trả lời, nhưng cô nghĩ Miku biết điều đó tốt cho cô. Hẳn vậy. Sau khi tới cửa hàng, họ sẽ tới hiệu sách, và hy vọng rằng, họ sẽ có đủ tiền để mua tất cả chúng. Có thể.

"Tôi vừa mới nhận ra một điều." Miku nói và quan sát Rin từ đầu đến chân. "Mái tóc cô đơn giản quá." Cô bình luận.

Tóc cô không quá dài, không như mái tóc của Miku. Tóc của cô ấy dài hơn so với cái màn cửa họ có phía sau nhà trọ. Theo nghĩa đen đấy. Tóc Rin ngắn, nó chỉ dài tới vai cô. Cô không thể cột nó lên giống cách Miku vẫn thường làm.

"Đây." Trong khi Rin đang lơ mơ ngủ. Miku đã tóm lấy vài cái kẹp và một cái ruy băng trắng đơn giản. Miku đeo nó cho cô, và nó hợp một cách hoàn hảo. Như thể những cái kẹp và ruy băng đó là dành cho cô vậy.

"Tiếp theo hãy đi tới hiệu sách nào." Miku nói.

Mặc dù có vẻ như họ (Rin) đã mua nhiều đồ, Rin chỉ trả cho người thợ may một trăm ba mươi lăm Bảng. Lương của cô hôm nay vẫn chưa hết. Rin vừa nhận ra may mắn làm sao cô đã làm việc với Len. Không có nhiều người có thể có nhiều tiền như thế, cô nghĩ.

Điểm dừng thứ hai: hiệu sách

"Cô có thể tới thư viện nếu cô muốn, nhưng vì bây giờ cô đã có nhiều tiền, nên tôi nghĩ mua thay vì mượn chúng sẽ tốt hơn. Căn phòng cô đang ở không có giá sách, đúng không? Có lẽ sẽ là một ý tưởng hay nếu mua một cái." Miku nói.

Xứ thần tiên. Không phải cái Xứ thần tiên kinh khủng cô đã gặp phải một tuần trước, nhưng, là Xứ thần tiên. Một nơi gần như tuyệt vời bằng với thiên đường. Rin không thể không cười khi thấy có quá nhiều sách (không có những cuốn sách giáo dục) ở đó. Tất cả những điều cô muốn là trở thành chủ sở hữu của hiệu sách này.

Miku ngạc nhiên khi nhìn khuôn mặt sửng sốt của cô, nên cô đã kéo Rin quay trở lại Trái Đất và đi đến chợ. "Cứ thông thả, chỉ cần trở về nhà trọ khi nào cô đã xong."

'Mình nghĩ nó sẽ mất hàng giờ để chọn sách trong Xứ thần tiên này.' Rin nghĩ và bắt đầu tìm một cuốn sách hoàn hảo.

-------------------------------------------------------

"Xin chào, đây có phải ông Kagene không?" Kaito liên lạc với cha của Himeka/Rin. Nó là một ý tưởng kinh khủng nếu để Len nói chuyện qua điện thoại. Ông ấy (hoặc bất cứ ai đang nghe điện thoại) rất có thể sẽ sợ hãi tột độ, hoặc tim sẽ ngừng đập khi nghe tin con gái họ đang ở gần một tên sát nhân mỗi ngày. Len quá may mắn khi có một người bạn như Kaito.

"Vâng, và tôi đang nói chuyện với ai vậy?" Ông hỏi.

"Tôi thấy con gái ông trong danh sách người mất tích, và tôi nghĩ tôi đã tìm ra cô ấy. Cô ấy bị mất trí nhớ, nên tôi không chắc chắn nếu cô ấy có phải là con gái ông hay không. Tôi sẽ đưa cô ấy cùng với tôi tới nhà ông vào ngày mai, liệu có ổn với ông không?" Cậu làm lơ câu hỏi. Kaito không chắc phải trả lời bằng cái gì, tên thật của cậu hay tên của Len. Mà thôi, hẳn là ông ấy đang bối rối với sự thật rằng con gái mình có thể quay trở lại.

"Oh, tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời! Con bé đang làm gì? Có khó khăn cho nó khi sống một mình không? Hay là con bé đang sống với một gia đình nào đó?" Một cơn bão câu hỏi xuyên qua tai của Kaito.

"Cô ấy vẫn ổn, tôi sẽ gặp ông sau vào ngày mai." Ông ấy hẳn còn nhiều điều muốn nói, nhưng Kaito đã cúp máy. Có hai lý do. Một, quá lười để nói chuyện. Hai, Len chỉ bảo cậu nói đã tìm thấy Rin, không còn gì nhiều hơn thế.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại tìm kiếm gia đình của cô ấy." Cậu nhìn Len gắn cánh tay phải vào, cậu ta đang định đi đâu à? Kaito bỏ suy nghĩ đó sang một bên và chờ câu trả lời của Len.

"Không có gì quan trọng. Đầu tiên, tôi chỉ muốn biết tại sao cô ấy mất trí nhớ thôi. Bên cạnh đó, có khả năng cô ấy không phải thành viên của gia đình đó." Sau khi đã điều chỉnh cánh tay theo một cách thoải mái nhất, Len định đi khỏi, khi Kaito hỏi cậu.

"Và, cậu định đi đâu vậy?"

"Nhà xuất bản. Chỉ phòng khi thôi, tôi sẽ cần một trợ lý mới nếu cô ấy thật sự là một thành viên của gia đình đó." Len nhớ lại nó đã chiếm của cậu nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng chỉ để có một trợ lý. Nếu cậu không có một trợ lý nào, 'thỏa thuận' của cậu với thị trưởng sẽ bị phá vỡ. Để có thể giải quyết một vụ án, cậu cần có một trợ lý, đó là thỏa thuận.

"Kể cả nếu cô ấy có là thành viên của gia đình đó, có khả năng cô ấy sẽ tiếp tục làm việc cho cậu. Cô ấy đã có cuộc sống ở đây rồi, có thể cô ấy sẽ không thích cuộc sống cô có lúc trước nữa." Điều đó thật điên rồ quá sức. Ai lại không muốn sống với gia đình mình chứ?

"Tỷ lệ cho việc cô ấy sẽ ở lại đây và tiếp tục giữ công việc này là bao nhiêu?" Không trên tổng số mười, Len nghĩ. Nhưng Kaito có một câu trả lời khác.

"Tám chấm năm trên tổng số mười."

Len biết cậu đã hỏi sai câu hỏi, nên cậu ném một câu hỏi khác cho Kaito.

"Thế tỷ lệ cho việc bố mẹ cô ấy sẽ cho phép cô ở đây và giữ công việc này?"

Kaito suy nghĩ kỹ và với sức mạnh của toán học, cậu trả lời.

"Không chấm năm trên tổng số mười."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top