Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG XXXIX: Sợi dây liên kết giữa các bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Vậy là cô chỉ có thể đem đến cho chúng tôi những chuyện nguy hiểm như thế này thôi sao? Cô không hề tỏ ra sợ chúng tôi. Trái ngược hẳn với cha cô." Len hậm hực nói. Anh đã nghĩ ra 7 cách để giết cô ta bằng tay không.

1. Siết cổ.

2. Đấm.

3. Đá.

4. Nghiền nát.

5. Đẩy.

6. Sỉ nhục.

7. Đập vào góc tường.

Một cô gái xinh đẹp, lịch sự như Catherine có thể làm được gì? Thật không phải khi đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, nhưng họ có thể chắc chắn rằng cô ta quá yếu cho những việc cần sức khỏe.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn không cho các người bắt anh ấy." Tất cả những gì cô ta có thể. Cô ta chỉ lảm được một việc, đó là chặn lối ra duy nhất. Có một lý do mà vì sao quân đội chỉ tuyển toàn đàn ông, đó là vì phụ nữ quá yếu.

Len đang giữ con dao bạc trong áo khoác của anh. Anh đã lấy nó một tuần trước khi làm bó bột cho Rin. Len đã có ý muốn trả cho Rin, nhưng anh quên béng mất. Bây giờ là thời điểm thích hợp để sử dụng nó, nhưng Len cam đoan rằng không đời nào Rin và lão thị trưởng kia lại để anh làm tổn hại đến Catherine.

'Mình có nên dùng nó không?' Anh không còn thời gian để suy nghĩ. Anh cần phải làm gì đó. Liệu rằng nói chuyện sẽ đưa họ về đâu?

"Chúng tôi vốn đã biết anh ta là hung thủ, nhưng tại sao anh ta lại giết anh trai mình? Để nắm quyền kiểm soát công ty ư?" Có ai đó đang điều khiển anh, Len không biết đó là ai, nhưng chắc chắn anh cảm nhận được như vậy. Đây là cơ hội tốt để đâm cô ta một nhát, nhưng đồng thời cũng là cơ hội tuyệt vời để khai thác thêm thông tin.

Catherine tỏ ra do dự, có lẽ cô ta đang muốn nói gì đó...Nhưng điều này sẽ kéo dài them thời gian đủ cho Thomas tẩu tán. Và, có lẽ, họ sẽ biết được lý do tại sao Thomas cần phải gây tội ác với anh trai mình.

-----------------------------------------------------------------------

"Các người có 5 phút để giải thích về sự hiện diện của mình trong văn phòng của tôi!" Người đàn bà đứng tuổi, khoảng 50, hiệu trưởng của trường đạo. Kaito đã nghĩ ra hướng giúp họ thoát khỏi tình huống này, đồng thời khai thác thêm một số thông tin.

"Tất nhiên. Tên tôi là Kaito, còn đây là Gakupo. Chúng tôi là cảnh sát và hiện đang đi điều tra về ngôi trường này. Người này là đồng nghiệp của tôi, anh ta vẫn chưa có đồng phục, vì thế nên mặc tạm bộ cảnh phục của cảnh sát Nhật. Anh ấy là tân cảnh sát." Nghe có vẻ đáng tin cậy. Kaito đưa mắt nhìn Gakupo hàm ý 'Hãy làm theo lời tôi'.

"Rất vui được gặp bà." Gakupo không thể nghĩ gì hơn để làm giảm thiểu sự nghi ngờ của bà hiệu trưởng. Anh đã cố tỏ vẻ lịch sự, đó là điều duy nhất anh nghĩ tới.

"Tại sao các anh lại ở đây? Ai cử các anh tới?" Tuy đã trên dưới 50, nhưng người phụ nữ nảy có chất giọng rất mạnh. Chất giọng của một người lính.

"Sếp của tôi đã cử chúng tôi đến đây. Chúng tôi nhận được tin, có một vài đứa trẻ đã mất tích ít năm trước, và hầu hết trong số chúng đều là học sinh của quý trường. Chúng tôi mong rằng bà có thể hợp tác giúp đỡ chúng tôi trong quá trình điều tra bằng việc cung cấp một vài thông tin." Mọi chuyện vẫn ổn khi họ nói với người đàn bà này họ đang điều tra. Người phụ nữ đứng tuổi này có thể làm gì được họ? Nếu ở đây có một cuộc đối đầu giữa Kaito và Gakupo VS người đàn bà này, phần thắng sẽ thuộc về họ.

"Đúng vậy, đã có nhiều học sinh của trường mất tích một cách bí ẩn. Nhưng tôi không thể giúp gì được cho các cậu. Tôi đơn giản chỉ là một quản giáo bình thường của trường đạo này thôi." Đúng thế, bà ta nhìn có vẻ bình thường. Nhưng có thật là như thế?

"Ôi tệ thật. Well, vì chúng tôi đã xâm phạm vào những giấy tờ trong văn phòng này, nên bà có muốn chúng tôi thực hiện chuyện gì không? Bất cứ chuyện gì cũng được. Chúng tôi chẳng thể quay lại trụ sở mà không mang theo bất cứ thông tin nào được. Đây là một trường từ thiện, chẳng lẽ chúng tôi không thể làm được gì?" Họ cần một hành động chuộc lỗi nào đó để làm cái cớ trà trộn vào trường mà không gây chú ý quá mức.

"Cậu có thể dạy học không?" Tốt. Người đàn bà này không những không đa nghi, mà còn cả tin nữa là đằng khác. Có lẽ vì tuổi tác của bà ta chăng?

"Tôi rất giỏi Toán học, và tôi rất thích được gần gũi với lũ trẻ." Kaito giỏi đều tất cả các môn khi anh còn đi học, nhưng chỉ có Toán là sở thích và là sở trường của anh.

"Tôi có thể quét dọn trường." Gakupo từng đi học ở một trường đạo khi còn bé, nên anh tình nguyện trở thành một lao công. Dù sao thì nó vẫn dễ hơn là làm giáo viên.

"Vậy thì cậu có thể bắt đầu công việc bằng nhiệm vụ lau hành lang trường học, từ nơi cung cấp đồng phục, căn phòng bên trái nơi này. Còn cậu có thể bắt đầu công việc sau bữa trưa. Tôi sẽ hướng dẫn anh phương pháp dạy học. Hãy theo tôi, tôi sẽ chỉ lớp học cho anh." Bà hiệu trưởng dẫn đường cho Kaito và bỏ Gakupo ở lại văn phòng. Gakupo liếc nhìn lần cuối những cuốn ghi chép, và sau một lúc, anh ra ngoài kiếm phòng cung cấp đồng phục.

Anh đã định đi ra ngoài, trước khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Có nên trả lời không? Chỉ còn một mình anh trong phòng này, liệu rằng nghe điện thoại cũng được tính là một tội lỗi? Họ đến trường đạo là để điều tra. Ừm, nhưng nếu anh có thể ném dao về phía người khác, thì anh cũng có thể trả lời điện thoại của người ta.

"A lô?" Gakupo nhấc máy. Nếu đầu dây bên kia vặn vẹo, thì anh sẽ trả lời anh là lao công đang làm việc ở đây, Gakupo định bụng.

"A lô, chào cô Hiệu trưởng Della, tôi là Timothy Polar đây. Biết là đường đột, nhưng từ nay về sau tôi không thể tiếp tục chi thêm bất cứ khoản tiền nào cho cô nữa. Hãy thông báo điều này cho cô nhi viện, được không? Tôi không có nhiều thời gian." Timothy? Khoản tiền? Cô nhi viện? Ông ta đang nói cái quỷ gì thế? Mà ông là ai? Ông ta nói rất nhanh, và còn có vẻ đang thở gấp nữa.

"Ý ông là sao? Khoản tiền nào?" Ông ta đang rất vội, có còn đủ thời gian để trả lời anh không nhỉ? Hi vọng ông ta không cúp máy.

"Khoản tiền tài trợ cho trường đạo chứ còn gì nữa! Nghe này, tôi không có thời gian. Tôi không biết anh là ai và làm gì ở đấy nhưng anh phải nói cho cô Hiệu trưởng rằng tôi sẽ không tiếp tục tài trợ cho trường và cho cô nhi viện nữa." Không một lời tạm biệt, người đàn ông Timothy đó dập máy.

'Có lẽ phải cho Kaito biết điều này trước.' Gakupo nghĩ đó là cách tốt nhất anh có thể nghĩ ra. Kaito rất thông thái, anh ta đã trả lời hết những thắc mắc mà anh đưa ra, và câu hỏi này có lẽ cũng nằm trong khả năng đó.

-----------------------------------------------------------------------

"Ừm...Thời gian gần đây Timothy đầu tư một khoản tiền lớn vào một ngôi trường đạo...rất xa nơi này. Và không chỉ có trường đạo...Timothy còn tài trợ cho cả một cô nhi viện nữa...Nhưng...những khoản tiền đó không dành cho giáo dục hay những thứ có ích cho lũ trẻ...Ừm..."

"Nghe này. Tôi biết cô đang cố gắng câu giờ của chúng tôi. Hoặc là cô nói nhanh lên, vào luôn chủ đề, hoặc tôi sẽ..."

'Tôi sẽ khiến cô ước rằng mình không nên được sinh ra.'

'Tôi sẽ giết bố cô.'

'Tôi sẽ khiến cô trở thành nạn nhân tiếp theo.'

Những cụm từ như thế đã không tuồng ra khỏi miệng Len, bởi vì Rin đã đạp vào chân trái của anh và đè nó. Cô đã làm rất tốt trong vai trò kiềm chế Len.

"Tại sao lại là chân?" Len hỏi nhỏ.

"Bởi lần trước anh đã dặn tôi không được đánh vào đầu, nên tôi đã đạp vào chân anh từ bây giờ." Một câu trả lời có thể chấp nhận được. "Xin hãy tiếp tục." Rin cũng muốn được ra ngoài như Len. Nhưng cô nghĩ bạo lực chẳng bao giờ có thể giải quyết vấn đề. Hầu hết là thế.

"Khoản tiền đó chi trả cho một cuộc thí nghiệm...Một loại công nghệ bất hợp pháp, Thomas đã nói với tôi...Anh ấy biết được Timothy đã chi khoản tiền lớn cho nó...Cho cô nhi viện và trường đạo...Họ dùng những đứa trẻ ở đó làm đối tượng thí nghiệm...Cô nhi viện và trường đạo...Đó là nơi có khả năng cung cấp đối tượng mà không bị phát hiện...Và những đứa trẻ là sản phẩm thất bại của thí nghiệm đó...Sẽ được gửi vào rạp xiếc...Rạp "The Dark Wood Circus"...Những sinh vật ở đó là những sản phẩm thất bại...Đến tận bây giờ vẫn chưa có sản phẩm thành công..."

"Bọn họ đã cố gắng thí nghiệm ra thứ gì?" Những sinh vật ở đó là sản phẩm thí nghiệm thất bại ư? Đó là nguồn lợi lớn cho rạp xiếc khi bọn họ tiếp nhận những vật phẩm đó. Vẫn tốt hơn là vứt đi, có người đã sử dụng chúng. Những thứ vứt đi như chúng nên được nhốt trong những chiếc cũi trong rạp xiếc. Những nhà khoa học điên rố ấy. Bọn chúng đang nghĩ gì chứ? Sử dụng mạng sống của lũ trẻ ấy, cứ như chúng thuộc sở hữucủariêng họ, cứ như chúng là những món đồ chơi của họ.

Và đồng thời điều này cũng nhắc Rin về những gì cô đã quên mất. Rằng người ấy ở rạp xiếc đã cầu cứu cô. Cô đã quên mất gương mặt đẫm lệ của cô ấy chỉ vì vết thương của bản thân cô.

"Cô phải để tôi ra khỏi đây ngay! Tôi hứa sẽ không bắt giữ 'fiancé' (hôn phu) của cô, tôi chỉ muốn cứu những đứa trẻ tội nghiệp ở trong rạp xiếc ấy! Bọn chúng đang bị giam cầm trong những chiếc cũi!". Bây giờ đến lượt Rin cầu khẩn Catherine. Cô không muốn lũ trẻ ấy bị nhốt trong những chiếc cũi sắt kia lâu hơn nữa. Chỉ là...không đúng. Đây là cơ hội để Rin có thể giúp đỡ chúng, và cũng là cơ hội để những đứa trẻ ấy thoát khỏi cảnh ngục tù mà chúng đang phải gánh chịu.

"Lý do mà cô không muốn chúng tôi thoát ra là vì cô sợ chúng tôi sẽ tóm lấy 'fiancé' của cô và tống giam vào tù, nhưng bây giờ thì chúng tôi không còn hứng thú với chuyện đó nữa. Một trong những đứa trẻ là sản phẩm thất bại của cuộc thí nghiệm đã cầu cứu Rin giúp đỡ vào mấy tuần trước, và bây giờ là cơ hội để giải thoát cho chúng." Len cũng cầu xin, với giọng điệu và thái độ mềm mỏng hơn, không còn hung hăn như ban nãy. Catherine lưỡng lự, cô có thể tin tưởng họ? Có lẽ là được.

"Nếu cô không tin, hãy đi cùng chúng tôi. Đi cùng và dõi mắt theo hành động của chúng tôi, cô sẽ thấy yên tâm. Chúng tôi sẽ không cảm thấy phiền đâu." Một lần nữa Rin cầu khẩn. Cô tưởng tượng cảnh bản than sẽ phải sống trong ngục tù một mình, ngày này qua tháng nọ. Còn Len, anh hiểu cảm giác ấy là như thế nào. Bởi thực chất anh đã trải nghiệm những 3 năm dài đằng đẵng như thế. Nhưng đó hình phạt dành cho tội lỗi của anh, còn những đứa bé kia thì vô tội.

"Được thôi." Catherine thở dài. Họ đã thành khẩn như thế, còn lý do gì để cô giữ chân họ lại? Không cần đi theo, Catherine tin tưởng những gì họ nói là sự thật.

"Cảm ơn cô." Catherine bước ra khỏi cửa. Rin chạy vộira ngoài, cô không muốn nghĩ về cảnh tượng mà những đứa trẻ ấy mắc phải thêm một giây phút nào.

"Anh không đi theo cô ấy à?" Cô hỏi Len, người vẫn đang đứng trầm ngâm ở giữa phòng.

"Cô có số điện thoại của trường ấy không?"

-----------------------------------------------------------------------

Gakupo kể lại cuộc gọi ấy cho Kaito nghe, cố không bỏ sót từng chi tiết nhỏ nhất. Họ cho rằng sẽ an toàn nếu nói chuyện trong phòng hiệu trưởng lúc này. Hiện không có ai ở đấy cả, căn phòng vắng tanh.

"Một cuộc gọi từ người đàn ông tự xưng là Timothy Parlor?" Kaito đã nghe về anh ta, ở đâu đó... Oh, Timothy Parlor, giám đốc điều hành công ty sản xuất nấm cục của Anh quốc. Có thông tin rằng em trai ông ta sẽ kết hôn với con gái thị trưởng vào hôm nay.

"Ông ta là ai?" Gakupo vẫn cố gắng kết nối những thông tin anh có được để tìm manh mối nào đó. Quỹ từ thiện, trường đạo, Timothy Parlor, cô nhi viện?

"Đó là giám đốc công ty sản xuất nấm cục lớn nhất Anh quốc. Nếu tôi không lầm thì ở đoàn xiếc của các anh cũng có phục vụ loại nấm của công ty này." Kaito nhớ Rin đã mua nó khi đứng ngoài rạp xiếc, cô ấy bị mùi hương của nấm quyến rũ. Chuyện đó chỉ mới diễn ra cách đây vài tuần thôi, anh không thể nào quên được. Khoan đã, rạp xiếc có phục vụ loại nấm của công ty này. Liệu có sự liên quan gì ở đây không? Rạp xiếc "The Dark Woods circus", cô nhi viện, sự kết nối này là gì?

"Lớp học sẽ bắt đầu trong vòng 15 phút nữa, anh đã xong việc của mình chưa?" Kaito hỏi. Cần phải có bước chuyển mới. Anh mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện bọn chúng sắp làm.

"Tôi chỉ mới bắt đầu. Tôi chẳng thể tìm thấy phòng thay đồ ở đâu cả." Anh đã tốn 10 phút để đi tìm phòng thay trang phục. Bà hiệu trưởng Della ra lệnh quá mập mờ.
Một thanh âm vang lên gián đoạn họ. Không phải tiếng khóc, không phải tiếng bước chân, mà là tiếng chuông điện thoại. Họ nhìn nhau trong chốc lát và cùng bật ra một ý nghĩ. "Đột nhập vào căn phòng một lần nữa và bắt lấy cú điện thoại đó."

"Xin chào. Tôi là Timothy..." Giọng nói này là của Len. Anh đã chẳng thể lừa được Kaito. Còn Kaito, anh rất bất ngờ khi nghe thấy tiếng người bạn của mình. Trời xui đất khiến ra sao mà Len lại gọi đến khi Kaito có mặt ở đây? Một sự trùng hợp kỳ lạ. Về phần Len, anh đột nhiên quên béng họ của Timothy.

"Len? Là cậu phải không? Tại sao cậu lại gọi đến đây? Và tại sao cậu lại tự nhận mình là Timothy Parlor?" Anh có nghe nhầm không? Len nghĩ anh đã nghe thấy giọng của Kaito, và anh không tin vào tai mình. Kaito đang làm cái quái gì ở đấy? Và tại sao cậu ta cũng biết cà hai đang đề cập đến cùng một Timothy?

"Cô có chắc là số này không?" Len hỏi Catherine. Anh đã sử dụng điện thoại ỏ trụ sở cảnh sát, trong khi Rin đi đến chỗ rạp xiếc. Len đã cho rằng cuộc trò chuyện này sẽ ngắn thôi, nhiều nhất là một phút, sau đó anh sẽ đuổi theo Rin. Nhưng khi nhận ra Kaito là người bắt máy, cuộc trò chuyện này không còn đơn thuần là vài giây nữa, mà là một cuộc trò chuyện dài, rất dài là đằng khác.

Rin + Một mình + Dark Woods circus + Những kẻ lạ mặt không đáng tin = tồi tệ

"Xin lỗi Kaito nhưng tôi không có nhiều thời giờ. Hãy nói chuyện với Catherine!" Len đưa điện thoại cho Catherine, đoạn anh đuổi theo Rin đến rạp xiếc, trong lòng thầm khấn chưa có chuyện gì xảy ra với cô.

"A lô? Len! Ai là Catherine? Này, cậu bỏ mặc tôi như thế này sao?" Kaito cố gắng kiểm soát giọng nói. Anh đang ở trong một trường học nhỏ, và bất cứ ai cũng có thể nghe thấy anh. Đặc biệt là hành lang, nó sẽ vang vọng khắp ngõ ngách trong trường.

"Tôi là 'fiancée' của Thomas. Tôi biết mọi thứ anh ấy biết nên tôi sẽ giải đáp thắc mắc của anh." Lần này, Catherine không còn chậm rãi như trước nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top