Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XXXVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày 3 tháng 3 năm 1890

Đám cưới sẽ diễn ra trong vòng 7 tiếng đồng hồ nữa. Họ có tất cả thời gian trên thế giới này để dò hỏi thông tin. Vấn đề mà họ đang gặp phải, nó rất khó để điều tra được, vì bạn không thể khẳng định chắc chắc nó là một vụ án.

Rin và Len thưởng thức đồ uống của họ ở quán cà phê ngoài trời, và Len cố gắng không để ý đến xung quanh. Rất khó. Len đã mang cánh tay giả của mình, nhưng một số người vẫn nhận ra anh. Họ cứ nhìn chằm chằm vào anh và xì xào bàn tán. Khuôn mặt của anh quá dễ nhận biết, và đó không phải là điều hay. Tin tức lan truyền rất nhanh chóng. Len biết rằng ông thị trưởng không muốn nhìn thấy mặt anh ở bất cứ nơi nào trong thành phố, và nếu ông ta nghe 'tin đồn' rằng anh đang ở Anrosia, hẳn ông ta sẽ cho người thắt chặt an ninh khu vực này, điều mà sẽ gây bất lợi hoàn toàn cho việc đi vào dự đám cưới. Không giống như vụ án đầu tiên, nó quá dễ dàng để thâm nhập vào bên trong bữa tiệc. Thu hút quá nhiều sự chú ý là một điều tồi tệ.

"Uống hết sôcôla nóng của cô và đi thôi. Ở lại một chỗ quá lâu không phải là một điều tốt lành đâu." Rin đoán được cảm nhận của Len vào lúc này. Mọi người nhìn chằm chằm vào anh, cô hiểu điều đó. Vì thế cô uống hết phần sôcôla nóng của mình trong bốn ngụm và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Len đặt tiền lên bàn và họ bước ra khỏi quán cà phê như không có chuyện gì cả.

"Tôi nghĩ tôi nên xem xét đến chuyện cải trang khi chúng ta tiến hành điều tra vụ án này." Rin đồng ý. Giải quyết được vụ án này là một vấn đề lớn. Rin đọc báo hằng ngày, và cô luôn nhìn thấy Len ở phần Headline (chủ đề chính nổi bật của tờ báo, thường là ở ngay trang bìa). Không phải là luôn luôn, nhưng, chỉ cần nằm ở trên phần Headline có thể giúp bạn trở nên nổi tiếng trong vòng vài ngày, ở trên Headline thường xuyên khiến khuôn mặt của bạn có thể gây được ấn tượng và trở thành dấu ấn khó phai trong đầu mọi người.

Như vừa rồi anh nói, Len bước vào shop, và khi anh bước ra, Len chỉ đội một chiếc nón đơn giản. Rin nghĩ anh sẽ mua thứ gì đó giống 'cải trang' hơn, nhưng thay vào đó anh chỉ mua một cái mũ bằng da thuộc.

"Có quá nhiều phụ kiện đi cùng không phải là tốt đâu. Nó sẽ chỉ thu hút nhiều thêm sự chú ý." Len đoán Rin đang nhìn chằm chằm vào anh với một câu hỏi lớn trong đầu 'Nhiêu đó đủ không?'

"Dù sao thì, hãy bắt đầu điều tra thôi."

Họ đi trong vòng 1 tiếng 30 phút. Sau một vài phút đi bộ nữa, Len dừng lại ngay trước công viên, nơi sẽ diễn ra lễ cưới. Tất cả mọi thứ trong thật nổi bật, công viên lung linh bởi những vật trang trí màu trắng và đỏ. Những chiếc ghế gỗ sơn trắng được xếp thành 5 hàng, với những dải ruy băng màu bạc cột trang trí. Những đóa hoa hồng đỏ đã được chuẩn bị trước. Nến đã sẵn sàng để được thắp sáng, đám cưới sẽ đón rất nhiều khách tham dự, sẽ rất khó để thực hiện một vụ giết người. Hoặc đó không phải là một vụ giết người mà là một vụ cướp diễn ra vào ban đêm. Có một sân khấu nhỏ, với một bức vẽ hình cô dâu và chú rể. Thomas & Catherine.

Len để ý thấy công viên là một bãi đất trống. Làm thế nào để hung thủ có thể thực hiện được một vụ giết người ở đây nhỉ?

"Anh đã tìm thấy cái gì chưa?" Len vẫn tiếp tục nhìn bao quát công viên, và Rin tự hỏi không biết anh đã tìm thấy cái gì khả nghi chưa.

"Không hẳn. Tôi chỉ muốn biết làm thế nào để người ta có thể làm điều đó ở nơi công cộng." Bây giờ Len mới để ý đến nó, anh nói đúng. Mọi thứ trông như không thể nào xảy ra được. Rin bắt đầu tự hỏi đây có thực là một vụ án không. Well, bây giờ họ nhận ra một điều. Bây giờ đã quá muộn để có thể quay trở lại căn biệt thự.

"Các bạn là ai vậy?" Một người phụ nữ hỏi sau lưng họ. Họ đã đứng nhìn công viên hơn 2 phút rồi. Rin và Len quay người lại cùng lúc và, ngay lập tức, Len nhận ra đó là cô dâu. Làm sao anh biết được? Bởi vì gương mặt của cô có vẽ trên sân khấu trong công viên.

"Tôi nhận được thư mời." Len đưa cho cô ta một phong thư, và nghĩ đây là lúc để dò hỏi. "Và tôi nghĩ công viên là một nơi tuyệt vời để tổ chức đám cưới." Len nhận xét thêm vào để tỏ ra 'sự thân thiện' của anh. Len cầu mong cô ấy không nhận ra anh thực sự là ai.

"Vâng. Nhưng thật tồi tệ, đám cưới sẽ bị hoãn lại." Catherine cúi mặt xuống, ảo não, phiền muộn, và buồn bã. Cô nhìn lên bầu trời, những đám mây đen đang kéo tới, có thể chốc nữa trời sẽ mưa. Họ sẽ không thể tổ chức đám cưới nếu trời đổ mưa.

"Tôi rất xin lỗi vì bạn đã vượt qua quãng đường dài để đến nơi này mà không có gì cả. Nhưng đừng lo. Nó sẽ chỉ bị hoãn lại một ngày. Tôi không nghĩ nó vẫn sẽ tiếp tục mưa vào ngày mai." Rin có cảm giác gì để ở tay cô. Nước. Từng giọt nước rơi từ trên trời xuống, còn được gọi là mưa. Nó chưa hẳn là 'mưa', chỉ là hơi lất phất.

"Ôi trời..." Catherine nhìn về phía công viên, sân khấu, những chiếc ghế, những bông hoa hồng, chúng sẽ bị ướt hết, và những người phục vụ không có mặt ở đây để đưa chúng vào nơi khô ráo. Thật bi thảm.

"Cô có muốn chúng tôi giúp một tay để đưa mọi thứ vào chỗ khô ráo không?" Len đề nghị, đây là cơ hội tốt để tạo ấn tượng đẹp cho người khác.

"Ồ không, tôi không thể để khách làm..."

"Vậy là cô mong chúng tôi trở về nhà trọ và không làm gì cả? Hãy để tôi giúp cô. Tôi tin rằng cô cũng sẽ làm như thế nếu cô dự đám cưới của tôi." Catherine đang còn lưỡng lự thì Len đã vào trong công viên và mang một số bình hoa hồng đi.

"Chúng ta sẽ để chúng ở đâu bây giờ?" Rin bước theo Len và cầm một số bình hoa như anh đang làm.

"Hãy để ở nhà tôi." Catherine cười, cô rất vui khi có người tốt bụng đến nỗi tình nguyện giúp đỡ cô. Hoặc chí ít cô đã nghĩ như thế.

--------------------------------------------------------------------------

Trời sắp mưa, liệu cái rạp của đoàn xiếc có thể đứng vững khi trời mưa không nhỉ? Có thể là được, nhưng cũng có thể nó không chống vững được nếu trời có mưa to kèm theo bão. Kaito mở dù và bảo vệ tập tài liệu của anh. Kaito đã hứa sẽ đưa nó cho Gakupo. Anh ta có thể đang đợi ở trong rạp ngay lúc này.

Anh bước vào rạp, và đưa mắt tìm Gakupo. Để tìm một người như anh ta không phải khó. Gakupo mặc bộ đồ y hệt như lúc trước hai người gặp nhau.

"Tôi đã nói là tôi sẽ tới mà." Kaito đưa anh ta thấy tập tài liệu bằng da trên tay anh. Những thông tin anh kiếm được đang nằm trong đó, và Gakupo không thể đợi thêm phút nào nữa để nhìn những gì Kaito kiếm được.

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?" Có một vài người ở đây, là người của đoàn xiếc. Liệu nó có ổn không khi nói chuyện như thế ở nơi công cộng?

"Hãy đến nơi đặt những chiếc lồng, nơi mà chúng tôi lưu giữ những 'sinh vật kỳ lạ'. Mọi người ít khi lui tới đó." Gakupo dẫn đường, tập tài liệu nằm trong tay anh. Liệu những thứ bên trong tập tài liệu này có thể giúp anh tìm ra em gái?

Đúng như dự đoán, nơi đây hoàn toàn im ắng. Kaito bị xao nhãng một chút, vì anh đang bị bao vây bởi 10 sinh vật kỳ lạ. Khoan đã, 10? Không phải là 11 à? Với một người có trí nhớ siêu phàm như anh, chắc chắn không thể nào nhầm lẫn được. Vả, chuyện đó không quan trọng. Đã đến lúc phải giải thích cho Gakupo một vài thứ anh nhận ra trong quá trình tìm kiếm thông tin.

"Em gái của anh mất tích vào ngày 25 tháng 6. Anh đã báo với cảnh sát chuyện này rồi, đúng không? Sau khi nhận được thông tin, tôi nhận ra có rất nhiều đứa trẻ khoảng 7-13 tuổi cũng biến mất như thế. Tôi nhớ em gái của anh 12 tuổi, cùng độ tuổi với những đứa trẻ bị mất tích khác." Gakupo nhìn vào những tờ thông tin. Tất cả bọn chúng đều còn rất nhỏ. Đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

"Anh có nghĩ có cái gì liên quan đến giữa bọn trẻ với em gái anh không? Ngoài chuyện chúng đều là trẻ con?" Có cái gì không ổn. Không thể nào có một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ lùng như vậy, khi mà tất cả những người bị mất tích trong danh sách đều là trẻ con.

"Ừm. Trường đạo. Bọn chúng đều học ở đó. Tôi đang định sẽ đến đó hỏi thăm một số thông tin. Có thể họ biết một vài thứ." Trường đạo là ngôi trường dành cho trẻ em, một chương trình từ thiện được điều hành bởi một người phụ nữ lớn tuổi. Kaito được đi học ở trường nhà nước vì cha mẹ anh có đủ tiền, vì thế anh chưa từng bước vào Trường đạo.

"Tôi sẽ đi với anh." Đó không phải là một lời đề nghị, nó giống như một lời cầu xin hơn.

"Tôi không phiền chuyện anh sẽ đi cùng, nhưng còn chủ nhân của anh?" Một sự giúp đỡ không bao giờ là điều tai hại. Hai người luôn luôn tốt hơn là một.

"Tôi không phải là ngôi sao của rạp xiếc, vì thế họ không phiền hà chuyện đó đâu. Ngôi trường đó ở đâu?" Anh ấy đang tiến đến một bước trong việc tìm người em gái bị mất tích, và có thể là nó.

"Phải đi bộ rất xa mới tới được đó, có thể là mất 4 tiếng. Chúng ta phải đi ngay trước khi thời tiết trở nên xấu hơn."

--------------------------------------------------------------------------

Rin di chuyển chiếc ghế cuối cùng. Cô bị ướt như chuột lột, nhưng lại đạt được một thứ khác có giá trị. Sự tin tưởng của Catherine, cô ấy đã không nghĩ họ là người xấu. Rin cảm thấy áy náy khi cô phải làm một việc tốt chỉ để họ có thể điều tra cô ấy. Len, người đã đoán được 'cảm giác tồi tệ' của Rin ngay lúc này, vỗ nhẹ vào vai cô và nói nhỏ.

"Cô sẽ làm như thế nếu cô ở đó, đúng không?" Đúng thế. Rin cũng sẽ giúp cô ấy, kể cả khi cô biết mình sẽ bị ướt.

"Nếu cô muốn thay quần áo thì tôi có đồ, nhưng tôi không chắc nó sẽ vừa với cô." Catherine mời họ uống trà nóng và để họ ngồi gần lò sưởi để ngăn bất cứ ai trong số họ bị cảm lạnh.

Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng ở góc phòng. Bây giờ thì căn phòng khách đã bị lấp đầy bởi những món đồ đám cưới, đặc biệt là ghế. Rin không thể tin rằng nó vừa đủ. Ghế, bàn, hoa hồng, tất cả mọi thứ. Nhà của cô ấy nhỏ hơn Rin nghĩ. Nó có khi chỉ bằng một nửa nhà trọ của Miku.

"Tôi xin lỗi tôi khiến các bạn gặp nhiều rắc rối quá, trong khi tôi còn không biết tên của hai người." Đó có phải là một ý tưởng đúng khi cho cô ấy biết tên anh không nhỉ? Mong rằng đó là một ý kiến tốt. Chỉ trong trường hợp Len không cho người ta biết họ của anh.

"Tên tôi là Len, còn đây là..." Bảo rằng là 'trợ lý' thì không ổn. Nói như thế chỉ tổ khiến người ta tò mò mà hỏi nhiều thêm. "Bạn. Tên cô ấy là Rin. Cô không phiền nếu tôi cho thêm một người nữa đến dự đám cưới của cô chứ?" Anh không nói dối, Rin là bạn của anh. Người mà anh biết rõ về họ thì đó đương nhiên là bạn của anh.

"Sau những gì bạn đã làm cho tôi thì tôi không ngần ngại để bạn mời thêm 100 người nữa đến đám cưới của tôi đâu." Cô ấy mỉm cười. Cuộc điều tra bắt đầu, ngay bây giờ.

"Cô quen với người ấy từ khi nào, cô và Thomas? Từ bức vẽ ở chỗ kia, tôi đoán hẳn cô biết anh ta từ khi cô mới có trí nhớ." Len nhìn bức tranh, nó có hơi ướt một chút, nhưng vẫn có thể coi được.

"Được 6 năm. Tôi đã từng là thư ký ở công ty sản xuất nấm cục của anh ấy, vì thế, chúng tôi gặp nhau."

"Tôi đã từng ăn nấm cục của công ty anh ta, nó rất ngon."

"Vậy là, hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên?" Catherine đỏ mặt khi nghe anh nói, như có ý là đúng. Đó đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

"Tôi luôn nhớ về nó, giống như mọi thứ chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Tôi đang đi xuống cầu thang thì bắt gặp Thomas. Anh ấy đã nói chào buổi sáng và hỏi công việc như thế nào. Tôi để ý khuôn mặt của anh ấy và nhận ra đó là giám đốc của công ty. Vì thế tôi chào anh ấy theo đúng quy tắc của một nhân viên. Vài giây sau anh ấy cười khúc khích. Anh ấy không phải là giám đốc mà là CEO. Tôi thề là Thomas nhìn rất giống giám đốc, và anh ấy nói với tôi rằng giám đốc công ty, Timothy, là người anh em sinh đôi của anh ấy. Anh ấy lừa tôi rất giỏi. Tôi đã không thể nào phân biệt ai là ai. Nhưng bây giờ thì tôi có thể." Tuyệt vời. Catherine đã nói cho họ nhiều thông tin hơn mức cần thiết. Phần nào đó trong Len vẫn còn muốn biết thêm nhiều hơn nữa. Có thể bất thình lình ông thị trưởng vào trong và đá họ ra khỏi nhà ông ta, nhưng Len vẫn muốn biết nhiều hơn.

"Vậy là hai người trở thành bạn của nhau ngay lập tức? Tôi cũng muốn được làm bạn với anh ta nếu anh ấy có mặt ở đây."

"Tôi tán thành. Tôi rất vui vì đã gặp anh ấy ở trên cầu thang. Tôi rất thất vọng khi đám cưới bị hoãn lại, nhưng cuối cùng..." Họ nghe thấy tiếng cửa mở. Len thầm khấn trong lòng đó không phải là ông thị trưởng. Còn rất nhiều chuyện anh cần phải biết.

'Làm ơn...rằng đó không phải là ông ta.' Len đã sẵn sàng để nhảy ra ngoài cửa sổ nếu ông thị trưởng bước vào. Họ đang ở tầng hai, nó không cao lắm. Đợi chút, còn Rin thì sao? Ý nghĩ của anh lập tức tan biến khi anh thấy người vừa bước vào.

Người thanh niên đó bước vào trong phòng, anh ta trông rất quen thuộc. Đột nhiên Len nhớ đến bức vẽ đặt ở góc phòng, đó là chú rể. Thomas. Len rất muốn thở phào ra một tiếng, nhưng như thế sẽ khiến họ nghi ngờ.

"Chúng ta có khách à?" Giọng nói của anh ta có vẻ thân thiện, giống như miêu tả trong câu chuyện của Catherine.

"Họ đã giúp em đưa mọi thứ vào trong nhà khi trời bắt đầu mưa. Đó là một sự trợ giúp lớn." Thomas nở một nụ cười như một lời cảm ơn. Sau đó nụ cười ấy biến mất.

"Tôi xin lỗi vì đám cưới buộc phải hoãn lại." Thomas nói có vẻ như anh đã gây nên tội gì đó.

"Đó không phải tại anh mà là vì trời mưa. Để em đi vào lấy thêm ít trà." Catherine đứng dậy và đi vào bếp. Len nghĩ, Catherine đã không nhận ra anh, liệu Thomas có nhận ra?

"Hẳn anh phải là người rất may mắn khi lấy cô ấy làm vợ. Cô ấy vừa mới kể lại chuyện hai người gặp nhau." Len mở ra một cuộc đối thoại/điều tra khác. Bây giờ, là từ một nguồn tin khác.

"Well, tôi đã lừa rất nhiều người rằng tôi là chủ nhân. Một lần, tôi đã mắng một nhân viên và anh ta đã nghĩ tôi là chủ nhân. Nó rất tức cười. Nhất là khi họ đoán được tôi không phải anh ấy." Anh ta trông như đã có một khoảng thời gian thoải mái để lừa người khác.

"Vậy ra anh trông giống hệt người anh của mình?" Thomas gật đầu.

"Không ai có thể phân biệt được hai anh em chúng tôi, kể cả cha mẹ chúng tôi đôi lúc cũng nhầm lẫn. Chúng tôi khác nhau hoàn toàn về tính cách, nhưng gương mặt thì rất giống nhau. Thật sự rất hài hước khi nhìn thấy gương mặt bối rối của người khác."

Len nhìn xung quanh căn phòng, anh cần phải hỏi gì nữa? Anh không thể hỏi bất cứ thứ gì cá nhân, như là, làm thế nào mà anh trở thành CEO khi anh trai của anh lại là chủ nhân công ty ấy?

"Dù sao thì tôi cũng rất biết ơn khi anh đã giúp Catherine đem những món nội thất vào trong nhà. Tôi có thể đền ơn các bạn bằng cách nào đây?" Một lời đề nghị? Thật tuyệt vời. Len đã nảy ra một ý tưởng trong lòng anh ấy.

"Có chứ. Anh có phiền không nếu tôi muốn đi tham quan ngôi nhà của anh? Thật là một ngôi nhả độc đáo, và tôi rất có hứng thú với những món đồ nội thất ở đây." Nói xạo, Rin nghĩ thầm. Nếu anh có hứng thú với những thứ đồ nội thất trang trí, tại sao anh không mua vài thứ và để nó ở trong ngôi biệt thự của anh?

"Anh muốn đi tham quan ngôi nhà nhỏ của tôi?"

"Trời vẫn chưa hết mưa và tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện khi chúng ta đi vài vòng căn nhà. Tôi không mang theo dù, nhưng nếu anh không muốn, thì tôi sẽ quay về nhà tr..."

"Không, không, không phải tôi không muốn hai người đi tham quan nhà tôi. Tôi chỉ không biết anh có thể nhìn thấy thứ gì ở đây. Nếu mọi người muốn như vậy, tôi sẽ rất vui khi được làm hướng dẫn viên của mọi người vào hôm nay." Hay lắm. Len nghĩ.

"Được. Anh có biết chơi nhạc cụ gì không? Tôi rất thích âm nhạc." Len cố nói bình thản để Thomas không nghi ngờ anh. Một người lạ mặt đột nhiên đề nghị được tham quan nhà anh, đó thực sự rất mờ ám.

"Vậy là chúng ta có một điểm chung. Tôi rất thích chơi đàn violin trong lúc rỗi rãi. Hãy đến nơi đó trước, phòng âm nhạc."

-----------------------------------------------------------------------
Ghi chú:

Trường đạo: được dùng để chỉ những ngôi trường của đạo Kitô, do Giáo hội Công giáo lập nên, để dạy học miễn phí cho trẻ em, hầu hết là con em tầng lớp hạ lưu. Hiệu trưởng, giáo viên và quản lý ký túc xá đều là người của nhà thờ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top