Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XXXVIII: Cái bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thi thể của Thomas đã được chuyển đến bệnh viện để tiến hành giải phẫu. Sáng hôm sau thì người ta sẽ tiến hành chôn cất anh, vào cái ngày lẽ ra là ngày vui của hai họ. Bây giờ, nhà của Thomas tiếp tục rơi tĩnh lặng. Bởi tất cả mọi người đều bận bịu cho việc tìm kiếm bất cứ thứ gì họ cho là khả nghi ở xung quanh nhà anh, chẳng ai hơi đâu vào đó nữa.

Nhóm Rin phải đợi 20 phút để được vào thẩm vấn. Tất cả viên cảnh sát ở đây phải làm báo cáo tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra cùng với một số thủ tục khác, khiến cho họ vốn đã rất bận rồi thì bây giờ gặp vụ án lại càng bù đầu hơn. Sau 20 phút, các nhân chứng/nghi phạm được vào phòng thẩm vấn.

"Lúc đó, tôi đang nấu ăn trong bếp. Tôi nghĩ anh ấy ở cùng bọn họ, nhưng không phải...Tôi đã gọi anh ấy rất nhiều lần, nhưng không nghe thấy trả lời, nên tôi rất lo lắng. Tôi tìm kiếm anh ấy khắp nơi, và sau đó tôi tìm ở sau nhà. Ngay khi phát hiện anh ấy trong tình trạng như thế, tôi liền gọi điện báo cảnh sát. Mọi chuyện sau đó thì như các ông đã biết." Catherine khóc nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nhưng cô vẫn cố gắng kể lại mọi chuyện cho cảnh sát. Hiện giờ, cảnh sát đang tiến hành phỏng vấn cả nhóm Rin. Sau Catherine sẽ đến lượt Len kể lại mọi chuyện.

"Các anh nghĩ rằng hung thủ sau khi ra tay sẽ gọi điện báo cảnh sát ư?" Ông thị trưởng bất mãn. Ông ta cho rằng thủ phạm sẽ không bao giờ gọi điện cho cảnh sát để khai báo về vụ án. Trừ khi nó nằm trong kế hoạch của hắn.

Bầu không khí hiện đang rất căng thẳng. 5 con người ngồi trong phòng luôn cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Mọi người đều phải đối diện với viên sĩ quan cảnh sát. Rin có thể nghe thấy tiếng tim cô đập liên hồi. Khung cảnh thế này làm cô cảm thấy lo lắng. Rin biết cô vô tội, nhưng lo lắng thì không chứ, đúng không?

Len và ông thị trưởng vẫn chưa ngừng đấu mắt với nhau. Họ đã sẵn sàng để tiêu diệt đối phương, bất cứ giây phút nào họ có thể. Rin sẽ không ngạc nhiên nếu thấy Len lăm lăm con dao trong tay và đâm chết ông thị trưởng. Hoặc là giết ông ta theo cách nào khác.

"Tôi hiểu...Cô có thấy ai khả nghi ở khu vực xung quanh đó không?" Cảnh sát tiếp tục hỏi.

"Không, không có ai khả nghi cả. Nhưng..." Catherine nhìn Rin và Len. Cô nghi ngờ cặp đôi đã 'giúp đỡ' cô mang đồ vào nhà. Cô ấy có lý lẽ khi nghi ngờ họ. Len không ngạc nhiên về chuyện đó, anh vô tội.

"Hai người bọn họ đã đề nghị giúp đỡ tôi. Tôi thắc mắctại sao, nhưng..." Nhìn họ không có vẻ gì gọi là xảo trá. Rin và Len 'trông' rất thân thiện, nhiệt tình khi họ đề nghị giúp đỡ cô, và cách nói chuyện thì vô cùng lịch sự, lẽ nào họ đang có âm mưu gì mà cô không biết?

"Tất nhiên là thế. Ta sẽ không ngạc nhiên nếu mi đã ra tay giết chết con rể ta. Ta đã cảnh cáo mi không được tham dự vào lễ cưới của con gái ta, nhưng mi lại có mặt ở đây. Mi không còn gì để nói đâu, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi: Chính mi đã giết Thomas." Ông thị trưởng giận dữ hét lên.

"Người ta không xác định hung thủ dựa vào sự nghi ngờ, mà dựa vào động cơ và chứng cứ buộc tội hắn." Len nhìn ông thị trưởng với ánh mắt ngụ ý 'Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ trở thành kẻ sát nhân thật đấy.' Không kể mức độ đáng ngờ như thế nào, người ta không thể bắt giữ một công dân khi không trong tay anh ta không hề có bằng chứng buộc tội người công dân ấy.

"Đúng thế. Câu hỏi tiếp theo. Hãy kể lại mọi chuyện mà anh đã chứng kiến." Viên cảnh sát hỏi Len.

"Câu chuyện của tôi tương tự như của người trợ lý. Anh đã nghe cô ấy kể hết mọi chuyện rồi, câu chuyện của tôi không khác biệt mấy. Tôi biết bản thân đang bị thẩm vấn, nhưng tôi có thể hỏi anh một câu: Anh đã tìm thấy manh mối nào trên người nạn nhân chưa?" Len đã nắm trong tay một bằng chứng quan trọng. Rất dễ, nhưng vẫn chưa đủ để anh có thể khẳng định ai là hung thủ.

"Chưa. Và đó là lý do tôi phải thẩm vấn mọi người lúc này."

'Thẩm vấn như thế này sẽ chỉ dẫn vụ án đi vào bế tắc.' Len nghĩ thầm. Anh thẩm vấn mọi người để tìm ra chứng cứ buộc tội họ. Anh nghĩ họ sẽ nói ra ư? Anh nghĩ họ sẽ tự chui đầu vào rọ ư? Nếu anh tìm chứng cứ buộc tội theo kiểu này, hoặc anh là thủ phạm, hoặc anh là một thám tử thiên tài.

"Tôi đã xem xét thi thể, và tôi nghĩ quá trình gây án có thể như sau. Khuôn mặt Thomas bị úp xuống mặt đất. Thời gian tử vong là khoảng 5 tiếng trước, lúc đó chúng tôi vẫn còn ở trong nhà trọ. Sau khi Thomas rời khỏi phòng nhạc, chúng tôi trở về nhà trọ. Lúc đó trời mưa rất lớn, tôi thắc mắc vì sao anh ta lại ra ngoài vào thời tiết như vậy, ở sau nhà anh ta. Catherine có thể giết anh ta, tôi nói có thể. Tôi để ý thấy khi Thomas ngã xuống đất, mặt anh ta úp xuống, nhưng trên vai và sau đầu lại dính đầy bùn. Điều đó có nghĩa phần trước thân anh ta cũng dính bùn. Nguyên nhân tử vong là vết thương ở sau đầu, và cách thức gây án là..." Len định nói cách thức gây án, nhưng đột nhiên có người nào đó xông vào phòng.

Đó...đó là Thomas sao? Không phải, anh ta trông rất giống Thomas, nhưng Thomas đã chết rồi, vì thế anh ta chỉ có thể là người anh sinh đôi của Thomas, Timothy. Gương mặt thảng thốt cho thấy có vẻ anh ta đã nghe tin về cái chết bi thảm của người anh trai duy nhất của anh rồi.

"Điều đó là thật sao?" Người thanh niên mới đến, với giọng run rẩy, anh hỏi. Hai người bọn họ là sinh đôi, giống nhau như đúc, Len không thể nhận thấy được sự khác biệt. Ngoại trừ khi Kaito ở đây.

Không ai trong số họ trả lời, nhưng bởi chính sự im lặng này đã cho anh ta biết câu trả lời. Không cần phải trả lời nữa, mọi chuyện đã rõ như ban ngày.

"Em đã ở đâu?" Catherine hỏi.

"Em vừa mới từ Đức về, em đã nghĩ sẽ đến tham dự đám cưới của anh chị kịp lúc. Nhưng ra công viên, không thấy có tiệc tùng gì ở đó nên em đã đến nhà anh Thomas. Em đã thấy pháp y và cảnh sát, nên linh cảm thấy chuyện không lành." Timothy kể lại.

"Anh có thể tiếp tục câu chuyện." Viên cảnh sát nhắc nhở Len. Len định tiếp tục, nhưng một ý nghĩ đã loé lên trong đầu anh. Vụ án này không đơn giản như anh tưởng.

"Vậy ra anh đã nhìn thấy cảnh sát và pháp y, cách đây 10 phút?" Len biết anh đã đi lạc đề, nhưng câu hỏi này sẽ là mồi nhử cho thủ phạm chui vào cái bẫy do chính anh sắp đặt nên.

"Um, đúng vậy. Tôi đã về đến ga cách đây 15 phút, sau đó tôi đến công viên, và chạy nhanh đến nhà anh Thomas." Có gì đó xảy ra ngoài chủ đề của cuộc trò chuyện à? Chỉ là anh ta không biết mình đã rơi vào cái bẫy của Len.

"Tôi không giỏi Toán, nhưng tôi biết chắc một điều. Cảnh sát và pháp y đã rời khỏi hiện trường vụ án cách đây nửa tiếng, và hiện tại căn nhà ấy không còn ai. Làm thế nào mà anh biết cảnh sát đã ở đó, quanh nhà của người anh trai xấu số của anh kia chứ? Họ đã rời đi từ rất lâu rồi." Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Tất cả mọi người quay sang nhìn Timothy, hay là...?

"Tôi nói đúng không Timothy, à không, phải là Thomas chứ nhỉ?" Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Nạn nhân đã chết kia không phải là hôn phu của Catherine, Thomas, mà là em chồng của cô, đồng thời cũng là giám đốc công ty nấm cục đứng đầu Anh quốc, Timothy. Có nhiều khả năng vì muốn chiếm đoạt công ty mà Thomas đã ra tay thủ ác với em trai mình, để được trở thành giám đốc. Đó là những gì Len suy đoán.

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trước vụ án, nhưng có vẻ anh đã giết Timothy. Hiện trường là sân sau nhà anh. Anh đã nuôi sẵn ý định giết anh trai mình, nên đã hẹn Timothy ra sau nhà. Nhưng không may cho anh là chúng tôi đến, và đã đề nghị được tham quan ngôi nhà. Nếu như lúc đó anh ra khỏi nhà thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Nên anh đã sử dụng một vật làm hung khí để giết nạn nhân và vật đó sẽ được nước mưa phi tang."

"Vật mà nước mưa có thể phi tang? Đó là vật gì?" Rin ngạc nhiên. Làm sao nước mưa có thể làm được?

"Đất sét. Chỉ cần ném một cục đất sét to và nặng xuống đầu Timothy đang đứng ở dưới đất. Sức nặng của đất sét đủ để giết chết nạn nhân trong một cú, và mưa sẽ khiến cho đất nhão ra thành bùn. Vậy là hung khí đã được phi tang."

Mọi chuyện đã sáng tỏ. Thủ thuật quá đơn giản. Chỉ cần ném đất sét xuống đất là đã có thể giết chết Timothy. Đó là lý do vì sao sau đầu và vai anh ta có dính bùn. Mọi người chết lặng sau khi nghe Len trình bày về vụ án. Thomas từ từ lùi ra khỏi phòng.

Anh ta định chạy trốn! Len đã nhận ra điều đó, và viên cảnh sát cũng thế.

"Các người không hiểu gì đâu. Tôi phải làm như thế. Hắn ta đã gây cho tôi quá nhiều chuyện." Anh ta lùi ra cửa, sẵn sàng cho cuộc chạy trốn. "Anh xin lỗi, Catherine." Thomas mở cửa và chạy ra ngoài.

"Anh định đi đâu?" Len và viên cảnh sát định truy đuổi Thomas, nhưng bất thình lình lối đi bị chặn đứng lại, khiến cả hai không thể ra ngoài.

"Tôi chấp nhận sẽ trở thành một phần của vụ án này, và tôi sẽ không để bất kỳ ai trong số chúng ta được phép rời khỏi đây."

-----------------------------------------------------------------------

Lũ trẻ đang nhìn hai người họ với con mắt tò mò. Có 6 câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu chúng: họ là ai, tại sao họ lại ở đây, họ định làm gì, khi nào họ bắt đầu tấn công, làm thế nào mà họ có thể đi vào trong này được khi ở ngoài kia là một lũ chó canh cổng rất hung tợn, và họ đến từ đâu.

"Đáng nhẽ chúng ta nên ghé vào chỗ nào đó cho anh thay đổi quần áo." Kaito thở dài. Hiện tại người ta đang nhìn anh như thấy một sinh vật lạ, chỉ vì anh đang đi cùng một samurai.

"Như vậy thì có liên quan gì đến chuyện chúng ta đến gặp hiệu trưởng trường đâu. Mà căn phòng ấy ở đâu?" Gakupo giấu thanh kiếm của anh dưới lớp áo dày. Có rất nhiều người đang nhìn họ. Gakupo không quan tâm, anh từng như thế khi biễu diễn trong rạp xiếc. Bởi rạp xiếc là nơi để người ta đến xem.

"Tôi nghĩ là phòng này. Cánh cửa của nó khác với những phòng còn lại." Kaito gõ cửa. Không có ai trả lời, nên Kaito tự tiện vào trong phòng mà không cần xin phép.

Một căn phòng được bao trùm bởi các tủ sách, một bộ bàn ghế và còn có cả thảm trang trí. Rèm cửa màu đỏ thẫm được khép kín, ngăn không cho ánh sáng từ bên ngoài vào. Nhưng nó cũng không quá tối bởi có hai cây đèn vẫn còn chiếu sáng.

"Có thể chúng ta đã vào nhầm phòng, hãy trở ra thôi." Gakupo nói. Không có ai ở đây, vậy họ sẽ nói chuyện với ai?

"Không, không hẳn." Kaito nhìn những cuốn sách được đặt trên kệ tủ. Tuy không tinh ý như Len, nhưng anh vẫn nhận thấy căn phòng khá bình thường. Trường đạo, một trường từ thiện dạy miễn phí, và hiệu trưởng thì có vô số những quyển sách ở đây? Kaito thử đọc tên một vài tựa sách, nhưng không thể. Tất cả những quyển sách ở đây thực chất chỉ là những sổ ghi chép mỏng. Và dù có muốn, anh cũng không thể biết được bên trong đó ghi những gì, bởi những tủ sách ở đây đều được khóa kín. Tất cả.

"Anh sử dụng thành thạo kiếm và dao, hãy thử bẻ khóa chúng xem." Họ đang xâm phạm vào đời tư của người khác. Kaito thì đã quen như thế, anh vốn là một người chuyên đi thu thập thông tin. Xâm nhập vào sự riêng tư của người khác là nghề của anh, cũng như là một phần của cuộc đời anh.

Sau khi phá hết những ổ khóa của các tủ sách, Gakupo trở thanh kiếm vào vỏ và lấy một cuốn sách. Anh lấy quyển mỏng nhất trong số sách đó.

"Danh sách các học sinh của vài tháng trước." Gakupo xem xét danh sách ấy. Kaito liếc mắt nhìn, tự hỏi họ có nên rời khỏi đây vào lúc này hay không? Bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người vào và bắt gặp họ. "Có một số người được đánh dấu bằng bút đỏ."

Kaito nhớ đến việc Len nhờ anh. Anh thầm cảm tạ chúa đã ban cho anh khả năng ghi nhớ tất cả mọi thứ. Kaito nhớ những đứa trẻ được đánh dấu bằng bút đỏ, chúng có cái gì đó quen thuộc. Đó là những đứa trẻ nằm trong danh sách mất tích. Tuy rằng Len chỉ bảo anh tìm thông tin về Rin, nhưng anh cũng có biết thông tin về những người mất tích khác.

"Có gì khả nghi trong danh sách này không? Liệu nó có giúp chúng ta đạt được kết quả?" Gakupo hỏi. Hình như Kaito đã biết thêm được gì đó, anh lật liên tục những trang sách.

"Có một khả năng...Hình như ngôi trường này có dính dáng đến sự mất tích của hàng loạt đứa trẻ." Rất đáng ngờ khi ngôi trường bé nhỏ này lại có quá nhiều chi tiết dính dáng trực tiếp đến vụ mất tích của hàng loạt trẻ em. Ngày mất tích, tên, thông tin cá nhân của nạn nhân, tất cả mọi thứ. Để cho chuyện gì? Đây chỉ là một ngôi trường không mấy nổi danh đến mức có nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của nó. Vậy thì những chi tiết này dùng để làm gì?

"Xin lỗi các ngài." Gakupo đánh rơi quyển sách khi anh nghe thấy giọng nói. Họ đã bị phát hiện là đã thâm nhập vào trường, ở trong phòng của một người nào đó một cách bất hợp pháp. Không nên hoảng sợ vào lúc này, Gakupo nghĩ. Anh nhìn Kaito và ngạc nhiên trước thái độ của anh ta. Tại sao anh ta có thể bình tĩnh đến mức như thế?

Có thể Len giỏi về tài ăn nói, kỹ xảo và thẩm vấn, nhưng Kaito cũng không phải dạng vừa. Nào, đã đến lúc anh ấy giở nghề ra biểu diễn rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top