Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3: TheReader

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là...đâu?

Tôi đang ở đâu vậy? Bố mẹ đâu rồi? Tôi vẫn đang ngủ mà, đúng không?

_ Bạn tỉnh chưa?

Tỉnh? Thế ra từ nãy đến giờ là mơ à? Thư viện khổng lồ và con ma nơ canh biết nói, chắc chắn là mơ rồi. Thật là, sợ quá đi mất.

_ Tôi không phải ma nơ canh, nhưng nếu bạn muốn nghĩ thế thì được thôi. Còn giờ, bạn của tôi, bạn nên tỉnh dậy rồi.

Tôi mở choàng mắt ra, theo phản xạ túm chặt lấy cổ tay nối với bàn tay đeo găng đang đặt trên trán tôi.

_ Ah, bạn tỉnh rồi kìa.

Ma nơ canh mỉm cười với tôi, đá bay luôn sự mơ màng vẫn còn luẩn quẩn trong trí óc.

_ Tại sao lại là anh?

_ Tại sao không phải là tôi?

_ Anh chỉ là ác mộng của tôi, đúng không?

_ Ồ không, tại sao bạn lại coi tôi là ác mộng chứ? Khi bạn click vào đường link đó, bạn đã là "người được chọn" rồi.

Tôi ngớ người nhìn hắn, và hắn thì vẫn mỉm cười với tôi. Không hiểu tại sao, nhưng tôi không thích nụ cười đó của hắn một chút nào cả. Nó khiến tôi...sợ hãi, chắc vậy.

_ Đừng ngây ra nhìn vậy chứ, Reader. À, bạn có thể buông tay tôi ra không?

Bây giờ tôi mới nhớ ra rằng mình đang nắm chặt lấy cổ tay của Ma nơ canh. Cổ tay anh ta mảnh khảnh, cũng trắng như thạch cao, và lạnh ngắt như đá. Tôi bối rối buông ra, nhưng hơi lạnh vẫn ám lại tay tôi, nó khiến tôi nổi gai ốc.

Mãi một lúc sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.

_ Anh...anh...có tên không?

_ TheStoryTeller.

"Người Kể Chuyện" ư? Tên gì lạ khiếp.

_ Ừm...anh...anh là...người tôi vẽ ra lúc sáng...đúng không?

Tôi không thể nói được cả câu mà không bị ngắt ngứ. TheStoryTeller vẫn cười.

_ Đúng rồi đấy. Cảm ơn bạn vì đã tạo ra "khuôn mặt" cho tôi nhé.

_ Khuôn mặt ư?

Giờ tôi mới nhớ ra, tôi chỉ vẽ trên web đó khuôn mặt và một phần áo cho anh ta. Nhưng người này, ngay cả dáng người lẫn bộ đồ của hắn đều giống hệt như trong tưởng tượng của tôi. Kỳ lạ thật.

_ Chẳng có gì lạ cả.

Hắn lại đột ngột lên tiếng. Rồi có ngày hắn làm tôi đau tim mất.

_ Khi tạo ra "khuôn mặt" của một nhân vật, tiềm thức của con người sẽ tự động lựa chọn cho nhân vật đó dáng người hay quần áo cho phù hợp. Vậy nên tôi mới giống hệt như trong trí tưởng tượng của Reader đấy.

Hắn đọc được suy nghĩ của tôi sao?

_ Đương nhiên rồi.

Cái...?! Sao lại đương nhiên?!

_ Vì tôi là TheStoryTeller.

...

Đừng bực tức quá, "tôi" trong quá khứ à. Hắn chỉ đang muốn trêu cậu thôi. Cứ tiến tới và đấm hắn đi, không sao cả.

Nào, tiến tới đi, nếu cậu có thể.

Haha, tôi biết chứ, cậu sẽ đứng ở đó với ánh nhìn kinh ngạc chứ không đánh hắn đâu. Vì cậu chính là tôi trong quá khứ mà.

_ Tôi thật sự sẽ đánh anh nếu anh còn trêu tôi đấy.

Tôi cảnh cáo hắn, và hắn vẫn mỉm cười như không có gì xảy ra.

_ Tôi nói thật mà, Reader.

_ Không lý nào anh lại đọc được suy nghĩ của tôi.

_ Tôi thật sự "đọc" được suy nghĩ của bạn đấy, Reader.

Tôi không nhớ là tôi có tạo ra nụ cười đáng ghét và tính cách thích trêu ngươi người khác đó cho hắn mà nhỉ. Cái bản mặt đơ ngàn năm của tôi đâu?!!!

_ Đây là tính cách riêng của tôi, bạn nên làm quen đi, Reader.

Lạy trúa trên kout!

_ Bạn đâu có theo Thiên Chúa Giáo nhỉ. Với lại, sai chính tả rồi kìa.

_ Dừng! Dừng ngay! _ Tôi quát. _ Đừng có đọc suy nghĩ của tôi nữa!

TheStoryTeller thở dài chán nản (hắn thở đấy, đm hắn THỞ đấy), gấp quyển sách đang mở trên bàn vào. Nó nằm ở sau chồng sách cao ngất ngưởng nên tôi không nhìn thấy. Khi hắn đặt quyển sách đó sang một bên, tôi thoáng thấy tên tôi được mạ vàng trên bìa sách.

_ Này TheStoryTeller. _ Tôi chỉ vào quyển sách. _ Cái đó...

_ À, đây.

Hắn chìa quyển sách về phía tôi kèm thêm một nụ cười.

_ Tôi nghĩ bạn có quyền xem nó.

Đó là một quyển sách rất dày, bọc da nâu, bên trên là dòng chữ được mạ vàng khá đẹp.

"Reader".

Đúng vậy, đây chính là quyển sách về tôi, Reader. Tất cả những chuyện về tôi từ khi sinh ra tới hiện tại đều được ghi trong đó. Tôi có thể cảm thấy da gà đang nổi lên khắp người. Không phải vì cách hành văn của nó hay đến mức tôi suýt thì không nhận ra đây chính là cuộc đời mình, mà là...tại sao một quyển sách như vậy có tồn tại?

Khi lật đến trang gần cuối, cũng chính là một vài phút trước, tôi nhận ra cuộc nói chuyện giữa mình và TheStoryTeller. Này, đừng nói là...

Để thử xem sao. Nếu thế thật thì hắn đáng ăn đòn lắm.

TheStoryTeller là một tên siêu đần độn, thiểu năng và kiêu ngạo.

Có quá đáng không nhỉ?

Tôi chăm chú nhìn dòng chữ mới từ từ xuất hiện trên trang giấy, rồi liếc về phía TheStoryTeller. Hắn ngồi im lặng, hai bàn tay đan vào nhau, cằm gác lên những ngón tay, và mỉm cười nhìn tôi.

Rồi, hiểu luôn.

Tôi thật sự đã phải rất kiềm chế để không phóng thẳng quyển sách trong tay vào mặt tên đó.

_ Sao vậy, Reader? Bạn đang muốn đánh tôi cơ mà? À, nếu bạn muốn ném quyển sách đó thì tôi khuyên là đừng. Nó mà hỏng là bạn cũng tiêu đấy.

Hả? Hắn vẫn đọc được suy nghĩ của tôi kìa.

_ Bạn đoán đúng rồi. Tôi có nên thưởng cho bạn một tràng vỗ tay không? _ Hắn ngả người vào ghế bành, vẫn mỉm cười. _ Tôi đọc suy nghĩ của bạn thông qua quyển sách đó. Đó là TheLifeBook, là quyển sách ghi lại cuộc đời của mỗi con người. Nói cách khác, mỗi quyển sách ở đây đều là một con người. Thế giới chúng ta đang ở là thế giới (n+1), còn được gọi là Life World.

Vậy ra đây là một thư viện, nơi lưu giữ "cuộc đời" của mỗi con người trên thế giới. Và kẻ ngồi trước mặt tôi, TheStoryTeller, là "thủ thư" trông coi "sách" ở nơi này.

Không hiểu sao, nhưng tôi thấy anh ta cứ như đấng toàn năng vậy. Nhưng...tại sao anh ta lại lấy tên là TheStoryTeller? Ở đây làm gì có ai nghe anh ta kể chứ?

À, hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do tôi có mặt ở đây.

_ Bạn là "người đọc" tiếp theo, Reader ạ.

Anh ta lại nở nụ cười cứng đờ, nhưng có vẻ dễ nhìn hơn.

_ Nào, Reader. Bạn muốn nghe câu chuyện nào đầu tiên đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top