Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap one


Hai nửa yêu thương

Past 1.

Cứ ngỡ em đã mạnh mẽ nhưng con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần dựa vào vai"Anh".

Một âm thanh thoang thoảng bay ngang qua tai của Di. Cô bước vào tiệm cà phê. Nó thật ấm áp như bàn tay của một người ngồi bên đống lửa hiu hiu cháy ở một nơi nào đó. Nước mưa chạy nối tiếp nhau thành từng hàng trên cửa kính của "Book Coffee". Đúng như cái tên của quán. Sách có ở mọi nơi. Sách được xếp gọn gàng trên kệ, ngay cửa ra vào, trên bàn thu ngân, và trong những chiếc thùng gỗ tái sử dụng. Di bước vào quán. Cậu học sinh làm nhân viên cho quán chào cô bằng một nụ cười hiền lành:

-Xin chào quý khách. Chị đi một mình ạ?

Di lắc đầu: - Không, chị có hẹn với một người nữa.

-Vậy chị có muốn uống gì đó trong lúc đợi không ạ?

-Có thể cho chị một thứ gì đó nong nóng không?

-Hầu hết mọi đồ uống đều nóng. Em sẽ mang cho chị một thứ thật ngon.

Di thích mùi của sách. Mùi của gỗ, mùi của tự nhiên, mùi của thân thuộc, hay mộc mạc đến kì lạ. Bởi vậy khi đang đi trên phố cô đã thật sự bị thu hút bởi vẻ bên trong từ ngoài nhìn vào của quán. Đã nhiều lần cô ao ước được làm chủ hết chỗ sách này vì mỗi quyển sách như một người có lạ có quen, có người cởi mở, có người điềm đạm. Và họ đều có một câu chuyện, có thể của họ, có thể không, nhưng đều thú vị và ý nghĩa. Di nha nhẩn chọn một quyển sách trong chiếc thùng gỗ đặt cạnh cửa sổ. Dưới một vài quyển tiểu thuyết của Nga, Di phát hiện ra một quyển sách hình vuông.Đưa quyển sách ra gần ánh sáng hơn nữa, cô nhận ra cái tên của ngày nào "Chú lính trì dũng cảm". Có lẽ chủ quán đã cố tình giữ lại nó như giữ lại một thời mơ mộng, phiêu lưu. Di ngồi vào chiếc bàn trông giống một chiếc bàn học của một cô nàng chocolate. Một chiếc bàn nhỏ, một chiếc đèn học, một mẩu bút chì ngắn, và một vài tờ giấy nhắn của những người khách để lại hẹn nhau...đều màu chocolate.Tay Di chạm vào cửa kính, mắt nhìn ra xa. Ngoài đường lúc này bầu trời đang khoác một tấm áo mưa màu xám. Xe cộ đi lại vội vàng. Đèn điện ánh lên trong những giọt mưa. Suy nghĩ trong cô trôi dạt về một miền xa xôi. Miền đất cũ.

Rồi cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngày nào. Cô cảm nhận được sự hiện diện của anh. Anh đã đúng hẹn. Sau 7 năm xa cách giữa hai bán cầu Trái đất cuối cùng cô cũng được nhìn lại gương mặt điềm đạm và già dặn hơn so với tuổi của anh. Anh à... Di mỉm cười. Và anh cũng nhẹ nhàng đáp lại. Anh cầm lấy quyển truyện đặt trên bàn lúc trước. Đó cũng là cuốn truyện mà hồi nhỏ anh vẫn hay đọc cho em nghe. Anh nhìn thẳng vào mắt cô và ánh mắt dịu dàng của anh như muốn nói: Chào mừng em đã trở về.

Anh nghe Di kể về quãng thời gian 7 năm ở nơi xa lạ. Thi thoảng ở giữa câu chuyện Di dừng lại để uống một chút cà phê mà cậu tiếp tân chọn cho cô. Đúng như cô mong muốn, đó là một loại cà phê nguyên chất, hơi đắng nhưng rất ấm. Rồi anh có điện thoại và phải đi gấp. Di đứng dậy tiễn anh ra đến cửa. Anh hứa lần sau sẽ đón và đưa Di đi vòng vòng thành phố. Di vui vẻ nhận lời.

Di bước trở lại quán. Cậu thanh niên đang đứng đợi cô ở chiếc bàn cô ngồi. Thấy Di, cậu nhanh nhẹn hỏi:

-Bạn chị vẫn chưa đến ạ?

Di ngồi lại chiếc bàn: Anh ấy vừa đi.

-Anh ấy vừa đi ấy ạ? Anh ấy đã đến và vừa đi sao ạ? Cậu ngạc nhiên hỏi.

-Sao em lại ngạc nhiên vậy? Di bối rối trước sự ngạc nhiên của cậu. Cô nhận ra sắc mặt cậu đang thay đổi.

-Không ạ...Cậu phủ nhận chính câu hỏi của mình. Chắc do em không nhìn thấy. Chị có muốn ăn một chút gì đó không? Giờ cũng là giờ ăn tối rồi ạ?

-Cám ơn em. Nhưng chị không đói. Di đứng dậy đi đến quầy thu ngân tính tiền và bước ra hòa vào dòng người tấp nập.

***

7 ngày đầu tiên trôi qua. Hôm nay, Di đến gặp một người bạn để hỏi thông tin về Huy. Quân-hồi còn đi học là người mà Di cảm thấy là có thể là bạn của Huy. Họ cùng trong đội bóng và Quân cũng đã gặp Di một vài lần. Di hẹn anh qua điện thoại và họ gặp nhau ở một quán cafe gần trường cấp 3 ngày xưa, sau giờ làm việc.

Di đợi được tầm 15 phút thì Quân xuất hiện. Anh vẫn không thay đổi nhiều có chăng chỉ là sự trưởng thành hiện rõ trên gương mặt vuông vắn của anh. Anh mặc một chếc sơ mi kẻ xanh tím than, chiếc quần âu vừa vặn và mang một chiếc cặp da hiệu Zefer. Anh mỉm cười lịch sự thay cho lời chào Di. Gọi một tách đen đá cho cuối ngày nóng nực, anh mở lời:

-Tôi thật sự ngạc nhiên khi nhận điện thoại của cậu.

Di từ từ xoay chiếc cốc trong tay:- Rất cảm ơn vì cậu đã đến.

-Tôi cũng chỉ mong có thể giúp được gì đó. Sau khi nhận điện thoại tôi đã gọi hỏi một vài người cùng học với chúng ta năm đó nhưng lạ thật tất cả những gì họ biết đều chỉ đến khi Huy tốt nghiệp cấp 3.Hai người thật sự không có liên lạc với nhau sao?

Di ngẩng đầu lên nhìn Quân và lắc đầu. Anh uống một ngụm cafe còn tỏa hơi lạnh rồi nói tiếp giọng nửa đùa nửa thật:

-Hồi đó tôi còn tưởng hai người yêu nhau. Nhưng cậu biến mất như một tia chớp và tất cả những gì tôi biết chỉ là sau đó Huy có nghỉ học nhiều ngày, rồi cậu ta trở lại nhưng như biến thành một con người khác. Cậu ta bỏ bóng rổ, không nói chuyện với bất kì ai, cô lập chính bản thân và nhiều người còn kể là họ đã gặp cậu ta đi làm thêm ở rất nhiều nơi...Nói đến đây Quân dừng lại, ngả ghế về phía sau một tí, anh nói tiếp:- Tôi có thể hỏi rằng cậu đã đi đâu không? Quân chỉnh lại tay áo rồi nhìn Di,chờ đợi câu trả lời.

Di đặt cốc nước lọc trên tay xuống bàn.

-Tôi đã đi Mĩ 7 năm. Du học.

-Ý cậu là cậu vừa trở về.

Di gật đầu.-Đúng, được 1 tuần.

-Và cậu gọi điện cho tôi để tìm Huy? Làm sao cậu có được số điện thoại của tôi? Quân tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

-Tôi có hỏi vài người khác và họ cho tôi số của cậu. Cậu là người duy nhất sau khi tôi đi vẫn nói chuyện được với Huy.

-Có vẻ cậu đã đi tìm khắp nơi trước khi gặp tôi với gương mặt buồn rầu như thế này. Chúng tôi đã quen nhau 2 năm trước khi cậu đến. Nhưng sự thật là sau khi cậu đi tôi cũng không nói chuyện được với Huy. Cậu ta như biến thành một con người khác...Tôi khó có thể sắp xếp chúng một cách có trật tự vì cậu biết đấy chuyện đó cũng quá lâu rồi.

Di xua tay và mời anh nghỉ một chút và uống cafe.

Quân uống cạn ly nước. Những viên đá nằm trở trọi dưới đáy ly vẫn tiếp tục tan chảy:

-À, còn chuyện này mà tôi còn nhớ và băn khoăn. Hôm đó...hình như là một ngày mùa đông rất lạnh của 7 năm trước, cái lạnh đó làm tôi ấn tượng. Không lâu sau thì tôi nghe thấy họ bảo cô đã rời đi. Tôi đã thấy nó khóc. Nó khóc nức nở. Nằm xoày trên nền nhà, mặt tràn trề nước mắt và thở gấp gáp. Có lẽ nó đã chơi bóng suốt mấy tiếng đồng hồ trước khi tôi đến. Nhưng khi tôi hỏi thì nó lại bỏ đi.Tất cả những gì tôi nhớ chỉ có vậy. Thật tiếc vì không biết có giúp gì được cậu không.

-Rất cảm ơn cậu. Di cúi đầu lịch sự, lén dấu đi giọt nước mắt chảy ngược vào trong.

Quân mỉm cười:-Nếu tìm được cậu ta, nhất định thay tôi đấm cho cậu ta 3 cái.

Di nhận ra sự nói đừa của anh nên tỏ ra vui vẻ nhận lời. Họ tạm biệt nhau sau gần 30 phút nói chuyện và tất cả những gì cô nhận được vẫn là không ai biết Huy giờ đang ở đâu. Cô im lặng ngồi tại chỗ một lúc lâu. Một dòng nước âm ỉ chảy trong lòng cô. Khi trời bắt đầu tắt nắng cô mới ra khỏi quán cafe nhưng chợt nhận ra không biết đi đâu. Cô cứ lững thững đi theo lối của vỉa hè và nó dẫn cô đến cổng trường cấp 3.Cô cứ đứng thế nhìn vào cổng trường, nhìn hàng cây cổ thụ đen lem nhem dẫn vào sân trường. Cô nhắm mắt một vài giây để có thể gặp anh trong những suy ngẫm. Nhưng cô không thấy anh. Cô chỉ thấy một cái hồ lớn sâu và rộng.

-Chị. Tiếng ai đó gọi và một bàn tay níu vào bờ vai cô khiến cô tỉnh lại. Di quay người. Trong bóng chiều tối mờ mờ, cô nhận ra gương mặt của cậu thanh niên đã gặp tuần trước ở Book Coffee.

-Chị còn nhớ em chứ? Cậu nhanh nhảu hỏi. Và tươi cười chờ câu trả lời từ khóe miệng đắng ngắt của Di.

Cô gật đầu, cố mỉm cười:- Chị nhớ.

-Vậy là tốt rồi ạ? À, sao chị lại đứng ở đây? Chị đợi ai à?

Di lắc đầu.-Chỉ là tình cờ đi đến đây thôi. Đây là nơi chị từng học.

Cậu có vẻ rất ngạc nhiên tiếp đó lại có vẻ hạnh phúc:-Vậy hóa ra chị là "tiền bối" của em.

Di lại mỉm cười đồng ý. Bấy giờ cô mới nhìn cậu một lượt. Cậu cao hơn cô những nửa cái đầu, mặc một bộ quần áo bóng rổ màu đen tay ôm quả bóng có ghi gì đó mà cô không nhìn rõ. Tự nhiên cô thấy muốn chơi bóng quá. Cô nhớ bóng quá. 7 năm qua vì hiểu lầm Huy vì muốn quên anh đi mà cô cũng quên bóng rổ. Và giờ hình ảnh Huy cầm quả bóng đợi cô ở sân trường sau buổi học sao lại gần như mới hôm qua.

-Em biết chơi bóng rổ à?

Cậu gật đầu lia lịa.

-Có thể cùng chơi không? Di ngỏ lời.

Cậu tỏ ra hơi ngạc nhiên nhưng rồi đồng ý:- Miễn là chị có thể trong khi ăn mặc thế này.

Di nhìn xuống quần áo của mình. Một chiếc sao phông đơn giản và chiếc quần city-chic pants, rồi ngước lên cười:-Tất nhiên là được rồi.

Past 2.

Chúng ta đã gặp lại như thế...

7 năm trước...

Đoàn tàu bắt đầu chuyển động những mét đầu tiên của một hành trình dài từ nam ra bắc. Đây là lần đầu tiên trong đời Di đi đâu đó xa một mình. Cô quyết định từ chối ý định đưa cô ra Bắc của mẹ và cố gắng thuyết thục bà để cô đi một mình. Cô đã chuẩn bị mọi thứ rất cẩn thận, từng thứ phải làm từng nơi phải đến như thế nào. Nhưng trên khuôn mặt cô vẫn đầy sự lo lắng. Mặc dù vậy cô vẫn muốn đi tàu một mình. Kể từ ngày vào nam cô chưa một lần đi một mình. Nhưng từ ngày hôm nay, cô sẽ phải đi một mình và sống ở thành phố mà cô lớn lên với người cha đã xa cách 7 năm nay. Bảy năm trôi qua liệu tình cảm cha con đã trở lại hay liệu nó vẫn luẩn quẩn như khi cô ra đi. Và những tháng ngày ngắn ngủi có bù đắp được những mất mát quá lớn. Đó cũng sẽ là một khoảng thời gian tạm thời để mẹ có thể chuẩn bị mọi thứ cho cô sang Mĩ cùng bà ấy.

Di đeo chiếc ba lô màu xanh tím than, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ đen và đang kéo chiếc vali trên hành lang của toa tàu. Tay cầm tấm vé trên tay để tìm chiếc giường của mình vì vậy cô đã sơ ý va phải một người khác. Cậu thanh niên tầm tuổi cô hét lên 1 tiếng sau cú va chạm khiến trán cậu ta đập phải chiếc cột giường.

-Á...

-Tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Thực sự tôi không cố ý...Di cúi đầu xuống xin lỗi một cách lạ lùng và bối rối .

-Đừng xin lỗi nhiều thế. Cậu thanh niên lấy lại bình tĩnh. Ngồi xuống chiếc giường của mình và nhanh tay cầm lấy tấm vé trên tay Di: Hóa ra cậu là khách giường trên hả?

Di nhìn cậu ngạc nhiên rồi gật đầu. Bấy giờ Di mới có một cái nhìn bao quát về cậu ta. Cậu đang đeo một chiếc tai nghe, còn lại thì chẳng có gì đáng nói ngoại trừ vẻ bề ngoài có thể thu hút mọi ánh nhìn của nữ sinh nếu cậu ta đi vào một trường trung học nào đó. Khi cô lúng túng không biết nên làm gì nữa thì cậu đã lại cầm lấy chiếc vali của cô để lên giường của mình rồi sau đó đứng dậy để chiếc balo của mình lên chiếc giường tầng trên: Cậu cứ ở giường phía dưới đi. Cậu trèo lên trên và cúi xuống nói với Di.

Di đứng đó một lúc, chắng biết làm gì hơn ngoài gật đầu. Cô ngồi xuống chiếc giường và thở phào nhẹ nhõm. Bỗng cậu ta cúi xuống chìa tay ra khíến Di giật mình: Cầm lấy vé của tôi đi nếu không cậu sẽ gặp rắc rối đó. Trong giây lát, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là có phải mọi người khác đều giống như cậu ta không. Dễ ràng để nói chuyện với người khác một cách kì lạ. Cô cầm lấy tấm vé gật đầu và cẩn thận cất nó vào ba lô.

Tàu vẫn tiếp tục chuyển động về phía Đông bắc.

Từ khung cửa sổ tàu nhìn ra. Mọi vật như một đoạn băng tua nhanh. Lướt qua lướt qua và chẳng để lại một ấn tượng nào. Nhưng bầu trời thì dường như rộng và dài bao phủ toàn bộ khung cửa. Những đám mây trắng đang di chuyển rất nhanh. Trời dường như sắp mưa. Gió lùa vào khung cửa mân mê mái tóc ngang vai mùi dầu gộ đầu hương trà xanh của Di.

Cuối cùng bầu trời cũng bao chùm bởi toàn bộ là đám mây đen. Gió nổi mạnh mang theo hơi lạnh và vị mặn của vùng biển Nha Trang vào trong toa tàu. Di ngồi dậy, để cuốn sách đang đọc xuống gối, vén tóc lên cao và rồi nhìn ra khung cửa sổ nơi cơn mưa bắt đầu ập đến trước khi đóng lại. Cô quay người lại nhìn xung quanh, một vài hành khách đã đi ăn tối, một em bé đang chải tóc con búp bê trong khi mẹ em thiu thiu ngủ bên cạnh, hai cụ già đọc báo cho nhau nghe. Thi thoảng họ dừng lại để nói một vài câu ngoài lề hay chỉnh lại chiếc kính lão. Em bé quan sát Di một vài giây rồi mỉm cười rạng rỡ với cô, Di ngạc nhiên rồi khi xác định rằng em đang cười với mình cô mỉm cười đáp lại rồi vẫy tay về phía em: Bé có muốn chơi với chị không? "Sang đây." Nhưng dường như thấy ngại ngùng, em quay lại nhìn về phía mẹ em như muốn nhận được sự cho phép. Mẹ em nhìn Di rồi cười: Con muốn sang chơi với chị à? Mẹ cho phép con đi đi. Em chạy lon ton sang giường của Di và ngồi vào lòng cô. Di bỗng thấy mình như nhỏ lại. Những kí ức của cô khi bằng tuổi em đã từng thật đẹp. Di chỉ cho em xem rằng mái tóc của con búp bê sẽ trong đẹp hơn nếu được tết đuôi sam một cách gọn gàng. Em bé vỗ tay đầy thích thú. Toa tàu mà lần đầu tiên Di đi đối với cô cũng như một ngôi nhà tập thể. Những người xa lạ gặp nhau và cùng sinh sống dưới một mái nhà trong 1 thời gian, có dài có ngắn. Cũng giống như những hành khách kia, họ rồi cũng sẽ dừng lại ở những nhà ga trên chặng đường ra Bắc. Liệu rằng trên toa sẽ còn bao nhiêu người khi con tàu đi đến ga cuối cùng? Những người cùng dừng lại ở một ga, âu cũng là có duyên ngắn.

Di nhìn ra ngoài trời. Cơn mưa vẫn đang diễn ra khi con tàu chuyển động từ nới này đến nơi khác. Cậu thanh niên cúi người xuống hỏi Di:

-Cùng đi ăn không?

Di không thấy đói lắm nhưng nhớ lời mẹ dặn không được bỏ bữa nên cô khẽ gật đầu.

Như chỉ đợi câu trả lời của Di, cậu leo ngay xuống và đứng giữa hành lang rồi đứng im lặng đợi Di: Nhanh nào.

Trong lúc Di đi giầy, Mẹ em bé lúc trước có hỏi cô:

-Hai anh em sinh đôi à?

Phải mất vài giây để Di hiểu câu hỏi, cô ngơ ngác:- Hai chúng cháu ấy ạ?Cậu ta nhanh nhảu hỏi có vẻ cũng bất ngờ như Di.

-Cô thấy giống nhau quá nên cứ thắc mắc mãi. Cô cũng biết mấy trường hợp sinh đôi khác trứng nên cứ tưởng hai đứa cũng như vậy.

-Không phải đâu cô ơi...Cậu ta nói: Đây là lần đầu tiên chúng cháu gặp nhau.

Họ chào mẹ em bé rồi đi về phía toa nhà ăn ở đầu đoàn tàu.

Đi qua 2 toa là đến toa nhà ăn. Cậu thanh niên quay lại hỏi Di muốn ăn gì. Nhưng do không đói lắm nên Di chỉ trả lời cho có: Một bát mì. Rồi cậu quay lại chỉ hàng ghế bên tay trái như muốn bảo Di: Hãy ngồi đó nhé! Tôi sẽ gọi đồ ăn. Di ngồi xuống hàng ghế, trong lúc đợi, Di mở khung cửa chắn bằng kính của toa tàu. Gió thổi vào toa. Mưa đã tạnh. Gió biển lành lạnh và nghe như có vị mặn. Con tàu đi với tốc độ sấp sỉ một trăm ki lô mét trên giờ không phải là quá nhanh nhưng cũng đủ nhanh để khiến những ánh đèn từ những ngôi nhà tạo nên một bức tường đầy màu sắc. Những ánh đén ấy gợi nhớ Di về một Sài Gòn tấp nập. Nơi cô đã sống suốt 7 năm qua. Bảy năm không phải là một thời gian ngắn nhưng Di thực sự không có chút ấn tượng nào về nó. Có chăng chỉ là nhưng cơn mưa chợt đến chợt đi hay con đường mà cô đi đến trường. Với nhiều người, Sài Gòn sẽ khiến họ nhớ nhung không thôi khi rời đi nhưng với Di nó hoàn toàn xa lạ. Hai mẹ con cô đã chuyển vào đây từ khi cô học lớp 6. Nên dường như đó chỉ là nơi cô lẩn trốn, là nơi cô chạy khỏi cú sốc ám ảnh. Lúc đó Di mới mười tuổi. Mười tuổi quả là quá nhỏ khi phải chịu tổn thương tinh thần như thế. Mỗi lần nghĩ về nó cô lại khóc. Và lần này cũng vậy.

-Nếu tôi bảo là nước mắt cậu đang chảy chắc cậu cũng hơi ngạc nhiên nhỉ. Cậu thanh niên đặt tô mì trên bàn trước mặt Di và một tô khác bên phía đối diện.

Di vội đưa tay quệt nước mắt: Gió...

-Gió thổi làm cay mắt. Cậu thanh niên lại nhanh nhảu ngắt lời Di. –Hầu hết...à không tất cả, ai cũng nói vậy. Đừng nói nữa. Ăn nhanh đi.

Hai người im lặng và chăm chú ăn. Cậu thanh niên có vẻ rất đói nên thoáng cái đã ăn hết phần của mình và ngồi đợi Di ăn xong.

-Cậu là người Bắc à? Tôi nghe giọng cậu không giống người miền trong?

Di gác đũa lên miệng tô, lau miệng rồi khẽ gật đầu.

-Sao lại đi một mình vậy? Cậu đi ra Bắc chơi à?

Di nhìn cậu thanh niên mới gặt lần đầu nhưng lại có vẻ không hề xa lạ với cô. Cậu dường như chỉ đơn thuần là một người bạn lâu ngày gặp lại. Vì thế trong cô rất muốn trò chuyện với cậu:

-Không. Tôi sẽ ở lại đó trong một thời gian.

-Cậu sẽ ở đó sao? Tôi cũng ở đó này.

Di mỉm cười. Đã rất lâu rồi Di mới cười như thế.

-Cậu ...bao nhiêu tuổi? Di ngại ngần hỏi.

Cậu thanh niên nhìn cô vẻ đăm chiêu rồi mỉm cười trả lời vẫn tư thế cúi người xuống như lúc trước: 16. Còn cậu?

-Tôi 17.

-Vậy là cậu ít hơn tôi một tuổi.

-...Di gật đầu.

***

Khi họ trở về toa tàu thì cũng đúng lúc tàu dừng lại ở ga Nha Trang. Em bé lúc trước và người mẹ chào họ để xuống tàu. Di bế em lên cao hết sức và thơm vào má em. Em bé thì thầm vào tai Di: "Chị ơi, khi cười chị rất xinh, chị còn xinh hơn con búp bê này.Chị nhất định sẽ gặp được một hoàng tử".Khiến Di bật cười.

Rồi họ trở về chiếc giường của mình. Đoàn tàu cũng bắt đầu chuyển động chở lại. Di cầm chiếc áo pull màu be trên tay và định bước tới nhà vệ sinh còn cậu thanh niên bắt đầu cắm tai nghe vào chiếc Ipop. Pịch ! Một tiếng động như tiếng chiếc bao tải đựng đầy cát của bác thợ xây bất ngờ rơi xuống từ độ cao vừa đủ xuống mặt đất. Rồi tiếng rầm và thở . Một cậu học sinh tầm tuổi họ nằm phịch xuống chiếc giường bỏ trống đối diện. Di đứng nhìn cậu ta bởi vì hành động của cậu quá nhanh. Nó như một dây chuyền chuỗi hàng hóa của một nhà máy sản xuất ô tô. Lắp động cơ, lắp vỏ, lắp bánh xe và hoàn thiện. Mọi thứ đều đã được lập trình sẵn. Cậu học sinh, vẫn những hành động vô cùng mau lẹ đó, đứng dậy, vuốt quần áo và tự giới thiệu với Di:

-Tôi là Huy,17 tuổi. Còn đằng đấy? Di ngạc nhiên và ngần ngại đưa tay ra xen vào bàn tay đã đang chờ sẵn của cậu.

-Tôi là Di. Di khẽ cúi đầu. Tôi 17.

-Di? Cậu tên là Di. Dờ i Di?

Di gật đầu. Cô có lẽ đã không còn bất ngờ khi có người hỏi về cái tên của mình. Khi cô còn nhỏ, bố cô đã nói rằng ông chọn tên Di cũng không vì lý do đặc biệt. Thiên Di. Đơn giản nó có nghĩa là của trời ban. Nhưng Di dường như chẳng mấy khi nhớ tên đệm đẹp đẽ biết bao của mình. Khi có ai hỏi tên cô. Cô chỉ lễ phép hay khiêm tốn trả lời cái tên cộc lốc nghe có phần kì cục .

-Vậy là chúng ta bằng tuổi nhau. Rất mong chúng ta có thể cùng đồng hành. Huy lắc lắc tay Di.

Cậu thanh niên ngồi ở giường trên vẫn im lặng, có lẽ vì tiếng nhạc cậu đang nghe nên cuộc gặp gỡ của họ không làm cậu chú ý.

-Cậu sẽ xuống đâu? Huy rụt tay lại, nhẹ nhàng hỏi Di

-Ga cuối. Di vẫn chưa quen với sự tự nhiên của Huy nên cô chỉ đơn giản trả lời theo đúng yêu cầu của câu hỏi.

-Chúng ta có duyên ngắn đấy nhé. Tôi cũng đi đến ga cuối. Giá mà tôi được lên chuyến tàu này ngay từ đầu. Nó đã chạy được hơn 12 tiếng kể từ khi khởi hành phải không?

Di lại gật đầu, cúi đầu và bước về phía cuối toa tầu.

Khi Di trở lại, cô mặc chiếc áo pull vừa cầm trên tay lúc trước, mái tóc được buộc gọn gàng sau gáy. Cô thoáng chút ngạc nhiên rồi sau đó là một niềm vui nhè nhẹ mơn chớm trong lòng cô. Huy đang ngồi cạnh cụ già vừa nói chuyện vừa bóp tay chân cho cụ. Thấy cô, Huy vẫn tay:

-Lại đây đi. Nếu cậu sẵn lòng. Tôi không thể cùng một lúc bóp tay cho 2 cụ được. Ngồi trên tàu nửa ngày rồi, các cụ sẽ rất mỏi. Huy lắc lắc cổ tay như chính cậu cũng là một ông cụ già yếu.

Di bước lại phía giường của 2 cụ. Cụ bà nắm lấy tay Di cười âu yếm. Di chầm chậm và cần mẫn bóp các cơ tay cho cụ. Huy là người vừa mới lên chuyến tàu nhưng cậu đã trò chuyện với 2 cụ và có vẻ cả toa tàu ai cũng biết về sự có mặt của cậu- một cậu học sinh cấp 3 đi du lịch một mình vui vẻ và tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân. Trong khi xoa bóp, Di lắng nghe cậu chuyện giữa Huy và 2 cụ. Rằng các cụ đã ngoài 70 nhưng đây là chuyến du lịch đầu tiên của họ. Hồi mới cưới nhau, cuộc sống đủ 3 bữa đã vắt kiệt chiếc bình đựng thời gian và sức sống của họ. Họ có những đứa con và đầy trách nhiệm với công việc dạy học lúc bấy giờ. Họ là số ít người có học thức gần như đầy đủ để giảng dạy cho các học sinh lớp xóa mù chữ và cả lớp sơ cấp nghĩa là giống như lớp cấp 3 ngày đó. "Ông luôn nhớ những ngày còn chiến tranh, tuổi thanh xuân, lòng yêu nước và nhiệt huyết sục sôi đã giúp ông vượt qua những ngày đầy máu và nước mắt đó" Khi nói về điều này, ông cụ cẩn thận tháo chiếc kính lão và lau đi giọt nước mắt từ đôi mắt mang dáng thời gian rõ nét. Hơn 50 năm trước đây, 2 cụ chắc cũng như Huy và Di lúc này, họ đều đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Họ đã sống để tồn tại còn Di cô có đang tồn tại để sống? Di bỗng buồn xao xác. Sự buồn nhè nhẹ xâm chiếm lấy Di. Hơn 7 năm qua cô đã sống như một chiếc bóng vô hình. Cô không muốn trò chuyện không muốn tâm sự với bất kì ai. Cô đã một mình trải qua những ám ảnh về cuộc đời trong khoảng thời gian rất dài. Và rồi sau những đợt trị liệu tâm lý cô cũng dần trở lại bình thường. Nhưng ngoài mẹ ra, Di không nói chuyện với bất kì ai. Gần một ngày trên tàu, Di những tưởng bản thân sẽ vẫn loay hoay trong chiếc tủ tối đen lạnh lẽo và nằm treo leo trên đỉnh núi xa lánh với con người. Vậy nhưng cô đã ăn tối cùng một người con trai hơn tuổi giường trên và giờ đang vui vẻ trò chuyện như những con người bình thường cùng với 2 cụ già đồng hành và một cậu cùng tuổi. Điều gì đã kéo Di trở lại? Sức sống tỏa ra và Di cảm nhận, đón nhận nó thật sẵn sàng. Cũng như hoa hướng dương luôn hướng về ánh mặt trời thì dù cho 7 năm qua bông hoa đó chìm trong một nơi tối tăm ngột ngạt thì khi trở về trên cánh đồng đầy nắng và gió nó vẫn hướng về Mặt trời để tiếp tục sứ mệnh.

Đêm. Di thả lỏng cơ thể trên chiếc giường được phủ bởi chiếc ga màu trắng vẫn còn thoảng mùi nước giặt. Nhìn mọi thứ chuyển động qua khung cửa kính mà đúng hơn phải là cô đang cố định trên một vật chuyển động với vận tốc rất nhanh. Những khu dân cư dần hiện ra, đường phố, nhà cửa, nhà ga rồi lại đến những cánh đồng mênh mông mà người dân bản địa gọi là những vượn xoài. Có lẽ bầu trời đầy sao? Di muốn ngửa cổ ra xem nhưng mắt cô như muốn nhắm lại và toàn thân chỉ muốn nằm như thế nghe tiếng tàu xình xịch đều đều. Di nhìn xung quang. Mọi người khác dường như đều đã đi ngủ. Sự im lặng chiếm lấy. Rất khẽ, đâu đó có tiếng thì thầm nói chuyện. Gần một ngày trên tàu nên cơ thể Di đã xuất hiện sự mệt mỏi đầu tiên. Cô dần đi vào giấc ngủ. Di thấy mình đang đi trên một lối mòn dài dường như là bất tận mà cảm giác như không thể biết ở cuối con đường là đâu. Hai bên đường là những hai hồ nước. Phía tay phải là một hồ màu tím. Không hẳn là vì nước màu tím mà hẳn là đáy hồ màu tím. Di cố nghến chân lên để nhìn thấy đáy nhưng một thứ ánh sáng từ dưới hồ dọi thẳng vào mắt cô cay sè và nước mắt chảy ra. Nhưng những giọt nước mắt đó không phải của Di dù nó rất ấm, cô có thể cảm nhận điều đó. Nó như giọt nước mắt nức nở của ai đó trong Di. Di lùi lại và cô sảy chân ngã xuống hồ nước phía bên kia. Nước hồ trong suốt nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nhím chìm lấy cô. Di thấy chính mình đang dần chìm xuống đáy mà không hề có bất kì phản kháng nào. Cơ thể cô như đang can tâm tình nguyện để dòng nước nhấm sâu thêm nữa. Di có thể cảm nhận nước ùa vào trong tai và cô ngừng thở như thế nào.

-Di.Di.Di.

Tiếng ai đó hốt hoảng gọi Di khiến cô choàng tỉnh. Khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy Huy. Anh đang ngồi cạnh cô vẻ mặt đầy lo lắng. Di thở hổn hển. Huy cầm tay cô:

-Bình tĩnh lại đi. Chỉ là một giấc mơ thôi.

Di dần bình tĩnh trở lại. Huy đưa cho cô 1 chai nước. Di đã đánh thức mọi người dậy. Khi thấy cô đã trông có vẻ ổn hơn, họ nằm lại xuống giường và ngủ tiếp. Hai cụ già cũng dậy. Cụ bà đi về phía Di, cụ ngồi xuống cạnh Di và Huy đứng lên. Cụ lau mồ hôi trên mặt và tay cho Di.

-Cháu hẳn là rất mệt mỏi. Cháu đã mơ giấc mơ đó suốt một thời gian dài phải không?

Di gật đầu và lau nước mắt vẫn đang chảy ra trên gương mặt của mình.

-Chắc hẳn một ám ảnh nào đó đã khiến cháu khổ sở như thế này. Ta không biết nó sâu sắc như thế nào nhưng hãy cố lên. Giấc mơ không thể nhấn chìm sức sống của cháu mãi được. Cháu đã 17 tuổi. Dũng cảm đối mặt với nó. Ta tin cháu có thể làm được.

Di nhận ra câu nói của cụ là một trong những giấc mơ của mình. Nhận ra cụ và Huy. Họ đã từng xuất hiện trong khung cảnh này nhưng tất cả trong giấc mơ của Di. Nhưng chỉ có vậy. Nó quá ngắn nên cô không thể nhận ra ngay họ khi lên tàu. Bà cụ đợi Di hết khóc, và từ từ quay lại giường. Huy nhìn cô, mặt nhợt nhạt như chính anh vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp hơn Di rất nhiều. Anh đến gần giường của Di, với tay qua người Di. Một giây ngắn ngủi ánh mắt họ bắt gặp nhau.Huy khéo khung cửa kính cửa sổ bên cạnh giường cô.

-Cậu đã khóc rất lớn khiến tất cả giật mình. Tôi phải gọi cậu một lúc lâu cậu mới tỉnh dậy được. Thật may. Nhưng có một điều tôi đang thắc mắc là tại sao cậu không hề có vẻ hoảng sợ mà lại khóc như thế? Giấc mơ đó buồn lắm sao?

Di nhìn Huy. Ánh mắt anh thật dịu dàng. Anh chắc đã hoảng hốt và bất ngờ lắm. Và cả những điều anh vừa nói khiến cô nhận ra rằng bản thân cô thực sự không hề hoảng sợ khi mơ thấy nó. Giấc mơ này là lần thứ 2. Sau khi cô cùng mẹ vào miền Nam. Trên chuyến xe, cô đã mơ thấy nó. Sau 7 năm, giấc mơ đó lặp lại và cũng giống 7 năm trước cô khóc rất nhiều. Nước mắt cô chảy rồi lại khô rồi dòng khác lại chảy khô cứng trên gương mặt. Nhưng cũng giống bao giấc mơ khác Di không thể nhớ ra mình đã mơ gì? Mình đã nhìn thấy điều gì? Điều duy nhất cô có thể nhớ là cơ thể chìm xuống hồ nước. Di khẽ mỉm cười và bảo với Huy rằng cô không sao, cô đã ổn hơn lúc trước để anh yên tâm nằm xuống thay vì cứ ngồi nhìn cô trong sự lo lắng. Phải chăng vì Huy đã từng xuất hiện trong giấc mơ của Di nên cô không hề thấy anh xa lạ. Anh như một người thân thiết của giống như cảm giác mà cô có khi gặp người ở giường bên trên. Di nằm xuống giường nhìn thẳng lên những thanh sắt của giường trên. Chắc anh đang nghe nhạc nên không tỉnh dậy. Những chiếc bóng đén trên cao dọi xuống nên Di không ngủ được. Cô trở dậy. Dựa lưng vào khung cửa và nhìn Huy. Anh đã ngủ lại. Và cô mỉm cười. Một lúc sau, cô cũng thiếp đi.

Di tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng bởi sự đánh thức của Huy.

-Di dậy đi.

Di từ từ ngồi dậy, lấy kính đặt bên cạnh gối và đeo lên mắt. Cô trông thấy Huy. Anh có vẻ đã dậy từ lâu. Hoàn toàn tươi tỉnh và còn có vẻ đang rất háo hức.

-Dậy đi. Tôi có cái này muốn cho cậu xem. Sang đây. Huy vẫn tay về phía giường anh.

Di bước ra khỏi giường của mình. Và bước đến giường anh.

-Nhắm mắt lại đi. Huy ra hiệu cô ngồi xuống và yêu cầu cô. Di làm theo.

Khoảng 3 giây sau Huy bảo cô mở mắt ra.

Qua khung cửa sổ. Mặt trời đang từ từ nhô lên sau dãy núi đằng xa. Khoảng trời màu đỏ vàng mà nó mang theo đang lan rộng ra chiếm lấy không gian của màn đêm. Khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt cô. Hoàn toàn là một màu xanh choáng ngợp. --Bình Minh trên đèo Hải Vân. Huy chỉ tay qua khung cửa sổ và cười đầy thích thú.

Di nhìn anh rồi mỉm cười và gật đầu.

Di quay trở về giường của mình thì nhận ra chiếc giường trên giường mình trống không. Không có người đó cũng không có hành lí. Cô nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi Huy:

-Cậu có thấy người ở giường này không?

Huy nhìn cô thoáng ngạc nhiên như không hiểu gì:- Người nào cơ? Từ lúc lên tàu tôi có thấy ai ở giường đó đâu.

-Có một người hơn tôi và cậu một tuổi đã ở đây từ hôm qua. Hình như là xuống ở ga cuối cùng.

-Vậy chắc anh ta xuống ga nào đó khi chúng ta ngủ. Huy gật gù.

Di tự nhủ rằng chắc là như vậy và đi về phía nhà vệ sinh. Huy nhìn theo cô, gương mặt thoáng khó hiểu:- Thực sự là mình không nhìn thấy anh ta. Anh thấy lòng bỗng khó hiểu. Sự lo lắng mon men trong sự hoài nghi. Anh đi đến giường 2 cụ để hỏi xem.

Huy nhìn bất định ra khung cửa sổ, trong đầu hỗn loạn. Anh nhớ về gương mặt Di đêm qua. Nó đau đớn như đang chìm xuống đáy đại dương sâu thẳm chỉ có bóng tối. Nước mắt cô không ngừng chảy. Môi mím chặt và tiếng khóc nức nở. Cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, tiếng cô gọi anh:

-Huy, cậu có đói không? Cùng đi ăn nhé?

Huy trở về thực tại, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Di ngồi lại chiếc bàn tối hôm qua và nhìn tô mì đặt trước mặt . Những sợi mì đang nở ra và đầy đến miệng bát tỏa ra một mùi hấp dẫn đặc trưng. Huy ngồi đối diện với cô và nhìn cô ăn một cách ngon miệng. Tiếng tàu chạy trở thành âm thanh đều đặn phủ lấp sự im lặng giữa họ. Trong lòng Huy lúc này. Một sự rối rắm khó nói đang phát triển. Cô gái anh gặp trên tàu này. Dường như anh đã gặp từ kiếp trước. Nhưng Huy không tin cái kiếp kia là có thật. Có chăng cô là phần bù tính cách của anh. Và anh bắt đầu thích phần còn lại này. Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ đọng lại trên bàn tay đang đan vào nhau của anh. Di đặt đũa lên miệng tô như một sự lịch sự sau khi dùng xong một món ăn. Cô bắt gặp ánh mắt của Huy:

-Cậu không ăn à?... Di lau miệng, nhấp một tẹo nước lọc trong chiếc cốc Huy vừa đẩy đến cho cô.

-Một chút. Huy mỉm cười rạng rỡ rồi thoáng lại xô những nếp trên trán – Tôi không đói lắm.

Di im lặng một vài giây rồi xoay xoay chiếc cốc trong tay:

-Tối hôm qua, người đó cũng đã ngồi ở đây.

-Ý cậu là người giường trên của cậu á? Huy chỉ tay vào ngực mình.

-Ừm. Di ngật đầu.- Nhưng hôm nay anh ta đã biến mất. Như một cái bóng giữa trưa hè.

-Một cái bóng giữa trưa hè?

-Vâng. Một cái bóng đặt trong cái nắng của trưa hè. Đậm nét nhưng sẽ biến mất dưới bóng dâm.

Huy bật cười. Và Di cũng cười theo.

-Cậu nói chuyện như một nhà hiền triết với một bụng lý lẽ sâu xa. Huy uống cạn cốc nước của mình. Nhìn Di và cười.

* * *

Part 3

Cốc cốc cốc...

Những ngày đầu tiên của mùa thu miên Bắc vẫn còn khá oi bức. Và chỉ khi mặt trời lặn hẳn thì gió mới lên khe khẽ và man mát. Hôm nay Di và Huy đã cùng đến trường làm thủ tục nhập học cho cô. Chính Huy đã năn nỉ cô cùng học ở trường của anh. Và trước sự rủ rê của anh, cô đành làm theo. Sau lần đầu tiên gặp nhau ở trên tàu. Huy và Di đã hẹn gặp lại. Tuy mới chỉ được ít ngày nhưng anh dường như đã trở thành người bạn duy nhất của Di ở thành phố này. Anh đưa cô đi khắp các con phố, nhà sách, trường học. Huy cũng đã gặp ông bà ngoại của Di. Thấy Di có thể có bạn bè nên ông bà cũng thấy yên tâm hơn về những mặc cảm của cô và nghĩ rằng nó đã lành. Nhưng với Huy thoáng trong anh những cảm xúc đầu tiên đang dần lớn lên. Anh nhận ra những nỗi đau của Di. Anh muốn làm một người có thể làm lành những vết thương kia. Dù rằng anh vẫn chưa biết nó lớn như thế nào? Nhưng anh tin nếu cho cả 2 thời gian, họ sẽ nhất định có thể làm Di nở nụ cười rạng rỡ.

Một tuần nữa năm học mới sẽ bắt đầu.

Di liệu cậu còn nhớ tớ không? Với Huy cô thực sự rất quan trọng. Với anh của hiện tại và cả của quá khứ.

Họ thực sự đã từng làm bạn của nhau 10 năm trước. Vì thế dẫu có 10 năm hay 20 năm sau thì cũng vẫn chỉ sẽ là gặp lại. Di, vẫn là một cô bé ngây thơ, đáng yêu trong sự yêu thương của 1 gia đình tưởng rằng trọn vẹn. Di có một người bạn học ngồi cùng bàn tên là Vĩ. Cậu bé có đôi mắt tròn to và một má lúm đồng tiền.

Vĩ vào lớp 1. Mẹ cậu có em bé. Cái bụng cứ to dần và bà trở thành người phụ nữ mất nết...chồng mất đã lâu, vậy bố của đứa trẻ kia là ai? Vào một ngày chớm đông, đến giờ Vĩ vẫn nhớ cái mùi của cánh đồng ven ngoại thành mẹ dẫn cậu đi qua hôm đó ngọt đến như thế nào. Mẹ cậu rồi đã để cậu lại cho bà ngoại mà ra đi. Dắt theo một đứa trẻ với một đứa trẻ trong bụng. Người ta đành lựa chọn bỏ rơi.Vĩ theo bà đến trường mà cứ khóc mãi không thôi. Bấy giờ anh chỉ nhớ mẹ, nhớ mẹ và nhớ mẹ. Nhớ hương thơm của mẹ và nhớ cả cách bà xoa xoa tóc anh. Anh trốn ra một góc của vườn hoa trong trường mà khóc một mình. Khóc đến thành tiếng đến hai mắt đỏ ngầu nhưng giấu tất cả mọi người về điều đó cho đén tận khi Di phát hiện ra anh. Trong cái vầng nước mắt đỏ ngầu đó anh nhận ra cô bạn ngồi phía bàn trên đang nhìn anh.

-Nhìn gì hả? Vĩ lau nước mắt lem nhem cả mặt mũi. Lớn tiếng quát.

Di vẫn đứng đó nhìn anh hồi lâu.

-Cậu đang làm gì vậy hả? Đi chỗ khác đi.

Trái với sự ra lệnh của anh, Di chẳng những không chạy đi mà còn bước gần đến và ngồi xuống đối diện với Vĩ.

-Sao cậu lại ngồi một mình ở đây? Di thì thào hỏi.

-Không liên quan đến cậu. Vĩ quay mặt đi.

Di nắm hai bàn tay vào nhau. Và im lặng hồi lâu. Một lúc sau cô bé đứng lên.

-Được thôi, cứ ở một mình cho đến khi nào cậu chán. Và bỏ đi.

Vĩ nhìn theo cô hoảng hốt bất ngờ đứng dậy.

-Họ nói mẹ tớ đi lấy chồng rồi. Vĩ òa khóc nức nở.

Di quay lại nhìn Vĩ. Mặt cậu chỉ toàn nước mắt.

-Thôi nào. Di vỗ vỗ vào vai cậu.

-Đừng khóc. Có thể mẹ cậu chỉ tạm đi đâu đó một thời gian, mẹ tớ cũng vậy. Mẹ tớ vẫn hay để tớ ở nhà một mình.

-Thật không? Vĩ sụt sịt.

-Thật. Rồi Di móc trong túi áo cô một cục tẩy bé tẹo màu xanh đặt vào tay Vĩ.

-Cho cậu này.

-Để... làm gì. Vĩ cứ nấc mãi không dừng.

-Để xóa đi những điều cậu không tin. Như vầy nè. Xóa xóa xóa.Di cầm cục tẩy đưa qua đưa lại trước trán Vĩ. Cậu bật cười. Và nắm chặt cục tẩy trong tay.

***

Cơn mưa rào mùa hạ bất ngờ ập đến. Hai đứa trẻ đang đứng bên cổng trường vội vã chạy vào mái che gần đó. Cơn mưa bắt đầu và ngày một nặng hạt. Một màu tối xạm bao trùm. Di rất sợ sấm chớp. Có những đêm, cô bé bị tỉnh giấc bởi tiếng sấm và òa khóc nức nở. Mỗi lần như thế, cô lại chạy đến bên bố mẹ. Nhưng bố cô chỉ lạnh lùng quát: Hãy tự đối diện với nỗi sợ của con đi. Còn mẹ cô thì ôm cô vào lòng an ủi. Bố mẹ cô thường hay cãi vã và vẫn đề của họ dường như đều có liên quan đến Di.Sau những lần như thế, khi sợ sấm chớp giữa đêm Di lại chùm chăn và khóc một mình.

Và lần này cũng vậy, khi nghe thấy tiếng sấm Di bỗng òa khóc. Cô bé ngồi sụp xuông nền gạch hoa. Vĩ vô cùng lúng túng, cậu cứ nhìn cô rồi lại nhìn lên bầu trời đang giận rữ kia.

-Di ơi, đừng khóc mà, cậu đừng khóc mà Di. Tiếng cậu mếu máo. Thế rồi trong tiếng mưa, là hai tiếng khóc của 2 đứa trẻ. Một đứa khóc vì quá sợ hãi còn một đứa khóc khi thấy người bạn của mình cứ khóc mãi không thôi.

Hình ảnh của cô bạn thủa nhỏ đã theo Huy lớn lên. Dù ngắn ngủi và đầy nước mắt nhưng anh cuối cùng đã tìm được cô. Tìm được người bạn thủa ấu thơ- người đem đến những tiếng cười trong cuộc đời anh- người quan tâm đến anh một cách chân thành. Nhưng anh không còn là Vĩ và Di cũng không nhận ra anh nhưng đối với anh điều đó không quan trọng. Anh có thể lại làm bạn với cô- mối tình đầu của anh có được không?

***

Tan học. Di bước vội ra khỏi lớp học rồi hòa vào dòng người đầy ắp của cầu thang khu nhà 4 tầng nơi cô học. Cứ đi một vài bước cô lại phải dừng lại. Bỗng có một bàn tay nắm lấy tay cô kéo ra khỏi dòng người kia. Đó là Huy.

-Cậu kéo tớ đi đâu vậy hả? Di ngạc nhiên hỏi anh.Anh vẫn không quay lại. Chỉ nhìn về phía trước:-Đi theo tớ. Chẳng phải cậu muốn học chơi bóng rổ sao?

Di nhớ ra cô đã bảo anh là muốn chơi bóng rổ. Và đã hẹn nhau là chiều nay bắt đầu vậy mà suýt nữa cô quên mất.Anh dẫn cô ngược lại lối hành lang mà phía cuối dẫn đến một lối cầu thang thông gió. Họ đi theo lối hành lang đó. Di vẫn không hiểu anh muốn đưa cô đi đâu:- Chẳng phải lối cầu thang này không đi được sao? Di lúng túng hỏi khi thấy cuối tầng 1 là 1 chiếc cổng đã có vẻ bị khóa.

Huy cười có vẻ bí hiểm rồi đưa tay vòng ra phía ngoài chọc chọc chiếc ổ khóa một vài giây thì tự nhiên cửa mở từ từ. Di theo anh bước ra.

-Tớ không bao giờ đi lối cầu thang chính cả. Chẳng phải có cả một lối cầu thang này sao? Huy bước đi song song với cô, tay cầm quả bóng rổ xoay xoay.

Di mỉm cười và gật đầu đồng ý.

Huy là đội trưởng đội bóng rổ của trường, điều này Di cũng mới biết khi nhập học được vài ngày. Những ngày đầu, vì lạ và không có bạn bè nào ngoại Huy nên cô thường theo anh đến sân bóng rổ. Nghe tiếng bóng đập đều xuống sân, tiếng hò reo của đội bóng, Di cũng muốn thử chơi một lần. Từ xa, Di đã có thể thấy đội bóng đang tập như thường ngày. Cô thấy hơi xấu hổ nên lùi lại phía sau lưng anh. Huy quay lại nhìn cô thoáng lo lắng:

-Cậu định đi đâu thế?

Di ngẩng lên nhìn anh không hiểu:

-Tớ...chỉ...

-Cậu đi lên trước tớ đi.Huy lùi lại đợi cô.

Huy cầm lấy balo của Di và ném cho cô quả bóng. – Ngày đầu tiên, cậu cứ làm quen với quả bóng này đi. Di gật đầu đồng ý. Cô tìm một góc sân tập đập bóng, xoay tròn rồi tung lên như thế nào. Mặc dù giả vờ cùng tập với cả đội nhưng Huy không thể tập trung. Thỉnh thoảng, anh dừng lại nhìn Di vẫn đang đứng góc sân với quả bóng rổ.

-Mày có định chuyền bóng cho tao không đấy? Quân-hậu vệ, và cũng là người mà Huy chơi cùng từ khi vào lớp 10. Anh có thể nói chuyện vui vẻ với nhiều người nhưng bạn thật sự thì Quân có thể nói là thân với anh nhất.-Đó là Di sao? Quân giật quả bóng từ tay Huy rồi chạy đến ném vào rổ.

Huy giật mình. Nhận ra Quân đang nói chuyện gì nên anh chỉ gật đầu.

-Mày chắc chứ. Quân nhặt quả bóng ném cho những người khác rồi đi đến cạnh Huy.

Huy nhìn Quân rồi lại nhìn Di :- Chắc chắn.

Quân có vẻ hào hứng:- Thật không ngờ mày lại gặp lại được "mối tình đầu" sau tần ấy năm.

Huy cắt ngang:- Mày nghĩ là mối tình đầu sao?

Có vẻ đầy tự tin, Quân khẳng định:-Thì đến giờ mày vẫn giữ cái cục tẩy đấy còn gì.

Huy đưa tay móc từ túi quần ra cục tẩy màu xanh đã nhỏ đi rất nhiều. Có thể vì thời gian, có thể vì nó đã nằm trong tay Huy quá lâu.-Chắc cô ấy đã quên nó từ lâu rồi.

Quân gạt bỏ suy nghĩ vẩn vương của mình, tiến gần lại chỗ Di. Nhận ra Huy đang đi đến chỗ mình, Di giữ bóng lại trong tay. Bấy giờ cô mới nhận ra trên quả bóng có ghi một chữ bằng bút đen : Xóa.

-Tại sao trên quả bóng lại có ghi mỗi chữ: Xóa.Di hỏi Huy khi hai người ngồi nghỉ trên hàng ghế khán đài đầu tiên.

Huy nhìn quả bóng trên tay Di, nhìn chữ xóa rồi nhìn cô: "-Vì đó là điều mà cậu từng nói với tờ. Xóa hết đi những điều tớ không muốn nghe." Anh nghĩ.-Cậu thích nó không? Tặng cậu đấy.

-Nhưng đây là quả bóng cậu vẫn hay chơi mà. Di ngạc nhiên.

-Chẳng phải cậu muốn chơi bóng sao? Cậu nên có một quả. Cầm lấy đi.

Di gật đầu, nhìn quả bóng trong tay:-Cảm ơn cậu.

Huy thấy lòng mình bỗng như dòng nước, có tiếng tí tách. "Cậu giữ quả bóng của tớ đi. Tớ muốn giữ cục tẩy này." Tay anh nắm chặt cục tẩy.

Cơn gió cuối ngày đầu thu mát lạnh. Nắng tắt. Phố lên đèn. Hai người rời sân bóng đạp xe chầm chậm trên đường. Bỗng nhiên Huy dừng lại nên di cũng dừng lại và quay lại nhìn anh. Huy mỉm cười bí ẩn để lộ chiếc răng khểnh và vẫy tay bảo Di quay lại. Cô quay xe và hai người bước vào một quán bún. Biển hiệu ghi dòng chữ bằng phấn ngay ngắn: Bún Huế dì Hai.

Gọi hai tô bún và ngồi đợi.

-Mời một người sống ở Sài Gòn 7 năm ăn bún Huế. Cậu thấy thế nào? Huy lau mồ hôi trên trán, hướng mắt hỏi Di đang ngồi đối diện anh.

-Cậu thích ăn bún Huế à?

-Không hẳn.Nhưng tớ muốn ăn. Huy nhìn xung quanh rồi thì thầm:-Thực ra ở quán này có luật mới vào ăn được đấy.

-Luật gì vậy? Di ngạc nhiên.

-Phải đi hai người.

-Tại sao?

-Dì Hai kia. Huy chỉ về phía người phụ nữ chủ quán trông hiền lành, gần gũi đang thái khổ thịt rất đều tay trong bếp.-Di ấy yêu một chú bán bún Huế nhưng chú ấy mất rồi. Sau đó, mỗi lần ăn bún có một mình, dì ấy đều khóc.

Di lắng nghe cậu chuyện của Huy một cách chăm chú. Cô im lặng một lúc.-Bây giờ dì bán bún thế này sẽ càng buồn sao?

-Cháu đừng có nghe lời nó. Người phụ nữ vừa đứng trong bếp bưng 2 tô bún ra đặt lên bàn rồi cốc đầu Huy một cái.

-Giỏi ghê ha. Giờ còn bịa chuyện lừa người hả?

Huy giả vờ kêu đau rồi cười xí xóa. Di hiểu chuyện và cũng cười.

-Đúng là cô không cho cháu ăn bún 1 mình còn gì.

-Ăn một mình mà kêu 3 tô liền thì ai có bún mà bán cho cậu.

-Ba tô ấy ạ? Di tròn mắt hỏi.

-Hì hì...Cậu đừng tin cô ấy. Ăn bún đi. Nay tớ mời. Huy giục Di rồi cúi xuống ăn tô bún 1 cách ngon lành.

Past 3.

Em nhớ anh.

Một đám bèo lục bình, hoa tím, lá xanh rất đậm trôi giữa dòng sông. Mưa lăn qua lăn lại trên mặt nước lăn tăn. Có gió nhè nhẹ. Di đứng bên bờ sông và nhìn theo cũng đã lâu. Bước ra khỏi cổng trường, phía xa bục giảng lòng Di bỗng buồn nặng nề. Cô cứ để chân tùy ý muốn và cô đi đến đây. Một con đường dài nhỏ và hẹp ven con sông được lát bằng một thứ gạch bình thường, dài và rộng. Nước sông có màu vàng nâu thau cặn. Cô hít một hơi thật sâu. Khí tràn vào qua mũi đầy ắp lồng ngực. Xung quang cô bây giờ chỉ toàn là những người xa lạ. Nhiều lần, sau khi trở về Di đi tìm anh. Nhưng sau lần gặp đó, anh lại biến mất. Ít nhất, anh có thể nói cho cô biết giờ này Huy đang ở đâu có được không? Nói với một người con trai để tìm kiếm một người con trai khác dẫu có tàn nhẫn thì cũng là tất cả những gì Di mong đợi. Còn nhớ, khi trước mỗi lần cô đi một mình, khi tìm Huy cô đều dễ dàng vô tình gặp anh giữa phố phường tấp nập. Nhưng giờ, khi cô thôi không tìm Huy nữa thì anh cũng biến mất. "Anh có thể gặp lại em không?"

Di quay người đi về phía cây cầu sắt bắc ngang qua sông. Mùi của loại sắt lâu năm thoang thoảng trên cây cầu. Xe cộ đi lại để nghe thấy tiếng bịch bịch. Hai hành lang dành cho người đi bộ. Đường dành cho xe máy, xe đạp và chính giữa là đường ray cho tàu hỏa chạy qua. Ai cũng tấp nập chỉ có mình cô dừng lại. Cô dường như không thể bước tiếp nữa. Một nỗi buồn ứ đầy trong cô. Gió nhẫn tâm tạt qua da mặt cô lạnh lùng, cay xè.Bầu trời đổi màu từ lúc nào. Xám xịt. Di ngước nhìn nó. Nhìn mây đen ùn ùn dày đặc. Và chỉ không lâu sau đó trời bắt đầu mưa. Lúc bắt đầu chỉ là những hạt nhỏ li ti. Di đứng lặng người nhìn nước mưa rơi trên mặt sông. Dòng người trên cầu vội vã chạy mưa.Cuối ngày. Một cơn mưa rào ập đến cũng là lẽ thường tình. Trốn chạy liệu có được hay không? Đây có lẽ là cơn mưa đầu tiên của mùa hè Di cảm thấy được kể từ khi trở về. Cô đã bắt đầu nhận công việc giáo viên ở 1 trường cấp 3 mà mẹ cô đã sắp đặt cho. Đó chính là ngôi trường cô từng học trước khi đi. Cô đang làm quen với một thời gian biểu mới. Thức dậy vào lúc 6h sáng và đến trường khi 7h. Thậm trí cô còn nhận ra rằng mình đã đi qua ngã tư cùng một thời điểm hoàn toàn chính xác trong nhiều ngày liên tiếp. Nước mưa bắt đầu thấm vào chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của cô. Một vài người chạy ngang qua cô trong một vài giây và nhìn cô với ánh mắt tò mò. Di muốn được ướt sũng để có thể nhớ lại những cơn mưa của 7 năm trước.Tay cô vịn vào lan can gỉ màu của cây cầu và suy nghĩ. Cô thấy mình đang chạy trên chiếc cầu thang ở trường học. Hai tay cô có ôm một quả bóng rổ màu đỏ nhẹ và căng tròn. Cô chạy xuống sân trường và tiến về phía Huy. Anh đang ngồi đợi cô bên cạnh một cái cây hoa sữa đang nở hoa. Mùi của nó thoang thoảng đầy dễ chịu. Nhưng khi cô chạm vào vai anh để anh quay người lại nhìn cô thì anh biến mất. Như một làn khói. Cô giật mình nhận ra đó chỉ là 1 suy nghĩ của mình. Một giây sau. Cô òa khóc. Tiếng khóc nức nở bị nhấn chìm trong tiếng mưa. Cô ngồi sụp xuống cúi đầu vào hai đầu gối.

-Chị muốn ốm thật à? Tiếng ai đó hét lớn như muốn át tiếng mưa. Di ngẩng lên và nhận ra đó là Dương – Cậu thanh niên làm ở quán cà phê và nay còn là học sinh của cô. Dương cởi áo khoác che lên đầu cô. Cô thấy cậu cũng đã ướt sũng. Di mỉm cười. Nước mắt vẫn chảy cùng nước mưa trên mặt cô.

-Đi thôi. Dương cầm tay cô và kéo đi.

Họ tìm thấy một chiếc xe ô tô có thùng chứa cỡ lớn đang đỗ dưới dốc. Cửa thùng xe mở và trên ca bin có một bác sế đang úp tờ báo lên mặt thiu thiu ngủ. Dương gõ vào cửa kính và lễ phép xin bác cho trú nhờ phía sau thùng xe. Dương đỡ cô lên và họ ngồi ngay cửa thùng xe. Tiếng nước mưa rơi xuống mái xe làm bằng một loại vải chống thấm nước nghe có vẻ rất lạ lẫm. Di đưa tay lau nước mưa trên mặt. Dương cũng làm một hành động y hệt.

-Chị không biết cách chạy đi tìm chỗ trú à?

Di cười, nhíu mày và cốc nhẹ lên đầu cậu:- Em phải gọi chị là cô mới đúng chứ.

Dương không trả lời ngay mà chỉ lắc đầu. Nước mưa từ mái tóc ướt của cậu tỏa vào không khí đầy ẩm ướt.

-Em không thích. Chị đã là chị với em trước khi trở thành cô giáo dạy Tiếng Anh ở trường. Em đã có đủ cô giáo rồi. Nhưng em muốn có 1 người chị.

Một lúc sau Di hỏi cậu: -Em là con một à?

-Không mà cũng gần như vậy ạ.

-Nghĩa là?

Dương xoa hai bàn tay vào nhau. Nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp.

-Em có một anh trai...cùng mẹ khác cha. Nhưng sau khi em ra đời, anh ấy chưa bao giờ coi em là em trai anh ấy...

Di im lặng. Cơn mưa vẫn còn nhưng có vẻ sắp tạnh. Bầu trời có vẻ sáng hơn. Mây cũng bắt đầu tan hoặc rời đi.

-Em có thể hỏi chị 1 câu không? Dương nhìn thẳng vào mắt cô. Trân thành.

-Được mà.

-Em có thể giúp chị được gì không? Chị đang tìm ai vậy ạ?

Di ngạc nhiên trong nỗi buồn sâu của lòng cô. Nó đang chìm. Cô thấy lòng mình đang chìm vào dòng nước xoáy của một đại dương lớn. "Rốt cuộc cô đang tìm ai? Cô thường xuyên nhận nhầm ai đó giống Huy trên đường. Ngay cả khi ở trường, cô cũng tìm anh. Cô đã hỏi tất cả những ai có thể biết anh. Nhưng không ai biết anh đã đi đâu và giờ anh đang ở đâu. Ngay bản thân Di, cô còn không biết nhà anh ở đâu, bố mẹ anh là ai? Tìm anh. Em biết phải bắt đầu từ đâu?"

-Tại sao? Em nghĩ chị đang tìm ai đó à?

Dương gật đầu.

-Muộn rồi...và cô lại im lặng, hít một hơi thật dài vào lồng ngực. -Trời có vẻ tạnh hẳn rồi đó. Mình về đi. Di nhảy xuống khỏi thùng xe. Chạy đến chỗ bác tài nói lời cảm ơn. Rồi cô quay lại. Dương vẫn ngồi như thế. Di cởi chiếc áo khoác của cậu ra. Lòng cô bỗng thắt lại. Chiếc áo bóng rổ của trường cô. Và rồi cô nhớ tới chiếc áo như thế của Huy. Anh vẫn hay mặc nó khi chơi bóng rổ, thỉnh thoảng quay lại cười với cô đang ngồi trên khán đài.

-Chị, chúng ta về thôi. Giọng của Dương làm cô giật mình. Cô khẽ mỉm cười và đi ngay sau cậu để rời khỏi dốc cầu.

-Em muốn ăn tối cùng chị không? Di mở lời phá vỡ sự im lặng.

-Chị đã được lĩnh tháng lương đầu tiên chưa ạ?

-Sao em lại hỏi thế?

-Em không thể ăn của chị trong khi em cũng đã làm ra tiền.

Di bật cười:- Thằng nhóc này, chị lĩnh rồi. Được chưa?

-Em không phải nhóc. Đi nhanh lên nào, em muốn dẫn chị tới nơi này.

Rồi bóng họ khuất hẳn con đường loáng nước mưa và chập choạng bóng tối.

Hai chiếc áo ướt xẹp dưới mưa cũng đã khô hẳn. Chỉ còn lòng người thì như đang đổ mưa. Với Dương một cơn mưa phùn rả rích từ ngày này sang ngày khác thấm đất trong nhiều ngày đầu tiên của mùa xuân đã bắt đầu. Dẫu có lạnh trong nước mưa thì âu nó cũng là dấu hiệu của sự sống mới. Cậu nhận ra điều đó và trân trọng chị. Chị đối xử với cậu thật sự rất ấm áp. Đó có phải là sự yêu thương không? Những vệt yêu thương còn thiếu để dành cho Dương. Một ánh mắt dù chỉ lẹ của anh trai-người mà cậu luôn quý mến dẫu chưa một lần anh gọi cậu là em trai. Cậu đã lấy đi cái gì của anh? Anh à, em có thể làm được gì? Em sẽ đi theo anh. Để anh quay lại và nhìn em một lần. Tất cả những điều đó như một vũng nước lớn nhấn chìm dần bước đi và nụ cười của Dương. Và khi những suy nghĩ kia diễn ra chậm chạp trong đầu Dương, anh dừng lại và nhận ra bước đi buồn nặng trĩu của Di. Nó không giống những bước tràn đầy sức sống như lần đầu cậu gặp Di và nụ cười nhạt hôm nay đã thiếu đi lưng nửa sức sống. Ánh đèn vàng vàng chiếu xuống mái tóc màu nâu tự nhiên ngang vai của Di, Dương để ánh mắt cậu vào vị trí chiếc bóng ngả xuống đường dưới chân cô. Cô xỏ tay vào túi áo của anh, cứ đi như thế cho tới khi dừng lại trước cửa một biển hiệu điện tử sáng chói. Cô quay lại nhìn Dương và mỉm cười:

-Em có muốn ăn bún không?

Dương nhìn về phía chiếc biển hiệu đề: Bún Huế dì Hai, đang đặt ngay ngắn trước cửa một quán ăn. Từ bên trong cánh quán bay ra một mùi nước dùng thơm như mùi của thịt và xương.

-Trông kìa, chắc chắn dù em có lắc đầu thì chị cũng sẽ bước vào và ăn một tô lớn. Cậu đưa hai khóe môi lên tạo thành một nụ cười để lộ ra chiếc răng khểnh trông có duyên lạ kì.

Di nhìn cậu, lặng người đi. Cô đã quen cậu ngay ngày đầu tiên trở về, đến ngay lúc này có lẽ cũng gần hai tháng. Hàng ngày cô cũng gặp cậu ở trường, vậy mà sao đến tận giờ cô mới nhận ra cậu rất giống Huy. Từ cách cười để giấu chiếc răng khểnh đến ánh mắt nhìn cô. Cô đã không nhìn thấy gương mặt nào giống anh suốt 7 năm nay và giờ nó đang đứng ngay trước mắt cô. Nó khiến cô nhớ Huy đến thắt lại. Và nếu như Dương không kéo tay cô lắc lắc thì có lẽ nước mắt cô đã lại rơi.

-Chị.

-Hả?

-...Dương nhìn vào tận sâu trong mắt cô. Nhưng nó không nói lên điều gì ngoài nước rưng rưng...Vào ăn thôi ạ.Dương nắm lấy vai cô và đẩy nhẹ về phía trước.

Họ ngồi vào một chiếc bàn bằng gỗ đặt sát tường được sơn màu vàng nhạt. Di gọi hai bát mì cỡ lớn , một cay một không bởi vì dạ dày cô không được tốt nên không ăn được cay. Dương suy nghĩ và ghi nhớ điều cô giải thích đó sau khi gọi bún. Chiếc quạt trần quay nhanh đều đều khiếc mái tóc còn đang âm ẩm của Di thấm lạnh vào trong. Cô thấy lạnh đến từng nơ-rong thần kinh đủ để chúng đưa ra một suy nghĩ và chỉ huy thực hiện suy nghĩ đó thành hành động. Di đứng dậy định đi đến công tắc tắt quạt nhưng đầu cô bỗng nhiên quay cuồng, hai mắt mờ đi, tưởng chừng đến tim cũng đã ngừng đập. Cô ngã quỵ xuống nền nhà. Và hoàn toàn mê man. Cô nhận ra mình đang ở giấc mơ đó mà không tài nào tỉnh dậy được. Cô cứ chìm dần chìm dần xuống hồ nước màu tím đó. Như cục đá ven bờ bị đẩy xuống đáy hồ không chống cự. Thế rồi cô gọi tên anh, nhỏ, đầy xót xa.

-Chị tỉnh rồi ạ?

Di mở mắt. Ánh đền nê-ông trên nền nhà chiếu thẳng vào con ngươi nhòe trong nước mắt cô. Có lẽ trong mơ cô đã khóc. Nhưng nước hồ hòa vào với nước mắt nên chính bản thân cô cũng không nhận ra. Cô nhìn Dương. Cậu có vẻ đầy lo lắng. Cô cố cười thật tươi như muốn đùa với cậu "chị không sao, nhóc lo quá thôi" nhưng các cơ mặt của cô cứng lại, cử động một cách khó khăn.

-Chị còn cười được à? Chị có biết là mình ngất đi ở quán mì không? Chị đã miên man thế này suốt mấy tiếng. Nước mắt thì cứ chảy...Thấy Dương có vẻ rất lo cho mình nên cô ngăn cậu lại. Di ngồi dậy:

-Nhóc xem, chị khỏe lại rồi này. Đừng lo quá như thế? Ai nhìn vào tưởng chị là em gái nhóc đấy.

Mặc dù trông có vẻ như vẫn giận nhưng cậu vẫn bật cười:

-Chị già rồi, cô giáo ạ. Sao có thể làm em gái em được?

-Đúng ha...Chị già quá rồi. Di lắc lắc tay vẫn còn đang dán kim truyền của cô giả vờ mình ốm yếu. Trông thấy hành động đó của cô. Dương bặt cười thành tiếng.- Chị đói quá. Hay mình về đi. Chắc em cũng đói rồi. Lúc nãy chắc vẫn chưa ăn được gì?

-Em không có...ọc ọc..c. Tiếng dạ dầy của cậu đã phản bội cậu khiến cậu gượng đỏ mặt.-Nhưng bác sĩ dặn mai chị mới được về.

Di nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của cô, đã 9h tối. Cô không thể nằm viện được. Ngày mai cô còn phải lên lớp. Di bước ra xuống giường, tay với bộ quần áo trong tủ, tay còn lại kéo tay cậu:

-Đi nào, chúng ta trốn viện.

Di kéo tay cậu chạy ra khỏi bệnh viện như bị ma đuổi. Đến tận khi ngồi xuống hành ghế của xe buýt họ mới nhìn nhau cười nghiêng ngả.

-Em có thể hỏi chị một câu này không? Dương mở lời sau khi cả hai đều ngừng cười hẳn.

-Lại hỏi hả? Gì nữa đây cậu nhóc.

-Chị đừng cứ coi em là nhóc nữa có được không. Em kém chị có 7 tuổi thôi. Dương lụng bụng.

-Thế có định hỏi không? Di cười.

-Người tên Huy...là người chị đang tìm sao? Dương nhìn thẳng vào mắt cô chợ đợi câu trả lời.

Di hơi ngạc nhiên, tiếp đó cô im lặng một vài giây, nhìn xuống hai bàn tay đang để trên đùi của mình và gật đầu.

Nhận được câu trả lời, Dương im lặng: Chắc không phải anh ấy. Cậu tự nhủ với bản thân mình : Chắc chỉ là trùng hợp cùng tên và cùng tuổi thôi.

-Nghĩ gì thế? Di hỏi cậu.

Dương giật mình, ấp úng: Em, em... chỉ đang nghĩ xem có quán ăn nào gần đây không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top