Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Extra 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn có biết âm thanh chói tai nhất là âm thanh của trái tim tan vỡ không? Bởi nó chỉ vang vọng trong lòng kẻ vụn vỡ mà không một ai nghe được.

Nếu ngày ấy, khi đôi mươi tôi can đảm để mình được đắm chìm xuống biển tình thì có lẽ tôi sẽ có được viên ngọc trai quý giá nhất thế giới. Nhưng tôi đã sợ, tôi chọn chui vào lưới cá để được mang vớt về thả vào lồng kính, làm một vật cảnh cho đời. Một con cá quý hiếm, được mọi người đàn ông tranh giành, bán khi được giá. Rồi cứ thế một miếng nhôm vàng đeo vào ngón áp út trở thành xiềng xích đến nửa đời sau. Có lẽ nếu không có Sun, hơi thở của tôi đã biến mất như cát bụi.

Chị vẫn cười, nhưng không nhìn tôi nữa, tay chị vân vê vạt áo. Lòng tôi vỡ nát, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù, nhưng tôi lấy lí do gì để trách chị đây. Hỡi ôi thánh thần ơi, sao có thể trách một tấm chân tình quá đỗi trong khi con mới là kẻ bội bạc? Tôi cố gắng bình tĩnh, cổ họng thoát ra những âm thanh đứt gãy

-"Ừ, được rồi...Không sao cả, chị nói đúng...Mình đều lớn cả rồi, mình còn nhiều thứ phải lo chứ không có mỗi thứ tình yêu mong hoài"

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đứng dậy, tôi đi nhanh ra phía cửa, Milk cũng đứng dậy theo tôi muốn nói gì đó nhưng tôi không muốn nghe thêm gì nữa. Ra đến cửa tôi thấy Sun đang thập thò bên ngoài, Sun lo lắng hỏi tôi

-"Sao rồi mẹ? Sao mẹ lại khóc? Có chuyện gì vậy?"

Nhìn con gái mình mồ hôi chảy thành dòng, nhỏ xuống cằm, ướt đẫm một mảng áo, vậy mà con bé vẫn kiên trì đứng đợi tôi, thứ đầu tiên con bé lo lắng là đôi mắt đang ũng nước của tôi. Tôi òa khóc, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Sun, tôi ôm con gái mình khóc nức nở. Tay chân Sun luống cuống, có lẽ con bé đang sợ lắm nhưng tôi không dừng được, từ giờ tôi thật sự chỉ còn Sun thôi, tôi chẳng còn ai nữa rồi.

Tôi ngồi bần thần ở khách sạn đến khi những ánh hoàng hôn cuối cùng rơi xuống mặt đất, nhường bầu trời lại cho trăng sáng. Sun bắt đầu đói bụng, con bé cũng chưa được ăn gì từ trưa đến giờ rồi. Tôi nhìn con gái mình với đầy sự tội lỗi, thật tệ hại khi tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình trước mặt con. Tôi dẫn Sun đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở khu vực này, tình cờ làm sao nó lại đối diện bãi biển ấy, nhưng tôi không muốn dành thời gian quan tâm đến điều đó. Tôi hào phóng gọi tất cả những món best seller của quán, Sun vô cùng vui vẻ thưởng thức, miệng được lấp đầy bằng đồ ăn làm chiếc má hây hây đỏ của con phồng lên, trông đáng yêu vô cùng. Tôi chỉ ăn chút, rồi ngồi nhìn cô con gái nhỏ của mình. Có lẽ chị nói đúng, tôi đã trưởng thành, tôi phải sống cuộc sống của người trưởng thành, tôi đã qua cái tuổi khi tình yêu là lẽ sống lâu lắm rồi. Bỗng tôi nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc sau lưng của Sun, tim tôi hẫng một nhịp, tôi cố gắng ngăn bản thân không để ý tới, dù thế tôi vẫn không thể cản được mình mà ngó ra sau. Đúng như tôi dự đoán, đó là giọng của Milk, nhưng đối diện Milk là một cô gái nào đó, đang cười nói rất vui vẻ cùng chị, tôi không thể thấy mặt cổ vì cô ấy đang ngồi quay lưng về tôi. Sau một hồi cô gái cũng rời đi, Milk vẫn nán lại để uống nốt ly rượu của mình. Tôi không muốn mất bình tĩnh trước mặt Sun, tôi để lại túi trên bàn, bảo Sun rằng mình cần đi vệ sinh chút rồi lẻn ra ngoài. Tôi hít một hơi đầy không khí, lấp đầy phổi mình bằng những giọn gió trong lành, tôi chỉ định đứng đây một lúc thôi, bao giờ chị rời đi tôi sẽ quay trở vào. Nhìn ra xa là bãi biển năm ấy, rì rào sóng vỗ, tôi hoài niệm về những kỉ niệm xưa. Có vẻ mọi thứ giữa tôi và chị luôn gắn liền với mùa hạ và biển.

-"Love, chị tìm được vỏ ốc đẹp chưa này. Nhìn từng xoắn của nó xem, chúng ta gặp may rồi đó"

-"Milk giỏi quá ta, em nghe nói vì ốc ở dưới biển rất lâu nên nó cũng sẽ mang theo âm thanh của biển cả đó"

-"Thế á, để chị nghe xem nào"

Milk áp tai vào đuôi vỏ ốc, nhưng chị xụ mặt bỏ ra

-"Chị chẳng nghe thấy gì hết. Em thử nghe xem"

Chị đưa vỏ ốc đến tai tôi, tôi cố gắng tập trung xem liệu nó có tí âm thanh nào không

-"Chị yêu em"

Lúc đó Milk đã bỏ vỏ ốc ra khỏi tai tôi, khẽ áp môi chị mà thì thầm. Tôi đánh yêu chị một cái. Hồi đấy chị ấy có biệt danh Samoyed cũng vì cái tính tinh nghịch, đáng yêu của mình. Tôi cười mỉa, giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ về mấy cái đó chứ.

Mùa hạ năm ấy, trong mắt chị ngập tràn bóng lưng ai.
Mùa hạ năm nay, đôi vai gầy ấy chẳng phải em nữa rồi.

-"Love?"

Tôi giật mình quay ra sau. Là Milk. Tôi đã chọn đứng con ngõ nhỏ bên cạnh quán ăn, khá là khuất. Đôi mắt chị rốt cuộc làm từ gì thế? Vì lí do gì mà năm hè năm ấy chị nhìn thấy tôi ở quán, vì lí do gì chị tìm thấy tôi giữa cuộc đời này, và làm thế nào bây giờ chị có thể thấy tôi đứng đây? Tại sao lại tìm thấy một kẻ như tôi? Trong thế giới xám xịt của tôi, chị là vệt màu duy nhất, làm bừng sáng cả cuộc đời. Nước mắt trực trào nơi khóe mắt cuối cùng cũng tuôn ra, lưu lại trên môi những vị mặn chát

-"Love, đừng khóc"

-"Được rồi, không cần thương hại em như thế. Bạn gái chị sẽ buồn đấy"

-"Hả? Bạn gái nào cơ...Chị không có người yêu mà..."

Tôi lách qua khe hở giữa chị và vách tường, tôi không muốn ở lại thêm, con gái tôi còn đang trong kia chờ tôi. Milk vẫn kịp bắt lấy cánh tay tôi kéo lại

-"Bỏ ra, con gái đang chờ em. Chuyện của mình đã kết thúc rồi, em không còn gì để nói cả. Mời chị đi cho"

Tôi vùng vằng muốn thoát ra khỏi Milk, Milk vẫn một mực không buông, nắm tay tôi càng lúc càng chặt

-"Khoan đã, Love. Sáng nay chị chưa nói xong em đã bỏ đi rồi. Từ bao giờ tính em nóng như mặt trời vậy hả?"

-"Ừ, vì em trưởng thành rồi, em thay đổi rồi, được chưa?"

Tôi thành công giật tay ra, toan chạy đi thì Milk lao đến, ôm tôi từ phía sau, gục mặt vào hõm cổ tôi thỏ thẻ. 

-"Em bình tĩnh nghe chị nói này. Thứ nhất, chị không có bạn gái, trước nay chưa từng có. Có lẽ em đã thấy cô gái chị ngồi cùng trong nhà hàng, đấy chỉ là một người em thân thiết thôi..."

Tôi im lặng để chị nói tiếp.

-"Thứ hai, chị nói chuyện mình không thể quay lại như xưa nữa. Đúng, vì cả hai đứa đều đã thay đổi rồi, mình không thể giống như ngày xưa nữa. Nhưng chị không muốn vì thế mà từ bỏ. Em à, liệu mình có thể cùng nhau viết lại chuyện tình này không? Đây sẽ là một câu chuyện mới... Em có muốn cùng chị soạn lại bản tình ca này không?"

Tôi ngạc nhiên. Sau ngần ấy năm, chị vẫn là thứ khiến trái tim tôi loạn nhịp. Dù sao mình cũng đâu được chọn người mình phải lòng đâu, chúng ta không thể dùng lý trí để giải thích chuyện của trái tim được. Tôi quay người lại ôm lấy chị, dùng hết sức để ôm trọn tấm lưng ấy thay cho lời đồng ý. Biển xanh của tôi đây rồi, thực sự là Milk Pansa của tôi rồi. Tôi vẫn không thể ngừng khóc, chỉ có thể nắm chặt lấy lưng chị, để những giọt long lanh thấm đẫm cổ áo sờn. Con người có vô vàn kiểu nỗi nhớ, không biết nỗi nhớ của chị có giống nỗi nhớ của tôi không. Thỉnh thoảng khi hoa giấy từ từ rơi xuống, tô tím một dải đường, tôi lại nhớ chị. Tôi bất ngờ khi tôi nhớ chị nhiều như thế, rồi tự dưng hiểu ra cảm giác thật khó khăn khi ngăn mình nghĩ về một thứ gì đó, như là một người nào đó chẳng hạn. Tôi nghĩ về chị tha thiết, nhớ cảm giác những ngón tay mảnh dẻ xoa khẽ gò má tôi, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau như những ngày trước. Trong lúc tôi đang cảm động thì một tiếng "này" vang lên rất to, tôi và Milk cùng nhìn xem nó đến từ đâu, chưa kịp phản ứng gì thì một chiếc túi xách đã hạ cánh vào mặt Milk vô cùng chính xác, khiến cả cổ chị ngửa ra sau.

-"Này! Cô kia, cô nghĩ cô là ai mà dám đụng chạm vào mẹ tôi vậy hả? Có bỏ tay ra ngay không thì bảo!?

Chưa kịp giải thích thêm thì lại một chiếc giày nữa đáp vào mũi Milk khiến chị chảy cả máu. Ôi con ơi, dừng lại đi, con sắp ném chết người ta rồi.

Mất một lúc để tôi dừng cuộc chiến đơn phương này lại. Milk đang ngồi bệt xuống trên vỉa hè chườm đá, Sun thì đứng cạnh gãi đầu gãi tai.

-"Sao mẹ chẳng giải thích gì cho con vậy?"

-"Con có để mẹ nói hả? Mẹ có dạy con như thế không? Vậy là rất bất lịch sự đấy nhé"

-"Con đang bảo vệ mẹ mà. Mẹ đã đi khá lâu và con rất lo lắng"

-"Thôi, chị không sao đâu. Ném mạnh như thế chứng tỏ đứa trẻ này rất khỏe mạnh đó"

Milk giật lấy vạt áo tôi, cố gắng giảng hòa.

-"Im, em đang dạy con em, không khiến chị xen vào"

Milk nín thinh. Sun đứng bên cạnh nhìn tôi bằng nửa con mắt, rồi quay sang xin lỗi Milk

-"Con xin lỗi cô nhé, là con vô ý. Lần sau con sẽ không như thế nữa ạ"

-"Không sao, không sao. Con bảo vệ mẹ như vậy là rất tốt đó. Quả là một đứa con ngoan"

-"Sun này, bãi biển kia có nhiều vỏ sò đẹp lắm. Con có muốn đi nhặt không?"

Không muốn con trở nên quá khó xử nên tôi đã đánh sang chủ đề khác.

-"Có ạ"

Sun hớn hở chạy đi trước, tôi và Milk đi theo sau, nhìn bóng lưng con gái mình đang tung tăng.

-"Em xin lỗi một lần nữa Milk nhé"

-"Ôi, không sao thật mà. Con bé thật giống em, đáng yêu thật đấy"

-"Ừ, nhưng tính con bé đôi phần giống chị lắm. Em cũng ngạc nhiên"

-"Chà, chị có nên vui không, haha"

Tôi cười mỉm đáp lại.

-"Sáng nay ở quán chị nói thế, giả sử tối nay mình không gặp lại nhau. Chị không sợ em sẽ không bao giờ quay trở lại nữa sao?"

Milk nhìn tôi, khẽ chỉnh lại những sợi tóc rối do những cơn gió nghịch ngợm cuốn lấy, nhẹ nhàng trả lời.

-"Chúng ta cũng chỉ là những kẻ đi lạc, vô tình gặp nhau tại giao lộ cuộc đời, rồi lại lướt qua nhau mà đi tiếp. Với một số người, đấy là bỏ lỡ nhưng với người khác đấy chính là điều nên làm. Còn chị, chị không quan tâm, chị không sợ, vì chị tin em sẽ quay lại. Em cứ đi thôi, hãy đi thật xa rồi trở về, chị vẫn luôn ở đây đợi em, bởi chị đã yêu em lâu lắm rồi không phải mới đây đâu. Biển xanh của em mãi mãi ở đây, không đi đâu cả"

Tôi và chị nhìn nhau, bao dịu dàng đều trao nơi đáy mắt.
-------------------------------------------------------------
Đói vote quá mn ơiiii
Vote cho tớ đi mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top