Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Polyamory Story

Dòng người ồn ào đi lại trong hành lang trường học, nhưng không có bóng dáng nụ cười trên khuôn mặt của Rukitori Kobayashi. Anh chàng thiên tài này, với đôi mắt sắc bén nhưng xa cách, bước đi giữa đám đông như một người lạ mặt trong thế giới riêng tư của mình.

Nhìn chằm chằm vào những đám đông tràn ngập năng lượng, Rukitori chẳng hứng thú gì với việc bắt đầu một năm học mới. Cảm giác hình thành từ chủ nghĩa antinatalism không chỉ khiến anh xa lạ với niềm vui của đám đông, mà còn tô lên vẻ lạnh lùng và kín đáo của anh.

Bước chân nhẹ nhàng, Rukitori băng qua hành lang như một bóng ma không gây sự chú ý. Nhìn thoáng qua, có vẻ như anh chàng không thuộc về nơi này, không phải bởi sự khác biệt về trí tuệ, mà là vì sự cách biệt về tri giác về cuộc sống.

Ngày học mới chỉ mới bắt đầu, nhưng không gian học đường đã nổi loạn với sự sôi động của học sinh. Trong bức tranh hỗn loạn này, một cô gái vội vã bước chân, đầu ôm sách giáo trình và tưởng chừng như không để ý đến xung quanh. Điều không ngờ, định mệnh đã làm cho đường đi của cô gái này và Rukitori Kobayashi gặp nhau trong một va chạm ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.

Tiếng đập nhẹ làm Rukitori giật mình, và anh chàng nhìn thấy cô gái kia đang lạc lõng giữa đám đông. Trong khoảnh khắc đó, thế giới của Rukitori và của cô gái trở nên giao thoa, tạo nên một sự kết nối tinh tế giữa hai tâm hồn có vẻ như đối lập.

Mái tóc đen dài lụa phai như sóng nước, khuôn mặt xinh xắn và vóc dáng nhẹ nhàng, cô gái không lẫn vào đám đông, mà ngược lại, trở thành tâm điểm thu hút ánh nhìn của nhiều nam sinh. Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, đám đông xung quanh hình thành một không gian tĩnh lặng khi họ bắt gặp sự va chạm giữa Rukitori Kobayashi và cô gái này.

"Cậu có bị làm sao không?" Cô gái với đôi mắt to tròn màu đen hỏi với sự quan tâm đầy tỏ ra ngây thơ.

Rukitori nhìn vào đôi mắt ấy, một ánh sáng lạ lùng trôi qua đám mây u ám trong tâm hồn anh. Anh chỉ làm một cử chỉ nhẹ đầu, chỉ là đủ để trả lời câu hỏi mà không cần lên tiếng.

Dường như cảm giác làm sao của Rukitori không chỉ thu hút sự chú ý của cô gái, mà còn khiến nhiều nam sinh xung quanh không khỏi tò mò. Trong sự ngạc nhiên, họ nhìn nhau đầy đoán ngỏ, đặt ra những câu hỏi không nói thành lời.

Rukitori nâng nhẹ ánh nhìn, mái tóc đen óng ả của cô gái như hòa quyện với bức tranh sống động của hành lang trường học. "Không có gì đâu," anh chàng thiên tài nói nhẹ nhàng, giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn chứa đựng một sự ý thức về sự tương tác xã hội.

Cô gái giữ ánh nhìn đầy quan tâm, nhưng ánh sáng đôi mắt ấy vẫn phản ánh nét hồn u ám của Rukitori. "Cậu có chắc là không sao?" Cô hỏi, vẻ mặt vẫn rực rỡ, nhưng một chút nghi ngờ trôi qua.

Rukitori gật đầu nhẹ, ánh sáng tạt qua khuôn mặt anh, nhưng không chút biểu cảm nào lộ ra. "Tớ đã quen với những chuyện như vậy rồi." Câu trả lời của anh chàng thiên tài không chỉ là một phản ứng bình thường, mà còn là một cảnh báo về thế giới tâm hồn khép kín và đầy đen tối mà Rukitori mang theo.

Cô gái, dù có chút ngần ngại, vẫn cười nhẹ và cảm ơn Rukitori. "Cậu cũng nên cẩn thận hơn đấy," Rukitori nói, nhưng ánh sáng trong đôi mắt xanh của cô vẫn là nguồn sáng, giữ cho không khí xung quanh trở nên dễ chịu hơn.

Rukitori nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Iota Izuno, giữ cho sự lạnh lùng nhưng bí ẩn của anh không làm cho cô gái phải chùn bước. "Tại sao cậu lại vội vã như vậy?" Rukitori hỏi, giọng điều chỉnh không đổi, nhưng đôi mắt sắc bén lẫn trong tâm hồn đều chứa đựng sự hiếu kỳ.

Iota mỉm cười nhẹ, đôi mắt cô lóe lên sự hồn nhiên. "Tớ đang tìm lớp mới của mình. Tớ là học sinh chuyển trường, và thật ra là tớ đã bị lạc đường một chút."

Rukitori chợt cảm thấy sự kỳ lạ trong cuộc gặp gỡ này, như một vận động kì lạ của định mệnh. "Chuyển trường?" Anh chàng nhìn chằm chằm vào Iota, nhưng không có sự nghi ngờ trong ánh nhìn đó, chỉ là sự hiếu kỳ và tò mò.

"Có," Iota gật đầu, "tớ là Iota Izuno. Rất vui được làm quen với cậu." Cô gái giới thiệu bản thân mình với sự tự tin và sự dễ dàng, nhưng có điều gì đó ẩn sau cánh cửa của tâm hồn Iota, một bí mật mà Antinatalist Chronicles đang dần hé mở.

Cuộc gặp gỡ giữa Rukitori và Iota không chỉ đơn thuần là một sự va chạm tình cờ, mà còn là sự kết nối giữa hai tâm hồn bí ẩn, đưa họ vào một cuộc phiêu lưu khám phá sâu sắc về tình yêu, sức mạnh, và bản chất của cuộc sống.

Rukitori nhìn Iota Izuno chào tạm biệt với bước chân nhẹ nhàng, nhưng không thể giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt. Trái tim của Iota tràn đầy sự vui vẻ, với một nụ cười dễ thương và ánh sáng trong đôi mắt, trong khi Rukitori vẫn giữ vẻ lạnh lùng và tĩnh lặng của mình.

Khi Iota rời đi, không gian xung quanh dường như trở lại với sự hối hả và ồn ào ban đầu. Rukitori cảm nhận được sự đối lập rõ ràng giữa tâm hồn lạnh lùng của mình và sự tươi vui của Iota. Nhìn theo bóng dáng biến mất của cô gái, anh chàng thiên tài cảm thấy mình như một phần của thế giới lạc lõng, nơi mà bản thân anh trở nên vô cùng đơn độc.

Trong khi Rukitori đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bước chân của Iota Izuno xa dần, một cô nữ sinh tóc hồng ngắn nhẹ bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Otomone Sakurako, người bạn đồng hành từ thuở nhỏ, nhảy lên từ đằng sau Rukitori với sự hồn nhiên và sự sôi nổi của một đứa trẻ.

"Tớ thấy cậu đang đăm chiêu điều gì đúng không, Rukitori?" Otomone hỏi, đôi mắt hồng dễ thương của cô lấp lánh hồn nhiên.

Rukitori quay đầu nhìn Otomone, giữ cho vẻ mặt lạnh lùng không đổi. "Chả có gì cả." Anh chàng trả lời một cách bình tĩnh.

Otomone nhíu mày, nhưng sau đó cười to và chạy vòng qua trước mặt Rukitori, tạo ra một không gian hài hòa và vui vẻ. "Tớ biết rồi, cậu vẫn là một người lạnh lùng như thường." Otomone nói, đôi mắt rực rỡ.

Rukitori nhẹ nhàng gật đầu, không phản đối. Hai người bạn cùng nhau bước vào lớp học, với Otomone đang lầm lạc đùa giỡn và Rukitori giữ vẻ im lặng của mình. Cuộc phiêu lưu trong thế giới phức tạp của "The Tale Of Antinatalist Chronicles" tiếp tục, với những sự kiện và tình huống đầy kịch tính đang chờ đón họ.

Khi Otomone và Rukitori bước chân vào lớp học, không khí trong phòng trở nên huyên náo. Đám học sinh quay đầu nhìn, và một số đều cảm thấy tò mò về sự đối lập giữa cặp đôi này. Otomone, với mái tóc hồng nổi bật và tâm hồn vui vẻ, luôn tỏ ra như ánh sáng trong bóng tối, trong khi Rukitori, với vẻ ngoài lạnh lùng, như một khối băng hòa quyện vào không gian.

"Cặp đôi lửa băng của lớp chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi!" Một giọng trêu chọc vang lên từ một góc lớp, khiến nhiều người cười vang.

Otomone chỉ làm một cử chỉ nhẹ, mỉm cười rực rỡ, trong khi Rukitori giữ vẻ lạnh lùng. Những sự trêu chọc không làm thay đổi cách họ làm và thái độ của mình. Otomone vẫn tiếp tục nở nụ cười, làm cho không gian trở nên ấm áp, trong khi Rukitori giữ vững sự tĩnh lặng và lạnh lùng của mình.

"Cô ấy vui vẻ quá, chẳng lẽ không bao giờ thấy buồn chán à?" Một cậu học sinh thì thầm trong khi nhìn theo Otomone.

"Chắc chàng lạnh lùng kia đang cần một chút nhiệt của cô ấy trong cuộc sống!" một cô bạn gái khác thêm vào.

Những tiếng cười, trêu chọc và ánh nhìn nghệch ngợm dường như tràn ngập không khí khi Rukitori và Otomone bước vào lớp học. Mọi người nhanh chóng nhận ra sự đối lập giữa hai người bạn đồng hành - một cặp lửa băng đặc biệt.

Các bạn học sinh chẳng ngần ngại khiến cho không khí trở nên ồn ào hơn, nhưng Rukitori vẫn giữ vẻ lạnh lùng không đổi. Chỉ đến khi Otomone phản ứng, cười vang và nói một câu, Rukitori mới nở một nụ cười nhỏ trong lòng.Otomone nhìn chằm chằm vào Rukitori, những kí ức về những năm học trước hiện về trước mắt cô. Rukitori, với vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm, đã luôn khiến Otomone tò mò và muốn tìm hiểu về lý do đằng sau tâm hồn lạnh lùng ấy. Cô nhớ rõ những lần hỏi Rukitori về điều đó, và mỗi lần, anh chàng luôn lảng tránh, không muốn tiết lộ bí mật trong tâm hồn đen tối của mình.

"Cậu biết không, Rukitori, tớ luôn muốn hiểu về cậu," Otomone nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ý nghĩa. "Tại sao cậu lại vô cảm như vậy, vậy làm thế nào mà cậu có thể giữ được cái tâm hồn lạnh lùng đó?"

Rukitori lảng tránh ánh nhìn của Otomone, ánh mắt lạnh lùng không chịu đối diện với sự tò mò. "Không có gì đặc biệt cả," anh chàng trả lời, giọng nói vẫn không thay đổi.

Otomone giữ vẻ mặt tò mò, nhưng đồng thời cảm thấy sự thấu hiểu về Rukitori trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Liệu cuộc phiêu lưu của họ trong "The Tale Of Antinatalist Chronicles" có giúp Rukitori mở lời về những bí mật ẩn sau tâm hồn lạnh lùng hay không, chỉ có thể biết khi câu chuyện tiếp tục.

Otomone nhìn chằm chằm vào Rukitori, những kí ức về những năm học trước hiện về trước mắt cô. Rukitori, với vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm, đã luôn khiến Otomone tò mò và muốn tìm hiểu về lý do đằng sau tâm hồn lạnh lùng ấy. Cô nhớ rõ những lần hỏi Rukitori về điều đó, và mỗi lần, anh chàng luôn lảng tránh, không muốn tiết lộ bí mật trong tâm hồn đen tối của mình.

"Cậu biết không, Rukitori, tớ luôn muốn hiểu về cậu," Otomone nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ý nghĩa. "Tại sao cậu lại vô cảm như vậy, vậy làm thế nào mà cậu có thể giữ được cái tâm hồn lạnh lùng đó?"

Rukitori lảng tránh ánh nhìn của Otomone, ánh mắt lạnh lùng không chịu đối diện với sự tò mò. "Không có gì đặc biệt cả," anh chàng trả lời, giọng nói vẫn không thay đổi.

Otomone giữ vẻ mặt tò mò, nhưng đồng thời cảm thấy sự thấu hiểu về Rukitori trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Liệu cuộc phiêu lưu của họ trong "The Tale Of Antinatalist Chronicles" có giúp Rukitori mở lời về những bí mật ẩn sau tâm hồn lạnh lùng hay không, chỉ có thể biết khi câu chuyện tiếp tục.

Buổi học đầu tiên của năm học mới kết thúc, và như mọi ngày, Rukitori rời khỏi lớp trước Otomone. Dù Otomone là người bạn duy nhất của anh chàng, nhưng thói quen lạnh lùng vẫn giữ nguyên. Otomone, với tính cách năng động, không ngừng cảm thấy thách thức khi phải chạy theo Rukitori.

"Rukitori! Cậu chờ tí đi mà!" Otomone hét lên, cố gắng bắt kịp bước chân lạnh lùng của người bạn.

Rukitori quay đầu nhìn Otomone, ánh mắt lạnh lùng không hề chuyển đổi. "Cậu biết tớ luôn vội vã, Otomone. Không cần phải chạy theo."

"Nhưng tớ là người bạn duy nhất của cậu đó! Sao cậu không đợi một chút?" Otomone phàn nàn, nhưng nụ cười trên môi không mất đi vẻ hồn nhiên.

Rukitori chỉ gật đầu một cách lạnh lùng và tiếp tục bước đi, nhưng Otomone không chịu thua. Cô vẫn theo sau, tươi cười và đầy năng lượng. Dù đối lập nhau, Rukitori và Otomone vẫn tạo nên một bức tranh hài hòa và phong cách đặc biệt, làm cho Antinatalist Chronicles trở nên đầy màu sắc và phức tạp.

Trên đường về nhà, Otomone tiếp tục làm mọi cách để tạo ra một không khí thoải mái giữa họ. Rukitori, mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng và ít nói, nhưng không thể phủ nhận sự chú ý của anh chàng đối với môi trường xung quanh. Anh chàng như một người bảo vệ yên lặng, luôn quan sát và chú ý để đảm bảo an toàn cho Otomone.

Trong lúc trò chuyện, Rukitori bày tỏ sự quan tâm của mình đối với tin tức về kẻ bám đuôi xung quanh các trường cấp 3 và ga tàu điện ngầm. Mặc dù ít lời, anh chàng luôn đảm bảo rằng Otomone luôn an toàn trên đường về nhà. Otomone, tuy cảm ơn sự quan tâm của Rukitori, nhưng vẫn không ngừng cố gắng làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, dường như cô không muốn hai người nói những điều tiêu cực khi đi cùng nhau.

Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, Rukitori hộ tống Otomone Sakurako về nhà. Trái tim của anh chàng vẫn lạnh lùng, nhưng có một điều khác biệt - trong ánh mặt trời dịu dàng, vẻ mặt của Rukitori trở nên nhẹ nhàng hơn khi anh chàng dành sự chú ý đặc biệt đối với môi trường xung quanh.

"Tới nhà cậu rồi," Rukitori nói, giọng điều chỉnh chẳng đổi, nhưng đôi mắt của anh chàng toả sáng một chút.

Otomone cười và gật đầu. "Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà nhé, Rukitori!"

"Không có gì đâu, thôi tớ về nhà đây!" Rukitori trả lời, ánh mắt sắc bén vẫn giữ vững sự cảnh báo.

Otomone đứng ở trước cửa nhà, ngắm nhìn bóng lưng của Rukitori xa dần, xa dần. Cảm giác ấm áp trong giây phút chia tay vẫn còn đọng mãi trong trái tim cô.

Khi Otomone chuẩn bị bước vào nhà, đột nhiên vài bóng đen nổi lên sau lưng cô. Otomone cảm thấy sự ớn lạnh tràn ngập cơ thể, và nỗi sợ hãi nảy lên như bóng đen muốn ăn tưới nuốt sống cô. Cô quay đầu nhìn những bóng đen kia, mắt tròn to đầy hoang mang tột cùng.

Rukitori, trong lúc đi về nhà, vô tình nhìn thấy Iota Izuno đang đứng trong một hiệu sách. Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt dịu dàng của cô gái, làm nổi bật đôi mắt đen và mái tóc dài mượt. Iota liền vẫy tay chào Rukitori khi nhìn thấy anh chàng.

Cảm giác trong trái tim Rukitori có chút khác biệt. Trong một hành động vô thức, anh chàng làm điều mà chưa bao giờ làm trước đây với bất kì cô gái nào ngoại trừ Otomone - bước vào hiệu sách. 

"Chào cậu," Iota nói với một nụ cười tươi tắn, "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Rukitori giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng cũng có một chút sự tò mò. "Tớ đang trên đường về nhà. Tớ thấy cậu đang vẫy tay, nên ghé vào thử thôi."

Họ cùng nhau trò chuyện, và từ sự gặp gỡ ngẫu nhiên này, một mối liên kết mới bắt đầu nảy sinh. Trong thế giới phức tạp của Antinatalist Chronicles, những gặp gỡ nhỏ nhưng ý nghĩa có thể thay đổi số phận và hướng đi của những nhân vật chính.

Trong lúc trò chuyện, Rukitori từ cuộc trò chuyện biết được một điều mà anh và Izuno giống nhau - cả hai đều mồ côi. Sự chia sẻ về quá khứ và những đau thương cá nhân giữa họ tạo nên một liên kết không ngờ, nơi sự hiểu biết và sự đồng cảm nảy sinh.

"Thật sao?" Rukitori nói, giọng điều chỉnh không đổi, nhưng trong ánh mắt của anh chàng là sự hiểu biết. "Tôi cũng vậy."

Izuno nhìn Rukitori, vẻ mặt trở nên trầm lặng. "Có lẽ chúng ta hiểu rõ hơn về nhau từ những thất bại và mất mát."

Hai người tiếp tục trò chuyện, nhưng không còn là những người xa lạ nữa. Sự chia sẻ về cái chết của cha mẹ và quá khứ đen tối đã tạo ra một sự kết nối mạnh mẽ giữa Rukitori và Izuno, khiến cho Antinatalist Chronicles trở nên hấp dẫn và đậm chất con người. Mỗi nhân vật mang theo một câu chuyện riêng, nhưng qua sự gặp gỡ này, họ có thể hỗ trợ lẫn nhau trên con đường trải nghiệm đầy khó khăn và nguy hiểm.

Izuno, trong lúc trò chuyện, nhắc đến một khái niệm mà Rukitori chưa bao giờ nghe đến - Polyamory. Cô giải thích rằng lí do cô mồ côi có liên quan đến khái niệm này, một cách tiếp cận đối với mối quan hệ và tình yêu mà Rukitori chưa từng tìm hiểu.

"Polyamory là một triết lí hoặc trạng thái có mối quan hệ tình cảm với nhiều hơn một người ở cùng một thời điểm, mà có với sự biết rõ và đồng thuận của tất cả mọi người trong mối quan hệ".

Rukitori lắng nghe, với ánh mắt bí ẩn và sự tò mò. Cô gái mồ côi đã mở ra một cánh cửa mới trong thế giới tinh thần của anh chàng, đưa anh chàng vào những suy nghĩ và trải nghiệm mới.

Izuno chia sẻ rằng cô luôn căm ghét Polyamory, vì đó chính là nguyên nhân khiến cha và mẹ cô li hôn. Cha của cô đã bắt đầu một mối quan hệ ngoại tình theo lối Polyamory, điều này đã khiến hai người cãi vả và dẫn đến cuộc ly hôn đau đớn. Sau đó, cô về ở cùng mẹ, nhưng không lâu sau đó, mẹ cô cũng qua đời do một tai nạn đau lòng.

Sự mất mát kép này làm cho Izuno không chỉ ghét Polyamory mà còn mang theo nỗi đau sâu sắc từ quá khứ gia đình. Những cảm xúc này hiện rõ trên khuôn mặt của cô, và Rukitori có thể cảm nhận được sự tổn thương.


Rukitori, cảm thấy tiếc thương cho Izuno, bỗng chốc trỗi dậy sự tò mò và liền hỏi về cha của cô. Izuno, với vẻ mặt trầm lặng, chia sẻ rằng cô đã không gặp cha hơn 10 năm. Sống chết của ông cô là một ẩn số, và cô không quan tâm đến điều đó.

"Chẳng có gì đặc biệt đâu!" Izuno nói, giọng điều chỉnh lạnh lùng nhưng đôi mắt cô truyền đạt sự phẫn nộ. "Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu, nhưng tớ không muốn nhắc lại quá khứ đau buồn đó."

Rukitori hiểu rằng đằng sau vẻ lạnh lùng của Izuno là những ký ức đau buồn và những thất bại của quá khứ. Sự khép kín và sự lạnh lùng của cô gái mồ côi là một bức tường bảo vệ, là cách cô chống lại sự tổn thương và tình cảm đau khổ.

Rukitori, để công bằng với Izuno, bắt đầu kể về lí do cậu mồ côi. Cha cậu, Haruto Kobayashi, là một chính trị gia tài năng chính trực, mẹ cậu, Akemi Kobayashi, là thư kí đắc lực của ông. Tuy có sự thành công và danh vọng, nhưng đằng sau bức màn hào nhoáng là một bí mật lớn chưa bao giờ được tiết lộ.

Hai người cha mẹ của Rukitori đã tự sát 10 năm trước, để lại câu hỏi lớn không có lời đáp. Trong khi Rukitori chuẩn bị kể về lí do chính xác, anh chàng bất ngờ nhớ ra một điều gì đó, khiến cho cậu lảng tránh và chuyển sang một chủ đề tích cực hơn.

Izuno nhận ra Rukitori có điều gì đó không tiện nói ra, và để không làm nặng thêm tâm trạng của anh chàng, cô quyết định chuyển sang những chủ đề vui vẻ khác. Cô hỏi về lớp học, câu lạc bộ, và những sở thích mà cả hai đang theo đuổi.

"Vậy cậu học lớp nào, Rukitori?" Izuno hỏi, ánh mắt nở một nụ cười nhẹ, như một cố gắng làm dịu đi không khí nặng nề.

"Vậy cậu tham gia câu lạc bộ gì ở trường?" Izuno hỏi với một nụ cười, như muốn tạo ra không khí thoải mái và niềm vui.

Rukitori cũng mỉm cười nhẹ và bắt đầu chia sẻ về sở thích và hoạt động hàng ngày của mình. Tuy vậy, cậu là một người thích nhốt mình ở nhà để chơi những tựa game bạo lực hoặc những bộ manga có cốt truyện đen tối, cậu cũng không tham gia câu lạc bộ nào ở trường.

 Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng này giúp họ tìm thấy những điểm chung và xây dựng mối liên kết thông qua những khoảnh khắc tích cực, làm cho cuộc gặp gỡ trở nên ấm áp hơn.

Izuno và Rukitori tiếp tục trò chuyện về những điều nhẹ nhàng, những niềm vui hàng ngày, để tạm gác qua những góc tối và tìm kiếm những khoảnh khắc tích cực.

Sau khi nhận ra rằng trời đã sắp tối, Rukitori quyết định nên về nhà và nói với Izuno điều đó. Izuno đồng ý, và sau đó, họ bắt đầu đi về hướng nhà, nhưng mỗi người lại đi một hướng ngược nhau.

Rukitori, sau khi nhận ra điều đó, cậu bất giác hỏi Izuno: "Cậu về nhà một mình à?" Rukitori hỏi, giọng điều chỉnh lạnh lùng nhưng có chút lo lắng.

Izuno trả lời khẳng định và bảo Rukitori đừng lo, vì đường về nhà cô có đi ngang qua một đồn cảnh sát nhỏ, tạo nên sự an toàn cho cô. Rukitori nghe vậy cũng cảm thấy an tâm, và sau đó, cả hai tạm biệt nhau rồi họ trở về nhà của mình.

Trong lúc đi về nhà, Rukitori suy nghĩ về điều mà anh chàng không muốn nói lúc nãy. "Chuyện đó... nó liên quan đến Otomone, làm sao mình tùy tiện nói ra được chứ?" Rukitori suy nghĩ thầm lặng. Cảm xúc phức tạp và những bí mật không lường trước đang làm cho cuộc sống của anh chàng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Ở bên phía Izuno, cô dần tỏ ra một bộ mặt không ổn, dường như cô đang giấu điều gì đó khỏi tất cả mọi người. Trong im lặng, cô nghệ sĩ với những suy nghĩ sâu sắc và khó khăn.

"Polyamory, đó là một lời nói dối," Izuno thì thầm trong lòng mình, âm thanh của cô gái mồ côi tỏa ra sự phẫn nộ và những ký ức đen tối. Bí mật nào đó đang chất chồng, tạo nên lớp vỏ bảo vệ xung quanh con người Izuno, những kí ức mà cô vẫn đang cố gắng giữ cho nó đóng kín.

Sự phát triển của nhân vật Izuno, cùng với Rukitori và Otomone, hứa hẹn sẽ tạo nên một cuộc phiêu lưu đầy những bí mật và những cung bậc cảm xúc trong "The Tale Of Antinatalist Chronicles".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top