Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72 + 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày qua ngày, đông qua xuân về, bất kể là thống khổ hay là hạnh phúc, thời gian vẫn cứ thế bình thản trôi đi.

Đảo mắt, năm năm đã trôi qua.

Năm năm trước, dấu tích cuộc chiến tranh kia cũng dần phai mờ. Trong mắt dân chúng, cuộc chiến đó đã bị vùi lấp sâu xa nơi ký ức, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến trong lơ đãng, cũng chỉ là nhàn nhạt thở dài một hơi. Thế nhưng người hơi nhạy cảm một chút liền có thể nhìn ra Đế Quốc kỳ thực vẫn có thay đổi. Quyền uy của hoàng đế đã không còn mạnh mẽ như năm năm trước. Lúc ấy hoàng quyền vượt xa tứ đại tinh tương cùng ba gia tộc lớn. Thế nhưng hiện tại, hoàng quyền trải qua năm năm thăng trầm, bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối đầu cùng những thế lực này.

Đương nhiên, những chuyện này cùng dân chúng cũng không có quan hệ, chỉ có những người ủng hộ hoàng đế cảm thấy buồn bực.

Những việc này cũng chỉ là biến cố nhỏ thôi. Năm năm qua còn phát sinh rất nhiều chuyện khác.

Tỷ như, một trong tứ đại tinh tương – Mễ Ân tinh tương, địa vị của ông ta đã không còn được như lúc trước. Ông ta vốn là nhân vật trọng yếu hàng đầu ở Đế Quốc, bây giờ lại rơi xuống mức độ đóng giữ biên giới, thậm chí muốn trở lại Đế Quốc còn phải đợi hoàng đế phê chuẩn. Biên giới là khu vực cách xa trung tâm hoàng quyền nhất, thêm nữa hai đứa con ông ta cũng bị giữ lại Đế Quốc làm con tin, ông ta cũng không dám tạo phản làm loạn. Đây đối với người mê quyền lực như Mễ Ân mà nói như một đòn trí mạng. Ông ta chán chường một khoảng thời gian dài. Mấy năm sau, một vị bằng hữu thuận tiện ghé đến thăm ông ta, phát hiện người này vốn mọc tóc đầy đầu ấy vậy mà lại bị hói.

Tỷ như gia tộc lớn nhất Đế Quốc nhiều lần đổi chủ, cuối cùng vẫn quay về là gia tộc Wilson.

Lâm Sắt lẳng lặng hai năm. Thời điểm dân chúng sắp quên mất hắn là ai, hắn đột nhiên dùng tư thế uy nghiêm thu mua hết các đường hàng không tư nhân cùng mấy mỏ khoáng. Đến năm thứ hai lại tấn tốc đẩy ra thị trường kiểu cơ giáp mới, khiến cho gia tộc đang dần suy tàn từ từ khôi phục vị trí, quật khởi nhanh chóng, một lần nữa trở thành gia tộc lớn nhất.

Tỷ như, Lâm Sắt trở thành nhân vật nổi tiếng nhất Đế Quốc.

Anh tuấn, nhiều tiền, không thuốc lá không rượu bia, sinh hoạt rất có quy củ, là người nắm quyền Wilson, quả thật là trong truyện tranh bước ra, khó mà tìm được bất kỳ khuyết điểm nào, cũng trở thành người yêu lý tưởng của vô số mỹ nam mỹ nữ.

Một người đàn ông đã sắp bốn mươi tuổi mà vẫn chưa có ý định kết hôn, này cũng là một chuyện không bình thường.

Nhưng mà không ai dám hỏi hắn tại sao.

Khi thống khổ cuồng loạn hóa thành tro tàn, người ta sẽ mất đi cảm giác, sinh hoạt sẽ dần đi vào quỹ đạo. Thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi...

Những năm này, Cách Lỗ Tư – người làm trợ lý của Lâm Sắt đã hai mươi năm, trở thành người hiểu rõ hắn nhất. Năm năm, cậu một mực yên lặng đứng một bên nhìn Lâm Sắt thay đổi. Hai năm đầu, Lâm Sắt vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác. Hai năm đó, Lâm Sắt hệt như lúc hắn tưởng rằng Y Lai đã chết.

Hút thuốc, uống rượu, mất ngủ, ăn uống không điều độ, nam nhân này trở nên vô cùng chán chường, Cách Lỗ Tư thường bắt gặp hình ảnh Lâm Sắt nằm dài trên đất, không hề tức giận, cứ như mất đi cảm xúc. Cậu còn tưởng rằng người nằm trên đất kia kỳ thực là một xác chết.

Sau đó, Lâm Sắt dần khôi phục như cũ. Hắn hoàn toàn tập trung vào công việc, một cách điên cuồng. Rất nhanh, hắn đã được đền đáp, gia tộc Wilson thu được lợi nhuận lớn vô cùng. So với Wilson mấy năm trước, hiện tại thế lực đã bành trướng mạnh mẽ kinh khủng, trở thành trụ cột kinh tế của Đế Quốc. Một khi gia tộc Wilson sụp đổ, toàn bộ Đế Quốc cũng sẽ lụi bại theo.

Tình trạng điên cuồng của hắn kéo dài một năm. Vào năm thứ tư, Lâm Sắt đột nhiên trở nên yên lặng, trở thành thương nhân trầm ổn. Cuộc sống của hắn vô cùng có quy luật, mỗi ngày đúng giờ rời giường, nửa giờ đọc báo, tiếp đó ra ngoài đi làm, buổi trưa lúc nghỉ ngơi sẽ uống một chén trà, buổi chiều đúng giờ tan sở, có lúc đi tập thể hình, có lúc sẽ đi dạo cạnh biển một chút, đến buổi tối thì lại đúng giờ đi ngủ. Quy củ đến không thể xoi mói.

Có một số việc quá mức bình thường lại hóa ra không bình thường. Bề ngoài bình tĩnh che giấu cho nội tâm mục nát, đau thương tích lũy ngày qua ngày, một lúc nào đó sẽ biến chất. Bây giờ vẫn còn một chút niềm tin giúp hắn chống đỡ, thế nhưng nếu niềm tin đó mất đi, Lâm Sắt sẽ triệt để tan vỡ.

Mỗi một quãng thời gian, Lâm Sắt sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Khoảng thời gian này, hắn sẽ đi đến rất nhiều tinh cầu, gần thì là trong Đế Quốc, xa thì đến cả các tinh cầu khác, nói là đi chơi nghỉ phép, không bằng nói hắn đang đi tìm kiếm thứ gì.

Trong lòng Lâm Sắt vẫn luôn cất giấu một loại kỳ vọng, ngày nào đó, trên con đường mòn, hắn sẽ gặp lại người kia, tiếp đó đem thân ảnh quen thuộc ấy ôm vào trong lồng ngưc, mãi mãi không buông.

Chỉ là... loại hy vọng này thực mong manh... thực mong manh...

--

Trong làng chài nhỏ cạnh biển vừa nhiều thêm một hộ dân.

Đây là một thôn trang nhỏ hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, chuyện lớn ngoài thôn cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến khu vực này được. Thế nhưng trong thôn phát sinh dù chỉ là chuyện rất nhỏ người cả thôn đều sẽ biết.

Kẻ xâm lấn, tất cả mọi người đều học cái từ này ở trung học. Khi hộ kia vừa mới chuyển vào, người dân nơi đây vô cùng tò mò cùng cảnh giác. Cảnh giác là vì sách giáo khoa của bọn họ từng nhắc tới, kẻ xâm lấn sẽ từng bước từng bước xâm chiếm tài nguyên của họ cho đến khi nó cạn kiệt. Mà tò mò bởi vì ở cái thôn nhỏ này ngoại trừ trẻ con mới sinh, đã rất lâu không có người lạ tới rồi.

Bọn họ dài cổ nhìn ra ngoài rất lâu, rốt cuộc thấy rõ diện mạo của 'kẻ xâm lấn'.

Một nam nhân xinh đẹp cùng một đứa bé đáng yêu.

Các thôn dân khí thế hùng hổ đứng ở nơi đó, sau khi đứa bé đưa mắt nhìn bọn họ, luồng khí thế kia đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng. Các phu nhân thì lại càng trực tiếp, xông lên ôm lấy đứa nhỏ.

Hai người liền dễ dàng hòa nhập vào thôn trang. Dần dần, có vài người đã quên mất bọn họ là người đến sau.

Y Lai đến làng này đã được năm năm. Sinh hoạt ở đây yên tĩnh mà nhàn nhã, trong không khí mang theo mùi vị nhàn nhạt của biển, hết thảy buồn phiền cùng thống khổ cũng dần phai nhạt.

Sáng sớm, vệt nắng đầu tiên soi rọi xuống mặt biển xanh thẳm, hải dương đều tràn ngập trong ánh hào quang.

Một bóng người thon dài đứng cạnh biển. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, ngũ quan xinh đẹp, mắt lam trong suốt sạch sẽ, mặc một thân quần áo bình thường, tay áo xăn lên một chút, đi dọc ven bờ biển. Trong tay y cầm một cái rổ trúc, bên trong đã tràn ngập vỏ sò và nghêu. Đây là thu hoạch buổi sáng của y, cũng chính là đồ ăn của hôm nay.

"Y Lai, chào buổi sáng." Một thanh niên cường tráng cười chào hỏi y, anh ta tìm tìm trong giỏ trúc của mình một hồi, rốt cuộc tìm được một con cá nhỏ màu nâu, tay giương lên ném con cá vào trong giỏ của Y Lai: "Tốt cho não của nhóc con."

"Cảm tạ." Y Lai cười nói.

Thanh niên nhìn thấy nụ cười lóa mắt của y, trên mặt đỏ ửng, phất phất tay liền rời đi.

Y Lai nhìn giỏ trúc của mình, thoáng suy tư một hồi, liền không đi tiếp nữa, mà là xoay người, hướng về phía biển xa xa mà đi đến.

Biên giới của thôn trang dần dần hiện ra. Thôn nhỏ này vô cùng thần kỳ. Lần đầu tiên Y Lai đặt chân đến tinh cầu này, ấn tượng nhất chính là biển rộng, đây căn bản là một vùng biển rộng lớn tạo nên cái hành tinh này, không có bất kỳ dấu vết nào của lục địa. Y cùng Ai Nhĩ Duy Tư dạo chơi ở đây rất lâu. Giao nhân thiên tính yêu mến hải dương, thế nhưng bọn họ vẫn là lớn lên ở lục địa, lục địa là cố hương thứ hai của họ, chơi lâu quá cũng có chút không quen.

Tiếp đó bọn họ phát hiện ra cái thôn nhỏ này. Bốn phía là biển, tựa như một hải quốc xinh đẹp. Y Lai nhìn thấy nơi này liền yêu, y sẽ ở lại đây, có thể là năm năm, có thể là mười năm, cũng có thể là cả đời.

Nhà Y Lai ở hướng Đông Nam thôn, vô cùng kín kẽ. Thời điểm Y Lai đi tới trước cửa nhà đã có rất nhiều người tụ tập, đại đa số đều là nam nhân.

Bởi vì gần biển, người nơi đây có nước da rất đậm, chỉ có Y Lai là khác. Gió biển mài dũa gương mặt y vẫn không thể để lại dấu vết gì, vẫn là da thịt trắng nõn.

Y Lai vừa về đến, những người đàn ông trong thôn liền xông tới, dài cổ nhìn về phía giỏ trúc của Y Lai.

"Có vỏ sò! Còn có nghêu!"

"Tại sao có cá nữa kìa?"

Các nam nhân mồm năm miệng mười thảo luận.

Y Lai thích uống, Ai Nhĩ Duy Tư thích ăn, khi tới thôn trang tách biệt này, Y Lai liền phát huy sở trường của mình, chính là làm các loại thức ăn thức uống. Giao nhân không ăn cá, chủ yếu ăn tôm là chính. Những nguyên liệu này qua tay Y Lai liền thành mỹ vị nhân gian. Đến buổi trưa liền có rất nhiều người đến cọ cơm.

"Y Lai, trưa hôm nay ăn món gì vậy?"

"Y Lai, mấy món này rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy? So với lão bà nhà tôi làm ngon hơn gấp trăm lần!"

"Buổi trưa ăn cái gì tạm thời bảo mật. Có điều vấn đề hiện tại là các nhị tẩu đang đứng đó kìa." Ánh mắt Y Lai xuyên qua đám nam nhân, lạc trên người mấy nữ nhân đứng sau lưng bọn họ.

Các nam nhân nhất thời bỏ chạy loạn như rừng.

Nam nhân đổi thành nữ nhân, mọi người lại bắt đầu vây quanh Y Lai. Tướng mạo Y Lai đẹp đẽ, nụ cười rất sạch sẽ, tính tình lại ôn nhu, các nàng đều rất thích cùng y tán gẫu. Y Lai nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh y, đa số nữ nhân ở đây da dẻ thô ráp đen thui, thế nhưng trên gương mặt các nàng lúc nào cũng treo một nụ cười thuần phác, nghĩ gì liền viết hết lên mặt. Ở trong thôn này, không có lừa dối, không có quanh co lòng vòng.

"Ai Nhĩ Duy Tư là cậu sinh hay là nửa kia của cậu sinh?"

"Y Lai, có phải cậu trên giường quá mạnh, cho nên đem nàng kia dọa chạy? Hay là người kia quá mạnh, cậu liền ôm con chạy trốn? Hai người ly hôn chưa?"

"Y Lai, trưởng thôn thầm mến cậu đó!!"

"Y Lai, cậu thích người như thế nào? Cậu thấy trưởng thôn thế nào?"

...Mấy người này có lúc trực tiếp quá đáng...

Nửa kia của y... Mắt Y Lai hơi nheo lại, ánh mắt trở nên mê man...

--

Trên bờ cát, một đám nhóc con quay chung quanh một pháo đài xây bằng cát...

Ánh mắt sùng bái của bọn nhóc đều lạc trên một người. Đó là một thiếu niên nhỏ tuổi, mặc áo ngắn tay, một cái quần đùi ngắn, tóc quăn xù ngăn ngắn che trên đầu, mắt to màu xanh lam lóe lên ánh sáng linh động, khuôn mặt trắng nõn còn mang theo chút trẻ con.

Đây chính là Ai Nhĩ Duy Tư chín tuổi. Năm năm trôi qua, Ai Nhĩ Duy Tư từ một nhóc con béo phì trở thành một vương tử xinh đẹp. Nhóc có rất nhiều tài lẻ, hết thảy hài tử ở đây đều sùng bái nhóc.

Ai Nhĩ Duy Tư rất thích nơi này, thích cảm giác được người khác sùng bái, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ tới ông bà, bá bá, Mập Mạp, còn có Lộ Đức.

"Đây là pháo đài do anh làm, tòa pháo này được gọi là 'Pháo đài Duy Tư', anh chính là chủ nhân của pháo đài này." Tiểu thiếu niên tự hào nói.

"Em muốn làm thủ vệ!" Một tiểu tử gầy yếu giơ tay nói, trên gương mặt hồng hồng xuất hiện biểu tình thẹn thùng.

"Em làm đầu bếp!" Một đứa bé khác nói.

Ai Nhĩ Duy Tư lấy giấy bút, nghiêm túc ghi chép.

"Chủ nhân nhỏ, cậu có cần một người quản gia không?"

Một giọng nói trầm ổn không giống với trẻ em vang lên sau bóng người cao lớn. Một khắc sau, tòa thành cát và cả đám trẻ liền bị bao phủ một tầng bóng tối.

Ai Nhĩ Duy Tư ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Ánh mắt nhóc lóe lóe, khó có thể kiềm chế nở một nụ cười mừng rỡ.

"Mập Mạp!!"

Y Lai có thêm một người hàng xóm. Trước một ngày, bên cạnh nhà của y còn là một bãi đất trống, ngày hôm sau nơi đó đã có thêm một gian nhà. Gian nhà không lớn, thế nhưng một đêm đã có thể dựng thành như vậy quả thực không tầm thường.

Y Lai trừng mắt nhìn gian nhà kia một lát, đóng cửa xoay người.

Ai Nhĩ Duy Tư không biết đã đi đâu rồi.

Y Lai bực mình đi vào nhà bếp, bắt đầu làm sớm một chút.

Y vừa nấu xong, hàng xóm đã kéo đến cửa, hơn nữa còn mang theo con y. Con trai Y Lai đã trở thành tiểu thiếu niên, vậy mà lại dính chặt trên người hắn, khuôn mặt cười tươi như hoa, nếu như không biết còn tưởng nhóc là con trai hắn ta cơ.

Tuy rằng nói vậy cũng không có gì là sai...

Ai Nhĩ Duy Tư lớn lên xác thực rất giống Lâm Sắt. Nói đúng hơn Ai Nhĩ Duy Tư chính là hợp thể của Y Lai và Lâm Sắt. Tóc quăn đỏ, mắt xanh lam, mà đường nét khuôn mặt, mũi, miệng thì lại giống Lâm Sắt. Tuy rằng mới có chín tuổi, thế nhưng ngũ quan đã câu nhân như thế, là một tiểu thiếu niên vô cùng anh tuấn.

Y Lai đột nhiên có chút đố kỵ, rất muốn đem nhóc con kia kéo lại bên người mình. Ai Nhĩ Duy Tư ở trước mặt mình luôn bày ra bộ dáng người lớn thông hiểu sự đời, ấy vậy mà giờ nó lại...

Lâm Sắt xác thực nhập gia tùy tục rất nhanh. Hôm trước còn là âu phục giày da, ngày hôm sau đã đổi thành quần áo làng chài. Nửa người trên mặc áo phông, nửa người dưới mặc quần ngắn. Quần áo bình thường mặc lên thân thể tinh anh cư nhiên có một mùi vị đặc biệt, cả người như tỏa ra hormone.

Làng chài nhỏ này vốn rất bài xích người ngoài, năm đó Y Lai có thể thuận lợi vào ở đều là nhờ Ai Nhĩ Duy Tư nhiệt tình bán manh. Mà Lâm Sắt vào ở lại vô cùng đặc biệt, rất nhanh đã có một nửa người trong thôn tiếp nhận hắn rồi.

Một nửa số người này đều là nữ nhân!

Lâm Sắt đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm trên người, tay phải nâng mông nhỏ của nhóc, đứng trước cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Y Lai.

Năm năm, thời gian không lưu lại trên người y bất cứ dấu vết gì. Y Lai vẫn là dáng vẻ giống như năm năm trước. Thế nhưng Lâm Sắt lại cảm thấy bọn họ như đã tách nhau ra nửa đời vậy. Thời gian Y Lai biến mất, hắn quả thực sống một ngày dài bằng một năm.

Ánh mắt Lâm Sắt mang theo một loại chấp niệm, khẩn trương nhìn chằm chằm Y Lai, tựa hồ phải đem mấy đem kia toàn bộ bù đắp lại.

Y Lai bị hắn nhìn đến có chút không dễ chịu.

Ai Nhĩ Duy Tư từ trên người hắn nhảy xuống. Lâm Sắt đột nhiên tiến tới hai bước, tiếp đó đem Y Lai ôm vào trong ngực. Hắn ôm rất nhẹ nhàng, tựa như bằng hữu nhiều năm không gặp. Thời điểm Y Lai muốn đấy hắn ra, hắn liền buông y.

Lâm Sắt cùng bọn họ ăn điểm tâm.

Y Lai dạy Ai Nhĩ Duy Tư phải biết tiết kiệm, thức ăn này ngày thường đều là hai người ăn cho cả ngày, hôm nay đặc biệt thêm một người thì chỉ vừa vặn buổi sáng.

Lâm Sắt vuốt bụng hơi chướng, tâm cũng ấm lên, trong lồng ngực luôn có một loại cảm giác vui sướng khó tả.

Sau khi ăn sáng xong, Y Lai liền dẫn Ai Nhĩ Duy Tư đi tản bộ. Bọn họ cởi giày, để chân trần, đạp lên bọt nước, dọc theo ven biển mà đi. Lâm Sắt đi sau lưng bọn họ, đem một lớn một nhỏ kia đặt trong đáy mắt.

Ngoại trừ thanh âm của sóng biển, không còn âm thanh nào khác. Giữa bầu trời, chim biển bay qua, lưu lại một bóng dáng trắng dịu dàng. Đúng là một thế giới yên bình.

Dần dần, bọn họ đi tới nơi có thuyền đánh cá. Các hán tử ngăm đen mình trần đang giang tay thả lưới, lúc thu trở lại, trong tấm lưới tràn ngập đủ loại hải sản.

Y Lai cùng Ai Nhĩ Duy Tư vừa đứng lại, một nam nhân trẻ trung cường tráng liền chạy đến. trên khuôn mặt ngăm ngăm của hắn mang theo vài phần ngượng ngùng, nhìn Y Lai, sau đó đem một cái vỏ sò xinh đẹp cho Ai Nhĩ Duy Tư.

Ai Nhĩ Duy Tư vui vẻ nhận lấy.

Lâm Sắt nhìn tình cảnh này, mắt hơi nheo lại. Tiếp đó hắn liền đi tới, đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm lên: "Đây là quà thúc thúc cho con, còn không cảm ơn thúc thúc đi?"

Ai Nhĩ Duy Tư đối với người đàn ông kia điềm nhiên nói: "Cảm ơn chú trưởng thôn!"

Ánh mắt của nam nhân đối diện cùng Lâm Sắt. Mấy giây sau, sắc mặt nam nhân biến trắng biến xanh.

"Y Lai, tôi đi làm trước, buổi tối mang cho cậu một con cua." Nam nhân nói xong liền rời đi, bóng lưng có chút chán chường.

Y Lai đối với hắn lộ ra một nụ cười.

Lâm Sắt cảm giác được vô cùng nguy hiểm.

Lần này, hắn đi tới bên cạnh Y Lai cùng Ai Nhĩ Duy Tư.

"Nơi này rất đẹp." Lâm Sắt nói.

Y Lai không nói gì. Năm năm này hoàn toàn tách biệt với thế gian, hết thảy vui buồn yêu hận cũng đã dần phai mờ, thế nhưng y vẫn chưa hề nghĩ tới sẽ cùng nam nhân này làm bạn.

Nam nhân này y từng rất yêu, cũng rất hận. Đã quên rồi, giờ lại dây dưa khiến y tổn thương sao?

Buổi trưa, bọn họ cùng nhau nằm trên ghế phơi nắng.

Thật nhàn nhã.

Lâm Sắt rất nhanh thích ứng với sinh hoạt nơi đây. Ban đầu, Y Lai cho rằng hắn chỉ là ở đây một thời gian liền sẽ rời đi. Bởi vì nơi này không có sóng, không có bất kỳ thiết bị thông tin nào, mà Lâm Sắt là người đứng đầu Wilson, có vô số chuyện cần hắn xử lý.

Thế nhưng một tháng trôi qua, rồi hai tháng, nửa năm, Lâm Sắt vẫn không có bất kỳ dấu hiệu ly khai.

Lâm Sắt tự tay tu sửa ngôi nhà nhỏ của hắn. Nhà hắn dần mở rộng, bên trong còn có phòng tập thể hình, thư phòng, còn có phòng giải trí.

Từ khi hắn xây phòng giải trí, thời gian Ai Nhĩ Duy Tư ở nhà càng lúc càng ít.

Cứ như vậy ngày qua ngày, Ai Nhĩ Duy Tư rốt cuộc bị thu mua triệt để.

Có một ngày, Ai Nhĩ Duy Tư ngoan ngoãn ngồi trên đùi Y Lai, chà chà Y Lai rất lâu, rốt cuộc lắp bắp nói: "Baba, con có thể gọi chú 'Mập Mạp' là cha hay không a?"

Ai Nhĩ Duy Tư nhìn có vể đần đần, thế nhưng thực sự không ngốc. Nhóc biết Y Lai thích cái gì, không thích cái gì, cho nên mỗi lần đều có giới hạn, không giẫm đến mức chịu đựng cuối cùng của y.

Đây đúng là một đứa bé ngoan.

Thế nhưng lần này, nhóc vì Lâm Sắt mà bắt đầu thăm dò Y Lai. Nhóc con trong lòng kỳ thực rất bất an, một đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Y Lai. Nếu như sắc mặt Y Lai biến đen, nhóc sẽ thay đổi nội dung câu chuyện.

Ai Nhĩ Duy Tư hai tay nắm chặt góc áo Y Lai. Một phút, hai phút,... sắc mặt y không có gì thay đổi. Tâm tình Ai Nhĩ Duy Tư vui đến muốn nhảy lên.

"Baba, phòng tập thể hình của Mập Mạp rất tuyệt, baba có muốn cùng đi một chút không?" Đôi mắt xanh biếc của Ai Nhĩ Duy Tư đầy vẻ chờ mong.

Khi Y Lai xuất hiện ở cửa nhà Lâm Sắt, hắn vừa mừng vừa sợ.

Nơi này nói là đất liền, không bằng nói nó là hải đảo đi. Nhà của bọn họ thực chất là xây dựng giữa sườn núi của hải đảo, phía sau là rừng rậm nguyên thủy, cây cối dày đặc. Phương tiện trong phòng Lâm Sắt là từ cây cối mà nên. Bởi vì hành vi của Lâm Sắt, người dân trên đảo này rộ lên một phong trào. Nơi này cư dân rất ít, cây cối nhiều, cũng sẽ không lo lắng lưu lại mầm thảm họa.

Nếu như là làm ăn, như vậy nhất định là kiếm bộn rồi, cái người này đi đâu cũng có thể kiếm tiền...

So với lúc mới bắt đầu, trong nhà hắn mở rộng rất nhiều. Thêm hai gian phòng, một phòng khách, một phòng tập thể hình, một thư phòng, còn có một phòng giải trí, giống như một căn biệt thự loại nhỏ vậy.

Vật dùng đủ cho cả ba người, một phòng ngủ có giường lớn hai người, phòng còn lại có giường nhỏ cho đứa bé. Ai Nhĩ Duy Tư đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, lôi kéo Y Lai đi xem phòng ngủ của nhóc, nhóc nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân nơi này. Trong tủ thậm chí còn có vài bộ quần áo của nhóc.

Cạnh phòng ngủ nhỏ là phòng giải trí, mấy thứ đồ chơi trong phòng là chuẩn bị cho ai, nhìn liền đoán được.

Nhóc con bắt đầu ngồi nghịch đồ chơi.

Y Lai đột nhiên có chút hổ thẹn. Bọn họ trên hải đảo này đã năm năm, Ai Nhĩ Duy Tư dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đối với cái gì cũng mang theo tò mò, nhưng cũng cùng theo y năm năm ẩn cư. Ở đây, y tận lực cấp cho Ai Nhĩ Duy Tư một cuộc sống vui vẻ. Thế nhưng từ sau khi Lâm Sắt đến, Ai Nhĩ Duy Tư rõ ràng thay đổi rất nhiều, càng trở nên vui vẻ.

Y Lai đứng ở cửa nhìn một chút, liền đến những nơi khác xem. Trong phòng tập thể hình còn có một gian nhỏ, cửa bị đóng lại.

Y Lai đẩy cửa gian phòng kia ra, thời điểm thấy được đồ vật bên trong, trên mặt lộ ra biểu tình phiêu linh.

Vào thời khắc ấy, y tựa hồ trở lại năm năm trước, trở lại đoạn thời gian tối tăm nhất, lúc y ở cái thế giới giả lập kia tìm chút an ủi.

Trên tường của gian phòng nhỏ treo đầy ảnh chụp của y, so với thế giới giả lập còn muốn nhiều hơn.

'Ni Khắc Tư', cái tên này... kỳ thực y chưa từng quên.

Y Lai ngơ ngác mà nhìn một lúc, tiếp đó cài cửa lại, xoay người liền nhìn thấy Lâm Sắt đứng cách đó không xa nhìn y.

Một khắc đó, Y Lai cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra, thật khó chịu.

Lâm Sắt đi tới, đem y cẩn thận từng li từng tí một ôm vào lòng. Hắn hôn đỉnh đầu Y Lai, không mang theo tình dục, chỉ là cẩn thận từng chút một, như đang hôn một vật vô giá.

"Y Lai, tôi vẫn sẽ chờ em. Chờ cho đến khi em đồng ý tha thứ cho tôi." Lâm Sắt nói, thanh âm trầm thấp.

Hắn nguyện ý dùng quãng thời gian còn lại đợi y.

Hy vọng xa vời nhất của hắn lúc này chính là y đồng ý ở bên cạnh hắn, không đột nhiên biến mất trong cuộc đời hắn lần nào nữa.

Ở địa phương tách biệt này, thời gian chính là một thứ rất kỳ diệu. Có một số người dân còn không biết mình bao nhiêu tuổi.

Thời gian phảng phất như trôi qua rất nhanh, lại như kéo dài vô tận.

Khi Ai Nhĩ Duy Tư cao đến bả vai Lâm Sắt, trở thành một thiếu niên anh tuấn, Y Lai rốt cuộc dời vào ở trong căn phòng Lâm Sắt đã chuẩn bị từ mấy năm trước kia.

Ngày đó, ánh mặt trời chói chang vô cùng. Lâm Sắt cảm thấy vầng dương quang rốt cuộc cũng soi rọi cuộc đời hắn.

-------------------

Ây dà, vậy là sau bao nhiêu ngày vật vã hứa lèo bùng kèo, cuối cùng cũng hoàn :)))) Có thể kết thúc quá nhẹ nhàng, nhưng tui thấy nó thỏa đáng nhất rồi á :))) Lâm Sắt từ bỏ tất cả mọi thứ, quyền lực tiền bạc, để được ở cùng tiểu Lai ở một làng chài nhỏ ấm áp, hạnh phúc nhỏ đó không phải ai cũng có đâu nha (Nghe hơi đau trứng đm tui FA :))) Tui cũng đang phân vân có nên tiếp tục đào hố nữa không :>> Thực muốn thử sức với cổ trang!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top