Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Chuyển chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ fic này là của Alexiamoon
___

"Chào buổi sáng cả lớp, ta mong rằng các con đều có một kỳ nghỉ hè vui vẻ," Giáo sư Vector mỉm cười rộng lượng với các học sinh của bà. "Như các con thấy đấy, lớp chúng ta năm nay có chút rộng hơn so với năm ngoái. Vì một số lý do nào đó, mà bạn học của các con thường không đánh giá cao về môn Số học. Ta cũng chẳng biết vì sao nữa." bà lại mỉm cười thích thú. "Và bởi vì lượng học sinh theo học quá ít, thầy hiệu trưởng Dumbledore đã kết hợp các học sinh của bốn nhà lại, để các con có thể có tiết Số học cùng nhau và cùng thời điểm."


Ở bàn đầu, Hermione mỉm cười với giáo sư Vector, ngồi cạnh cô là Dean Thomas, 2 người đã học cùng nhau trong suốt 2 năm trời. Đây là lần đầu tiên mà Hermione thật sự để ý rằng lớp học đã rộng hơn so với năm ngoái, cũng không rộng hơn là bao nhiêu. Dean và cô là 2 học sinh nhà Gryffidor năm thứ năm duy nhất theo học tiết Số, cô học từ năm ngoái và năm trước nữa cùng với nhà Ravenclaw, trong khi Hufflepuff và Slytherin học vào ngày khác. Nhưng giờ, cô đưa mắt nhìn xung quanh lớp học, bất ngờ khi thấy Hannah Abbot và Justin Finch-Fletchely, hai học sinh nhà Hufflepuff. Và Blaise Zabini, nhà Slytherin, ở ngoài tầm mắt. Hermione phải thừa nhận rằng lớp này vẫn khá ít người. Cô xoay người lại, đặt hết sự chú ý lên giáo sư Vector, người vẫn đang nói không dứt.

"Ta, tin rằng các con đều đã bị lún vào cái vực thẳm của tính truyền thống và lẽ phải. Các con đều ngồi cạnh nhau, sẵn sàng học tập cùng với những chính những con người này, sách được lấy ra và chuẩn bị kĩ lưỡng, các con còn ngồi ngay vị trí của các con năm ngoái. Các con còn trẻ! Phải biết nắm bắt cuộc sống, nhất định phải tìm tòi những điều mới mẻ, và ta, sẽ và đang giúp các con làm việc đó." Bà lại cười với chúng một lần nữa, cố tình lơ đi vẻ bàng hoàng trên khuôn mặt chúng.

Hermione quay sang nhìn Dean, chân mày cô nhướn lên; Đây không phải giáo sư Vector mà cô biết. Không phải vị Giáo sư lặng lẽ, rụt rè đã dạy cô vào năm ngoái nữa. Nhưng Hermione đã không biết rằng, vào mùa hè vừa qua, bà giáo Vector đã có kỉ niệm đụng độ với một nữ thần báo tử không mấy vui vẻ. Bà trở về Hogwarts như một người phụ nữ hoàn toàn thay đổi, người mà luôn khao khát phiêu lưu, và bà quyết định giúp học sinh của bà tận hưởng cuộc sống này một cách trọn vẹn nhất! Dẫu cho chúng có muốn hay không.

"Như ta đã nói, ta đã quyết định thay đổi vài điều ở đây. Đầu tiên hết, tất cả các dự án, bài tập đều phải được thực hiện theo cặp. Chúng ta sẽ không còn sử dụng sách giáo khoa nhiều như trước nữa. Số Học là một bộ môn ma thuật đầy thú vị và phức tạp, nhưng các con cần áp dụng nó. Vậy nên, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm hơn trong năm nay. Nhưng ta cam đoan với các con chúng ta sẽ có rất nhiều niềm vui nhé!" Bà lại cười một cách hãnh diện trước khuôn mặt đầy sự hoài nghi của học trò mình.

"A phải rồi, còn một điều nữa, ta sẽ bổ nhiệm cho các con một cộng sự mới." Hannah và Justin như chết điếng, nhìn lục lọi khắp lớp học, hai người là thành viên duy nhất của nhà Hufflepuff ở đây, và cũng là một cặp đôi. Bà Vector trông thấy vẻ mặt ngơ ra của hai người họ liền cười lớn, "Nào, nào Justin, Hannah, Sẽ không mất mác gì khi hai đứa dành chỉ vài tiếng đồng hồ xa nhau đâu." Nhưng nhờ vẻ mặt của họ, Hermione có thể thấy rằng hai người cực kỳ nghi ngờ điều mà giáo sư nói. "Ta đã chia sẵn các con thành từng cặp mà ta tin rằng sẽ hợp tác cực kỳ ăn ý với nhau." Sau khi nói xong, bà lôi ra một cái danh sách dài và đọc lớn tên của các cặp mới được chia thành:

"Cô Abbot và Cậu Boot"
"Cậu Finch-Fletchley and Cô Perks"
"Cậu Thomas and Cô Broklehurst"

Hermione thở dài nặng nhọc khi Dean đứng dậy và thu gom đồ đạc của cậu. Cậu cười với cô trước khi tiến đến cạnh chỗ ngồi của Mandy Broklehurst, một Ravenclaw. Hermione bỗng cảm thấy buồn khi thấy Dean bỏ đi, cậu cực kỳ giỏi Số Học, và hai người đã luôn phối hợp ăn ý với nhau. Cô nhận ra hầu như tất cả mọi người đều đã được xếp với cộng sự mới của mình, cô đã nghe sót tên mình ư?

"À phải, Cô Granger và Cậu Malfoy." Bà Vector xếp tờ danh sách của mình lại và cất nó đi.

Hermione nghẹn ngào, Malfoy? "Nhưng Malfoy còn không ở trong lớp này mà?" Cô tự hỏi. Cái cảm giác buồn nôn cuộn trào trong cô, "Hắn không ở trong lớp này, mình hẳn đã nghe nhầm rồi, hắn không ở trong lớp này," Cô lặp lại với chính bản thân mình. Chậm rãi, cô xoay người lại phía sau. Và chắc chắn, người ngồi ờ hàng ghế cuối cùng là Draco Malfoy, đang nhìn cô chằm chằm.

"Gi...Giáo sư Vector?" Cô nói bằng giọng run rẩy, bà quay lại nhìn về hướng cô, "Giáo sư, em không nghĩ em và Malfoy có thể làm việc cùng nhau." Bà giáo nhướn chân mày lên trong sự kinh ngạc; Hermione chưa bao giờ phải đặt câu hỏi với bất kỳ giáo sư nào cả.

"Chỉ là... Quan điểm của em và Malfoy thường rất... trái lập." Hermiome cố làm ra vẻ mặt tươi tắn, cô cười với giáo sư Vector trong khi cảm giác ghê tởm bắt đầu dâng lên trong dạ dày.

"Vô lý trò Granger, hai học sinh giỏi nhất lớp Số Học được xếp với nhau, ta không thể chờ đến lúc thấy hai con có thể làm được những gì cùng nhau. Hơn nữa, những gì trái ngược nhau thu hút lẫn nhau mà Hermione." Hermione tái mặt sau từng lời từ miệng bà. Cô không thể tin số mình lại có thể đen đủi đến vậy, ngay lớp học mà cô yêu thích nhất! Quay người lại, cô nhìn tên Malfoy qua kẽ vai, hắn trừng mắt nhìn cô. Cuối cùng, hắn lên tiếng:

"Sao," hắn nói lè nhè, "tao không đến chỗ của mày đâu Granger." Hermione liếc hắn lạnh tanh trước khi gom hết sách vở của mình, rồi hướng xuống cuối lớp học. Cô bắt gặp ánh mắt của Dean trên đường đi, cậu cười với cô một cách thương xót.

"Ờ, cứ như cậu ấy hiểu được chút gì vậy," Hermiome cau có, "Cậu ấy được ghép với một Ravenclaw, còn mình phải chung xuồng với một tên Slytherin, mà không phải bất kỳ Slytherin nào đâu." Cô nghĩ giận dữ vừa khi bước đến bàn mà Malfoy đang ngồi. Thờ dài ngao ngán, cô đặt sách vở của mình xa Malfoy nhất có thể. Hermione lấy bút lông ra và bắt đầu ghi chép. Sau vài phút, cô đã có thể quên được mình đang ngồi cạnh kẻ thù mà cô ghét cay ghét đắng. Cho đến khi, gió từ cửa sổ thổi vào cuốn bay các cuộn giấy da trước mặt cô, và đáp xuống cạnh cánh tay của Malfoy. Vô ý, Hermione vươn tay tới trước để lấy, đầu ngón tay cô sượt nhẹ vào người Malfoy.

"Đừng, có đụng vào người tao, Máu Bùn," Malfoy rít lên gay gắt, nhích ra xa khỏi người cô ở đầu bên kia bàn. Giật mình, cô vội ngước lên, Hermione lườm hắn với cái vẻ khinh ghét.

"Malfoy, cái ngày mà tao có dự định động chạm vào mày sẽ là ngày mày có thể buộc nơ lên đầu tao và gửi tao thẳng đến cho Voldemort để biến tao thành Tử Thần Thực Tử." Cô hét lên với hắn, giận dữ bỏ cuộn giấy da nghịch ngợm trở lại vào trong cặp của mình.

Thật lạ là Malfoy lại thấy ấn tượng, không mấy người đủ can đảm để nói ra tên của Chúa Tể Hắc Ám, hắn chắc chắn rằng ba hắn chưa bao giờ dám làm vậy mặc dù ông ta hoàn toàn có thể. Hắn quay lại với ghi chú dở dang của mình, hắn để ý rằng vở của hắn sạch sẽ và trình tự gần như vở của Hermione. Draco đã bắt đầu cảm thấy chán; giáo sư Vector đang giảng đi giảng lại cái gì đó cho nhỏ con gái nhà Hufflepuff ngu ngốc, ngay phần mà Draco đã nắm rõ từ cả thế kỉ trước rồi. Hắn quay sang nhìn Granger, để ý rằng ngay cả cô cũng không thèm lắng nghe. "Chẳng lúc nào tốt hơn bây giờ để chọc tức con hổ đói," Hắn cười khẩy.

"Vậy, Granger, Potty bô xí và chồn Weasel đâu rồi?" Hermione không ngẩn mặt lên. "Tao không nghĩ là mày có thể chịu đựng được khi tách ra khỏi bạn trai của mày nguyên suốt một tiết học đó. À mà thằng nào là bồ mày ấy nhỉ? Hay là 2 đứa nó thay phiên nhau vậy." Draco cảm thấy hài lòng khi mặt Hermione đã hơi chút ửng lên vì giận dữ. "Không phải lỗi của mày đâu, mày có thể là một Máu Bùn dơ bẩn nhưng tao vẫn thông cảm về cách Potty bô xí và chồn Weasel đủ tiêu chuẩn làm bạn trai cho bất kỳ nhỏ nào, nếu mày coi bản thân mày như một đứa con gá..."

Ngay trước khi Malfoy có thể nói hết câu, Hermione đã giữ chặt lấy quyển Số Học, cuốn dày hơn gấp 4 lần sách giáo khoa thường, đập mạnh thành tiếng lên bả vai hắn. Cô đánh hắn mạnh đến nổi Malfoy, người mà chắc chắn không ngờ tới, văng khỏi ghế mà hắn đang ngồi.

"TRÒ GRANGER!" Giáo sư Vector nhìn chằm chằm vào Hermione, quyển sách vẫn đang cầm chắc trong tay cô, thách tên Malfoy dám nói thêm một lời nào nữa. Hermione bỗng nhiên cảm thấy lo sợ trước hàng chục con mắt đổ dồn lên mình.

"Umm... Giáo sư, em xin lỗi, em bị trượt tay." Hermione bắt đầu đếm đến 10 thầm trong đầu cô, khi cô đặt quyển sách trở lại trên bàn. Malfoy đau đớn ngồi dậy, vẫn đang xoa bóp bả vai của hắn, thận trọng ngồi lên ghế.

"À phải, ừ, chúng ta sẽ cố tránh tình trạng như thế diễn ra trong tương lai. Nhỉ, trò Granger?" Bà hỏi.

"Dạ, đương nhiên rồi thưa giáo sư, đương nhiên." Hermione cười với Vector ngọt ngào , tỏ vẻ ngây thơ nhất có thể rồi nhanh chóng trở lại với ghi chép còn dang dở của cô. Granger cúi đầu thấp xuống, sợ rằng bà có thể thấy được nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt mình. Dean chắc đã nhìn thấy, cậu quay lại và lén giơ ngón cái cho Hermiome trong khi Vector nhìn về hướng khác.

Hermione và Malfoy ngồi im lặng suốt phần còn lại của buổi học, rõ ràng đang cố lờ nhau, tuy vậy, Malfoy vẫn thận trọng để mắt tới cô. Giáo sư Vector phát cho cả lớp một vài đồ thị để làm bài tập. Hermione khá ngạc nhiên, đồ thị này chi tiết hơn bất kỳ bài tập nào cô từng có, cũng dài hơn rất nhiều.

"Nào đừng quá lo lắng cả lớp, ta biết bài này khá dài, nhưng bây giờ các con đã được xếp với bạn của mình. Ta rất mong được thấy các trò hợp tác với nhau." Vector mỉm cười rộng lượng với Hermione, hiển nhiên là trước nét mặt hoàn toàn nghi ngờ của cô.

"Sao cô ấy có thể mong đợi mình hợp tác với cái tên...cái tên tự cao tự đại, xấu xa, tàn độc, lúc nào cũng tự cho mình là cái rốn của vũ trụ..." Hermione tất nhiên có thể kể thêm vài cái nữa rủa thầm Malfoy nếu hắn không vươn tới và giật phăng cái đồ thị khỏi tay cô. "Nè, trả lại đây coi, đó là bài tập về nhà của tao!" Cô nhoài người tới giận dữ.

"Đó là bài tập về nhà của tao, nói cho mày biết," Hắn nạt, "Để tao làm."

"À tất nhiên rồi Malfoy, tao chắc sẽ đi giao phó thứ hạng điểm số của tao cho loại người như mày! Đưa đây, tao sẽ làm!" Hermione lần nữa chồm tới giật cuộn giấy da khỏi tay hắn.

"Phải rồi, tao đang mong gần chết để đưa điểm số xuất sắc của tao yên nghỉ trong lòng bàn tay tận tình của mày. Còn lâu tao mới để cho mày làm." Malfoy lùi lại một bước để né bàn tay của Granger trong khi cô cố với tới để giật lại.

"Được thôi, chúng ta sẽ phải làm cùng nhau ." Cô càu nhàu.

"Được thôi, chúng ta gặp ở thư viện đi," Malfoy cuối cùng cũng đồng ý, phun từng chữ ra khỏi mồm hắn như thể nó làm chính hắn đau đớn vậy.

"ĐƯỢC, bảy giờ tối nay!." Hermione phụt lại, và rồi cô nhìn thấy hắn sơ hở, Hermione trườn tới trước và chộp lấy đồ thị khỏi tay của hắn. "Tao sẽ giữ chúng tới lúc đó." Trước khi Draco kịp phản ứng, cô đã dìm cái mẩu giấy sâu xuống cặp, và bước ra khỏi hành lang, lạc vào trong đám học sinh ngược xuôi hối hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top