Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi ở của Tư Tuấn tổng cộng có 5 gian phòng, tương đối thanh tĩnh, môi trường tốt như chỗ lão ba hắn ở, căn nhà trước mắt cũng không phải dạng tốt nhất hay xa xỉ nhất, nhưng chắc chắn một trăm phần trăm rằng tốt hơn so với nhà trọ nhiều, chỉ là một vài năm trước bởi vì thưởng thức địa thế nơi này, tùy hứng mua để chơi đùa.

Sau này lại cứ để nó hoang phế hoặc là tặng cho người khác vì lý do gì cũng quên mất tiêu, bất quá bây giờ sâu thẳm trong lòng hắn đã rõ ràng, sẽ không náo loạn nữa.

"Đến rồi."

Nó đúng là gần trường học của Đồng Hữu Minh, nếu đi bộ cũng chưa đến hai mươi phút, Tư Tuấn không làm sao có thể một đường chỉ dựa vào định vị mà đến đây được, ở trong xe tìm được cái cổng nhà cũng mất một lúc lâu, lúc đến nhà thì đèn trong tiểu khu đều được thắp sáng lên.

Tư Tuấn lúc đó là nhờ quản lý bất động sản của tiểu khu tìm một gia đình thứ sáu mỗi tuần đến quét tước một lần, bởi vậy phòng ở ngoại trừ không có người ra thì còn lại rất sạch sẽ, trang trí cũng đơn giản nhẹ nhàng thoải mái, theo lời của Cung Tuyển Dạ nói thì vừa nhìn bên trong này đúng là nơi ở của đàn ông độc thân, con mẹ nó không có một chút sinh hoạt náo nhiệt.

—— bất quá từ nay về sau nó hẳn là sẽ không trống vắng như vậy nữa.

Tư Tuấn hai bên trái phải đem hành lý của Đồng Hữu Minh đem vào, quay đầu lại nhìn bé trai đang đổi dép ngay cửa, cậu cũng không giống như những người khác bởi vì thấy mới lại mà đánh giá lung tung, chỉ là thoáng nhìn lướt qua liền đem giầy của mình đặt lên giá, giống như cách đánh giá của Tư Tuấn, cậu còn trẻ nhưng không quan tâm hơn thua, bất luận khi nào đều khiêm nhường và bình tĩnh, quy củ làm những việc mình nên làm.

Cậu cùng Tư Tuấn đi vào phòng khách, đi ở phía sau chậm chậm nhỏ giọng nói, "... Cho ngài thêm phiền toái."

"Cảm ơn."

Cậu không hiểu động cơ của người đàn ông này, không chịu phỏng đoán suy nghĩ trong lòng của hắn, đương nhiên cũng không lý do gì mà từ chối.

"Không cần khách khí."

Ngưởi đàn ông một tay cầm túi xách hơi hơi nghiêng đầu, tự nhiên dùng tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu: "Là tôi cần em hơn."

Đồng Hữu Minh tại nhà bếp rửa tay, mở ra tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu nấu ăn có thể dùng được, rau dưa theo mùa cũng có hạn, cậu lại tìm thấy một hộp đậu phụ Nhật Bản cùng một bao hải sản tươi, xuyên qua túi kết sương nhìn thấy bên trong là những con sò cùng cá mực còn tươi mới.

Trong phòng tắm sát vách vang lên âm thanh nước chảy từ vòi sen, cậu cất cao giọng hỏi một câu: "Tư tiên sinh, anh có ăn kiêng cái gì hay không?"

"Không có." Đối phương trả lời rất sảng khoái.

Cái này đều dựa vào sở trường của cậu mà phát huy. Bác sĩ tiểu Đồng cảm thấy mình như sắp phải ra trận chiến đấu, cậu lấy kinh nghiệm dùng dao giải phẩu để nắm chặt dao thái rau.

—— cậu còn chưa kịp hỏi Tư Tuấn một chút, làm sao anh lại biết cậu có thể làm cơm?

Thời điểm Tư Tuấn đi ra cậu vừa mới xào xong cải cùng với tỏi, lấy cái đĩa, múc để ở một bên, hải sản tươi chưng đậu phụ vẫn còn ở trong nồi, không thể rời khỏi, cố tình lúc này điện thoại cậu lại vang lên.

Cậu thật nhanh lấy điện thoại ra rồi dùng vai kẹp lấy, luống cuống tay chân bưng nồi, mới hướng đến điện thoại "Alo" một tiếng, phía sau có tiếng bước chân của người đàn ông, sau đó điện thoại miễn cưỡng kề sát ở trên tai liền bị Tư Tuấn cầm được, cổ cậu đột nhiên nhẹ đi, âm thanh đều thuận lợi không ít: "Lão tam a? Cậu tìm không được chỗ ở?"

Nam nhân đứng ở phía sau cậu, rất gần, cậu có thể cảm nhận phía sau lưng mình đã chạm vào lồng ngực của đối phương, từ bên trong khói dầu mỡ nhận ra được mùi sữa tắm hương bạc hà; tay của hắn vòng qua eo cậu, Đồng Hữu Minh không tự chủ cứng người một chút, lại nhìn thấy tay Tư Tuấn chỉ là đỡ lấy cái nồi vẫn còn nghi ngút khói.

"Không a! Tôi thao cái trường học thật biết bức người này" cái người thô lỗ đang lớn tiếng mắng chửi kia là bạn cùng phòng Sơn Đông: "Trước tôi chỉ có thể cùng lão tứ lão ngũ chen chúc trên một cái giường lớn trong phòng... cậu thì sao? Cậu về nhà thì hơi xa a."

Đồng Hữu Minh nghiêng nửa người qua lấy một cái dĩa lớn, lúc cậu di chuyển thì Tư Tuấn lại cầm điện thoại di chuyển theo cậu: "A... bên tôi có người bạn đồng ý cứu trợ a."

"Ừm!? Bạn gái?"

"Nam, bạn bè... ... ..." Đồng Hữu Minh trấn định đem món ăn đặt lên bàn, lúc nhận lấy điện thoại từ tay Tư Tuấn thì chạm qua đầu ngón tay, chưa kịp phản ứng mất tự nhiên thì đã quay mặt đi, Tư Tuấn trực tiếp dang cánh tay ôm người trọn vào lòng, bởi vì chiều cao có chút chênh lệch, cằm hắn ung dung đặt ngay gáy của Đồng Hữu Minh đang vì mất tự nhiên mà co rúm cổ lại, hắn nhàn nhã đem tàn thuốc dập tắt ngay bồn nước.

Đồng Hữu Minh cả người đều lờ mờ.

Bạn cùng phòng không thấy nên tường là cậu đã xảy ra chuyện gì: "Hữu Minh? Cậu sao thế?"

"Không, tôi mới vừa làm xong cơm." Tư Tuấn nghe thấy cậu đang cố gắng bình tĩnh, "Tôi ở nhờ nhà người khác nên phải tỏ ra thành ý một chút a..."

"Ai đúng đấy, chưa kể nói đến ở nhà cũng tốt hơn bên ngoài. Vậy thôi, cậu ăn cơm đi a, tôi chỉ gọi điện thoại để an ủi thôi."

"Ai, cảm tạ lãnh đạo." Một tay cậu thận trọng đặt lên bả vai Tư Tuấn, bên dưới lớp quần áo mỏng là làn da ấm áp: "Thiếu vật dụng sinh hoạt gì thì nói tôi một tiếng, ân, bye bye."

Tư Tuấn mặt dày thay người ta cúp điện thoại, dùng tay vỗ vỗ sau lưng cậu.

"Tư tiên sinh, lần sau... nếu làm như vậy " hắn nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Đồng Hữu Minh: "hãy báo với em trước."

Hắn vô liêm sỉ mà nở nụ cười: "Há, được."

Lần đầu tiên Tư Tuấn ăn cơm Đồng Hữu Minh nấu cũng là việc của hai mươi năm trước.

Những người sống trong ký ức, bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào cũng đều sẽ bị khuếch đại đến cả động lòng người, bao gồm cả những lỗi lầm đã từng sai phạm.

Ngày đó hắn ở bên ngoài xã giao bị người ta chuốc rượu đến say như chết, trở về nhà không ai chăm sóc, Đồng Hữu Minh trực tiếp từ ký túc xá trường học bắt xe tới, không nói cũng không hỏi gì, đem hắn kéo vào buồng tắm lau người thay quần áo, bởi vì sợ hắn sau khi hết say sẽ nhức mỏi, cố nén cơn buồn ngủ nấu cơm cho hắn, đem canh giải rượu từng miếng từng miếng đút vào trong miệng hắn.

Mà chuyện đầu tiên Tư Tuấn làm sau khi tỉnh dậy là đem cậu ấn xuống giường.

Người say rượu thì bạn không nên hi vọng hắn có thể ôn nhu thế này thế kia. Lại là lần đầu tiên của Đồng Hữu Minh, bao nhiêu khí lực có được đều dùng phối hợp với sự thô bạo của hắn, chuyện sau đó đương nhiên cậu bị ra máu, nhưng cậu ngay cả thuốc cũng tự mình thoa. Tư Tuấn nhiều nhất chỉ an ủi cậu vài câu, bởi vì cả hai đều là đàn ông, thật xa vời khi hy vọng được thương tiếc cùng quan tâm.

Đồng Hữu Minh lúc đó đã rõ ràng, kỳ thực hắn không có yêu cậu nhiều như vậy.

Yêu một phần là yêu, một trăm phần cũng là yêu, chính mình năm đó vừa ngông cuồng tính tình không hay tính toán gì, lại hao hết cả tâm lực tóm lấy sợi dây thừng mà đối phương đưa cho, trong lòng khao khát sánh bước cùng hắn, lại phát hiện đi chưa được mấy bước đã đến đường cùng.

—— mà phía sau đã không còn đường lui.

Sau khi ăn cơm xong Đồng Hữu Minh đi tắm rửa sạch sẽ.

Cậu rũ tay lẳng lặng đứng ở dưới dòng nước nóng, bên tai đều là tiếng nước ào ào chảy nơi đáy mắt mỏi mệt phát ra nhiệt, rồi chuyển xuống bàn chân rã rời. Tầm mắt lướt qua tầng sương trắng mờ mịt thấy khăn treo trên giá rõ ràng đã được thay đổi, sờ lên vẫn là hoàn toàn mới và khô ráo.

Tư Tuấn đang rửa chén ở cách cậu vài bước, âm thanh vang nhẹ của chén dĩa dựng thức ăn bằng sứ cùng đũa gỗ va vào nhau, hắn nhớ tới bóng lưng lộ ra của người trong phòng kia, dáng vẻ kéo ống tay áo y như lúc trước đều kín đáo mà quy củ, còn có chút dáng vẻ khờ khạo của trạch nam, nhìn qua có một cảm giác quen thuộc.

Cậu nghĩ suốt cũng không hiểu. Bọn họ kỳ thực nhận thức nhau chưa bao lâu, gặp nhau rất ít, cậu đến bây giờ còn không biết Tư Tuấn là ai, có thói quen cùng phẩm chất như thế nào, có thể do người kia luôn tìm cách tiếp cận cậu, dùng một loại phương thức mà cậu không hề chán ghét.

Cho nên cậu không ngại tìm hiểu, ôm lấy cái tình cảm không rõ ràng này, tạm thời tiếp thu nó

Không có duyên phận cũng được. Ít nhất tại thời điểm phải chia xa nhau cũng có thể nói: anh xem, em đã từng nỗ lực để yêu anh, nhưng xin lỗi, em đã tận lực.

Đồng Hữu Minh suýt nữa bị lời thoại này của bản thân chọc cho cười, lúc ra khỏi cửa nhanh chóng thu lại chút biểu tình còn xót lại.

Thuận tiện thả nhẹ bước chân.

Bởi vì cậu nhìn thấy nam chính đang nằm trên salon chợp mắt, xa xa TV còn mở, hắn vẫn như cũ để lại một bóng đèn, một tầng ánh sáng mỏng manh chiếu trên mặt hắn, nơi hốc mắt cùng sống mũi sâu sắc nhợt nhạt trong bóng tối.

Hắn có thể là quá mệt mỏi.

Đồng Hữu Minh bước hai bước liền đem dép lê cởi ra, đi chân đất lặng yên không tiếng động tới trước mặt hắn, đem cánh tay Tư Tuấn duỗi ra bên ngoài trả về trong, cậu mò tới ngón tay dài nhưng gầy của hắn, lòng bàn tay thô ráp mà ấm áp.

Âm thanh TV đột nhiên biến mất, Tư Tuấn mở mắt ra.

"Tư tiên sinh." Bé trai thấp giọng nói: "Vào trong phòng ngủ đi."

"Em sẽ trông anh ngủ."

Hắn luôn cảm giác tay mình vừa chạm vào một cái gì đó.

Mà xúc cảm kia thật khiến người ta hoài niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top