Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Tuấn quả thực không cách nào hiểu được là sao trong tình huống như vậy mà chính hắn có thể thu tay lại được.

Nhưng hắn liền nhanh chóng trấn định, cho dù là lúc Đồng Hữu Minh run rẩy ôm chặt lấy hắn rên rỉ muốn khóc, hắn đều có thể trong lòng tự nói với mình, đứa nhỏ này còn đang bị bệnh, tiếp tục làm tiếp thì không khác gì dằn vặt bé con.

Hắn ngay thời khác này lĩnh ngộ được cái gì gọi là tự chủ mà trước giờ hắn vẫn luôn kiêu ngạo.

Đè nén bên trong hắn bất kì lúc nào cũng có thể tan vỡ, hắn thậm chí không dám nhìn mặt Đồng Hữu Minh nhiều lần, cứ việc dùng tay chạm vào đối phương là trong nháy mắt hắn liền nổi lên phản ứng, hắn còn muốn tọa hoài bất loạn giải* mà giải quyết cho nhanh, đè lại hỏa khí, như một người chân chính đã quen thuộc với những việc như vậy. Hắn biết là nếu đưa ra yêu cầu, với tính cách của Đồng Hữu Minh mà nói là không có khả năng từ chối. Nhưng mà càng như như vậy, hắn càng không thể mù quáng lợi dụng loại nghe lời này. Nói trắng ra là:

Chính là hắn không nỡ.

*"Tọa hoài bất loạn": ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người người đẹp mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.

Đồng thời loại thương tiếc này tồn tại lâu dài tới nay thì đã hóa thành cảm giác muốn chiếm giữ, hắn phải an ủi chính mình, không sao cả, sau này còn nhiều cơ hội.

Hắn khóc trong lòng.

Tư Tuấn một thân trốn trong nhà vệ sinh yên lặng giải quyết vấn đề sinh lý mà nội tâm trăm mối ngổn ngang.

Tròng vào áo sơ mi cùng ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn thấy Đồng Hữu Minh cũng đã thay đổi quần áo, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn chờ hắn ăn cơm. Cháo cần phải hâm nóng một chút, cậu còn chuẩn bị riêng cho Tư Tuấn một phần salad trộn, màu sắc rực rỡ, nhìn thôi là đã muốn ăn.

Nhưng là Tư Tuấn tâm trí hỗn loạn ngồi xuống, vẫn cảm thấy đối cái người đối diện kia ăn thật ngon.

Hai người cứ như vậy mà ăn cơm trong bầu không khí quỷ dị mập mờ, Tư Tuấn đã đói bụng, ăn một nửa liền nghe Đồng Hữu Minh nói: "Tư tiên sinh."

"Em có hai việc."

Tư Tuấn đối diện với giọng điệu nghiêm túc này của cậu thật không có sức chống cự, ngữ khí mềm đến rối tinh rối mù: "Hả?"

"Đầu tiên, ngày mai bắt đầu được nghỉ hè, em phải về nhà ."

Tư Tuấn không nói một lời buông cái muỗng xuống. Đồng Hữu Minh không khỏi len lén nhìn sắc mặt hắn.

"Thứ hai, cháo ngài nấu ăn thật ngon."

"..."

Trạng thái Đồng Hữu Minh thoạt nhìn so với buổi chiều tốt hơn rồi, không thể không kể công lần "vận động dữ dội" ban nãy. Tư Tuấn nhìn hàng lông mi không dài nhưng lại dày của cậu mà suy tính một lúc lâu, hắn buông lỏng tư thế ngồi, đem cánh tay đang gác ở trên bàn xuống xoa xoa lỗ tai của mình để tự hạ nhiệt cho bản thân.

"Tôi cũng nói hai việc."

Thời điểm hắn hút thuốc thần sắc có hơi dửng dưng bất cần, có chút khác biệt, vừa như một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn xanh tươi, vừa mang một bộ dáng rất tang thương. Đồng Hữu Minh bất đắc dĩ lại thích cái loại hình mạnh mẽ nhưng có chút sa đọa này của hắn, mặt của hắn kiêu căng bất cần nhưng lại giống như là cất giấu thâm tình không muốn người biết.

"Đầu tiên, em có thể không đi được không?"

"Thứ hai, em thích thì cứ nói tôi, bất cứ lúc nào cũng nấu cho em ăn."

Sau đó hắn không thèm chờ Đồng Hữu Minh trả lời, như thường ngày ngậm thuốc lá đi rửa chén.

Lưu lại Đồng Hữu Minh ngồi một mình ở trước bàn, rốt cục có chút ghét bỏ mà bóp bóp mũi của mình.

Làm sao bây giờ, điều kiện này...thật khiến người ta động lòng

Thư phòng diện tích không lớn, hai người ở thật vừa vặn.

Chín giờ qua đi, Tư Tuấn đang bận bịu trước bàn đọc sách xử lý những tài liệu ban ngày bị lãng quên, tay của hắn lười biếng đặt trên con chuột, như có như không, bởi vì chuyên chú nhìn cảnh đẹp mới lạ trước mắt. Đồng Hữu Minh ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, đang cầm một quyển sách nhưng lực chú ý một chút cũng không đặt vào nó.

Loại ngẩn ngơ không hề có mục đích này dạo gần đây phát sinh rất nhiều lần.

Thích là cái gì chứ? Tuy nói không phải chỉ một điều cụ thể gì đó, mà nhất định bắt đầu từ lúc thưởng thức đối phương đi. Đồng Hữu Minh tận lực kín đáo mà phân tích, dùng chứng cứ để minh cậu không phải là bị cảm tính kích động. Có lý lẽ có chứng cứ gì đó luôn làm người ta tin phục, mà đạo lý này về mặt tình cảm hiển nhiên không có tác dụng cho lắm; cậu không nghĩ ra chính mình làm sao chỉ có thể nhờ một cơ hội nhỏ bé lúc trước mà có thể cùng Tư Tuấn dính sâu đến mức này, lại như ngã vào một không gian kỳ diệu như sâu không lối thoát.

Hắn làm người khác thưởng thức. Tràn ngập khí chất thành thục nam tính đặc biệt làm người hâm mộ, dù cho cũng không hoàn toàn là hoàn hảo nếu xét trên giá trị truyền thống, nhưng vẻ bề ngoài này nọ hắn chính là rất hấp dẫn người khác. Nếu như chính mình không dựa vào lý trí mà thận trọng khống chế, có khả năng là đã sớm liều mạng một đầu lao tới. Đây thực sự là đáng sợ. Đồng Hữu Minh nghĩ, như là điều tra không ra nguyên nhân của bệnh. Thật khiến người ta cam nguyện chịu đựng.

—— hiểu rõ thêm một chút là tốt rồi. Gần thêm nữa chút nữa là tốt rồi.

Đầu ngón tay đem viền sách vo đến nhăn nhúm, cậu một tay nâng cằm, chỉ khớp trong lúc vô tình lướt qua đôi môi, làm cậu nhớ đến cảm giác mới mẻ được trải qua, vì vậy tâm tư càng lúc càng không ổn định. Cái người kia vẫn còn ngồi bên cạnh cậu. Như là sắp tìm ra manh mối, xuất hiện ký ức thân thiết ngắn ngửi mới đây, câu không ngờ mình có thể nhớ lâu như vậy, không đơn thuần do nó là "lần đầu tiên" nên mới có ý nghĩa như vậy.

Ở một phương diện khác, bất ngờ chính là do cái người tế nhị này mang lại.

——cứ như vậy mà mức độ quan tâm cứ tăng lên không lý do.

"Đồng Đồng a."

Không biết lúc nào Tư Tuấn đã dừng gõ gõ bàn phím, ngược lại nhẹ nhàng nâng cằm của cậu, thân mình có một chút độ lệch, chênh chếch nhìn sang, khóe mắt mang theo vài tia giảo hoạt: "Sau này nên nhìn chăm chú tôi nhiều hơn nha, không thể kém hơn lúc này a."

Lúc cậu thoát ra, hai má đã đỏ hồng, miệng cũng không nỗ lực biện giải cái gì, mà là vô cùng thành khẩn hơi di chuyển chỗ ngồi, yên lặng cách Tư Tuấn xa một chút.

Tư Tuấn vui không tả.

Có mưu đồ động tay chân muốn người nào đó kéo lại gần, vừa lúc bầu không khí rất thích hợp để làm cái gì đó, thì điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên không biết thời khắc mà rung động.

Hiển thị trên màn ảnh một cái tên không tính là xa lạ: Tùng Tiêu.

Hắn sửng sốt một chút.

Đồng Hữu Minh ngồi ở gần còn rất biết điều đem điện thoại di động đang rung đưa cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top