Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì chủ tịch Tư Tuấn bị thương nặng đã được xuất viện trở về, trên dưới công ty đều vui mừng không tả được. Các cô em mới vào của phòng kinh doanh công ty ngượng ngùng che mặt, Tư tổng ngài không có ở đây chúng tôi không có động lực để làm việc a!

Các bác gái lao công đều cảm động mà lấy khăn tay dụi mắt một cái, tiểu Tư có thể trở lại rồi, Sở tổng ra tay thật hiểm độc a, thời điểm ngài không ở đây, ngay người đẹp đã hết thời như chúng tôi cũng không buông tha.

Tư tổng nay đã khác xưa, nhìn thấy các nhóm đồng nghiệp đang kích động khó mà có thể kiềm chế cảm xúc, đầu của lão Vương bộ phận kĩ thuật lúc này vẫn chưa có hói, trưởng phòng Hoa của bộ phận truyền thông vẫn chưa là mẹ của hai đứa nhỏ, hắn đi qua từng phòng ban nhiệt tình cũng mọi người chào hỏi, cuối cùng ở sảnh lớn mà thông báo: "Đêm nay tôi bao mọi người bữa tiệc đứng tại hồ bơi chuẩn quốc tế của tòa nhà cao nhất thành phố, bên cạnh đó nếu có KTV hay quán bar đều cứ thoải mái dùng, thanh toán tính vào sổ của tôi."

Trưởng phòng tài vụ tay run run một chút, sổ sách đang cầm liền rơi xuống đất, kinh hoảng cùng sợ hãi muốn đi tìm giám đốc điều hành Sở Thanh, người đừng sau hai mắt đã sớm tối sầm.

Các đồng nghiệp liên tục rơi nước mắt mà ôm lấy nhau, tôi nói Tư tổng điên rồi a, điên rồi.

Người điên cùng nhiều tiền Tư Tuấn cười cười mà trở lại phòng của mình, vuốt vuốt chặn giấy bằng ngọc mà hai mươi năm trước vẫn chưa bị người đập nát, vừa lúc đối mặt cùng thư ký Trác Nhân đang đóng dấu văn kiện ở cách vách

Tư Tuấn hất cằm lên, nụ cười thích hợp không có chút sơ hở nào: "Trác thư ký, tôi đã trở về."

Dáng người yểu điệu nữ tính thật giống như trong giấc mơ, nàng từ từ chớp đôi mắt được trang điểm rực rỡ, lúc mỉm cười thì răng khẽ cắn qua đôi môi màu đỏ: "Tư tổng thân thể có sao không?"

"Không đáng ngại." Tư Tuấn ngồi xuống thì uống một hớp cà phê đã được pha sẵn trên bàn, mặt không biến sắc vẫn duy trí tư thế giơ tay: "Thư ký trác, làm phiền cô giúp tôi đổi một ly trà, phải là Ronnefeldt*, hai phút."

Hắn nhìn thư kí mà hàm xúc không rõ ràng, thả lỏng ca-ra-vat, lấy con dấu chặn lên văn kiện vừa mới được đóng. "Về sau loại không tốt cho sức khỏe này ít uống đi."

"——Okay." Trác Nhân tiếp nhận cà phê chỉ uống một hớp, ôm đồ rời đi.

Trước bàn làm việc, Tư Tuấn một tay chống đỡ cằm, ý cưới trên mặt dần tắt, cánh tay từ ngăn kéo thứ hai ở bên trái lấy ra một cuốn sổ màu đen bình thường, bỏ qua vài tờ viết lung tung, bắt đầu viết từ những trang giữa.

Tại vì có thể "biết trước" tình huống trong tương lai, hắn biết rõ Trác Nhân một lòng muốn lợi dụng quyền thế của hắn, không lâu sau đó còn bỏ thuốc trong cà phê của hắn, cùng hắn phát sinh quan hệ thân thể, dựa vào đó uy hiếp, hơn nữa khi đó còn bị Đồng Hữu Minh lúc này đã trở thành người yêu của hắn bắt gặp hiện trường vụng trộm; vì để tránh cho chuyện phát sinh thêm một lần nữa, hắn chỉ có thể sớm đuổi việc Trác Nhân, nhưng mà mất đi người này sẽ tác động đến những chuyện lớn phía sau, tỷ như muốn chỉnh một nhóm người ngu ngốc đã hại hắn phải nằm viện, hắn phải giữ nàng lại làm quân cờ.

Trải qua một lần tử vong thê thảm như vậy trong quá khứ làm cho hắn hiểu được không có bi kịch nào được tạo nên trong một ngày, nhìn kết quả do dù có tình cờ như thế nào thì cũng là đã được chuẩn bị từng bước từng bước để đưa hắn đến vực sâu.

Mà đời này mỗi bước của hắn không thể bước sai. Một bước cũng không thể.

Cứ coi như là có năng lực thần kì "đời trước" làm chỗ dựa, Tư đại gia đã "sớm về hưu" ở phương diện làm việc có chút thụt lùi, hắn bỏ ra cả một buổi sáng để thích ứng với cuồng độ làm việc của tuổi trẻ, buổi trưa mệt như con lừa kéo xe nằm dài trên salon trong văn phòng mà ngủ một giấc, hắn nghi ngờ não mình bị chấn động còn để lại di chứng, mà bệnh như vậy cũng vừa ý hắn, ít nhất hắn có đầy đủ lý do để đi tìm bác sĩ Đồng chữa trị cho hắn.

Bệnh gì, bệnh tương tử đi.

Lần này hắn tự ý xuất viện sớm đã làm trật nguyên cả con đường, bởi vì dựa theo phát triển của "đời trước", hắn từ lúc trong bệnh viện đã đối với Đồng Hữu Minh có ý đồ không an phận, liền bắt đầu liều mạng theo đuổi, một tháng sau vững vàng ôm cậu vào tay, nhưng lần này hắn vì giải quyết vấn đề của mình trước, bỏ qua thời cơ ở chung với Đồng Hữu Minh, lại nghĩ tới bây giờ chạm mặt cũng không dễ dàng.

Đang chăm chú suy nghĩ, ông cụ Tư gọi một cuộc điện thoại đến.

"Đêm nay phải về nhà dùng bữa sớm một chút đi" ông già không khách khí mà nói: "Ông đây muốn bàn bạc chuyện đính hôn của mày."

Tư Tuấn từ trên ghế salon nhảy lên một cái.

Đồ chó, làm sao quên cái người xấu xa này a!

Cô gái phải đính hôn cùng Tư Tuấn không phải người ngoài, đời trước hai nhà giao tình tốt. Nếu không tại sao nói đầu năm nay kết thân tùy ý sẽ vớ trúng loại ruồi bọ hoặc không ra gì, chi bằng kết với những người quen thuộc.

Nói đến mối tơ duyên này, các trưởng bối thì sẽ nói là lo lắng nên cân nhắc thay cho thế hệ trẻ, còn đối với thế hệ trẻ mà nói thì đây được coi là một loại hôn nhân sắp đặt trá hình, bất quá với Tư Tuấn mà nói, vợ chưa cưới "đời trước" cùng hắn đính hôn chưa tới nửa năm liền bị kẻ thù bắn chết, ngoại trừ bề ngoài hắn tỏ vẻ chịu trách nhiệm trước mặt cha mẹ đối phương, nhưng hắn đối với việc này không hề có cảm xúc gì.

Người phụ nữ kia cùng hắn không có quan hệ gì, đương nhiên cũng không có ân tình gì. Sau này khi biết được chuyện, Sở Thanh đều nói hắn lòng lang dạ sói, Tư Tuấn hiện tại mới thật cảm thấy được, không hổ là bạn thân a, ánh mắt sắc sảo, "nói trúng tim đen".

—— năm giờ tan tầm, tính toán thời gian hoàn tất công việc chính xác, hắn đến chỗ ăn vừa kịp giờ, không khí chung quanh thật an nhàn tốt đẹp, cô bé đối diện thanh tú điềm tĩnh, tất cả những gì vừa lòng đẹp ý trên trong mắt Tư Tuấn đã nhanh chóng biến thành những số liệu, hắn đối với nàng liền đánh giá hai câu: một, là một cô gái xinh đẹp, hai, nhìn giống như con gái của hắn vậy. Không còn gì nữa.

Thân ở trại Tào, lòng ở đất Thục*, suốt thời gian đó Tư Tuấn không thể làm gì khác hơn là cố gắng duy trì bộ mặt thản nhiên, có hỏi có đáp, nhìn ba mình và ba mẹ cô gái ngồi đối diện mà cụng chén cạn ly đủ loại, cái tay ở cưới bàn cấp tốc nhắn cho Sở Thanh một cái tin ngắn: Đại ca, tôi đang xem mắt, cứu mạng.

*liên quan đến võ tướng Quan Vân Trường thời Tam quốc ở Trung Quốc. Ý chỉ người một nơi, lòng dạ một nẻo

Đúng năm phút sau Sở Thanh mới trả lời lại một tin nhắn đầy kiêu ngạo: nha, tôi đang ở nhà Cung Tuyển Dạ chơi mạt chược, không rảnh.

Tư Tuấn suýt chút nữa đem bàn xốc lên, ban ngày mà hai người các cậu dám ngoại tình, đánh bài không gọi tôi!

Tư lão gia đúng lúc ôm bờ vai của hắn —— bàn tay tràn ngập tình thương của người cha chạm vào vết thương lúc trước vẫn chưa lành của hắn, Tư Tuấn lúc đó mặt liền tím ngắt —— "Tư Tuấn a đem thúc thúc cùng a di ngươi đưa về nha."

Hắn cắn nát răng nói được.

Trên đường lái xe trở về, Tùng Tiêu ngồi ở bên cạnh hắn, Tư Tuấn có thể vì lễ độ mà lúc giúp nàng đeo dây an toàn mới nhìn nàng lâu hơn một chút, trong ấn tượng của hắn nàng so với các cô gái cùng tuổi hiểu chuyện hơn, cũng không có vẻ mặt kiêu căng tùy hứng của con nhà giàu, thoạt nhình yên tĩnh, hai tay đặt ở trên váy hoa, bất kể là đời nào, nàng đều không nên bị liên lụy mà chết.

Cho nên lúc hắn mở cửa thì khen nàng: "Nước hoa rất hợp với em."

Nàng tươi sáng nở nụ cười: "Cảm ơn."

Gió đêm lặng lẽ thổi, hắn rộng mở cổ áo sơ mi, Tư Tuấn nghĩ đến chính mình nên đi đâu.

Sau khi chở ba người Tùng gia về nhà, Tư Tuấn rốt cục có thể hút thuốc, thuận tiện đem hộp thuốc lá ném cho ba hắn. Muốn nói rằng bây giờ hắn một mình ở cùng với ba có cảm giác đặc biệt vi diệu, thật giống hai lão già hơn năm mười đi chung với nhau, nói không chừng cuối tuần còn muốn cùng ba hắn đi công viên đánh cờ, dắt chó đi dạo, ngắm nhìn các cụ bà đẹp lão.

Ông cụ Tư ngồi phía sau mở miệng nói: "Mày ngược lại là đang chống đối."

Tư Tuấn đem một cánh tay gác lên thành cửa sổ xe, thở dài giống như thổi ra một ngụm sương khói."Ba, nói thật đây, con đã có người thích, ngài cũng đừng nên tốn sức ."

—— lần nói ra này thật dễ dàng so với trong tưởng tượng của hắn. Hắn nghĩ. Mà thường thường chính là có quá nhiều người không muốn phụ lòng mong đợi của người khác, vì mặt mũi vì kích động vì ân tình này nọ, hay là lòng tham quấn lấy luôn muốn có nhiều niềm vui, người nếu không biết cách từ chối, là rất đáng sợ.

"Này, nhìn cái đức hạnh kia của mày liền biết, một bữa cơm cũng không yên lòng, không biết nhớ ai đó." Lão gia tử từ bên trong hộp thuốc lá của hắn rút ra một điếu: "Nói đi, khi nào sẽ mang về cho ba nhìn một chút."

"Này còn không phải chưa bắt tới tay sao."

Ông cụ tức giận đến mức trán dường như xuất hiện nhiều hơn một cái nếp nhăn: "Nhìn tiền đồ của mày kìa! Ba mày năm đó không cô gái nào bắt không được!"

Tư Tuấn lạnh lẽo nói: "Ồ. Đêm nay con liền đốt vàng mã nói cho mẹ con biết, lão già ngài đã lộ ra nguyên hình."

Cha hắn: "..."

"Được rồi được rồi" hắn đem xe đậu ở trước cửa nhà, nhấn chuông để người giúp việc xuống đón người: "Con đi nhìn người ta đây, đêm nay sẽ về ngủ, để cửa cho con."

Tư lão gia chần chừ một lúc, trước khi vào cửa vẫn luôn quay đầu lại, vẫn là không thể đem lời muốn nói ngay cửa miệng nói ra, nó làm sao bỗng nhiên hiểu chuyện hơn so với trước đây?

—— từ nhỏ không thích nghe lời của ông, chỉ biết cố chấp, hiện tại đã biết bớt phóng túng, chịu tâm sự ôn hoà với ba nó như thế, là ai đem nó biến thành như vậy?

*Trà Ronnefldt: Từ năm 1823, công ty Ronnefeldt đã cung cấp các loại trà chất lượng cao sản xuất bằng các phương pháp truyền thống, có nghĩa trà được sản xuất chủ yếu bằng tay. Công ty Ronnefeldt được thành lập bởi Johann Tobias Ronnefeldt, một nhà xuất khẩu nổi tiếng tại Frankfurt, Đức. Ronnefeldt là thương hiệu hàng đầu trên 60 quốc gia khắp thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top