Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyễn Như kéo vali lộc cộc đi từ sân bay ra. Rất không tự nguyện về nước, cô thể hiện mình đang rất không vui.

-"Lan tiểu thư à... Cô đi chậm thôi. Tôi không theo kịp đâu mà..."

Cô gái nhỏ ở phía sau cố né tránh những đoàn người để chạy theo bước cô. Huyễn Như cũng chỉ đành thở dài đứng lại chờ cô ta một chút.

-"Phù... May quá... Nếu lạc tiểu thư thì tôi sẽ bị Lan tổng trừ lương đó..."

-"Anh ta phiền thật đấy, chị bị ức hiếp mãi mà không biết vùng lên một chút.
Lý Thu, anh ta không dám trừ lương chị đâu."

Lan Thiển yêu thương Lý Thu còn không hết, sao có thể dám động tay chân làm chị ta buồn chứ hả..?

-"Lan tổng nắm tiền lương của tôi trong tay... Nếu lớn tiếng liền sẽ bị nhịn đói đấy..."

-"..."

Huyễn Như đưa ngón tay nhấn nhấn mi tâm.

Anh trai chết tiệt, làm phiền bản tiểu thư chơi đùa thì thôi đi. Lại còn đưa vợ nhỏ cho cô trông, không vui.

Cô đưa mắt nhìn Lý Thu đang buồn phiền, lúc lại túng quẫn mím môi.

Chị dâu nhỏ này của cô khá ngốc manh, đáng yêu nhưng khờ khờ dại dại.

Huyễn Như tiếp tục xách vali bước tiếp. Nhớ đến chuyện mình đang vui vẻ chơi với mấy anh trai nước ngoài lại đột nhiên đi mất không kịp ngủ một đêm chào tạm biệt, cô phiền muộn chết mất.

-"Chậm thôi mà... Huhu, cô đi nhanh quá rồi đó..."

Chân ngắn sao lại trách người khác chân dài vậy hả? Tôi trả chị về với Lan tổng nhà chị bây giờ đấy!!

---------------------------------------------------

Đã rất lâu rồi Huyễn Như không về nước. Cho nên việc đầu tiên vẫn là vào club chơi đi.

Đầm hai dây ngắn bó sát, màu tóc vanila vàng nhạt tôn làn da cô như màu kem sữa.

Huyễn Như hài lòng, ngón tay quấn quấn lọn tóc dài xoăn thành lọn sóng.

Lúc này Lý Thu đã ngủ. Phải lén đi chơi.

Đèn nhấp nháy, đêm tối mờ ảo nhưng lại không thể hạn chế được kĩ năng săn mồi của cô.

Tiếc là "ăn" đồ nước ngoài lâu quá nên khẩu vị hơi cao. Cứ lần mò tìm kiếm mãi cũng không tìm ra con mồi ngon.

Huyễn Như thất vọng bĩu môi, nốc thêm một ngụm rượu. Vị rượu cay ngọt, chảy vào mát lưỡi nóng cổ. Chiếc lưỡi đẫm cồn vươn ra liếp môi.

Vốn định xách túi đi về.

Không ngờ lại tai thính vô tình nghe được điều hay ho.

-"Điển Phương? Điển Tổng đến đây thật sao?"

-"Điển tổng ở phía trên!! Lúc nãy tôi vô tình nhìn thấy anh ấy, muốn chết mất... Nhìn một lần liền muốn xách váy chạy theo. May mà tâm lý tôi vững."

-"Điển tổng người ta cần cô vững sao... Hàng tá người đứng ngoài phòng vip của anh ta mà đợi kìa..."

-"Tôi cũng thấy... Sức hấp dẫn của Điển Tổng không phải chỉ mỗi từ đẹp mà diễn tả được đâu..."

Điển Phương... Tên quen thế nhỉ?

Huyễn Như gõ gõ bàn, đột nhiên nhớ ra gì đó. Đôi mắt híp lại nguy hiểm.

Ai nha... Đó chẳng phải chàng trai nhút nhát ngày xưa hay sao. Mới chục năm không gặp đã lột xác thành nam thần chúa luôn rồi à.

Nếu đã ở gần đây thì nên đi thăm một chút xem sao.

Huyễn Như gọi một cuộc cho anh trai, liền có người xuống đón cô lên.

Mất 10 phút, từ khi nói chuyện với anh trai, biện lí do, nghe anh ta mắng. Sau đó đợi anh liên lạc cho Điển Phương. Huyễn Như vừa đi vừa hào hứng hồi hộp như bốc thăm trúng thưởng.

Bạn cũ lâu ngày không gặp, có gì khiến người ta mê mẩn đến vậy?

Nữ nhân viên nghiêm chỉnh đưa cô lên phòng vip trên tầng, cúi đầu đưa tay mời cô vào rồi mới rời đi.

Điển Phương lúc này ngồi chễm chệ ở giữa, quả nhiên sức hút rất lớn, nhìn vào liền thấy hắn ta nổi bật nhất.

Điển Phương không chú ý lắm, tập trung lướt điện thoại chăm chú xem gì đó. Bọn người xung quanh vui vui vẻ vẻ bàn tán sôi nổi, chắc là một buổi mời rượu nhau kí hợp đồng gì đấy.

Huyễn Như bước vào thêm mấy bước liền thu hút được sự chú ý từ bọn họ.

Từ bất ngờ chuyển thành ngơ ngẩn, thích thú.

-"Xin lỗi đã làm phiền, đến thăm bạn cũ một chút thôi."

Cô nghiên đầu mỉm cười một cái.

Mấy kẻ kia như thấy mình thất thố vì tưởng cô là mấy chị "đào" bồi rượu. Liền đổi sắc mặt tôn trọng, có điều vẫn không che dấu nổi ánh mắt không tốt kia.

Điển Phương chớp mắt nhìn cô, gương mặt so với trước kia đã trổ mã, đường nét tinh túy đẹp đẽ của nam nhân trưởng thành rõ ràng.

Chẹp, không còn dáng vẻ đáng yêu nhút nhát nữa rồi.

Huyễn Như nhìn hắn lâu như vậy, Điển Phương bỗng nhiên có lại cái cảm giác ngượng ngùng của ngày xưa. Khi mà cô luôn không biết ý tứ, tùy hứng khiến hắn ngại đỏ cả mặt.

Hắn quay đầu để né tránh ánh mắt cô, vô tình lại cho Huyễn Như thấy được vành tai hồng nhạt của mình.

Ah~ Vẫn là nhút nhát mà.

Trong lúc hắn muốn bình ổn tâm tình không chú ý đến cô, Huyễn Như đã đi ra phía sau hắn. Lúc Điển Phương chuẩn bị đối mặt không còn ngại ngùng thì cô ở phía sau cúi người hà hơi vào gáy hắn.

Điển Phương rùng mình một cái, cảm xúc đến nhanh hơn nhận thức, bụng dưới của hắn nhói lên. Có thứ gì đó muốn đội mồ sống dậy.

-"Chào bạn nhỏ, lâu rồi không gặp nha~ Có nhớ tôi không?"

Hắn nén hết mấy thứ muốn trồi dậy kia, muốn giữ thái độ bình tĩnh.

Mấy tên ngồi xung quanh không dám chú ý qua bên này, còn chưa đợi hắn nói điều gì, bọn họ bỗng nhiên đồng loạt gửi lời chào, lời hẹn rồi đứng lên đi mất.

-"..."

Điển Phương đâu biết được, vì hắn không nhìn thấy cô gái ngồi phía sau cười kiều diễm một cái liền khiến bọn người kia đi mất hết.

Đành đối phó với cô gái phía sau trước đã.

Vừa quay đầu liền có thể ở khoảng cách gần nhìn cô. Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lại hình ảnh ngày bé của cô. Thấy cô lớn lên xinh đẹp mĩ miều như vậy, không hiểu sao lồng ngực lại như bị đấm. Bùm bùm ở phía trong rất lạ kì.

Cô không khác hồi bé là bao, chỉ chuyển từ đáng yêu ngọt ngào thành quyến rũ xinh đẹp. Vẫn có cái cá tính không biết ngại ngùng, hành động luôn khiến người khác muốn phải cúi đầu chịu trận. Chỉ là nụ cười...

Trước đây nụ cười thơ ngây hoạt bát của đứa trẻ. Bây giờ không còn như vậy, dường như cô có thể dụ dỗ, uy hiếp,... Hay thể hiện bất kì điều gì cô muốn chỉ bằng nụ cười của mình.

Điển Phương mở miệng muốn nói mà lại không biết trả lời gì, cuối cùng chỉ đáp lại một chữ "ừm".

Hắn rất không tự nhiên mà cầm ly rượu lên uống. Cho nên bị sặc.

-"Khụ... Khụ..."

Đôi tay tinh tế thon nhẵn như ngọc thạch lau khóe môi hắn. Khiến Điển Phương xém chút nữa giật bắn người.

Huyễn Như nhìn hắn giả vờ bình ổn, đáy mắt lại sâu đêm mấy phần hứng thú.

Hắn có cảm giác như... Cô nhìn thấu hết tất cả mọi thứ rồi, dường như không có điều gì qua mắt cô được.

Không chỉ biết đâu, cô còn chơi đùa hắn vui vẻ nữa kìa.

Điển Phương trong phút chốc vô tình nhìn vào mắt cô, cảm giác như chậm chút nữa thôi đã chìm vào bên trong vũ trụ.

-"Cậu không thay đổi bao nhiêu nhỉ? Còn trở nên thu hút nữ nhân nữa, bạn nhỏ của tôi trưởng thành rồi nha."

Cô lại không dám nói hắn vẫn nhút nhát như xưa, sợ làm buồn lòng bạn nhỏ.

-"Đều thay đổi mà, thời gian cũng khá dài."

Bỗng nhiên làm một boy kiệm lời, Huyễn Như mong ở trên giường hắn sẽ nói nhiều hơn.

Nha... Bậy quá, sao lại dám cùng bạn nhỏ lăn giường được.

-"Đúng đó, lâu quá rồi. Tôi nhớ cậu lắm đó bạn nhỏ à. Ôm một cái đi?"

Điển Phương còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô nhào tới, hắn ngớ người nhìn cô nhỏ gọn ở trong ngực mình. Cảm giác kì diệu lại tới.

-"Tim đập nhanh quá rồi, cậu có sao không?~"

Cô lợi dụng động tay động chân, tay vuốt qua ngực hắn. Áp tai lên ngực hắn còn khẽ dụi đầu.

Điển Phương như muốn nổ tung, sắp không còn nhận biết với cuộc sống nữa rồi.

Bởi vì cả quá trình không đỡ được mấy hành động của cô. Huyễn Như được nước lấn tới, phút chốc đã thấy cô đè hắn nằm dựa ra ghế, một chân đặt ở giữa háng Điển Phương, chỉ cần thở mạnh liền chạm đến hạ thân của hắn.

Hai tay cô đè trên ngực Điển Phương, quỳ trên ghế đè ép hắn thành tư thế khó xử.

Điển Phương mặt đỏ tận mang tai, không biết bản thân phải làm gì nên bất động một chỗ như chịu trận.

Không hiểu làm sao, hắn không dám cản cô. Dường như chỉ khi đối mặt với cô mới như vậy.

Con sư tử dũng mãnh rơi vào tay cô liền thành mèo con.

Ah~ Mồi ngon ơi, ta tới đây.

---------------------------------------------------

Huyễn Như mút lấy cự vật một cách ngon miệng, cô khiến Điển Phương rùng mình mỗi khi lưỡi cô lướt trên đầu khấc.

Hắn rên hừ hừ không dám nhìn, cả cánh tay đều che trước mắt.

Cứ như cô đang cưỡng hiếp hắn vậy.

Nhưng thật sự lại thấy rất thú vị, bạn nhỏ thơ ấu này cứ ngọt ngọt ngon ngon như kẹo bông gòn vậy.

-"Hm~ Bạn nhỏ có thích không?"

-"Ah... Hừm..."

Tiếng rên của hắn khiến Huyễn Như dục vọng tăng vọt, muốn liền ăn sạch hắn.

-"Chắc là bạn nhỏ muốn lắm, có muốn nhiều hơn không?"

Điển Phương lúc này bỏ cánh tay xuống, bị cô trêu ghẹo đến mím môi. Lắc lắc đầu phản đối.

-"Không thành thật. Cậu có biết tiểu đệ đệ của cậu đang thể hiện nó muốn được thõa mãn không? Vẫn là tiểu đệ đệ ngoan hơn cậu nha~"

Huyễn Như cúi người hôn lên cự vật như phần thưởng. Sau đó liền thấy nó giật một cái tiến hóa lớn thêm một vòng.

Cô mỉm cười. Kéo váy áo cao lên khỏi mông, chiếc quần nhỏ đen buộc dây nơ hai bên trông thật xinh xắn.

Điển Phương nhìn đến ngây người, thất thần nuốt nuốt nước bọt.

Cô rất thích thú nhìn biểu hiện của hắn, lắc người qua lại mấy cái trước mắt Điển Phương.

Bình rượu trên bàn đang uống dở bị nắm đến trên tay Huyễn Như, cô tuột chiếc đầm ra khỏi người. Cởi bỏ cả áo ngực rồi đổ ít chất lỏng vàng óng ánh lên trên hai bầu ngực căng tròn.

Huyễn Như đưa ngực đến trước miệng hắn.

-"Có muốn nếm thử không?"

Như bị sai khiến, Điển Phương há miệng ngậm lấy một bên ngực cô.

Nếm vào trong miệng vị rượu cay càng thêm khô nóng cổ, khiến hắn lại càng muốn thêm nữa, dúi mặt vào mút mát. Hai tay lúc này còn giữ lấy eo nhỏ của cô.

-"Từ từ thôi, không ai giành của anh đâu mà~ Ưm ha...~"

Rượu từ trong bình từng dòng chảy xuống từ cổ xuống ngực.

Điển Phương đưa lưỡi liếm lấy, uống đến mê muội đầu óc.

Tiểu huyệt mềm ướt chỉ cách hạ thân dựng thẳng căng cứng của hắn một lớp vải quần lót, Huyễn Như ngồi xuống đè lên nó rồi đưa đẩy. Tiểu huyệt cùng côn thịt cứ vậy ma sát với nhau.

Hắn bị kích thích đến độ hông tự đưa đẩy, muốn đưa được cự vật vào hoa huyệt. Cự vật đỉnh vào huyệt muốn nhét cả lớp quần lót vào bên trong.

-"Ách... Nha~ Cậu muốn đến vậy rồi hm?"

Huyễn Như phì cười, nhìn xuống lại chạm phải ánh mắt si mê của hắn.

Cả gương mặt tinh xảo vùi trong ngực cô, hắn ngước đôi mắt mê mẩn nhìn cô.

-"Huyễn Như..."

Hình như là thích cô rồi.

Huyễn Như nheo mắt nghĩ. Phiền phức rồi đây.

Nhưng phải vui vẻ trước đã.

Hai sợi dây cột ngay hông bị cô kéo tuột, quần lót liền rớt khỏi mông. Hoa huyệt nhỏ xinh đẹp ẩn hiện trước mắt Điển Phương.

Cô ngồi xuống, khiến côn thịt dán sát vào miệng huyệt. Cảm nhận được nó đang giật nảy vô cùng tăng động. Hoa huyệt trơn ướt mang dâm dịch quệt lên cự vật. Sau đó cô lắc eo mấy cái, nuốt đầu khấc vào bên trong.

Hạ thân hắn cứng cáp bị sự ấm nóng bao quanh đầu cự vật mà rên rỉ. Hắn lại còn đẩy hông lên đưa phần lớn đầu vào hẳn. Trơn mềm, nóng ướt.

Vốn định thử xem hắn chịu được bao lâu, ai ngờ chính cô không chịu được nữa.

Hoa huyệt tham lam nuốt cả cự vật vào bên trong. Toàn thân nó bị vô số mép thịt mút mát hút vào, chủ nhân của nó xém chút nữa đã phun trào.

Bên trong co dãn đàn hồi, chặt khít. Vì tư thế ngồi mà đâm vào khá sâu.

-"Ưm~ Bạn nhỏ mau động đi, đều để bạn nhỏ tự mình làm."

Điển Phương ôm lấy thân thể cô, giữ cô không di chuyển được. Rồi hạ thân tự mình luận động.

Hắn không nhấp nhanh và liên tục. Cự vật đâm vào lúc nông lúc sâu, chậm rãi khiến cô có thể cảm giác được sự chuyển động ra vào của nó.

-"Hức ha~ Ưm... Ha... Ưm ah..."

Không biết là do cô quá hưng phấn hay là do hắn làm tốt, chỉ nhấp một chút đã khiến Huyễn Như co người cao trào.

Khoảng khắc cô mất lí trí, trở nên mềm mại mê người hơn là lúc Điển Phương nhìn cô với ánh mắt chiếm hữu và khao khát.

Sau cao trào, thân thể cô nhũn ra, thân thể trở nên nhạy cảm hơn bình thường.

Không đợi cô tỉnh táo, Phương Điển lật người đặt cô dưới ghế. Cự vật thuận thế đẩy vào bên trong, nhấp nhanh.

Hai chân cô trên vai hắn, hoa huyệt mẫn cảm còn chưa qua cao trào đã chịu dồn dập kích thích.

Huyễn Như lại cao trào lần nữa.

Hoa huyệt thít chặt muốn ngăn lại lực ma sát của cự vật nhưng nó lại càng điên cuồng đâm tới.

Cả một đêm, kể từ khi quyền chủ động về tay Điển Phương. Hắn đã tận lực khiến cô sống chết bên bờ vực của sung sướng.

Linh cảm của Điển Phương nói cho hắn biết. Nếu không thể khiến cô thích đến chân không nhấc nổi thì cô sẽ xách mông biến mất rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top