Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Quý đóng cửa phòng, nhìn về phía chiếc giường rồi nhìn lên đồng hồ đang tích tắc kêu ở trên tường.

Hơn 3 giờ sáng.

Điều luôn không thể rời khỏi đầu cậu chính là cậu có cảm xúc gì khác lạ với Huyễn Như?

Không gọi là yêu, chưa đến mức thích nhưng chắc chắn không phải cảm xúc bình thường. Chỉ là mỗi khi cô xuất hiện, sẽ luôn có hành động làm cậu rung động. Mà Bạch Quý nhận thấy được, Huyễn Như dường như chỉ chơi đùa với cậu. Cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy sự chơi đùa của cô rất ngọt ngào.

Rất nhiều lần, nhiều lần xém tí nữa cậu đã rơi vào tay cô. Tự nguyện hiến dâng thân thể này cho cô chơi đùa. Cuối cùng lại sợ cô chơi chán rồi sẽ vứt bỏ.

Trái tim Quý Bạch giật nảy trước cô từng hồi, là vì rung động nhưng cũng cảnh báo cho cậu biết. Huyễn Như là không thể yêu.

--------------------------------------------------

Chỉ mới một tuần kể từ khi Huyễn Như đến đây.

Như cô dự đoán, nơi không phải sân chơi nhà mình chính là nhàm chán nhất.

Cô chống cằm thở dài, hồi tưởng về bản thân khi còn ở nước ngoài.

Thật nhớ những ngày làm chủ cuộc chơi lớn, nữ nhân ngưỡng mộ, nam nhân tôn sùng. Những chàng trai nét đẹp châu Âu quay quần bên cạnh, ánh mắt xanh xinh đẹp như biển cả và rừng cây ấy mang sự tôn sùng và lãng mạn. Chiến trường nơi ấy rất cuốn hút, Huyễn Như vẫn chưa tìm lại được cái cảm giác ấy.

Khó khăn lắm mới tìm được vài chú cừu ngon miệng, tuy nhiên những chú cừu này chỉ cho cô cảm giác làm chủ chứ đem lại sự cuồn say kích thích.

Huyễn Như muốn, muốn một nam nhân có thể mang cho cô nhiều cảm giác hào hứng và kích thích được cảm xúc của cô.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những kẻ xung quanh cô không có ai có thể.

Ting ting...

Tiếng tin nhắn của điện thoại vang lên. Cô lười biếng liếc mắt nhìn qua màn hình thông báo.

[Thiển anh trai tồi: Cô ấy vẫn khỏe chứ?]

-"..."

Sao không tự đi nhắn hỏi người ta đi cha?

[Tiểu Như: Ý gì? Anh hỏi kẻ cô đơn như em để cà khịa em sao?]

[Thiển anh trai tồi:... Không, anh và cô ấy đang... Giận nhau.]

[Tiểu Như: /nhãn dán cười đau bụng//nhãn dán cười đau bụng/]

[Tiểu Như: Anh là nam nhân, sao giận dỗi còn im lặng như thế? Sẽ mất vợ đó.]

Lan Thiển bên kia buồn bực trong lòng, anh không phải giữ giá đâu. Thật sự là Lý Thu tách anh ra rồi liền dám bỏ qua tin nhắn, cuộc gọi của anh tận mấy hôm. Lan Thiển bế tắc lắm mới phải đi hỏi cô.

[Thiển anh trai tồi: Cô ấy không trả lời anh.]

[Tiểu Như: Ah... Anh còn có thể gửi tiền mà. Gửi vài lần cô ấy tự nhiên sẽ hết giận mà.]

Bởi vì lời gợi ý của Huyễn Như.

Sau đó không lâu, Lý Thu đang xem phim Hàn Quốc khóc sướt mướt thì thấy ngân hàng gửi một thông báo.

[Lan tổng đã gửi cho bạn 50.000.000đ]

Lý Thu trên mặt nước mắt, nước mũi tèm lem bị dọa cho há hốc mồm. Ngay lập tức gửi dấu hỏi cực to cho Lan Thiển.

[Lý Thu: ???]

[Lý Thu: Anh gửi nhầm rồi phải không, để tôi gửi lại cho anh.]

Lan Thiển thấy Lý Thu thật sự trả lời mình rồi, rất nhanh tay rep tin nhắn cô.

[Lan tổng: Không. Em giữ đi. Cho em.]

[Lý Thu: ?????]

[Lý Thu đã block Lan tổng.]

-"..."

Huyễn Như tiếp tục thấy anh trai nhắn làm phiền mình nhung nhớ thời hoàng kim.

[Thiển anh trai tồi: Cô ấy chặn anh?]

[Tiểu Như: Chẹp chẹp, là do anh gửi không đủ tiền đó. Cần cố gắng hơn.]

Thế là từ con số 50, Lan Thiển không hề thương tiếc nhẹ nhàng thêm một con số không nữa. Dứt khoát bấm gửi không cần suy nghĩ.

[Lan tổng đã gửi cho bạn 500.000.000đ vào tài khoản ngân hàng.]

5... 50... 500 triệu...

Lý Thu sợ hãi chạy đến tận phòng Huyễn Như đập cửa.

-"Có chuyện gì vậy?"

-"Tiểu Như... Lan tổng... Điên mất rồi!!"

Huyễn Như đoán được, hẳn là anh trai cô đã gửi khá nhiều tiền nên chị ấy mới hoảng như vậy. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, vỗ vai Lý Thu để chị ấy bình tĩnh lại.

-"Anh ấy gửi nhờ cho chị giữ đấy, đừng sợ."

Sau đó Lý Thu bị cô dụ dỗ mở block cho Lan Thiển, rồi rất thần kỳ khiến họ làm lành với nhau.

Mà thật ra họ vốn dĩ không giận nhau, chỉ là... Anh trai cô quá phiền cho nên Lý Thu mới không trả lời tin nhắn của anh.

Thử hỏi, sáng sớm hỏi hôm nay làm gì, đã ăn sáng chưa. Trưa hỏi ăn chưa, ăn món gì. Tối hỏi hôm nay thế nào, công việc ra sao. Một, hai ngày thì còn ổn, nếu ngày nào cũng hỏi thì phiền chết đó. Mà Lan Thiển không hề biết theo đuổi nữ nhân, cho nên làm phiền người ta mà cũng không hay biết.

Huyễn Như rất thất vọng về anh trai mình, đường đường là một tổng tài trầm tính lạnh lùng trong truyền thuyết. Sao lại không có chút khả năng nào trong chuyện truy thê?

Tiểu thuyết đúng là lừa đảo mà.

Có một người em gái như cô mà ngay cả kĩ năng cơ bản trong việc theo đuổi cũng không có.

Vì quá thất vọng, mấy ngày sau đó đi chơi cô cũng không thèm đi nữa. Ở nhà soạn ra một tư liệu cho Lan Thiển. Cô không nhìn nổi anh cứ ngu ngốc kiểu đó...

--------------------------------------------------

Dạo gần đây, Lý Thu bỗng nhiên thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Bỗng nhiên có một ngày nọ, sáng thức dậy không nhìn thấy được tin nhắn hỏi han định kỳ mỗi ngày của Lan Thiển. Cô nghi ngờ Lan tổng nhà mình gặp chuyện không may.

Cô định nhắn hỏi cho anh, nhưng mà chợt sững người nghĩ. Chỉ mỗi một buổi sáng thôi, chắc là anh quên nhắn.

Nhưng mà cả ngày hôm đó, không có tin nào từ anh cả.

Lý Thu bồn chồn không yên, không có Lan tổng làm phiền, cô thấy vô cùng vắng!!

Nhưng vẫn kiềm lòng không hỏi han.

Rồi đến hôm nay, cô đọc báo nước ngoài. Nhìn thấy một tin tức khá nổi bật, chỉ thua mấy vị minh tinh.

[Tổng tài của Lan thị cặp kè cùng một cô gái ngoại quốc.]

Bài báo mạng ấy viết, cô gái kia danh phận không tầm thường. Kèm tấm ảnh cô gái tóc vàng, ngũ quan sắc sảo khoác tay Lan Thiển cười vui vẻ.

Ở bên cạnh Lan Tổng lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có nữ nhân được anh đối đãi nhẹ nhàng và thân mật như thế.

Trong một giây phút nào đó, bỗng nhiên Lý Thu cảm thấy chán ghét anh.

Tại sao? Ai mà biết được, bỗng nhiên một ngày người hay để tâm đến bạn làm lơ bạn, sau đó bạn thấy họ hiện tại đang để tâm người khác. Lý Thu chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có tình cảm gì đó với anh, nhưng lúc này cô rất không vui. Cảm giác khó chịu như bị phản bội vậy.

Đây không phải kế hoạch của Huyễn Như, cô chỉ dạy Lan Thiển những điều nên và không nên, cách ứng xử và hành động trong tình yêu. Còn lại, dặn dò anh nhanh xong việc thì mới có thể dành thời gian cho tình yêu.

Huyễn Như thấy tin tức này, liền biết địa vị của anh trai mình trong tim chị dâu đang lung lay.

Cho nên bữa ăn hôm đó, khi Lý Thu vừa ăn cơm vừa thất thần suy nghĩ. Cô đã lấy ra một chiếc hộp và đưa nó cho Lý Thu.

-"Chị, hôm vừa rồi anh trai của em đi gặp một người bạn cũ. Chị ấy hiện tại là một nhà thiết kế trang sức, cho nên cái hộp này là đồ anh trai em mang về từ chỗ chị ấy cho chị."

Nhìn ánh mắt Lý Thu lay động lấp lánh nhìn chiếc hộp, còn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ anh trai cô cũng đã khiến chị ấy có cảm tình, nhưng mà chị ấy không nhận ra.

Chậc chậc, tình cảm.

Mà thật ra chiếc vòng tay kia là do cô mua. Việc nữ nhân ngoại quốc kia là nhà thiết kế là thật, và việc cái vòng này là do cô ta thiết kế cũng là thật.

Huyễn Như đã hỏi qua, anh trai cô nói cô ấy là bạn cũ, đã có chồng và một đứa con gái. Cho nên mới ráng giúp anh níu tay vợ.

Cô đành đòi tiền thưởng.

--------------------------------------------------

Bạch Quý tham gia ngoại khóa của trường đại học, cho nên rời đi ba ngày.

Suốt ba ngày đó, cậu vẫn không thể buông bỏ nổi hình ảnh của Huyễn Như trong đầu mình. Càng cố quên lãng càng đậm sâu hơn.

Cậu phiền muộn đờ đẫn nhiều lần, đến bạn bè còn thấy lo cho cậu.

Đến ngày trở về, trong lòng Bạch Quý đã nảy sinh một loại khao khát. Tuy chưa rõ ràng và mãnh liệt, nhưng không bao lâu nữa, cậu sẽ thật sự không dứt ra được.

Bạch Quý đứng trước cửa nhà.

Lúc này lại muốn được nhìn thấy cô, nhìn thấy người mà những ngày qua luôn chiếm cứ não bộ của cậu.

Cửa mở ra, cậu liền nhìn thấy bóng lưng Huyễn Như lướt ngang qua trong phòng bếp.

-"Em về rồi à? Mau vào nhà nghỉ ngơi đi."

Cậu không để ý thấy Lý Thu trong phòng khách, cho nên có chút giật mình.

-"Vâng, chào chị."

Bạch Quý muốn chuồn lẹ lên phòng. Nhưng bước được ba bậc thang lại sựng người.

Muốn nhìn thấy cô ấy.

Hai bàn tay níu chặt, trong đầu cậu đang đấu tranh giữa việc né tránh và gặp mặt Huyễn Như.

Không biết cậu đứng lại bao lâu.

Huyễn Như vừa ăn no bụng xong, định lên phòng thì thấy Bạch Quý đứng hình ở cầu thang.

-"Tiểu Bạch vừa về hm?"

Cậu bị dọa cho giật thót. Bối rối không biết nói gì nên cúi đầu nhìn đất.

Tay cô khẽ đặt trên tóc cậu xoa xoa, nhẹ giọng trêu chọc.

-"Đừng đáng yêu như vậy, thỏ con."

-"Em không phải... thỏ đâu."

-"Ừm, thỏ con~"

-"..."

Bạch Quý nghẹn họng.

Sau đó hít sâu một hơi, nắm lấy cánh tay cô chạy thẳng lên lầu.

Huyễn Như chớp mắt nhìn cậu đè mình vào góc tường.

Ở khoảng cách gần ngửi được mùi sữa thơm ngọt quen thuộc, dây thần kinh bỗng nhiên căng ra, rồi đứt phăng một cái.

Bạch Quý mở miệng định nói gì đó.

Nhưng cậu lại từ từ hạ đầu tựa vào vai cô.

Vốn dĩ... Cậu định nói với cô nếu chỉ là chơi đùa thì đừng là cậu, nhưng lại không nói ra được, không biết nói ra thế nào. Không muốn tin vào việc mình bị chơi đùa, lỡ như cô ấy thật sự chỉ chơi đùa. Khi cậu nói ra rồi thì... Cô sẽ dừng chơi đùa lại sao? Vậy là sẽ không còn gì với nhau có phải không?

Cho nên hiện tại bỗng nhiên không muốn nói nữa rồi.

Bạch Quý giang tay ra ôm cô. Thật sự muốn ôm cô lắm rồi...

Huyễn Như nhìn cậu, không thấy rõ gương mặt nên không biết cảm xúc ấy. Chỉ cảm thấy vòng tay của cậu ấm áp siết lấy cô, ôm trọn cô vào lòng.

-"Em nhớ chị sao?"

-"... Ừm..."

Như bị dụ dỗ, cậu không kiềm được trả lời.

-"Có muốn được an ủi chút không?"

Giọng nói nhẹ nhàng bên tai của Bạch Quý.

--------------------------------------------------

Huyễn Như thậm chí còn chẳng thèm dạo đầu, cô chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái lên cự vật. Sau đó nhếch mông ngồi xuống, nuốt trọn nó vào trong.

Huyệt thịt ấm nóng bao bọc lấy nó, khiến nó phấn khích muốn thêm nữa.

Bạch Quý ở phía dưới thở dốc đỏ cả mặt, không nhịn được đẩy hông nhấp nhẹ mấy cái.

Thật sự... Đến giây phút vào bên trong cô, cậu không biết mình có thật sự tỉnh táo hay không.

Quá nhanh. Trong khi não vẫn rối bời, còn trái tim thì vừa thích thú vừa sợ hãi. Cậu đã để bản thân mình mất đi lí trí, bây giờ chùn bước cũng không được nữa.

Cho nên, Bạch Quý đành nắm lấy hi vọng mờ nhạt kia.

Nhìn nữ nhân trước mắt đã gọn gẽ thu được trái tim lẫn thân thể mình, cậu phải tìm cách khiến cô không thể rời bỏ cậu.

Khát vọng ngay bây giờ không ngừng bành trướng.

-"Ưm... Ha ah~ Hưm ah..."

Huyễn Như không hề hay biết.

Trong khoảng khắc cô không còn suy nghĩ được nữa, Bạch Quý đã dùng ánh mắt âm trầm xen lẫn mê muội nhìn cô. Cậu tận lực đưa cô vào dục vọng.

Để che giấu đi ý muốn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top