Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Gặp rắc rối

Một chiếc siêu xe màu đỏ phóng vụt trên đường, cô gái trong xe một tay gác lên thành cửa sổ, một tay cầm lái, mái tóc tím chìm tùy ý mặc cho gió thổi tung.

Xe một mạch vùn vụt chạy đi, lại phanh gấp xoay một vòng đẹp mắt đỗ trước cửa Dạ Sắc, thu hút hàng loạt ánh mắt của người đi đường.

Chỉ thấy bên trong chiếc xe mui trần đỏ rực như ngọn lửa, một cô gái với phong cách bụi bặm cá tính đẩy cửa bước ra. Cô khẽ vuốt tóc một cái, chỉnh trang lại mái tóc xoăn dài bị gió thổi tung.

Cánh đàn ông bên trong lập tức hít một hơi khí lạnh. Cô gái này mặc dù cái gì cũng chưa làm, nhưng bản thân lại toát lên nét tà mị quyến rũ. Chỉ một cái vuốt tóc, cô đã đốn gục không biết bao nhiêu trái tim của nam nhân.

Tạ Hồng Liên sắc mặt tối đen, ánh mắt âm u dán chặt ra phía cửa.

Cô gái kia là ai? Vừa đến liền cướp mất ánh hào quang của cô.

Vốn dĩ cô vẫn đang là trung tâm của cả club này, thế nhưng cô ta vừa xuất hiện, đám đàn ông cặn bã vừa rồi còn không ngừng nịnh hót lấy lòng cô liền như mất hồn mà nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt tựa như lang sói.

Tạ Hồng Liên như có như không đưa mắt đầy ý tứ về cô gái phía đối diện.

Cô nàng nhấp một ngụm rượu đỏ, ra dấu OK liền uốn éo vòng eo nhỏ nhắn hướng Mạc Y Phi ngoài cửa đi đến.

Mạc Y Phi còn chìm trong cảm giác hưng phấn, kích thích sau trận phóng xe tốc độ vừa rồi. Cô vuốt mái tóc lòa xòa trước trán ra sau, còn chưa kịp nhìn rõ trước mắt đã bị một lực không mạnh không nhẹ đẩy một cái. Tức thì, toàn thân liền truyền đến cảm giác dính nhớp đầy khó chịu.

Mạc Y Phi ngẩn ra.

Wtf?

Tới cửa cô còn chưa bước vào tử tế có được không? Có còn đàng hoàng mà chơi được hay không???

Cúi đầu nhìn một mảnh đỏ sậm trên chiếc áo phông vốn dĩ trắng tinh của cô. Này... Cô còn chưa gây thù chuốc với ai có được không?

Cô gái vừa "vô ý" va phải cô, một chút cũng không cảm thấy áy náy, cô ả khoanh hai tay lại với nhau, nhìn bộ dáng chật vật của cô gái trước mặt đặc biệt thỏa mãn. Cô nhếch môi cười mỉa mai.

- Yo! Đóa hoa nhỏ nào đây? Vào đây liền không biết lớn nhỏ gì hết có đúng không?

Mạc Y Phi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.

- Dì à, tôi quen biết dì sao?

Một tiếng "dì" này vừa thốt ra sắc mặt cô gái còn khinh khỉnh lập tức biến thành màu gan heo.

Cô ả tức giận chỉ tay vào mặt cô.

- Ai... Ai là dì hả? Tiện nhân, mày thật lớn mật, có biết tao là ai hay không hả?

Tiện nhân...

Từ này...

Mạc Y Phi sắc mặt cũng có chút sầm xuống. Cô ta là ai? Ha!! Giờ đến cả bà chủ Dạ Sắc cô cũng không sợ.

Khoan đã!! Bà chủ Dạ Sắc, không phải sẽ là vợ Mạc Kỳ, chị dâu của cô sao?

Phi!!! Cô ta xứng sao??

- Dì à, bất kể dì là ai, vô duyên vô cớ tạt rượu tôi như thế, hình như không đúng lắm?

- Đúng?? Tao dạy dỗ tiện nhân còn cần quản đúng sai sao?

Mạc Y Phi hơi khép mi mắt. Mi mắt vừa mở, để lộ con ngươi sắc bén lạnh lùng.

- Một tiếng tiện nhân hai tiếng tiện nhân. Cho hỏi, cô biết "tiện nhân" là gì sao?

Phó Tu Văn phì cười một tiếng.

- Bộ đồ lẳng lơ thấp kém như vậy, lại bước chân vào cái nơi này, không phải tiện nhân câu dẫn đàn ông thì là gì?

Mạc Y Phi cúi đầu xem xét lại trang phục của bản thân. Chiếc áo phông lệch vai để lộ một bên vai trắng nõn cùng dây áo bra trong suốt như ẩn như hiện, bây giờ bị ướt một mảng lớn, trông có vẻ chật vật, phía dưới là chiếc quần jeans xẻ rách phá cách ở đùi và đầu gối. Trang phục của cô hôm nay trông có chút bụi bặm, tuy nhiên nếu nói là lẳng lơ thì... có chút sai sai!!

Mạc Y Phi lại đưa ánh mắt đánh giá trang phục của cô ả phách lối trước mặt. Một chiếc váy bó sát màu đen ngắn vừa đủ che mông, bên phía bụng còn xẻ một miếng vải lớn, để lộ ra ngoài cả phần bụng bằng phẳng. Đặc biệt hơn, phần áo trước ngực cô ả chỉ có một lớp ren mỏng che đậy, hơn nữa còn xẻ rất sau, chiếc bra màu đen cứ thế ẩn hiện lộ ra ngoài.

Mạc Y Phi chép chép miệng. Đến cô nhìn còn cảm thấy không chịu nổi. Đám đàn ông ở đây không phải hôm nay được lợi rồi sao?

- Bàn đến lẳng lơ. Nếu nói trang phục của tôi hôm nay là thấp kém, vậy... trang phục của vị tiểu thư đây, là thuộc dạng gì đây?

Tức thì không khí xung quang truyền ra tiếng cười khẽ của ai đó.

Đúng vậy? So với cô ả mặt đồ lộ liễu thế kia, thứ không cần che thì không che, thứ cần che thì cũng ẩn ẩn hiện hiện, với cô gái trang phục cá tính thế này, đúng thật rất khác biệt!!

Sắc mặt Phó Tu Văn trở nên đặc biệt khó coi. Không nghĩ tới cô ta là người khó chơi như vậy.

- Vị tiểu thư này, tôi cảm thấy cô cho dù là không cố ý đẩy cô ấy, nhưng cũng là cô không đúng. Cô nói xem, một tiếng xin lỗi cô cũng không đưa ra, hơn nữa còn nhục mạ người khác. Chuyện này... cũng không hợp lẽ thường cho lắm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top