Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Một chút ngọt ngào

- Liệp Báo, tôi không gây chuyện!!

Ánh mắt Lăng Diệp Thần dừng trên người cô thật lâu. Một lúc sau lại liếc nhìn Tạ Hồng Liên trên mặt đất.

- Còn không đứng lên?

- A...

Tạ Hồng Liên được Phó Tu Văn đỡ đứng lên. Sắc mặt cô ta cũng rất khó coi. Lăng Diệp Thần thế nhưng một chút cũng không để tâm đến lời nói của cô, lại muốn nghe lời giải thích của ả tiện nhân kia. Cũng may, cô ta không nói ra cái gì không nên nói.

- Mị Ảnh, gọi Dạ Ảnh đến xử lý. Còn nữa, bảo cậu ta đem đoạn camera ở cửa gửi cho tôi.

- Vâng!!

Tạ Hồng Liên sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

- Diệp Thần, anh có ý gì? Anh không tin em sao?

Cô ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Lăng Diệp Thần lại vì một con ả không quen biết mà phớt lờ cô ta, hơn nữa còn muốn tra camera?

Mạc Y Phi bừng bừng hứng khởi chạy tới bên cạnh Lăng Diệp Thần.

Mặc dù anh không nói anh tin cô, nhưng cô biết, vì chuyện của cô anh lại chấp nhận điều tra lại đúng sai.

Haha!! Cảm giác có chống lưng thật tốt!!

- Thuộc hạ của tôi, tôi sẽ xử lý. Nếu sau khi rõ ràng mọi chuyện, là thuộc hạ của tôi sai, như vậy sẽ mặc cho Tạ tiểu thư định đoạt. Còn nếu tôi phát hiện các cô động đến người của tôi, vậy...

Nửa ý sau, chính là ý đe doạ hết sức rõ ràng.

Thuộc... Thuộc hạ của anh. Không khí ở đây đột nhiên trở nên hết sức ngột ngạt. Không ai có thể ngờ được cô gái xinh đẹp này lại là người của ông trùm hắc đạo Lăng Diệp Thần.

Dứt lời, Lăng Diệp Thần xoay người, cùng Quyền Chí Long rời đi.

Mạc Y Phi đã đạp bay khí thế chết chóc vừa rồi. Cô tựa như đứa trẻ được người khác bênh vực, đặc biệt đắc ý.

Dừng lại bước chân, Lăng Diệp Thần xoay người nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đứng đó cười ngốc. Anh có chút phiền não day day trán.

- Mạc Y Phi!!!

- A?

Nghe tiếng gọi hữu lực như thế, Mạc Y Phi giật mình chớp chớp mắt nhìn Lăng Diệp Thần phía trước.

- Còn chưa muốn đi? Đợi tôi bế?

- A... Không... Không cần!!

Mặc dù được Boss bế rất tốt. Nhưng có cho cô mười lá gan cô cũng không dám.

Khoan đã!!!

Tròng mắt Mạc Y Phi lóe lóe, bắn cho Quyền Chí Long ánh mắt sâu xa.

Long ca ca, anh còn muốn gì nữa? Làm bóng đèn rất thú vị sao??

Quyền Chí Long sờ sờ mũi. Còn nhóc này... đá anh đi cũng nhanh thật.

- À... Liệp Báo, nếu đã không có chuyện gì rồi, tôi đi tìm Dạ Ảnh.

Lăng Diệp Thần làm sao lại không biết cái mưu kế nho nhỏ đó của cô. Anh gật nhẹ đầu, mang Mạc Y Phi rời đi.

Tạ Hồng Liên nắm chặt nắm tay, móng tay tựa hồ đâm sâu vào lòng bàn tay cô rồi.

Con tiện nhân đó, lại ở trước mặt cô câu dẫn Lăng Diệp Thần?

- Chị... Chị Liên...

Tạ Hồng Liên tức giận xoay người nhìn Phó Tu Văn, rít lên.

- Đồ vô dụng!!!

Nếu Diệp Thần biết rõ chuyện này thì sao, hình tượng của cô trong mắt anh sẽ sụp đổ mất!!!

Mạc Y Phi một đường lẽo đẽo chạy theo sau lưng Lăng Diệp Thần, tâm tình lại đặc biệt tốt.

- Cái đó, Liệp Báo...

Nắm tay nho nhỏ của cô kéo lấy vạt áo anh, có chút rụt rè gọi.

Lăng Diệp Thần dừng bước chân, xoay đầu nhìn cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.

- Tôi... Anh có thể hay không... Cho tôi mượn áo khoác?

Nhìn sắc mặt Lăng Diệp Thần trở nên đen ngòm, cô lập tức nói.

- Không phải!! Anh xem, y phục của tôi cũng bị tạt ướt như vậy rồi, trông rất khó coi. Bình thường trong hoàn cảnh này không phải đàn ông nên ga lăng một chút, cởi áo khoác ra hay sao?

Tất nhiên, câu sau cô không dám nói lớn, chỉ lầm bầm trong miệng.

Lăng Diệp Thần ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Im lặng cởi áo khoác trên người đưa cho cô, sau đó xoay người.

Mạc Y Phi đặc biệt vui vẻ nhận lấy áo từ tay anh mặc vào người. Áo khoác rộng bao cô lại như một chú thỏ nhỏ đáng yêu. Mạc Y Phi hưng phấn chơi đùa với tay áo của anh.

Khóe mắt cô nhìn xuống mắt cá chân có chút đỏ do va chạm lúc nãy gây nên, cô cắn răng. "A!! " một tiếng liền ngã ngồi xuống đất.

Lăng Diệp Thần xoay đầu nhìn cô. Lại làm sao nữa??

Mạc Y Phi giương đôi mắt ngập nước, đáng thương nhìn Lăng Diệp Thần.

- Liệp Báo... Chân tôi... hình như trật rồi!!!

- Sau đó??

Mạc Y Phi trợn to mắt. Boss thật vô tâm!!!

- Anh... Bế tôi đi...

Sắc mặt Lăng Diệp Thần nháy mắt đen kịt, đen không tìm thấy lối thoát. Anh... Có phải làm gì đó sai rồi hay không?? Cô nhóc này mỗi một yêu cầu càng thêm quá phận??

Lăng Diệp Thần dứt khoát xoay người đi mất, để lại cô còn trố mắt kinh ngạc. Thật sự để cô lại?!!!

Aiya!! Mạc Y Phi đau lòng không thôi, liếc nhìn mắt cá chân vừa rồi còn hơi đỏ, bây giờ đã trở nên sưng tấy đáng sợ.

Cô là bị thương thật a!! Cô... Chỉ là... Tô điểm thêm cho nó, không ngờ lỡ nặng tay.

Hic!! Chơi ngu rồi!!! Bây giờ chân cô đặc biệt đau!!!

Mạc Y Phi cắn răng, khó khăn chống người đứng dậy, đau đến gập người. Chết thật!!! Vì sự nghiệp cưa đổ Boss, cũng trả giá quá cao rồi!!

Đột nhiên một lực mạnh đem cô ném lên không trung.

Mạc Y Phi thiếu chút nữa hét toáng lên, thân thể cô lại rơi vào lòng ngực rắn chắc nào đó.

- Lần sau bớt giở trò mèo đó đi. Phiền phức!!!

Giọng nói lạnh băng của Lăng Diệp Thần từ đỉnh đầu truyền xuống. Mạc Y Phi vui vẻ cười híp mắt.

Ai nói Boss của cô lạnh lùng tàn nhẫn? Rõ ràng đáng yêu như vậy!!!

Mạc Y Phi giương tay, toan ôm lấy cổ anh,  lại bị ánh mắt âm trầm của anh chặn đứng, cô đành thu tay để lên ngực.

Hắc!! Mặc kệ, đây rõ ràng là Boss đang ôm cô!!

Lăng Diệp Thần đem cô ném vào xe, lại tự mình ngồi vào bên ghế lái.

- Nhà ở đâu?

- Boss, mang tôi đến nhà anh đi!!!

Được rồi!! Cô thừa nhận. Thấy Boss hôm nay đột nhiên hiền như thế, cô muốn chiếm hết tiện nghi!!!

Lần này Lăng Diệp Thần thật sự không chịu nổi nữa. Anh mở cửa xe, toan đem cô đạp xuống.

- A...

Mạc Y Phi rất thức thời ôm chặt lấy ghế ngồi.

- Mặc Uyển!! Đưa tôi đến Mặc Uyển là được rồi!!!

Lúc này anh mới đóng cửa lại, khởi động xe hướng về phía Mặc Uyển.

Xe dừng trước cửa Mặc Uyển, Mạc Y Phi trầm mặt xoay đầu nhìn anh.

- Liệp Báo, hôm nay... cảm ơn anh!!!

Anh vẫn giữ im lặng, ngón tay gõ gõ lên tay lái.

Mạc Y Phi nhìn một bên mặt anh,  thật có xúc động muốn hôn anh một cái!!

Cô cởi áo khoác trên người đưa cho anh.

- Áo khoác, trả cho anh.

Lăng Diệp Thần vươn tay, toan bắt lấy áo khoác của mình, thế nhưng lại chụp hụt.

Mạc Y Phi đột nhiên thu tay lại.

- Đúng rồi, để tôi giặt rồi sẽ trả lại cho anh. Dù sao tôi khoác cả buổi, cũng bẩn rồi. Boss, tạm biệt!!

Dứt lời liền tông cửa chạy như bay về phía Mặc Uyển.

Haha!!! Boss đáng yêu quá!! Aaaa... Cô ngày càng thích anh rồi, làm sao bây giờ??

Cánh tay Lăng Diệp Thần cứng đờ trên không trung. Anh có cảm giác... Hình như... Anh... Giống như là... Vừa bị con nhóc kia đùa giỡn...

Nheo nheo mắt, sắc mặt lập tức trở nên nguy hiểm. Con nhóc này ngày càng to gan!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top