Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bị phát hiện

- Đứng lại!!

Chìm đắm trong những suy nghĩ mộng mơ đầy sắc hồng, tiếng nói nghiêm nghị vang lên, Mạc Y Phi thân hình cứng ngắc đứng yên tại chỗ. Thầm nói không ổn, liền nghe thấy tiếng nói trầm ổn lại vang lên.

- Cô, theo tôi vào đây.

Mạc Y Phi lặng lẽ liếc nhìn xung quanh. Không có người. Đây... không lẽ là gọi cô sao??

Mạc Y Phi xoay người, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Đích thị là nhìn cô?!

- Thiếu gia!

Liễu Hàn nhìn cô gái cúi đầu trước mặt, khẽ nhíu đầu mày anh tuấn.

- Cô là người mới tới?

Mạc Y Phi có chút chột dạ, ngẩng đầu nhìn nam nhân.

- Đúng vậy!! Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc.

Và cũng là ngày cuối cùng! Mạc Y Phi thầm nghĩ.

Liễu Hàn gật đầu, xoay người đi vào căn phòng chứa kho hàng vừa bị đặt bom.

- Theo tôi vào đây!

Mạc Y Phi sửng sốt, mắt nhìn theo bước chân người đàn ông dừng lại trước cửa phòng, hai tay cô nắm chặt.

Lăng Diệp Thần nhìn một màn biến hóa bất ngờ trên màn hình, lông mày khẽ nhíu, trầm giọng ra lệnh.

- Lập tức chuẩn bị trực thăng, điều động mọi người, chuẩn bị ứng cứu.

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Mạc Kì vội vàng tiến vào.

- Liệp Báo, Y Phi gặp nguy hiểm!

Ánh mắt sau khi thấy hình ảnh trên màn hình thì bừng tỉnh.

Lăng Diệp Thần xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, mắt không rời nhìn vào Mạc Y Phi trên màn hình đã tiến vào phòng từ bao giờ.

- Còn 13 phút nữa bom sẽ nổ.

Tay Mạc Kì khẽ run, xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Lăng Diệp Thần nhắm hờ hai mắt, đầu hơi ngửa ra sau tựa vào thành ghế. Lần này, có lẽ sẽ phải khiến anh thất vọng rồi.

Mạc Y Phi nhẩm đếm, trong đầu không ngừng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi nơi này một cách an toàn.

Tên đàn ông này rãnh rỗi không có việc gì làm, lại kéo cô rãnh cùng sao? Gọi cô vào đây chỉ để pha cà phê, rót nước, tìm sách.

- Cô, tới đây!!

Mạc Y Phi ngẩng đầu nhìn Liễu Hàn đang ngồi trên ghế xem văn kiện trước mặt, thầm nghĩ cô có nên đánh ngất anh, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ trốn đi?

Liễu Hàn cau mày nhìn cô gái vẫn còn đang ngẩn ngơ, giọng nói phát ra có chút không kiên nhẫn.

- Lại đây!!

Bước chân Mạc Y Phi chần chừ, do dự, cuối cùng cũng đi tới bên cạnh anh.

Bàn tay to của Liễu Hàn giơ lên, một đường hạ xuống mông cô, vô lại khẽ bóp.

Thân thể cô như bị điện giật, lùi lại bước chân, ném thẳng vào mặt anh một cái tát.

- Lưu manh!!

Liễu Hàn nhếch nhếch khóe môi, đưa tay lau vết máu trên môi.

- Xúc cảm không tồi. Sao hả? Thân hình tốt như thế, lại đi làm sát thủ, thật phí của trời.

Mạc Y Phi bình tĩnh nhìn vào mắt anh. Việc cô bị phát hiện không khó, nhưng chắc hẳn hắn vẫn không nhận ra việc cô đặt bom, nếu không cũng không ung dung như thế.

- Cũng nhạy bén lắm. Không hổ là bang chủ  Lam Hạ.

Liễu Hàn cúi đầu nở nụ cười nhẹ.

- Việc này cùng với bang chủ Lam Hạ không liên quan. Diễn xuất non choẹt của cô, vừa nhìn đã nhận ra không phải là người của bang chúng tôi. Là bang nhóm nào, lại có thể phái một thuộc hạ vẫn còn non tay như vậy đi hành sự?

- Anh đã sớm nhận ra?

- Còn không phải sao? Phiền cô lần sau nếu còn diễn lại vở này, nhớ tìm hiểu trước. Có thuộc hạ nào dám ngẩng đầu đối mặt với bang chủ nói chuyện như vậy không. Lại nói, ở đây mọi người không gọi tôi là "Thiếu gia", bọn họ đều gọi, là "Thiếu chủ".

Nhìn nụ cười cợt nhả trên môi Liễu Hàn, Mạc Y Phi tức giận nắm chặt tay. Hóa ra từ đầu cô đã bị đùa giỡn. Bản tính kiêu ngạo không cho phép cô chấp nhận điều đó.

- Liễu Hàn, tên khốn!!

Dứt lời liên vung quyền đến mặt anh. Liễu Hàn linh hoạt tránh né khỏi quyền cước mạnh mẽ của cô. Anh nâng tay, cùng chân kết hợp ngăn chặn đòn đánh của cô, một tay nhanh nhẹn khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, áp cả người cô lên tường.

Toàn thân Mạc Y Phi bị khống chế, hoàn toàn không thể cử động. Liễu Hàn nhếch môi đắc ý, tay dọc theo bên eo cô dời lên bên trên, nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô.

Một màn ám muội này không thoát khỏi ánh mắt sắt bén của Lăng Diệp Thần. Anh nhíu mày, nhìn hai thân ảnh trên màn hình dây dưa không ngừng, ngực không hiểu sao lại phát ra từng tia khó chịu.

- Tên khốn kiếp nhà anh!! Bỏ bàn tay bẩn của anh ra!!

Liễu Hàn nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, thổi hơi nóng vào tai cô.

- Tiểu Dã Miêu, nóng tính như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top