Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

There is no one else

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                  

-----------------------

Nijimura nhìn cánh cửa trước mắt anh; không hề có một  bảng tên nào cả; chỉ vẻn vẹn con số 12 bằng vàng. Theo như thông tin từ Momoi- cô gái được xem như 'biết tuốt'; cô ta có thể có được tất cả mọi thông tin về GoM- và đây là nơi Akashi đang sống.

Thật sự anh không đến đây vì Akashi. Chỉ là biết mình sắp đến Kyoto, anh chỉ liên lạc với Momoi và hỏi xem Akashi vẫn còn ở đây không; Shuzo nhớ rằng cách đây vài tháng Akashi đã đạt được một giải thưởng lớn ở Kyoto và cậu được người dân xem là chủ tịch của thành phố này.

"Nói dối, nói dối, nói dối, tất cả điều là lừa dối hết..."

Shuzo vẫn đang đấu tranh cho việc anh có nên dừng cái việc gõ cành cạch vào cửa hay không?. Vâng, ít nhất là anh nên dừng lại việc mình đang làm đi thì hơn; anh không hề vô tình đến Kyoto. Từ khi anh đọc bài báo đó, anh đã luôn tìm cơ hội tốt nhất để đến đây, để được gặp Akashi. Bao nhiêu năm rồi từ khi những tháng ngày cùng nhau ở Teiko? Đã bao nhiêu năm từ khi Akashi nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ mà không một ai có thể nhìn thấy nó? Điều đó là cho anh vui vì chỉ mình anh thấy được, nhưng nó cũng làm anh cảm thấy khó chịu. Lúc ấy anh chỉ là một thằng con nít, chỉ là sợ hãi trước những cảm nhận của mình, trốn chạy cái việc mà anh muốn hôn cậu con trai nhỏ tuổi ấy, bảo vệ cậu và không bao giờ buông tay.

Cuối cùng anh lại là người buông tay trước, anh quay lung lại với Akashi và trong mấy năm qua không hề liên lạc với cậu. Anh vẫn nhớ tin nhắn anh nhận được sau khi tốt nghiệp: " Chúc anh may mắn với trường học mới, Nijimura-san". Liệu anh có nên trả lời lại tin nhắn đó không? Trong khi lúc đó tâm trạng anh rối bời vì bệnh tình của cha anh và phân vân với những suy nghĩ của mình? Không, tốt nhất là để cậu thất vọng và từ bỏ anh.

" Và sau đó là mười năm mới gặp . Chúc mừng mày, Shuzo, thằng ngốc."

Thật là không công bằng khi bị lương tâm mình gọi là thằng ngốc... mà tại sao nghe đâu đó  mang giọng điệu của Haizaki?

Cốc, anh gõ cữa. Anh không thể nói nên lời, khi ngồi trên tàu điện đến Kyoto, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể anh và cậu ra ngoài, cùng nhau nói chuyện phiếm và nhấm nháp ly cà phê thơm ngon? Bởi vì... nó không... nó không giống như những gì anh dự liệu sau ngần ấy năm không gặp Akashi...

Chết tiệt, được rồi, anh đã nhớ- anh nhớ- cái ngưới tóc đỏ đó và chán ghét anh ta vì sao đã cắt đứt liên lạc với cậu, thay đổi số điện thoại của mình, không gọi cho cậu và....

Những suy nghĩ không cần thiết điều đã bay hết khỏi đầu của Nijimura, chỉ để lại duy nhất một câu khi anh thấy người mở cửa. "Đây không phải là Akashi".

Anh ngẩng đầu lên để nhìn kĩ gương mặt của người lạ mặt; cậu ta cao hơn Shuzo với mái tóc và đôi mắt màu đỏ của dung nhan núi lửa. Cậu ta thơ thơ thẩn thẩn, trông như đang ngái ngủ, chắc cùng vừa mới dậy thôi. Và nếu như nhìn bộ đồ rộng thùng thình thì phán đoán của anh là chính xác rồi.

"Taiga? Ai vậy?"

Và cậu đây rồi. Cậu không thay đổi gì nhiều: chỉ cao lên tý so với trong trí nhớ của Nijimura, cao đến vai của người lạ kia. Gương mặt cậu sắc nét hơn, nhưng nét dịu dàng vẫn còn, làn da nhợt nhạt, giọng trầm ấm dễ nghe. Cậu thay đổi hơn những gì Shuzo tưởng tượng; tấm ảnh trong bài báo khá mờ, Akashi lại nhỏ nên anh chỉ thấy cậu như lúc ban đầu. Bây giờ thì anh ước gì anh có thể, bởi vì Akashi phiên bản người lớn này anh không thể nói nên lời.

"Nijimura-san?" Akashi nhìn anh, không còn ánh mắt sợ hãi kia nữa, và Nijimura chỉ muốn cười vào mặt mình ngay lúc này. Anh ta thật ngốc... Rất là ngốc khi nghĩ rằng họ vẫn còn nhớ về nhau... " Taiga, sao cậu không mời anh ấy vào nhà?"

"Tôi vừa mới mở cửa mà", Taiga nói to, lùi lại và nhìn Nijimura với nụ cười nhỏ nhẹ. " Tôi không biết là có khách đến thăm cậu đó, Seijiro." Hắn ta liếc cậu, nhưng không nổi giận, chỉ khó hiểu, điều đó là Shuzo tức điên lên.

" Anh chỉ... Anh chỉ tình cờ đến Kyoto và nghĩ rằng mình có thể đến nói lời hỏi thăm với em". Giọng anh trầm xuống. Trời ạ, anh thật sự không biết mình đến đây làm gì. "Anh xin lỗi vì đã làm phiền đến buổi sáng của em." Đã gần đến trưa rồi, nhưng anh nói thế để làm gì nhỉ?

" Nếu như để anh đi thì thật là thất lễ với chúng tôi quá. Mời vào." Taiga chìa tay mình ra, nhưng nụ cười của Akashi đã làm anh đành phải bước vào nhà.

----------------

Anh không thể hối tiếc hơn được nữa.

Bọn họ mời anh ngồi trong một nhà bếp rộng trong khi Kagami- như Nijimura biết- đang làm bữa sáng cho họ.

Căn hộ nhìn cũng không lớn, nhưng nó được trang trí rất đẹp và anh có thể thề rằng anh không thể không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, đúng, là nhà của đàn ông: vết bùn trên bàn trong phòng khách, một đống quần áo trên sofa ( cái đống mà Kagami vừa cầm lên và quăng vào... phòng ngủ, chắc vậy rồi), một cuốn tạp chí trên bàn trong nhà bếp, những cuốn sách hướng dẫn nấu ăn trên kệ bếp, những bức ảnh mà hai người họ chụp chung với nhau... Nhìn tổng thể thì nó khá là sạch, chắc là sạch.

Nijimura chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Akashi trông rất hạnh phúc, anh không hề hối tiếc khi nói về điều này. Shuzo đã nghe rất nhiều về sự thay đổi của Akashi khi còn ở Teiko cũng như thời gian ở cao trung, anh nghe những lời thì thầm về quyền lực, về con người khác sở hữu đôi mắt Đế vương không bao giờ sai và không bao giờ đúng. Nhưng nó thật khác với con người của Akashi lúc này. Cậu cười dịu dàng với Nijimura, trả lời và hỏi lại những vấn đề mà anh đề cập với chất giọng trầm ấm thuần khiết. Con người cậu tỏa ra một sự hạnh phúc ấm áp lạ thường khi nói chuyện với Kagami. Dĩ nhiên, mọi thứ không hiện hữu trước mắt, nhưng Nijimura biết cách nhìn nhận- anh đã từng làm việc với cậu nhỏ này, anh đã từng học về ngôn ngữ cơ thể- và nó rất là đơn giản, rất đơn giản khi nhìn thấy Kagami xoa bóp vai cho Akashi trong nhà bếp, ánh mắt họ nhìn về người đối diện.

Cuộc nói chuyện này đã làm anh đau đớn biết bao. Bạn không cần phải trả lời là' không sao, không có gì, vẫn ổn' khi người ta hỏi về tình cảm của mình, chỉ cần bước vào nhà nhìn thấy ảnh của người con trai mình yêu thương nhất chụp chung với người con trai khác, và người đó thì đang bên cạnh họ với bộ đồ ngủ thì bạn đã hiểu đúng nghĩa của nó rồi.

Thật là tốt khi Kagami đã để họ lại một mình sau khi hắn nấu xong bữa sáng, bảo rằng mình có vài việc với đội của hắn. Shuzo làm như không hiểu ý của hắn là muốn đi ra ngoài cùng Akashi.

---------------------

"Nếu như em không lầm thì đã mười năm trôi qua rồi nhỉ, Nijimura-senpai?" Akashi hỏi, cậu ngước nhìn người đội trưởng và nhấp một ngụm cà phê mà Kagami đã pha.  Seijuro rất ghét uống cà phê từ trước khi cậu không biết Kagami là ai. Người bạn trai Seirin's ace này đã dạy cho cậu cách thưởng thức hương vị và những lợi ích từ cà phê mang lại. Khi Kagami từ bỏ việc làm lính cứu hỏa- công việc không cho phép khi bạn đã già- họ đã nghĩ đến việc mở một quán cà phê nhỏ. "Anh dạo này thế nào?"

Nijimura chớp mặt chậm rãi và Akashi bất ngờ, như anh đã từng làm, con ngươi màu đen ấy cùng cái chớp mắt của anh, như những lưỡi dao vô hình đang cứa vào tim anh. Thật là khó chịu đến độ anh phải khuấy liên tục ly cà phê của mình. Anh vẫn đang ngăn mình khỏi những câu hỏi "Giá như...?"

" Anh không thể không nói, Akashi. Đừng gọi anh là senpai nữa. Anh đã không còn là senpai của em lâu rồi. " Đôi mắt màu đen đó vẫn nhìn thẳng vào Akashi như một khách hàng thật sự, như thể người ấy không bao giờ sợ hãi trước uy quyền của ông chủ. Hầu như là vậy. " Anh đang dạy ở một trường sơ trung và anh có thể thề với em", anh nhấp ngụm cà phê, và anh ghét cái kiểu Akashi nhìn anh như một con cún con "rằng một nửa trong số học sinh đó quậy còn hơn thanh niên bây giờ".

" Tetsuya không đồng ý với ý kiến của anh. Cậu ấy dạy cho bọn trẻ khoảng 5-6 tuổi. Bọn chúng điều dễ thương."

Cậu sợ khi ngồi đây lúc này, trong căn bếp đầy ánh mặt trời này, với người mà cậu đã từng ngưỡng mộ. Thậm chí là yêu...? Bởi vì không có từ nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc khi cậu nhìn thấy Nijimura đến thăm, khi còn ở Teiko, khi mà họ nói chuyện và ở bên nhau. Và còn gì đau đớn hơn khi người đó bỏ đi không lời từ biệt và thậm chí thay đổi cả số điện thoại và cắt đứt mọi liên lạc? Đau đớn tột cùng khi cậu khóc hết nước mặt và nhận ra rằng senpai đã không còn bên cậu nữa, ra đi không nói một lời?

"Shuzo..." cậu bắt đầu nói, nhưng Nijimura đã giơ tay lên, ngón trỏ đặt trên môi với nụ cười buồn bã.

"Đừng. Chỉ là... Đừng". Người anh trai nhìn xuống tay mình và Akashi bối rối trước cách xử sự của anh. Anh không nên. Kagami đang ơ căn bếp bên cạnh, Kagami của cậu, vậy thì tại sao... Tại sao hắn lại nghĩ đến việc cậu cùng chia sẻ căn hộ cùng với Nijimura? "Chúng ta hãy nói về cái gì đó vui hơn đi." Một sự tiếc nuối hiện rõ trên đôi mắt đen đó. Nhưng Akashi đã vờ như không thấy.

" Anh là người đầu tiên mà em yêu."

"Anh cũng vậy."

Họ lại ngồi trong im lặng, Akashi nghĩ cậu không nên nói như vậy.  Nhưng anh ấy không phải là người mà Kagami phải đề phòng, như người tóc đỏ đã nói, " như một thằng ngốc". Akashi đã từng rất giận Nijimura, bởi vì anh đã hiểu được những cảm giác của cậu, cảm thấy đồng cảm với cậu, rồi lại bỏ cậu mà đi. Ngay cả như vậy... Nijimura lại là người mà Akashi không thể giận. Cậu rất muốn, thật sự muốn, nhưng cậu không thể.

" Em đã có Kagami rồi. Mọi thứ điều đã trở nên vô nghĩa," Cậu nghĩ vậy, trước khi nuốt nước bọt và Shuzo nhìn cậu, bằng ánh mắt tiế nuối đó.

" Hãy kể anh nghe về cuộc sống của em xem. Anh cảm thấy nó sẽ hấp dẫn lắm." Không, đừng như vậy, Akashi không còn hơi sức đâu mà kể nữa vì năng lượng cậu đã dồn hết vào chỉ để nghe giọng Nijimura, tưởng tượng mọi thứ về nó, cậu cảm thấy mình bất lực.

-------------------

Họ nói chuyện không lâu lắm. Nijimura thấy Akashi có vẻ không thoải mái và anh chỉ muốn một lần nữa cười vào mặt mình. Anh nên hỏi thăm về Akashi thông qua Momoi, để xem cuộc sống của cậu, và thật đơn giản, cuộc sống đã không còn chỗ cho người yêu cũ này. Nếu như không có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, anh sẽ không cảm nhận được Kagami đã giúp đỡ và hi sinh vì cậu đến mức nào.

Vì thế Nijimura không thể nào hận Kagami được, đúng không? Chỉ vì muốn được nhìn thấy Akashi được hạnh phúc?

Anh nên buông tay, Nijimura nên làm điều đó, nhưng không phải là Kagami. Có thật là khó khi anh tưởng tượng mỗi buổi sáng Seijuro ngồi trong bếp, thưởng thức bữa sáng và nói chuyện?

"Anh nên về rồi."

Anh đứng lên và Akashi cũng vậy, không giữ anh lại, nhưng nói với anh như một chủ nhà tốt bụng:

"Nhưng anh chưa ăn gì hết mà, Shuzo. Anh không thích nó à? Kagami..."

"Akashi, xin em."

Chợt hiểu ra, Akashi im lặng vài giây.

Họ chỉ đứng đó, khi Kagami bước vào bầu không khí rất ảm đạm.

"Ô... Anh định về à?" Kagami nhìn từ Kijimura đến người yêu của hắn- Trời ạ, sao hắn lại ghét Shuzo đến thế ? ' Để tôi tiễn anh ra cửa.' Từ ngữ hơi khiếm nhã, giọng nói thi sắc nhọn.

Nijimura gật đầu, nhìn Akashi, nơi người đang cầm cái đĩa nhỏ 'Cảm ơn, Taiga'.

Anh bước đi với Kagami theo sau, cảm thấy rằng chàng tóc đỏ sau lưng mình đang muốn nói điều gì đó, và rồi anh nghe ' Cậu ấy là của tôi'.

'Cậu nói lại lần nữa xem nào ?' Anh dừng lại và xoay người nhìn hắn.

Kagami liếc hắn, cậu đứng lên, anh cảm thấy như có sức nặng ngàn cân chuẩn bị đè lên mình.

' Akashi là của tôi. Cậu ấy yêu tôi và hạnh phúc bên tôi, được chưa ?' Không có sự ngắt hơi, giọng nói sắc nhọn. Kagami chĩa cằm vào phía trong bếp :' Đừng nghĩ đến việc cướp cậu ấy khỏi tôi, Akashi rất là yêu tôi.'

Nijimura rất muốn hỏi vì sao mà hắn lại dám chắc đến thế, nhưng anh không có ngu ngốc đến độ đó- sau khi tìm hiểu về công việc của Akashi trong công ty của Kagami, với việc hòa hợp giữa họ như thế nào thì không còn gì để bàn cãi.

Vì thế Shuzo chỉ có thể mỉm cười, một nụ cười giấu đi nước mắt.

' Anh không dám mơ đến đó đâu. Hãy làm cho cậu ấy luôn hạnh phúc nhé.'

Có một nụ cười gượng gạo trên gương mặt người kia, chỉ là giấu đi sự tự hào.

' Tất nhiên.'

Không còn gì để nói. Nijimura bước ra khỏi nhà Akashi, không hề quay đầu lại, như ngày anh tốt nghiệp Teiko, không quay đầu lại, cho dù Akashi có đuổi theo. Không lùi bước... Giữa họ đã chớm nở những nụ hoa ngọt ngào nhưng những nụ hoa đó họ điều giấu trong tim mình.

Trờ về Tokyo, anh nghĩ mình đã quá yếu đuối.

Nhưng khi cha anh mất đi, anh đã biết mình còn yếu đuối hơn đến mức nào nữa ?

---------------

Thật là đau lòng khi thấy Nijimura lại bước đi như vậy, vương vấn trong cậu vài phút ngắn ngủi nói chuyện. Akashi luôn tự hào mình là người không bao giờ nghĩ về quá khứ, nhưng giờ đây, đôi vai cậu cảm thấy nặng nề và đau đớn.

' Em đã từng yêu hắn, phải không ?' Kagami đứng đằng sau ôm cậu vào lòng, tựa cằm vào đầu cậu. Hắn cảm thấy buồn và Akashi có lẽ sẽ ghét hắn vì chuyện này, vì đã làm cậu thất vọng. Kagami là người mà cậu trân trọng. Không chỉ có cậu mà còn có Kuroko nữa... Không cậu không được nghĩ như thế, nếu như cậu không gặp hắn, nếu như cậu để hắn và Kuroko bên nhau và rồi để cậu.... 'Seijuro ?'

'Vâng ?' Cậu thì thầm, vì Akashi không bao giờ lừa dối, sự thất luôn mất lòng một ai đó.  Kagami ôm thật chặt cậu vào lòng. Chiếc nhẫn cưới bằng vàng sáng lấp lánh trong ánh ban mai. ' Anh ấy có sự lựa chọn của anh ấy và em đã có anh, Taiga. ' Cậu nhìn Kagami bằng ánh mắt yêu thương, nhưng Akashi thấy vai mình lạnh dần đi và đau đớn ' Anh ấy đến thăm em bất ngờ quá, chỉ vậy thôi. Nhưng cuối cùng... Em vẫn chọn anh mà đúng không ?'

Kagami cười lớn, vai hắn run lên, Akashi nhắm mắt và cảm nhận tiếng cười đó. Chỉ có Kagami làm cậu hạnh phúc. Vì thế, còn gì để vương vấn quá khứ không ?

Cậu để Kagami ôm cậu mà thì thầm những lời ngọt ngào.Đúng cả hai người họ, cùng nhau, trải qua những chuyện đau khổ nhất. Và nếu nhưNijimura có quay lại thăm cậu, nếu như họ gặp nhau một lần nữa, họ có thể cườinói thoải mái như những người bạn, cậu sẽ không nghĩ 'Giá như ... ?' nữa. Bởivì cậu đang rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Taiga, sau này cũng vậy, mãi mãi vềsau.

_____________________________________________________

P/s: Lâu quá mới ngoi lên để phục vụ các bạn một fic mình trans. Xin lỗi mọi người *Cúi đầu*. Và CẢM ƠN RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT NHIỀU THIỆT NHIỀU những bạn like, vote và Comment cho fic mình đăng.

Như các bạn đã biết là mình có fic dài 12 chap về AkaKuro. Do hiện nay mình khá bận vì mình sắp ra trường, báo cáo, đi học này nọ nên thời gian up sẽ khá lâu. Rồi lại thêm cả mấy chục cái fic mình xin per mấy tháng trước và nay nó đã đùng đùng kéo đến với sự đồng ý của tác giá T^T. Nay mình xin đăng tuyển người giúp mình. Thông thường tự mình sẽ dịch thô (như bản QT mà các bạn đọc đam hay biết đó) rồi mới edit cho mượt và beta :'>. Nói chung là 1 người đến 3 việc nên khá khó khăn và đôi khi cũng còn sót vài lỗi (các bạn đọc fic mình đã up thì các bạn thấy rồi đó), mong bạn nào có hứng thú hãy liên lạc với mình. Thật sự rất cần a. Mình không yêu cầu gì cao siêu lắm đâu, không cần một ngày bao nhiêu free time rồi bla bla bla các thứ như là tiếng Anh giỏi, văn phong giỏi hay deadline trễ sớm gì gì đó. Không cần hết nhé. Làm việc với mình bạn chỉ cần có 2 yêu cầu: Có Trách Nhiệm và Đam Mê. Chấm hết. Và làm việc với mình thì các bạn sẽ có những quyền lời sau:

1. Tên các bạn sẽ được ghi vào phần translator, editor, beta. Điều này dĩ nhiên rồi, không cần chối cãi.

2. Mình sẽ giúp kĩ năng dịch cũng như sử dụng tiếng Anh tốt hơn.

3. Sẽ lập team ahihi

4. Quyền lợi này RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT ĐẶC BIỆT, chỉ dành cho các bạn liên lạc ứng tuyển với mình ^^

Các bạn ai có hứng thú hay mong muốn thì hãy liên hệ với mình qua:

1.Wattpad ( mình thấy có phần message).

2. Mail: [email protected] hay [email protected]

3. Facebook: Thì Thì ( Anju Đoàn)

Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã, đang và sẽ ủng hộ fic mình đăng cũng như đọc được lời p/s này. Mình rất mong nhận được những phần ứng tuyển. Luv u guys *moah moah* and enjoy KnB fanfiction.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top