Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 53 - 'Chua xót'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Hi mọi người.! Mình đến rồi nè~.! 👋 _
_ Chap trước có người đoán là 017, có người đoán là 11, thậm chí có người đoán là Nhậm Hào.! 😅 _
_ Mình đợi một bạn hai lần vẫn kiên quyết đoán là 017, lần này bạn ấy không đoán nữa, bất quá tam, mình còn nhận được lời đe dọa, nói lần này không phải 017 thì sẽ đấm mình.! 😂 _
_ Hôm nay mình xổ số nha, vào truyện thôi nào.! 🤭 _

€_________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 __________€

Ít phút trước nguy hiểm

Tả Tịnh Viện, Viên Nhất Kỳ cùng Châu Thi Vũ và Thẩm Mộng Dao sau khi kết thúc tiết học, họ nhanh chóng di chuyển đến sân bóng rổ.

Đến nơi đã thấy Trần Kha và Ngải Giai đang tập, Tả Tả và Kỳ Kỳ bỏ balô xuống rồi chạy ra sân cùng chơi bóng rổ với họ.

Châu Châu cũng thở dài ngồi xuống ở bậc cao nhất, Dao Dao thì ngồi cách cô hai bậc, cách Trương Hân và Hứa Dương Ngọc một khoảng nhỏ, im lặng ngồi xem lại xổ ghi chép của Hội học sinh.

Chu Di Hân thì ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi han.

"Châu Châu?! Cậu có chắc bản thân mình ổn không?!"

"Mình không sao.! Đây là lần thứ 5 rồi đó, Chu Chu.!"

"Vì mình lo cho cậu thôi.! Hôm nay cậu lơ là trong lớp cả buổi rồi còn gì.!"

"Mình thấy Chu Chu nói đúng đó, nếu không ổn chúng ta cùng về KTX không sao đâu.!"

"Mình không sao thật mà, cậu đi giúp Dao Dao đi kìa, cậu cũng là người của Hội học sinh mà.!"

"Có chuyện gì phải kêu mình ngay đấy, cậu biết không hả?!"

"Được rồi, mình biết rồi.!"

Hứa Dương đang vẽ bên cạnh A Hân nghe thấy, cũng ngước mặt lên hỏi.

"Em sao thế, Châu Châu?! Mệt à?!"

"Hôm nay cậu ấy không tập trung trong lớp, bọn em lo là vì không khỏe trong người.!"

"Mệt thì phải về KTX, em đừng ngồi đây nữa.!"

"Hân tử nói đúng đấy, chị đưa em về nha.!"

Miên Dương đưa tập vẽ cho A Hân, đứng dậy đi về phía Châu Thi Vũ, nhưng cô nàng nhất mực nói.

"Không cần đâu, Dương tỷ.! Em không sao hết."

"Có thật không?!"

Châu Châu gật mạnh đầu đầy chắc chắn, ánh mắt kiên định.

"Sao thế có chuyện gì hả?!"

Liga cùng Nãi Cái tiến đến hỏi, Miên Dương định nói thì Châu Thi Vũ lập tức xen vào.

"Không có gì đâu ạ, chị vừa đi đâu sao!?"

"À, lão sư gọi chị lại dặn dò chút chuyện thôi.!"

Châu Châu gật đầu như đã hiểu, đột nhiên Miên Dương lên tiếng hỏi.

"Em có muốn ăn hay uống gì không?! Chị cùng Liga đi mua, cho cả bọn họ nữa.!"

"Cũng được ạ. Để em đi với hai chị.!"

"Thôi, em ngồi đó đi để chị đi cùng.!", Nãi Cái lên tiếng nói.

"Nè, Nãi Cái, xuống đây cùng chơi đi.!", Ngải Giai hét lớn.

"Em ra chơi cùng họ đi, để chị đi với hai người này cho.!", Trương Hân cất gọn tập vẽ và bút của Miên Dương vào cặp nói.

"Không cần đâu, chị cũng ra chơi cùng đi.!"

Nói xong Nãi Cái không khách khí câu lấy cổ cậu kéo đi.

"Nhưng chị chơi không giỏi.!"

"Không sao.!"

"Để em đi cùng hai chị.! Cậu uống gì không, Dao Dao?!"

"Cậu cứ tùy ý mua gì cho mình cũng được.!"

"Hảo, vậy mình đi đây.!"

Vậy là Liga cùng Miên Dương và Chu Chu rời đi, Châu Thi Vũ lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ của mình mở màn hình điện thoại do dự một chút rồi lại bỏ xuống thở dài.

"Không biết em ấy có đến không nữa?!"

Ở sân bóng, họ chia ra làm hai đội, mỗi đội ba người cùng nhau đấu, đội của Trần Kha có Tả Tịnh Viện và Trương Hân, còn đội Tằng Ngãi Giai thì có Nãi Cái và Viên Nhất Kỳ.

Những phút đầu, đội của Ngãi Giai giành được lợi thế, dễ dàng ăn được điểm đầu tiên, đội Trần Kha cũng đuổi theo sát nút, cuộc đấu diễn ra tuy có vẻ căng thẳng nhưng bọn họ rất vui.

Đối với họ đây chỉ đấu vui chứ không quan trọng chuyện đội nào thắng, ngoài trừ một người, đó là Nãi Cái, cô luôn theo sát Tả Tịnh Viện.

Nãi Cái chỉ chăm chăm vào Tả Tả mà giành hoặc cướp bóng, lần nào cô cũng dễ dàng lấy được bóng từ cậu.

Khi ghi điểm cũng không quên nhếch miệng cười Tả Tả, đi ngang qua thì cố tình huých vào vai cậu, thái độ khá thù địch, mọi người ai cũng thấy.

Viên Nhất Kỳ trau mày không vui, kể từ khi thấy Nãi Cái chỉ tập trung vào mỗi Tả Tả, đỉnh điểm chính là cái huých vai đó.

"Nè, Nãi Cái, chỉ là trò chơi thôi, chị đừng đem chuyện tư vào đây.!", Kỳ Kỳ lạnh giọng nói.

"Chị cũng thấy vậy đó, em chơi cứ như bình thường là được rồi.!", Ngải Giai cũng lên tiếng nhắc nhở.

"Đây là trận đấu mà, em chơi như vậy không được sao.!", Nãi Cái bất mãn nói.

"Chỉ là đấu vui thôi, em nên biết kiềm chế.!", CK nghiêm giọng cảnh cáo.

"Chị cũng thấy em có phần quá đáng rồi đấy.!", A Hân cũng lên tiếng nói.

"Không sao, không sao, chơi vui là được, chúng ta tiếp tục thôi nào.!", Tả Tả lên tiếng hòa giải.

"Có phải chị đánh giá em ấy quá cao rồi không, CK?!"

"Là do em tính toán so đo thì đúng hơn.!"

"Thôi nào, chúng ta tiếp tục đi.!"

Trận đấu tiếp tục diễn ra, nhưng Nãi Cái vẫn không có ý là thay đổi lối chơi lúc nãy, chỉ là không thể hiện quá nhiều.

Nãi Cái dẫn bóng đến thẳng trước mặt Tả Tả, thấp giọng nói.

"Đáng lẽ em không nên xuất hiện ở đây. Sự xuất hiện của em chỉ gợi lại quá khứ mà cậu ấy muốn quên đi.!"

Sau đó quăng bóng qua chỗ Kỳ Kỳ, nhưng bị Tả Tả nhanh chóng bắt được, cậu lập tức quăng vào rỗ không để Nãi Cái và bọn họ kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Tôi đã nói từ lúc đầu đến đây, chị không hiểu sao?! Tôi ở đây hoàn toàn là vì tiểu Nhất, không vì điều gì khác.!", Tả Tịnh Viện bước ngang qua Hồng Tĩnh Văn nhẹ giọng nói.

Sau đó, đến lượt đội Trần Kha tấn công, CK truyền bóng cho Tả Tả, lúc cậu vừa bật nhảy định ném bóng vào rỗ thì ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, làm cậu bị lệch hướng ném thẳng về phía Dao Dao.

Thấy quả bóng đang lao đến chỗ Dao Dao với tốc độ nhanh, Kỳ Kỳ hoảng sợ cũng vội lao nhanh về phía đó.

Tả Tịnh Viện cũng lập tức hướng về phía cô nàng hét lên.

"Dao Dao cẩn thận.!"

Trịnh Đan Ny đang từ tốn bước đến, nghe thấy tiếng hét thì ngước mắt lên, sau đó vừa phi nhanh đến vừa hét lên.

"Dao Dao.!"

Thẩm Mộng Dao nhắm chặt mắt, đưa tay lên đỡ, nhưng vẫn không cảm nhận được quả bóng đến, bèn mở mắt ra nhìn, đứng trước mặt cô là một người cao ráo, Dao Dao ngạc nhiên thốt lên.

"Vương Dịch?!"

Khi quả bóng bay tới, Nhất Nhất đã chạy đến chụp lấy quả bóng mặc kệ phần tay bị thương của mình, không ai biết lúc đó, em ấy cũng đã bị dọa sợ, không nghĩ nhiều chạy đến chụp quả bóng, thở phào quăng quả bóng đi, quay ra sau lo lắng hỏi.

"Không sao chứ?!"

Dao Dao làm gì còn quan tâm đến chuyện đó, mặc kệ ánh nhìn kì lạ của mọi người, cô đứng dậy, cầm lấy tay em ấy, vén tay áo lên, ánh mắt cũng thập phần lo lắng không khác gì ánh mắt lúc nãy của Vương Dịch cả.

"Em bị ngốc à?! Em đang bị thương đó?! Không thấy đau sao?!"

Em ấy ngước mắt lên nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Đồ ngốc, lần sau không được như thế nữa biết không hả?!"

Vương Dịch chỉ mỉm cười không nói, rồi quay ra hướng Tả Tả nói.

"Cẩn thận chút, Tả Tả.!"

"Hả?! Hảo, chị biết rồi. Mình xin lỗi, Dao Dao.!"

Cô mỉm cười hướng bọn họ lắc đầu, ý bảo bản thân không sao, em ấy vỗ nhẹ tay cô nở nụ cười trấn an, rồi hai người tách nhau ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người.

Đản Đản chạy đến lo lắng hỏi han.

"Chị có sao không, Dao Dao?! Có bị thương ở chỗ nào không hả?!"

Thẩm Mộng Dao ôn nhu xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói.

"Không sao, cũng không có bị thương.! Em đừng quá lo lắng."

Lúc này Đan Ny mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó, Miên Dương cùng Liga và Chu Chu quay về, cô thấy vậy lên tiếng nói.

"Sao bây giờ mấy chị mới đến?! Mấy chị có biết vừa nãy đã xảy ra chuyện nguy hiểm gì không?!"

"Em làm sao vậy, Đản Đản?!", Chu Chu thắc mắc hỏi.

"Bọn chị đi mua nước và đồ ăn cho mọi người, sao thế?!", Liga lên tiếng nói.

"Chuyện gì vừa xảy ra à?! Châu Châu mệt đến ngất xĩu sao?!", Miên Dương trau mày lo lắng hỏi.

"Không phải, mà Châu Châu chị ấy làm sao?!"

"Lúc nãy cậu ấy trông không khỏe.!", Chu Chu giải thích.

"Àaaaaaaa.!"

"Không phải chuyện đó sao?! Vậy là chuyện gì?!", Liga khó hiểu hỏi.

"Em mau nói đi.!", Miên Dương gấp gáp nói.

"Chị đừng vội, lúc nãy xém nữa là Dao Dao bị quả bóng rỗ đập trúng rồi.!"

"CÁI GÌ?!", cả ba đồng thanh hét lên, rồi đẩy Đản Đản sang một bên, quay quanh Dao Dao.

"Em sao rồi có bị gì không?!"

"Ai dám làm vậy em nói đi.! Chị sẽ không tha cho tên đó."

"Cậu không sao thật chứ?!"

"Ừm, không sao, là Tả Tả không cẩn thận ném lệch hướng thôi, cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi, mọi người đừng có lo.!"

"Nếu không nhờ có Vương Dịch lao ra đỡ giùm chị, thì chị đã bị thương rồi đấy, Dao Dao.!", Đản Đản lên tiếng chất vấn.

"Không phải bây giờ đã không sao rồi à.! Đừng lo lắng nữa.!", Dao Dao giọng dỗ dành đứa trẻ trước mặt cô.

"Vương Dịch?!"

Miên Dương nhăn mày nói, quay sang nhìn em ấy, rồi quay lại nhìn Dao Dao, cuối cùng là nhìn Liga với ánh mắt đầy ẩn ý, Liga dường như cũng hiểu gì đó, nhưng lại thở dài lắc đầu, không nói.

Có ba người ngay khi nhìn thấy khung cảnh vừa rồi mà lòng có chút chua xót.

Nhất Nhất trở về chỗ ngồi bên cạnh Châu Châu, quay sang hỏi cô.

"Vừa nãy chị định hỏi gì, tiền bối?!"

"Hả, à?! Không có gì.!", Châu Thi Vũ cười gượng nói, nhưng ánh mắt buồn bã đó đã bán đứng cô.

Tiểu Vương nhìn thấy cũng chỉ biết thở dài, âm thầm, lặng lẽ nói hai chữ mà không để ai nghe thấy 'Xin lỗi'.

Rồi đột nhiên có người bước đến đứng trước mặt Vương Dịch, quăng mạnh quả bóng lúc nãy vào người em ấy, kiêu ngạo hỏi.

"Đấu một trận không!?"

Ánh mắt tóe lửa, đầy thù địch nhìn thẳng vào Vương Dịch.

*{ Tại sao Vương Dịch lại nói xin lỗi, không lẽ chính bản thân em ấy cũng muốn Châu Thi Vũ buông bỏ?! Chap sau có thể sẽ là cuộc đấu bóng vô cùng gây cấn, nhưng ai là người gửi lời thách đấu đến em ấy?! }*

¥________ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _________¥

_ Lần sau, không chơi đoán hai người nha, vậy là thiếu công bằng với những ngưòi khác, chọn một người thôi.! 👉👈 _

_ Chúc mừng một bạn duy nhất đoán đúng.! Người đỡ bóng cho Dao Dao đó chính là 11.! 👏 _

_ Mình sắp bị đấm rồi, có người nói nếu không phải 017 sẽ đấm mình.! 😅 _

_ Mình chuồn đây, chúc mọi người có sức khỏe thật tốt.! 🙆‍♀️ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top