Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 79 - Ngày 'hành quyết' (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin chào ! -
- Giới thiệu một chút, tôi là bạn của Yang kiêm kiểm soát viên Kraizer, mọi người có thể gọi là K hoặc KR, đừng gọi là au hay đại loại vậy. -
- Mọi người không cần thắc mắc, tôi sẽ giải thích ở cuối chap. -

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______€

Sau phần mở màn đầy man rợn đến sởn cả da gà của Vương Dịch, đám thuộc hạ e ngại cùng sợ hãi, những người còn lại thì càng thêm hứng thú dù cũng có chút ớn lạnh.

Nhóm Thi Vũ thì càng không thốt nên lời, khung cảnh trước mắt quá mức rùng rợn khiến bọn họ mở mang tầm mắt, giờ họ đã hiểu vì sao cả người em ấy lại tỏa ra loại cảm giác đáng sợ như vậy.

###### ------------ ######

Căn phòng thứ hai so với căn phòng trước, có phần lớn hơn, được bố trí phức tạp hơn, Vương Dịch vẫn như cũ cao ngạo ngồi ở vị trí của mình, quét mắt nhìn đám người đang quỳ dưới đất kia.

"Luật của trò chơi thứ hai như sau: các người vẫn sẽ được chọn vũ khí ở đằng kia, rồi vào mê cung trước mặt."

Hách Tịnh Di bên cạnh bấm vài cái vào ipad, ngước mặt lên nhìn bọn chúng, thấp giọng giải thích.

"Sau đó, tôi và em ấy cũng sẽ vào trong, nhiệm vụ của các người là ngăn cản chúng tôi rời khỏi mê cung."

Tả Tịnh Viện mỉm cười nói thêm.

"Đương nhiên là hai người họ cũng sẽ có vũ khí, nhưng không phải là súng, các người không cần lo, trò chơi này là đem mạng ra để đánh cược, ai có bản lĩnh sẽ sống."

Tịnh Tịnh giải thích thêm, lời nói gai góc.

"Muốn mình là con mồi hay kẻ đi săn, là do bản lĩnh của các người, đây là cuộc chơi công bằng, rất thú vị đúng không?!"

Tả Tả nở nụ cười lạnh lên tiếng nói.

"T ... tô ... tôi  ... tôi không muốn tham gia.!"

Một tên rụt rè lên tiếng, hắn đã rất sợ hãi người trước mặt, vóc dáng cao, gầy yếu nhưng lại tỏa ra một loại cảm giác khiến ai nhìn cũng rợn người.

Xung quanh cô gái trông có vẻ yếu đuối này là lớp hàn khí dày cùng sát khí từ đôi mắt, nhìn hai người tài giỏi của băng nhóm mình mất thần trí, người đờ đẫn như chịu phải cú sốc lớn.

Hắn liền biết cô gái trước mặt này chắc chắn là đáng sợ hơn, tàn nhẫn hơn, ác độc hơn bất kỳ người nào khác, còn không tìm đường thoát cho mình thì chỉ có chết.

"Bọ ... bọn ... bọn tôi ... bọn tôi đã nói hết cho các người tất cả mọi chuyện mà bọn tôi biết rồi. Sao các người còn phải bày mấy trò không có tình người này chứ?!"

Một tên khác không biết sống chết bạo dạn hét, những người xem kịch cũng một bụng nghi hoặc, nghe nói bọn chúng chỉ vừa nhận chút cực hình đã không chịu nổi mà nói ra hết.

Có điều không hiểu sao?! Vương Dịch vẫn muốn phải đích thân giải quyết bọn chúng, còn hạnh hạ khiến bọn chúng sống dở chết dở như vậy.

Ngay cả Tả Tịnh Viện và Hách Tịnh Di cũng thấy khó hiểu, với loại người như bọn chúng thật chất không cần do chính tay em ấy phải 'hành quyết'.

"Không cần nói tôi cũng đã biết.!"

Nhất Nhất lướt mắt nhìn sơ đống vũ khí trên bàn, đưa tay chạm vào từng loại, lạnh giọng nói.

"Vậy ... vậy rốt cuộc thì tại sao?! ... Tại sao cô lại không bỏ qua mà còn phải bắt bọn tôi chịu mọi tra tấn thế này chứ?!"

Một tên khác cũng không khá hơn, hắn bị hành hạ đến sắp phát điên rồi.

"Tại sao à?! Trong rừng, bọn người đã nói gì?!"

Vương Dịch cầm một con dao găm lên nhìn lưỡi dao sắt bén, bình thản hỏi.

"Bọ ... bọn tôi ... bọn tôi đã nói ...?!"

"Còn không mau nói, nhanh lên.!"

Hách Tịnh Di khó chịu, bực bội quát bọn chúng nhưng mà vô dụng, bọn chúng hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì.

"Hahaha.! Hóa ra là vậy.! Con khốn, mày vì những lời nói đó mà bắt bọn tao khốn khổ như vầy sao?!"

Tên đại ca bật cười lớn nói, hắn đã nhận ra lý do đằng sau những việc này.

"Tôi cũng nhớ rồi, bọn tôi đã nói cơ thể của tiểu thư Châu rất mê người, nếu có thể ở dưới thân bọn tôi rên rỉ thì không gì sánh bằng, nghĩ thôi đã không chịu được."

Người anh cũng đã hiểu liền nhếch miệng không màng sống chết dâm đãng nói.

Từng lời của hai tên đó làm cho nhóm của Châu Thi Vũ khẽ cau mày cuộn chặt tay khó chịu, không chỉ họ còn có Tả Tịnh Viện cũng nhăn mày.

Thẩm Mộng Dao bên cạnh nắm chặt tay Thi Vũ, cô ngước mặt lên khẽ nở nụ cười nhẹ trấn an mọi người, rồi đưa mắt nhìn đứa trẻ trên màn hình mặt không có tý cảm xúc.

"Tốt lắm, không những nhớ chính xác mà còn hơn."

Vương Dịch nở nụ cười hài lòng khen ngợi, cầm con dao lên bước lại chỗ bọn họ phong thái điềm tĩnh, cao ngạo.

"Cái miệng dơ bẩn của các người không có tư cách nói chị ấy như vậy."

Em ấy cầm dao lướt ngang mặt từng tên một, nhếch miệng nhàn nhạ lên tiếng nói.

"Như ... nhưng ... nhưng tôi ... tôi không có ở đó, t ... tô ... tôi ... tôi không làm gì hết."

"Vậy sao?!"

Vương Dịch đánh mắt nhìn cái tên nhút nhát, sợ hãi, run rẩy, nhếch miệng lên tiếng, liếc mắt nhìn người mặc đồ đen phía sau, hắn liền lặp tức được thả.

Nhưng chưa kịp vui mừng hay nói gì, thì đã bị em ấy lôi cổ tới một cái lồng sắt lớn phía sau bọn chúng, mở cửa, ném hắn ta vào trong.

"Tiểu Bạch, chơi vui nha.!"

Ánh mắt tàn nhẫn, Nhất Nhất mỉm cười ngồi xuống nhẹ giọng nói, lời vừa dứt một con sói trắng xám, với một bên mắt đỏ, bên còn lại là màu hổ phách, từ từ bước ra, nhìn tên kia với sự đói khát.

"Grrrrrrrr ... grrrrrrrr ..."

Hiện tại nó vẫn chưa ăn gì, nên nó đang rất đói. Bây giờ có thức ăn trước mặt đương nhiên nó sẽ không thể bỏ qua, đây là thú nuôi của Vương Dịch.

Từ khi nó còn nhỏ đã ở bên cạnh Nhất Nhất, được em ấy yêu thương, chăm lo, nên nó cực kỳ thân thiết chỉ với duy nhất một mình em ấy.

"Grrrrrrrrrr ... Grrrrrrr ... *goàm* ... *rẹt* ... grrrrrrr."

"Aaaaaaaaa ... cứu ... cứu mạng .... aaaaaaaaaa.!"

Vương Dịch nhếch miệng cười hài lòng nhìn tên đó bị tiểu Bạch cắn xé, khung cảnh vô cùng tàn bạo, ngay cả Tả Tịnh Viện và Hách Tịnh Di cũng không dám nhìn.

Những người xem kịch cũng không khỏi khiếp đảm, tiểu Bạch chính là thú nuôi mà Vương Dịch yêu thương nhất, trước giờ chưa từng mang ra để 'hành quyết'.

Ngày 'hành quyết' ở giới hắc đạo chính là ngày giải quyết triệt để khi có một băng nhóm bị thâu tóm và triệt hạ.

Nhưng việc này ở băng nhóm 'RedShadow' rất ít khi có sự tham gia trực tiếp của người đứng đầu, bất kể ai nhìn thấy khuôn mặt thật của lão đại băng nhóm này đều có kết cục không hề tốt đẹp.

Tính cách của Lão Đại băng nhóm 'RedShadow' chính là tàn độc, lạnh lùng và bí ẩn, tuy vậy đối với người trong băng lại hết mực quan tâm và bảo vệ.

Đã là người của em ấy thì sẽ không bị mất mạng, nhưng không phải ai cũng được trọng dụng, em ấy sẽ rất tận tâm với huynh đệ trong băng nhóm.

Tuy nhiên nếu dám phản bội và gây rối thì người đó coi như xong đời rồi, dù lúc trước, có là người tài thế nào, em ấy cũng sẽ không chần chừ mà tiễn đi.

Còn về thú nuôi của Nhất Nhất, không một ai trong băng dám chọc giận hay lại gần con mãnh thú đó, nếu không muốn bị nó vồ lấy mà ăn mất một bộ phận nào đó trên cơ thể.

[Ảnh minh hoạ]

"Tiểu Bạch~ ... *nó bước lại* ... *mỉm cười xoa đầu* ... ngoan a~, em chơi có vui không?! ... *nó dụi đầu vào tay em ấy* ... ngoan lắm, tiểu Bạch thật ngoan."

Vương Dịch hết lời khen ngợi, xoa đầu cưng chiều con mãnh thú đó, trong sự khiếp đãm chưa hoàn hồn của mọi người tại hiện trường cũng như những người đang xem.

"N ... nó ... nó là con quái vật gì vậy?!"

Trịnh Đan Ny sợ hãi hỏi.

"Là vật nuôi yêu thích của Vương Dịch.!"

Ngô Chiết Hàm cố bình tĩnh trả lời.

"Nó tên là tiểu Bạch, thuộc loài sói tuyết."

Hứa Giai Kỳ bên cạnh cũng giải thích thêm cho họ.

"Không hiểu sao, vào một đêm tuyết rơi dày đặc, em ấy mang nó về, với cơ thể mới sinh vô cùng yếu ớt, tụi này còn nghĩ nó sẽ không qua khỏi nữa kìa."

Lý Nghệ Đồng đưa mắt nhìn nói.

"Nhưng em ấy nhất định muốn nuôi nó, ngày đêm chăm sóc, nuôi dưỡng, cuối cùng trở thành con mãnh thú như các em thấy."

Lục Đình thấp giọng nói.

"Dù là bản tính vốn có của kẻ đi săn tàn bạo, nhưng nó lại vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu bất thường khi ở bên cạnh em ấy."

Tốn Nhuế nghĩ đến mà rùng mình sợ hãi.

"Có lẽ vì cả hai giống nhau, con mãnh thú đó từ khi sinh ra đã đơn độc, được sói đầu đàn và sói mẹ chở che, nhưng rồi tụi nó bị giết, chỉ duy nhất là nó còn sống."

Từ Tử Hiên ánh mắt thâm trầm nhìn Nhất Nhất với ánh mắt đầy yêu thích đối với tiểu Bạch nói.

"Ừm~, cả hai đều đơn độc trong chính thế giới của mình, nên trở thành thân thiết, cùng nhau trải qua mọi thứ."

Hoàng Đình Đình gật đầu đồng tình nói.

"Chúng ta sẽ không thể nào hiểu được những gì mà em ấy đã phải chịu.!"

Phùng Tân Đóa chẹp miệng lên tiếng.

"Mấy chị đừng lo, chẳng phải còn có họ hay sao?! Em tin chắc họ có thể khiến em ấy thay đổi."

Trương Ngữ Cách cười híp mắt nhìn nhóm của Trương Hân nói, thật ra là nhìn chăm chăm vào Châu Thi Vũ, người chưa từng rời mắt khỏi em ấy dù chỉ là qua màn hình.

Trong ánh mắt Thi Vũ, Tako có thể thấy rõ sự lo lắng, sót xa và cả yêu thương tràn ngập trong đó, khác với những người còn lại là sự khiếp sợ, nể phục và đầy nghi hoặc.

Những người khác nghe Ngữ Cách nói vậy cũng đã hiểu, âm thầm nở nụ cười vui mừng, ngước mặt lên xem tiếp màn kịch trước mắt.

"Được rồi, ngoan, em chơi tiếp đi.!"

Nhìn tiểu Bạch quay lại vờn với cái xác của hắn, Vương Dịch hài lòng quay lại chỗ của đám người kia, mỉm cười nhìn khuôn mặt tái xanh không còn giọt máu nào của chúng.

"Còn muốn ý kiến?! ... *Bọn chúng điên cuồng lắc đầu* ... *nhếch miệng cười*  ... Vậy?! ... *ngước mặt nhìn Hách Tịnh Di* ..."

Em ấy lạnh giọng nói, Tịnh Tịnh ngay lặp tức ra lệnh bắt đầu trò chơi.

Từng người bọn chúng bước lên lựa chọn vũ khí cho mình, ngoài ra bọn chúng còn được mang thêm kính hồng ngoại để nhìn trong tối.

Để có thêm nhiều kịch tính, Tả Tịnh Viện và Hách Tịnh Di đã bàn với nhau sẽ bất ngờ thay đổi địa hình hoặc thay đổi ngoại cảnh của mê cung nhằm gây bất lợi cho cả hai bên.

Bọn chúng chọn xong vũ khí liền bước vào trong mê cung, tiếp theo Tả Tịnh Viện và Vương Dịch cũng mang theo thứ yêu thích của hai người họ bước vào.

"Hôm nay là ngày đặt biệt của em, chị nhường bọn chúng cho em đấy, tiểu Nhất. Chơi vui nha.!"

Tả Tả vui vẻ nói.

" *Nhếch miệng cười* ... cứ chơi đi.! ..."

Lời vừa dứt em ấy liền lao vào trong mê cung, cậu cũng cười lao theo.

Tiếp đó là hàng loạt tiếng la hét vang lên không ngừng, Tả Tịnh Viện cầm trên tay roi điện quất mạnh vào người những tên mà cậu gặp.

"Aaaaaaaaa ... aaaaaaa ..."

"Để xem các ngươi chạy đi đâu?!"

Tả Tả bật cười nhảy lên thành của mê cung dùng roi bắt lấy một tên, dùng sức kéo mạnh, với lưỡi cưa được ẩn phía dưới, tên đó lặp tức bị cậu làm cho đứt thành từng mảnh.

Tên đi cùng sợ hãi cắm đầu bỏ chạy, cậu liền nhanh chóng đuổi theo, sắp bắt được tên đó, thì Hách Tịnh Di lại tắt đèn, mọi thứ chìm vào bóng tối.

"Không phải chứ?! Xém nữa là bắt được rồi."

Tả Tịnh Viện trau mày lên án, đeo kính hồng ngoại vào rồi lướt đi tìm kiếm mục tiêu, trong tối làm hạn chế khả năng quan sát của cậu.

Bên Vương Dịch vừa vào mê cung, đã ngay lặp tức bị phục kích, nhưng nhờ vào tốc độ nhanh nhẹn đã né được, em ấy xoay người ép tên đó vào tường, bật nhảy dùng sức đạp vào người hắn.

*Rắc*

Bẻ gãy cánh tay của tên đó, hắn khụy xuống rên la thảm thiết, em lấy ra con dao găm, mỉm cười gạch một đường trên cổ tay hắn.

Máu bắt đầu tuôn ra không ngừng, em ấy tiếp tục gạch thêm vài đường cắt đứt gân chân của hắn, khiến tên đó không thể di chuyển được nữa nằm đó thoi thóp.

Vương Dịch bình thản bước đi tiếp, trên tay không thủ sẵn bất kỳ loại vũ khí nào hết, ngay khi rẽ sang bên trái, một cái rìu lao đến, em ấy nghiêng người né, bình tĩnh nhìn tên người anh đứng trước mặt mình.

"Cuối cùng mày cũng đến rồi?! Mày phải trả giá, tao bắt mày phải lót xác cho em trai tao."

Người anh như phát điên cầm rìu lao thẳng về phía Nhất Nhất, em ấy không nói gì, rút cây rìu bên sườn mặt mình xoay trên tay rồi phóng về phía hắn.

Cái rìu lao tới như tên bắn, cấm vào một bên chân của hắn, làm hắn ngã xuống, đau đớn đến đổ mồ hôi đầy trán, cắn răng rút cái rìu ra.

"Aaaaaaaa ... chết tiệt ... aaaaaa ...!"

Vì quá đau đớn máu lại không ngừng chảy ra tên người anh mặt mày tái nhợt, không hề nhận ra Vương Dịch đã cầm một đoạn vải màu trắng đến phía sau hắn.

Nhanh như chóp em quấn quanh cái rìu trên tay phải người anh, kéo vòng qua vai trái rồi giật mạnh về phía sau, tên người anh bị phục kích bất ngờ yếu ớt chống trả.

*Rắc, Rắc , Rắc*

"Mất bình tĩnh chính là thứ sẽ giết chết ngươi."

Cánh tay của hắn gần như đứt lìa, siết chặt cổ hắn, đến khi hắn sắp chết vì ngạt thở thì em ấy lại buông hắn ra.

"Khụ ... khụ ... khụ ... *bóp miệng đổ vào chất lỏng màu đỏ* ... Ưm ... ưm ... ọe ... *hơi thở đứt quãng* ... m ... mày ... mày đã cho tao uống gì hả?!"

Vương Dịch không trả lời, đạp người anh xuống đất, dùng con dao găm đâm vào lòng bàn tay trái của hắn.

"Aaaaaaaaaa.!"

"Gửi lời hỏi thăm của tôi đến hắn.!"

Nói xong Nhất Nhất nhếch môi cười hài lòng rồi đứng dậy rời đi, em ấy vừa xoay người bước đi, cơ thể người anh liền bắt đầu phình to ra.

"Ư ... ư ... aaaaaaa.! *bùm* "

Người anh nổ tung, cái rìu bị văng ra ghim vào tường, còn dao găm cũng bay lên, rơi xuống trước mặt Vương Dịch, em ấy nhặt lên, sau đó chùi vào tay áo, rồi đi thẳng về phía trước, khuôn mặt điềm nhiên không quay đầu lại.

Nhất Nhất vừa đi vừa buộc cao tóc mình lên, đi được một lúc đến khúc rẽ thì nghe thấy tiếng bàn bạc to nhỏ của bọn chúng, nghe giọng, thì ít nhất có ba tên.

Cùng lúc đó, cả không gian trở nên tối đen như mực, Vương Dịch mỉm cười hài lòng âm thầm di chuyển, nhân lúc bọn chúng còn đang loay hoay đeo kính hồng ngoại.

*Phập*

Một con dao ghim ngay phần sóng lưng của tên đầu tiên, do quá bất ngờ hắn khụy xuống rên rỉ vì đau.

"Aaaaaaa, ... chết tiệt ..."

"Đại ca, nó tới rồi.!"

"Bình tĩnh mau đeo kính hồng ngoại vào."

"Da ... dạ ... dạ đại c ... A.! ..."

"Ưm ... ưm ... *Roẹt* ... Ứmmmm ..."

"Chuyện gì vậy?! Nó đâu rồi?!"

"Làm sao đây đại ca, không thấy nó đâu cả?!"

"Chết tiệt?! Cái quái gì vậy?! Làm sao mà nó di chuyển không có chút tiếng động như vây được."

"Đại ca, người hãy cẩ ... A.!"

"Có chuyện gì vậy?! Nè, mày bị sao thế?!"

"Aaaaaaaaaaa.!"

"Bọn bây đang ở đâu vậy lên tiếng đi?!"

"Ưm ... ưm ... ưm ...!"

"Mày làm sao vậy?!"

*Phập*

"Chết tiệt.! ... *quay đầu bỏ chạy* ..."

"Muốn trốn?!"

Vương Dịch khẽ nhăn mày, âm vực lạnh lẽo từ em ấy vang lên, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sau khi phóng dao vào sóng lưng tên đầu tiên.

Em ấy lợi dụng sự hoảng loạn của bọn chúng chạy đến đạp lên lưng tên đầu đồng thời rút dao ra, rồi bụm chặt miệng tên thứ hai lôi đi.

Hai tên kia cũng nhanh chóng đề cao cảnh giác, Nhất Nhất di chuyển nhẹ nhàng ra phía sau tên đầu tiên tách hắn ra khỏi tên đại ca rồi giải quyết hắn.

Tên đại ca thấy không ổn liền quay đầu bỏ chạy, Vương Dịch không đeo kính hồng ngoại, chỉ dựa vào âm thanh mà phán đoán, liền nhanh chóng đuổi theo hắn ta.

Đuổi đến nơi, nghe âm thanh thở dốc của tên đại ca, em ấy không chần chừ nhảy lên người hắn, làm một cứ xoay trên không, bẻ gãy xương sườn của hắn.

"Aaaaaaaa.!"

Tên đại ca đau đớn cắn răng chịu đựng lùi về phía sau, nhìn em ấy đến gần liền dùng hết sức cầm dao găm lao đến, đè Nhất Nhất xuống đất.

Do chủ quan, nên bị tấn công bất ngờ, em ấy đưa dao găm lên chống đỡ, cả hai không ai thua kém ai, nhưng em ấy cũng chỉ là một hài tử không thể mạnh bằng người đang điên loạn như hắn được.

Con dao đâm thẳng xuống chỗ của Vương Dịch, những người xem thót tim kinh sợ một phen, cũng may em ấy nghiêng đầu né được, sau đó đập mạnh đầu mình vào đầu hắn.

Tên đại ca bị tấn công bất ngờ, choáng váng, nhân cơ hội đó Nhất Nhất đạp mạnh hắn ra khỏi người mình, rồi ngồi dậy, khẽ nhăn mày ôm lấy hông vì vết thương ở đó đã lần nữa bị rách.

Sau khi ổn định hắn lao đến bóp lấy cổ Vương Dịch ép sát vào tường, em ấy dùng sức chống đỡ, nhưng vết thương ở hông đang làm em ấy mất sức.

"Mày phải trả giá, hôm nay chúng ta cùng chết. Hahaha.!"

"Tả Tả đang làm gì vậy chứ?!"

Tôn Trân Ny nổi giận đập mạnh bàn nói.

"Không biết đang ở phương trời nào nữa, Vương Dịch mà có chuyện gì thì Tả Tả chết chắc."

Lâm Thư Tình cũng bực bội không kém, những người đang xem cũng im lặng chờ đợi.

"Em ấy sẽ ổn chứ?!"

Viên Nhất Kỳ xoay đầu ra phía sau nhỏ giọng hỏi.

"Chắc không khả quan lắm đâu."

Trần Kha trau mày nói.

"Nhìn em ấy hình như trông không ổn lắm.!"

Tằng Ngãi Giai cũng quay sang nói.

"Không sao đâu, nãy giờ em ấy đã đưa chúng ta hết bất ngờ này đến bất ngờ khác rồi, nên sẽ ổn thôi."

Trương Hân cũng tham gia vào nói một câu.

"A Xin nói đúng đấy, em ấy chắc chắn sẽ không sao đâu."

Hồng Tĩnh Văn cũng thấp giọng nói.

"Được rồi, các người đừng bàn nữa.!"

Hứa Dương Ngọc Trác nhỏ giọng nhắc nhở, không khí đang vô cùng nghiêm trọng, bọn họ còn ngồi đây bàn tán lỡ nói gì không hay thì hôm nay chắc không còn xác mà về.

"Cậu ấy sẽ không sao đâu, Liga, chị đừng lo lắng."

Chu Di Hân bên cạnh nắm chặt tay của Đường Lỵ Giai trấn an, nàng biết cô đang lo lắng cho Tả Tịnh Viện.

"Ừm, cảm ơn em.!"

Liga cười ngượng cầm chặt tay của Chu Chu.

"Sẽ không sao đâu, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta phải tin em ấy."

Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh của Châu Thi Vũ đặt tay lên vai cô nói, cũng như đang trấn an bản thân, Thi Vũ quay sang mỉm cười gật nhẹ đầu.

######

Quay lại chỗ Vương Dịch.

Em ấy bị tên điên này bóp cổ sắp thở không ra hơi nữa rồi.

"Con khốn, tao sẽ giết chết mày trả thù cho baba tao."

Càng nói sức lực bóp cổ em ấy càng lớn.

"Hừ.! ... Đồ ... ngu.!"

Nhất Nhất nở nụ cười khinh miệt, nhếch miệng nói.

"Cái gì cơ?!"

*Phập*

Một con dao đâm xuyên qua kính hồng ngoại, cắm thẳng vào mắt hắn, quá bàng hoàng, hắn buông em ấy ra, hoảng loạn la hét.

"Khụ ... khụ ..."

Vương Dịch nở nụ một nụ cười man rợ, dùng gối đè hắn xuống nền đất, rồi dùng đoạn vải trắng quấn quanh mặt tên đại ca, siết thật chặt, kéo ngược về sao.

Hắn điên cuồng tìm cách phản kháng tay chân loạn xạ, nhưng không làm gì được.

*Rắc, rắc*

Đến khi đầu hắn hoàn toàn lìa khỏi cổ, em ấy mới dừng lại, nằm dài trên đất, nhắm mắt ổn định nhịp thở, một lúc sau thì em ấy đứng dậy, tìm đường ra khỏi mê cung.

Gần đến nơi thì Vương Dịch nghe thấy tiếng thở dồn dập ở góc khuất, tiến lại gần thì phát hiện có tên đang lẩn trốn, em ấy từ từ tiến lại, lúc này đèn đột ngột bật sáng.

Tên đó giật mình vì bị làm cho chói mắt, vội tắt chế độ kính hồng ngoại, đến khi nhìn thấy rõ phía trước đã bị Nhất Nhất đấm vào mặt, mạnh đến mức vỡ cả kính, làm hắn ngất đi.

Một lát sau, Tả Tịnh Viện chạy đến, trước mặt cậu là cái tên mà nãy giờ cậu tìm mặt mày bầm dập, quỳ gối, tay bị trói chặt ra sau, đằng xa là Vương Dịch đang dựa người vào tường chờ.

"Âyza, lại thua em rồi, tiểu Nhất.!"

"Làm nhanh đi.!"

Em ấy không biểu hiện gì quăng cho cậu một lọ dung dịch trắng nói rồi đứng trước cổng mê cung đợi.

Tả Tả nhanh chóng chụp lấy lọ dung dịch kỳ lạ kia, vẻ nghi hoặc cùng mong đợi, rồi đổ tất cả vào miệng tên đó.

"Aaaaaaaaaaa.!"

Không biêt là thứ gì, chủ thấy ngay lặp tức tên đó liền rên la thảm thiết, sùi bọt mép, mắt trợn ngược, rồi từng lớp da trên cơ thể dần thối rữa, sau đó tan ra đến khi chỉ còn lại bộ xương.

"Đi thôi.!"

Thấy cậu ngớ người nhìn chưa chịu cử động, em ấy đành lên tiếng nhắc nhở, nghe thấy giọng đó, cậu sực tỉnh, cùng em ấy rời khỏi mê cung.

"Hai người làm tốt lắm, vất vả rồi.!"

Hách Tịnh Di chờ sẵn mỉm cười nói, đưa khăn tay cho bọn họ lau.

"Cậu đấy.! Tôi sắp bắt được tên kia rồi thì tắt đèn, không phải tại cậu, tôi đã bắt được rồi."

"Nhất Nhất còn không nói gì.! Do cậu kém thôi."

"Kém?! Cậu bước ra đây solo với tôi này.!"

"Được, tới đây, tôi không sợ cậu đâu."

"Nhào vô, hôm nay tôi cho cậu biết tay."

"Hừ, ai sợ ai, đến đây, chúng ta phân cao thấp."

Hai người thủ sẵn thế, định lao vào sống chết với nhau thì ...

"Xin lỗi, hai người có thể tránh sang một bên không?! Chúng tôi phải dọn dẹp."

Một người mặt đồ đen che kín mặt thấp giọng nhắc nhẹ, Tả Tả và Tịnh Tịnh liếc mắt sang nhìn, đám người mặt đồ đen che kín mặt đã xếp thành hàng ngang chờ hai người họ.

"Tiểu Nhất/Nhất Nhất đâu?!"

"Đã rời đi từ lâu rồi ạ.!"

"Hả?! Tất cả là tại cậu đó.!"

Tả Tịnh Viện đẩy Hách Tịnh Di nói rồi bỏ đi.

"Ơ?! Cái tên này?! Do cậu thì có."

Tịnh Tịnh chạy đến đánh mạnh vào vai Tả Tả rồi bỏ chạy đuổi theo Vương Dịch.

"Cậu dám?! Đứng lại đó cho tôi.!"

Những người mặc đồ đen nhìn nhau, rồi lắc đầu ngao ngán, im lặng dọn dẹp, còn những người đang ngồi xem thì cuối đầu thở dài bất lực.

Từng cái xác được mang đi, phải nói là vô cùng khó coi, ngoài tên đầu tiên ra thì còn lại đều không lành lặn, có tên còn bị gạch đứt cả dây thanh quản, tên khác thì bị bẻ gãy hết các khớp xương, ...

"Em ấy ra tay thật sự không thể xem thường.!"

Trình Qua nhìn từng cái xác được mang đi mà buộc miệng nói, mọi người đều gật đầu đồng tình.

######

Máy quay lại chuyển sang căn phòng khác, ở đó bày sẵn một cái ghế dựa ở giữa phòng, căn phòng bày trí đơn giản không chứa gì nhiều.

Chỉ có một người đàn ông trung niên và một tên công tử nào đó, thần trí có vẻ không bình thường lắm thu mình trong góc run rẩy, sợ hãi.

Vương Dịch mở cửa tiến vào với bộ đồ khác, ngồi xuống nhìn hai người đó, ánh mắt so với nhìn đám người kia chính là ... chỉ có thể hình dung một chữ, đó là 'HẬN'.

[Ảnh minh hoạ]

Nhất Nhất đôi mắt đỏ ngầu, đưa tay ra hiệu lôi người đàn ông trung niên đang run sợ tới trước mặt mình, em ấy nhìn chằm chằm cái chân của ông ta.

"Sao hả?!"

*Ánh mắt sợ hãi, láo liên nhìn xung quanh*

"Ông còn nhớ người đã làm ông ra như thế này không?!"

"T ... tô ... tôi ... tôi không nhớ.! ..."

"Không nhớ?! Vậy ông có nhớ mình đã từng giết một ông già vô gia cư hay không?!"

*Ông ta bắt đầu run sợ, hoảng loạn gật đầu*

*Vương Dịch mỉm cười cuối đầu đôi mắt đỏ hoe, nhưng tuyệt nhiên không rơi giọt nước mắt nào*

"Đó là ông tôi.!"

Em ấy nghẹn họng nói, giọng chất chứa biết bao nỗi nhớ cùng kính trọng.

"T ... tô ... tôi ... tôi xin lỗi.! Ngày đó ... ngày đó là do ... do tôi quá bốc đồng ... khô ... không ... không xem ai ra gì, t ... tô ... tôi ... tôi đã vô cùng hối hận."

"Hối hận?! Nực cười.!!! Ông ấy là bị ông giết chết, ông ấy chỉ muốn về đón sinh nhật cùng tôi, ông đã làm gì?!"

Vương Dịch nổi giận lớn tiếng nói.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi."

Ông ta hoảng loạn dập đầu nói, mỗi ngày bị giam trong căn phòng không âm thanh tới 4 tiếng, sau đó bị lôi đến phòng tối, khiến thần trí ông ta đã nhiều lần bị bức đến tự tử.

Nhưng đều được cứu sống, mỗi ngày trải qua loại tra tấn không dao không súng này, thật sự khiến người ta bị ép đến phát điên mà sợ hãi mọi thứ xung quanh.

"Xin lỗi?! Một mạng đền một mạng.!"

Vương Dịch ném con dao găm xuống, ánh mắt hận thù, gằn giọng nói, ông ta run rẩy cầm con dao lên, không chần chừ đâm mạnh vào động mạch cổ của mình rồi ngã xuống.

Mọi hành động của ông ta đều được Nhất Nhất thu vào trong mắt, không chút xao động, một mặt đầy băng lãnh, sau đó tiến đến chỗ người con, đang co ro thu mình vào một góc.

Hắn bị giam trong phòng tối cách biệt với baba mình, mỗi ngày đều phải chịu từng đợt roi quất vào người, sau đó còn bị bỏ đói, hiện tại tâm lý hắn ta đã trở nên vô cùng bất thường.

"Mau, lại đó đi, đồ ăn của ngươi kia kìa.!"

Vương Dịch tiến lại ngồi xuống, đung đưa đồng hồ trước mặt hắn ta, giọng thều thào nói, như đang dụ dỗ.

Hắn ngẩn ngơ nhìn theo, rồi như con hổ lao vào xác của baba mình mà ngấu nghiến ăn, ánh mắt ngây dại, cấu xé đồ ăn trước mặt mình.

"Thế nào?! Ngon không?!"

Nhất Nhất bước tới nở nụ cười man rợn hỏi.

"Ngon, ngon, ... ta muốn ăn nữa, ... ăn hết chỗ này luôn có được không?! Haha ..."

"Đương nhiên là được."

"Haha, chỗ này là của ta, tất cả đều là của ta, haha."

Nói xong hắn như bị che mắt không hề nhận ra mình đang ăn chính ba ruột của mình, mà còn vui vẻ cùng mừng rỡ tiếp tục ăn ngon lành.

Vương Dịch lạnh lùng nhìn hắn ta, rồi bước đến tay nắm cửa, búng tay một cái, thuật thôi miên biến mất, hắn ta kinh hãi nhìn đôi tay dính đầy máu của mình.

Đến khi thấy cái xác đã bị ngấu nghiến trước mặt thì buồn nôn, hoảng sợ đạp nó tránh ra xa, nhìn khuôn mặt đó, hắn bần thần, đưa tay lên xem rồi tự móc họng mình, điên loạn gào hét.

Nhất Nhất đứng bên ngoài, không quay đầu nhìn vào trong, nhắm mắt yên lặng nghe tiếng la hét kinh hoàng của hắn ta, một tiếng sau căn phòng yên ắng lạ thường.

Vì la hét quá nhiều, hắn đã tự làm đứt dây thanh quãng của mình, không thể chấp nhận sự thật này, hắn ta đã tự mình cầm dao lên, đâm liên tiếp vào người cho đến chết.

"Ông àh, tôi đã trả thù giúp ông rồi, ông hãy yên nghỉ đi.!"

Vương Dịch ngồi trước cửa ngước mặt lên, nhắm mắt, mỉm cười nhẹ âm thầm nói đủ để bản thân nghe thấy, vừa dứt câu, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Mọi người ánh mắt đau lòng nhìn em ấy trên màn hình, dáng vẻ đó khác với dáng vẻ kiêu ngạo, tàn nhẫn từ nãy đến giờ mà bọn họ được thấy.

"Em ấy đã trả thù xong cho ông rồi.!"

Tả Tịnh Viện nở nụ cười mừng rỡ nhìn chằm chằm vào em ấy trên màn hình.

"Ừm, sau mấy năm tìm kiếm, cuối cùng em ấy cũng đã có thể trả thù cho người ông đáng kính của em ấy."

Hách Tịnh Di cũng mỉm cười nói.

######

Một lúc lâu sau, mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về, thì Vương Dịch đẩy cửa bước vào, mọi người phút chốc im lặng, không khí cũng có chút khó xử.

"Làm gì ở đây?!"

Vừa trông thấy Châu Thi Vũ, em ấy liền khẽ nhăn mày không vui hỏi.

Châu Châu kìm nén từ đầu đến giờ, mắt ướt lệ, muốn bước đến ôm Nhất Nhất, nhưng em ấy lại ngay lặp tức lùi về phía sau.

"Bẩn.!"

Em ấy trau mày nói, không cho cô chạm vào.

Nghe xong lời đó, Thi Vũ càng không kìm lòng được, lao vào ôm lấy, khiến em ấy có chút kinh ngạc, không biết phải làm gì, nhìn mọi người cầu cứu.

"Không bị thương là tốt rồi.!"

Thẩm Mộng Dao đỏ mắt xoa đầu em ấy, mỉm cười nói rồi nắm tay Viên Nhất Kỳ ra ngoài.

Lần lượt mọi người cũng rời đi, bỏ em ấy một mình đứng đây với cô, cả Tôn Trân Ny và Lâm Thư Tình đi ngang qua còn đưa tay ra hiệu cố lên với em ấy, Tả Tịnh Viện và Từ Tử Hiên thì vỗ vai khích lệ.

Đây là tình huống gì vậy?! Châu Thi Vũ cũng ôm chặt quá rồi, Vương Dịch dù không phản kháng nhưng cứ như vậy cũng có chút ...

"Châu ... Châu Thi Vũ ...?!"

Nhất Nhất nhẹ giọng gọi tên cô.

"Thật may là em không bị gì cả.!"

Châu Châu dụi đầu vào vai em ấy dịu dàng nói.

Vương Dịch ngây người trước lời nói đó, một dòng nước ấm chảy trong tim em ấy, cánh tay đang không biết làm gì từ từ đưa lên xoa đầu Châu Thi Vũ, nở nụ cười nói.

"Ừm~.!"

Hai người đứng đó ôm chầm lấy nhau, đến khi, Thi Vũ nhận thấy có điều bất thường liền cuối đầu nhìn, kinh ngạc mở to mắt.

"Em ...?!"

"Suỵt.! Tôi không sao, hộp cứu thương đằng kia."

Em ấy đặt tay lên miệng cô, ánh mắt ôn nhu, giọng nói dịu dàng.

"Vương Dịch đâu rồi?! Sao chỉ có mọi người vậy?!"

Mao Mao thấy bọn họ bước xuống mà không có em ấy liền khó hiểu hỏi.

"Đang bị người đẹp ôm trên đó rồi.!"

Trình Qua bình tĩnh nói.

"Để hai đứa có không gian riêng một chút đi, con bé đó dường như rất lo cho em ấy."

Hứa Giai Kỳ mỉm cười lên tiếng.

"Chị ấy đang nói con bé nào vậy?!"

Dương Viện Viện tò mò hỏi.

"Ai mà biết sao chị không đi mà hỏi.!"

Dương Khả Lộ cáu gắt nói.

"Nè?! Em cáu với ai đấy?! Tôi là chị em đó?!"

"Thì sao?! Đừng có ỷ lớn hơn tôi, rồi lên mặt.!"

"Em.!!! Con nhóc này?!"

"Thôi được rồi mà, em cũng đừng có gây với em ấy."

Long Diệc Thụy quay sang can ngăn.

"Là ẻm ức hiếp em trước mà~."

Tận dụng cơ hội cậu liền quay sang làm nũng, cô mỉm cười xoa đầu cậu an ủi.

"Chị đó, dù sao cũng là em, đừng dùng thái độ đó nói chuyện với chị mình."

Vương Tỷ Hâm lên tiếng nhắc.

"Nhưng mà ... *cô quay sang nhìn* ... *ực* ... được, chị biết rồi.!"

Cậu chán chường nói, cô nở nụ cười vui vẻ xoa đầu cậu tán thưởng.

######

Sau khi trở về biệt thự.

Vương Dịch không chú ý đến dáng vẻ kỳ lạ của mama Vương, bước thẳng lên phòng làm việc, đến giờ ăn thì xuống dùng bữa cùng bà ấy và bà.

Sáng hôm sau thì lại nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, Nhất Nhất biết hôm nay mấy người Vương thị lại đến nên cũng không quan tâm lắm.

Nhưng tiếng ồn ngày càng lớn, hình như là tranh cãi rất quyết liệt, nên em ấy mới ra khỏi phòng xem sao, đứng trên lầu nghe bọn họ đôi co gì đó về việc chữa bệnh, càng thêm khó hiểu.

Đến khi bước xuống lầu, nhìn tờ bệnh án trên bàn, Vương Dịch cầm lên xem, khẽ nhăn mày nhìn kết quả ung thư gan giai đoạn hai.

Nhớ lại thời gian qua, mama Vương không có hứng ăn gì nhiều nhưng lại ốm đi trông thấy, lại còn hay đau hạ sườn phải, vậy mà bà ấy không hề nói gì về việc này.

Nhất Nhất nổi giận cho người đuổi Vương thị đi, không cho mama Vương ở lại chăm sóc em ấy nữa, mặc kệ bà ấy có cố chấp muốn ở lại thế nào.

Bà nội cũng bị tiếng ồn làm cho chú ý, liền bước xuống phòng khách, tình cờ nhìn thấy dáng vẻ khó xử của em ấy, nghe thêm mấy lời khuyên của quản gia Lâm, bà liền hiểu.

"Nhất Nhất ah~?!"

"Bà nội?! Bà ngồi đi. Sao bà lại xuống đây?!"

"Haizzzzz, con dâu ngốc đó, biết bản thân bị bệnh cũng không nói, ở bên cạnh hết lòng chăm sóc cho con."

"Con biết bà muốn nói gì?! Nhưng mà con ...?!"

"Thời gian qua, những gì nó làm cho con, ta tin con có thể nhìn ra là nó thật lòng quan tâm, muốn chăm sóc và bù đắp cho con."

*Vương Dịch im lặng có chút dao động*

"Ta không phải vì con trai mình mới nói giúp cho Vương thị, nhưng con mau xem bọn chúng đều lo lắng cho vết thương của con."

"Ta muốn hỏi con thật sự đành lòng tiếp tục hận bọn chúng sao?!"

"Được rồi, bà ah~, chuyện này chúng ta nói sau đi, có được không?! Bà phải chú ý sức khỏe của mình trước đã."

"Ừm, được rồi, con hãy nghĩ cho kỹ lời của ta và quản gia Lâm đã nói."

"Dạ được, con biết rồi ạ.!"

Sáng hôm sau, Vương Dịch đến bệnh viện mà mama Vương đang dưỡng bệnh, đây là bệnh viện có cổ phần của Vương tộc.

Nên em ấy dễ dàng có được thông tin của bà ấy và tình hình bệnh, vì vậy đã nhúng tay vào sắp xếp một bác sĩ giỏi đáng tin để điều trị cho bà ấy.

"Vương chủ tử, người cứ yên tâm, Vương phu nhân chỉ mới ung thư giai đoạn đầu, không nguy hiểm, chỉ cần chuyên tâm điều trị và dưỡng bệnh sẽ mau chóng khỏi."

"Ừm, các người phải chữa khỏi cho bà ấy, nếu có gì bất trắc, mang mạng của các người đến gặp tôi."

"Dạ, Vương chủ tử, ngài không cần lo lắng, tất cả chúng tôi sẽ hết lòng trị khỏi bệnh cho Vương phu nhân, nhất định sẽ chữa khỏi."

"Tôi tin các người.!"

"Dạ, Vương chủ tử yên tâm, đây là hồ sơ bệnh án của Vương phu nhân, tôi sẽ thường xuyên cho người báo cáo tình hình bệnh lý của Vương phu nhân cho người."

"Ừm, cứ vậy đi."

Vương Dịch lạnh lùng nói, cầm hồ sơ bệnh án xem qua một lượt rồi đưa cho bọn họ, vừa xoay người lại đã thấy Vương thị đứng phía sau em ấy.

Ánh mắt đầu yêu thương, Nhất Nhất né tránh nó, không dám nhìn thẳng, baba Vương dìu mama Vương đến chỗ em ấy.

"Tiểu Vương, con đến thăm ta sao?! Cảm ơn con.!"

Bà ấy mỉm cười hiền hậu xoa đầu em ấy nói.

"Bà dưỡng sức cho khỏe đi."

"Được, không có ta bên cạnh, con phải biết chăm sóc cho mình, đừng để vết thương lại bị rách ra có biết không hả?!"

"Tôi biết rồi, đây là bác sĩ Tần, sẽ phụ trách điều trị cho bà, ông ta là người giỏi nhất ở đây."

"Ừm, cảm ơn con, đã lo lắng cho ta, tiểu Vương."

Mama Vương nắm chặt lấy tay Nhất Nhất mắt ngấn lệ nói.

###### ------------ ######

Sau khi ở lại với bà ấy được một chút thì cũng ra về, đi bộ trên đường nhộn nhịp, tấp nập của thành phố, em ấy chìm trong suy nghĩ của mình.

Lúc này, đột nhiên lại bị cô gái nào đó phóng ra từ một quán nước làm cho giật mình, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là Châu Thi Vũ.

Quay sang, nhìn bên trong quán thì em ấy liền hiểu chuyện gì, nhanh chóng đuổi theo cô, rồi cứ thế yên lặng đi phía sau như cái ngày mà cô chạy trong mưa, em ấy cũng cứ như bây giờ đi theo sau cô.

Vương Dịch đi phía sau Thi Vũ suốt mấy con đường, vừa nhìn em ấy liền biết cô đang có tâm trạng không vui.

Đến công viên, Châu Châu chọn một băng ghế ngồi xuống thở dài, vẻ mặt ưu sầu, Nhất Nhất phía sau đứng nhìn một lát rồi bước đến bên cạnh.

"Tâm trạng không tốt sao?!"

Em ấy thấp giọng kề sát tai cô hỏi.

" *Ngạc nhiên* ... Sao em lại ở đây?! ... Em đến lâu chưa?! ..."

"Đi cùng tôi không?!"

Vương Dịch nở nụ cười nhẹ, đưa tay đến trước mặt Châu Thi Vũ hỏi.

Giống như khi đó, lúc Châu Châu ngồi khóc dưới mưa, cả người ướt sũng, cũng là Nhất Nhất bước đến che ô và đưa tay tới trước mặt cô.

*{ Vương Dịch và Châu Thi Vũ đã làm gì trong phòng VIP đặt biệt?! Em ấy đã đích thân chọn bác sĩ tốt nhất để chăm sóc cho mama Vương có phải em ấy đã dần mở lòng với Vương thị?! Còn trên đường em ấy đã nhìn thấy gì trong quán nước?! Nhất Nhất sẽ đưa Châu Châu đi đâu đây?! }*

£________ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 ________£

- Giới thiệu lại lần nữa, tôi là bạn của Yang kiêm kiểm soát viên Kraizer, mọi người có thể gọi là K hoặc KR. -

- Nhưng đừng gọi tôi là au hoặc tác giả vì Yang mới là tác giả chính, tôi chỉ là thay nó đăng chap cho mọi người. -

- Từ nay việc đăng chap sẽ do tôi phụ trách, còn nó thì hiện tại cần thời gian để bình tâm và làm một số việc. -

- Mọi người không cần lo lắng, chap là do đích thân nó gửi để tôi đăng cho mọi người đọc, chỉ vậy thôi. -

- Có lẽ sẽ rất lâu nên mọi người không cần đợi nó, vì lời hứa không drop truyện nên tôi mới phải thay nó đăng chap. -

- Mọi người cứ bình luận như bình thường, muốn hỏi gì cũng được, tôi sẽ dùng nick chính để trả lời, chỉ trừ những câu hỏi riêng tư ra. -

- Tới đây thôi, chúc mọi người sức khoẻ !!! -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top