Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 83 - Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

Sau khi trở về biệt thự, ai về phòng người nấy, tắm rửa, Vương Dịch rời khỏi phòng ngay khi vừa tắm xong, sang phòng bên cạnh, mở khóa đẩy cửa vào trong.

Đây là phòng tranh của Nhất Nhất, mỗi khi rảnh rỗi em ấy đều đến đây để vẽ tranh, tuy đa số bức tranh mà em ấy vẽ vẫn chưa hoàn thành.

Nhưng bức tranh đặt ở giữa phòng, được phủ một tấm vải đen là bức duy nhất được hoàn thiện, tháo tấm vải xuống, bức tranh dần hiện ra, vừa nhìn đã biết em ấy tỉ mỉ và trau chuốt vẽ như thế nào.

Đưa tay chạm vào gương mặt trên bức tranh trước mắt, em ấy nở một nụ cười rạng rỡ, lúc này tiếng gõ cửa phía sau vang lên.

*Cốc, cốc, cốc*

Em ấy xoay người lại, không có vẻ gì là ngạc nhiên chờ người trước mặt lên tiếng trước.

"Không làm phiền em chứ?!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng hỏi.

*Lắc đầu nhẹ*

"Chị định đi dạo biển, em muốn đi cùng không?!"

"Được~.!"

Thi Vũ cười rời khỏi phòng trước, hoàn toàn không chú ý đến bức tranh phía sau lưng Vương Dịch, em ấy xoay người, phủ khăn lên rồi theo sau cô.

Tiểu Ly cuối đầu cầm khây trà đứng bên ngoài không dám lên tiếng, Nhất Nhất đi ngang qua thèm không liếc nhìn dù một cái, cũng không quan tâm cổ đã nghe thấy gì.

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi dọc theo bờ biển, không ai nói câu nào, em ấy lo cô sẽ bị cảm lạnh nên liền cởi áo khoát lên người cô.

Trong khi bản thân chỉ mặc mỗi áo thun trắng và quần thun đen.

{Ảnh minh hoạ}

Không biết Châu Châu đang nghĩ gì, đi được một lát, thì cô dừng lại, ngước mặt nhìn biển động.

"Chị có chuyện này muốn hỏi rõ em?!"

Cô quay mặt lại nhìn em ấy giọng nghiêm túc nói.

"Chị hỏi đi.!"

Em ấy đút tay vào túi, gật đầu, thấp giọng lên tiếng.

"Em thích Dao Dao đúng không?!"

Ánh mắt của cô khi hỏi có thể thấy nét buồn bã và thất vọng bên trong đó, em ấy yên lặng không trả lời nhìn chằm chằm cô.

" *Cười nhẹ*... chị biết Dao Dao có tình cảm với em và cả em cũng vậy.! Nên là nếu em... Ứm... ưm~..."

Vương Dịch không muốn nghe Châu Thi Vũ nói mấy lời linh tinh, liền chiếm lấy môi cô, cô đơ người nhìn khuôn mặt phóng to cùng đôi mắt nhắm hờ của em ấy.

Đến khi lưỡi của Nhất Nhất muốn vào trong, Châu Châu mới kịp phản ứng, đưa tay lên, cố đẩy em ấy ra, nhưng không đủ sức.

"Ưm... Em... ứm~..."

Thấy cô có ý phản kháng, em ấy chỉ nhếch miệng cười, đưa tay lên eo cô, cách lớp áo xoa nhẹ, đúng như dự đoán hành động này làm cô giật mình mở miệng hét lên.

Nhân cơ hội đó, em ấy đẩy lưỡi vào trêu đùa với lưỡi cô, đến khi buồng phổi cô cạn kiệt không khí, cô liền đập vào vai em ấy ra hiệu.

Vương Dịch lúc này mới chịu tha cho Châu Thi Vũ, giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, em ấy ánh mắt ôn nhu nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô.

*Bốp*

Thi Vũ tức giận giơ tay đánh thật mạnh vào mặt người phía trước, khuôn mặt của em ấy nghiên hẳn sang một bên, bắt đầu đỏ ửng.

Đợi đến lúc bình tĩnh lại, cô mới thấy đau lòng muốn đưa tay chạm nhẹ vào mặt em ấy thì...

"Phải, chị nói đúng... tôi... thích Dao Dao..."

Lời của Nhất Nhất khiến mọi người kinh ngạc không thốt nên lời, cả Thẩm Mộng Dao cũng ngạc nhiên, Châu Châu cười chua xót, dù cô đã biết trước nhưng vẫn không khỏi hụt hẫng.

"Chị biết ngay mà, vậy sao em còn..."

Bàn tay vừa đưa lên, từ từ hạ xuống, cười tự giễu nói.

"Vì Dao Dao là tỷ tỷ của tôi.!"

Vương Dịch ngước mắt nhìn Châu Thi Vũ nói.

"Sao cơ?!"

"Tôi quan tâm, bảo vệ chị ấy như chính tỷ tỷ ruột của mình, chỉ có như vậy.!"

"Thậ... thật... thật sao?!"

" *Cười mỉm*... Châu Thi Vũ, để tôi kể chị nghe câu chuyện này về một cô bé hoạt bát và một đứa trẻ nhút nhát."

"Có một đứa trẻ tám tuổi sống cùng bà gần một năm,... ngày ngày nó đều ra sân vườn đọc sách,... tách biệt bản thân với những đứa trẻ gần nhà khác,... Vì... vì nó sợ. Chị biết đứa trẻ đó... sợ gì không?!"

*Lắc đầu*

"Sợ... khi nó mở lòng... sẽ lại bị tổn thương,... nên dù muốn... nó cũng không ra chơi cùng,... nhưng rồi đột nhiên... một cô bé xinh xắn đáng yêu xuất hiện ở hàng rào bên cạnh nhà nó,... hằng ngày ở đó nhìn nó đọc sách."

"Đứa trẻ đó biết... nhưng lại không nói,... cứ ngồi im một chỗ đọc sách,... còn cô bé kia chơi ở sân vườn nhà cô bé,... lâu lâu lại quay sang chỗ của nó nhìn,... cứ vậy mấy ngày liền."

"Đến một ngày... cô bé đó theo mama sang tham gia tiệc của nhà đứa trẻ đó,... cô bé đã rất vui,... chạy nhảy xung quanh nó,... mặc kệ nó chỉ tập trung đọc sách,... không đối hoài đến cô bé."

"Nhưng rồi... mỗi ngày sau đó,... cô bé luôn đến kéo đưa trẻ đi chơi,... dù nó không muốn,... dần dà về sau,... giữa hai đứa trở nên thân thiết hơn,... cùng nhau chơi đùa,... cùng nhau dùng bữa,... kể nhau nghe rất nhiều chuyện."

"Tuy cô bé lớn hơn đứa trẻ ba tuổi,... nhưng lúc nào cô bé cũng để đứa trẻ lo lắng... vì tội ham chơi,... so với cô bé... đứa trẻ lại trông trưởng thành... và chín chắn hơn."

"Đêm nào,... đứa trẻ cũng lẻn qua sân nhà của cô bé,... rồi cả hai... cùng nằm trên xích đu lớn... nhìn bầu trời đầy sao,... cười đùa,... cô bé kể cho đứa trẻ nghe rất nhiều chuyện,... từ vui đến buồn."

"Nhưng rồi,... cô bé đó phải cùng mama rời đi,... rời xa đứa trẻ,... nó đã rất buồn và hụt hẫng,... cầm theo hộp sao mà cô bé tặng... đuổi theo chiếc xe đến khi... chiếc xe đó khuất khỏi tầm mắt nó... thì nó mới dừng lại.!"

"Đứa trẻ đó,... bao nhiêu năm trôi qua... vẫn luôn đứng đợi trước cửa nhà cô bé đó,... trải qua bao nhiêu năm,... vẫn cố gắng kiếm tìm hình bóng đã in sâu trong trái tim nhỏ bé đó."

Châu Thi Vũ nghe Vương Dịch nói, không biết từ lúc nào, nước mắt đã bắt đầu ba ba rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Từng đoạn ký ức vụn vỡ về một đứa nhỏ luôn bên cạnh cô những lúc vui, những lúc buồn, tuy kiệm lời nhưng luôn cố chọc cho cô vui, bóng dáng nhỏ mà cô vô tình lãng quên, giờ đây hiện về rõ nét trong tâm trí.

"Châu tỷ tỷ, tiểu Vương nhớ chị.!"

Nhất Nhất quay sang nhìn Châu Châu giọng nói chứa đầy yêu thương cùng biết bao nhớ nhung.

*BÙM*

Tiếng gọi 'Châu tỷ tỷ' thân thuộc đầy ấm áp khiến đại não cô như nổ tung, đứa trẻ ngày nào bên cạnh cô giờ đã cao lớn và trưởng thành thế này rồi, đã có thể bảo vệ được bản thân, còn có thể bảo vệ được người khác.

"Tiểu Vương ah~... hức, hức... tiểu Vương...!"

Thi Vũ lao vào ôm lấy em ấy khóc như một đứa trẻ.

"Châu tỷ tỷ, thật may vì đã tìm thấy chị.!"

Em ấy ôm chặt cô, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy của người trong lòng, em ấy khẽ mỉm cười, xoa đầu cô đầy cưng chiều.

"Đừng khóc, sẽ xấu.!"

Vương Dịch lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt của Châu Thi Vũ, nhẹ giọng dỗ dành.

"Hức... hức hức... hức..."

"Tôi sẽ tìm chị, cho dù là ở bất cứ đâu.!"

"Cảm ơn em,... hức, hức... cảm ơn em nhiều lắm,... hức,... tiểu Vương...!"

Cô dụi vào vai em ấy nức nở nói.

"Chị ở bên cạnh tôi, có được không?!"

Vương Dịch đẩy nhẹ Châu Thi Vũ ra, em ấy đưa hai tay ôm lấy mặt cô, thấp giọng hỏi.

"Ừm~, hảo~.!"

Châu Châu thút thít gật đầu nói, Nhất Nhất nở nụ cười hạnh phúc, hôn lên trán cô, rồi áp môi mình lên môi cô hôn.

Thi Vũ nắm chặt lấy eo em ấy, đáp lại nụ hôn đó, hai người dưới ánh trăng, tiếng sóng vỗ, trao nhau nụ hôn sau bao năm xa cách, tình cảm của hai người dần kéo họ về phía nhau.

Hai người rời ra, cụng đầu vào nhau, mỉm cười đầy hạnh phúc.

"Vậy... làm gì với các khách không mời đây?!"

Vương Dịch nhỏ giọng thì thầm bên tai Châu Thi Vũ hỏi.

"Khách không mời?!"

Châu Châu khó hiểu nhìn Nhất Nhất hỏi, em ấy không trả lời nhìn về phía bờ có mấy cái đầu đang lấp ló xem lén.

"Trời ơi, hôn rồi kìa, hôn rồi.!"

Trịnh Đan Ny phấn khích nói.

"Em nhỏ tiếng một chút.!"

Trần Kha bên cạnh nhắc nhở.

"Hai người họ lãng mạn thật đó.!"

Chu Di Hân lên tiếng cảm thán.

"Hai người thì không có sao?!"

Đường Lỵ Giai ánh mắt ngán ngẩm nói.

"Chị không lãng mạn sao?! 🥺"

Tằng Ngải Giai xìu giọng hỏi.

"Có a~, em chỉ nói vậy thôi.!"

Chu Chu nghe vậy quay sang thấy người bên cạnh tròn xoe mắt uất ức nhìn, nàng liền cười dịu dàng xoa đầu Ngải Giai nói.

"Em ấy bạo thật đó.!"

Hồng Tĩnh Văn gật gù nói.

"Công nhận, hoá ra người trong mấy bức tranh đó là Châu Châu."

Tả Tịnh Viện gật đầu đồng tình nói.

"Người trong tranh?! Ý em là căn phòng đầy tranh vẽ đó sao?!"

Hứa Dương Ngọc Trác quay sang hỏi, Tả Tả nhìn nàng gật đầu

"Là căn phòng nào vậy, Dương~?!"

Trương Hân khó hiểu hỏi.

"Thì là căn phòng bê..."

"Bên cạnh phòng tôi.!"

Giọng lạnh lẽo của Vương Dịch cắt ngang lời của Miên Dương, bọn họ bất ngờ ngước mắt lên nhìn.

Em ấy bỏ tay vào túi đứng bên cạnh Châu Thi Vũ khoanh tay mặt mày nhăn nhó khó coi nhìn bọn họ ngồi xổm thì thầm to nhỏ.

"Mọi người làm gì ở đây?!"

Châu Châu nhướng mày thấp giọng hỏi.

"Hả?! ... tụ... tụi này...?!"

Bọn họ nhìn nhau lắp bắp không biết làm sao.

"A.! Em sực nhớ hình như hội học sinh còn có việc.!"

Thẩm Mộng Dao đứng dậy nói.

"Để... để chị giúp em.!"

"Cả... cả chị nữa.!"

Hứa Dương và Liga cũng đứng dậy nói cùng Dao Dao chuồn đi.

"Ngải Giai, đột nhiên em sực nhớ có chỗ chưa đi, chúng ta đi thôi.!"

Chu Di Hân cười cười quay sang người bên cạnh nói.

"Ha... hả?!... À,... à... đi thôi, chị đi với em.!"

Tằng Ngải Giai cứng ngắt gật đầu nắm tay nàng rời khỏi.

"Ờ,... ch... chị sực nhớ mình còn bài chưa tập, ch... chị đi trước.!"

Trương Hân gãi đầu cười xòa nói.

"E... em cũng vậy, để e... em đi chung với chị.!"

Viên Nhất Kỳ nhanh chân chạy theo A Xin.

"Nè, tư... tự nhiên tôi khát nước, ch... chị muốn đi cùng không, CK?!"

Trịnh Đan Ny níu áo Trần Kha ra hiệu nói.

"Ha... hả?!... À... đươ... được, tôi đi với em.!"

Hai người kéo nhau trốn đi, bỏ lại hai con người ngơ ngác nhìn nhau.

"Tư... tự nhiên muốn đi dạo, gặp lại em sau nha, Châu Châu.!"

Hồng Tĩnh Văn cũng nhanh chóng tìm lý do rời đi.

Tả Tịnh Viện nhìn mọi người lần lượt rời đi, khi quay sang thì chỉ còn lại duy nhất một mình cậu, đối mặt với cô và em ấy, Vương Dịch nhướng mày nhìn Tả Tả.

"Ch... chị... chị cũng sực nhớ mình còn có việc,... haha... ch... chị đi trước, ha... hai người cứ... cứ tiếp tục đi.!"

Cậu toát mồ hôi, liền tìm cớ bỏ chạy.

"Thiệt là mấy cái người này..."

"Đi thôi, dạo biển.!"

Nhất Nhất nắm lấy tay Châu Châu cười nói, cô mỉm cười đan chặt tay em ấy tiếp tục đi dạo bên bờ biển cùng nhau.

######

Trần Kha và Trịnh Đan Ny đi tìm máy bán nước tự động, mua hai lon nước, xong quay trở về, trên đường đi, nàng nhận được tin nhắn liền mở điện thoại ra xem.

"Đó là cái gì vậy?!"

Kha Kha nhìn cái móc khóa treo trên điện thoại của Đản Đản hỏi.

"Móc khóa chứ cái gì?!"

Nàng nhìn vào điện thoại thờ ơ trả lời.

"Em lấy nó ở đâu thế?!"

Cậu trau mày nhìn hỏi

"Sao vậy?! Có gì à?!"

Nàng bỏ điện thoại xuống đưa mắt sang nhìn cậu hỏi lại.

"Chỉ là tôi thấy nó rất quen thôi.!"

Cậu uống một ngụm nước, nhìn thẳng phía trước nói.

"Quen?! Tôi nhặt được đấy.! Chị thấy nó ở đâu?!"

Trịnh Đan Ny tò mò hỏi.

"Hình như tôi nhớ Dao Dao cũng có một cái thì phải."

Trần Kha ngẫm nghĩ nói.

"Vậy để mai tôi hỏi chị ấy thử xem.!"

"Ừm.!"

"Mà nè, người của chị điều tra được gì chưa?!"

Đản Đản quay sang hỏi.

"Còn em?!"

Kha Kha lắc đầu, quay sang nhìn nàng hỏi.

"Không điều tra được gì hết.! Thật là khó hiểu."

Nàng nhún vai trả lời, cả hai cùng thở dài.

------------

Về đến biệt thự,

Cả hai nhìn thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách uống trà, trò chuyện với nhau.

"Châu Châu, chị ấy chưa về sao?! Còn dạo biển hả?!"

Trịnh Đan Ny ngồi xuống hỏi, Trần Kha cũng ngồi xuống bên cạnh không lên tiếng, mọi người gật đầu thay cho câu trả lời.

Đản Đản khẽ liếc mắt nhìn, bên phải là Chu Di Hân ăn miếng trái cây thì đút Tằng Ngải Giai một miếng, bên trái là Hứa Dương Ngọc Trác đang xem điện thoại, Trương Hân ở bên đút trái cây cho chị ấy.

Đường Lỵ Giai ngồi kế bên cùng Thẩm Mộng Dao uống trà đàm đạo, còn Tả Tịnh Viện cùng Hồng Tĩnh Văn và Viên Nhất Kỳ thì ở một bên ồn ào chơi game, nàng khẽ thở dài.

------------

Một lát sau,

Vương Dịch và Châu Thi Vũ đan chặt tay nhau trở về, bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn hai người, Đan Ny nhướng mày nhìn hai bàn tay mười ngón đan chặt.

"Mọi người chưa ngủ sao?! Ngày mai chúng ta phải về rồi đấy.!"

Châu Thi Vũ nghiêng đầu hỏi, không nhận ra bản thân bị Vương Dịch kéo xuống ngồi lên đùi em ấy.

"Hai người...?!"

"Hả?!..."

Cô khó hiểu nhìn xuống, liền kinh ngạc đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ lên.

"Sao vậy?!"

Em ấy ngước mặt nhìn cô hỏi.

"Ch... chị... chị lên phòng trước.!"

Châu Châu vì quá ngại nên liền lắp bắp nói rồi chạy thẳng lên phòng, Nhất Nhất nhìn theo, nhoẻn miệng cười.

"Hiếm khi thấy em cười tươi như vậy nha, tiểu Nhất, tình yêu có sức mạnh ghê gớm thật.!"

Tả Tịnh Viện nhếch miệng cười trêu chọc.

"Ghen tỵ?! Trước mặt kìa.!"

Em ấy nhướng mày nhìn cậu nở nụ cười nửa miệng, lạnh giọng nói, rồi đứng dậy, bước lên lầu.

"Trước mặt?!"

Tả Tả ngu ngơ nói, rồi ngước lên, ngồi trước mặt cậu là Đường Lỵ Giai, mặt cậu ngay lặp tức đỏ lên.

"TIỂU NHẤT.!!!"

Thẹn quá hóa giận cậu đứng dậy lớn tiếng hét, nhưng em ấy đã biến mất ở tầng hai.

Mọi người bật cười nhìn, rồi cũng đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại một con người đang ôm một bụng tức giận.

"Tự gây họa, tự chịu.!!!"

Viên Nhất Kỳ vỗ vai Tả Tịnh Viện an ủi, lắc đầu nói, rồi trở về phòng, Tả Tả vò đầu bức tai, lên phòng nghỉ ngơi.

------------

Trên phòng Châu Thi Vũ,

Cô đang ở trong phòng tắm rửa, không hề hay biết Vương Dịch đã ở trên giường của cô ngồi đọc sách.

"Ôi trời, giật cả mình.! Em vào đây từ khi nào vậy?!"

Châu Châu tắm xong trở ra, cầm khăn lau tóc, gặp em ấy trên giường của mình thì hốt hoảng hỏi.

"Lại đây.! Tôi giúp chị.!"

Nhất Nhất bỏ cuốn sách xuống, không trả lời cô, nói.

"Được rồi, chị làm được.! Em tìm chị có... A...!"

Em ấy mặc kệ lời từ chối của Thi Vũ, đưa tay kéo cô về phía mình.

Châu Thi Vũ mất đà ngã thẳng vào lòng Vương Dịch, em ấy đưa tay cầm khăn lau tóc cho cô.

"Thật ra... chị có thể tự làm mà...!"

Thi Vũ đành ngoan ngoãn ngồi yên để em ấy lau tóc cho mình, nhưng vẫn khó hiểu hỏi.

"Tôi muốn làm.!"

Em ấy bình thản trả lời.

Sau khi lau tóc xong, Nhất Nhất vòng tay ôm Châu Châu từ phía sau, vùi đầu vào hỏm cổ của cô, hít mùi hương trên người cô.

"Em sao thế?! Mệt lắm hả?!"

Cô quay đầu ra sau, đưa tay lên mặt em ấy xoa xoa, dịu dàng hỏi, em ấy lắc đầu không trả lời.

"Tiểu Vương của chúng ta cũng biết làm nũng nữa sao?!"

"Ừm~, thật thoải mái.!"

Vương Dịch ôm chặt Châu Thi Vũ hơn, đặt cằm lên vai cô, nhẹ giọng nói, cô để yên cho em ấy ôm như vậy một hồi lâu.

"Ngủ thôi.!"

Cuối cùng em ấy cũng chịu buông cô ra nói.

"Em về phòng sao?!"

Châu Châu níu tay em ấy lại hỏi.

"Chị muốn tôi ở đây ngủ?!"

Nhất Nhất nhếch miệng cười gian manh hỏi lại, làm cô ngại đỏ mặt.

"Ngủ ngon, ngày mai gặp.!"

Em ấy bật cười, hôn nhẹ lên trán, ôn nhu vuốt tóc cô nói.

"Ngủ ngon.!"

Châu Thi Vũ nhẹ nhàng nói, rồi ngướn người lên hôn nhẹ vào môi Vương Dịch, em ấy nhoẻn miệng cười, xoa đầu cô cưng chiều, rồi rời khỏi phòng, quay về phòng mình làm việc.

------------

Bốn giờ sáng hôm sau, Châu Châu đang ngủ thì cảm nhận có ai đó chui vào trong chăn của cô, ôm cô từ phía sau.

Cô giật mình bật dậy, quay sang nhìn thì phát hiện một tiểu cẩu đang ngước mắt khó hiểu nhìn cô.

"Sao lại tỉnh?!"

Nhất Nhất thắc mắc hỏi.

"Đồ ngốc nhà em, nếu em đang ngủ mà có người chui vào phòng ôm em thì em có tỉnh không a~?!"

Cô nắm lấy hai tai em ấy lắc qua lắc lại hỏi.

"Ngủ lại đi, tôi mệt rồi~.!"

Em ấy kéo tay cô ra khỏi tai mình, nhỏ giọng nói.

"Sao em không về phòng mình ngủ?!"

"Không ngủ được mà~.!"

Nhất Nhất làm nũng ôm lấy eo Châu Châu đặt cằm lên vai cô nói, cô mềm lòng đành nằm xuống để em ấy ôm ngủ, cô cũng tranh thủ ngủ thêm một chút.

------------

Bảy giờ sáng, Châu Thi Vũ lần nữa tỉnh giấc, khẽ cựa mình quay sang bên cạnh, khuôn mặt búng ra sữa của Vương Dịch xuất hiện trước mặt cô.

Châu Châu đơ người một chút, rồi mỉm cười xinh đẹp, đưa tay lên sờ khuôn mặt của Nhất Nhất, đến bây giờ cô vẫn chưa dám tin em ấy là của cô và là đứa trẻ năm xưa cô yêu thích.

"Châu tỷ tỷ, chào buổi sáng.!"

Vòng tay của em ấy siết chặt cô hơn, kéo cô về phía em ấy, rồi từ từ mở mắt ra nhìn cô, nở nụ cười nhẹ nói.

"Chào buổi sáng, tiểu Vương.!"

Cô nắm lấy tai em ấy, kéo sát lại gần, cả hai cụng đầu vào nhau, cô cười đến híp mắt nói.

Một lát sau, Châu Châu ngồi dậy muốn rời giường, nhưng Nhất Nhất ôm lấy eo cô chặt cứng không để cho cô đi.

"Sao vậy a~?!"

Cô quay đầu sang dịu dàng hỏi.

"Thêm một lúc nữa~.!"

Em ấy vùi mặt vào lưng cô nhắm mắt làm nũng nói, cô bật cười, vỗ nhẹ vào lưng em ấy như dỗ trẻ con ngủ.

*Cốc, cốc, cốc*

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Mộng Dao và mọi người đẩy cửa vào nhìn Châu Thi Vũ đang ngồi trên giường xem điện thoại.

"Sao nay em dậy trễ vậy, Châu Châu?!"

Hứa Dương Ngọc Trác khó hiểu hỏi.

"Bình thường em dậy sớm lắm mà?!"

Đường Lỵ Giai có cùng thắc mắc.

"Em dậy lâu rồi, chỉ là... không thể rời giường."

Cô cười ái ngại, nhìn người bên cạnh trả lời.

"Tại sao lại không thể rời giường?!"

Chu Di Hân nghi hoặc hỏi.

"Cậu thấy không khỏe ở đâu sao, Châu Châu?!"

Thẩm Mộng Dao lo lắng quan tâm.

"À, hay là chị muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa?!"

Trịnh Đan Ny híp mắt ranh ma nhìn cô hỏi, ngay lúc cô khó xử không biết trả lời sao thì...

"Xin lỗi vì đã thất lễ.!"

Quản gia Trần đứng phía sau nói, mọi người giật mình quay lại nhìn.

"Có chuyện gì vậy bác?!"

Cô mừng rỡ vì được cứu, cười cười hỏi.

"Châu tiểu thư, chủ tử không có trong phòng, không biết... ngài ấy có ở đây không ạ?!"

Bà ấy cuối đầu cung kính hỏi, nhóm Hứa Dương nhìn nhau cùng lúc trau mày, tìm Vương Dịch sao lại đến phòng của Châu Thi Vũ hỏi.

"Ở đây.!"

Một giọng nói lạnh lẽ quen thuộc vang lên, từ giường của Châu Châu, bọn họ cả kinh nhìn cánh tay trắng gầy của Nhất Nhất xuất hiện.

"Xuống ngay.!"

Em ấy từ từ ngồi dậy, đặt cằm lên vai cô, mắt nhắm mắt mở nói, rồi ra hiệu cho quản gia đóng cửa, bác ấy nhanh chóng làm theo.

"Xin mời các tiểu thư xuống dùng bữa."

Sau đó, quay sang những người còn ngơ ngác kia, bà cố nhịn cười, cuối đầu nói, sáng nay bà đã nhìn thấy chủ tử nhà mình qua phòng con gái nhà người ta ngủ nên biết quan hệ của hai người này là thế nào.

Nhóm Hứa Dương hoài nghi nhân sinh, rời đi trong vô thức, vừa đến cầu thang đã gặp nhóm Trương Hân bước lên, vì họ thấy lâu quá mà mấy người này chưa xuống nên lên xem thử.

"Dương~, cậu sao vậy?!"

Trương Hân nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Miên Dương thì liền lo lắng hỏi.

"Chu Chu, em làm sao thế?!"

Tằng Ngải Giai cũng lo cho cô gái của mình không kém A Xin.

"Họ bị làm sao vậy?!"

Hồng Tĩnh Văn khó hiểu quay sang Viên Nhất Kỳ hỏi.

"Làm sao em biết được?!"

Kỳ Kỳ trau mày nói nhưng nhìn Dao Dao có vẻ khá hơn mấy người kia rất nhiều.

"Nè, Đản Đản, có chuyện gì vậy?!"

Trần Kha nhăn mày hỏi, nhưng người trước mặt không thèm trả lời.

"Chào buổi sáng, sao mọi người tập trung ở đây đông vậy, có chuyệ..."

Tả Tịnh Viện từ trong phòng bước ra, vươn vai vài cái, tươi tắn chào hỏi mọi người thì chợt khựng người lại, nhóm Trương Hân cũng sốc.

Khi thấy Vương Dịch vừa xoa cổ, vừa bước ra từ phòng của Châu Thi Vũ, nút áo phía trên cũng không cài hết, em ấy liếc mắt nhìn Tả Tả một cái rồi cùng bác Trần trở về phòng.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau như chắc chắn rằng bản thân họ không ai nhìn lầm, rằng không chỉ có một mình mình nhìn thấy.

------------

Thi Vũ vừa bước xuống phòng ăn cùng, thì đã trông thấy ánh mắt của mấy con người đó đều đổ dồn về phía cô.

"Chu Chu, Dao Dao kiểm tra.!!!"

Miên Dương khoanh tay ra lệnh.

"Tuân lệnh, Dương Tỷ.!!!"

Thẩm Mộng Dao và Chu Di Hân đồng thanh nói.

"Nè, hai cậu làm gì vậy?! A.!!! Nhột,... haha... bỏ ra đi mà... haha...!"

Hai người họ đột nhiên xông đến kéo áo cô nhìn vào, cầm tay cô lên soi xét kỹ càng, mặt cũng không tha, làm cô hoảng sợ hỏi, còn những người kia thì ngồi đợi kết quả.

"Sao rồi, Chu Chu, Dao Dao có gì bất thường hay kỳ lạ không?!"

Liga gấp gáp hỏi.

"Không có, trên người không có vết tích gì hết.!"

"Cơ thể bình thường, không xuất hiện vết đỏ nào cả.!"

Hai người quay sang thở phào trả lời.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?! Mọi người làm sao thế?!"

Cô ngơ ngác hỏi.

"Đương nhiên là kiểm tra xem chị có bị Vương Dịch làm gì không rồi?!"

Trịnh Đan Ny chống tay, nhìn Thi Vũ trả lời.

"Hả?! Làm gì cơ?!"

Nghe xong cô càng nghệch mặt hơn nữa.

"Cả đêm qua, Vương Dịch ở phòng em sao, Châu Châu?!"

Trương Hân nghi hoặc hỏi, cô ngây thơ gật đầu.

"Vậy... em ấy... có làm gì em không?!"

Tằng Ngải Giai nhẹ giọng hỏi, cô lắc đầu.

"Vương Dịch so với Ngải Giai nhà chúng ta thì táo bạo hơn hẳn nhở?!"

Hồng Tĩnh Văn nhếch miệng khen ngợi.

"Phải rồi, Ngải Giai nhà ta còn không dám vào phòng của Chu tỷ nữa mà.!"

Viên Nhất Kỳ cười trêu chọc, làm cậu tức đến đỏ mặt nhưng không phản bác được.

"Nhưng mà tiểu Nhất vào phòng cậu làm gì?! Chỉ ngủ thôi sao?!"

Tả Tịnh Viện tò mò hỏi.

" *Gật đầu*... Chứ cậu muốn làm gì?! Mà thôi, mọi người đừng hỏi nữa, đồ ăn nguội hết rồi kìa.!"

Châu Châu lên tiếng nhắc nhở, lúc này mọi người mới bắt đầu dùng bữa, không tra hỏi cô nữa.

------------

Trên phòng Vương Dịch.

"Hôm nay tâm trạng của chủ tử rất vui thì phải?! Lâu rồi, tôi mới thấy người cười nhiều như vậy.!"

Bác Trần đứng bên cạnh cười hiền nói.

"Rõ ràng vậy sao?!"

Em ấy chỉnh lại tay áo, quay sang hỏi, quản gia mỉm cười gật đầu không nói, em ấy cũng không để tâm nữa.

"Chuyện đó sao rồi?!"

"Dạ thưa chủ tử,..."

Quản gia Trần báo cáo lại, Nhất Nhất nghe chỉ nhếch miệng cười gật đầu.

"Tốt lắm.! Cứ tiếp tục.!"

"Dạ được, thưa chủ tử.!"

Em ấy gật đầu hài lòng, nhìn lại gương lần cuối rồi bước ra ngoài, bác Trần đi theo phía sau, đến phòng ăn đã thấy Châu Thi Vũ ngồi ở đó cười dịu dàng nhìn em ấy.

"Đã ăn chưa?!"

Vương Dịch ngồi xuống vuốt tóc Thi Vũ cưng chiều hỏi, cô cười gật đầu.

"Có hợp khẩu vị không?!"

"Ừm~, đồ ăn rất ngon.!"

Người làm mang phần ăn của em ấy ra, cẩn thận đặt lên bàn rồi lui xuống, em ấy liếc nhìn một cái rồi cầm nĩa và dao cắt một miếng thịt, sau đó, hướng về phía cô.

"Chị ăn rồi.!"

"Ăn thêm một miếng.!"

Nhất Nhất nhướng mày giữ nguyên tư thế không có ý định thu tay về, Châu Châu thấy vậy cũng chỉ biết cười bất lực ăn miếng thịt mà em ấy đưa.

Cứ vậy em hai miếng chốc chốc thì chị một miếng, đến khi hoàn thành bữa ăn.

------------

Sau khi bữa ăn sáng kết thúc, cũng là lúc bọn họ phải lên xe, trở về KTX của trường ai cũng có đồ mang theo, riêng Vương Dịch chỉ mang theo một cái balô để vừa máy tính.

Để người làm sắp xếp đồ của bọn họ lên xe, còn Nhất Nhất thì nắm tay Châu Châu kéo xuống phía cuối xe, để cô ngồi xuống còn em ấy thì gối đầu lên đùi cô, nhắm mắt ngủ.

"Em muốn ngủ nữa sao?!"

Cô phì cười, đưa tay vuốt tóc em ấy hỏi.

"Ừm~.!"

Em ấy gật đầu, kéo tay cô vòng qua cổ mình rồi yên lặng nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, cô mỉm cười không nói để yên cho em ấy ngủ.

Mọi người lên xe thấy vậy thì cảm thấy cạn lời, Vương Dịch như biến thành con người khác, bám dính lấy Châu Thi Vũ không buông, khác xa với vẻ lạnh lùng mà họ thường thấy.

Sau khi bọn họ yên ổn chỗ ngồi, thì xe bắt đầu chạy đi.

"Dao Dao chị có đánh rơi móc khóa nào không vậy?!"

Trịnh Đan Ny chồm người lên hỏi.

"Móc khóa?! Hình như là... *Lấy điện thoại ra*... không có, nó còn ở đây này.! Sao thế?!"

"Hả?! À không, chị có đem tặng cho ai cái móc khóa y hệt vậy không?!"

"Hmmm... *Suy nghĩ-ing*... Có, đây là móc khóa đôi, chị có tặng cho Nhậm Hào một cái."

"Nhậm Hào?! À.!"

"Có chuyện gì sao?!"

"Hửm?! Không có, em chỉ hỏi vậy thôi.!"

Đản Đản cười xòa nói, Dao Dao nghe vậy cũng bỏ qua sự khó hiểu của bản thân không hỏi nữa.

Trịnh Đan Ny ngồi xuống khẽ nhìn sang phía Trân Kha, cậu nhướng mày đưa điện thoại lên, nàng hiểu ý liền tạo một cái group riêng mà không có Thẩm Mộng Dao và Vương Dịch.

《GROUP CHAT MỚI》

Trứng Đản (🥚)

Mọi người.!!! Chuyện gấp lắm này.!


Viên-1-Kỳ (🐆)

Cái gì đây?! Lại là group mới?!

Naicaiahhhhh

Hình như thiếu ai đó thì phải?!

Tả Tả là 1 (🍪)

Không thấy Dao Dao?!

Liga học tỷ

Có cần thêm em ấy vào không?!

Châu Châu muốn làm 1 (🌧)

Sao lại không có Dao Dao?!

ChuChu không thể là 1 (🐷)

Em muốn làm tiệc bất ngờ cho Dao Dao à, Đản Đản?!

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐)

Nhưng mà em ấy biết sắp đến sinh nhật mình rồi mà?! Đâu còn gì bất ngờ?!

Miên Dương tỷ tỷ (🐏)

Em phá giấc ngủ của chị nên hãy là lý do chính đáng nếu không đừng trách.!!!

Viên-1-Kỳ (🐆): 👍 +1

Tả Tả là 1 (🍪): 👍 +2

Naicaiahhhhh: 👍 +3

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐): 👍 +4

Trứng Đản (🥚)

😭😭😭


A Xin cưa cưa (⭐)

Có chuyện gì vậy, Đan Ny?!

Trần-thẳng nam-Kha (☀️)

Cái móc khóa sao rồi?!

Trứng Đản (🥚)

À, đúng rồi, móc khóa, em nhặt được một cái móc khóa gần vách núi, chỗ mà Châu tỷ và Vương Dịch ngã xuống.


Tả Tả là 1 (🍪)

Cái gì?! Móc khóa?! Sao giờ em mới nói?!

ChuChu không thể là 1 (🐷)

Cậu bình tĩnh lại đi, Tả Tả.!

Châu Châu muốn làm 1 (🌧): 👍 +1

Liga học tỷ: 👍 +2

👍 +3 :Trứng Đản (🥚)

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐): 👍 +4

Viên-1-Kỳ (🐆): 👍 +5

Trần-thẳng nam-Kha (☀️): 👍 +6

Miên Dương tỷ tỷ (🐏): 👏

A Xin cưa cưa (⭐)

Em nói tiếp đi, Đan Ny.

Trứng Đản (🥚)

Em nghĩ là của ai làm rơi, CK nói có thể là của Dao Dao nên em đã đi hỏi thử, mọi người biết kết quả là gì không?!


Miên Dương tỷ tỷ (🐏)

Em không nói thì làm sao biết?!!!

Viên-1-Kỳ (🐆): 👍 +1

Naicaiahhhhh: 👍 +2

Tả Tả là 1 (🍪): 👍 +3

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐): 👍 +4

Liga học tỷ: 👍 +5

Châu Châu muốn làm 1 (🌧): 👍 +6

ChuChu không thể là 1 (🐷): 👍 +7

...!!! :Trứng Đản (🥚)


Trần-thẳng nam-Kha (☀️)

Kết quả thế nào?!

Trứng Đản (🥚)

Kết quả không phải là của chị ấy.


A Xin cưa cưa (⭐)

Vậy là của ai?!

Trứng Đản (🥚)

Là chị ấy tặng cho Nhậm Hào.!!!


Miên Dương tỷ tỷ (🐏): 😲 Bất ngờ-ing

Viên-1-Kỳ (🐆): Bất ngờ-ing +1

Naicaiahhhhh: +2

Tả Tả là 1 (🍪): +3

Liga học tỷ: +4

Châu Châu muốn làm 1 (🌧): +5

ChuChu không thể là 1 (🐷): +6

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐): +7

Trần-thẳng nam-Kha (☀️): ...

A Xin cưa cưa (⭐)

Ngoài móc khóa em còn thấy gì không, Đan Ny?!

Trứng Đản (🥚)

Đúng rồi, lúc đó em còn thấy Phùng Tư Giai chị ta cũng có mặt.!


Tả Tả là 1 (🍪)

Sao chị ấy lại có mặt ở đó?!

Miên Dương tỷ tỷ (🐏): ?

Viên-1-Kỳ (🐆): ? +1

Naicaiahhhhh: +2

Liga học tỷ: +3

ChuChu không thể là 1 (🐷): +4

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐): +5

Châu Châu muốn làm 1 (🌧)

Được rồi mọi người, chúng ta dừng lại ở đây đi, đừng bàn về nó nữa.!

[Châu Châu muốn làm 1 (🌧) đã off]

Viên-1-Kỳ (🐆)

Ủa?! Ơ kìa?!!!

+1 :Trứng Đản (🥚)

Naicaiahhhhh: +2

Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐): +3

ChuChu không thể là 1 (🐷)

Ngải Giai, chị có khát không?!

[Ngải-có thể 0 có thể 1-Giai (🐐) đã off]

[ChuChu không thể là 1 (🐷) đã off]

Tả Tả là 1 (🍪)

?.?

Miên Dương tỷ tỷ (🐏)

A Xin?!

A Xin cưa cưa (⭐)

Đến đây.!!!

[Miên Dương tỷ tỷ (🐏) đã off]

[A Xin cưa cưa (⭐) đã off]

... :Trứng Đản (🥚)


Viên-1-Kỳ (🐆): ...

Tả Tả là 1 (🍪): ...

Naicaiahhhhh: ...

Liga học tỷ: 🤦‍♀️ haizzzz ...!!!

[Liga học tỷ đã off]

[Trần-thẳng nam-Kha (☀️) đã off]

[Trứng Đản (🥚) đã off]

[Naicaiahhhhh đã off]

Viên-1-Kỳ (🐆)

Ể?! Rồi sao còn có mình tôi vậy?!

Tả Tả là 1 (🍪)

Chị mày chết rồi?!

[Viên-1-Kỳ (🐆) đã xem + đã off]

Ơ kìa?! Thật là gia môn bất hạnh mà.!!!
Haizzzz...

[Tả Tả là 1 (🍪) đã off]

------------

Vương Dịch nghe tiếng tin nhắn cứ vang bên tai thì trau mày khó chịu, Châu Thi Vũ thấy vậy liền nhắn mọi người dừng lại, rồi tắt máy áp tay lên che hai tai em ấy lại.

Em ấy từ từ mở mắt ra, kéo tay cô xuống, ngồi dậy.

"Có mệt không?!"

Nhất Nhất ngồi thẳng dậy vừa dụi mắt, vừa hỏi.

"Chị làm em không ngủ được sao?!"

Châu Châu nhẹ nhàng lắc đầu, lo lắng hỏi lại.

"Không phải.!"

Em ấy lắc đầu, ngồi thẳng người lại nói, lấy tai nghe ra đưa cho cô một cái, sau đó mở một bài hát nhẹ nhàng, rồi nắm chặt tay cô, không nói gì thêm nữa, cô cười dựa vào vai em ấy.

Xe lăn bánh được một lúc lâu cũng đến nơi, Châu Thi Vũ đẩy Vương Dịch về biệt thự để em ấy nghỉ ngơi, khi em ấy muốn giúp cô mang đồ lên KTX.

Nhóm Thi Vũ mặc kệ bọn họ, nhất định không để Nhóm Trương Hân và em ấy giúp, đuổi họ, rồi tự mình đem đồ lên phòng.

"Hì hì, tiểu Nhất ah~, Châu Châu không chịu vậy thì em có thể...?!"

*Quay lưng đi*

Tả Tịnh Viện thấy vậy liền quay sang cười lấy lòng hỏi Nhất Nhất cầu sự giúp đỡ nhưng em ấy dội cho cậu một gáo nước lạnh cực kỳ phũ phàng quay người bỏ đi.

Cậu đành ngậm ngùi khệ nệ xách đồ đuổi theo em ấy.

"Vậy Ngải Giai ah~, không biết chị có thể...?!"

Viên Nhất Kỳ mắt long lanh hỏi.

"Không thể.!"

Tằng Ngải Giai lạnh lùng nói rồi xách đồ mình đi, trước sự ngỡ ngàng của cậu.

"A Xin cưa cưa ah~.!"

Kỳ Kỳ nhanh trí chuyển sang Trương Hân nổi tiếng ôn nhu hiền hòa nhất nhóm.

"Chị bận mang gương lên cho Dương rồi.!"

A Xin cười tươi nói, rồi nhanh chóng chạy lên phòng của nhóm Thi Vũ, bỏ cậu ngơ ngác đứng đó, khẽ thở dài ngước lên đã phát hiện Trần Kha và Hồng Tĩnh Văn bỏ lại cậu đi trước rồi.

------------

Tối đến,

*Cốc, cốc, cốc*

"Ai đấy?!"

Thẩm Mộng Dao chạy ra mở cửa hỏi, xuất hiện trước mặt nàng là Tả Tịnh Viện đang cười toe toét.

"Chào cậu, Dao Dao.!!! Mọi người ăn tối chưa?!"

"Tụi mình đang chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài.! Sao thế?!"

Dao Dao nghi hoặc trả lời.

"Hì hì, ta da, bọn này ship đồ ăn qua cho mọi người này.! Nhóm Trương Hân cũng đang qua đó.!"

Tả Tả nép sang một bên cười rõ tươi nói, Vương Dịch đứng phía sau cầm rất nhiều túi đồ ăn, cười nhẹ, nàng nghệch mặt ra, không hiểu chuyện gì.

"Có thể vào không?!"

Nhất Nhất lên tiếng hỏi, Dao Dao giật mình nép người sang một bên, cho em ấy và cậu vào trong.

Đặt túi đồ ăn trên bàn, em ấy nhìn xung quanh một lượt rồi gầt đầu chào các tiền bối sau đó mới ngồi xuống ghế.

"Woa~.!"

Trịnh Đan Ny nhìn lượng thức ăn trên bàn mà há hốc miệng kinh ngạc, nào là pizza, gà rán, mì xào, cơm chiên, trứng hấp,...

"Mọi người cứ tự nhiên đi, hôm nay tiểu Nhất đãi đó.!"

Tả Tịnh Viện chống hông cười tự hào nói.

"Nhưng mà cũng nhiều quá rồi.!"

Chu Di Hân nhìn mà kinh sợ nói

"Hai người uống nước đi.!"

Đường Lỵ Giai mang nước ra nói.

"Cảm ơn, tiền bối.!"

Em ấy cười đáp lễ gật đầu nói.

*Cốc, cốc, cốc*

"Họ đến rồi kìa.!"

Tả Tả reo lên, chạy ra mở cửa, nhóm Trương Hân từng người bước vào.

"Woa~, hôm nay chúng ta mở tiệc sao?!"

Viên Nhất Kỳ nhìn lượng thức ăn trên bàn hưng phấn hỏi.

"Em mang cả tiệm người ta đến sao, Tả Tả?!"

Trương Hân cười hỏi.

"Là tiểu Nhất mua đấy, không liên quan gì đến em đâu.!"

Cậu cầm một cái đùi lên ăn trả lời.

"Thật sao?! Cả đống này à?!"

Nãi Cái kinh ngạc ngồi xuống hỏi.

"Cứ tự nhiên đi.!"

Nhất Nhất đang xem điện thoại, ngước mắt lên nói.

"Em không ăn sao, Vương Dịch?!"

Hứa Dương Ngọc Trác thấy nãy giờ em ấy không động đũa dù mọi người đã bắt đầu ăn liền lên tiếng hỏi, em ấy ngước lên lắc đầu.

Lúc này Châu Thi Vũ bước ra, mặc một cái áo len tay dài mỏng hở vai cùng quần jean đen và đôi boot đen cao, Vương Dịch vừa nhìn liền khẽ trau mày rồi cũng nhanh chóng dãn ra.

{Ảnh minh hoạ}

Em ấy đứng dậy tiến về phía cô, nở nụ cười rạng rỡ, vén nhẹ tóc cô ra sau tai, rồi nắm lấy tay cô ra cửa, trước sự ngơ ngác của tất cả những người đang chứng kiến.

"Hai người đi đâu vậy?!"

Đản Đản nghiêng đầu hỏi.

"Em ấy đưa chị ra ngoài ăn tối.! Sao thế?!"

"Ra ngoài?! Ăn tối?! Vậy mấy cái này...?!"

Tằng Ngải Giai chỉ vào đống thức ăn trên bàn mà họ đang ăn hỏi.

"Để mua chuộc, dẫn người đi?!"

Trần Kha thở dài nói, bọn họ bị dính bẫy rồi, nghe xong bọn họ mới hiểu ra đống thức ăn trước mặt là để bọn họ không có lý do gì cản em ấy đưa chị em tốt của họ đi.

Cả đám đưa ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm em ấy.

"Chúc ngon miệng.!"

Vương Dịch nhếch miệng cười vẫy tay chào, rồi mang Châu Thi Vũ còn chưa hiểu kịp gì rời đi, bỏ lại những gương mặt đang đỏ lên vì bị lừa của những người ở lại.

------------

Bây giờ Châu Châu đang ngồi ở trong một quán ăn bình dân nhỏ, trang trí đơn giản mà ấm áp như một gia đình, nơi này tự phục vụ vì chỉ có một đôi vợ chồng lớn tuổi cùng nhau làm đồ ăn.

Nhất Nhất đang đứng đợi lấy phần ăn của cô và em ấy, khẽ liếc mắt nhìn, có một số người đang nhìn chằm chằm vào em ấy với ánh mắt săm soi và rực lửa, điều này khiến cô có chút khó chịu.

Em ấy mang hai bát mì udon ngồi xuống bên cạnh cô, lấy đũa và muỗng, đặt bên cạnh bát của cô, rồi đứng dậy, rót cho cô một ly trà nóng.

*Phù*

Vương Dịch gắp một miếng mì udon lên thổi thổi cho bớt nóng rồi để lên muỗng đưa tới trước mặt của Châu Thi Vũ, dưới ánh nhìn của mọi người trong quán.

"Ưm~, thật ngon a~.!"

Cô ngại ngùng mở miệng ăn một miếng sau đó mỉm cười vui vẻ gật đầu với em ấy nói.

"Có hợp khẩu vị không?!"

"Ừm~, ngon lắm em ăn thử đi~.!"

"Hảo~."

Nhất Nhất gắp thịt bỏ qua bát Châu Châu nói, rồi mới cuối đầu ăn một miếng, sau đó, gật đầu hài lòng, hương vị quả thật không tồi.

"Nè, tiểu Vương ah~?!"

Đột nhiên cô quay sang em ấy gọi.

"Hửm~?!"

Em ấy đang ăn, nghe cô gọi liền lên tiếng đáp lời.

"Lúc chúng ta... bị rơi khỏi vách núi, có người... đã làm tay em bị thương..."

"Ừm.!"

Nghe cô hỏi vậy, em ấy có chút khó hiểu nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh trả lời qua loa.

"Ngoài Phùng Tư Giai,... thì còn một người nữa,... đó là Nhậm Hào đúng không?!"

Câu hỏi của Châu Châu làm Nhất Nhất phải ngừng lại giây lát, sau đó liền nhanh chóng khôi phục trạng thái.

"Sao lại nhắc đến nó...?!"

Em ấy thấp giọng hỏi, hôm đó, cô chỉ biết bản thân bị Phùng Tư Giai đẩy xuống vách núi, còn người đâm vào tay em ấy và nói những lời man rợn kia thì không biết là ai.

"Đan Ny nói em ấy nhặt được một cái móc khóa, hỏi Dao Dao thì biết là của Nhậm Hào nên chị..."

"Ừm, anh ta đã ở đó.!"

Nhất Nhất ngẫm nghĩ gì đó, rồi thờ ơ lên tiếng nói.

"Sao em không nói?!"

"Chỉ là chuyện nhỏ, đừng nghĩ nữa.! Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon.!"

Em ấy gắp thêm một miếng thịt bỏ vào bát cô, ôn nhu trả lời, nghe vậy, cô cũng không nói nữa, hai người yên lặng ăn phần của mình.

Sau khi ăn xong, thanh toán, em ấy dẫn cô vào Trung tâm thương mại mua ít đồ, đến tầng năm, vào khu sách, mua một cuốn tập vẽ mới, bút chì và màu.

Vương Dịch rất cầu toàn về đồ mà em ấy sử dụng, nên đã xem khá lâu, nhưng bất cứ thứ gì Châu Thi Vũ đưa cho, em ấy cũng không chần chừ bỏ vào giỏ.

Đến quầy thanh toán, rồi nhanh chóng kéo cô rời đi, đi dạo trong Trung tâm thương mại, em ấy chú ý cô rất hay nhìn về phía mấy cái bánh kem được trưng bày trong cửa hàng.

"Chị ở đây, đợi tôi một lát.!"

Nhất Nhất quay sang xoa đầu Châu Châu dịu dàng nói, rồi đi đâu đó, cô không nói gì cười gật đầu đứng đợi em ấy.

"Âyzo?! Xem ai đây kìa?!!"

"Không phải là hoa khôi năm hai của trường đây sao?!"

"Châu Thi Vũ học tỷ đây mà?!"

Giọng của một đám con gái vang lên, trêu chọc Thi Vũ, nhưng mà cô không quan tâm muốn bỏ đi lại bị bọn họ chặn lại.

------------

Đêm hôm đó, tại KTX cùa nhóm Thi Vũ trong phòng của Đan Ny xuất hiện một cái bóng đen, người đó nhếch mép nở nụ cười man rợn, nhìn ngó xung quanh.

Ngay khi chuẩn bị hành động thì bất ngờ...

Bên cạnh đó, trong phòng của Châu Thi Vũ cũng xuất hiện một cái bóng đen đang nhìn chằm chằm cô ngủ say trên giường.

Nghe thấy tiếng động, người đó mới khẽ dời mắt khỏi cô, theo đường cửa sổ mà biến mất.

...

------------

Sáng sớm hôm sau, bọn họ đến trường bằng xe buýt như thường lệ, người bước xuống đầu tiên là Thẩm Mộng Dao.

Kế đó là Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân, tiếp theo là Tả Tịnh Viện, Viên Nhất Kỳ, rồi đến Đường Lỵ Giai, Chu Di Hân cùng Tằng Ngải Giai nắm nhau xuống xe.

Cuối cùng là Trần Kha, Trịnh Đan Ny và Châu Thi Vũ khoát tay Vương Dịch xuống xe, vừa đến cổng trường đã thấy Nhậm Hào cầm bó hoa và hộp quà đứng đợi sẵn.

Ngay khi trông thấy Dao Dao xuất hiện, anh ta lặp tức quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao, thời gian qua, anh đã rất khổ sở vì không có em bên cạnh.! ... Anh biết là do anh hồ đồ làm những việc khiến em buồn,... anh cũng biết là em rất giận anh.!"

"Nhưng mà... khoảng thời gian không có em, thế giới trong anh như sụp đổ,... nên anh xin em hãy tha thứ cho anh, đừng giận anh nữa có được không?!"

Nhóm Thi Vũ nhìn cảnh trước mắt mà há hốc miệng vì độ mặt dày của Nhậm Hào, anh ta thậm chí còn không thèm xin lỗi, chỉ nói vu vơ để gạt Dao Dao.

"Được rồi, anh đứng lên đi, đừng làm như vậy.!"

Thẩm Mộng Dao ái ngại nói, đưa tay đỡ Nhậm Hào dậy, đương nhiên anh ta vui mừng còn không kịp liền lặp tức đứng dậy.

"Vậy em đừng bỏ anh nữa, nha?!"

Dao Dao khó xử gật đầu đồng ý cầm lấy bó hoa không trả lời, anh ta mỉm cười ôm chầm lấy nàng, Viên Nhất Kỳ ở phía sau nhìn cảnh đó khẽ siết chặt quai balô.

Hành động của Nhậm Hào như chứng minh cho mọi người trong trường thấy rằng tình yêu của anh ta dành cho Dao Dao lớn đến thế nào.

Và chính cô là người hết lần này đến lần khác có ý muốn buông bỏ tình cảm của cả hai, còn anh ta thì đang cố níu kéo, chẳng khác nào đem 'nước bẩn' tạt lên người nàng.

Một người trong đám đông nổi giận lao ra chỗ Nhậm Hào và Thẩm Mộng Dao, Vương Dịch bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng bước lên kéo người đó lại, khẽ lắc đầu.

Người đó khó hiểu nhìn nhưng thấy ám hiệu của Nhất Nhất, người đó liền bình tĩnh lại, em ấy gật đầu hài lòng quay sang Châu Thi Vũ đứng phía sau.

Châu Châu nở nụ cười xinh đẹp, tiến đến nắm lấy tay em ấy, rồi ba người cùng nhau tiến vào trong trường, không thèm liếc nhìn anh ta làm trò thêm nữa.

Những người còn lại biết chuyện của Nhậm Hào nhìn anh ta bằng nửa con mắt, vô cùng khinh thường, Trịnh Đan Ny chướng mắt muốn xông ra thì bị Trần Kha và Hứa Dương Ngọc Trác cản lại.

"Em bình tĩnh lại, Đan Ny.!!!"

"Chị bỏ ra CK, hôm nay không ai cản tôi được đâu.!"

"Em đứng yên đó cho chị.!"

"Nhưng mà Dương tỷ, anh ta..."

"Chị biết, Vương Dịch là đứa trẻ của Dao Dao, cả em ấy cũng không nói gì, thì chúng ta không thể xen vào.!"

Miên Dương thấp giọng nói, Đản Đản nghe vậy cũng dừng lại nhưng vẫn còn rất hậm hực.

"Chúng ta đi thôi, chắc Vương Dịch đang có kế hoạch gì đó, tạm thời chúng ta đừng có hành động gì.!"

Trương Hân vỗ vai Đan Ny và Viên Nhất Kỳ nói rồi cùng mọi người kéo đi, Tằng Ngải Giai nắm chặt tay Chu Di Hân cùng nhau mua đồ ăn sáng ở căn tin.

Vương Dịch và Châu Thi Vũ cùng nhau dùng bữa thân thiết ở căn tin trường, theo như nguồn tin mới nhất có người đã đến tỏ tình Thi Vũ và bị em ấy dọa sợ bỏ chạy mất.

Trang trường chỉ trong một buổi sáng bị làm loạn cả lên đến mức nhà trường phải hạ lệnh đóng lại.

《Sự thật về mối tình tình một chiều của học trưởng si tình Nhậm Hào và Thẩm Mộng Dao》

《Phó kỷ luật của hội học sinh Chu Di Hân hẹn hò với đội phó đội bóng rổ Tằng Ngải Giai》

《Tằng Ngải Giai thành công trở thành người yêu của Chu Di Hân》

《Học sinh năm nhất lạnh lùng Vương Dịch sánh đôi cùng hoa khôi năm hai Châu Thi Vũ》

《Vương Dịch và Châu Thi Vũ nắm tay tình tứ vào trường》

《Mối quan hệ thân thiết bất ngờ của Châu Thi Vũ và Vương Dịch》

《Nhiều học sinh thất tình khi hai hoa khôi bị 'cướp' mất, hai quả dưa vàng bị 'trộm' đi》

------------

Sau những tiết học đầu diễn ra vô cùng suôn sẻ, trước lớp của Châu Thi Vũ, đã xuất hiện hai con người đứng đợi sẵn, Trịnh Đan Ny và Trần Kha cũng bị 'kéo' theo.

Thật ra chỉ có CK là bị Ngải Giai kéo theo thôi, còn Đan Ny vì không muốn theo Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác làm kỳ đà cản mũi nên mới phải cùng em ấy đứng đây đợi.

"Ngải Giai~, chị đợi lâu không?!"

"Không lâu, em đói chưa?!"

*Gật đầu*

Tằng Ngải Giai nắm lấy tay Chu Di Hân thân thiết cười cười nói nói.

"Tiểu Vương~.!"

Châu Thi Vũ vừa trông thấy em ấy liền cười xinh đẹp ôm lấy tay Vương Dịch nhẹ giọng gọi.

"Có mệt không?!"

*Lắc đầu*

Nhất Nhất cười vén tóc Châu Châu ra sau tai ôn nhu hỏi.

Bốn người chim chuột, thân mật cười đùa không để tâm đến nét mặt dần đen lại, nói không nên lời của những người có mặt và mấy học sinh đi ngang qua.

------------

Đến căn tin, Liga và Miên Dương đã ngồi đợi sẵn, thấy Vương Dịch cùng Châu Thi Vũ đan mười ngón tay bước vào, Chu Di Hân khoát tay Tằng Ngải Giai đi phía sau.

Cuối cùng là những khuôn mặt khó coi của những người đi phía sau vì bị thồn cẩu lương, hai người vẫy tay gọi họ lại, kéo ghế để Châu Châu và Chu Chu ngồi xuống.

Nhất Nhất, Ngải Giai lôi CK, Tả Tả cùng Kỳ Kỳ đến chỗ Nãi Cái và Trương Hân đang đứng xếp hàng ở quầy đồ ăn.

Lúc này, Nhậm Hào cầm khây thức đồ ăn bước đến chỗ của nhóm Thi Vũ, đặt trước mặt Thẩm Mộng Dao cười nói.

"Anh lấy cho em rồi này, Dao Dao.!"

"Cảm ơn anh.!"

"Không có gì, chào mấy em.!"

*Im lặng*

"Mọi người sao vậy?!"

Dao Dao ngước mặt lên thấy không khí có chút kỳ lạ liền nhỏ giọng hỏi, bọn họ liếc mắt nhìn nhau hiểu ý.

" *Đồng thanh*... Có gì đâu...!"

"Chào tiền bối.!"

Vương Dịch quay về để khây đồ ăn trước mặt Châu Thi Vũ, đặt tay lên vai Nhậm Hào bóp mạnh, cười nói, trông thì có vẻ thân thiện.

Nhưng mà chỉ có anh ta biết, em ấy dùng lực mạnh thế nào, nụ cười anh ta trở nên khó coi và có chút sợ hãi lặp tức viện lý do rời khỏi.

Nhất Nhất ngồi xuống bên cạnh Châu Châu, vuốt tóc cô, nở nụ cười tươi như hoa, mọi người thấy vậy cũng cười thích thú vì đã đuổi được kẻ chướng mắt đi, riêng Dao Dao thì không hiểu gì hết.

------------

Một lúc lâu sau, tiết học đã bắt đầu khá lâu nhưng ghế phía trước Vương Dịch vẫn còn trống, em ấy khẽ trau mày lo lắng gửi tin nhắn cho Tả Tịnh Viện.

[NỘI DUNG TIN NHẮN]


Trịnh Đan Ny chưa về lớp.!

Chắc em ấy đi vệ sinh thôi.!


Từ lúc căn tin đến giờ.!!!

...

Không lẽ anh ta đã hành động.


Tìm.!

Tả Tả thông báo cho những ngưòi còn lại bọn họ nghe xong liền tức tốc xin rời khỏi lớp học, tập trung tại sân trường rồi chia nhau tìm Đan Ny.

*{ Đám người đó là ai?! Sao lại quen biết Châu Thi Vũ, họ có ý đồ gì?! Hai bóng đen trong phòng cô và Trịnh Đan Ny là ai?! Người mà Vương Dịch cản lại là ai?! Đan Ny bị bắt cóc, cô nàng liệu có an toàn?! Vương Dịch có kế hoạch gì đây?! }*

£_______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 ________£

- Chúc mọi người sức khoẻ thật tốt !!! -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top