Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 87 - Không đề (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ________€

######

Flashback

"Chủ tử, theo lời ngài, tôi đã cho người điều tra về cô gái đó rồi ạ.!"

"Thế nào?!"

"Cô gái đó tên là Yến Ly từ dưới quê lên, gia đình cơ cực, ở nhà có một người ba đang mang bệnh nặng và người mama khá lớn tuổi."

"Bệnh?!"

"Dạ vâng, là bệnh ung thư máu ạ.!"

*Trầm ngâm suy nghĩ*

"Hiện đã có tủy phù hợp nhưng tiền phẫu thuật là 5 trăm ngàn NDT, họ không có đủ khả năng chi trả."

"Chỉ có cô ta?!"

"Theo điều tra thì vẫn còn một ngưòi chị nữa ạ.! Nhưng hình như cũng đã bị bắt.! Vì tìm chị nên cũng bị bọn chúng nhắm đến."

" *Thở dài*... quan sát cô ta.!"

"Dạ vâng, thưa chủ tử.!"

*Rời khỏi phòng*

------------

Hai ngày sau, trong phòng Vương Dịch,

Em ấy đang chỉnh trang phục, nhìn bản thân trong gương, phía sau là quản gia Trần đang cười hiền nhìn cô chủ nhỏ của mình.

"Chuyện đó sao rồi?!"

"Dạ thưa chủ tử, sáng hôm nay tiểu Ly đã lén lút ra ngoài chuyển tiền về nhà, sau đó, gọi điện nói chuyện với gia đình."

"Còn gì nữa không?!"

"Ngoài ra, cô ấy còn đi gặp một chàng trai nào đó, trông không đàng hoàng lắm, đưa một số tiền."

"Đã điều tra hắn chưa?!"

"Tôi đã cho người bắt tên đó lại để tra hỏi, cuối cùng cũng đã khai là nhận tiền để tìm chị gái của Tiểu Ly, nhưng vì quá tham tiền nên tên đó đã lừa cô ấy."

"Hắn thu được gì?!"

"Tên đó nói có đoạn băng đã quay lại cảnh chị gái của tiểu Ly sau khi xuống trạm xe buýt đã bị một đám người lạ mặc đồ đen bắt đi.!"

"Có tra ra được gì không?!"

"Dạ có thưa chủ tử, dựa vào bảng số xe, tôi đã cho người tìm hiểu, được biết chiếc xe đó thuộc quyền sở hữu của Bạch thị.!"

"Bạch thị?!... *nhếch miệng cười*... bắt tên kia ói tiền ra, không thì lấy tay để đổi."

"Dạ rõ, tôi sẽ cho người làm ngay.!"

"Tốt lắm.! Cứ tiếp tục.!"

"Dạ được, thưa chủ tử.!"

*Gật đầu hài lòng*

------------

Ngay ngày hôm sau trong phòng làm việc của Vương Dịch ở công ty.

*Reng, reng, reng*

*Khẽ liếc mắt nhìn*+*Bắt máy*

"Chủ tử?! Tôi vừa nhận được một nguồn tin quan trọng.!"

" *Trau mày*... Chuyện gì?!..."

"Sở cảnh sát của thành phố N vừa gọi nói tên buôn bán người trái phép mà ngài giao cho họ đã bị ám sát chết rồi ạ.! Họ muốn nhờ đến sự giúp sức của ngài, thưa chủ tử?!"

" *Im lặng*... Tôi biết rồi, cảm ơn bác.! À, còn cô ta?!"

"Không có gì bất thường ạ.!"

"Làm phiền bác rồi.!"

"Đây là bổn phận của tôi, ngài đừng nói vậy,... tôi xin phép quay lại làm việc của mình.!"

"Ừm.!"

*Rụp*

*Tút, tút, tút*

Vương Dịch xoay điện thoại trên tay, trầm ngâm suy nghĩ gì đó hồi lâu, nhìn vào một chỗ vô định, nhếch miệng cười khẽ nói.

"Bạch thị?! Trò vui lại bắt đầu rồi.!"

Nhấc điện thoại lên, em ấy phát tin cho Tôn Nhuế, nhờ chị ấy giúp mình điều tra và hẹn một cuộc gặp mặt với kẻ đang đứng sau làm loạn.

Sau khi sắp xếp xong, em ấy lại tiếp tục vùi đầu vào mấy tập tài liệu, báo cáo và giấy tờ của công ty.

------ CUT ------

Trong tòa lâu đài của tên Bạch thiếu.

*BÙM*

Sau câu nói của Vương Dịch, một tiếng nổ lớn vang lên, làm tên Bạch thiếu ngạc nhiên ngước mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nguồn gốc phát ra tiếng nổ đó.

*BÙM*

Lại thêm một tiếng nổ nữa, hai người kia bắt đầu hoang mang liệu tòa lâu đài này có sập hay không?! Cả tên Bạch thiếu cũng lo lắng không kém.

Lý Giai Ân xuất hiện dựa người vào cửa nhếch miệng nhìn Nhất Nhất thông báo.

"Bọn này làm xong rồi.! Tất cả người bị bắt đều đã được cứu ra, giao cho cảnh sát.!"

"Cái gì cơ?! Cảnh sát?! Các người... tại sao?!"

Vương Dịch nhìn vẻ mặt của tên thiếu gia Bạch trắng bệch, run rẩy, mà nhếch miệng hài lòng, thấp giọng nói.

"Tôi sẽ trả tiền bằng việc tống cậu vào tù, Bạch thiếu gia, cậu sẽ hài lòng chứ?!"

"Chết tiệt, con khốn.!!! Mày dám cấu kết với đám cảnh sát đó để lừa tao.!"

Hắn ta kích động muốn xông về phía em ấy, nhưng bị quản gia Trần chĩa thẳng súng vào đầu làm hắn phải ngừng lại.

"Bạch thiếu gia, tôi thì có mắt, nhưng súng của cậu trên tay tôi thì không chắc đâu.!"

Quản gia Trần đè sát khẩu súng vào đầu tên Bạch thiếu làm hắn chỉ biết tức giận cuộn chặt tay bất lực.

"Cậu chủ.!!!"

Một tên đàn em trên tay là một con dao từ phía cửa sổ xông vào hét lớn, lao thẳng về phía em ấy.

"Cẩn thận.!!!"

"Coi chừng ở phía sau.!!!"

"Chủ tử.!"

*Pằng*

Ngay lặp tức tên đàn em ngã xuống, trên trán xuất hiện một lỗ đạn giữa trán, Lý Giai Ân xoay súng trên tay, nhếch miệng cười, bỏ vào túi đựng súng bên hông, lạnh giọng nói.

"Muốn động vào em ấy, ngủ thì ngủ đừng có mơ.!"

"Chết tiệt tránh ra, con khốn kia tất cả tại mày, nếu không chuyện của tao đã không bị phát hiẹn, mày phải chết cùng với con chị của mày."

Tên Bạch thiếu nhân lúc hoảng loạn, mất tập trung mà đẩy quản gia Trần ra, nhặt con dao lên xông tới chỗ của tiểu Ly và cô gái kia.

Nhất Nhất trau mày, muốn bước tới thì bị một đàn em còn chưa chết của hắn ôm chặt lấy ghì lại.

"Ta sẽ... không bao giờ để... ngươi cản trở cho... cậu chủ đâu.!"

"Thế à?!... *cười khinh*... Vậy... để ta tiễn ngươi một đoạn.!"

*Rắc*

Vương Dịch khuôn mặt không cảm xúc đưa tay bẻ mạnh cổ tên đó, làm hắn ta chết ngay tại chỗ, cô gái đó là chính là chị của Tiểu Ly, cô ta lao về phía em mình hét lên.

"Tiểu Ly cẩn thận.!"

"Chết đi, hai con khốn.!"

*Pặc*

Nhất Nhất đứng chắn trước mặt hai người đó, cầm chặt lưỡi dao, quản gia Trần, Lý Giai Ân và Tôn Trân Ny kinh ngạc lặp tức lao đến theo, AB và J đạp vào mặt tên Bạch thiếu, làm hắn choáng váng ngã xuống.

*Xoảng*

Con dao rơi xuống tạo nên một tiếng động khá lớn, em ấy khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn nằm trên đất, chùi máu ở khóe miệng, tay em ấy đang bắt đầu chảy rất nhiều máu.

"Chủ tử, tay ngài...!"

"Chết tiệt, cái tên công tử bột đáng ghét này.!!!"

"Ngươi dám làm em ấy bị thương, HỬM?!"

Ba ánh mắt đỏ rực như máu, đằng đằng sát khí, nhìn thẳng vào hắn ta, làm hắn sợ hãi, run rẩy cố lùi về sau.

*Bật cười*

Vương Dịch đẩy nhẹ hai người kia ra từng bước đi đến chỗ của tên Bạch thiếu, xách cổ áo hắn lên, nhếch miệng cười lạnh, ném hắn vào kệ sách.

Rút một dao phía sau lưng quần xoay nó trên tay, bình thản nói.

"Vì loại người như mày mà lòng tốt của con người ngày càng bị nghi ngờ.!"

"Hừ,... đừng làm như bản thân cao cả lắm,... mày thử sống... mà không có tiền... và quyền lực xem?!... Mày không làm... thì cũng sẽ có người khác làm... khi đó mày sẽ bị đạp xuống.!"

"Bây giờ không phải mày vẫn vậy sao?!"

Em ấy đạp vào người hắn, cuối người xuống, nhếch miệng hỏi, làm hắn tức điên.

Nhất Nhất kéo tay tên Bạch thiếu ra đặt lên bàn, không chút chần chừ ghim mạnh con dao xuống, làm hắn ta đau đớn hét lên, khuôn mặt em ấy vẫn điềm nhiên, mà rút con dao ra.

Sau đó tiếp tục ghim mạnh xuống bắp đùi hắn, gạch một đường dài, cắt đứt gân chân của hắn ta, làm hắn rên la thảm thiết.

Vương Dịch nở nụ cười man rợn, đưa con dao dọc theo mặt của hắn ta, thấp giọng hỏi.

"Tiếp theo sẽ là đâu đây?!"

*Tiếng chân chạy đến*

"Cảnh sát đây.! Tất cả đưa tay lên.!"

Lúc này, Nhất Nhất mới dừng tra tấn tên Bạch thiếu, cầm dao đứng dậy, còn hắn vừa gặp cảnh liền như vớ được vàng lặp tức cố bò lại, em ấy chỉ liếc nhìn, không nói gì, chùi dao lên tay áo.

"Cảnh... cảnh sát... làm... làm ơn, cứu... cứu tôi với.!!!"

Mấy người cảnh sát vừa nhìn thấy hắn như vậy, liền bất động nhìn nhau không biết phải làm gì, thì bất chợt một giọng nói lạnh như Bắc cực đầy hàn khí vang lên.

"Tôi đưa người đi được chứ, C.Ụ.C T.R.Ư.Ở.N.G?!"

" *Ực*... Vương... Vương chủ tử, cảm... cảm ơn ngài đã... đã giúp chúng... chúng tôi.! Ngài cứ đi thông thả ạ.!"

Vương Dịch nhìn nét mặt tái xanh của Bạch thiếu cười khẩy, ung dung bước khỏi tòa lâu đài, kéo theo người của mình rời đi, mặc cho vết thương ở tay vẫn còn rươm rướm máu.

------------

Thay vì đưa tiểu Ly và chị của cổ về biệt thự, em ấy lại dẫn họ đến quán bar 'Nightmare', Hách Tịnh Di, Mao Mao, Đại Tiểu Kiều, Long Viện, Hâm Lộ và những thành viên của băng 'Redshadow' đều có mặt đủ.

"Halo, chào mọi người, Tiểu Tình về rồi đây.!"

"Hôm nay đánh đấm thật mệt.!"

"Cậu là sướng nhất rồi còn gì, Trân Ny, được đánh đấm, mình mới thảm, chả giúp được gì.!"

"Hách tiểu thư, không biết hộp cứu thương được đặt ở đâu vậy?!"

Quản gia Trần cuối đầu cung kính hỏi.

"Đằng kia.! Sao thế ạ?!"

Dù có hơi thắc mắc Tịnh Tịnh vẫn đưa tay chỉ về phía góc phòng của quầy pha chế.

"Đóng cửa quán đi.!"

Nhất Nhất ngồi xuống, xoa thái dương mệt mỏi nói.

"Được, mà hai cô gái này là ai vậy?! Em mang họ về từ đâu thế?!"

Không thấy em ấy trả lời, mọi người liền quay sang nhìn, thì bật cười vì em ấy đã nhắm mắt nghỉ ngơi từ bao giờ, có vẻ rất mệt mỏi.

Quản gia Trần mang hộp cứu thương đến, ngồi xuống, cầm tay em ấy lên, kéo áo ra một mảng đường gạch dài cùng vết máu khô làm mọi người kinh ngạc, sau đó, liếc nhìn ba người đi cùng.

Giai Ân và Trân Ny nuốt nước bọt rụt rè, sợ hãi, không dám lên tiếng, còn tiểu Tình nghệch mặt nhìn mọi người, vì lúc đó ẻm đang canh bên ngoài nên không hề biết.

Sau khi băng bó vết thương cho Vương Dịch xong thì em ấy cũng mở mắt ra.

"Mở tiệc, vui chơi thoải thích đi.!"

"YEAH.!!!"

Mọi người nghe xong vui vẻ nhảy cẩng lên, nhạc nổi lên, đèn nháy lấp lánh bào trùm cả quán, bọn họ vui vẻ khui rượu uống, nhảy nhót.

Hách Tịnh Di cũng mang đến cho em ấy một ly rượu vang, rồi nhướng mày hất mặt về phía hai cô gái nãy giờ chỉ im lặng đứng một bên cầm chặt tay nhau, không lên tiếng.

"Tên gì?!"

Nhất Nhất lắc ly rượu trên tay, nhìn chị gái của Tiểu Ly, thấp giọng hỏi.

"Nông Yến Bình.!"

Cô gái đó vẫn còn đề phòng liền lạnh giọng trả lời em ấy, mọi người nghe xong thì trau mày không hài lòng.

*Rầm*

Long Diệc Thụy đâm một con dao xuống bàn, liếc nhìn cô gái đó rồi dựa vào lòng của Dương Viện Viện chờ hai người họ nói tiếp.

"Chủ... chủ tử... thành thật xin lỗi, chị ấy... chị ấy trước giờ là vậy, không có ý gì đâu, xin ngài đừng tức giận.!"

"Không sao.!"

Em ấy nhếch miệng cười nói, rồi uống một ngụm rượu.

"Cô là ai?! Muốn gì ở chúng tôi?!"

Nông Yến Bình ánh mắt đầy cảnh giác nhìn em ấy và những người xung quanh hỏi, ai ánh mắt cũng đầy hàn khí, vô cùng lạnh lẽo.

"Xếp chỗ nghỉ cho họ.!"

Vương Dịch không trả lời, chỉ đứng dậy muốn rời đi, nhưng cô gái đó cả gan nắm cánh tay em ấy kéo lại.

"Rốt cuộc cô muốn gì?! Tại sao lại giúp chúng tôi?! Cô là ai hả?!"

"Làm việc cho tôi.!"

"Cái gì?! Đừng có mơ, bọn nhà giàu các người đều là những con rắn độc tàn nhẫn, chỉ biết ức hiếp những người nghèo khổ như chúng tôi.!"

"Kìa chị...!"

"Chúng tôi sẽ không bao giờ trở thành vật mua bán hay mua vui cho bọn người giàu như các người nữa đâu.!"

Tất cả lặng như tờ khi nghe Nông Yến Bình lớn tiếng nói với Nhất Nhất như trút tất cả sự uất ức và sự tức giận mà cô ta phải chịu.

"Tôi không giống họ.!"

Em ấy thấp giọng đáp.

"Chị, chủ tử là người đã cứu em đó ạ.! Còn cho em tiền để baba được làm phẫu thuật nữa.!"

"Tiền?! Sao em lại dám nhận tiền của người lạ chứ?!"

Nông Yến Bình kích động nắm chặt hai bả vai của Tiểu Ly, nổi giận nói, làm cổ chỉ biết rưng rưng lắp bắp trả lời.

"Em... em... nhưng... nhưng mà baba... hức... baba cần... hức, hức...!"

"Cô ta đã bắt em làm gì ngồi hả?!"

"Người làm trong nhà của chủ tử thôi... ạ.!"

"Còn làm gì nữa không?!"

*Lắc đầu*

*Thở phào nhẹ nhõm*

"Ở đây vẫn còn chỗ, cứ đến làm.!"

Em ấy nãy giờ đứng một bên xem tình chị em thân thiết dù không phải ruột thịt, cuối cùng nhẹ giọng nói.

"Tôi sẽ không bán thân.! Tại sao phải đến đây làm?!"

Nghe cô ta nói xong thì bọn họ đơ người nhìn nhau rồi cùng nhau bật cười, hai chị em nghệch mặt ra không hiểu gì nhìn em ấy nhướng mày, sau đó lạnh lùng quay người đi không nói gì.

"Ở đây chỉ có phục vụ rượu mà thôi.! Cô nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?! Cứ quán bar là sẽ có loại phục vụ đó sao?!"

Lâm Thư Tình cười hết sức vui vẻ hỏi.

"Nếu không có sự đồng ý từ cô thì không ai có quyền ép cô cả.! Chỗ này không phải chiều khách 100% đâu.!"

"Chiều khách chỉ có 25%, bọn này kinh doanh kiếm tiền thôi, còn loại phục vụ đó nếu bắt ép nhân viên trong quán thì sẽ bị dần cho một trận rồi bị đuổi cổ ra khỏi quán.!"

"Đây là bảng hợp đồng, phòng nghỉ thì ở trên kia, suy nghĩ đi rồi nói cho tôi biết.!"

Hách Tịnh Di đẩy một tờ giấy về phía hai chị em nói.

"Nếu không muốn, vậy thì 1 triệu NDT, hai đứa phải nhanh chóng trả lại.! Nhưng ta nói cho hai đứa biết đã có cơ hội, thì hai đứa nên biết nắm bắt.!"

Nói xong quản gia Lâm cũng nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi, hai chị em cũng vội cầm lấy bảng hộp đồng rồi lên theo, còn mọi người tiếp tục quẩy bữa tiệc.

------------

Vương Dịch sau khi rời khỏi quán bar, nhìn đồng hồ thấy cũng khá trễ, một lát còn phải về công ty, vì vậy đã chạy xe đến trung tâm chăm sóc trẻ em và người cao tuổi để gặp Diu Diu, ngày mai nữa là sinh nhật con bé.

Vừa đến nơi thì Diu Diu đã ngủ mất rồi, em ấy ngồi xuống giường xoa đầu con bé, ánh mắt đầy yêu thương.

Nhìn lên đầu giường, em ấy thấy một đống thuốc và ly nước nóng trên bàn khẽ trau mày.

Hỏi thì mới biết hôm trước, Diu Diu đột nhiên bị sốt, cảm lạnh, phải nhập viện, nhưng lại không thể liên lạc với Nhất Nhất, vì vậy, họ đành gọi cho Tả Tịnh Viện.

Nhưng Tả Tả lúc đó cũng có việc nên nhờ Châu Thi Vũ đi thay, lúc nhận được tin, cô đã rất lo lắng, lặp tức chạy đến bệnh viện ở bên cạnh con bé cả đêm hôm đó.

Thi Vũ đã phải chạy ngược chạy xuôi hai hôm nay, chăm sóc cho Diu Diu, nghe xong đôi mắt em ấy trầm xuống, khẽ vuốt tóc đứa trẻ ngủ say trên giường.

"Ưm~,... baba,... baba...!"

Trong lúc nói mớ, con bé nắm chặt ngón tay của Vương Dịch thút thít gọi.

(Ảnh minh hoạ)

"Ngoan~, Diu Diu ngoan, ngủ đi a~.!"

Em ấy khẽ nằm xuống, chống tay nhìn con bé, nhẹ giọng dỗ dành, Diu Diu ngoan ngoãn nằm im tiếp tục ngủ, em ấy cầm điện thoại lên, ấn gì đó rồi mỉm cười nhẹ, bỏ xuống, xoa xoa đầu con bé.

------------

Còn ở chỗ KTX, phòng của Châu Thi Vũ, cô đã có một giấc mơ vô cùng kinh khủng.

Trong mơ, Thi Vũ nhìn thấy Vương Dịch đang đứng ở mép đồi, bên dưới là một vùng biển sâu, có những mỏm đá nhô lên vô cùng sắt nhọn.

Cô càng bước đến gần, càng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của em ấy rõ nét hơn bao giờ hết, càng bước đến gần, cô càng nhìn thấy những vết thương đang chảy máu trên cơ thể của em ấy.

Cuối cùng khi Châu Thi Vũ sắp đến trước mặt Vương Dịch thì bất ngờ em ấy dang tay ngã người về sau, gieo mình xuống dưới.

Thi Vũ cố chạy lại cứu em ấy nhưng không thể, cô càng cố chạy đến thì ngọn đồi càng cao hơn, sau đó khung cảnh vỡ vụn, cô rơi xuống một cái hố lớn rồi ngất đi.

Đến lúc tỉnh dậy, Châu Châu phát hiện mình đang ở trong một không gian trắng xóa.

Cô không biết phải làm gì, thì đột nhiên có một tia sáng phía cuối đường, cô chần chừ đứng đó, không biết phải làm gì thì nhìn thấy một hình dáng rất quen thuộc đang ngồi bó gối trong một góc.

Bước đến gần Thi Vũ muốn chạm vào thì lại không chạm được, khi người đó bất ngờ ngã xuống cô cuối xuống nhìn, thì kinh ngạc đến mức ngã ra sau.

Vương Dịch khuôn mặt trắng bệnh, môi khô khốc nức nẻ, tay chân trở nên thối rữa, từ từ biến mất trước mặt cô.

"Không... không, Vương... Vương Dịch... Vương Dịch... đừng bỏ chị... không... TIỂU VƯƠNG.!!!"

Châu Thi Vũ gào khóc rồi thét lớn, tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm cả trán và lưng áo, cô sợ hãi run rẩy ngồi bó gối, ôm lấy cơ thể mình, rơi nước mắt, rồi một tin nhắn được gửi đến điện thoại cô.

《Tôi nhớ chị, Châu tỷ.!!!》

Lúc này Thi Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn chằm chằm tin nhắn, âm thầm nghĩ.

"Vậy sao em còn không mau quay về?! Chị cũng rất nhớ em, Tiểu Vương~.!"

Cô ôm chiếc điện thoại vào lòng, nằm lại xuống giường, từ từ ngủ thiếp đi.

------------

Nằm chợp mắt với Diu Diu một lát, thì Nhất Nhất nhẹ nhàng rút tay ra, ngồi dậy, dặn dò những người ở đó vài điều, rồi nhanh chóng chạy đến công ty để giải quyết một số tài liệu.

Sáng hôm sau, khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Vương Dịch lại vội chạy về nhà, tắm rửa thay băng, rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó, tỉnh dậy tắm rửa thay đồ rồi đến KTX của Châu Thi Vũ đợi cô đi học về.

Thi Vũ ở trường cực kỳ mất tập trung, cô cứ suy nghĩ mãi về giấc mơ đêm qua, mọi người thấy vậy cũng có chút lo lắng cho cô.

"Châu Châu... Châu Châu... CHÂU CHÂU?!"

"Hả?! Có chuyện gì vậy, Dao Dao?!"

"Sáng giờ cậu cứ như người mất hồn vậy?!"

"Có chuyện gì sao, Châu Châu?!"

Chu Di Hân cũng lo lắng quay sang hỏi.

"Em thấy không khỏe ở đâu hả?!"

Tằng Ngải Giai cũng quay sang quan tâm.

"Em không sao... *cười hiền*...!"

"Chị không lừa được bọn em đâu, Thi Vũ tỷ.!"

Trịnh Đan Ny chạy tới trước mặt cô, khoanh tay nói.

"Trước giờ em chưa từng dậy trễ hết, Châu Châu, vậy mà sáng nay..."

Hứa Dương Ngọc Trác vạch trần lời nói dối của cô.

"Em không chỉ dậy trễ mà mắt còn hơi đỏ nữa.! Tối qua xảy ra chuyện gì sao?!"

Đường Lỵ Giai trau mày hỏi.

"Em không sao thật mà... *cười cười* ...!"

"Không phải là liên quan đến em ấy đó chứ, Thi Vũ tỷ?!"

Viên Nhất Kỳ tò mò hỏi.

"Không phải,... Làm gì có chứ?!... Đâu có liên quan gì đến tiểu Vương đâu... Ừm... xin lỗi.!"

Châu Châu vừa nghe nhắc đến Nhất Nhất liền giật mình phản ứng rất dữ dội, khi thấy mình phản ứng hơi mạnh cô cuối đầu ngại ngùng.

"Châu Châu, Kỳ Kỳ không có nói tên Vương Dịch.!"

Trương Hân và mọi người nhìn phản ứng của cô liền phần nào đoán được nguyên do của mọi chuyện.

"Lo cho em ấy?!"

Trần Kha buộc miệng hỏi, nhưng cô một chút cũng không phản hồi.

"Không chỉ có mình Thi Vũ đâu.!"

Hồng Tĩnh Văn nhìn sang người đi phía sau đang cấm đầu vào điện thoại, mặt mày nhăn nhó, khó chịu, bực dọc.

"Aisssss, điên mất, tại sao tiểu Nhất lại làm vậy với mình chứ?!"

Tả Tịnh Viện vò đầu bức tai nói, bọn họ nhìn mà cạn lời bất lực.

------------

Châu Thi Vũ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của mọi người tăng nhanh tốc độ quay về KTX, vừa đến trước cổng đã thấy người mà cô chờ mong đứng dựa tường đang hờ hững đợi.

Vương Dịch như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, liền quay về hướng Thi Vũ nhìn, cô đứng đơ người giây lát, hốc mắt đỏ hoe, rồi lao thẳng về phía em ấy.

Nhất Nhất mỉm cười dang rộng tay đón lấy Châu Châu, ôm chặt lấy eo cô.

Thi Vũ vòng tay ôm chặt lấy cổ của em ấy, bắt đầu òa khóc như một đứa trẻ, trút hết mọi áp lực, mọi lo lắng, làm ướt một mảng áo của em ấy.

"Sao bây giờ em mới về hả~... hức, hức...?!"

"Xin lỗi, vất vả cho chị rồi, Châu tỷ.!"

"Ừm~,... hức... hức, hức,..."

"Đừng khóc, tôi không đi nữa.! Chị đừng khóc.!"

"Ừm~, hức hức... hức... hức hức..."

Vương Dịch im lặng ôm lấy Châu Thi Vũ để cô khóc cho đủ, em ấy xoa đầu, vuốt ve lưng cô an ủi.

"Châu Thi Vũ~?!"

"Hửm~?!"

"Tôi rất nhớ chị.!"

"Ừm~.!"

"Chị... có nhớ tôi không?!"

*Im lặng*

*Kiên nhẫn đợi*

*Đỏ mặt gật đầu*

*Cười hạnh phúc*+*Siết chặt cái ôm*

Một lúc sau, hai người mới chịu buông nhau ra, Nhất Nhất mỉm cười, đặt lên trán Châu Châu một nụ hôn nhẹ.

*E hèm*

"Chào các tiền bối, Dao tỷ, Tả Tả.!"

Bọn họ chào hỏi nhau vài câu thì bất ngờ em ấy mời mọi người vào buổi chiều đến trung tâm để mừng sinh nhật của Diu Diu, vì rất thích nơi đó, nên bọn họ ngay lặp tức đồng ý.

"Tiền bối, anh cũng phải đến đấy.!"

"Hả?!... Anh... cũng được mời sao?!"

"Đương nhiên, mong tiền bối nể mặt."

Vương Dịch liếc nhìn Nhậm Hào phía sau Thẩm Mộng Dao, cười cười nói, làm bọn họ kinh ngạc, cả Thi Vũ bên cạnh em ấy cũng không khỏi bất ngờ.

...

------------

Bữa tiệc bắt đầu, Vương Dịch đứng bên cạnh Diu Diu chuẩn bị đốt nến, mọi người vây xung quanh chuẩn bị hát bài hát chúc mừng.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ...!"

Diu Diu hướng tay về phía Châu Thi Vũ đang đứng bên ngoài gọi, em ấy nhìn theo, liền cuối người xuống, ngắt nhẹ mũi của con bé hỏi.

"Em muốn tỷ tỷ lại thổi bánh kem cùng phải không, tiểu nghịch ngợm?!"

"Ân~.!"

Tiểu BuDiu gật nhẹ cái đầu nhỏ của mình vô cùng đáng yêu, em ấy xoa đầu con bé, rồi tiến về phía Thi Vũ, đưa cánh tay về phía cô, ý muốn cô khoát tay mình, nhưng cô và mọi người lại khó hiểu nhìn em ấy.

"Con bé muốn chị cùng thổi bánh kem.!"

Nhất Nhất thấp giọng nói, Châu Châu bật cười khoát lấy tay em ấy tiến về phía BuDiu.

"Hài lòng rồi chứ, tiểu nghịch ngợm?!"

*Nhoẻn miệng cười đáng yêu*

"Thật là, Diu Diu giờ không cần tiểu tỷ tỷ này nữa rồi, chỉ cần tỷ tỷ thôi đúng không?!"

*Tròn mắt ngơ ngác nhìn*

" *Đánh nhẹ lên vai Vương Dịch*... Em đó ăn nói bậy bạ gì đấy, tại em không đến thăm Diu Diu, nên con bé giận đó...! *Quay sang BuDiu ôn nhu*... Nào, chúng ta cùng thổi nến nha, Diu Diu.! Em mau đốt nến đi, tiểu Vương~.!"

"Hảo~.!"

"Em ấy sau này sẽ bị vợ quản nghiêm đấy."

"Điều đó là đương nhiên.!"

"Hai đứa trông thật đẹp đôi.!"

"Cũng giống cặp đôi mới cưới lắm đó chứ?!"

"Haha.!"

...

------------

Đến giữa bữa tiệc,

Nhậm Hào đột nhiên bỏ về giữa chừng, còn Nhất Nhất thì vui vẻ đứng dậy thông báo với tất cả mọi người.

"Em sẽ nhận BuDiu làm con nuôi, từ nay con bé sẽ đến sống cùng em.!"

"Hảo.!"

"Được.!"

"Diu Diu thật sướng nha.!"

"Diu Diu từ nay chúng ta là gia đình, con có vui không?!"

"Ân~.!"

BuDiu nhảy lên người Vương Dịch, ôm lấy cổ em ấy, nở nụ cười vô cùng hạnh phúc gật đầu.

"Diu Diu con có muốn tỷ tỷ làm mama của con không?!"

...

------------

Đến cuối bữa tiệc,

Nhất Nhất bế BuDiu về phòng ngủ, còn những người khác thấy mấy đứa nhỏ đã đi ngủ hết thì nhìn nhau nở nụ cười đầy ranh ma.

Lôi mấy chai rượu từ dưới bàn lên, bắt đầu khui uống.

Tả Tịnh Viện và Viên Nhất Kỳ là hai ngưòi nhiệt tình nhất, Châu Châu ở bên cạnh cười bất lực, nhìn đám người trước mặt bắt đầu quậy phá, nghịch ngợm, nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó, cô liền hỏi.

"Hình như tiểu Vương rất ghét rượu?!"

Vừa nghe xong mọi người lặp tức cứng đờ người, bất động, ngớ người nhìn nhau, nếu để em ấy biết chắc bọn họ sẽ không sống nổi mất.

"Hì hì em có cách rồi, mọi người cứ yên tâm đi, nào, chúng ta nâng ly đi.!"

"Dzô.!!!"

"Chuyện gì mà vui vậy?!"

Giọng của Nhất Nhất từ xa truyền đến, làm mọi người chết lặng, Tả Tả nhanh chóng đẩy hết rượu về phía người trước mặt coi như bản thân vô tội không biết gì.

...

------------

Vương Dịch bế Châu Thi Vũ đã ngà ngà say lên phòng mình, đặt cô lên giường, gỡ giày cô ra, rồi vào trong phòng tắm mang ra một thau nước nóng.

*Cốc, cốc, cốc*

"Vào đi.!"

"Chủ tử, đây là trà gừng mật ong giải rượu mà ngài yêu cầu ạ.!"

"Để đó đi.! Chăm sóc những người khác giúp tôi.!"

"Dạ, tôi biết rồi, thưa chủ tử.!!!"

Nói xong quản gia Lâm đẩy cửa ra ngoài, em ấy dùng khăn ấm, nhẹ nhàng lau người cho Châu Thi Vũ.

Sau đó, đỡ cô dậy, dựa vào lòng mình, đút cô uống nhưng cô chống cự, không chịu uống.

"Châu tỷ, uống đi, không sáng sẽ đau đầu.!"

"Ưm~~... không uống... tránh ra... hmmm~.!"

Cứ tiếp tục như vậy chỉ mất thời gian, còn có khi đổ hết cả ly nước giải rượu, em ấy đành hóp một miếng rồi áp lên môi cô, truyền nước từ miệng mình sang cho cô.

Nào ngờ Thi Vũ không còn phản kháng nữa, mà đưa tay lên cổ Vương Dịch kéo em ấy xuống sát người mình, nhiệt tình uống hết nước mà em ấy truyền cho.

"Ưm~~,... ưm~~..."

Dù đã cho cô uống hết ly nước giải rượu, em ấy vẫn không rời khỏi môi cô, hai người hôn nhau trên giường vô cùng cuồng nhiệt.

Tay Vương Dịch dần dần không thành thật, cách một lớp áo vuốt ve eo của Châu Thi Vũ, rời khỏi môi cô, em ấy bắt đầu di chuyển môi đến vùng cổ trắng như tuyết của cô ngậm nhắm.

"Ừm~~,... ưm~,... ưm~~,... tiểu Vương~.!"

Thi Vũ bắt đầu phát ra những âm thanh ái muội, điều đó như động lực, càng tiếp thêm sức mạnh cho em ấy, nhưng cô thì đã dần tỉnh táo và không ngờ lại vượt tầm kiểm soát như vậy.

Châu Thi Vũ nghĩ giờ chưa phải lúc, nên muốn ngăn Vương Dịch lại.

Cô đưa tay lên cố đẩy vai em ấy ra, nhưng không thể, em ấy dường như không còn khống chế được mình nữa, mà ngày càng lấn tới, luồn tay vào áo cô.

"Ưm~~,... tiểu Vương... đừng như vậy mà~... giờ không phải là lúc,... ưm~... xin em... tiểu Vương~... dừng lại đi a~... ưm~~..."

Châu Châu nắm lấy cổ tay Nhất Nhất, cố gắng ngăn em ấy, những lời cầu xin của cô, đã thành công giúp em ấy dừng lại.

Cô thở gấp, đẩy nhẹ em ấy ra, ánh mắt ngập nước nhìn đứa trẻ trước mặt mình.

"Châu... Châu tỷ, xin lỗi, tôi... chị đừng giận, tôi... tôi sẽ không làm như vậy nữa...!"

Em ấy ngồi thẳng dậy, cuối đầu như đứa trẻ phạm lỗi, sợ hãi ngập ngừng nói, cô mỉm cười ngồi dậy theo, kéo áo mình lên, rồi đưa tay ôm lấy mặt đứa trẻ của mình, cười, đặt một nụ hôn lên môi em ấy.

"Không sao, tiểu Vương, chị không giận, nhưng bây giờ không được, hãy đợi đến khi thời gian thích hợp, có được không?!"

"Ừm.!"

Nhất Nhất đưa tay lên nắm lấy tay Châu Châu, hôn nhẹ lên nó, gật đầu đồng ý.

"Nào, nằm xuống đi, chúng ta ngủ thôi.!"

Châu Thi Vũ kéo tay Vương Dịch nằm sang bên cạnh, nhích người qua một bên, gối đầu lên tay em ấy, rồi chui vào lòng ôm lấy hông em ấy, chuẩn bị ngủ.

"Châu tỷ?!"

"Hửm?!"

"Ngày mai, 'bà ấy' sẽ phẫu thuật.!"

Nghe giọng em ấy có chút lưỡng lự và phân vân cô liền ngước mắt lên nhìn em ấy mỉm cười xinh đẹp trả lời.

"..."

"Ừm.!"

...

"Chị... đã tha thứ cho 'ông ấy'.!"

"Vậy sao?!"

"Em biết không?! Hôm đó..."

...

######

*{ Tại sao Vương Dịch lại muốn mời Nhậm Hào đến bữa tiệc sinh nhật của BuDiu?! Mục đích của em ấy là gì và tại sao anh ta lại bỏ về giữa chừng?! Nông Yến Bình sau bao chuyện liệu có đồng ý làm việc cho em ấy?! BuDiu sẽ chấp nhận Châu Thi Vũ hay không?! }*

£_______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _______£

- CP Hân Dương là CP mà mình vô tình xem được, phải nói đây là CP cho mình cảm giác thật hơn cả chữ thật. CP Thi Tình Hoạ Dịch thì mang lại cảm giác bình yên, nhưng mình vẫn thích CP Hân Dương nhất !!! -

- Fic [Hân Dương] ⟨⟨ Lão bà tôi là tên trộm ⟩⟩ đã bắt đầu khởi hành những chap đầu tiên, mọi người hóng lắm rồi phải không?! -

- Nhưng mà mọi người phải gáng đợi nha ! Yang phải vừa học vừa làm, thời gian của nó bị thu hẹp lại khá nhiều, nên không còn đủ thời gian để viết, truyện sẽ ra trễ từ 2-4 ngày, mọi người thông cảm cho nó nha !!! -

- Lời cuối: Chúc mọi người có nhiều sức khoẻ !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top