Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 90 - Không đề (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______€

######

Trần Nam Thiến không biết lôi đâu ra một cây gậy bóng chày lao về phía Tằng Ngải Giai, Chu Di Hân thấy vậy hét lên rồi chạy đến đỡ cho cô.

"Ngải Giai, cẩn thận.!!!"

Đương nhiên khi phát hiện có nguy hiểm, bảo vệ cho Chu Chu sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của Ngải Giai.

*Bụp*

Cây gậy bóng chày đập thẳng vào lưng của Tằng Ngải Giai, Chu Di Hân được cô ôm lấy bảo vệ hoảng sợ mắt ngấn lệ vội kiểm tra, hỏi han cô.

"Ngải Giai,... hức, hức,... Ngải Giai... tại... tại sao chị... tại sao chị lại...?!"

"Chị đã hứa... sẽ bảo vệ em mà... aissss a~..."

"Chị... chị sao rồi?! Có... có đau lắm không?!"

"Chị... chị không sao... Chu Chu... em... em đừng khóc..."

"Ưm~... hức hức..."

"Bỏ ra, mẹ kiếp, Tằng Ngải Giai, mày đừng nghĩ chút chiêu trò có thể qua mặt được tao, Chu Chu em tỉnh lại đi, nó chỉ đang giả vờ để em phải quan tâm, em đừng để nó lừa, nó không khác gì tôi đâu, nó chỉ muốn...!!!"

*Bốp*

"Chị im miệng cho tôi.!"

"Chu... Chu Chu...!"

"Đừng mang những suy nghĩ dơ bẩn của chị đặt lên người chị ấy, Trần Nam Thiến."

Chu Di Hân nghe cô ta liên tục xỉ nhục Ngải Giai đã vô cùng tức giận tiến tới tặng cho Nam Thiến một cái bạt tay thật mạnh làm mọi người đều ngỡ ngàng, trước giờ Di Hân là người hiền lành nhất nhóm.

Mọi người rất ít khi thấy những cô nàng này tức giận đặt biệt là Chu Di Hân, người nổi tiếng là luôn dịu dàng và nhẹ nhàng hòa đồng với mọi người.

Nay lại tức giận đến mức tán người khác thì... chuyện này có chút bất ngờ và khó tin.

"Chu Chu... em vì nó mà đánh tôi?!"

"Thì sao?!... Trần Nam Thiến vì tình cảm trước đây của chúng ta, dù là thật lòng hay giả dối, tôi đã bỏ qua mọi thứ."

"Việc chị chỉ muốn lợi dụng tôi, muốn có được gia sản của Chu thị củng cố cho Trần thị, việc chị ở phía sau tôi lén lút qua lại với nhiều người, tất cả những hành động ghê tởm đó..."

"Nhưng tại sao? Chị nhất định phải đối xử với tôi như vậy?! Tôi chỉ vừa có được hạnh phúc nhỏ nhoi chị lại muốn phá tan nó chứ?!"

" *Cầm chặt tay Chu Di Hân*... Chu Chu, chị biết chị sai rồi, chị có lỗi với em,... chị xin em hãy tha thứ cho chị, chỉ một lần này thôi... *ôm chầm lấy nàng*..."

Ngải Giai muốn chạy tới kéo cô ta ra khỏi nhưng lại bị Trần Kha cản lại, cậu khẽ lắc đầu.

"Hãy tin tưởng em ấy.!"

Ngay lúc cô ta còn đang đắc ý nhìn Tằng Ngải Giai và Kha Kha, thì Chu Di Hân hít một hơi thật sâu, rồi đẩy mạnh Trần Nam Thiến ra.

"Đừng dùng đôi tay dơ bẩn của chị chạm vào tôi."

Nói xong liền bước lại chỗ của Ngải Giai, dịu dàng nắm lấy cánh tay chị, định dìu chị rời đi, thì bị cô ta chặn đường.

"Chu Chu, em chỉ muốn chọc tức chị thôi đúng không?! Em không hề yêu nó đúng không?! Chu Chu em nói đi.!"

Chu Di Hân im lặng không nói gì siết chặt tay Tằng Ngải Giai, chị thấy vậy khẽ nắm lấy tay nàng trấn an, ngước lên nhìn ánh mắt ôn nhu luôn hướng về phía mình.

Nở một nụ cười nhẹ, Chu Chu đưa tay câu lấy cổ Ngải Giai, giữa căn tin trường nhón chân hôn môi chị, làm Tằng Ngải Giai mở to mắt ngạc nhiên, những ai có mặt thấy cảnh đó, đơ người nhìn chằm chằm nàng.

Chỉ riêng Vương Dịch nhếch miệng cười bỏ tay vào túi nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Trần Nam Thiến.

Tối hôm đó, kiểm tra phòng và tình trạng của mọi người chuyện gì mà em ấy không thấy.

Ngoài mặt Chu Di Hân nói Tằng Ngải Giai rất ngoan, ngủ rất say nhưng thật ra tối đó, chị nói rất nhiều, còn ôm chằm lấy nàng hôn tới tấp.

----------

Flashback

"Ưm~... haha..."

"Haizzzzz... Ngải Giai~..."

"Hửm~?!"

"Chị sao rồi?! Có đau đầu không?!...*Đưa tay sờ mặt chị*..."

"Ừm~... Chu Chu ah~... *cầm chặt tay nàng đặt trước ngực mình, giọng làm nũng*..."

"Hửm~?! Sao thế, Ngải Giai?!"

"Hì hì... cảm ơn em~... cảm ơn em nhiều lắm..."

"Sao tự nhiên lại cảm ơn em?!"

"Vì em... vì em đã quay đầu lại... hì hì... quay đầu lại nhìn chị..."

*Im lặng*

"Ưm~... Chị rất vui... rất vui vì em đã chấp nhận một... một tên ngốc như chị... hì hì..."

"Nếu em vẫn không quay đầu lại thì sao?!"

"Hì hì... chị sẽ... ưm~... sẽ vẫn ở phía sau, bảo vệ em... hì hì..."

"Ngốc~.!"

"Hì hì..."

"Chị... nếu như em rời bỏ chị thì sao?!"

"Ừm~... Không sao cả... hì hì..."

*Nàng định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi bị chị ngắt lời*

"Vì... Tằng Ngải Giai rất yêu Chu Di Hân, vì vậy, nếu em có rời bỏ chị, chị... chị cũng sẽ... không trách em nửa lời."

"Cảm ơn chị, Ngải Giai~..."

"Ừm~,... Chu Chu... chị... chị thật sự rất yêu em..."

Trong lúc mơ hồ, Ngải Giai kéo Di Hân ngã vào lòng mình rồi nhẹ nhàng hôn lấy môi nàng.

Lúc đầu có chút bất ngờ nhưng rồi nàng cũng dần chấp nhận mà đáp trả chị.

Nhưng ngoài nụ hôn đó ra thì chẳng còn gì cả, một nụ hôn nhẹ nhàng đầy tình cảm không chút dục vọng hay ràng buộc, như chính tình yêu của chị dành cho nàng.

------------

Trở về hiện tại, sau nụ hôn chấn động bờ hồ đó, Chu Di Hân, dõng dạc đan chặt tay Tằng Ngải Giai, trước mặt mọi người tuyên bố.

"Chu Di Hân này chỉ có Tằng Ngải Giai là người tôi yêu, nếu để tôi biết bất kỳ ai dám ở sau lưng nói chị ấy là kẻ thứ ba hay bất cứ lời nào không hay về chị ấy thì đừng trách tôi."

Nói xong thì nàng đỡ chị rời khỏi căn tin trường đến phòng y tế, Vương Dịch đánh mắt về phía đám người mặc đồ đen, bọn họ cuối đầu cung kính, rồi nhanh chóng đuổi theo hai người họ.

------------

Trần Nam Thiến khi chứng kiến mọi chuyện vẫn không hết sốc, vẫn còn cứng đầu muốn đuổi theo thì bị người của Nhất Nhất bao vây.

"Hai người thật đáng thương.!"

Em ấy nhìn chằm chằm Nam Thiến và Điềm Điềm, bọn họ cuộn chặt tay tức giận nhưng không thể làm gì.

"Chính các người đã đánh mất họ... giờ muốn tìm lại?!... Không thấy nực cười sao?!"

"Mày im miệng cho tao.!!!"

Vương Hân Nhan Điềm Điềm kéo Vương Dịch lại, nắm cổ áo em ấy nổi giận quát lớn.

"Tôi là người thay thế cô?! Vậy trong suốt quãng thời gian đó cô đã đối với chị ấy thế nào?!"

"Cái gì?!"

"Cô từng quan tâm chị ấy thích gì chưa?! Chị ấy cần gì?! Hay cảm thấy thế nào không?!"

Điềm Điềm nghe vậy thì ngớ người nhớ lại những lần đi cùng nhau, cô ta chưa từng hỏi qua Châu Thi Vũ thích ăn gì hay muốn ăn gì, vì cô ta chỉ gọi những món mà cô ta thích.

Cô ta dường như chưa từng cho Thi Vũ cơ hội để nói ra những điều cô muốn.

"Tôi..."

Nhìn Châu Châu giờ đây Điềm Điềm đã không còn chút tự tin nào, sự áy náy chột dạ, khiến cô ta không ngừng tự trách.

"Cô... mới là thế thân cho tôi, sao hả?! Bị làm kẻ thế thân đáng thương lắm đúng không?!"

Vương Dịch khẽ thì thầm chỉ đủ để hai người họ nghe, mục đích là muốn khiến Vương Hân Nhan Điềm Điềm mất kiểm soát, và em ấy đã thật sự thành công.

Bị khích cô ta đẩy mạnh em ấy ngã xuống đất, Châu Châu giật mình vội chạy đến đỡ Nhất Nhất, lo lắng không nguôi.

Sau đó, quay sang Điềm Điềm nổi giận lớn tiếng nói.

"Em làm gì vậy hả?! Sao lại đẩy em ấy?!"

"Châu Thi Vũ chị nên tránh ra.! Hôm nay, tôi và nó chỉ có một người được lành lặn ra khỏi đây."

Vương Dịch không nói gì nhếch miệng bình tĩnh bước về phía cô ta, Thi Vũ định bước tới ngăn hai người họ thì Tả Tịnh Viện liền đưa tay cản cô.

"Cậu đừng xen vào, cứ để em ấy giải quyết.! Em ấy sẽ giúp cậu dạy cho cô ta một trận."

Vương Hân Nhan Điềm Điềm xông đến đánh túi bụi vào người của Vương Dịch, em ấy bình tĩnh né tránh, nhỏ giọng đếm đến cú đấm thứ mười một thì liền bắt được cú đấm của cô ta, ánh mắt sắt lạnh.

"Xong chưa?! Đây là tự vệ..."

Nói xong Nhất Nhất cuộn chặt tay đấm vào mặt của Điềm Điềm, chưa kịp để cô ta định thần thì tặng thêm một cú đá nữa.

Em ấy gỡ kính ra từ tốn bước đến chỗ cô ta, còn cô ta vì sợ hãi mà khó khăn lùi về sau.

Vương Dịch dồn ép Vương Hân Nhan Điềm Điềm vào góc tường với giọng điệu như tula đòi mạng, em ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta nói.

"Yêu một người, không phải là khiến họ cảm thấy bị kiểm soát mà là sự bảo vệ và yêu thương.!"

"Tiền bối có nghĩ đã làm được điều đó chưa?! Chính tay tiền bối đã đẩy chị ấy cho người khác, bây giờ lại níu kéo?!... *nhếch miệng cười*... tiền bối muốn làm trò cười sao?!"

"Mày... *tung nắm đấm*..."

*Chụp lấy*

*Rắc*

"Aaaaa.!!!"

Lúc này Nhậm Hào từ ngoài chạy vào, nghe được tiếng la thất thanh của Điềm Điềm, thì nhanh chóng chạy lại đẩy mạnh Nhất Nhất ra, Thẩm Mộng Dao cũng theo vào.

Tả Tịnh Viện vừa trông thấy anh ta liền đến đỡ Vương Dịch dậy, đưa kính cho em ấy, nhướng mày, nở nụ cười.

Em ấy nhận lấy kính đeo vào, mỉm cười đáp lại cậu.

"Cô đang làm cái gì vậy hả?! Sao lại bẻ tay em ấy?!"

Nhậm Hào lớn tiếng quát Nhất Nhất, em ấy bình thản nhún vai nói.

"Tôi chỉ tự vệ thôi.!"

"Tự vệ?! Rõ ràng là cô cố ý mà?!"

*Cười chế giễu*

"Nào mọi người?! Ai cũng thấy mà đúng không?! Vị tiền bối này đã đánh liên tiếp vào người em ấy?!"

Những học sinh xung quanh nghe Tả Tả lớn tiếng nói vậy thì cũng gật gù đồng ý, vì họ không hề nghe thấy những lời mà em ấy khích cô ta, chỉ thấy Điềm Điềm nổi điên tấn công Nhất Nhất.

Thẩm Mộng Dao thấy mọi người trong trường đều gật đầu thì quay sang nhìn Châu Thi Vũ và Đường Lỵ Giai, hai người họ cũng khẽ gật đầu, nên cô cũng không thể nói gì.

Nhậm Hào càng không thể phản bác chỉ biết cuộn chặt tay tức giận.

"Xin lỗi tiền bối, làm bạn của anh bị thương rồi.!"

Vương Dịch nhếch mày, cười lạnh, nói, vẻ mặt không có tý gì là cảm thấy tội lỗi.

"Đây là tiền viện phí.! Dù sao chúng tôi cũng nên chịu trách nhiệm vì đã làm bạn anh bị thương.!"

Tả Tịnh Viện quăng một xấp tiền cho bọn họ, lạnh giọng nói, rồi cùng mọi người rời đi.

"Tiền bối, sắp tới tôi có quà cho anh.!"

Nhất Nhất nở nụ cười đặt biệt ẩn ý, cười nói, nắm tay Châu Châu rời khỏi căn tin.

Bỏ lại Nhậm Hào và Điềm Điềm ở đó giận đến run người, nhưng không thể làm gì được hai người họ.

Sau khi đưa Vương Hân Nhan Điềm Điềm cùng Trần Nam Thiến vào bệnh viện, lúc thanh toán viện phí, anh ta nhìn thấy Vương thị cũng đang ở đây, anh ta đã từng nghe lén được nhóm Châu Thi Vũ trò chuyện.

Nhậm Hào khá bất ngờ và hoảng hốt khi biết thân phận thật của em ấy vừa là cháu cưng của Vương gia vừa là con gái út bị che giấu của Vương thị.

Rồi bỗng một kế hoạch lóe lên trong đầu của anh ta.

------------

Đến chiều Vương Dịch phải đi đón BuDiu, nên để Châu Thi Vũ đến phòng bệnh của Vương phu nhân trước.

Ngay khi đẩy cửa vào, cô đã cảm nhận được ánh mắt có phần kỳ lạ của bama Vương.

Khẽ đóng lại cửa phòng, mang đồ mà Nhất Nhất nấu vào cho bà, nhưng ánh mắt của hai vị phụ huynh trong phòng chưa từng rời khỏi người cô.

Một lúc lâu sau,... tiếng cãi vã lớn vang lên trong phòng, DiuDiu ngồi bên ngoài ôm chặt lấy con gấu bông trong lòng ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của mama mà cuối đầu im lặng không biết làm sao.

Vào ngày sinh nhật của Thẩm Mộng Dao, một đoạn video được phát trên màn hình chiếu lớn của hội trường.

Đó chính là đoạn video mà Nhậm Hào giết người cộng thêm đoạn ghi âm từng lời thừa nhận của anh ta, làm mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Riêng Nhậm Hào thig hoảng loạn cố gắng biện minh, sau đó cầm chặt tay Dao Dao cố tìm lời giải thích nhưng bị Phí Thẩm Nguyên gạt tay ra, đẩy mạnh anh ta, giọng giận dữ chất vấn.

"Tại sao?! Tại sao anh lại làm vậy?! Tại sao giết hai người họ hả?!"

"Tại sao?!... hức... hức... Nhậm Hào... anh mau nói đi, tại sao?! Tại sao anh lại làm như vậy?!"

Anh ta lúc này chỉ biết gầm mặt xuống đất không nói gì vì tất cả đã bại lộ, anh ta có giải thích thế nào cũng không thể.

"Anh đã có điều anh muốn suốt ngần ấy năm,... giờ đã đến lúc... phải trả tội lỗi của mình."

Vương Dịch khoanh tay đứng dưới sân khấu nhìn chằm chằm Nhậm Hào khẽ nhếch miệng giọng đều đều nói...

------------

"Haha... mày nghĩ chỉ như vậy đã muốn tao phân bại danh liệt sao?! Haha... Nực cười..."

"Phải... cái tôi muốn còn hơn cả thế...!!!"

Nhất Nhất đưa một tờ giấy như là bản hợp đồng nào đó cho anh ta xem, sau khi đọc kỹ từng chữ, anh ta đổ mồ hôi thấm ướt cả áo, nổi điên lao về phía em ấy.

...

Tại căn biệt thự của Vương thị, không khí có chút u ám, bà nội Vương gia ngồi trên ghế sofa nắm chặt tay Vương phu nhân, bên ngoài sấm chớp ầm ầm kéo đến.

...

*{ Nhậm Hào đã làm gì?! Vì sao Châu Thi Vũ lại khóc?! Thẩm Mộng Dao rồi sẽ giải quyết mọi chuyện thấy nào?! }*

######

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _______£

- Mình muốn nói một chút, mình và Yang rất cảm kích vì các bạn đã yêu thích và theo dõi truyện. -

- Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, mình nói thẳng mình và Yang phải vừa học vừa làm thật sự thơi gian có không nhiều, tối đêm Yang còn phải ngồi viết chap cho mọi người. -

- Nói đi phải nói lại mình biết mọi người hóng truyện nhưng đừng hối, hiện tại nó đang bí văn nên chap sẽ có rất lâu. -

- Đây là điều khó tránh khỏi, mong các bạn hiểu cho, đây là chuyện cả mình và Yang đều không mong muốn. -

- Lời cuối, chúc mọi người có thật nhiều sức khoẻ. -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top