Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 92 - Comeback ☄ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

######

Nhậm Hạo biết mình có giải thích gì thì cũng không thể, nhưng vẫn cố gắng cứu vãn tình hình, vừa định bước tới chỗ Thẩm Mộng Dao thì bị cô nàng hất ra, né tránh.

"Tại sao... tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy hả?!"

"Vì anh yêu em.!"

"Yêu?! Haha?!"

Phí Thẩm Nguyên nghe vậy, bật cười lớn, tức giận chỉ thẳng mặt anh ta mắng.

"Hạng người như anh cũng biết nói yêu sao?! Yêu mà anh làm tổn thương chị ấy?! Yêu mà anh lấy đi người mà chị ấy yêu nhất?! Yêu mà anh khiến chị ấy suốt những năm qua không thể dứt khỏi nỗi đau đó.! Vì chữ yêu của anh mà khiến chúng tôi ra nông nỗi này.!"

Vương Dịch kéo Nguyên Nguyên lại, cố gắng áp chế cỗ tức giận bên trong cậu ấy.

"Dao Dao,... *tiến lại nắm lấy tay chị ấy*... nghe anh nói đi.! Anh có thể giải thích.!"

Ngay lúc đó, lại thêm một âm thanh kỳ lạ phát lên, hoàn toàn đánh gục phòng vệ và sức chịu đựng cuối cùng của Thẩm Mộng Dao.

------------

"Đại ca Nhậm, gọi tụi em ra đây gấp như vậy có việc gì không?!"

Một tên ăn chơi mặt mầy bợm trợn, trông vô cùng hung hăng và phá phách.

"Hiếm khi thấy đại ca Nhậm đây chủ động hẹn bọn em ra nói chuyện.!"

"Sao hả, đại ca Nhậm?! Có chuyện gì vậy?!"

Lại thêm hai tên nhìn trông cũng không khacs tên kia là mấy dáng vẻ ngông nghênh không bỏ ai vào mắt.

"Các ngươi vẫn ồn ào như vậy nhở?! Giúp tôi cho cô gái này một trận.!"

"Được thôi, trông cũng rất xinh đẹp đó.!"

"Anh muốn thế nào đây, đại ca Nhậm?!"

"Tụi em sẽ nhanh cho người xử lý.!"

"Muốn làm gì cũng được, nhưng tốt nhất là khiến nó không còn mạng để gặp tôi.!"

"Được thôi.!"

"Đại ca Nhậm cứ yên tâm.!"

"Tụi em sẽ không phụ kỳ vọng của đại ca Nhậm đâu.!"

"Cứ giao cho tụi em.!"

--- chuyển cảnh ---

"Đại ca Nhậm... tụi em xin lỗi... con nhỏ kia lợi hại quá..."

"Cũng may cho nó là có cảnh sát can thiệp nếu không... tụi em đã giải quyết xong con nhỏ đó rồi.!"

"Không sao, các người sẽ còn nhiều cơ hội, cứ chờ lệnh của tôi.!"

"Được thôi, đại ca Nhậm, tụi em rót cho anh.!"

"Nào, nào, đại ca Nhậm, cạn ly.!"

------------

Đoạn video kết thúc, trong hội trường bây giờ im lặng như tờ, không ai dám thở mạnh, Nhậm Hạo giận đến đỏ mặt, cuộn chặt tay, chạy đến lật đổ cả laptop, lớn tiếng quát.

"Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào hả?!"

Tả Tịnh Viện cầm theo máy tính đẩy cửa bước vào.

"Sao hả?! Anh không thích video này à, tiền bối?!"

"TẢ TỊNH VIỆN.!!!"

"Tôi tốn công vậy mà?! *tặc lưỡi* Thật đáng tiếc..."

Tả Tả lắc đầu tiếc nuối, khiến Nhậm Hào càng thêm nổi giận, lặp tức muốn lao về phía cậu nhưng bị Thẩm Mộng Dao cản lại.

Cô nàng đẩy anh ta ra, trên gương mặt xinh đẹp đó, vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, vẻ mặt lạnh lùng, ánh nhìn tức giận.

"Thì ra... đám côn đồ hôm đó tấn công Châu Châu và Nhất Nhất là do anh?!"

"Dao Dao, em nghe anh nói... anh không biết Châu Châu cũng có mặt ở đó, anh chỉ... anh chỉ là vì sợ mất em thôi.!"

"Cho dù như vậy, anh cũng không thể đối với cậu ấy tàn nhẫn như thế?! Đó là mạng người.!"

Phí Thẩm Nguyên nghe những lời sảo biện của anh mà chỉ hận là không thể giết chết hắn ngay bây giờ, tức giận mắng.

"Anh đã lấy đi người tôi yêu nhất, lấy đi đứa em thân thiết của tôi, bây giờ... anh thậm chí... còn muốn lấy đi cả người em mà tôi thương nhất sao HẢ?!"

*Chát*

Thẩm Mộng Dao đã thật sự tức giận, cô nàng không ngờ người ở bên cạnh cô nàng từng ấy năm lại là người đã từng bước từng bước hủy hoại những ký ức đẹp của cô nàng.

Lúc này cảnh sát dẫn theo người tiến vào hội trường.

"Xin chào Vương chủ tử, các vị tiểu thư và thiếu gia.!"

"Cảnh sát Trần, anh đến để chiếm spotlight của em phải không?!"

Tả Tịnh Viện vờ hờn dỗi nói.

"Tả tiểu thư thật khéo đùa.!"

"Cảnh sát Trần, anh đến đây làm gì?!"

Nhậm Hào khó hiểu nhìn viên cảnh sát trước mặt hỏi.

"Nhậm thiếu gia, mời anh theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai."

"Lời khai?!"

"Đây là lệnh bắt giữ, anh bị can tội giết người và tội nhiều lần cố ý gây thương tích cho người khác, mời anh đi với chúng tôi.!"

"Cố ý gây thương tích?! Tôi có thể kiện các người tội vu khống đó.!"

"Vậy Nhậm thiếu gia cứ kiện đi.! Nhưng tôi nói cho anh biết... cây bút vẽ được tìm thấy trên sườn núi vào cái hôm Châu Châu và Nhất Nhất bị rơi từ trên núi xuống, ngoài máu và dấu vân tay của Vương Dịch ra thì còn có một dấu vân tay khác.!"

"Thì sao?! Lý do gì mà các người chắc chắn đó là tôi?!"

"Hừ..."

Vương Dịch nhếch mép cười lạnh, Tả Tịnh Viện cũng lắc đầu bật cười.

"Ngoài mấy thứ đó, chúng tôi còn tìm thấy chiếc móc khóa này ở gần hiện trường.!"

Tả Tả đưa một cái túi nilon lên, bên trong là chiếc móc khóa được làm vô cùng tinh xảo, vừa trông thấy nó, Nhậm Hào liền tái mặt, còn Thẩm Mộng Dao liền kinh ngạc.

"Không thể nào đây mới là móc khóa của t..."

Nhậm Hào đang còn cố cãi, nhưng khi cầm móc khóa trên điện thoại mình lên xem thì anh ta liền im bật.

Dao Dao giật lấy móc khóa trên tay anh ta, ánh mắt hằn lên tia lửa, vì đây là móc khóa đôi, chỉ có một mà thôi và nó được thiết kế rất đặc biệt, cùng một mã số.

Nhưng móc khóa trên tay của Nhậm Hào chỉ cần nhìn là biết, nó là giả.

"Móc khóa của anh đâu?!"

"Anh... Dao Dao..."

"Anh không biết sao Nhậm Hào, lúc Nhất Nhất biết Đan Ny đang giữ móc khóa của anh, thì em ấy đã âm thầm xuất hiện chờ sẵn người của anh đến."

"Nhưng rất bất ngờ... anh vậy mà thật sự lại không đợi được."

Vương Dịch nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng nhếch miệng khinh bỉ nói.

------------

Đêm hôm đó,

Sau khi đi ăn cùng Châu Thi Vũ, Vương Dịch đã lẻn từ đường cửa sổ vào phòng cô, nhìn ngắm cô ngủ say trên giường, đến khi nghe có tiếng động mới rời đi.

Đến khi em ấy tới nơi đã nhìn thấy tên Matco thuộc hạ thân cận của Nhậm Hào đang ở đó, không nhiều lời em ấy ngay lập tức động thủ.

Tên Matco chỉ vừa vương tay chạm vào điện thoại đã bị Vương Dịch tung một cước làm choáng váng mặt mày lùi về phía sau, cái điện thoại rơi xuống được em ấy nhanh tay chụp lại.

"Cô là ai?!"

"Suỵt.!"

Vương Dịch đưa tay lên miệng, cười, đốt một ngọn nến để trước mũi Đan Ny, cô nàng ngửi xong hoàn toàn mất ý thức chìm vào giấc ngủ không hay biết gì.

Thổi tắt nến, em ấy nhếch miệng cười, đưa điện thoại lên trước mặt tên Matco.

Hắn nghi hoặc dè dặt, định cầm lấy, thì ngay lặp tức em ấy kéo tay hắn lại đấm một cú vào mặt hắn.

Làm hắn lại phải lùi ra sau, ngay lặp tức thủ sẵn thế, chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu lao vào trận chiến, nhưng Vương Dịch vẫn bình thản, chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi bước tới ban công, ngã người ra sau rơi thẳng xuống dưới.

Tên Matco kinh ngạc chạy ra theo, thì thấy em ấy đang đứng bên dưới khiêu khích.

Hắn ta tức giận vì bị sỉ nhục, lặp tức lao ra khỏi phòng Đan Ny nhảy xuống, cả hai bắt đầu đấm đá kịch liệt, không ai chịu nhường ai.

Vương Dịch từ đầu đến cuối chỉ lách người né tránh tất cả đòn đánh của hắn, hoàn toàn không có ý đánh trả, mãi đến khi hắn dần kiệt sức, em ấy mới đưa tay chụp lấy nấm đấm của hắn.

Cười khẩy bẻ quặp tay hắn ra sau, hắn đau đớn muốn hét lên nhưng lại sợ bị phát hiện chỉ có thể cắn răng chịu đựng, gằn giọng nói.

"Cô... rốt cuộc là ai?! Cô... muốn gì hả?!"

"Mạng của ngươi.!"

Nói xong thì Vương Dịch liền đẩy hắn ra, nhân lúc hắn chưa kịp hiểu liền tung một cước làm hắn ngất tại chỗ.

Tả Tịnh Viện từ trong tối bước ra, mỉm cười đưa khăn tay cho Nhất Nhất, ra hiệu cho người mang tên Matco lên xe, dưới KTX hiện tại chỉ còn bóng dáng của hai người họ, cậu nhẹ giọng lên tiếng.

"Được đích thân em giải quyết, hắn ta cũng may mắn lắm.!"

"Giao cho cảnh sát, bắt hắn khai ra.!"

Em ấy vừa lau tay vừa nói, hoàn toàn ngó lơ câu nói vừa rồi của Tả Tả, sau đó, đưa lại khăn tay cho cậu, rồi chuẩn bị nhảy lên phòng Đan Ny, nhưng Tả Tịnh Viện lại mở miệng hỏi.

"Em vẫn muốn tiếp tục kế hoạch sao, Vương Dịch?!"

Động tác của người trước mặt liền ngừng lại ngay lặp tức, vì người này chưa từng nghiêm túc gọi tên em ấy.

"Đã không còn đường lùi.!"

Vương Dịch nói xong thì lặp tức theo cách cũ bám lên những bậc hành lang, leo vào phòng Đan Ny, tráo móc khóa, đặt lại điện thoại ở vị trí cũ rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Tả Tịnh Viện nhìn theo bóng lưng của em ấy mà một cỗ đau lòng xuất hiện.

------------

Nhậm Hào bây giờ muốn chối muốn giải thích gì cũng không thể, vì hắn biết rõ tình thế bây giờ quá bất lợi cho hắn.

"Là các người ép tôi, LUCKY.!"

Nhậm Hào đôi mắt hằn lên tia máu, hắn lớn tiếng gọi, một đám người xông vào hội trường.

"Bây giờ, tôi mới là người làm chủ ván cờ này.!"

Một tên trong số đó bước lên trong có vẻ là người đứng đầu.

"Lucky, giao bọn chúng cho mày.!"

Nói xong Nhậm Hào nghênh ngang rời đi thì đám người kia chặn lại, hắn ta khó hiểu, quay sang nhìn bọn họ, hắn vô cùng bất ngờ, Lucky, con cờ lật ngược ván bài của hắn đang khụy gối tôn kính với Vương Dịch.

"Chủ tử.!"

"Vất vả rồi, Trương lão sư.!"

Nhất Nhất mỉm cười cuối người lột bỏ đi lớp ngụy trang của Trương Nguyệt Minh nói.

"Không vất vả chỉ cần là phò trợ cho chủ tử, tôi đều nguyện ý làm.!"

Trương Nguyệt Minh là bậc thầy ngụy trang do Vương Dịch nhờ cạy chỉ cần một tháng người này có thể hóa trang thành bất cứ ai, từ điệu bộ, thói quen, khuôn mặt đến cả tính cách.

Hôm đó, Vương Dịch biết rõ Nhậm Hào chắc chắn sẽ còn kế hoạch dự phòng nào đó, liền gọi cho Trương lão sư cùng vài người đột nhập vào băng của hắn.

Ra tay với cấp dưới thân cận của hắn rồi giả làm anh ta, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của em ấy.

Nhậm Hào nhận ra mọi chuyện đều do Vương Dịch lên kế hoạch cuối đầu im lặng, lát sau liền bật cười nham nhở, sao đó lao về em ấy như tên bắn.

Mọi người không kịp trở tay đến khi định thần lại, em ấy đã bị ép vào tường, hắn phát điên dùng sức như muốn giết chết em ấy.

Trương Nguyệt Minh và Tả Tịnh Viện liền chạy tới lôi hắn ra, nhìn nụ man rợn của hắn cùng con dao cắm trên vai Vương Dịch mà bọn họ kinh hãi.

"Tiểu Vương.!!!"

"Tiểu Nhất.!!!"

"Chủ tử.!!!"

Mọi người vội chạy lại nhìn em ấy rũ mắt bật cười, đưa tay lên rút con dao ra, sau đó, đè Nhậm Hào xuống sàn, đặt mũi dao ngay mắt hắn, vẻ mặt em ấy như quỷ dữ, còn hắn sợ đến mức mặt tái xanh lại.

"Nỗi đau mà anh gây ra cho chị ấy còn hơn cả vết thương này, tôi bắt anh phải sống không bằng chết.!"

Vương Dịch gằn giọng nói, sau đó, đứng dậy buông con dao ra, rồi để cảnh sát mang hắn ta đi.

Thẩm Mộng Dao cùng Châu Thi Vũ chạy lại phía Nhất Nhất, ngay lúc em ấy gần như ngất xĩu, hai người họ vô cùng lo lắng, liền lặp tức muốn đưa em ấy đến bệnh viện, nhưng bị cản lại.

Sau một hồi dằn co cuối cùng Tôn Ngữ San cũng đến họ cùng đưa em ấy tới phòng y tế của trường, tiến hành băng bó.

######

Sau nửa tháng Nhất Nhất dưỡng thương, thì Nhậm Hào trong tù đang vô cùng mong ngóng người nhà hắn đến, cuối cùng hắn cũng có người đến bảo lãnh cho hắn.

Nhưng không ngờ người đó lại là Vương Dịch, em ấy ngồi chiễm trệ trên ghế, vẻ mặt điềm nhiên.

"Người mà ngài cần đây, thưa Vương chủ tử.!"

Cảnh sát Trần cung kính cuối đầu nói, Nhất Nhất đứng dậy phất tay ra hiệu, hai tên áo đen liền đến đứng phía sau Nhậm Hào, em ấy hài lòng.

"Vất vả rồi, cảnh sát Trần.!"

Nói xong quay đầu bước đi, Lục Đình và Tôn Nhuế mỉm cười bắt tay chào hỏi cảnh sát Trần rồi cũng nối đuôi theo em ấy rời khỏi cũ cảnh sát, mấy vị cảnh sát lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Vương Dịch bước ra xe, theo sau là một chiếc xe đen lớn, Nhậm Hào bị trùm một bao túi đen lên đầu, đưa lên chiếc xe đen đó.

Xe bắt đầu khởi hành, qua khỏi đường hầm, chiếc xe chở Nhậm Hào đột nhiên bị mất lái tông vào xe người khác, bị lật bánh xảy ra tai nạn, nổ tung.

Vương Dịch không chút cảm xúc, ngồi yên trên xe.

######

Sáng hôm sau, tất cả trang báo mạng cùng đưa tin, thiếu gia Nhậm Hào không may gặp tai nạn qua đời, tất cả video được tung trên mạng, cổ phiếu Nhậm thị nhanh chóng bị tuột giá.

Cuối cùng, Nhậm thị phá sản, hoàn toàn mất tích trên thị trường của công ty lớn.

Bên này, Nhậm thị âm thầm tổ chức đám tang cho Nhậm Hào, mà không hay biết rằng, hắn ta hiện tại đang bị giam ở căn hầm trong quán bar của Vương Dịch.

Khi màn đêm buông xuống, Nhất Nhất diện một thân áo sơmi đỏ thẩm, cà vạt đen, quần jean đen cùng Tôn Nhuế, Lục Đình, Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm, Từ Tử Hiên bước đến chỗ hắn ta.

Khăn trùm đầu của hắn ta, được gỡ ra khuôn mặt bầm dập máu me của hắn xuất hiện.

"Cảm giác thế nào?!"

Vương Dịch ngồi trên ghế khoan thai, nhếch miệng, nhìn Nhậm Hào, thấp giọng nói.

"Chết tiệt, con khốn mày muốn gì hả?!"

"Muốn gì à?! Anh nói thử xem?!"

Em ấy đeo găng tay đen vào cầm roi da lên, ngồi xuống nắm tóc hắn, nở nụ cười ma quỷ hỏi.

Nhậm Hào nhếch mép cười khinh, bật cười giọng tuy có chút yếu ớt nhưng vẫn cố kích vào nỗi đau của Nhất Nhất.

"Hừ, mày chỉ muốn trả thù cho hai con khốn không biết điều kia thôi chứ gì?!... À còn con chị ngu ngốc của mày nữa... haha..."

Vương Dịch tay cuộn chặt nổi đầy gân xanh, mắt hằn lên từng tia lửa đỏ...

######

Quay trở lại nửa tháng trước,

Lúc Vương Dịch đến trường đón BuDiu, hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào em ấy.

"DiuDiu~?!"

"Baba~.!"

Tiểu BuDiu lon ton chạy đến được Nhất Nhất bế lên cao, con bé ôm lấy cổ em ấy vui vẻ cười tít cả mắt.

Mọi người xung quanh nghi hoặc nhìn em ấy và con bé, bởi vì bình thường đều sẽ là Châu Thi Vũ đến đón, nhưng mà lần này lại thay một người lạnh lùng khí chất đến đón.

"Có ngoan không?!"

"Ân~... *dùng sức gật đầu*..."

"Có nhớ mama không?! Bây giờ chúng ta đến chỗ mama có chịu không?!"

"Ân~... *cười típ mắt*..."

######

Bên nhóm Hứa Dương, Thẩm Mộng Dao thất thần ngồi trên xe, nhớ lại lúc nãy trước cửa phòng của Tôn Ngữ San, từng câu bọn họ nói với nhau, nàng nghe không xót chữ nào.

Lúc Vương Dịch mở cửa, cũng là lúc Dao Dao bậc khóc nức nở, em ấy thừ người, đứng bất động, không biết phải làm gì.

"Em... hức hức... em... hức hức... làm sao vậy?! Sao... hức hức... sao lại... hức hức... lại phải cứu em."

Nhất Nhất đứng ngây ngốc ở đó, một mực không mở miệng nói, thấy vậy Tả Tả kéo hai người vào phòng, tránh để người khác nghi ngờ.

Để trấn an nàng bọn họ chỉ có thể nói dối, rằng là chỉ đùa thôi, bệnh tình của Vương Dịch rất tốt, nhưng hơn ai hết Thẩm Mộng Dao hiểu em ấy chính là không muốn để nàng biết.

Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh thấy Dao Dao thất thần liền lên tiếng hỏi han.

"Chị không sao chứ, Dao Dao?!"

"Tiểu Hắc?!"

"Hửm?! Sao vậy ạ?!"

"Chị tựa lên vai em một lát được được không?!"

"Ả?! Ò... Được ạ..."

Kỳ Kỳ ngơ ngác với câu hỏi đột ngột của nàng, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Thẩm Mộng Dao tựa lên vai Viên Nhất Kỳ, âm thầm rơi nước mắt, cậu ngồi yên bên cạnh không dám nhút nhít, lén lút đưa tay che đi khuôn mặt của nàng để không ai phát hiện.

Nhưng cậu cũng không nhìn thấy nụ cười vô thức của nàng lúc đó, khi nhìn thấy loạt hành động ngốc nghếch của cậu.

######

Ở chỗ của Châu Thi Vũ,

Vương Dịch vừa đến cửa phòng của Vương phu nhân liền nghe hai người đang cố khuyên cô rời khỏi em ấy, còn muốn đem Tiểu Diu con gái của họ đến viện phúc lợi, cơn giận lên đỉnh điểm.

Nhất Nhất đẩy cửa, bước vào, đôi ngươi giận dữ khi thấy hốc mắt dần đỏ của Châu Châu, gằn giọng hỏi.

"Hai người... Làm gì vậy, HẢ?!"

Vương phu nhân và Vương chủ tịch bị doạ giật mình không dám động, còn Châu Thi Vũ cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc giấu đi nước mắt, muốn rời khỏi đây, nhưng đến cửa lại chị em ấy níu lại.

"Chị... đưa con ra ngoài đợi tôi.!"

*Im lặng* + *ánh mắt uất ức*

Cô quay sang nhìn, em ấy chỉ nhẹ giọng nói như đang trấn an cô.

"Có được hông~?!"

Châu Thi Vũ cố áp cảm xúc của mình, đón BuDiu từ tay Vương Dịch, lúc định rời đi, thì em ấy lại lần nữa nắm lấy tay cô.

"Đợi tôi~.!"

Giọng nói ấm áp của em ấy, khiến cô như được chữa lành, khẽ ậm ừ rồi lập tức rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, khuôn mặt ôn nhu của Nhất Nhất liền biến đổi thành vẻ mặt vô cùng u ám, từng bước tiến đến chỗ của Vương phu nhân.

"Bác sĩ nói sao?!"

Em ấy vừa rót nước vừa hỏi, giọng lạnh lẽo, hai người kia có chút chột dạ, nhìn nhau, lắp bắp trả lời.

"A... Bác ... bác sĩ ... bác sĩ nói là..."

"Nói gì?!"

Vẫn tông giọng đó, không có một chút cảm xúc nào.

"À... Sức... sức khoẻ của... của mama con đã ổn định rồi.!"

"Vậy sao?! Còn gì không?!"

Em ấy ung dung uống một ngụm nước, nhếch miệng hỏi tiếp làm hai người toát cả mồ hôi.

"Chỉ... chỉ... chỉ như vậy thôi, à... còn.. còn kêu mama con... phải... phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng.!"

"Ừm.!"

Vương Dịch cầm cốc nước trên tay, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó, lại rót một cốc nước khác, cầm miệng ly đưa cho Vương chủ tịch, ông khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy.

*Xoảng*

Cả cốc nước rơi vỡ trên sàn, ly nước nóng đến mức gần như phỏng cả tay.

Nhất Nhất mỉm cười nhìn cốc nước vỡ tan trên đất, rồi uống cạn cốc nước trên tay, bình tĩnh hỏi.

"Nóng không?!"

"Con..."

Vương Tử Kiệt nhìn em ấy với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.

"Nếu người cầm... là bà ấy... thì sao?!"

Nhất Nhất xoay người đưa tới chỗ Vương phu nhân thấp giọng hỏi, không đợi hai người phản ứng, em ấy trực tiếp đổ thẳng lên người bà, cảm giác ê buốt nhanh chóng truyền đến.

"Con làm gì vậy hả?!"

"Kìa ông, chỉ là nước lạnh thôi.!"

Ông ta tức giận quát lớn mặc cho bà ấy ở bên ngăn cản.

"Xót?!"

Vương Dịch nhướng mày nhếch miệng hỏi, Vương chủ tịch còn chưa kịp hiểu thì...

*Xoảng*

Chiếc cốc trên tay em ấy lặp tức đã thành mảnh vụn dưới sàn nhà.

"Rốt cuộc con muốn gì đây, Vương Dịch?!"

Em ấy nghe ông ta đang kìm chế cơn giận hỏi chỉ khẽ bật cười, rồi lại quay người cầm lấy cốc nước khác, điềm tĩnh uống một ngụm, ngồi xuống ghế sofa.

"Lúc 8 tuổi,... tôi bị sốt cao,... các người đã ở đâu?!"

"Gì cơ?!"

Nghe Nhất Nhất hỏi vậy, cả hai người liền hoảng loạn.

"Ngày hôm đó, tôi thậm chí còn không đủ sức rời giường.! Các người thì sao?!"

Em ấy cầm ly nước trên tay, lắc lắc giọng điềm nhiên như không hề có chuyện gì, như chỉ đang kể lại một câu chuyện của ai đó khác.

"Lúc lên 9 tuổi, tôi bị người khác bắt nạt gọi là cô nhi, hai người đang làm gì?!"

Vương Dịch dựa người vào ghế, bình tĩnh hỏi, đưa ly nước trên không trung, lắc lắc, hai người kia chột dạ không dám mở miệng.

"Đáng thương lắm đúng không?!"

"Ta... ta..."

"Xin lỗi con... Vương Dịch... để con chịu tổn thương trong từng ấy năm,... thật sự xin lỗi con.!"

*Rắc*

Vương Dịch bóp nát ly nước trong tay, bật cười, lắc đầu nói.

"Sao?! Xin lỗi?! Hai người nghĩ mình xứng đáng à?!"

"Ta... bọn ta...?!"

"Lúc tôi sốt, là Châu Thi Vũ ở bên cạnh từng chút từng chút bón cho tôi ăn, lúc tôi bị bắt nạt, là chị ấy đứng ra bảo vệ tôi.!"

Cả hai người im lặng không biết phải nói gì.

"Vậy hai người... CÓ TƯ CÁCH GÌ MÀ NÓI CHỊ ẤY HẢ?!"

Em ấy nổi giận đùng đùng ném mấy các mảnh vỡ đi, mặc kệ bàn tay chảy máu không ngừng...

"Đừng xen vào cuộc sống của tôi, cho dù là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua."

Nói xong em ấy quấn đại một vải băng trên tay rồi mở cửa rời khỏi phòng, tiếng đóng cửa như con dao đâm sâu vào tim hai người còn lại trong phòng bệnh.

Nhìn Châu Thi Vũ cuối gầm mặt không nói, ngồi trước phòng bệnh, em ấy yên lặng nhìn, rồi ra hiệu quản gia bế BuDiu ra ngoài.

Vương Dịch ngồi xuống trước mặt Châu Châu, nắm lấy tay cô.

Châu Thi Vũ cuối cùng cũng ngước mặt lên nhìn Nhất Nhất, em ấy đau lòng đưa tay gạt nước mắt cô.

Cả hai yên lặng nhìn nhau...

*{ Liệu Vương Dịch sẽ có thể tha thứ cho gia đình mình?! Còn Nhậm Hào hắn ta có dễ dàng chết như vậy, kế hoạch của Nhất Nhất rốt cuộc là gì?! Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đang có những bước tiến lớn, càng gần nhau hơn liệu có thành đôi?! Em ấy còn điều gì giấu mọi người?! Tình cảm của Châu Thi Vũ và em ấy sẽ thế nào?! }*

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 ______£

- Các bạn có tò mò chap tiếp theo?

- Chuyện gì sẽ lại xảy ra đây?

- Tụi mình sẽ sớm quay trở lại, hy vọng mọi người sẽ không bỏ rơi bọn mình.

- Chúc các bạn ngủ ngon và có giấc mơ đẹp.

- Cũng chúc mọi người thật nhiều sức khỏe.

- Chúc mừng XinYang đã lọt vào chung kết, thật tiếc vì SQHY đã không may bị loại, dù vậy đoạn đường phía trước vẫn còn dài, mọi người hãy cùng nhau ủng hộ các chị ấy, họ đang dần hoàn thiện mình hơn, làm mới mình từng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top