Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 94 - 🥺👉👈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

######

Vương Dịch ngồi trong thư phòng lật xem từng trang tài liệu, vẻ mặt hờ hững.

Còn Châu Thi Vũ, sau khi dẫn BuDiu đến phòng Tả Tịnh Viện thì xuống bếp rửa ly, lúc quay ngược lên vô tình thấy có một căn phòng vẫn còn sáng đèn.

Cô nghĩ là Nhất Nhất đang ở trong đó nên liền bước tới gõ cửa thử xem sao, nào ngờ bên trong thật sự phát ra giọng nói của em ấy.

Lúc nghe thấy giọng của Châu Châu, em ấy liền buông tài liệu đang đọc xuống, ngước mắt lên nhìn, bóng dáng dịu dàng, xinh đẹp của cô, đập vào mắt em ấy, khẽ mỉm cười.

"Diudiu ngủ rồi?!"

"Ừm~, con bé đột nhiên nói muốn ngủ cùng Tả Tả.!"

Nhẹ nhàng đóng cửa, Thi Vũ xoay người lại mỉm cười nói, rồi cất bước về phía em ấy.

"Vậy sao?!"

Vương Dịch nở nụ cười ôn nhu, nhìn cô chầm chậm bước tới, quăng sấp tài liệu lên bàn, đưa tay đón lấy tay cô, rồi vòng tay ôm lấy eo Châu Thi Vũ.

Cô đặt tay lên vai em ấy, nhìn đứa trẻ nũng nịu trước mặt mình mà cười đầy hạnh phúc, dáng vẻ này của em ấy... chỉ xuất hiện duy nhất khi ở cùng cô.

"Em xem em kìa, tóc vẫn còn ướt sũng này.!"

"Không phải có chị sao huh~?!"

"*Nắm tai Vương Dịch*... Tiểu Quỷ nghịch ngợm lười biếng a~.!"

"Chỉ với chị~.!"

"Tốt nhất là vậy.! Để chị biết em dám thế này với ai, chị sẽ không tha cho em đâu.!"

"Ừm~.!"

Vương Dịch bật cười vì lời nói bá đạo của Châu Thi Vũ không thua gì mình, gật đầu đáp lại cô.

"Nhớ lời em nói đó.!"

"Hảo~.!"

"Chị đi lấy khăn lau tóc cho em.!"

Châu Châu hài lòng với câu trả lời của Nhất Nhất, đẩy nhẹ vai em ấy ra nói, nhưng mà ai kia lại làm nhõng nhẽo không chịu buông cô ra.

"Một lát nữa.!"

"..."

"..."

"Tiểu Quỷ nghịch ngợm~, em phải lau khô tóc, nếu không thì tối nay chúng ta phân giường ngủ đi.!"

"..."

"..."

"Không muốn~.!"

Nhìn khuôn mặt cún con búng ra sữa bất mãn của em ấy khi nghe lời hăm dọa đó, cô không khỏi phì cười.

"Vậy em còn không để chị giúp em lau tóc?!"

Không tình nguyện buông cô ra, em ấy yên lặng không nói gì nhìn cô rời khỏi thư phòng, cánh cửa vừa đóng lại, nét mặt cún con bất mãn đáng yêu vừa rồi, lặp tức thay đổi thành nét mặt lạnh lùng, vô cảm.

"Ra đi.!"

Một bóng đen đằng sau tủ sách từ từ xuất hiện.

...

------------

Một lát sau, Châu Thi Vũ cầm khăn đến thư phòng, mở cánh cửa ra, vẫn là khung cảnh lúc nãy, Vương Dịch áo thun trắng, quần đen ngắn, vắt chéo chân, nhìn chằm chằm xấp tài liệu trước mặt.

"Bình thường công việc của em cũng bận rộn vậy sao?!"

Cô bước đến bên cạnh em người yêu, lặng lẽ giúp em ây lau tóc.

"Hửm~, không hẳn~.!"

Ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào tài liệu, nhưng giọng nói thì thập phần ôn nhu và dịu dàng.

"Chỉ là hôm nay muốn kiểm tra lại một chút hoạt động của công ty.!"

"À..."

Sau đó, cả hai không nói gì nữa, vì muốn Nhất Nhất tập trung làm việc, Châu Châu đã giữ im lặng ở bên cạnh, từng chút, từng chút lau khô tóc giúp em ấy.

Một lúc lâu sau,

"Được rồi, chị không phiền em làm việc, chị ra đó đợi em.!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói, chỉ vào ghế sofa nhỏ đặt gần kệ sách, Vương Dịch khẽ liếc mắt nhìn, rồi níu tay cô lại.

Bị kéo bất ngờ cô mất thăng bằng ngã vào lòng em ấy.

Nhất Nhất vòng tay đỡ lấy eo cô, Châu Châu bị dọa sợ hãi liền vòng tay ôm cổ em ấy.

Tư thế hiện tại chính là cô ngồi lên đùi em ấy, ôm chặt cổ em ấy.

Sau khi phát hiện ra điều này Thi Vũ liền đỏ mặt, cựa mình muốn đứng dậy, nhưng Tiểu Vương 'cơ hội' nhà ta đâu có dễ dàng để cô đi.

"Như vậy kỳ lắm, em buông chị ra đi.!"

"Tại sao?! Chỉ có tôi với chị.!"

Nói xong càng không khách khí, vòng cả hai tay kéo cô sát vào lòng mình.

"Sao trước đây chị không biết em có bộ dạng như vậy nhỉ?!"

Cô bật cười nhéo cái mũi cao thẳng của em ấy, chọc ghẹo hỏi.

"Vậy sao~?!"

Nhất Nhất nhoẻn miệng cười nhìn Châu Châu, mặt dùi vào cổ cô, ậm ừ hỏi.

"Phùng Tư Giai?! Cô ấy...?!"

Nhưng rồi đột nhiên Châu Thi Vũ nhắc tới một cái tên quen thuộc, làm Vương Dịch nhíu mày, ngước mắt lên nhìn.

"Sao lại nhắc?!"

"Chỉ là... chị tự dưng nghĩ về cô ấy.!"

"..."

"..."

"Chị ấy rất tốt.!"

"Chị biết... Ngày hôm đó,... Ch-chị... chị đã vô tình nghe thấy cô ấy nói xin lỗi bên ngoài cửa phòng... chị..."

Nhớ lại ngày hôm đó trước cửa phòng khách sạn cô đã vô tình nhìn thấy Phùng Tư Giai, cũng vô tình nghe được mấy lời xin lỗi đó.

"Ừm~...!"

Vương Dịch đưa tay vén tóc Châu Thi Vũ, nét mặt bình tĩnh, giọng ôn nhu đáp, đợi cô nói tiếp.

"Chị... chị không cố ý nghe lén đâu... chị chỉ..."

"Không sao~.!"

Em ấy vuốt tóc cô ân cần cùng dịu dàng nói.

Lúc này đột nhiên điện thoại cô vang lên từng tiếng dồn dập.

*Reng, reng, reng...*

Thi Vũ ngọ nguậy muốn ngồi dậy đi nghe điện thoại, nhưng mà Tiểu Nhất siết chặt vòng tay không buông, tiếng điện thoại vẫn không ngừng vang lên, cô đành bất lực ngồi trên đùi em ấy trực tiếp bắt máy.

"Wei?! Mình nghe, Dao Dao.!"

"Cậu đang ở đâu vậy, Châu Châu?! Mọi người lo lắng cho cậu lắm đấy.!"

"Hả?! À mì-mình... Mình có chút việc..."

*Nhất Nhất nhếch miệng vùi đầu vào cổ Châu Châu ngửi mùi hương đặc trưng trên người cô, làm cô vì nhột, mà khó khăn nói chuyện.*

"Cậu đi đâu vậy?! Không phải lúc nãy cậu bảo là đến chỗ bác Vương à?! Sao lại đi lâu như thế?!"

"Hmmm... mình... ưm... *Nói nhỏ*... Tiểu Vương~... đừng náo~... *quay sang điện thoại*... mì-mình... mình sẽ... mình sẽ nhắn tin cho mọi người sau, cậu... cậu nói mọi người ngủ trước đi.! Không... không cần đợi mình.!!! Nè... em đừng náo mà~..."

Tút tút tút...

------

Cả căn phòng KTX im bật...

"Wasai... Em ấy...?!"

"Không lẽ là đang ở chỗ của...?!"

"Của Vương Dịch sao?!"

"Còn nữa nha, mấy chị có nghe thấy tiếng gì không?!"

"Chẳng lẽ hai người họ...?!"

Năm cô gái xinh đẹp nhìn nhau, bật cười đầy ẩn ý.

------

Quay lại biệt thự bên cạnh,

Ít phút trước, khi Châu Thi Vũ đang nghe điện thoại của Thẩm Mộng Dao thì...

Ai kia thấy chị người yêu chỉ chú tâm nói chuyện điện thoại liền cao hứng chọc ghẹo cô một phen, em ấy từ từ kéo cô lại gần.

Vùi đầu vào hổm cổ cô, chầm chầm hôn, sau đó mút máp, tiếp đó là cắn nhẹ, để lại dấu hôn đỏ ửng trên da cô, khiến cô không ngừng run rẩy, kìm nén tiếng kêu của mình để không bị mọi người phát hiện.

Đến khi tay Tiểu Nhất ngày càng không thành thật, Thi Vũ liền phải vội vàng ngắt máy.

"Tiểu Vương~ em thật hư.!"

"Còn không phải do chị?!"

"Sao cơ?! Chị đã làm gì?!"

"Vì chị quá xinh đẹp.!"

"Cái miệng nhỏ này thật giỏi nịnh đó nha~.!

"Chị quá khen rồi.!"

Cả hai cùng bật cười, Châu Thì Vũ gõ nhẹ vào mũi của Vương Dịch, nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn em đã không quên chị và vẫn tìm chị, Tiểu Vương~.!"

"Cảm ơn chị đã ở đây, Châu tỷ~.!"

Nhất Nhất mỉm cười đầy ôn nhu, kéo Châu Châu sát vào người mình, trán áp trán, mũi chạm mũi... Em ấy nhìn chằm chằm môi vào cô.

"Sao thế?! Em muốn hôn chị à?!"

Thi Vũ thấy ánh mắt rực lửa của em người yêu, liền cười dịu dàng, giọng chọc ghẹo hỏi, còn không quên nhướng mày, đong đưa chân trên đùi em ấy khiêu khích.

Một tay của cô thì câu lấy cổ em ấy, tay còn lại vuốt ve vành tay đã sớm đỏ ửng.

"Chị... là đang đùa với lửa đó.!"

"Vậy à?! Thế... Em đã thấy nóng hơn chưa hả~?!"

Châu Thi Vũ nghiêng đầu kề sát tai Vương Dịch, nhỏ giọng thì thầm, sau đó, còn không kiêng dè cắn vào vành tai em ấy, như lúc trên xe dã ngoại lần đó, em ấy đã làm với cô.

"Ối,... Em làm gì vậy?!"

Nhất Nhất nhếch miệng cười lạnh, vì sự to gan của Châu Châu lúc này, liền nhấc bổng cô lên bàn làm việc của em ấy.

Cô nhất thời bị nhấc bổng liền hoảng loạn hét lên, níu chặt lấy em ấy, sợ hãi hỏi.

"Sao thế?! Vừa nãy còn trêu ghẹo tôi, bây giờ sợ rồi?!"

Vương Dịch chống tay trên bàn, từ từ kề sát mặt đến gần Châu Thì Vũ cười như không cười hỏi.

Cô ngại ngùng tránh né em ấy, lúc nãy là cao hứng trêu ghẹo muốn xem phản ứng của em ấy, bây giờ nhìn thấy sự bá đạo này của em ấy, thật sự có chút ngượng.

"Chị... Ch-chị... Ưm~.!!!"

Không để Châu Châu kịp trả lời, Nhất Nhất liền gấp gáp chồm người tới hôn cô, tay cũng ghì chặt lấy cổ cô.

Em ấy nhẹ nhàng nhấm nháp vị ngọt từ môi cô hồi lâu, sau đó, mới bắt đầu cắn nhẹ môi dưới, khiến cô vì đau mà khẽ trau mày hé môi, để lưỡi em ấy vào trong cuốn lấy lưỡi cô.

Thi Vũ bị Tiểu Nhất đè xuống bàn, điên cuồng hôn, môi lưỡi quấn lấy nhau không ngừng.

Đến khi, hô hấp dần trở nên khó khăn, cô mới khẽ vỗ vai em ấy ra hiệu, lúc này, nụ hôn cuồng nhiệt của cả hai người họ mới kết thúc.

Vương Dịch áp trán mình vào trán Châu Thi Vũ, cả hai thở phì phò, điều chỉnh nhịp thở, thấy em ấy vẫn im lặng, không lên tiếng, cô liền hiếu kỳ đưa tay sờ vào mặt và tai em ấy, nhỏ giọng hỏi.

"Em sao vậy, tiểu Vương?!"

Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ, nhấc bổng Châu Châu lên, để chân cô quấn quanh hông em ấy, tay thì đỡ lấy eo cô giọng khàn khàn.

"Về phòng.!"

Nói xong thì bế Thi Vũ rời khỏi thư phòng.

Cô vòng tay ôm chặt cổ em ấy, đặt cằm lên vai em ấy, giọng nhẹ nhàng hỏi.

"Em không làm việc nữa sao?!"

"Ừm...!"

Mở cửa phòng mình, Vương Dịch đặt Châu Thi Vũ lên giường, rồi nằm lên người cô, mặt vùi vào cổ cô.

Châu Châu dịu dàng đưa tay xoa đầu Nhất Nhất, em ấy cảm nhận được liền siết chặt lấy eo cô.

"Hì~... Em định siết chết chị à, Tiểu Vương~?!"

Em ấy nghe vậy thì thả lỏng cái ôm, chống tay ngồi dậy, đôi mắt nhuốm màu dục vọng, nhìn cô gái xinh đẹp đến động lòng người trên giường mình.

Nhưng cũng chỉ nhìn như vậy, rồi ngay lặp tức vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ bên trong vang lên, cô ở bên ngoài mỉm cười đầy hạnh phúc.

Vì cô từng nói muốn em ấy đợi, đợi đến thời gian thích hợp, nên em ấy đã nhẫn nhịn.

Đè nén sự khó chịu bên trong mà không động vào cô, không muốn lầm tổn thương đến cô.

Khi trở ra, cả người Vương Dịch ướt sũng, Châu Thì Vũ cười hiền lại cầm khăn và máy sấy giúp em ấy làm khô tóc.

Sau khi thay một bồ đồ khác, cả hai cùng lên giường ôm nhau ngủ một mạch đến hôm sau.

------------

Khi Châu Châu tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, đưa tay chạm vào phần trống bên cạnh, hơi ấm vẫn còn, vậy có nghĩa là em ấy chỉ mới rời khỏi cách đây không lâu thôi.

Đang ngơ ngác thì em ấy đẩy cửa bước vào, thấy cô đã dậy, em ấy cũng có chút bất ngờ.

"Chị dậy rồi sao?!"

"Ừm~.! ^^ "

Thì Vũ dụi mắt như một bé mèo bị đánh thức, híp mắt cười gật đầu trả lời.

"Chị ngủ ngon chứ, Châu tỷ?!"

"Ừm~, sáng hảo, tiểu Vương~.! ^^ "

Cô đưa tay về phía em ấy, nhõng nhẽo như mèo nhỏ.

Nhất Nhất bật cười bước tới nhấc bổng Châu Châu lên.

"Sáng hảo, Châu tỷ~.!"

Cả hai cụng trán cười vô cùng hạnh phúc.

Tả Tịnh Viện ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong, đang định gọi cô nhóc trên giường dậy, tối hôm qua, cậu muốn hai người kia có không gian riêng liền dùng mọi cách, năn nỉ đến gãy lưỡi, dụ dỗ hết lời, con bé mới chịu đến đây ngủ.

*Cốc, cốc, cốc...*

"Ai đó?! Cửa không khóa.!"

"Chào buổi sáng, Tả Tả.!"

"Chào buổi sáng, Châu Châu, cô bé vừa dậy thôi.! Cậu vào đi.!"

Cậu lách người sang một bên, để cô vào trong.

"Được, cảm ơn cậu, Tả Tả.!"

Châu Thi Vũ cười hiền bước đến chỗ BuDiu bế con bé lên, lúc đi ngang qua, cậu vô tình nhìn thấy những vết đỏ ửng trên cổ cô, nhếch miệng cười.

"Đêm qua thế nào, Châu Châu?! Mong là cậu không bị em ấy làm cho mệt mỏi.!"

"Hmmm... *lắc đầu*... Em ấy không làm gì mình hết ^^.! Ở bên cạnh em ấy rất an toàn.!"

Cô xoa xoa lưng con bé, cười hiền nói, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

"Coi kìa, mình vẫn chưa ăn sáng đâu đó.!"

Châu Châu cười cười, bế BuDiu về phòng Vương Dịch, đánh răng, tắm rửa, chuẩn bị cho con bé đến trường.

Tả Tịnh Viện xuống phòng bếp, nhìn bàn ăn được chuẩn bị thịnh soạn, cậu không khỏi cảm thán, kéo ghế ngồi xuống, cậu thấp giọng hỏi.

"Tiểu Nhất à, em có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi gì từ Nhiễm Nhiễm không?!"

Nhất Nhất đang nêm súp, nghe vậy thì ngưng lại vài giây, rồi mới bình tĩnh cất tiếng.

"Không.! Có chuyện gì?!"

"Chỉ là... Chị không liên lạc được với chị ấy thôi.!"

Tả Tả giọng hơi buồn, chọc chọc đồ ăn trên dĩa đáp lời.

"Quan tâm?!"

Em ấy đặt chén súp xuống bàn, nhướng mày hỏi.

"Ừm, đương nhiên rồi, đột nhiên chị ấy biến mất mà không nói gì hết.!"

"Nhiễm Nhiễm không phải 'chị ấy', đừng khiến cả hai tổn thương.!"

"Ý của em là sao hả?! Chị với 'chị ấy' đã không còn là gì của nhau nữa rồi.!"

"Tự hỏi lại bản thân, có thể từ bỏ không?!"

Vương Dịch mang chén súp vô cùng hấp dẫn đến, đặt trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi, làm cậu ngơ ngác, bắt đầu suy nghĩ.

Lát sau, Châu Thi Vũ bế BuDiu xuống, rồi bọn họ cùng nhau dùng bữa.

Tả Tịnh Viện đến chỗ mọi người trước, còn hai vị phụ huynh kia thì đưa con đến trường, rồi mới đến chỗ bọn họ sau, vì thế sau khi kết thúc bữa sáng, họ tách nhau ra.

------------

"Ể?! Tả Tả, sao có mình chị vậy?!"

Viên Nhất Kỳ thấy cậu một mình đến liền tò mò hỏi.

"Châu Châu và Vương Dịch không đi cùng em sao, Tả Tả?!"

Trương Hân cũng lên tiếng hỏi khi không thấy hai người kia.

"Haizzzz, mọi người đừng nhắc nữa, em phải chịu cảnh cẩu lương của bọn họ từ tối qua đến giờ đó.!"

"Thê thảm đến vậy à?!"

Tằng Ngải Giải nghe vậy, cười cười hỏi.

"Đúng rồi đó, nè CK chị nói xem, bọn họ, cả gia đình ba người đó, có phải quá đáng với kẻ độc thân như em quá rồi không?!"

"Chắc vậy, mà hai người em nói, đến rồi kìa.!"

Trần Kha hất mặt về phía sau Tả Tả, nhếch miệng nói.

Cậu vừa quay ra liền thấy Châu Thi Vũ khoát tay Vương Dịch, nói chuyện cười đùa vui vẻ, sánh bước vào trường, mặt cậu liền trở nên méo xẹo.

"A.! Chào mọi người.!"

Thi Vũ cười cười bước tới chỗ bọn họ.

"Chào cặp đôi vàng.!"

"Hai em có cần bám dính lấy nhau vậy không?!"

"Tối qua, chị ấy còn không thèm về phòng nữa mà.!"

"Cậu như vậy, là muốn sang nhà lão công sống luôn rồi sao, Châu Châu?!"

"Nhớ muội muội của mình đến vậy à?!"

"Mọi người đừng như vậy mà, mình..."

"Là Diudiu nhớ mama.! Chào các tiền bối, Dao tỷ.!"

Vương Dịch bước tới ôm lấy eo Châu Châu, ngước mắt nhìn mọi người, nhẹ giọng nói đỡ cho cô, vừa nghe xong Tả Tịnh Viện liền bất mãn, ở một bên trêu chọc hai người đang phát cẩu lương.

"Thật không đây, thật là vì Tiểu Diu nhớ hay là em nhớ hả, Tiểu Nhất?!"

"Có khác biệt sao, Tả Tả?!"

Nhất Nhất nhếch miệng cười lạnh, không chút nể mặt đáp trả cậu, làm cậu nghẹn họng, còn mọi người lại được phen cười vào mặt cậu.

Thấy thời gian cũng cũng không còn sớm, bọn họ liền cùng nhau đến lớp.

Đứng trước cửa lớp năm hai, Châu Thi Vũ mỉm cười xinh đẹp tạm biệt em người yêu, Tằng Ngải Giai cũng được Chu Di Hân xoa má dỗ dành về lớp.

Kết thúc màn tạm biệt ướt át sặc mùi cẩu lương đó, bọn họ mới tách nhau ra về lớp mình.

Trần Kha, Ngải Giải, Hứa Dương và A Xin lên dãy phòng học của năm ba, Vương Dịch và Đan Ny xuống dãy phòng học của năm nhất.

Đột nhiên có một cô gái tiến tới muốn nói chuyện với Nhất Nhất, nhưng em ấy đang nghe điện thoại nên thẳng thừng bước qua cô ta mà không thèm liếc nhìn.

Dù vậy, cô ta vẫn không rõ sống chết, nắm cánh tay em ấy kéo lại.

Vương Dịch bất ngờ bị kéo lấy, nên khuôn mặt lặp tức lộ vẻ khó chịu.

"Gửi mail.!"

Sau khi lạnh giọng nói qua điện thoại xong, em ấy liền hất tay cô gái kia ra, nhăn mày vô cùng tức giận.

Thấy vậy, cô ta cũng biết lượng sức mình, liền lùi lại vài bước, tỏ vẻ rụt rè, nhút nhát, lắp ba lắp bắp nói.

"Ch-chị... Chị... xin lỗi, ch-chị... Chị... Chị chỉ muốn... N-nói chuyện với em một chút thôi..."

Em ấy trau mày càng chặt, khoanh tay nhìn cô ta, tỏ vẻ bản thân không có kiên nhẫn, hiểu ý cô ta liền đưa đến trước mặt em ấy một hộp bánh kem được làm trong rất tỉ mỉ và cầu kỳ.

"Ch-chị... Chị... Chị đã tự tay làm nó... H-hy... Hy vọng... Em sẽ nhận, ch-chị... Chị... Chị th-thích em,... CHỊ THÍCH EM, VƯƠNG DỊCH.!"

"..."

Cả dãy hành lang im lặng như tờ, không một tiếng động.

Việc hoa khôi năm hai Châu Thi Vũ và tiểu thịt tươi năm nhất Vương Dịch đang hẹn hò là một trong những chủ đề khá hot của trường, vị học tỷ trông có vẻ xinh đẹp này, không lý nào lại không biết.

"Ch-chị... Chị biết... Em đang có tin đồn hẹn hò với hậu bối Châu Thi Vũ, nhưng chị tin em ấy không phải là mẫu người hợp với em.! N-nên... Nên mong em sẽ chấp nhận lời tỏ tình của chị.!"

"?!"

Mọi người lại lần nữa há hốc mồm kinh ngạc, Trịnh Đan Ny ở một bên quan sát, thích thú muốn xem phản ứng của con người lạnh lùng kia.

"Tôi không thích cô,..."

"..."

Mọi người nghe xong lại méo mặt, câu trả lời vô cùng phũ phàng của Vương Dịch, khiến mọi người không khỏi bàng hoàng.

"T-tại... Tại..."

"Còn nữa, tôi ghét đồ ngọt.!!!"

Không để cô ta kịp nói hết câu, em ấy đã bồi thêm một nhát, rồi xách balô, quay lưng bỏ đi, không thèm quay đầu lại nhìn.

Đản Đản cũng rất bất ngờ với phản ứng vô cảm và đầy nhẫn tâm này của em ấy.

Đoạn video quay lại những cảnh vừa rồi được chia sẽ đầy trên các nhóm, trong đó, cả nhóm Thi Vũ cũng không ngoại lệ, xem xong đoạn clip, mọi người trong trường càng thắc mắc hơn về mối quan hệ của cô và em ấy.

Một bài viết phân tích rõ ràng từng hành động của hai người họ được đăng tải và chỉ trong vòng vài phút, lặp tức phổ biến toàn trường.

Vương Dịch ngồi trong lớp, nhếch miệng cười, nhấn nhấn trên điện thoại vài cái, rồi cất vào túi.

Chỉ như vậy đã làm bùng nổ cả trang trường khiến mọi người náo loạn.

Một lúc lâu sau, tại căn tin trường,

Châu Thi Vũ tay đan tay Nhất Nhất bước vào, thu hút không ít sự chú ý, phần lớn là dồn vào em ấy.

"Hôm nay, mọi người tập trung nhìn em nhiều quá nhỉ?!"

"Chị ghen sao?!"

"Ai thèm ghen chứ?!"

"Ừm, mặc kệ họ.!"

Em ấy kéo ghế cho Châu Châu ngồi xong thì liền cùng Tả Tịnh Viện và những người khác đi lấy đồ ăn.

------

Ở quầy đồ ăn,

"Nghe nói có người tỏ tình với em sao, tiểu Nhất?!"

Tả Tả ở phía sau, chồm người đặt cằm lên vai em ấy dè dặt hỏi.

"Không có.!"

Vương Dịch lạnh giọng trả lời.

"Em đừng hòng gạt chị, video quay lại đoạn đó được share khắp nơi trong trường kìa, chị còn thấy tặng cả bánh kem.!"

"Bánh thì có.!"

"Em có biết bây giờ em hiện đang là chủ đề hot nhất của trường không?!"

"Ừ.!"

"Nè, em nói chị nghe chuyện lúc đó đi.!"

Cậu bám dính lấy em ấy, nũng nịu đòi nghe kể lại vụ việc nhưng em ấy hoàn toàn ngó lơ cậu.

Lúc này, đang mang khây đồ ăn về bàn của nhóm Thi Vũ thì bất chợt cô gái lúc sáng cùng bạn bè của mình...

...

------------

Tối hôm đó,

Trong phòng của Châu Thi Vũ, Vương Dịch ngồi trên giường đọc sách đợi cô tắm xong.

Vừa bước ra, nhìn thấy em ấy ngồi ở đó, tim cô nhảy lên một nhịp.

"Giật cả mình, em đến lúc nào thế?!"

"Không lâu lắm.!"

"Dao Dao mở cửa cho em sao?!"

"Không có.!"

"Vậy ai?!"

"Cửa sổ.!"

"Hả?!!!"

Câu trả lời ngoài dự đoán của Châu Châu, làm cô ngỡ ngàng không kịp hiểu lời em người yêu nói.

"Là trèo từ cửa sổ vào.!"

Nghe giọng điệu liền biết là chị người yêu không kịp hiểu, em ấy bỏ cuốn sách xuống, điềm nhiên như không có gì nói rõ hơn.

"Tr-trèo... Trèo từ cửa sổ?! KTX có cửa mà?!"

"Sẽ làm phiền Dao tỷ và tiền bối.!"

Cô hoàn toàn nói không nên lời với những lý lẽ không thể nào hiểu được của em ấy.

"Vậy em đến đây làm gì?! Diudiu lại nhớ chị sao?!"

Châu Châu nhếch miệng cười, đứng khoanh tay từ trên nhìn xuống Nhất Nhất, cố tình chọc em ấy vì câu nói dối không chớp mắt lúc sáng.

Quả nhiên, cô đã nhìn thấy cái trau mày không vui xuất hiện trên gương mặt búng ra sữa của em ấy.

"..."

"Sao thế, tiểu Vương~, mặt em trông có vẻ... Rất khó coi a~.!"

Châu Thi Vũ không chịu dừng lại, nâng cằm Nhất Nhất đang ngồi trên giường, nhướng mày nói.

Vì lúc này cô đang đứng, còn em ấy đang ngồi trên giường nên rất thuận tiện, trông cô như một nữ vương đang trừng phạt người của mình vậy.

Vương Dịch bị khiêu chiến cảm súc khẽ nuốt khan, em ấy đưa tay kéo mạnh cô ngã vào lòng mình, rồi em ấy lại nhanh chóng xoay người đè cô dưới thân, nhếch miệng cười lạnh.

"Lão bà~, chị thật không ngoan.!"

"Vậy em có thích hay không đây?! Hửm~?! Tiểu Vương~.!"

Cô không những không sợ hãi mà còn thích thú vì phản ứng của em ấy, đưa tay sờ vào tai em người yêu, nhếch miệng cười, nũng nịu nói.

"Thích~.!"

Em ấy bật cười, cuối người thấp xuống, kề sát bên tai cô nhỏ giọng trả lời.

"Châu Châu, Tả Tả và mọi người mua đồ đến, cậu có... ..."

Thẩm Mộng Dao theo thói quen, trực tiếp đẩy cửa vào quan tâm hỏi han cô, thì đáp lại nàng là hình ảnh 'đứa em guột' đang đè lên người cô bạn thân của mình.

Cả ba chết lặng nhìn nhau, tiếp đó là tiếng của Hứa Dương Ngọc Trác cùng tiếng bước chân của mọi người.

"Sao vậy Dao Dao?! Châu Châu không có trong đó hả?! Em... Ấy... ..."

Mọi người đồng loạt đứng hình, đến khi Thi Vũ sực tỉnh, vội đẩy Nhất Nhất ra, cô đỏ mặt ngồi dậy, em ấy cũng ho khan đứng dậy xoa cổ, rồi gật đầu chào bọn họ.

Sau sự kiện chấn động vừa mới xảy ra, mọi hành động của em ấy đều bị để ý đến.

Thấy vậy, Châu Châu vội lên tiếng bất mãn thay em người yêu.

"Mọi người đừng có nhìn em ấy như tội phạm nữa, có được không?!"

"Thì em ấy rõ ràng là tội phạm mà?!"

"Đột nhập phòng không có sự cho phép.!"

"Mọi người nói xem đây có được coi là tội phạm không?!"

Ai cũng gật đầu đồng ý, riêng cô thì lại bình thản phán một câu xanh rờn, làm mọi người xém sặc.

"Nhưng đó là phòng mình và mình cho phép em ấy làm vậy mà?!"

Mọi người: ... 😶

"À, Tiểu Nhất, bà có gọi nói gì với em không?!"

Tả Tả đang ăn thì sực nhớ gì đó, liền ngước mặt lên hỏi, em ấy khựng người một chút, rồi yên lặng gật đầu không nói, cậu thấy vậy cũng tự giác hiểu không hỏi thêm gì nữa.

"Bà cũng gọi cho chị.!"

Lần này là Dao Dao lên tiếng, thành công khiến em ấy phải ngước mặt lên nhìn, thấy nàng nói xong thì dửng dưng ăn tiếp, nên em ấy chỉ khẽ nhìn người bên cạnh một cái rồi thôi.

Sau khi ăn xong, mọi người cũng ra về, riêng Thẩm Mộng Dao thì cùng Châu Thi Vũ tiễn Vương Dịch và Tả Tịnh Viện.

------

Lúc quay về KTX,

"Bà nội kêu cậu đến Vương thị phải không, Dao Dao?!"

"Ừm, bà không kêu cậu sao?! Mình nghe bà nói cậu cũng được mời mà?!"

"Hmmm... Bà có gọi... Nhưng mà... Mình..."

"Cậu không nói em ấy biết à, em ấy sẽ không đến nếu không có cậu, a dì và thúc thúc rất mong em ấy sẽ đến.!"

"Nếu mình đến bác trai và bác gái sẽ không vui.!"

"Tại sao?! Cậu nói gì vậy?!"

"Ưmmm... Không có gì.!"

Châu Châu lắc đầu, nở nụ cười buồn, bước đi trước, Dao Dao nhìn theo khó hiểu.

Đêm đó, cô chằn chọc mãi vẫn chưa thể ngủ được.

Bất ngờ, Thì Vũ nhận được cuộc gọi, khẽ mỉm cười nhẹ nhấn nghe, khuôn mặt cún con búng ra sữa xuất hiện.

"Vẫn chưa ngủ?!"

"Em cũng vậy mà?!"

"Sao vậy?!"

"Hửm?! Sao là sao a~?!"

"Sao lại không ngủ?!"

"Không có gì đâu, chắc do lúc sáng uống quá nhiều cafe thôi.!"

"Hôm nay chị không có uống cafe.!"

"..."

"Vì bọn họ phải không?!"

"Chị... Thật ra... Bà có gọi cho chị, bà muốn chị cùng em đến Vương thị... Như-nhưng... Nhưng mà..."

"Nhưng làm sao?!"

"Nhưng bác trai và bác gái...!"

Nói đến đây, ánh mắt Châu Thi Vũ lại phảng phất nổi buồn, đầu bên kia im lặng lắng nghe và quan sát, tất cả đều lọt vào mắt em ấy.

"Là bà đích thân gọi chị đến, không cần quản họ.! Bà sẽ không vui nếu chị từ chối.!"

"Sẽ ổn chứ?! Nếu chị xuất hiện ở bữa tiệc, bác trai và bác gái sẽ không tức giận sao?!"

"Họ có tức giận hay không?! Chị không cần quan tâm.!"

"Sao lại không quan tâm được?! Họ là bama em mà?!"

"Sợ mất điểm trước bama chồng, hửm~?!"

"Làm gì có chứ?! Ch-chị... Chị... Ch-chỉ... Chỉ là..."

"Không cần lo.! Có bà ở đó, Dao tỷ và Tả Tả nữa.!"

"Vạ-vậy... Vậy e-em... Em thì sao?!"

"..."

"Em sẽ đến đó chứ?! Em sẽ đến mà đúng không?!"

"Để xem.! Muộn rồi, chị ngủ đi, mai gặp.!"

"Được rồi, em cũng ngủ sớm đi, đừng làm việc khuya quá, ngủ ngon a~.!"

"Ừm, ngủ ngon~.!"

*Rụp*

*Tút, tút, tút,...*

Vương Dịch nhìn chằm chằm màn hình WeChat của cô và em ấy, nhếch miệng cười lạnh.

"Chủ tử?! Thứ ngày cần đây ạ.!"

Cầm xấp tài liệu lên xem, em ấy lạnh giọng nói.

"Hôm đó, sẽ là một ngày rất đặc biệt.!"

Quản gia bên cạnh chỉ im lặng cuối đầu.

------------

Ngày đó, cuối cùng cũng đến,

Tại biệt thự Vương thị,

Chiếc xe đen chạy vào sân, mọi người đồng loạt đứng dậy, trông ngóng người xuống xe.

Tả Tịnh Viện cùng Trình Qua mở cửa ghế trước, rồi lại vòng ra phía sau, mở cửa, bước xuống là hai cô gái xinh đẹp, cùng một đứa bé xinh xắn.

Đó là Thẩm Mộng Dao và Châu Thi Vũ, đi theo còn có Tiểu Budiu đáng yêu của họ.

Mọi người thấy Thi Vũ và Budiu thì có chút kinh ngạc, bama Vương cũng không khá hơn là mấy, riêng bà nội thì lại cực kỳ vui vẻ, đứng dậy ra đón họ.

"Bà nội~.!"

Ba con người kia vừa tới đã ôm lấy bà nũng nịu gọi, bà xoa đầu quan tâm từng người một, đến khi một giọng nói ngọng nghịu, bập bẹ đáng yêu của Diudiu vang lên, bà liền gạt họ qua một bên.

"B-bà... Bà... Bà cố..."

"Ôi chao?! Tiểu Diu của cố cũng tới sao?! Lại đây, lại đây, cố ôm con nào, cố nhớ con lắm.!"

Nghe vậy, con bé liền khập khiễng chạy lại ôm lấy bà, nhìn con bé đáng yêu như vậy ai cũng thích, nên hoàn toàn quên mất chuyện con bé và cô là ai.

"Thưa bà, cháu mới tới.!"

"Ừm, tiểu Vũ cháu lại đây ngồi với ta.!"

"Dạ vâng, bác trai, bác gái, cháu có mang ít trai cây tới, xin hai bác nhận cho.!"

"Phiền cháu mang cả trái cây tới, cảm ơn cháu.!"

"Lần sau, cháu cứ đến chơi là được rồi.! Không cần phải mang gì đến đâu.!"

Bama Vương cười gượng nhận lấy giỏ trái cây, nhẹ giọng trách móc, Châu Thi Vũ cười cười đáp lại.

"Dạ không, đây là việc cháu nên làm ạ.! Hai bác đừng ngại.!"

Sau vụ việc lần đó, ngoài bà nội, quản gia thường đến thăm thì còn có Thi Vũ, cũng thường mang trái cây vào thăm mama Vương, bà nội cũng đã lên tiếng, ngầm ủng hộ cô.

Vì vậy họ cũng không còn tư cách gì phản đối, hay hà khắc với cô nữa, nhưng những lời hôm đó của họ quả thật có chút quá đáng nên khi đối mặt với cô, vẫn còn chút ngượng ngùng và xấu hổ.

"Nào Diudiu, qua đây, mama bế con, đừng quậy trên người cố.!"

Lời Châu Thi Vũ vừa nói xong khiến mọi người ở đó vô cùng bất ngờ, họ bắt đầu bàn tán về việc cô còn trẻ như vậy lại có con, nhưng Châu Châu lại không bận tâm, chỉ tập trung chơi với Budiu.

"Con dâu, Tử Kiệt, hai con nên giới thiệu con bé với mọi người đi chứ?!"

Bà tuy đã lớn tuổi, nhưng cũng là người có rất nhiều kinh nghiệm, bà nhìn sơ đã biết những con người ở đây đến là vì mục đích gì?!

Từ khi bà thoái luôi khỏi công ty, mọi công việc đều do một tay Vương Dịch sắp xếp và theo dõi, cho nên nói ra thì bà chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa còn vị chủ tịch thật sự của Vương tộc là em ấy.

Những người ở đây ngoài bama Vương là muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa đã gây ra.

Thì những người còn lại chỉ muốn nương nhờ thế lực của em ấy mà phát triển công ty, có được địa vị, nhưng mà họ lại không biết Vương Dịch là đứa trẻ thế nào?!

Động vào những người em ấy yêu thương chẳng khác nào động vào em ấy, dám ở đây phát ngôn thiếu chừng mực.

Nếu để em ấy biết, hậu quả sẽ rất khó lường.

"Dạ?!"

"Cái này...!"

Hai người nghe bà nội nói vậy, thì có chút khó xử nhìn nhau, không biết phải nói gì.

"Là em dâu của tụi con.!"

"Còn đứa bé này là cháu của tụi con.!"

Thiên Thảo và Duệ Kỳ từ trên lầu bước xuống, sủng nịnh xoa đầu Budiu, tiện thể bế luôn con bé qua chơi cùng hai người họ.

"Gì cơ?! Em dâu?!"

"Cháu?!"

"Vậy có nghĩa là...?!"

"Cô bé này?!"

"Đúng như mọi người nghĩ đó, em ấy là bạn gái của Vương Dịch.!"

"Đứa bé đáng yêu này là con của hai em ấy.!"

Lam Phong và Vương Minh, theo sau cười tươi bẹo má bé Diudiu tiếp lời, làm mọi người ngỡ ngàng, ngã ngửa nhìn cô.

"Cậu tới lâu chưa, Thi Vũ?!"

"Diudiu ah~, máy bay nè~.!"

Vương Duệ Kỳ cầm bàn tay bé xíu của Budiu xoa xoa ngước mắt lên hỏi, Vương Hiểu Giai thì cầm máy bay chơi với con bé, Vương Lam Phong và Vương Minh thì ở một bên làm trò.

"Mình vừa tới thôi.!"

"Vậy còn Nhất Nhất, khi nào em ấy tới vậy?!"

Nghe hỏi, mọi người lặp tức ngồi thẳng dậy chờ đợi câu trả lời từ cô.

"Em ấy đang bận chút việc.!"

Châu Thi Vũ cười nhẹ trả lời.

*Reng, reng, reng...*

Tiếng điện thoại của cô đột nhiên vang lên,

Châu Châu mở máy thì thấy tên người gọi là em ấy, nhưng lại chần chừ không bắt, vì mọi người đang tập trung quá nhiều ánh nhìn vào cô.

"Kìa, Dao Dao~.!"

Thẩm Mộng Dao nhìn thấy cái nháy mắt của bà nội, liền cướp điện thoại của cô nhấn nút nghe và bật loa ngoài.

"Châu tỷ?!"

"Khi nào em tới vậy~?!"

"Tả Tả?!"

"Ây~.! Em sắp đến chưa, tiểu Nhất?!"

"Chị ấy đâu?!" *lạnh băng*

"Châu Châu, em ấy gọi cậu này.!" *bĩu môi*

"Chị đây, tiểu Vương.!"

"Ừm, chị đến đó rồi?!" *dịu giọng*

"Chị... Lúc nãy Tả Tả đến đón Dao Dao nên chị..."

"Ừm, tôi đang đến.! Đợi tôi.!"

"Hảo~, đi đường cẩn thận~.!"

"Được, tôi biết rồi~.!" *ôn nhu*

*Rụp*

*Tút, tút, tút...*

Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, bọn họ đã khẳng định được em ấy chắc chắn sẽ đến, bama Vương mừng rỡ, nắm tay nhau, bà cũng vui vẻ vuốt tóc Thi Vũ tỏ ý táng thưởng, vì bà biết rõ, lần này, tiểu quỷ đó chịu tới chắc chắn vì cô bé này.

"Thật may quá, mama, cảm ơn người, con bé chịu đến rồi.!"

"Mama, người xem, bà ấy đã mong con bé tới, đến mức mất ngủ cả đêm đó.!"

"Ta chỉ giúp một chút sức thôi, còn lại đều do cô bé này, tiểu quỷ đó mới đồng ý dễ dàng như vậy.!"

"Không đâu ạ, con không có làm gì hết, bà nội đừng nói vậy, em ấy cũng rất muốn đến.!"

Châu Thi Vũ nghe bà nói vậy, liền vội lên tiếng giải thích.

"Đứa trẻ ngốc, tiểu quỷ đó nghe lời con như vậy, đừng tưởng ta không biết.!"

Bà xoa đầu cô cười hiền nói, tiểu Vũ ngại ngùng cười, ầm thầm liếc mắt nhìn bảy con người mách lẻo đang cười trộm kia.

Mama Vương đôi mắt đỏ hoe, ngập nước, nắm lấy tay Thi Vũ.

"Cảm ơn, cảm ơn cháu nhiều lắm, Thi Vũ.! Ch-chúng... Chúng... Chúng tôi... Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.!"

"Bác gái, bác đừng khách sáo, cháu thật sự không làm gì cả.! Em ấy cũng rất nhớ hai bác, cháu tin là vậy.!"

Cô cũng nắm chặt tay bà, nhẹ giọng nói, như an ủi, như khích lệ cũng như chia sẻ, bà gật đầu trong nước mắt, ông Vương cũng nghẹn ngào ôm lấy vai bà.

Hai người họ đã dùng lời nói không hay với cô gái tốt bụng, hiền lành như vậy, nhưng lại nhận được là sự ân cần và quan tâm, không để bụng chuyện cũ mà thật tâm đối xử tốt với họ của cô, thật xấu hổ.

"Mọi người đã chuẩn bị gì chưa ạ?! Tụi con có thể vào phụ.!"

Thẩm Mộng Dao nháy mắt tinh nghịch nói.

"Đúng vậy a~, Châu Châu và Dao Dao nấu ăn rất giỏi đó ạ.!"

Tả Tịnh Viện lè lưỡi, cười đùa, vừa nói xong, cậu liền nhận được cái huých khá 'nhẹ nhàng' của cô nàng Thần Miêu, làm cậu la oai oái, còn mọi người thì bật cười.

------

Lát sau,

Bầu trời bắt đầu rơi từng giọt mưa nhỏ, một chiếc xe xám chạy vào sân.

Quản gia Trần từ ghế lái, Tiểu Ly ở ghế phụ lái, quản gia Lâm từ ghế sau nhanh chóng bước xuống, mở cóp xe, mang ra một thùng nước đá cỡ lớn, mưa bắt đầu nặng hạt, quản gia Lâm nhanh chóng lấy ô che cho em ấy.

Vương Dịch bước xuống xe, ánh mắt băng lãnh nhìn căn biệt thự Vương thị.

"Chủ tử?! Ngài không sao chứ ạ?!"

"Che cho họ.!"

Lạnh giọng nói xong, em ấy liền cất bước tiến thẳng về phía đó, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, những sải bước dài, người làm vừa thấy em ấy, liền lặp tức báo cho quản gia Vương thị.

Ông ấy nhanh chóng mang ô ra đón em ấy, cuối đầu cung kính gọi.

"Cô chủ nhỏ.!"

Em ấy ngay lập tức dừng bước.

"Tôi không phải.!"

Liếc mắt nhìn ông ta, nói xong em ấy đẩy cửa bước vào, mọi người ngạc nhiên nhìn em ấy, đầu tóc, quần áo dính đầy nước mưa.

"Vương Dịch?!"

"Tiểu Vương, sao con...?!"

"Bà nội, con mới đến, để bà đợi lâu rồi.!"

"Không sao, ôi cháu cưng của ta, sao lại uớt thế này?! Người đâu, mang khăn ra đây, nhanh.!"

Tiểu Ly cùng quản gia Trần và quản gia Lâm nối bước theo sau vội vàng đưa thùng nước đá cho người giúp việc.

Vừa tiến tới định giúp em ấy cởi bỏ áo ngoài thì bị em ấy ngăn lại, vì Châu Thi Vũ đang từ trong bếp bước ra, gạt tay tiểu Ly sang một bên, vội tiến lại chỗ cô.

"Tiểu Vương?! Sao em lại ướt như vậy?!"

"Ngoài trời đang mưa.!"

"Vậy sao?! Em cởi áo ra đi rồi lau tóc, không sẽ bị cảm.!"

"Ừm~.!"

Em ấy mỉm cười, ngoan ngoãn để cô giúp cởi áo ngoài.

Người làm vừa mang khăn lại, mama Vương đã vội giật lấy đem đến chỗ em ấy, nhưng ánh mắt xa lạ và bài xích đó, khiến bà phải dừng lại.

"Thi Vũ, cháu lau cho con bé đi, đừng để con bé bị cảm lạnh.!"

Bà đưa khăn cho Châu Châu, cười gượng nói, ánh mắt thập phần buồn bã.

"Dạ, nhưng bác gái,... Không biết có phiền không?! Nếu bác thay cháu giúp em ấy ạ?!"

Mọi người nghe xong vô cùng kinh ngạc, đến Nhất Nhất cũng khẽ trau mày, siết nhẹ tay cô.

Trái ngược với suy nghĩ của em ấy, cô chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ tay em ấy trấn an, rồi quay sang mama Vương, ra hiệu cho bà ấy nói.

"Tay cháu lúc nãy làm bếp không được sạch cho lắm, bác gái giúp cháu lau tóc cho em ấy, được không ạ?! ^^"

"Cái này... Ta..."

"Tiểu Vương~, em không phản đối mà nhỉ?!"

Cô quay sang em người yêu, mím môi, cười nhẹ, nhướng mày hỏi, mọi người im lặng chờ đợi câu trả lời của em ấy, cô lắc lắc tay em ấy làm nũng.

Vương Dịch đầu hàng, liền đưa tay vuốt tóc cô, lời nói đầy sủng nịnh.

"Hảo~, đều theo ý chị.!"

Như được mở cờ trong bụng, bà nhìn Thi Vũ với ánh mắt vô cùng cảm kích, còn em ấy thì ngồi xuống ghế sofa nhỏ gần đó cho vừa tầm với của bà.

Mama Vương mắt ngấn lệ đầy xúc động từng từng chút lau khô tóc cho Nhất Nhất, em ấy cũng rất phối hợp ngồi yên cho bà làm.

"Vậy chủ tử, cái này...?!"

Quản gia Trần bước tới cuối đầu cung kính hỏi.

"Bác cứ làm.!"

"Dạ được, vậy tôi xin phép.! Tiểu Ly, đi thôi.!"

"Dạ.!"

Tiểu Ly trước khi đi theo quản gia Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Dịch, dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu vừa rồi cô gái này dường như chưa từng được thấy ở chủ tử của mình đối với bất kỳ ai.

"Nè, Lam Phong, em làm sao vậy?! Làm gì thất thần thế?!"

"Không có gì.! Anh nhiều chuyện quá đấy, Vương Minh.!"

"Xì, mặc kệ em.!"

"Sao hả?! Giận rồi à?!"

"..."

"Nè, làm sao vậy?!"

"..."

"Nè..."

"Nếu chúng ta không phải anh em ruột, chị còn nghĩ hai anh ấy là cặp đôi đang giận dỗi nhau nữa đó.!"

"Phải đó, em cũng nghĩ giống chị, hai anh ấy thật đẹp đôi.!"

Diudiu bé nhỏ nhìn hai người dì của mình thì thầm mà khó hiểu.

"Được rồi.!"

Vương Dịch cầm lấy cổ tay mama Vương, lạnh giọng nói, bà nghe vậy cũng liền dừng lại.

Em ấy vô cảm chỉnh lại tóc, bà nhìn đầy âu yếm, không tự chủ giúp em ấy canh chỉnh phần mái, giật mình em ấy liền đứng hình giây lát.

"Baba.!"

"Ây~, Diudiu con chơi có vui không?!"

"Ân~ ^^.!"

"Được rồi, nào các con, mau vào ăn cơm thôi, đến giờ ăn rồi.!"

"Dạ.!"

Theo lệnh bà mọi người liền tập trung đến bàn ăn, nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống, bọn họ đã nhìn thấy một món ăn, đáng lẽ không nên xuất hiện trên bàn.

"Ai?! Ai đã làm món này?!"

"Tại sao món này lại xuất hiện ở đây?!"

"Là ai đã làm hả?!"

Những người ở Vương thị nổi giận gằn giọng truy hỏi, dáng vẻ vô cùng hấp tấp.

"Là tôi.!"

Vương Dịch bước vào xoắn nhẹ tay áo, kéo ghế cho Châu Thì Vũ.

"L-là... Là em?!"

"Là em kêu làm món này sao, Nhất Nhất?!"

Hai anh em Vương thị không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại.

"Có vấn đề gì sao?!"

Em ấy nhướng mày, nhìn bọn họ vô cảm hỏi.

"Chẳ-chẳng... Chẳng lẽ... Em...?!"

"Em không biết là baba kh-không...?!"

"Đủ rồi, chúng ta còn phải dùng bữa, mấy con đừng nói nữa.!"

Ông Vương Tử Kiệt cắt ngang lời bọn họ, nghiêm giọng nói rồi ra hiệu mọi người cùng ngồi vào bàn.

"D-Dạ... Dạ vâng.!"

"Em không biết chuyện đó sao, tiểu Nhất?!"

Tả Tịnh Viện thắc mắc nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện gì?!"

Nhất Nhất uống một ngụm nước, liếc mắt hỏi lại.

"Hả?!... À... À... Kh-không... Không có, không có gì...!"

Em ấy nghe Tả Tả lắp bắp trả lời, chỉ nhếch miệng cười nhẹ.

Trong bàn ăn không khí trầm lặng đến nghẹt thở, ông bà Vương chốc chốc lại gắp thức ăn cho Vương Dịch nhưng em ấy không động đến dù chỉ một miếng.

"Tiểu Vương~?!"

"Hửm~?!"

"Hài tử không được kén ăn.!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói, em ấy nghe vậy, gật nhẹ đầu, nhanh chóng cho sạch dĩa thức ăn vào bụng.

Sau đó, lại với tay gắp vào dĩa của ông Vương một món, trước ánh mắt thản thốt và bàng hoàng của mọi người, sau đó, nhếch miệng, nghiêng đầu cười, chờ đợi...

------------

Quay lại hiện tại,

Ở trung tâm thương mại,

Cô nàng hot girl bướng bỉnh vung tay đánh Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng cô nhân viên hiền lành tốt bụng kia đã đứng chắn cho cô, cầm chặt tay cô ta.

*Chát*

Dù vậy, vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản được, còn bị ả ta cho một bạt tay thật mạnh.

"Nè, sao cô lại đánh người hả?!"

Miên Dương đỡ cô nhân viên đó, bất bình lên tiếng chất vấn ả.

"Ngu thì gáng chịu, ai biểu nó muốn nhận thay người như mày chứ.!"

"Cô?!"

"Em đừng có quá đáng như vậy.! Người ta cũng không phải có ý xấu gì mà.!"

"Cái gì?! Anh dám bênh con khốn đó hả?! Anh không muốn hợp tác với Trương thị nữa, đúng không?!"

"Cá-cái... Cái này... A-anh... Anh không có ý đó.!"

"Mau đi thôi.!"

"Đ-đượ-được...!"

Ả ta ỏng ẹo bỏ đi, nhưng bị nhân viên vội vàng ngăn lại.

"Xi-xin... Xin lỗi, thưa tiểu thư, còn cái váy này...?!"

"Các người bán đồ kém chất lượng giờ lại đòi tiền tôi sao?! Mơ đi.! Mau tránh ra.!"

"Như-nhưng mà... Nhưng mà thưa tiểu thư, cô không thể đi, khi chưa thanh toán ạ.!"

"Tránh ra, các người không biết tôi là ai hay sao?! Tôi là con gái của Trương thị, cổ đông lớn của nơi này đó.! Các người dám ngăn tôi sao?!"

"Cô đứng lại, làm hư váy của người ta rồi muốn chuồn sao?!"

Hứa Dương nãy giờ đã rất nhẫn nhịn cô ta, nhưng thái độ cô ta ngày càng kiêu căng, lời nói cũng ngày càng thô lỗ, nên cô liền kéo cô ta lại.

Ả tức giận vung tay đẩy mạnh cô, vì quá bất ngờ nên ai cũng không kịp phòng bị.

"A.!"

Miên Dương đã kịp chuẩn bị tinh thần tiếp đất, nhưng ngạc nhiên là có người đã đến đỡ lấy cô.

Mùi hương này, vòng tay quen thuộc này, chỉ có thể là...

"Hân tử~, cậu đến rồi?!"

"Dương~, cậu không sao chứ?! Có bị thương chỗ nào không?!"

"Không sao~.!"

Trương Hân đỡ Hứa Dương Ngọc Trác dậy, đôi mắt ôn nhu, giúp cô phủi bụi trên người, sau đó, nắm tay cô, bước về phía ả ta.

"Hừ,... Lại thêm một đứa quê mùa đến sao?! Tui bây định làm gì tao hả?! Tao là con gái của Trương thị đó.!"

"Con gái Trương thị?!"

Trương Quỳnh Dư từ phía sau A Xin bước tới nhếch miệng cười lạnh.

"Nhị tiểu thư.!"

Bọn họ vừa nhìn thấy Soso liền cuối đầu cung kính gọi.

"Chị hai, sao em không nhớ Trương thị chúng ta có cô con gái như cô ta vậy a?!"

Hai tiếng chị hai mà nàng kêu làm ả ta và mọi người ngỡ ngàng, trước nay họ chỉ biết Trương Quỳnh Dư, nhị tiểu thư của Trương thị vì nàng hay cùng chủ tịch Trương đến đây, còn cô gái cool ngầu này, họ chưa từng gặp.

Trương thị được biết là có hai đứa con gái, nhưng đứa con gái lớn lại sống rất khép kín, ít khi xuất hiện công khai trước công chúng.

Hầu như các bữa tiệc của các công ty khác, đều do nhị tiểu thư tham dự.

"Em kêu ông ta đến đây.!"

"Hảo.!"

Trương Hân khuôn mặt băng lãnh, âm vực lạnh lẽo nói, nàng nghe vậy liền lặp tức nhấn điện thoại gọi.

Cô ta thấy mọi chuyện bị lộ, liền muốn lẳng lặng bỏ trốn, nhưng bị cậu bắt lại, từng bước, từng bước dồn cô ta vào gốc tường.

"Dám đụng vào người của tôi, cô chán sống rồi à?!"

"T-tôi... Tôi..."

"Làm hư trang phục, gây rối trật tự, xúc phạm và bôi nhọ Trương thị?! Cô nghĩ có thể bình yên rời khỏi đây?!"

"Tôi sai rồi, đại tiểu thư Trương thị, xin cô tha thứ, tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không dám nữa.!"

Vẻ mặt Trương Hân không mẩy may quan tâm nhìn cô ta quỳ xuống cầu xin.

"Hừ... Cô nghĩ cô còn cơ hội sao?! Chị dâu tôi, cô cũng dám đụng, đúng là không muốn sống nữa mà.! Còn mơ mộng làm tiểu thư Trương thị, cô ngủ giữa ban ngày à?!"

Soso bước tới khoanh tay, khinh bỉ nói.

"Ch-chị... Chị... Chị dâu?!"

Cô ta còn chưa hiểu gì, thì Hứa Dương Ngọc Trác bước tới ôm lấy cánh tay Trương Hân giọng hờn trách.

"Đại tiểu thư Trương thị à~, cậu đến trễ quá đấy.!"

"Âyda, nhị tiểu thư Hứa thị à, người đừng giận a~, là tội nhân sơ xuất.!"

Bốn chữ 'nhị tiểu thư Hứa thị' khiến mọi người và ả ta hoảng hốt, thế lực của Hứa thị so với Trương thị không khác biệt là mấy, nhưng ở thương trường đều có chỗ đứng không nhỏ.

Nhất là đại tiểu thư Hứa thị, một đại minh tinh hát hay, nhảy giỏi, diễn tốt, vô cùng xinh đẹp kiều diễm, con hồ ký tinh nghịch của màn ảnh.

Vậy mà chỉ vừa nãy thôi họ đã gọi cô là kẻ nhà quê nghèo hèn, đám người đó giờ chỉ biết câm lặng.

"Muốn mình không giận cũng được, có điều... *nhướng mày nhìn vào trong cửa hàng*...!"

"*Nhìn theo, bật cười, xoa đầu Miên Dương*... Hảo~, cậu muốn mua bao nhiêu, hôm nay mình mua hết cho cậu~.!"

"Tuyệt vời~, Hân tử là nhất.!"

Hứa Dương vui vẻ, ôm lấy cậu, rồi chạy vào trong cửa hàng kéo theo cô nhân viên đã tư vấn cho mình, thân thiết như chị em trong nhà.

"Chúng ta đi xem đồ thôi, mà cô tên gì vậy?!"

"D-dạ... Dạ là Tiểu Nguyệt ạ.!"

"À... Mặt trăng nhỏ.! Được rồi, lựa đồ với chị nào, hôm nay có người thanh toán.! 😉"

Mấy cô nhân viên kia thấy vậy mắt sáng rỡ, lặp tức bu lại chỗ cô.

"Quý khách, không biết ngài cần gì ạ?!"

"Chúng tôi có thể giúp gì cho ngài ạ, thưa tiểu thư?!"

"Có..."

Bọn họ mừng rỡ.

"Ra chỗ khác giúp tôi, tôi chỉ muốn mặt trăng nhỏ tư vấn cho tôi thôi.!"

Nghe xong cả đám méo mặt, Miên Dương hất tóc đầy kiêu ngạo kéo cô nhân viên đó tiếp tục lựa đồ.

Trương Hân một bên quan sát bật cười bất lực với sự đánh đá hiếm thấy của cô.

"Chị hai, ông ta đến rồi.!"

"Ừm.!"

Đại tiểu thư Trương thị được mọi người đồn đại là người hòa nhã, lịch thiệp, kính trọng những bậc tiền bối, còn nhị tiểu thư, năng động, sắc sảo, thông minh, mưu trí.

Khi cả hai người họ cùng kết hợp, khiến nhiều người phải e ngại và dè chừng, vì cả hai quá tài giỏi và rất nham hiểm.

Hôm nay, hai chị em Trương thị họ, lại cùng nhau xuất hiện tại đây chỉ vì nhị tiểu thư của Hứa thị...

######

*{ Vương Dịch đã mang gì tới, và tại sao Vương thị lại có phản ứng mạnh như vậy?! Liệu em ấy đang có ý định làm gì?! Vương thị sẽ ra sao?! Chị em Trương thị nổi tiếng nham hiểm liệu sẽ làm gì?! Trung tâm thương mại sẽ như thế nào với sự càn quét của Hứa Dương Ngọc Trác và cơn giận của Trương Hân?! }*

£_______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _______£

-Lời nói đầu, chúc mừng XinYang đã chiến thắng 'The best partner 2', sự cố gắng của hai chị, từng màn trình diễn ấn tượng, đã được đền đáp. 👍👏💯

- Cũng chúc mừng SQHY, 'Bánh Nước Dừa' thật lợi hại nha, đã giành cho hai chị ấy bài hát mới của snh48, thật mong chờ b50 năm nay, mọi người có nghĩ vậy không? 👏👍

- Chap này ra trễ là do mình, vì mình hiện không ở cùng thời gian với mọi người.

- Bây giờ nơi mình đang ở là 9h tối, mọi người thông cảm nha.

- Mấy nay xảy ra chút chuyện nên đã trễ lại càng trễ hơn, thành thật xin lỗi mọi người, biết mọi người trông chap, còn để mọi người đợi lâu như vậy, vô cùng xin lỗi.

- Chap này dài hơn 8000 từ, độ dài trước nay chưa từng có, nên mong mọi người sẽ hài lòng. 😁

- Lời cuối vẫn là chúc mọi người thật nhiều sức khỏe. 💪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top