Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 95 - 🧧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Hi mọi người mình là Yang.! 👋
_ Mình hiện tại đang rất giận, mình chỉ đăng truyện trên một nền tảng duy nhất là wattpad, ngoài ra không có một nền tảng nào khác.! 👍
_ Vậy mà bây giờ, mình lại phát hiện một bộ truyện của mình lại bị bế đi sang một nền tảng khác.! 😕
_ Bất ngờ là rất được đón nhận.! Mình rất buồn.! Đây không phải là lần đầu.!
_ Mình nản lắm rồi, nếu cứ như vậy, chắc mình sẽ không giữ được lời hứa với mọi người, mà phải dừng việc viết truyện lại.!

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _____€


######

Trương Hân cùng Trương Quỳnh Dư đứng bên ngoài trao đổi với quản lý và tổng giám đốc, trong khi Hứa Dương đang say sưa lựa đồ trong cửa tiệm.

"Từ khi nào danh dự của Trương thị lại bị loại hạ đẳng như cô ta làm cho thấp kém như vậy hả?!"

"Tổng giám đốc La, ông nên biết, để có được vị trí như hôm nay là nhờ sự nâng đỡ của Trương thị chúng tôi."

"Vâng, tôi biết chứ, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, sự giúp đỡ của Trương thị đối với tôi các vị như đại ân nhân."

"Vậy đây là cách ông trả ơn Trương thị?!"

"Để cô cháu gái của ông lấy thanh danh của Trương thị, đi làm loạn khắp nơi, còn lấy danh nghĩa đại tiểu thư Trương thị mà hóng hách gây loạn?! Ông như vậy là làm phản đúng không?!"

"Tôi không muốn nói nhiều, còn để tôi thấy ông ở trung tâm thương mại này, thì ông sẽ thân bại danh liệt."

Trương Hân lạnh giọng nói.

"Ông là người thông minh, chắc hiểu ý của chị ấy.!"

Trương Quỳnh Dư nhếch miệng cười lạnh.

"Khoan đã.!"

La Minh Ngọc lớn tiếng gọi.

Hai người họ quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khó chịu cùng sắt bén.

"Gia đình chúng ta đã từng có mối thâm tình thân thiết, thậm chí còn định lập hôn ước, vậy tại sao em lại không được xem là người của Trương thị?!"

"Hôn ước?!"

"Nực cười?! Hôn ước với ai?! Chính cô là người phản đối hôn ước này gay gắt nhất, đừng tưởng tôi không biết.!"

"Chuyện này là sao, Soso?!"

"Chị hai, La thị đã từng đến nhà chúng ta, để cầu sự giúp đỡ, nể tình sự thân thiết của hai gia đình baba đã đồng ý, lúc đó, ông ta còn định gả cô ta cho chị.! Nhưng baba chưa kịp từ chối, cô ta đã lên tiếng trước. Lúc đó, chị đang cùng Dương tỷ đi shopping, không có ở nhà.!"

"Vậy à?!"

"Thì sao?! Cũng tính chúng ta gần như là người một nhà rồi.! Phải làm đến nước này sao?!"

"Tôi vốn muốn bỏ qua.! Nhưng cô không chỉ tổn hại danh dự của tôi, của Trương thị, mà còn quát tháo và xô ngã cậu ấy.! Không diệt cả La thị các người, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.!"

Không gian im lặng, giọng A Xin cứ đều đều vang lên, tuy không có tý gì là sát khí, như ngữ khí lại vô cùng đe dọa.

"Hân tử~.!"

"Ây~, cậu lựa xong đồ rồi sao?!" *nụ cười tỏa nắng*

"Ừm~, giờ không biết... Người lúc nãy bảo sẽ thanh toán cho mình, đã xong việc chưa a~?!"

"Đã xong thưa tiểu thư~.!"

Trương Hân đột nhiên bật cười, đưa tay lên trán hành lễ, nói, làm Miên Dương cũng cười theo, khoát tay cậu kéo đi.

"Hân tử, xong rồi chúng ta đi lựa tiếp túi, giày, cuối cùng đi ăn, có được không a~?!"

"Đương nhiên là được~.!"

"Hôm nay cậu mà bỏ về giữa chừng, mình sẽ không tha cho cậu đâu, có biết không hả?!" *nhéo tai*

"A... A... A... Mì-mình... Mình biết rồi, Dương~, đau quá, cậu bỏ ra đi, huhu.!"

"Cậu mau đi thanh toán cho mình.!"

"Hảo, hảo, mình đi ngay.!"

A Xin nhanh chóng chạy đi, không dám chậm trễ.

Miên Dương nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu mà bật cười thành tiếng.

"Tất cả là tại mày.!"

"A~ cô-cô... Cô làm... Cô làm gì vậy?! Tha-thả... Thả tôi ra.!

Đột nhiên, La Minh Ngọc từ đâu chạy đến bóp lấy cổ nàng, trút tất cả lỗi lầm lên người nàng.

Trương Quỳnh Dư thấy vậy hét lớn.

"NÈ, LA MÌNH NGỌC, CÔ LÀM GÌ VẬY HẢ?!"

"DƯƠNG.!!!"

"Hân tử~?!"

Trương Hân nghe tiếng hét, quay sang nhìn liền sợ hãi lao ra.

Trước đó vài phút, Soso dằn co với Minh Ngọc, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô ta đã đẩy nàng xuống thang cuốn, Soso cố bắt lấy tay nàng nhưng vẫn là không kịp.

Dù vậy bằng sức mạnh nào đó, A Xin lại lao theo Miên Dương, kéo nàng vào lòng cùng lăn xuống thang cuốn trước ánh mắt kinh ngạc của Quỳnh Dư và Minh Ngọc.

Lúc tiếp đất, Hứa Dương chỉ bị choáng nhẹ, cố gắng chống đỡ bản thân ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, Trương Hân bất tỉnh nằm đó.

"Hân tử?!... Hân tử?!... Hân tử?!..." *lay người*

Nàng cố gọi cậu dậy nhưng đáp lại là sự im lặng.

*Hoảng sợ* "Hân tử?! Cậu sao vậy?! Hân tử?!"

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, làm Hứa Dương bàng hoàng.

"Soso, mau, gọi cấp cứu, chị hai em chảy máu rồi.!"

Trương Quỳnh Dư nghe vậy liền nhấc máy gọi, song song đó, cũng cho người bắt La Minh Ngọc đang còn kinh sợ bên cạnh, tên bạn trai của cô ta cũng bị bắt theo.

------

Trên xe cấp cứu,

Hứa Dương Ngọc Trác nắm chặt tay Trương Hân, nức nở nói.

"Hân tử?! Cậu đừng có chuyện gì.! Đều tại mình, cậu đừng xảy ra chuyện gì nha, Hân tử?! Hức... Hức..."

Đến bệnh viện, A Xin được đẩy đi kiểm tra, Hứa Dương nhất quyết không chịu đi theo y tá để băng bó vết thương, làm cổ phải dụng cụ lại khử trùng tại chỗ cho nàng.

Trương Quỳnh Dư sau khi sắp xếp người dẫn La Minh Ngọc đi, thì vội chạy đến bệnh viện.

"Dương tỷ, chị hai em sao rồi?!"

"Vẫn còn trong đó.!"

"Chết tiệt... *đấm mạnh vào tường*.!"

"Em đang giữ cô ta phải không?!"

"Phải.! Chị muốn làm gì?!"

"..."

------

Sáng hôm sau,

"A Xin chị tỉnh lại rồi?!"

"Chị làm mọi người lo lắng cho chị lắm đó.!"

"Chị cảm thấy sao rồi?!"

"Đã đỡ hơn chưa?!"

"Cậu còn cảm thấy đau đầu không A Xin?!"

"Mình... Không sao... Dương, cậu ấy...?!"

"Đang ngủ bên kia.!"

"Chị ấy canh cho chị cả đêm hôm qua, CK và Ngải Giai đã đỡ chị ấy qua kia nghỉ cho thoải mái rồi, chị đừng lo.!"

"Hảo~, để mọi người lo lắng rồi, thật ngại quá.!"

"Không có gì, chúng ta là bạn bè mà.!"

"Còn hai người kia đâu rồi?!"

"Không biết nữa, tụi em không liên lạc được, Vương Dịch đang cho người tìm, chị yên tâm.!"

"Hảo, Soso.!"

"Sao vậy chị hai?!"

"Cô ta đâu?! Chị phải băm cô ta thành trăm mảnh.!"

Trương Hân cuộn chặt tay mình, nổi đầy gân xanh, đập mạnh lên giường, giọng tức giận hỏi.

"..."

------------

Quay trở lại Vương thị,

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không ai là không biết, chủ tịch Vương bị dị ứng với cá ngừ.

Nhưng hiện tại trên bàn ăn, nó lại được đặt chiễm trệ ở đó.

Mọi người không khỏi bàng hoàng.

Không ngờ món bị cấm trong gia đình Vương thị lại do đích thân con gái út mà họ mong ngóng từng giờ, từng ngày mang đến.

Ai cũng mặt mày méo xẹo ngồi vào bàn theo lời hối thúc của ông Vương, Vương Dịch nhìn thấy vậy liền âm thầm nhếch miệng cười lạnh, bắt đầu dùng bữa.

******

Buổi tối hôm đó, ngay khi Châu Thi Vũ rời khỏi thư phòng, Vương Dịch liền thay đổi biểu cảm, lạnh giọng nói.

"Ra đi.!"

"Thật đáng ngạc nhiên khi em để cô gái đó phá bỏ mọi quy tắc của em đấy, Nhất Nhất.!"

Tôn Ngữ San bước ra từ sau kệ sách, giọng khó tin nhìn cánh cửa vừa đóng nói.

"Đồ tôi cần đâu?!" *lạnh*

"Đây, chỉ cần cho ông ta 1 liều là đủ.!"

Nàng đặt xuống bàn làm việc em ấy một lọ thuốc nhỏ màu đỏ óng ánh.

"Cảm ơn.!"

*Thở dài* "Nếu em không bắt được thời gian phù hợp, em... có thể sẽ phải hối hận đó.!"

Tôn Ngữ San nhìn em ấy nhẹ giọng dặn dò, cũng như khuyên ngăn, em ấy chỉ khẽ ngước mắt lên nhìn nàng, nhếch miệng cười.

"Như vầy đã là nhân nhượng lắm rồi.!"

Câu nói đầy lạnh lẽo cùng ánh mắt vô cùng băng lãnh, Ngữ San chỉ biết im lặng thở hắc, vỗ vai em ấy như sự đồng cảm cùng an ủi, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm, sau khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

***

"Chủ tử, đây là tất cả tài liệu người yêu cầu điều tra ạ.!"

"Tốt lắm, cảm ơn.!"

"Vậy tôi xin phép đi làm việc đây.!"

"Khoan đã, bác Lâm.!"

"Tôi đây, chủ tử, người còn việc gì sai bảo ạ?!"

"Cô gái đó?! Sao rồi ạ?!"

"Tiểu Ly hiện đang làm việc dưới sự giám sát của quản gia Trần, còn chị của cô ấy hiện đang làm việc ở chỗ của Hách tiểu thư.!"

"Bác giúp tôi sắp xếp cho quản gia Trần và cô ta cùng đến Vương thị.!"

"Tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ nhanh chóng cho người sắp xếp mọi việc ạ.!"

"Làm phiền bác rồi.!"

"Chủ tử đừng khách sáo, đây là việc mà chúng tôi nên làm.!"

"Ừm, mấy ngày nay vất vả cho bác rồi.!" *khụ khụ*

"Vâng, chủ tử, người đừng thức khuya quá, tôi thấy sức khỏe của người đang ngày càng yếu đấy ạ.!" *đưa trà*

"Không sao.!" *nhận lấy, nhấp một ngụm*

"Chủ tử, người thật sự không muốn tiếp tục điều trị sao ạ?! Tôn tiểu thư và Tả tiểu thư đều đang dùng mọi cách để..."

*Cắt ngang* "Được rồi, bác Lâm, cháu hơi mệt, bác có thể để cháu một mình được không ạ?!"

"Dạ được, vậy tôi xin phép, người hãy nghỉ ngơi sớm và chú ý sức khỏe, thưa chủ tử.!"

Nói xong quản gia Lâm cũng không nán lại lâu liền rời khỏi phòng Vương Dịch, em ấy mệt mỏi, ngửa đầu ra sau, xoa mi tâm.

Em ấy nhìn thấy rất rõ ánh mắt lo lắng của quản gia Lâm giành cho mình, theo em ấy chăm sóc và đối đãi như con ruột, từ lúc chỉ còn là đứa bé chịu đầy tổn thương đến bây giờ, bà ấy là người hiểu rõ em ấy nhất, hơn bất kỳ ai.

Nhưng những gì đã quyết em ấy sẽ không bao giờ thay đổi, đành phải nói lời xin lỗi với quản gia Lâm, vì lần này em ấy sẽ phải làm trái sự kỳ vọng của bà ấy về triển biến bệnh tình của mình.

******

Quay trở lại Vương thị lúc này,

Mọi người đang vô cùng cẩn trọng để ông Vương không động phải món cá ngừ, vì vậy đã di chuyển nó ra xa vị trí ông.

Bất ngờ thay, Nhất Nhất đột nhiên vươn tay gắp một miếng cá ngừ vào chén ông.

Sau đó, mặc kệ ánh mắt khó hiểu và lo lắng của mọi người, em ấy điềm nhiên ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm ông ta, yên lặng chờ đợi.

Mọi người như nín thở, cũng nhìn chằm chằm miếng cá ngừ trong chén ông.

"Không ăn?!"

Em ấy nhàn nhạt ăn một miếng thịt mà ông ta gấp cho, nhướng mày hỏi.

"T-ta... ta..."

Vương Dịch nhếch miệng cười lạnh, đứng dậy gấp thêm một miếng cá ngừ nữa vào chén ông ta, rồi ngồi xuống lau tay.

"Nếu ông ăn hết chỗ đó, tôi sẽ tha thứ cho bà ta.!"

"Sa-sao... sao cơ?! Co-con... con vừa nói gì?!"

Nhất Nhất đưa tay hướng vào chén ông ấy, nhẹ giọng nói.

"Ăn hết, tôi sẽ tha thứ cho bà ta.!"

"Co-con... con nói thật sao?! Chỉ cần ta ăn hết thứ trong chén?! Co-con... con sẽ tha thứ cho mama mình?!"

"Phải... vậy ông... định sẽ làm gì đây?!"

Em ấy chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhoẻn miệng cười hỏi.

"Con đã nói thì phải giữ lời.!"

Ông Vương Tử Kiệt cầm chén lên, ánh mắt kiên định cùng tin tưởng nói, rồi bỏ tất cả vào miệng.

Nụ cười trên môi Vương Dịch chợt tắt, đôi mắt em ấy tối sầm lại.

Mọi người lặp tức bật dậy khi thấy hành động liều lĩnh đó của ông ta.

"BABA.!!!"

"Ông ah~"

"ANH HAI.!!!"

"Tử Kiệt.!"

Cơ thể ông ta bắt đầu run rẩy, tay chân bắt đầu xuất hiện những mẩn đỏ, mặt sưng tấy lên, mọi người hoảng hốt liền lo lắng tiến tới đỡ ông ấy.

"Tại sao... tại sao ông vẫn ăn món đó?! Ông không cần mạng à?!"

"Ch-chi...chỉ... chỉ cần co-con... con đồng ý tha thứ cho bà ấy... ta-ta... ta có ra sao cũ-cũn... cũng không quan trọng..."

"Hừ... Vậy... tôi muốn ông phải chết... ông phải trả giá vì những việc ông đã gây ra cho tôi..."

"Vươ-Vươn... Vương Dịch...?!"

"Em nói gì thế?!"

"Sao co-con... con... lại dám nói như vậy với baba của mình?!"

"Tiểu Vương à?!"

Châu Thi Vũ nãy giờ im lặng, cũng kéo nhẹ góc áo em ấy, cô biết em ấy sẽ không làm tổn thương họ, nhưng nói ra những lời khó nghe như vậy sẽ khiến bama Vương đau lòng.

Nhất Nhất cuối gằm mặt, không trả lời, phất tay ra hiệu, quản gia Lâm và quản gia Trần cùng tiểu Ly xuất hiện kéo những người Vương thị ra, ông ta ngã xuống, nằm trên đất hơi thở dồn dập, em ấy lấy từ trong cánh tay áo ra một ông tiêm màu đỏ thẫm.

Nhếch miệng nở nụ cười nhẹ, bỏ ngoài tai lời can ngăn của những người ở Vương thị, lạnh lùng bước tới đâm trực tiếp vào phần ngực trái của ông Vương Tử Kiệt, bơm thứ chất lỏng kỳ lạ đó vào người ông ta.

"VƯƠNG DỊCH.!!!"

Vương Minh, Vương Lam Phong, Vương Hiểu Giai, Vương Duệ Kỳ gào thét, lao tới đẩy Vương Dịch ra.

Lam Phong nắm cổ áo em ấy, đôi mắt ửng đỏ hét.

"Em đã làm gì, HẢ?! EM ĐÃ LÀM GÌ ÔNG ẤY?!"

"Vương Dịch... ông ấy là ba em mà?! Trong người em đang mang dòng máu của ông ấy mà?!"

"Ông ấy muốn bù đắp cho em mà, Vương Dịch, tại sao em...?!"

Nhất Nhất im lặng nhìn họ không nói một lời, chỉ nhếch miệng cười.

*Khụ, khụ, khụ*

Một dòng máu đỏ thẫm xuất hiện, bọn họ hốt hoảng vội vàng mang ông ấy lên phòng, bác sĩ riêng của Vương thị cũng khẩn trương chạy đến.

Vương Dịch được Châu Thi Vũ đỡ dậy, cùng Thẩm Mộng Dao, Tả Tịnh Viện và Trình Qua ngồi ở sofa dưới phòng khách đợi.

Cô nắm chặt tay em ấy, không gian yên lặng.

"Em đã tiêm gì cho ông ấy vậy, Vương Dịch?!"

Tả Tịnh Viện thấp giọng hỏi.

"Tả Tả..."

Trình Qua vội lên tiếng muốn ngăn cản liền bị ngắt lời.

"Em đã đi đâu?! Và đã làm gì?! Thứ thuốc đó rốt cuộc là sao hả?!"

"Tả Tả, cậu bình tĩnh đi.!"

Thẩm Mộng Dao cũng đứng dậy can ngăn.

Vương Dịch vẫn một mực im lặng, một chút cũng không có ý muốn mở miệng nói chuyện, chỉ đan chặt tay người bên cạnh.

"Không sao đâu, tiểu Vương~.!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng an ủi, cô hiểu rõ Vương Dịch, em ấy không phải là không muốn tha thứ cho bama mình, sâu trong tim em ấy, hình ảnh của họ luôn từng giây từng phút hiện hữu, em ấy từ lâu đã tha thứ cho họ rồi, nhưng lại thiếu sự can đảm để chấp nhận sự quan tâm đột ngột này.

"Quản gia Lâm.!"

"Có tôi, thưa chủ tử.!"

"*Đưa một lọ thuốc màu đỏ* Phiền bác.!"

"*Nhận lấy* Tôi làm ngay, chủ tử.! Tiểu Ly, lại đây.!"

"Dạ, quản gia Lâm?!"

"Mang lọ thuốc này lên đưa cho bác sĩ, đừng giải thích gì hết.! *đưa lọ thuốc*"

"Dạ vâng ạ.! *đưa tay nhận lấy*"

"Khoan đã, đưa tôi xem.!"

Tả Tịnh Viện giật lấy lọ thuốc, xem xét rồi khẽ trâu mày, sau đó, im lặng không nói đưa lại thuốc cho tiểu Ly, không nói gì ngồi xuống sofa, ánh mắt áy náy nhìn em ấy.

"Đi đi.!"

Quản gia Lâm thở dài nhìn cậu rồi lắc đầu hối thúc tiểu Ly, cô ấy gật đầu, vội vã mang theo lọ thuốc lên phòng ông Vương Tử Kiệt.

"Sao rồi?! Là thuốc gì?!"

Trình Qua quay sang hỏi, Tả Tả ấp úng một chút rồi thở dài nói.

"Là thuốc trị dị ứng.!"

"Xì... Bây giờ em còn muốn chất vấn em ấy không?!"

"Em xin lỗi.!"

"Mình đã kêu cậu bình tĩnh.!"

"Mình xin lỗi.!"

"Không phải bọn chị, người em cần xin lỗi ngồi ở kia kìa.!"

Trình Qua và Thẩm Mộng Dao nhìn Vương Dịch chân bắt chéo, đan chặt tay Thi Vũ im lặng không nói một lời.

"Tiểu Nhất~,... Chị... Chị xin lỗi.!"

"Bỏ đi.!"

Em ấy một mặt lạnh lùng, không nhìn mặt cậu nói, quay sang dụi đầu vào hõm cổ cô, nhắm mắt mệt mỏi nghỉ ngơi.

Châu Châu cười hiền nhìn khuôn mặt buồn bã của Tả Tả, đưa tay xoa đầu Nhất Nhất nói.

"Em ấy không trách cậu, nếu có đã làm lơ cậu rồi, đừng ủ rũ như thế.!"

---

Trên phòng của ông Vương Tử Kiệt, ông nằm trên giường nghỉ ngơi, những mẫn đỏ trên người đang dần biến mất, bác sĩ riêng của Vương thị kiểm tra cho ông khá kinh ngạc.

"Thật thần kỳ, bệnh dị ứng của chủ tịch Vương đã được kiểm soát, không còn phát tán nữa."

"Tại sao lại như vậy?! Lúc nãy baba đã ăn rất nhiều cá ngừ.!"

"Trước khi tôi đến, mọi người thật sự không cho ông ấy uống gì sao?!"

"Hoàn toàn không có.!"

"Sao lại lạ như vậy?!"

"Bác sĩ Trần, ông có thể kiểm tra lọ thuốc này là gì không?!"

Mama Vương đưa cho ông ta lọ thuốc màu đỏ hỏi, lúc Vương Dịch ngã xuống đất, lọ thuốc này đã rơi ra, và bà vô tình nhặt được.

Ông ta cầm lọ thuốc nhìn nhìn, sau đó kinh ngạc thốt lên.

"Đây là thuốc đặc trị các chứng bệnh dị ứng, giúp người bệnh giảm triệu chứng, chúng tôi đang nghiên cứu cách tạo ra loại thuốc này, làm sao mọi người có được?!"

"Nhưng lúc nãy baba đã nôn ra máu?!"

"Đúng vậy, đó là cách thải độc tố ra ngoài.! Mọi người có thể cho tôi biết lọ thuốc này từ đâu mà có không?!"

"Cái này..."

"Các con đã quá bốc đồng, lát nữa nhất định phải xin lỗi con bé.!"

Bà nội nhẹ giọng nói, nhưng tông giọng lại rất lạnh lùng, chứng tỏ bà đang rất giận.

"Dạ, thưa bà.!"

Bốn anh em họ Vương cuối gầm mặt nói, mama Vương ở bên cạnh cũng yên lặng nắm lấy tay ông Vương, không lên tiếng, hai ông bà như hiểu được tâm sự trong lòng đối phương, mà nắm chặt tay an ủi nhau.

*Cốc, cốc, cốc...*

"Mời vào.!"

"Thật thất lễ ạ, chủ tử bảo mang thứ này lên cho chủ tịch Vương.!"

Tiểu Ly đẩy cửa bước vào, rụt rè nói, đưa lọ thuốc cho bác sĩ Trần, ông cầm nó lên xem, trâu mày hỏi.

"Đây là... Làm sao cô có thứ thuốc này?!"

"Xin lỗi, tôi không thể giải thích thêm, xin phép.!"

Nói xong cô ta lui ra ngoài, Lam Phong nhìn chằm chằm cô ta, đến khi bị Vương Minh vỗ một cú đau điếng.

"Thích cô bé đó rồi sao?!"

"Liên quan gì anh chứ?!"

"Đừng làm khổ người ta, nếu chỉ muốn vui đùa.! Em nên nhớ, cô ta là người của Vương Dịch."

Câu nói của anh ta như con dao đâm thẳng vào tim anh, một kẻ đào hoa như anh liệu có thật sự đã động tâm, hay chỉ là hứng thú nhất thời như bao lần khác.

Sau khi, bác sĩ chắc chắn thứ thuốc mà Tiểu Ly mang đến có thể sử dụng thì bây giờ ông Vương đã thấy tốt hơn, bọn họ đành xuống phòng khách để ông ấy nghỉ ngơi.

---

Hiện tại dưới phòng khách chỉ còn vài người như Tả Tịnh Viện, Trình Qua, Thẩm Mộng Dao cùng với Vương Dịch và Châu Thi Vũ, trông thấy bà cùng người Vương thị xuống, họ vội vàng đứng dậy.

"Bà nội.!"

"Ừm.!"

Nhìn qua Thi Vũ, cô bị Nhất Nhất ôm chặt cứng, không đứng lên được, chỉ biết cười ngượng nhìn bà gật đầu chào hỏi, sau đó, nhẹ giọng nói.

"Tiểu Vương, bà xuống rồi.! Em buông chị ra đi.!"

"Không muốn~.!"

"Ngoan đi~, mọi người đều đang nhìn kìa.!"

"Hừ~.!"

Vương Dịch bất mãn đành buông lỏng tay mình, bĩu môi, biểu hiện không hài lòng nhìn Châu Thi Vũ.

"Tiểu Vương thật ngoan a~.!"

Cô bật cười xoa đầu, véo nhẹ một bên má em ấy cưng chiều, khen ngợi.

"Bà nội, bà đã xuống, vậy con xin phép đưa Châu tỷ và Diudiu về nhà."

Được Châu Châu dỗ, Nhất Nhất liền thả lỏng cơ mặt, quay sang bà nội, không nhanh, không chậm, giọng không cảm xúc đứng dậy nói.

"Vương Dịch, tụi chị..."

Không đợi bà nội hồi đáp, bỏ qua lời nói của Duệ Kỳ, em ấy trực tiếp quay sang quản gia của mình.

"Bác Trần, dẫn Diudiu đến đây.!"

"Dạ vâng, chủ tử.!"

"Bác Lâm, chuẩn bị xe.!"

"Dạ, tôi đi ngay, chủ tử.!"

"Về nhà~.!"

Nhất Nhất đưa tay đến trước mặt Châu Châu, giọng nhẹ nhàng nói, cô nhìn bàn tay đàn ở trước mặt mình, nhìn đôi mắt dần ướt của mama Vương, đôi mắt buồn bã của bà nội, và đôi mắt có lỗi của anh em Vương thị, thấy em ấy vẫn không thu tay về, cô biết khó lòng thay đổi quyết định của em ấy, đành bất lực nắm lấy.

Tiểu Diu được dắt vào, liền chạy tới ôm bama mình, cười đến tít mắt.

"Diudiu, đến chào cố đi, chúng ta về nhà.!"

Budiu nghe vậy có chút không muốn nhưng vẫn là ngoan ngoãn chạy đến chỗ bà cố, ôm lấy bà.

Lúc nắm tay Vương Dịch ra về, con bé không ngừng quay lại nhìn cố và bà, gần đến cửa thì níu tay em ấy lại.

"Con sao thế, Diudiu?"

Châu Thi Vũ lo lắng khụy gối xuống hỏi, Tiểu Diu ngập ngừng không dám nói.

"Không sao~, Diudiu~, con làm sao vậy?! Con nói mama nghe đi a~.!"

"Về,... Cố buồn,... Bà buồn..."

Budiu buồn bã cuối đầu xoa góc áo nói, cô ngây người.

"Diudiu không muốn ở cùng bama sao?"

Vương Dịch cuối người, nhẹ nhàng hỏi.

"Muốn ạ~.!"

"Nhưng con cũng không muốn cố và bà buồn phải không?!"

Châu Châu như nảy ra ý gì đó, nắm tay Diudiu nhẹ giọng hỏi.

"Ân~.! *dùng sức gật đầu*"

"Nhưng chúng ta phải làm sao đây?! Baba muốn về.! Phải chi bây giờ ông trời khóc để chúng ta được ở nhà bà đêm nay, Diudiu nhỉ?!"

Thi Vũ giọng buồn buồn nói, Diudiu nghe vậy liền hiểu, quay sang nắm lấy tay Vương Dịch, giọng run run nói.

"Baba~,... Sấm~... Diudiu sợ~..."

Em ấy nhìn cô và con bé, một lớn một nhỏ, một người tung, một người hứng, im lặng, lúc này, quản gia Lâm bước vào thông báo.

"Chủ tử, bên ngoài trời mưa rất lớn, xe không thể di chuyển ạ.!"

Em ấy khẽ trâu mày nhìn bà ấy, liếc mắt ra bên ngoài.

"Vậy sao?! Để tôi kiểm tra.!"

Lời vừa dứt, Châu Thi Vũ vội tiến tới trước chặn đường em ấy.

"Em làm vậy là không tin lời con đó.!"

"Chị đừng nghịch nữa.!"

"Trời mưa rất to, chúng ta về lúc này sẽ không an toàn, em muốn bà và mọi người phải lo lắng cho chúng ta sao?! Còn nữa, em không nghe con nói là sợ sấm hả?!"

"*Nắm lấy góc áo Vương Dịch*... Baba~..."

Nhất Nhất thở dài, bất lực với sự đồng lòng của một lớn, một nhỏ này.

"Con có mang theo đồ không, Diudiu?!"

"Có ạ~,... Mama đem~.!"

Nghe con bé hồn nhiên trả lời, em ấy liền quay sang cô nhướng mày.

"Ch-chị... Chị... Chị chỉ là mang theo phòng hờ cho con 2 bộ đồ thôi.!"

Thấy Vương Dịch quay sang nhìn mình, Châu Thi Vũ lắp bắp giải thích, sợ em ấy sẽ hiểu lầm cô.

Nhất Nhất mỉm cười vuốt tóc Châu Châu.

"Vậy... làm phiền Vương thị rồi.!"

Em ấy bỏ tay vào túi quay sang người của Vương thị nói.

Châu Thi Vũ nghe vậy liền vui vẻ nắm lấy tay BuDiu.

"Diudiu thật giỏi a.! Baba cho chúng ta ở lại rồi, con có vui không?!"

"Ân~ ^^.!"

"Mau lại đó đi, cố và bà đang đợi con kìa.!"

"Ân~.!"

Tiểu Diu lon ton chạy lại sà vào lòng cố cười đến tít mắt, mọi người ở Vương thị mắt ngấn lệ nhìn con bé.

"Nãi... Nãi... Nãi nãi... Không khóc a~.!"

Bàn tay nhỏ xíu của con bé đưa lên lau đi những giọt nước mắt của mama Vương, ôm lấy bà dỗ dành.

"Hảo~... Nãi nãi không khóc a~.!"

"Em xem?! Dù sao cũng là bama mình mà phải không?! Em đã tha thứ cho họ rồi còn gì?!"

"Chị đưa con đi tắm rửa đi.!"

Nói xong em ấy cùng quản gia Lâm, quản gia Trần và tiểu Ly, bước đến chỗ quản gia Vương thị, rồi theo ông ấy lên tầng 2, không nói bất cứ lời nào.

Vương Dịch ngồi trên sofa trong phòng giành cho khách, gõ gõ máy tính.

*Cốc, cốc, cốc...*

"Không khóa.!"

"Baba~.!"

BuDiu chạy vào gọi, kéo theo tay của Châu Thi Vũ, em ấy ngước mặt lên sau tiếng gọi, ngỡ ngàng, ánh mắt không rời khỏi hình bóng cô, đến khi con bé nhảy lên người em ấy, thì em ấy mới dời ánh mắt đi.

"Con tắm rồi?!"

"Ân~, mama... Cùng tắm~..."

"Ừm~ *xoa đầu BuDiu*... *quay sang Châu Thi Vũ* Đồ của chị?!"

"À... *Đỏ mặt* là của Thiên Thảo tiền bối cho chị mượn.!"

"Ừm.!"

*Cốc, cốc, cốc...*

Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này Vương Dịch không trả lời, chỉ tập trung chơi đùa với Diudiu, Châu Thi Vũ quay sang nhìn chần chừ một chút rồi mới lên tiếng.

"Mời vào, cửa không khóa.!"

Duệ Kỳ rụt rè đẩy cửa vào, bốn anh em Vương thị, rón rén như những tên trộm bước vào.

Châu Châu đứng dậy cười hiền.

"Mọi người đến đây có gì không?!"

"À... Tụi chị nghĩ em ấy không có mang theo đồ nên... *đưa đồ ra*..."

"Vậy sao?! Cảm ơn mọi người.!"

Cô đá nhẹ chân em ấy ra hiệu.

"Không cần.!"

Châu Thi Vũ cười bất lực, chỉ có thể đưa tay ra nhận thay em ấy.

Bà nội từ bên ngoài được quản gia Lâm dìu vào.

"Mấy đứa quên lời ta nói rồi sao?!"

"Bà nội.!"

"Bà.!"

"Cố~.!"

BuDiu chạy tọt khỏi người Vương Dịch, chạy tới nắm tay bà nội.

"Diudiu ngoan~, nói cố nghe, nếu làm không đúng thì phải làm sao hả?!"

"Phải... Chin lũi ạ.!"

"Diudiu thật giỏi a~ *xoa đầu con bé*.!"

"Vương Dịch, tụi chị đã trách lầm em.!"

"Hôm nay là tụi chị quá vội vàng.!"

"Tụi anh sai rồi.!"

"Xin lỗi em, Vương Dịch.!"

"*Đồng thanh*... *Cuối đầu*... XIN LỖI EM.!"

"..."

Nhất Nhất đứng dậy im lặng nhìn bọn họ, không lên tiếng, Châu Châu ôm đồ đứng bên cạnh mỉm cười nắm lấy tay em ấy, lắc nhẹ như làm nũng.

"Được rồi, bỏ đi.!"

Nói xong, em ấy ngồi xuống, đặt máy tính lên đùi, tiếp tục làm việc, mà không nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Châu Thi Vũ nghe vậy nhướng mày, khẽ đưa tay ra hiệu, nhận được tín hiệu, bọn họ liền rời đi, cô cũng đặt đồ mà họ mang đến lên giường, rồi rời khỏi phòng.

Gõ máy được một lát, Vương Dịch ngửa đầu ra sau, xoa mi tâm mệt mỏi, lôi từ trong túi ra một lọ thuốc, cho vào miệng một viên rồi nhắm mắt cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Quay sang chiếc giường gần đó, nhìn bộ đồ được xếp gọn đặt trên giường, em ấy thở dài, miễn cưỡng chống đỡ bản thân đứng dậy vào phòng tắm.

Lúc trở ra, em ấy nhìn thấy mama Vương đang xếp lại tài liệu đặt trên bàn, điều kỳ lạ là em ấy chỉ im lặng đứng đó mà không hề lên tiếng, chỉ đến khi bà cầm lọ thuốc mấy phút trước em ấy lấy ra lên xem.

"Bà làm gì ở đây?!"

Em ấy giật lấy lọ thuốc trên tay bà, lạnh giọng hỏi.

"Hmmm... Ta mang sữa đến cho con.!"

"Cảm ơn... Bà cứ để đó đi.!"

"Ta... Ta có thể hỏi lọ thuốc đó là gì được không?!"

Mama Vương nhẹ giọng hỏi.

"Chỉ là vitamin thôi.!"

"À... Vết thương của con..."

"Đã khỏi rồi.!"

"Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để ảnh hưởng sức khỏe, con chỉ mới khỏi bệnh, nếu con cần gì cứ gọi ta."

Vương Dịch ngước mắt nhìn tấm lưng gầy gò của bà ấy, đột nhiên trong lòng khẽ nhói, muốn gọi nhưng lại không thể mở miệng, đến cuối cùng vẫn là lẳng lặng nhìn mama Vương rời khỏi phòng.

------

Sáng hôm sau,

Quản gia Vương thị gấp gáp chạy xuống phòng ăn, thông báo rằng trên phòng không thấy Vương Dịch đâu cả.

Mama Vương đang nấu ăn trong bếp, nghe vậy vội vàng chạy lên phòng kiểm tra.

Chỉ thấy ly sữa rỗng trên bàn, chăn gối gọn gàng trên giường, dường như cả đêm hôm qua, không có ai ngủ trên chiếc giường này cả, nó vẫn giữ nguyên vẹn từ hôm qua đến giờ.

Mọi người sững sờ, mãi đến khi có một giọng nói ở phía sau vang lên.

"Mấy đứa làm gì ở đây vậy?!"

"Mama?!"

"Bà nội?!"

"Ừm, sao mấy đứa đứng hết ở đây rồi?! Có chuyện gì vậy?!"

"Vương Dịch?! Em ấy..."

"Con bé đang ở phòng bên cạnh.!"

"Dạ?!"

"Con bé vẫn còn ở đây sao ạ?!"

"Theo ta.!"

Quản gia Lâm dìu bà nội đến phòng bên cạnh, mọi người theo sau, cánh cửa vừa mở ra, trên giường ba con người ôm lấy nhau ngủ.

Châu Thi Vũ chui vào lòng Vương Dịch tìm hơi ấm, em ấy vòng tay ôm cô và Budiu ngủ ngon lành.

Bama Vương kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt.

------

Tối hôm qua,

Sau khi ru Budiu ngủ, Châu Thi Vũ mở điện thoại gửi tin nhắn, sau đó, chuẩn bị lên giường, thì một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.

*Bật cười* "Sao em lại qua đây rồi?!"

"Không ngủ được.!"

*Quay người nhéo hông em ấy* "Vậy lúc không có chị?! Em ôm ai ngủ hả?!"

"Sẽ gặp ác mộng.!"

Nhất Nhất không né tránh, bình tĩnh trả lời cô.

Châu Thi Vũ đưa tay xoa lấy gương mặt Vương Dịch, mỉm cười nhẹ, nhón chân hôn em ấy.

Lúc rời ra, bị em ấy kéo lại, một nụ hôn sâu được Nhất Nhất dẫn dắt, một tay vòng quanh eo cô, tay còn lại ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Châu Châu.

"Ưm~... Ưm~ ..."

Đến khi cảm thấy khó thở, cô mới khẽ đẩy em ấy ra.

"Tiểu Vương~, em thật hư~.!"

"Là chị quyến rũ tôi.!"

"Hửm~?! Chị không có.!"

"Bộ đồ của chị?! Rất đẹp.!"

Châu Thi Vũ nghe vậy, nhìn xuống bộ đồ mình đang mặt, như hiểu ra gì đó, vòng tay câu lấy cổ em ấy.

"Em thích kiểu này sao hả, Tiểu Vương?!"

Vương Dịch bật cười, kéo cô vào lòng, nhếch miệng kề sát tai cô.

"Vậy khi nào chị sẽ để tôi tốt nghiệp?!"

*Nhướng mày* "Em không đợi được?!"

Nhất Nhất cười trừ, không nói gì, nghiêng đầu vùi mặt vào cổ Châu Châu, cô không nói gì, chỉ yên lặng để em ấy muốn làm gì thì làm.

Vương Dịch cứ ôm lấy Châu Thi Vũ như vậy, được một lúc liền há răng cắn vào cổ cô.

"A~.!"

Châu Châu vì bị đau bất ngờ khẽ rên nhẹ một tiếng, Nhất Nhất nghe thấy, liền dùng lưỡi liếm lên vết cắn vừa rồi, sau đó, mút máp vùng cổ cô.

"Ưm~... Tiểu Vương~..."

Tiếng gọi khẽ của cô trong đêm tối, khiến em ấy ngưng lại hành động của mình, vì vừa bị kích thích, chân cô liền bủn rủn, phải dựa vào em ấy để đứng vững.

Vương Dịch nở nụ cười, nhấc bổng Châu Thi Vũ bế lên giường, đắp chăn cho cô và Diudiu, nằm sang bên cạnh, để cô gối đầu lên tay mình, rồi ôm lấy hai người mà em ấy yêu thương nhất vào lòng.

***

Châu Thi Vũ trên giường cựa mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh Vương Dịch vẫn còn yên giấc, Budiu thì cũng đã trở mình tỉnh dậy, vừa trông thấy cô liền khẽ gọi.

"Mama~.!"

"Ây~, mama đây.!"

"Bế, bế, bế, mama~.!"

"Hảo~.!"

"Mama~, măm..., măm..."

"Con đói rồi sao?! Chúng ta làm vệ sinh rồi ăn sáng, có được hông?!"

"Được ạ.!"

"Ngoan~ nào mama bế con đi.! Để baba ngủ thêm một chút.!"

Châu Thi Vũ cười hiền nói, ẩm Budiu xuống giường, lúc quay sang thì liền nhìn thấy mọi người đang đứng trước cửa phòng, giật mình, cô vội để Diudiu xuống, cuối đầu chào họ.

"Bà nội, bác gái, bác trai chào buổi sáng.!"

"Chào con, tiểu Vũ, con ngủ ngon chứ?!"

"Dạ vâng, thưa bà nội.!"

"Oái~..."

Vương Dịch từ trên giường vươn vai, thức giấc vì tiếng ồn, em ấy dụi mắt nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói.

"Bà nội, sáng hảo~.!"

"Cháu ngủ ngon chứ, tiểu Vương?!"

"Vâng,... Oái~... Diudiu, baba đưa con đi vệ sinh.!"

"Ân~.!"

Em ấy nhấc bổng con bé, vào nhà vệ sinh, nhưng vẫn không quên quay sang Châu Thi Vũ nói.

"Châu tỷ, chị chuẩn bị đồ cho Diudiu đi.!"

"Hả... à,... hảo~, chị biết rồi.!"

Lát sau,

Nhất Nhất một tay bế Budiu, một tay nắm chặt lấy tay Châu Châu xuống phòng ăn, đồ của cả hai đã được quản gia Trần mang đến.

Đưa Diudiu cho quản gia Lâm, em ấy kéo ghế cho cô ngồi, sau đó, mới yên vị bên cạnh.

"Chào buổi sáng, Vương Dịch.!"

Bốn anh em Vương thị đồng thanh nói, em ấy gật đầu coi như đáp lễ.

"Em ấy lại sang phòng cậu sao, Châu Châu?!"

"Cậu nuông chiều em ấy như vậy, sẽ khiến em ấy hư đó.!"

"Chậc,... cứ mặc kệ em ấy đi, riết rồi cũng quen, với lại, em ấy hư sẵn rồi, đặc biệt là với Thi Vũ.!"

Tả Tịnh Viện, quay sang Châu Thi Vũ hỏi nhỏ, Thẩm Mộng Dao cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, Trình Qua kế bên tặc lưỡi, xen vào làm cô mặt đã đỏ càng đỏ hơn.

"Đây, Thi Vũ cháu muốn ăn gì cứ lấy.!"

"Cảm ơn bác gái.!"

Cô đưa tay nhận lấy ngại ngùng cười đáp lễ với nụ cười của mama Vương bà có vẻ đã dần chấp nhận cô.

"Đây là phần của con, Vương Dịch.!"

Giọng của mama Vương nhẹ nhàng vang lên, Nhất Nhất nhìn dĩa thức ăn sáng, được trâu chuốc trước mặt, đều là món em ấy thích.

"Cảm ơn..."

"Không có..."

*Cắt ngang* "Mama..."

Hai từ cuối, khiến tất cả mọi người trên bàn ăn ngỡ ngàng, chỉ có Châu Châu là mỉm cười, cô biết em ấy đã dần tiếp nhận họ.

"Con... Con vừa nói gì vậy, Vương Dịch?! Co-con... Con nói lại lần nữa,... Có được không?!"

Baba Vương không dám tin vào tai mình, liền gấp gáp hỏi.

"..."

*Mọi người mong đợi*

"Cảm ơn bữa ăn,... Mama..."

Vành tai Vương Dịch đỏ ửng, khẽ lặp lại lời vừa nói, mama Vương nghe xong, nước mắt hạnh phúc không tự chủ đã rơi xuống, tiếng gọi này, bà đã chờ đợi, chờ đợi từ rất lâu rồi.

Em ấy nói xong, thì cắm mặt vào dĩa đồ ăn, không nói thêm lời nào.

Vương thị dường như được thổi vào một làn gió mới khi hai từ đó được thốt ra, mọi người đều vô cùng mừng rỡ.

------------

Ở một diễn biến khác, tại căn tin trường,

Châu Thi Vũ nhìn Vương Dịch đi lấy đồ ăn cho mình mỉm cười hạnh phúc.

"Em ấy sẽ quay lại mà, Châu Châu?!"

"Em có cần nhìn với ánh mắt luyến tiếc vậy không?!"

Hứa Dương Ngọc Trác và Đường Lỵ Giai bật cười trêu ghẹo.

"Dạ?! Đâ- đâu... Đâu có, e- em... Em chỉ là..."

"Mấy chị xem này?!"

Lúc cô đang ngượng ngùng giải thích, Đan Ny dáng vẻ vô cùng kinh ngạc chỉ vào điện thọai nói.

Đó là bài đăng trên diễn đàn của một nữ sinh, một bài viết dài, nói về mối quan hệ bất thường của Châu Thi Vũ và Vương Dịch, bài đăng kể rất rõ từ lần đầu tiên gặp ở sân trường, em ấy giúp cô đỡ quả bóng rổ, đến lần ở trước lớp em ấy, cả hai đã có vài hành động thân mật dành cho nhau.

Thậm chí còn có cả bức ảnh chụp cô ôm lấy mặt em ấy, cuối bài còn kèm một câu nghi vấn liệu mối quan hệ của họ bây giờ là gì?! Nhiều người đồn đoán là người yêu của nhau, còn những người khác thì lại bán tính bán nghi.

Dưới bài viết đầy bình luận suy đóan, đập vào mắt bọn họ là một bình luận vô cùng nổi bật.

Chỉ một câu đã ngấm ngầm thừa nhận cả hai là đang quen nhau, lập tức cả diễn đàn bùng nổ, mọi người đều tràn vào trang cá nhân của em ấy, trang cá nhân chỉ vỏn vẹn một bức ảnh, chụp dáng vẻ phía sau của một người đang ngồi trên vách núi cùng ánh bình minh ló rạng đằng xa, kèm dòng chữ 'Bình minh - sự khởi đầu'.

Mọi người đều nhận ra cô gái đó là Châu Thi Vũ vì ngày tháng đăng bức ảnh đó, trùng hợp lại là ngày cả hai cùng nhau rơi xuống vách núi, sự kiện đó, cả trường không một ai là không biết nên đương nhiên vô cùng dễ hiểu vì sao họ lại nhận ra ngay.

"Còn nữa nha, video sáng nay quay được, mọi người đã xem chưa?!"

Trịnh Đan Ny hồ hởi đôi mắt sáng rực hỏi mọi người.

"Video gì vậy?!"

Thi Vũ ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ hỏi, lúc nãy cô đã thấy rất kỳ lạ khi hầu như mọi người đều ngước ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm cô.

"Cậu chưa xem sao, Châu Châu?!"

"Video đó được chia sẻ khắp cả trường đó.!"

Chu Di Hân và Thẩm Mộng Dao kinh ngạc quay sang cô.

"Hả?! Mình... Mình không biết.!"

"Chị xem này.!"

Ny Ny thấy vậy, liền mở video cho cô xem, đọan đối thoại sáng nay giữa Vương Dịch và vị học tỷ của CLB cổ động, Cố Liên Hoa của Cố thị.

***

"Tôi không thích cô..."

"Tại..."

"Còn nữa, tôi ghét đồ ngọt.!!!"

***

"Lời từ chối phũ phàng thật đấy.!"

"Em còn nghe được là, nói xong em ấy liền ngoảnh mặt đi ngay tức khắc đó.!"

"Cơ hội nói thêm cũng không có.!"

"Mà Châu tỷ, Vương Dịch, em ấy ghét đồ ngọt sao ạ?! Trước giờ không nghe em ấy nhắc đến.!"

"Cái này... Ch-chị... Chị cũng không biết.!"

"Cậu có thể thử mà, Châu Châu?!"

Thẩm Mộng Dao híp mắt cười, nhìn đứa em băng lãnh của mình đằng xa đang bị Tả Tịnh Viện đeo bám, trông em ấy có vẻ là hơi khó chịu một chút, nhưng vẫn để yên cho cậu đu bám mình.

Nhìn hình ảnh đó, Châu Thi Vũ như chợt nghĩ ra điều gì, liền đứng dậy.

"Mình đi đây một lát.!"

Dao Dao và mọi người nhìn nhau bật cười, rồi nhìn hướng Thi Vũ đang đi đến là một quầy bánh ngọt.

Cô đứng hồi lâu, cuối cùng chọn một cái bánh dâu tây nhỏ duy nhất còn ở trong quầy, sau đó, mới xoay người, quay về bàn của mình, nhưng mà mới được vài bước đã đụng mặt vị tiền bối vừa tỏ tình với Vương Dịch sáng nay.

"Cô là Châu Thi Vũ?!"

"Vâng, chào chị, tiền bối Cố.!"

"Cô biết tôi?!"

"Tiền bối là đội trưởng của CLB cổ động, sao lại không biết ạ?!"

"Nếu đã biết cậu ấy, vậy cô cũng hiểu tụi này tìm cô là vì mục đích gì.!"

"Có vẻ các tiền bối đã có hiểu lầm gì đó.!"

"Hiểu lầm?! Vậy cô và Vương Dịch rốt cuộc là có mối quan hệ gì hả?!"

Hai cô bạn đi cùng cô ta, giọng hóng hách hỏi cung, Châu Châu có chút trâu mày khó hiểu, phân vân một lát, cuối cùng nhẹ giọng nói.

"Quan hệ gì?! Không phải các tiền bối đều đã biết hay sao?!

"Không có dũng khí nói sao?! Vậy cô và em ấy cũng không tới mức như mọi người đồn đại?! Nếu cô đồng ý nhường em ấy, tôi có thể đảm bảo sau này cô sẽ không bị làm khó dễ. "

"*Cười nhẹ* Tiền bối, chuyện em ấy từ chối chị, thật sự rất tiếc, nhưng mà,... Tiền bối nói vậy thật khó nghe, em ấy đâu phải món đồ?! Sao có thể nói nhường là nhường?!"

"Vậy cô muốn gì mới chịu nhường em ấy cho Tiểu Hoa?!"

"Châu Thi Vũ đừng quá đáng, cô nên biết ở đây, cậu ấy không phải là người dễ đụng vào.!"

"Đương nhiên tôi biết các tiền bối đây đều là những người rất lợi hại, nhưng làm sao đây?! Là em ấy một mực theo đuổi tôi, tôi biết làm gì?! *ánh mắt châm chọc nhìn bọn họ*"

Ở bên cạnh Vương Dịch đã lâu, Thi Vũ ít nhiều đã học được không ít thói xấu của em ấy, đã biết châm chọc người khác để bảo vệ mình.

"Cô nói vậy là ý gì?!"

"Châu Thi Vũ, cô dám đùa cợt với tụi này à?!"

Bạn của cô ta nổi giận tiến tới đây mạnh vai cô, làm cô ngã ra sàn, bánh kem trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất, bọn họ nhìn cái bánh kem đó mà cười lạnh.

"Cô vẫn chưa biết chuyện Vương Dịch không thích bánh ngọt hay sao?!"

"Không phải cô là người yêu của em ấy à?! Chuyện nhỏ như vậy cô cũng không biết hay sao?!"

Bọn họ gằn giọng trêu chọc cô.

"Cô không xứng làm người yêu em ấy.!"

Cố Liên Hoa ngồi xuống, mặt đối mặt với Châu Thi Vũ, nhìn xa xăm phía sau cô, nhỏ giọng nói rồi nắm cổ tay cô tự đẩy mình ngã, đúng lúc cô cũng quay đầu ra sau nhìn.

Vương Dịch cùng Tả Tịnh Viện từ xa đi lại, thấy thế, vội chạy đến.

"Chị có sao không?!"

Nhất Nhất bỏ qua Cố Liên Hoa, ánh mắt lo lắng khụy người đỡ Châu Châu, giọng ôn nhu hỏi.

Cô lắc nhẹ đầu, nương theo cánh tay em ấy đứng lên, như sực nhớ gì đó, cô vội quay người tìm chiếc bánh kem cô đã mua cho em ấy.

"Chị tìm cái này sao?!"

Vương Dịch cuối người nhặt lấy cái bánh kem đã có chút nát dưới đất lên hỏi.

"Ừm~.!"

"Không bị thương chứ?!"

"Ừm~.!"

"Có chuyện gì vậy, Châu Châu?!"

Tả Tịnh Viện cầm khây đồ ăn của em ấy khó hiểu hỏi.

"Hả?! Mình... Chuyện này..."

"Châu Thi Vũ, cô quá đáng rồi đấy.! Tiểu Hoa chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cô là Vương Dịch không thích đồ ngọt thôi mà?!"

"Sao cô lại đẩy ngã cậu ấy như vậy?! Cô không xem tiền bối ra gì hay sao?!"

"Tôi... Rõ ràng là các cô..."

Thi Vũ muốn cùng bọn họ cãi nhau thì không ngờ Vương Dịch lại đưa tay ngăn cản cô, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nhóm người Cố Liên Hoa.

"Chị ấy đẩy cô?!"

"Vương Dịch~, *nắm cổ tay em ấy* chị thấy cô ấy mua bánh ngọt cho em, ch-chi... Chị chỉ định nhắc nhở cô ấy, nào ngờ lại khiến cô ấy tức giận, chị không cố ý đâu.!"

Giọng nói nhão nhẹt của cô ta vang lên, càng nói khuôn mặt em ấy càng tối sầm lại, xoay tay một cái nắm chặt cổ tay cô ta, gằn giọng.

"Tốt nhất là không cố ý.!"

"Ah~.!"

"Vương Dịch.!!!"

"Em làm gì vậy?! Bỏ tay cậu ấy ra, em làm cậu ấy đau đó.!"

"Châu Thi Vũ là người yêu của tôi, ai cho phép các người mắng chị ấy?!"

Vương Dịch đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất, ánh mắt cực kỳ băng lãnh.

"Nếu chị ấy thật sự đẩy ngã các người.! *cầm ly nước trên bàn tự hất lên người mình*.!"

Tất cả mọi người ở đó kinh ngạc.

"Đây xem như là lời xin lỗi.!"

Bọn họ khó tin nhìn em ấy, không ngờ vị trí của cô trong lòng em ấy lại quan trọng như vậy.

Nói xong không quan tâm sắc mặt mọi người, Vương Dịch nắm tay Châu Thi Vũ rời khỏi phòng ăn, nhưng mà mới được vài bước đã bị giọng nói của Cố Liên Hoa làm cho dừng lại.

"Vương Dịch?!... Em nói em không thích đồ ngọt... Là nói dối đúng không?! Chỉ vì em... Em không muốn nhận cái bánh của tôi nên mới nói như vậy sao?!"

"Là sự thật, tôi không thích đồ ngọt.!"

"V-vậy... Vậy tại sao?!"

"Chỉ cần là chị ấy thích, tôi đều nguyện ý.!"

Không quay đầu lại, Vương Dịch để lại một câu rồi kéo Châu Thi Vũ rời đi, mọi người ngỡ ngàng ngơ ngác với những lời của em ấy nói, diễn đàn của trường lại một lần nữa bị đánh sập.

Tả Tịnh Viện nở nụ cười đầy tự hào nhìn em ấy bảo vệ cô, rồi nhìn tới bọn họ, cậu nhẹ giọng nói.

"Chị không thua, Cố tiền bối, chị so với cậu ấy, càng không thua kém.!"

"*Cười chế giễu* Vậy tại sao em ấy lại không chọn tôi?!"

"Vì chị đã chọn sai thời điểm... Kể cả sai người.!"

Nói xong cậu mỉm cười cất bước về phía nhóm Hứa Dương nãy giờ đang xem kịch, đập tay với Viên Nhất Kỳ.

"Nói hay lắm, Tả Viên.!"

"Còn phải khen sao?!" *nháy mắt*

Mọi người bật cười vì sự tinh nghịch của cậu, rồi cùng nhau dùng bữa.

---

Ở một diễn biến gần đó,

Vương Dịch cứ cầm chặt tay Châu Thi Vũ bước đi trên hành lang trường, mãi đến lúc cô níu tay lại, em ấy mới ngừng bước, quay sang nhìn cô, đôi mắt ánh lên nét lo lắng.

"Sao vậy?!"

Châu Châu nhìn chằm chằm Nhất Nhất, không nói gì, chỉ câu lấy cổ em ấy, rồi khẽ nghiêng đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi em ấy, sau đó nhanh chóng rời ra, nở nụ cười xinh đẹp.

Em ấy có chút bất ngờ với hành động này của cô, vì em ấy đã đồng ý ở trường sẽ không quá phận với cô, nên khi thấy hành động đột ngột này, có chút kinh diễm, vì vậy mà em ấy cứ ngẩn người, nhìn cô.

"Em phát ngốc gì vậy hả?!"

Châu Thi Vũ nhìn nét mặt đó, buồn cười mà gõ nhẹ lên mũi em ấy hỏi.

"Ch-chi... Chị biết mình vừa làm gì không?!"

"Sao hả?! Người yêu chị?! Chị không được hôn sao?!"

"Không phải chị nói... *chụt*..."

"Chị nói gì?!"

"Chị nó... *chụt*..."

"Hửm~?! Chị nói gì, Tiểu Vương~?!"

"*Bật cười* ... Không có gì.!"

Vương Dịch vòng tay ôm lấy eo Châu Thi Vũ kéo vào lòng mình, bản thân thì dựa người vào bệ cửa sổ, cô thì vẫn còn vòng tay câu lấy cổ em ấy, cả hai người dính sát vào nhau không một kẻ hở.

"Để chị chịu ủy khuất rồi, xin lỗi, Châu tỷ.!"

Em ấy kéo lấy tay cô, hôn vào nó, đôi mắt chứa đầy hình ảnh cô nói, rồi đan chặt tay cô.

Thi Vũ nhìn em ấy, đưa tay còn lại sờ vào vành tai đã sớm đỏ ửng, mà mỉm cười, nhìn sâu vào mắt em ấy, nhẹ giọng nói.

"Chị không có chịu ủy khuất, nhưng chị thật sự không có đẩy ngã chị ta.!"

"Tôi biết chị không làm.!"

"*Ngạc nhiên* Vậy sao em lại tự hất nước tạ lỗi với chị ta?!"

"Bọn họ sẽ không để yên, nếu không làm vậy, sau này không có tôi, họ sẽ lại dùng lý do này ức hiếp chị.!"

"Lần sau đừng làm vậy, chị sẽ tự bảo vệ mình.!"

Cô dùng tay quẹt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt và người của em ấy, ôn nhu nói.

Nhất Nhất nhoẻn miệng cười, kéo Châu Châu càng sát vào người mình gật đầu trả lời.

"Hảo~.!"

Khung cảnh em ấy dựa vào bệ cửa sổ, vòng tay ôm eo cô, tay cô đặt lên vai em ấy làm điểm tựa, cùng nhau cười nói, thật hài hòa và kinh diễm, khiến nhiều người ngưỡng mộ và ghen tỵ.

"À~ phải rồi, bánh kem~, chị mua nó để dùng làm tráng miệng mà~...!" * (>︿<。) * + *bĩu môi*

"Chắc là... vẫn còn ăn được...!"

Em ấy nhìn chiếc bánh kem đã nát được gần một nửa, nhất thời cũng không biết phải an ủi cô thế nào, suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể thốt lên một câu miễn cưỡng.

"Em muốn ăn thử không?! Chị nghĩ vị của nó sẽ rất ngon.!"

Cô dùng thìa sấn một miếng đưa đến trước mặt em ấy hỏi.

Vương Dịch hơi chần chừ, nhưng sau cùng vẫn là há miệng ăn, sau đó, gật gù nhìn Châu Thi Vũ tỏ vẻ tán thưởng, tay vẫn ôm chặt eo cô không rời.

Châu Thi Vũ nhìn em ấy ăn từng miếng bánh cô đưa tới nở nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng hỏi.

"Có ngon không?!"

"Ừm~, không tệ, chị cũng ăn thử đi.!"

Nhất Nhất đút cho Châu Châu một miếng, vị ngọt của kem, mềm xốp của bánh, chút chua của dâu lan tỏa trong miệng.

"Thật ngọt a~.!"

"Vậy chị ăn thêm đi.!"

Em ấy đưa tay nhận lấy bánh kem từ tay cô nói.

"Em không thích sao?!" *đưa tay câu cổ Vương Dịch*

"Hửm?! Không có a~.! Ăn rất ngon.!"

Nghe cô hỏi vậy, em ấy không chần chừ đáp lại, tay thì chăm chú sấn bánh đưa cho cô.

"Vậy sao em không ăn?!"

"Có a.! Có ăn.!"

Như nghe thấy sự không vui của cô, em ấy liền bỏ vào miệng một miếng nói, cô thấy vậy cũng khẽ bật cười.

Cố Liên Hoa đứng từ xa nhìn chằm chằm hình ảnh hai người thân mật đút nhau ăn, tay cuộn chặt thành nắm đấm, đúng lúc Thi Vũ quay sang nhìn cô ta.

Châu Thi Vũ nhìn thấy Cố Liên Hoa đứng từ xa, cũng không biểu hiện gì, quay sang trông thấy khóe miệng Vương Dịch dính một ít kem, liền vô thức cuối người liếm chỗ kem đó đi, hành động đó khiến cô ta tức đến mức đỏ cả mặt, tay bấu chặt đến mức muốn bật máu.

Nhất Nhất nhìn hành động bạo gan của Châu Châu mà bật cười thành tiếng.

"Em cười gì vậy?!" *sờ tai Vương Dịch*

"Hôm nay chị rất kỳ lạ.!" *bỏ bánh kem sang một bên*

"Kỳ lạ chỗ nào?!" *nghiêng đầu*

"Quyến rũ một cách kỳ lạ.!" *ôm eo*

"Thế em có thích không?!" *nhoẻn miệng cười*+*đưa tay nâng cằm Vương Dịch*

"Thích~.!" *ôm cả người Châu Thi Vũ vào lòng*

*Định hôn, nhưng bị Châu Thi Vũ né tránh, đẩy nhẹ vai ra*

"Ở đây có rất nhiều người.! Về sẽ cho em hôn.!"

"Không phải lúc nãy vẫn hôn được sao?!"

"Sắp đến giờ vào học rồi, mọi người sẽ trở về lớp, hành lang sẽ rất đông, đợi tan học, lại cho em hôn,... Hay là... *dùng ngón tay chạm nhẹ mũi Vương Dịch*... Em không nhịn được đến lúc đó?!"

"*Cười* Đúng là có chút không nhịn được.!"

"Vậy phải làm sao đây?! Ở đây không thể cho em hôn, sẽ rất ngại.!"

*{ Tg: Ồ.! Em không ngại.! 🤭🤩 }*

"Vậy tôi đưa chị về lớp.!"

Vương Dịch lắc đầu cười trừ, buông eo Châu Thi Vũ ra, một tay cầm bánh kem, một tay đan chặt tay cô cùng về lớp.

Cố Liên Hoa nhìn hai người rời đi, mà ánh mắt tràn ngập lửa giận, bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh.

"Muốn tôi giúp cô dạy cho Châu Thi Vũ một bài học không?!"

"Cô... Cô là...?!"

"Không phải chỉ có một mình cô là ghét cô ta đâu.! Sao?! ... Chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác chứ?! Tiền bối Cố."

------------

Tại quán bar nightmare,

"Được rồi đừng uống nữa mà.!"

"Bỏ ra, để chị uống.!"

"Chị cứ như vậy để làm gì chứ?!"

"Vậy em ở đây để làm gì?!"

"Em...?! Còn không phải vì lo lắng cho chị sao?!"

"Chúng ta chia tay rồi.! Em đừng quên.!"

"Ch-chị... Chị... Thật tức chết mà... Vậy tôi mặc kệ chị.!"

...

Một lát sau,

"Sao chị cứ khiến tôi phải lo lắng cho chị vậy?!"

*Đỡ dậy, dìu đi*

######

*{ Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân sẽ làm gì cô gái to gan đó đây?! Hai người trong quán bar là ai?! Chuyện gì đã xảy ra?! Vương Dịch đã gọi bà Vương là mama, liệu có hy vọng nào cho Vương thị khi hàn gắn tình cảm gia đình với em ấy, liệu họ có thể phá bỏ lớp băng của em ấy?! Mang đứa trẻ trước kia quay về?! }*

£_______🌱🌱🌱🌱🌱🌱_______£

- Lâu lắm rồi mình mới quay lại, thật không ngờ lần quay lại này lại không vui vẻ như vậy.! 😔

- Mình đã muốn mang tâm trạng tốt nhất, vui vẻ nhất để quay lại đây gặp mọi người, nhưng thật sự không thể.! Mình đã thật sự rất buồn.!

- Bạn nào là tác giả như mình, chắc sẽ hiểu, chất xám của mình lại bị một người lạ mang đi nơi khác, mà còn được đón nhận nồng nhiệt như vậy.! Thì các bạn có buồn không?!

- Không một tin nhắn hay là lời thông báo trực tiếp mang đi.! Vậy có cần mình cho luôn diễn biến chap tiếp theo để đăng không?!... Ý là 1 tháng mấy, 2 tháng hơn mới đăng mà còn bị.!

- Vậy lý do gì để mình tiếp tục đăng truyện đây?!

- Đôi lời tâm sự của mình đến đây thôi, mình sẽ suy xét chuyện có nên dừng đăng truyện hay không?!

- Song song đó, bạn mình cũng sẽ đăng một bộ truyện do chính bạn ấy viết trên trang của mình, vì một số lý do đặc biệt, nên không thể đăng trên trang cá nhân của bạn ấy.!

- Nhắc lại: Bộ truyện đó không phải là do mình viết, mong mọi người ủng hộ bạn ấy.!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top