Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 96 👋😁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Nản thật chứ?! Cứ chuẩn bị kế hoạch này kia xong xuôi, nghĩ là ổn thỏa, ai có mà dè... Haizzzz, chán chả muốn nói.! 😑 _

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

Vương Dịch sau khi đến đón Châu Thi Vũ ở trung tâm rèn luyện, liền kéo cô lên xe.

"Em định chở chị đi đâu vậy?!"

"Đến nơi bí mật của tôi.!"

"Nơi bí mật?! Còn mọi người thì sao?!"

"Họ sẽ ổn thôi.!"

Em ấy nhìn về hướng Thẩm Mộng Dao mỉm cười đầy ẩn ý.

"Tôi giao chị ấy lại cho chị.! Làm cho tốt đó.!"

Xác nhận được cái gật đầu chắc nịch của người mình cần, em ấy liền khởi động xe chạy đi.

Bọn họ nhìn theo lắc đầu ngao ngán, trong mắt Vương Dịch chỉ có một mình Châu Thi Vũ mà thôi.

"Vậy chị đi trước đây, chị có hẹn với Hân tử đi mua sắm, gặp lại mấy đứa sau nha."

Hứa Dương quay sang cười nói, định rời đi thì bị Dao Dao kéo lại, vẻ mặt dù đã cố gượng cười để che đậy nhưng vẫn có thể thấy nét buồn bên trong đôi mắt đó.

"Em có thể quá giang một đoạn được không?!"

"À... Được chứ?! Sao lại không?!"

Miên Dương hiểu tâm trạng của nàng, nên nhanh chóng đồng ý, hai người họ vừa lên xe, cô nàng vừa định đóng cửa xe thì bị Viên Nhất Kỳ ngăn lại.

"Em cũng muốn đi cùng.!"

"Hả?!... À được.!"

Khẽ liếc nhìn Thẩm Mộng Dao thấy nàng không phản ứng, hay lên tiếng phản đối, nên Hứa Dương Ngọc Trác cũng gật đầu đồng ý.

Tạm biệt mọi người xong thì xe cũng nhanh chóng rời đi.

Chu Di Hân cùng Tằng Ngải Giai đón taxi đi hẹn hò, bỏ lại bốn con người cô đơn.

"Liga, chị định làm gì?!"

"Chị muốn đi dạo, nên định sẽ đi bộ về KTX.!"

"Hả~?! Xa lắm đấy, chị định đi bộ về thật sao?!"

Trịnh Đan Ny tròn xoe mắt hỏi.

"Ừm, chị muốn đi dạo cho thoải mái.!"

Đường Lỵ Giai cười hiền trả lời.

"Vậy thôi được, em đi cùng chị.!"

Vậy là hai chị em họ thân thiết dắt tay nhau đi, bỏ lại hai con người còn đang không biết làm gì.

"Taxi?!"

Tả Tịnh Viện định về nhà đánh một giấc thì đột nhiên, Trần Kha đóng sầm cửa lại ngăn cản cậu.

"Xin lỗi, chúng tôi không đi.!"

Gật đầu thất lễ với bác tài xế xong, Kha Kha liền câu cổ Tả Tả xách đi.

"Chị làm gì vậy CK?! Bỏ em ra, chị định dẫn em đi đâu?!"

"Haizzzz, đi theo họ.! Một mình chị sao bảo vệ được hai người?!"

"Đản Đản biết võ mà?!"

"Vậy sao?! Chị không biết đấy?!"

Tả Tịnh Viện nhìn CK bằng ánh mắt ai oán, rõ ràng là nói dối, làm sao lại không biết, chị ấy chắc chắn là cố tình.

"Được rồi em đi, chị mau bỏ em ra.!"

Trần Kha nhếch miệng cười, hài lòng, bỏ tay vào túi, đi theo Đản và Liga, Tả Tả cũng ngậm ngùi đi theo họ.

Trịnh Đan Ny nhìn thấy Tả phía sau liền mỉm cười hướng CK nháy mắt, rồi câu tay Đường Lỵ Giai cười đáng yêu cùng nói chuyện.

------ #### ------

Quay lại chỗ cặp đôi vàng,

Vương Dịch chở Châu Thi Vũ ra ngoại ô thành phố, đến một công viên rộng lớn, được chia làm hai bên, một bên là bờ biển cát vàng xinh đẹp, bên còn lại vừa giống một khuôn viên vừa giống một khu rừng thu nhỏ, với nhiều cây trồng xung quanh, vô cùng cao lớn.

"Woa~.!"

Quá thích thú cô không kịp cởi nón đã chạy ngay ra bờ biển, vui vẻ hít thở không khí trong lành yên bình này.

Em ấy nhìn cô vui như vậy, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút tự hào, bước tới bên cạnh cô.

"Em xem kìa tiểu Vương~, là hải âu~.!"

"Ừm~.!"

Em ấy mỉm cười nhìn dáng vẻ vô cùng đáng yêu của cô, đưa tay tháo mũ cô xuống, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh tóc.

"Ở đây thật đẹp, đây là nơi bí mật của em sao?!"

Châu Châu không giấu nổi sự phấn khích quay sang em ấy cười nói vui vẻ.

"Phải, không có người thứ ba biết.!"

"Người thứ ba?! Vậy ngoài em, còn ai khác biết nữa?!"

Nghe Nhất Nhất nói, cô khó hiểu quay sang nhìn em ấy, trâu mày hỏi, lời vừa thốt ra, liền khiến em người yêu bật cười.

"Em cười gì vậy a~?! Sao không trả lời chị?!"

Nhìn thấy em ấy cười, cô càng khó hiểu hơn liền hờn dỗi đẩy nhẹ vai em ấy.

"Ngoài tôi, người thứ hai không phải là chị hay sao?! Chị còn muốn tôi trả lời gì đây?!"

Nhất Nhất xoa đầu cô, dịu dàng nói.

Nhận ra bản thân bị em ấy trêu chọc, mặt cô liền đỏ lên, ngại ngùng, nhanh chóng quay người đi về phía khuôn viên.

Em ấy mỉm cười lắc đầu bất lực, bước theo sau cô.

Đi càng sâu bên trong, càng như lạc vào một khu rừng thần bí, có bãi cỏ xanh mướt, những tán cây cao xung quanh, và tiếng chim hót líu lo, vang vọng cả một khu rừng.

"Chị có thích không?!"

Vương Dịch vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cuối người vùi đầu bên cổ cô, thì thầm.

"Ừm~ rất thích, cảm ơn em đã đưa chị tới đây, tiểu Vương~.!"

"Sau này, đây sẽ là nơi bí mật của riêng chúng ta.!"

"Còn mọi người thì sao?! Chị nghĩ họ cũng sẽ rất thích nơi này.!"

"Hiện tại họ cũng đang rất ổn?!"

Em ấy mỉm cười trả lời cô.

------

Thẩm Mộng Dao dừng lại trên một con phố, giọng điệu mệt mỏi hỏi.

"Em có thể đừng lén đi theo chị không?!"

"Em không lén đi theo chị.!"

Viên Nhất Kỳ thản nhiên phản bác, cậu đã đi theo nàng từ lúc xuống khỏi taxi, đi qua biết bao con phố, đến tận bây giờ.

"Được rồi, muốn thì em có thể đi cùng chị, đừng lẽo đẽo phía sau, rất nhiều người để ý.!"

Dao Dao muốn giả vờ không biết cũng khá khó, vì rất nhiều người chú ý đến bọn họ, xì xầm to nhỏ nói rất nhiều lời khó nghe.

"Chị đừng để ý đến em, cứ làm những gì chị muốn là được.!"

"Vậy em cùng chị đến một nơi đi.!"

Nàng quay lại nhìn Kỳ Kỳ nhẹ giọng nói, có thể thấy dù có chút ngập ngừng và do dự nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý, lên xe cùng nàng, nhìn quán bar 'Nightmare' trước mặt, cậu thở dài bất lực, dù vậy vẫn cùng nàng vào bên trong.

------

Sau một lúc chạy nhảy, khám phá khắp nơi, ở trong khuôn viên này, khi đã thấm mệt, Châu Thi Vũ hiện đang nằm trên bãi cỏ, gối đầu lên áo khoát em ấy, lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vương Dịch ở bên cạnh, cầm máy ảnh, chụp cho cô rất nhiều hình đẹp, nở nụ cười hài lòng với tác phẩm của mình, em ấy quay sang nhìn cô đang thở đều, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.

Đưa tay vén tóc Châu Châu, em ấy nhìn chằm chằm cô, như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong lòng.

"Em rất hay nhìn chằm chằm chị đấy, tiểu Vương.!"

Cô mở mắt nhìn Nhất Nhất, nhoẻn miệng cười nói.

"Vì chị rất xinh đẹp.!"

Em ấy không lấy làm ngạc nhiên nhẹ giọng đáp lời cô.

"Chỉ có xinh đẹp thôi sao?!"

Nhướng mày nhìn em ấy, phồng má hỏi.

"*Bật cười* Còn rất đáng yêu, sự đáng yêu chỉ dành riêng cho tôi.!"

Nói rồi, Vương Dịch tiến lại hôn lên môi cô một cái, sau đó, nhanh chóng rời ra, cô bật cười vì lời nói và hành động cẩn trọng của em ấy.

Châu Thi Vũ mỉm cười ngồi dậy, vén tóc sang một bên nghiêng người nhìn em ấy, ánh mắt vô cùng mê hoặc.

"Em biết khi một cô gái trở nên quyến rũ, họ thích làm gì nhất không, tiểu Vương?!"

Giọng cô trầm thấp, hấp dẫn em ấy đến lạ, khiến em ấy bị khảm sâu vào trong đó, mà ngẩn ngơ say mê nhìn cô.

Hòan toàn hài lòng với biểu hiện này của em ấy, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào ngực Nhất Nhất, nghe tiếng tim đập rộn ràng, cùng hơi thở gấp gáp khi cô tiến gần đến.

"Tiểu Vương~, em không trả lời người ta a~"

Biết rất rõ Châu Châu đang dụ dỗ mình, nhưng em ấy lại không thể thoát khỏi sự quyến rũ chết người này, đưa tay ôm lấy eo cô, khẽ nuốt khan một cái, giọng khàn, trả lời cô.

"Tôi không biết, chị nói tôi biết đi.!"

Giờ đây trong mắt em ấy chỉ tràn ngập hình bóng cô, không còn gì khác, cô mỉm cười hết sức vui vẻ, vì biết em ấy đã không thể thoát khỏi sự cám dỗ của mình, nghiêng người thì thầm bên tai đã sớm đỏ ửng của em ấy.

"Là khi họ muốn một nụ hôn thật sự, khiến họ thỏa mãn.!"

Nói xong, Châu Thì Vũ đè bả vai em ấy xuống đất, áp môi mình lên đôi môi đang thèm khát cô.

"Ưm..."

Vương Dịch khá bất ngờ với hành động quá bá đạo này của cô, nhưng vẫn là vô cùng thích thú, ôm chặt lấy eo cô, đáp trả nụ hôn nóng như lửa này.

Trên bãi cỏ xanh mướt, kèm tiếng gió xào xạc, em ấy bị cô đè dưới thân cuồng bạo hôn, dù có chút bất đắc dĩ nhưng sự chủ động chết người vẫn khiến em ấy mê đắm.

Thân ảnh hai người cuồng nhiệt hôn nhau, môi lưỡi giao thoa, trong khuôn viên trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.

Nhất Nhất xoay người, đè cô dưới thân, rời khỏi nụ hôn nhiệt như lửa đó, em ấy khẽ liếm môi, nhìn cô mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng vì thiếu hơi.

"Chị luôn biết cách quyến rũ tôi, Châu tỷ.!"

"Vậy em định sẽ làm gì đây, tiểu Vương~?!"

Châu Châu dường như đã bị kích thích, liền ngày càng to gan, đưa tay lên câu cổ em ấy, cười cười, giọng quyến rũ, ánh mắt thách thức hỏi.

Em ấy bật cười, nghiêng đầu kéo cô vào nụ hôn sâu khác, cô nhếch miệng cười đáp trả em ấy.

Dường như hôn thôi, vẫn chưa đủ với Vương Dịch, em ấy muốn nhiều hơn thế, nhưng vẫn là vì tôn trọng cô, mà nén dục vọng của mình xuống, khi cả hai rời ra thì trời cũng đã chuẩn bị tối.

"Tôi đưa chị đi dạo.!"

Vương Dịch đỡ cô dậy, giọng khàn đặc nói, khoát áo mình cho cô, rồi nắm tay cô ra ngoài.

Bên ngoài khuôn viên hiện giờ, những ngọn đèn sáng lấp lánh, cùng những ánh đèn lung linh sáng rực một khuôn viên, nhìn những xe đẩy bán hàng đang ồn ào kêu gọi khách đến mua.

"Chị muốn ăn cái đó, tiểu Vương.!"

Cô chỉ vào một gian hàng bánh takoyaki, hưng phấn nói.

"Hảo~, chúng ta lại đó.!"

------

Trịnh Đan Ny sau 20p ra sức mè nheo, năn nỉ thì cuối cùng cũng lôi được ba con người lười biếng đến quán ăn.

"Thật là, em đói muốn xĩu rồi.!"

"Em than vãn thì có giúp em no không hả?!"

Trần Kha ngồi vào bàn càu nhàu.

"Chị lại muốn kiếm chuyện với tôi phải không, Kha Kha?!"

"Rồi sao?!"

"Chị... Chị lại đây.!"

Đản Đản đập bàn, tức giận đứng dậy.

"Hai người không ăn thì ra ngoài kia đánh nhau đừng làm phiền người khác.!"

Tả Tịnh Viện lật menu giọng khó chịu nói, Đường Lỵ Giai uống một ngụm nước yên lặng đợi cậu xem xong menu, không lên tiếng.

"Chị bước ra đây, hôm nay, tôi sống chết với chị.!"

"Tôi sợ nhóc con như em sao?!"

Sau đó, hai người nhanh chóng rời khỏi quán, Tả Tả xem xong menu liền đưa nó cho Liga.

"Thật thích bày trò.!"

Cậu uống một ngụm nước, lên tiếng phàn nàn.

"Biết ý đồ của họ sao còn không vạch trần.!"

"Đôi khi xem người khác diễn kịch cũng là một thú vui của tôi.!"

"Phục vụ.!"

Đường Lỵ Giai đóng menu lại bắt đầu gọi món, Tả Tịnh Viện cũng yên lặng chờ đến lượt mình, nhưng không ngờ cô nàng lại kêu luôn phần của cậu, dường như khẩu vị của cậu, cô nàng chưa từng quên.

"Thức ăn sẽ có trong vài phút, xin quý khách đợi một lát.!"

Gật đầu đáp lễ, Liga liền mở điện thoại định làm lơ, hành động vô ý của mình lúc nãy, quả thật là cô nàng theo thói quen gọi luôn phần của cậu mỗi khi đi ăn cùng nhau.

Có người nói bạn càng cố né tránh thì thứ đó càng đuổi theo bạn, cậu nhìn hàng loạt hành động của cô nàng, mà khó hiểu.

"Chị vừa làm gì vậy?!"

"Gọi đồ ăn.!"

Lạnh nhạt trả lời.

"Chị biết tôi hỏi về vấn đề gì?!"

*Ngập ngừng*... *Thở dài, buông điện thoại xuống*

"Vậy sao em không ngăn cản?!"

*Bật cười, ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Liga*

"Đừng làm mấy chuyện vô bổ như vậy nữa.!"

Tả Tả lạnh nhạt nói, rồi lại cầm điện thoại lên xem, không để tâm đến nét mặt đã sớm cứng đờ cùng đôi mắt thoáng chút mất mát.

"Em hận tôi đến vậy sao?!"

Giọng nói run rẩy, dường như đã rất kìm nén để thốt ra câu hỏi hoàn chỉnh, Tả Tịnh Viện ngoài mặt bình lặng nhưng bàn tay nắm chặt điện thoại đã bán đứng cậu.

'Hận' bản thân cậu đã từng hận Đường Lỵ Giai, hận rất nhiều, cậu đã làm gì sai để cô nàng đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy?! Không có lấy một lời giải thích cứ thế nói câu chia tay rồi rời đi, biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Lúc đó, Tả Tả hoàn toàn suy sụp, đến mức khiến bản thân trở nên tệ hại và đáng thương thế nào?!

Mỗi tối đến bar uống rượu, tìm các cô gái vui chơi, nhưng hình ảnh của Liga luôn xuất hiện trong tâm trí, khiến cậu gần như phát điên lên.

Mỗi ngày tự dày vò bản thân, không biết đã bao lần cậu cố giết bản thân mình, nhưng xui xẻo thay là cậu luôn được cứu, từ những người xung quanh, bị dày vò trong nỗi đau tưởng chừng như vô tận đó, cậu lại được Vương Dịch cứu sống, kể từ giây phút đó, Tả Tịnh Viện đã thề sẽ cố hết sức giúp đỡ em ấy, dù cho là mất cả mạng.

Giữa hai người như có một khoảng lặng vô hình, không khí trầm mặt diễn ra ở chỗ họ kéo dài mãi đến khi tiếng của người phục vụ vang lên.

"Đồ ăn của quý khách.! Chúc quý khách ngon miệng.!"

Đặt hai dĩa đồ ăn lên bàn, sau đó, anh ta liền vội vàng rời đi, tránh không khí ngột ngạt này.

------

Trên một con phố đông đúc, Tằng Ngải Giai nhìn tin nhắn của Trần Kha mà bật cười.

"Sao vậy, Ngãi Giai?!"

"Không có gì, tới giờ xem phim rồi kìa, đi thôi Chu Chu.!"

"Hảo~.!"

Hai người đan tay nhau cười nói bước vào rạp chiếu phim.

------

Bên này, CK ngồi bên lề đường thở dài thường thược nhìn Đan Ny đang ăn xiên bẩn, đây là kế hoạch mà cô nhóc này nghĩ ra để hàn gắn cho Tả Giai.

Nhưng sao cậu lại ngốc nghếch, giúp cô nàng diễn trò, để rồi phải ngồi trên lề đường ăn xiên bẩn, còn hai người kia lại được ngồi trong quán ghế êm, mát mẻ ăn uống no say chứ.

"Nè, em có chắc kế hoạch của mình thành công không hả, Đan Ny?!"

"Chắc chứ?! Hai người họ chỉ cần có thời gian riêng để nói chuyện rõ ràng với nhau mà thôi, cứ im lặng tránh né nhau như vậy cũng đâu phải là cách.!"

"Haizzzz, hy vọng mọi chuyện ổn thỏa như lời em nói.!"

Cậu chán nản bỏ miếng thịt vào miệng.

"Nè chú kia đứng lại, chú dám bỏ trốn hả?!"

Đột nhiên tiếng hét của một anh tuần tra vang lên làm bọn họ đang ăn bị giật mình.

"Lại là anh ta?! Sao mà dai như đỉa vậy.! Đi, Kha Kha, chạy.!"

"Lại nữa sao trời?! Ôi, cái thân của tôi.!"

Đản Đản đã kéo cậu chạy qua năm con phố, chỉ để đuổi theo ăn cho bằng được xiên bẩn của ông chú này, nhưng vì ông ấy không khá giả gì mấy nên không có tiền trả mặt bằng, nên gặp mấy anh tuần tra đều phải bỏ chạy.

"Sao chúng ta phải đuổi theo chú ấy chứ?!"

"Chị bị ngốc à?! Không đuổi theo thì lấy gì ăn?!"

Hai người họ vừa hét vừa chạy thụt mạng đuổi theo chú bán xiên bẩn.

------

Còn cặp đôi nhân vật chính của chúng ta thì đang cùng nhau ngồi ngắm biển, Châu Thi Vũ dựa đầu lên vai Vương Dịch, nhìn mặt biển óng ánh, từng tiếng sóng vỗ, bên cạnh người mình yêu cảm giác bình yên đến lạ.

"Tiểu Vương~"

Đột nhiên cô cất tiếng gọi.

"Hửm?!"

Vương Dịch giọng ôn nhu quay đầu sang nhìn thì bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình của cô đang dựa cằm lên vai em ấy, nhìn chằm chằm em ấy.

"Làm sao vậy hả~?!"

Dáng vẻ đáng yêu đó, khiến em ấy bật cười, đưa tay vuốt tóc Châu Châu đầy sủng nịnh.

"Chị yêu em~"

"Sao cơ?!"

"Chị yêu em~"

Nhìn dáng vẻ bất ngờ của Nhất Nhất, làm cô phì cười, bình thường cô rất ít khi nói những lời dầu mỡ này, nhưng trông thấy từng hành động, lời nói của em ấy, suốt thời gian qua, cô hoàn toàn tin tưởng em ấy sẽ là người mình có thể dựa dẫm cả đời.

"Chị... vừa nói gì?!"

*Bật cười*

"Chị nói, chị..."

*Cắt ngang*

"Tôi cũng yêu chị, Châu tỷ.!!! Tôi thật sự rất yêu chị.!"

Cầm chặt tay cô, Vương Dịch kích động nói, ba chữ này em ấy đã đợi, đợi từ rất lâu rồi.

"Ừm~"

Châu Thi Vũ mỉm cười nhìn ánh mắt mừng rỡ trước mặt, đưa tay câu cổ em ấy kéo sát lại gần mình, trán dựa trán, mũi chạm mũi, cô khẽ thì thầm đủ để chỉ mình em ấy nghe.

"Chị sẽ luôn bên cạnh em, tiểu Vương, vì chị... thật sự... không thể rời xa em nữa rồi.!"

Em ấy như một đứa trẻ, vui đến mức ôm chặt lấy cô, cùng ngã ra bãi cát.

Cả hai đùa giỡn bên ngoài một lúc thì quản gia Trần bước đến, vì lo cho sức khỏe của em ấy.

"Chủ tử?! Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi ạ.!"

"À, hảo, cảm ơn bác.!"

Em ấy nở nụ cười với quản gia, rồi đỡ cô dậy, nắm tay vào nhà, so với những tòa biệt thự khác, thì đây đích thị chỉ đơn giản là một ngôi nhà nhỏ, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm, một nhà bếp nhỏ, và một thư phòng.

Bên trong chỉ có vài người giúp việc, và một đầu bếp.

"Mọi người có thể về nghỉ ngơi.!"

Vừa bước vào trong, Nhất Nhất đã vui vẻ hướng mọi người cười nhẹ nói, rồi như đứa trẻ nắm chặt tay cô, nhảy nhót, dẫn lên phòng mình ở tầng hai.

Mọi người nhìn mà phát hoảng đây là chủ tử lạnh lùng nghiêm nghị của họ sao?! Chuyện gì đã khiến chủ tử của họ vui vẻ đến vậy?! Dù không biết rõ nguyên do, nhưng họ tin là vì cô gái đi cùng chủ tử, chính cô ấy đã thay đổi vị chủ tử của họ, mỉm cười, bọn họ nhanh chóng thu dọn rời đi.

Đứng trước cửa phòng, em ấy để Châu Châu vào trong thoải mái tắm rửa, còn em ấy sẽ sang phòng khác.

"Lát gặp lại em sau, tiểu Vương.!"

Cô vừa quay người định mở cửa vào trong thì em ấy kéo cô lại, chỉ tay lên môi mình, cô mỉm cười, định nhón chân thì em ấy đã cuối người xuống cho vừa tầm cô, cười hài lòng, cô nghiêng đầu hôn lên môi em ấy, tay em ấy đặt lên eo cô siết nhẹ.

Hai người đang hôn nhau thì bất ngờ cánh cửa thư phòng được mở, Tiểu Ly từ bên trong bước ra, thấy cảnh tượng trước mắt làm cổ giật mình đánh rơi đồ trên tay tạo ra tiếng động.

*Cạch, rầm*

"Ưm~"

Cô vội đẩy em ấy ra, ngượng ngùng, mở cửa chạy vào trong phòng, em ấy đứng bên ngoài, một tay bỏ vào túi, tay còn lại sờ vào môi mình mà nở nụ cười nhẹ.

"Xin lỗi chủ tử, tôi..."

"Dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi đi.!"

Không nhìn đến cổ, em ấy dặn dò xong liền xoay người vào phòng khác tắm rửa.

Bên trong phòng tắm, nhớ lại nụ hôn lúc ở bãi cỏ, tim Châu Châu không khỏi loạn nhịp, giây phút đó, không chỉ có em ấy là cố kìm nén dục vọng, cả cô cũng vậy.

Nhưng cô muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo cho lần đầu, vì vậy càng phải kiên nhẫn và kìm nén thứ dục vọng luôn sôi trào trong cô và em ấy.

Lúc trở ra, cô đã thấy Nhất Nhất đang ngồi đọc sách trên giường, bước lại ngồi bên cạnh em ấy, cô thoải mái gối đầu lên đùi em ấy, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Diudiu rất ngoan, ở với bà và mama rất vâng lời.!"

"Ừm~ vậy em định khi nào sẽ đón con?!"

"Vài ngày nữa, con bé đang chơi rất vui.!"

Đưa tay xoa đầu cô, em ấy nhẹ giọng trả lời, mắt không rời khỏi quyển sách, cô cũng gật đầu xem như đã biết, nằm một lát đột nhiên cô như nghĩ ra gì đó, mà vui vẻ ngồi bật dậy, khẽ gọi.

"Tiểu Vương~"

"Hửm?!"

Em ấy quay đầu nhìn cô.

"Chị có một trò chơi này em muốn thử không?!"

"Chị muốn chơi gì?!"

Vương Dịch bỏ cuốn sách sang tủ đầu giường, nhìn cô cười hỏi.

"Bây giờ, chị điểm huyệt em, em không được cử động đến khi chị giải huyệt cho em, thế nào?!"

"Được.!"

Không suy nghĩ quá nhiều, em ấy nhanh chóng đồng ý, chỉ cần Châu Thi Vũ cô vui là được.

"Vậy điểm huyệt, tiểu Vương, em không được cử động đâu đó.!"

"Hảo~"

Em ấy nhìn cô sủng nịnh, cười cười nói quả thật là không cử động, thấy em ấy ngoan ngoãn như vậy, cô rất hài lòng, liền bắt đầu kế hoạch mới nảy ra của mình.

Ngồi lên người em ấy.

Vương Dịch bất ngờ nhìn chằm chằm hành động đột ngột này của cô.

"Chị... chị định làm gì vậy?!"

"Ể, tiểu Vương~ lúc nãy em đã hứa rồi, không được cử động.!"

Em ấy nhíu mày nhìn cô điều chỉnh tư thế ngồi trên người mình, sau đó khẽ nhích tới, hôn phớt lên môi em ấy, nhẹ nhàng nhấm nháp nó, tay cũng không yên phận cởi từng nút áo sơmi của em ấy.

Sửng sốt với hành động của Châu Thi Vũ, em ấy khẽ cong người thì bị cô đưa tay ngăn lại.

"Em làm gì đấy, tiểu Vương, đã nói sẽ không cử động mà?!

"Vậy chị đang làm gì thế,... Châu tỷ?!"

"Em sẽ biết ngay thôi.!"

Đưa tay chạm vào vùng bụng phẳng lỳ, ẩn hiện lằn cơ đó, sau đó trườn lên hạt đậu nhỏ trên ngực em ấy, cô như bị thôi miên, nghiêng đầu cuối xuống há răng cắn vào nó.

"Ah~ Châu tỷ, đừng... mà.... Ư~"

Bỏ ngoài tai lời em ấy nói, cô say mê cắn mút thứ đó, đến khi cơ thể em ấy khẽ run rẩy, liếm môi hài lòng, cô đưa tay sờ vào cái cổ cao, trắng ngần đó.

Ánh mắt mê người, nhìn chằm chằm cơ thể Vương Dịch.

"Thật tuyệt, tiểu Vương, cơ thể em thật đẹp.!"

"Châu... Châu tỷ, chị... chị đừng như vậy, giải huyệt cho tôi đi.!"

"Hảo~"

Châu Thi Vũ nghiêng đầu, há miệng cắn vào vùng cổ Nhất Nhất, giật mình em ấy vô thức đưa tay lên ôm lấy eo cô.

"Ah.!!!"

"Em cử động rồi?!"

"Tôi... không phải... Châu tỷ..."

Châu Châu giả vờ giận dỗi ngay lập tức rời khỏi người em ấy, toan bước đi.

"Khoan... khoan đã... Châu tỷ..."

Em ấy liền hoảng hốt, đuổi theo cô, vẻ mặt vô cùng phức tạp, cả áo cũng không kịp gài đàng hoàng đã gấp gáp ngăn cản cô.

"Chuyện gì?!"

"Tôi... tôi không cử động nữa, chị... chị đừng giận có được không?!"

Cô nhếch miệng cười lạnh híp mắt nhìn vẻ mặt em ấy, sau đó, đẩy em ấy ngã trên sofa, cô lại lần nữa leo lên người em ấy, khẽ cuối người thì thầm bên tai.

"Là em nói đó, tiểu Vương~.!"

Không quên cắn nhẹ lên vành tai em ấy, tai và cổ là điểm nhạy cảm nhất của Vương Dịch, minh chứng hiệu quả nhất là phản ứng mãnh liệt của em ấy trước những hành động của cô.

Em ấy ưỡn người, cố ngăn bản thân không bật thành tiếng, hơi thở vô cùng rối loạn.

------ #### ------

Không biết chuyện gì đã xảy ra đêm hôm qua, nhưng sáng sớm, đã thấy Nhất Nhất nửa thân trên không mặc gì, dấu hôn thì đầy trên cơ thể, ôm cô ngủ say trên giường.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Châu Châu vang lên,

*Reng reng reng*

"Ưm~"

Cô với tay mò mẫn điện thoại, nhưng vẫn không thấy, em ấy cũng vì tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc mà nhíu mày khó chịu.

Cuối cùng cũng tìm thấy, nhìn tên người gọi, cô liền khó hiểu nhấn nút nghe.

"Wei, mình nghe đây, Chu Chu?!"

Đầu dây bên kia, Chu Di Hân báo cho cô biết Trương Hân bị thương hiện đang nằm viện, Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ cũng biến đâu mất từ tối hôm qua, gọi cho cả hai đều không liên lạc được, kêu cô mau đến.

"Hảo, mình tới ngay.!"

Sau khi cúp máy, cô vội vội vàng vàng vào nhà vệ sinh, bên ngoài em ấy khó hiểu nhìn cô, xong vì mệt mỏi, cũng quấn chăn ngủ tiếp.

Châu Thi Vũ từ phòng tắm bước ra, thấy em ấy còn đang say giấc, liền tiến tới ngồi xuống vuốt tóc em ấy, nhẹ giọng thì thầm.

"Đêm qua vất vả cho em rồi, tiểu Vương~, em nghỉ ngơi đi.!"

*Hôn nhẹ vào má em ấy*

Ngay lúc đứng dậy định rời đi, Nhất Nhất kéo tay cô lại, mất thăng bằng cô ngã thẳng vào lòng em ấy.

"Ăn xong rồi trốn sao, chị như vậy là ý gì đây, Châu tỷ?!"

Không mở mắt nhìn Châu Châu, em ấy chỉ nhẹ giọng oán trách, cô bật cười ôm lấy em ấy, dịu dàng giải thích.

"A Xin vào viện rồi.!"

*Mở mắt ra nhìn cô*

"Dao Dao và Kỳ Kỳ cũng cả đêm không về, chị phải đến đó xem.!"

"Hảo, tôi cho người đưa chị đi, còn hai người kia, tôi sẽ giúp chị tìm họ.!"

"Được, cảm ơn em, tiểu Vương~"

Cô hôn một cái vào môi em ấy, nhưng dường như con sói con nào đó vẫn không hài lòng, kéo cô vào một nụ hôn sâu với em ấy.

"Ưm~"

Đến khi buồng phổi bị em ấy hút cạn, Châu Châu mới vỗ nhẹ vai em ấy ra hiệu, buông cô ra, em ấy nhìn cô thâm tình nhẹ giọng dặn dò.

"Cẩn thận, tìm được hai người họ, sẽ đến chỗ chị.!"

"Hảo~, vậy chị đi trước gặp lại em sau.!"

"Ừm~"

*Cạch*

Tiếng cửa phòng đóng lại, Nhất Nhất liền rời giường, nhặt áo tối hôm qua trên sàn, khoát lên người, rót một cốc nước, ngồi xuống sofa, nhất máy gọi, lát sau, đầu dây bên kia phát ra giọng nói.

"Wei?! Nhất Nhất?! Ngọn gió nào khiến em gọi cho chị vậy hả?!"

"Tìm Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ.!"

"Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ?! À... Chị gái nuôi và chị rể hụt của em đó à?!" *Trêu ghẹo*

"Muốn cho tiểu Bạch ăn?!" *Lạnh băng*

"Ể?! Chị đùa... đùa thôi mà, em đừng tức giận chứ?! Hai người đó thì dễ rồi, hình như hôm qua có đến quán chúng ta, chị sẽ đến đó điều tra xem sao.!"

"Được.!"

*Rụp*

*Tút tút tút*

" 😒 Đồ lạnh lùng đáng ghét.!"

Hách Tịnh Di rủa thầm, rồi khoát áo, lên xe mô tô yêu thích chạy đến bar 'Nightmare'.

Vương Dịch quăng điện thoại lên giường, xoa mái tóc đã sớm bị cô mèo nào đó đêm qua làm cho rối, bước vào nhà vệ sinh.

------

Khách sạn 'Look out' gần quán bar 'Nightmare',

Thẩm Mộng Dao ngủ say trên giường như một nàng tiên, còn Viên Nhất Kỳ khó khăn ngồi dậy ở sofa phòng khách, xoa cái lưng đáng thương bị dày vò cả đêm, đứng dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Cậu uể oải, mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài ra phòng khách, định gọi quầy lễ tân mang lên phần ăn sáng thì chợt nhìn thấy một mảnh giấy nằm gọn trên sàn gần khe cửa.

Vừa nhìn thấy Kỳ Kỳ chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống, ai đời đã hứa với em gái người ta chăm sóc tốt cho chị gái, mà giờ lại bị cô em đến tận khách sạn bắt tại trận, dù cậu không làm gì nhưng mà cũng không rửa được nổi oan ức này đâu.

Thở dài, xuống sảnh khách sạn, tìm kiếm bóng dáng em ấy.

"Hy vọng đêm qua chị ngủ ngon.!"

Vương Dịch từ đằng sau lưng Viên Nhất Kỳ bước tới, lạnh giọng nói.

"Ôi mẹ ơi, giật cả mình, em... em đến đây lâu chưa?!"

"Vừa đi vừa nói.!"

Cả hai cùng nhau ra khỏi khách sạn, em ấy không nói gì, chỉ thấy lấy điện thoại ra nhắn gì đó.

"Nè, Vương Dịch, sao em tìm được tụi chị ở đây vậy?!"

"Chỉ cần người còn sống tôi đều tìm được.!"

Giọng nói lạnh lẽo của em ấy khiến cậu cảm thấy ớn lạnh, hàn khí và sát khí xung quanh em ấy luôn khiến cậu cảm thấy mình bị đe dọa tính mạng.

Đi được một đoạn, Kỳ Kỳ dè dặt hỏi.

"Em biết rồi, đúng không?!"

"Biết chuyện gì?!"

Em ấy bỏ tiền vào máy bán nước tự động, ấn chọn hai lon nước chanh, đưa cho cậu một lon, bình thản khui nắp hỏi lại.

"À... thì là... chuyện của chị và... chị ấy.!"

*Uống một ngụm, nhìn Viên Nhất Kỳ*

"Biết.!"

"Em không... phản đối sao?!"

"Sao tôi phải làm vậy?!"

"Vì chị là một kẻ tồi tệ.!"

"Tại sao?!"

"Chị... chị đã khiến chị ấy tổn thương..."

*Im lặng nghe cậu nói*

"Chị đã chọn con đường trưởng thành, mà không chọn chị ấy, để rồi... Chị đã đẩy chị ấy vào vòng tay của tên khốn xấu xa Nhậm Hào.!"

Nghe cậu kể lại, em ấy chỉ lơ đãng nhìn nơi khác, nhấp từng ngụm nước chanh.

Chuyện hai người họ từng yêu nhau, em ấy biết rõ, từ lúc Thẩm Mộng Dao rời khỏi Mỹ quay về đây, thì tất cả thông tin của nàng luôn được gửi về cho em ấy.

Trong đó có cả cái tên Viên Nhất Kỳ, lúc đầu em ấy còn phản đối, và tức giận vì hành động của cậu, mà định về tẩn cho cậu một trận, nhưng rồi lại thôi, khi thấy cả hai người đều không vui vẻ gì mấy sau khi chuyện xảy ra.

Nhậm Hào được nước, lại lần nữa trở thành chỗ dựa cho Dao Dao, khiến nàng dần mở lòng với hắn, và rồi như những gì hắn mong muốn, nàng đã đồng ý lời tỏ tình đầy dối trá của hắn, mà không hề biết hắn chính là sự khởi nguồn cho mọi chuyện.

"Thật giống chị ấy.!"

"Hả?! Em nói gì, Vương Dịch?!"

"Tôi nói... chị... *nhìn Kỳ Kỳ* rất giống chị ấy.!"

"Ai cơ?!"

"Thích Dư Châu.!"

Cái tên vừa thốt ra liền khiến cậu im bật, là người nàng yêu nhất, người luôn xuất hiện trong mỗi cơn ác mộng của nàng, những giọt nước mắt đó luôn vì cô ta mà rơi xuống.

"Có lẽ cũng vì thế... chị ấy mới dịu dàng như vậy với chị?! *Cười buồn*"

"Cả hai người đều là vì chị ấy, mà tự trách bản thân.!"

Nhất Nhất nói một câu khó hiểu, rồi quẳng lon nước chanh vào thùng rác, sau đó, ung dung bước đi về hướng khách sạn.

Cậu thấy vậy cũng vội đuổi theo.

"Em nói vậy là sao?! Chị không hiểu.!"

"Đến khi chị hiểu, hãy yêu thương chị ấy nhiều hơn.! Giờ thì chúng ta cần phải đến bệnh viện.!"

"Bệnh viện?! Có ai bị bệnh sao?!"

"Tiền bối Trương Hân bị thương.!"

"Cái gì?! Chị sẽ lên gọi chị ấy dậy ngay, em đợi một lát.!"

Kỳ Kỳ nghe tin liền hốt hoảng dặn dò em ấy, rồi phóng lên phòng.

Vương Dịch dựa người vào xe, mỉm cười nhìn khách sạn sang trọng trước mặt mình, lát sau, cuối cùng hai người họ cũng xuất hiện sau cánh cửa khách sạn.

"Nhất Nhất, A Xin, chị ấy sao rồi?!"

Thẩm Mộng Dao lo lắng hỏi.

"Chúng ta đến đó đã.!"

Em ấy nhẹ giọng trấn an nàng, rồi mở cửa xe để hai người họ vào.

"Bác Hùng, đưa tụi cháu đến bệnh viện XXX.!"

"Dạ vâng, thưa chủ tử.!"

Tại bệnh viện, phòng 342,

Trương Hân đang cùng mọi người trò chuyện, Châu Thi Vũ cùng những người khác cũng đang cười nói rất vui vẻ.

*Tinh tinh*

Tiếng tin nhắn từ điện thoại của cô vang lên, mỉm cười nhìn dòng tin nhắn của em ấy gửi đến.

"Em ra ngoài một lát.!"

"Ây dô.!"

"Ây dô.! Là em ấy sao, Châu Châu?!"

"Hai em có thể đừng ngọt ngào như vậy không?!"

"Thật là không chịu nổi hai người mà.!"

Dương tỷ, Liga cùng Chu Chu và Đản Đản chọc ghẹo cô, còn những người khác thì bật cười, mặt cô giờ đỏ chót vì ngại, nếu để họ biết những chuyện đã xảy ra tối qua thì chắc cô trốn biệt tích vì ngượng mất.

"Mọi người thật là..."

Cô phồng má, rời khỏi phòng bệnh, nhấn số gọi đi, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Tiểu Vương~"

"Ây~ chị đã đọc tin nhắn chưa?!"

"Ừm~.!"

"Sắp đến nơi rồi, chị đừng lo lắng.!"

"Hảo~ chị đợi em a~"

"Được~"

"Bye bye~"

"Ừm bye~"

Cả hai mỉm cười cùng cúp điện thoại, dường như chỉ cần nghe thấy giọng nói của đối phương, chỉ như vậy thôi với hai người họ là đủ.

Cô đang đứng bên ngoài phòng bệnh đón ba người họ, thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc ở phía sau.

"Châu Châu?! Là cậu phải không?!"

*Quay người lại*

"Cậu là...?!"

"Mình đây, Bách Hân Dư.!"

"Bạch Bạch?!"

"Ừm~, không ngờ lại được gặp cậu ở đây đó.!"

Bước lại chỗ cô, với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

"Cậu về khi nào vậy sao không nói mình biết?!"

"Mình mới về thôi, đến đây xin thực tập cho kỳ nghỉ hè sắp tới, thì thật may gặp được cậu.!"

"Vậy hiện tại cậu đang học trường nào?!"

"Học cùng trường cậu đang theo học đó, Châu Châu.!"

"À vậy sao?!"

"Lâu rồi mới gặp, nào ôm một cái.!"

Bách Hân Dư vì do quá kích động khi gặp được cô gái mình đã luôn thầm thương trộm nhớ, liền không đợi Châu Thi Vũ đồng ý, đã trực tiếp ôm lấy cô.

Trời xui đất khiến thế nào?! { Thật ra là con tác giả khiến }

Vương Dịch lại cùng Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ tới đúng lúc thấy cảnh này, hai người họ ánh mắt dè dặt nhìn về phía em ấy.

Nhất Nhất không có bất cứ biểu lộ gì, khoanh tay đứng đó xem hai người kia ôm nhau.

Châu Châu ngại ngùng vỗ nhẹ lưng Bách Hân Dư xem như lời chào hỏi, khi ngước mặt lên lại thấy em ấy và hai người kia đang đứng nhìn bọn họ, sợ em ấy hiểu lầm, cô vội đẩy Bạch Bạch ra, chạy về phía đó.

"Tiểu Vương~"

Cô cứ nghĩ em ấy sẽ nổi giận với cô hoặc không thèm để ý đến cô nữa, nào ngờ em ấy lại mỉm cười dang tay ôm cô vào lòng, tay cô ôm chặt lấy hông em ấy, mặt vùi vào ngực em ấy như bé mèo nhỏ, cô biết em ấy không vui khi thấy cô ôm người khác, nên đang cố làm dịu em ấy.

"Sao vậy a?! Cảm thấy có lỗi?!"

Nhất Nhất bật cười vuốt tóc cô trêu chọc.

"Là bạn lâu rồi mới gặp lại, tụi chị chỉ ôm có một cái thôi.!"

Châu Châu nhẹ giọng giải thích, Bách Hân Dư là bạn thời cấp hai của cô, cũng khá thân thiết, cậu ta từng giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng từ khi cô công khai người yêu thì cậu ta lại đột nhiên nói là phải đi du học, biệt tích hơn bốn năm trời.

Đột nhiên giờ lại xuất hiện, còn bất ngờ ôm cô, ai nghĩ lại có trường hợp oái ăm như vậy xảy ra chứ?! Em ấy lại đến đúng lúc này.

"Hảo~"

Bách Hân Dư nhìn Châu Thi Vũ thân thiết với cô gái khác, trong lòng liền cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn là kìm nén cảm xúc bước lại với nụ cười thân thiện.

"Châu Châu?! Đây là...?!"

Cô mỉm cười dịu dàng đan chặt tay em ấy quay lại nhìn cậu ta.

"Giới thiệu với cậu, em ấy là Vương Dịch, người yêu của mình.!"

*Quay sang dựa vào người em ấy, cười đáng yêu*

"Đây là Bách Hân Dư, bạn của chị.!"

Em ấy bật cười vuốt tóc cô, ánh mắt đầy cưng chiều.

"Xin chào, tôi là người yêu chị ấy, rất vui được biết chị.!"

*Đưa tay ra, hướng Bách Hân Dư*

"Rất vui được biết em.!"

Cậu ta cũng lịch sự bắt lấy tay em ấy nói, nhưng lại âm thầm dùng sức siết chặt, từ 'bạn' này cậu ta không hề muốn nghe, đặt biệt là khi nó xuất phát từ Châu Thi Vũ, khi biết tin cô chia tay Điềm Điềm, cậu ta đã nhanh chóng thu xếp bay về đây để mong cô sẽ một lần nhìn về phía mình, nào ngờ...

Vương Dịch cảm nhận được Bách Hân Dư đang dùng sức thì khẽ trâu mày, biết cậu ta có ý với cô, đang muốn dùng chiêu khích tướng, em ấy nhếch miệng siết mạnh lại.

Quả nhiên cậu ta lặp tức nhếch miệng cười, nghĩ em ấy đã trúng kế, chuẩn bị hành động, nhưng em ấy lại nhanh hơn cậu ta một bước, nhẹ giọng nói một câu khiến cậu ta đứng hình.

"Có vẻ chị hơi kích động, nắm có chút dùng sức rồi.!"

Đúng như dự đoán của em ấy, Châu Thi Vũ nghe vậy, liền kéo tay em ấy lại, trâu mày không hài lòng nhìn Bách Hân Dư.

"Cậu làm gì vậy?! Sao lại siết tay em ấy?!"

"Không phải, mình..."

"Em có sao không, tiểu Vương?!"

"Hơi đau một chút.!"

"Bách Hân Dư, sao cậu làm vậy?!"

"Mình không có.!"

"Tay em ấy đỏ hết cả rồi, cậu còn nói không có?!"

"Mình..."

Châu Châu đứng phía trước em ấy như muốn bảo vệ người mình yêu, hành động đó làm cậu thoáng tức giận, Nhất Nhất đứng phía sau, nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt đầy sự thách thức.

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đứng bên cạnh xem kịch hay mà không khỏi cảm thán, thủ đoạn của em ấy... cũng quá nham hiểm rồi.

"Cậu mau xin lỗi em ấy đi.!"

"Không sao đâu, Châu tỷ, chị ấy chắc không cố ý đâu.!"

Để tròn vai diễn, em ấy nhẹ giọng nói, hoàn thành tròn vai nạn nhân.

Nén cơn giận, Bách Hân Dư nhìn chằm chằm Nhất Nhất, biết đây là người không dễ đối phó liền cuối nhẹ đầu nói 'xin lỗi' rồi ngay lặp tức bỏ đi.

"Tiểu Vương, tay em có đau lắm không?! Đỏ hết rồi.!"

Cô lo lắng liên tục giúp em ấy xoa tay.

"Không sao, Châu tỷ, chúng ta đi thôi, đừng để mọi người đợi.!"

Vương Dịch trấn an cô, nhẹ giọng nhắc nhở.

Nghe vậy, thấy thời gian không còn sớm, bọn họ liền cùng vào trong phòng bệnh của Trương Hân.

"A Xin chị thấy sao rồi?!"

Thẩm Mộng Dao lo lắng hỏi.

"Không sao, chỉ là còn hơi choáng thôi.!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?! Không phải hai chị chỉ đi mua sắm thôi à?! Sao lại tới mức té thang cuốn vậy chứ?!"

Viên Nhất Kỳ khó hiểu hỏi, đây cũng là điều thắc mắc.

"Chuyện này..."

Trương Hân ấp úng không biết giải thích thế nào, Miên Dương cũng né tránh ánh mắt của mọi người.

"Có chuyện gì mà không thể nói cho tụi mình biết sao?!"

Tằng Ngải Giai nhìn phản ứng của hai người họ thắc mắc.

"Hay hai người đang bao che ai hả?!"

Chu Di Hân trâu mày hỏi.

"Hai người không nói, vậy Soso, em nói đi.!"

Đường Lỵ Giai chĩa về phía Trương Quỳnh Dư đang đứng gần đó, cuối đầu làm người vô hình.

"Hả?! Em... em... chuyện này..."

"Ngay cả chị cũng không nói sao, Soso?!"

Trịnh Đan Ny khó chịu hỏi.

"Mọi người đừng làm khó ba người họ nữa.!"

Châu Thi Vũ lên tiếng khuyên ngăn.

"Vậy em định bỏ qua như vậy sao?!"

Trần Kha quay sang cô hỏi.

"Không phải, chỉ là em..."

"Vết thương không nhỏ, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.!"

Hồng Tĩnh Văn lên tiếng.

"Được rồi, họ không muốn nói thì thôi vậy?! Có điều..."

Tả Tịnh Viện nãy giờ yên lặng cũng bước tới ngồi xuống bên cạnh Vương Dịch, cười cười nói.

"Tiểu Nhất sao rồi em?!"

"La Minh Ngọc con gái út của La thị, từng có hôn ước với Trương thị, nhưng đã bị hủy bỏ, đã đẩy Hứa Dương tiền bối xuống thang cuốn, kéo theo hệ lụy Trương Hân tiền bối bị thương nặng do lao theo bảo vệ Hứa Dương tiền bối.!"

"Cô ta hiện giờ đang ở đâu?!"

Tả Tả nghe vậy, liền nhoẻn miệng cười hỏi.

"Kiki tỷ đang chơi với cô ta rất vui vẻ.! La thị muốn dùng 75% cổ phần để tạ lỗi?! Không biết ý của tiền bối thế nào?!"

Nhất Nhất nhìn Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác nhẹ giọng hỏi.

"Kiki tỷ?! Ý em là đại tiểu thư Hứa thị?! Chuyện này là sao Dương tỷ?! Chị giao cô ta cho chị ấy để làm gì?!"

Trương Quỳnh Dư khó hiểu hỏi, trong tiềm thức của Soso, Hứa Giai Kỳ là cô gái nhẹ nhàng, xinh đẹp, và vô cùng quyến rũ, mang trên mình sức hút của một tiểu hồ ly đầy mê hoặc, sao lại giao ả ta cho chị ấy?!

"Đương nhiên là thử thuốc.! La thị dùng 75% cổ phần để tạ lỗi với Trương thị và Hứa thị, nhưng không nói sẽ giữ tính mạng cho cô ta, có đúng không, tiểu Nhất?!"

Tả Tịnh Viện cười đầy thú vị nói, hướng Vương Dịch nhướng mày, em ấy không nói gì chỉ nhếch miệng cười nhẹ, bước tới bên cạnh Châu Thi Vũ, vòng tay quanh eo cô.

"Thử thuốc?!"

Bọn họ khó hiểu nhìn nhau, nhớ lại những lọ thuốc kỳ quái, em ấy đã từng dùng trong ngày hành quyết mà một trận ớn lạnh liền ùa tới.

"Cô ta sẽ không chết đâu.!"

Vương Dịch lười biếng dựa lên vai Châu Châu, bình thản xem như không có gì nói, Tả Tịnh Viện bên cạnh bật cười, còn mọi người thì sởn gai óc.

------ #### ------

Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nhưng có thêm một điều đặc biệt, Hứa Dương Ngọc Trác lúc nào cũng bên cạnh Trương Hân không rời nửa bước, ân cần chăm sóc, ai nhìn vào cũng ghen tỵ.

Và thêm một chuyện thú dị, đó là Châu Thi Vũ có thêm một cái đuôi mới mang tên Bách Hân Dư.

Với lý do là học sinh mới, cậu ta yêu cầu cô hướng dẫn mình tham quan trường, dù không tình nguyện nhưng vì lão sư đã đồng ý nên hiện tại, cô đang buồn rầu không biết phải làm sao?!

Hiện đang là giờ tự học, cô ôm sách đi dọc hành lang.

Vô tình trông thấy Vương Dịch đang ngồi ở phòng âm nhạc, cô liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Từng tiếng piano du dương vang lên, em ấy như không nhận ra cô đã xuất hiện mà tập trung lướt trên những phím đàn.

Một bài hát rất nhẹ nhàng, khiến lòng cô ấm áp.

Kết thúc màn độc tấu, Nhất Nhất lúc này mới quay sang nhìn cô nở nụ cười tươi, đứng dậy tiến tới.

"Sao chị đến đây?!"

"Lớp chị có tiết tự học, nên chị muốn đi lòng vòng xem xung quanh.!"

"Vậy à?!"

"Còn em?! Sao em lại ở đây?!"

"Tìm chút niềm vui thôi.!"

"Em có chuyện gì buồn sao?!"

*Lắc đầu*

"Do chị làm em buồn sao?!"

*Lắc đầu*

*Nắm lấy tay Vương Dịch lắc nhẹ*

"Em làm sao vậy, tiểu Vương~?!"

Châu Châu lo lắng nhìn em ấy, cô không biết đã có chuyện gì xảy ra mà khiến đứa trẻ của cô lại không vui như vậy.

"Châu tỷ không vui, tiểu Vương cũng không vui.!"

Em ấy bĩu môi, thấp giọng giải thích, từ lúc dùng cơm trưa đã thấy biểu hiện cô có chút kỳ lạ, nhưng thấy cô bồn chồn, thấp thỏm, em ấy cũng không muốn làm cô thêm bận lòng, vì vậy chỉ có thể ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho cô.

Sau khi trở về lớp, mất một lúc tìm hiểu, biết được cô sẽ phải cùng Bách Hân Dư đi tham quan xung quanh trường, vì cô lo lắng em ấy sẽ giận và không vui nên cứ bồn chồn cả buổi.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của em ấy, làm cô phì cười.

Đưa tay xoa mặt Nhất Nhất, nhìn em ấy bằng ánh mắt ôn nhu, cô nhón chân đặt lên môi em ấy một nụ hôn.

Em ấy vòng tay ôm lấy eo cô, tránh để cô bị ngã, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đó, nhìn bên ngoài cửa sổ, Bách Hân Dư đang đứng đó tay cuộn chặt thành nắm đấm, đầy phẫn nộ, em ấy nhếch miệng nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

Đưa tay lên ôm mặt cô, kéo nụ hôn thêm sâu.

Bách Hân Dư vốn dĩ chỉ muốn đi tìm Châu Thi Vũ nào ngờ đến phòng này lại thấy bên trong có người, nhìn vào trong lại bắt gặp cảnh tượng mà ngàn vạn lần, cậu ta không muốn thấy.

Trông thấy ánh mắt thách thức và nụ cười đó, khiến máu cậu ta sôi trào, không biết bản thân đang bị em ấy thao túng mà xông cửa vào, kéo cô ra, giáng một cú đau điếng vào mặt em ấy.

Nhất Nhất ngã xuống, khóe miệng lặp tức chảy ra một dòng máu đỏ tươi, ngước nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh thường.

Châu Châu bị kéo bất ngờ cũng có chút giật mình, đến khi em ấy ngã xuống cô mới phản ứng lại, chạy đến đỡ em ấy dậy, nhìn khóe miệng rươm rướm máu của em ấy, khiến cô đau lòng, và có chút tức giận.

"Sao mày dám hôn cậu ấy?!"

Cậu ta gầm lên đầy phẫn nộ, em ấy trâu mày nhìn, không lên tiếng.

{ Người yêu người ta, sao không được hôn?! Chị hỏi thừa vậy, Bách Hân Dư?! }

*Chát*

Cô quay người nổi giận ban cho cậu một cái tát trời giáng, làm mặt cậu ta nghiêng hẳn sang một bên, đỏ ửng, ánh mắt khó tin nhìn cô, cả em ấy cũng có chút kinh ngạc, khi thấy hành động này của cô.

"Châu Châu?! Cậu...?!"

*Cắt ngang*

"Sao cậu dám đánh em ấy hả?! Sao cậu dám làm vậy?!"

"Mình... tại vì... nó... nó..." *Ấp úng*

"Vương Dịch là người yêu tôi, tại sao không được hôn tôi?! Cậu lấy quyền gì cấm cản và đánh em ấy chứ?!"

"Châu Châu... mình..."

Cậu ta định nắm tay cô thì bị Vương Dịch ngăn lại, lạnh giọng.

"Đừng động vào chị ấy.!"

"Mày bỏ ra.!"

Bách Hân Dư hất tay em ấy ra, chỉ đợi có vậy em ấy giả vờ cú hất tay đó rất mạnh, em ấy nhanh chóng ngã xuống, tay bị đập vào đạo cụ bên cạnh, khẽ nhíu mày đau đớn.

"Tiểu Vương~"

Châu Châu chạy lại đỡ em ấy, ánh mắt lo lắng, đỡ lấy tay em ấy, nhìn vẻ mặt đau đớn đó, cô liền sốt ruột, lo đến mắt ửng đỏ.

"Không sao, Châu tỷ... Chị đừng khóc.!"

"Hức... Chị đưa em đến phòng y tế, đi thôi~"

Nhất Nhất đau lòng đưa cánh tay còn lại vuốt tóc cô an ủi, sau đó nương theo lực đỡ của cô đứng dậy, cả hai định rời đi, thì bị cậu ta chặn đường.

"Châu Châu, cậu đừng tin nó, nó chỉ là đang giả vờ thôi.!"

"Tránh ra, Bách Hân Dư.!"

Cô thấp giọng nói.

"Châu Châu, cậu nghe mình nói đi, nó là đang muốn chia rẽ chúng ta, cậu đừng tin nó.!"

"Chị có thành kiến với tôi sao?!"

"Mày im.!!! Mày không có quyền lên tiếng ở đây, tên dối trá, mày nghĩ làm như vậy, sẽ chia rẽ được tình bạn của tao và Châu Châu hay sao?!"

Bách Hân Dư dường như đã không còn lý trí, liên tục đẩy mạnh vai Vương Dịch, nói những lời khó nghe.

"CẬU IM MIỆNG CHO TÔI, BÁCH HÂN DƯ.!!!"

Châu Thi Vũ đã không thể giữ thái độ hòa nhã thêm nữa, nổi giận hét vào mặt cậu ta.

"Châu... Châu Châu?!"

"Nếu cậu cứ như vậy, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.! Vương Dịch là người tôi yêu, cậu làm tổn thương em ấy, chính là đang làm tổn thương tôi.! Còn xem tôi là bạn thì cậu nên biết bản thân cậu cần phải làm gì?!"

Đẩy cậu ta ra, cô đỡ em ấy rời khỏi phòng âm nhạc, bỏ lại cậu ta đứng như tượng ở đó.

Cánh cửa vừa đóng, Bách Hân Dư liền nổi điên la hét trong phòng âm nhạc, đấm mạnh vào tường, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ.

"Vương Dịch, mày đợi đó, tao sẽ không bỏ qua đâu.!"

Em ấy được đưa đến phòng y tế, dù đã có sẵn lão sư y tế trong phòng, nhưng cô vẫn giành lấy dụng cụ, giúp em ấy thoa thuốc, khử trùng.

"Có đau lắm không?!"

*Lắc đầu*

"Chị thay cậu ấy xin lỗi em, tiểu Vương?! Lúc trước cậu ta là người rất tốt và hòa nhã, không hiểu sao bây giờ lại..."

Cô buồn buồn kể, em ấy chỉ yên lặng lắng nghe, lát sau mới mở miệng hỏi một câu.

"Chị có tin lời chị ta không?!"

"Hửm?!"

Cô khó hiểu ngước mặt lên nhìn em ấy.

"Chị ta nói tôi đang giả vờ, muốn chia rẽ chị và chị ta.!"

"Vậy em có không?!"

"Nếu được, tôi rất muốn chị tránh xa chị ta ra một chút.!"

"Tiểu Vương ah~, chị..." *Khó xử*

"Tôi biết, chị ta là một người bạn rất tốt với chị, nên tôi đã làm ngơ sự thành kiến mà chị ta đối với tôi.! Tôi yêu chị rất nhiều, Châu tỷ, hơn bất cứ ai trên thế giới này, nhưng song song với điều đó, tôi vẫn rất sợ..."

Em ấy nắm chặt tay cô, giọng trầm thấp nói.

"Sợ rằng một ngày nào đó, chị ở nơi mà tôi không biết, cảm thấy tốt hơn, rồi sẽ không quay về nữa.! Tôi rất sợ chị sẽ đi mất, và tôi sẽ không thể tìm thấy chị nữa.!"

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt em ấy, trong đó luôn chỉ phản chiếu hình bóng của cô, đây đều là những lời mà em ấy chưa từng nói cho cô nghe bao giờ, được nghe nó khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Châu Châu đưa tay xoa mặt em ấy, dựa trán mình vào trán em ấy.

"Chị sẽ vẫn luôn ở đây, tiểu Vương, sẽ không bao giờ rời xa em.!"

Cô ôm lấy Nhất Nhất, để em ấy cảm nhận được sự kiên định của mình.

"Chị sẽ không để em trải qua cảm giác đó thêm bất cứ lần nào nữa đâu, tiểu Vương~.! Vì chị biết cảm giác bị bỏ rơi, không dễ chịu chút nào.!"

Nắm chặt tay em ấy, nhìn đứa trẻ luôn sợ bản thân bị bỏ rơi đang say giấc trên đùi mình, đau lòng vuốt tóc em ấy thì thầm đủ để bản thân nghe thấy.

Sau khi tỉnh dậy, hai người tay trong tay, về lớp.

------

Cuối giờ học, theo lời lão sư mà cô đã đồng ý trước đó, dẫn Bách Hân Dư đi tham quan trường một lượt, đồng thời còn các học sinh mới chuyển đến khác, cũng góp mặt tham gia, vì cô đã đăng trên trang trường là sẽ hướng dẫn các học sinh mới hiểu rõ hơn về các lớp học và clb.

Ai thấy cũng vô cùng hưng phấn, cuối giờ lặp tức tham gia, nên hiện tại, cô đi đầu vui vẻ giới thiệu với mọi người từng lớp học, CLB của trường, một top người theo sau cô, làm cho Bách Hân Dư không có cơ hội ở riêng nào với cô.

Đến CLB nhảy, Trương Hân và Viên Nhất Kỳ đang tập luyện cho đại hội trường sắp tới, trong góc phòng là hội phó hội học sinh Hứa Dương Ngọc Trác cùng hội trưởng hội học sinh Thẩm Mộng Dao.

Sau khi cùng trò chuyện giới thiệu vài câu, cô liền lặp tức chuẩn bị dẫn người rời đi.

"Gặp cậu sau, Châu Châu.!"

"Ừm gặp lại mọi người ở KTX nha.!"

"Mấy đứa không được bắt nạt Châu Châu đó, không thì đừng trách tụi này.!"

"Dạ tiền bối, Hứa tiền bối.!"

Bọn họ sợ hãi cuối đầu xuống, đồng thanh nói, Trương Hân thấy vậy thì bật cười góp vui.

"Được rồi Dương~, cậu đừng dọa hậu bối chứ?!"

"Nhưng Châu tỷ thật sự có chuyện gì, thì tụi này sẽ kiếm mấy người đầu tiên đó.!"

Viên Nhất Kỳ quay đầu, dáng vẻ đáng sợ nói, làm họ toát mồ hôi hột, còn những người khác thì bật cười.

Cô cũng cười ngượng, rồi dẫn tất cả bọn họ rời đi.

Đến CLB thể thao, hiện tại chỉ có vài CLB hoạt động, trong đó có CLB bóng rổ của trường, đội trưởng Trần Kha đang tập cho các đội viên mới, đội phó Tằng Ngải Giai thì đang cho các thành viên thi đấu với nhau.

Ngồi ở một bên xem, có phó kỷ luật hội học sinh Chu Di Hân, thư ký hội học sinh Đường Lỵ Giai, hoa khôi năm nhất Trịnh Đan Ny.

Bọn họ cùng nhau xem vài trận đấu giao hữu, ai cũng trầm trồ, thì lúc này đột nhiên có một người lên tiếng.

"Châu tiền bối, chị ở đây với tụi em như vậy, người yêu chị sẽ không ghen chứ?!"

"Không đâu, em ấy rất ngoan.!"

Cô híp mắt cười nhìn bọn họ nói.

"Vậy tiền bối, chị không dẫn cậu ấy theo, lỡ cậu ấy bị ai dụ đi mất thì sao?!"

"Hoặc đi với cô gái khác?! Chị cũng không ghen sao?!"

"Cái này... chị..."

Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Châu Châu không biết phải trả lời thế nào, trong ánh mắt đầy sự hoang mang.

"Mọi người, mau lên trang trường, xem đi.!"

"Học bá năm nhất Vương Dịch đang cùng đội trưởng CLB cổ động Cố Liên Hoa nói chuyện thân mật ở thư viện kìa.!"

Tất cả mọi người nghe xong đều đổ dồn ánh mắt về phía cô...

------ #### ------

Mấy ngày sau đó, Vương Dịch đến một nhà kho cũ, Nhậm Hào đang bị giam ở đây, hắn ta giờ người không ra người, ma không ra ma, thê thảm vô cùng, thần trí cũng không còn tỉnh táo.

Đột nhiên từ đâu một chiếc xe đen cỡ lớn xông vào, người trên chĩa súng bắn khắp nơi, đạn khói bay đầy nhà kho.

Nhất Nhất xoay người một vòng, núp sau thùng sắt, người trên xe xuống kéo Nhậm Hào đi, em ấy liếc mắt nhìn liền phóng ra cái gì đó dính vào xe bọn chúng.

Xong việc bọn chúng liền bỏ chạy, Vương Dịch mới bước ra, phủi bộ đồ bị làm dơ, trâu mày khó chịu.

"Chủ tử, em không sao chứ?!"

"Có bị gì không?! Lại đây chị kiểm tra xem nào?!"

"Có ai bị thương không?!"

"Mọi người vẫn ổn, không ai bị gì cả.!"

"Đuổi theo.!"

Lời vừa dứt hai chiếc xe đen cỡ lớn xuất hiện.

Một màn rượt đuổi nhau trên đường của ba xe, chiếc xe đầu, chĩa súng về phía bọn họ nổ súng liên tục, xe Nhất Nhất đuổi sát nút.

Sau đó, một vụ va chạm đã xảy ra, chiếc xe bốc cháy rồi nổ tung, tất cả xe trên đường đều đồng loạt phanh gấp, một người bước xuống xe, đi đến chiếc xe đã nổ nhìn vào bên trong, nhếch miệng cười lạnh.

------ ###### ------

Ngày thứ bảy cuối tuần,

Vương Dịch áo vest đen, áo sơmi trắng, quần tây bó sát, thêm bốt đen cao, kết hợp cùng quả tóc được cắt ngắn ngang vai, bao nhiêu sự cool ngầu, soái khí liền hiện rõ.

(Ảnh minh họa)

{ Tác giả có chấp niệm với tấm này, 'ai không mê tui mê, cảm ơn' 😁 }

Mở cửa xe, đưa tay đỡ Châu Thi Vũ xuống, cô với áo sơmi trắng, cà vạt cùng màu với em ấy, kết hợp cùng váy suôn đen dài đến đùi, vừa xinh đẹp, quyến rũ, vừa đáng yêu.

(Ảnh minh họa)

"Tôi chờ chị tan học.!"

Giúp cô chỉnh lại tóc, em ấy cười nhẹ nói.

"Ừm, gặp em sau giờ học, tiểu Vương~ *chụt* "

Châu Châu híp mắt mỉm cười nhón chân hôn vào má em ấy, tươi như hoa nói, xong rồi cô bước vào trường rèn luyện.

------

Lát sau,

"Châu tỷ,... Châu tỷ.... Châu tỷ chị ở đâu?! Mau trả lời tôi đi?!"

"Châu Châu?!"

"Châu Châu, chị đâu rồi?!"

"Thi Vũ, em ở đâu?!"

Tại bể bơi của trường, cô vùng vẫy dưới nước cầu cứu, nhưng không ai trên bờ cứu cô, họ giương mắt cười đùa nhìn cô dần dần kiệt sức mà chìm xuống.

*{ Vương Dịch ở cùng Cố Liên Hoa đã nói những gì?! Châu Thì Vũ sẽ giải quyết chuyện này thế nào?! Bách Hân Dư liệu có phải là đối thủ mới của em ấy?! Chuyện gì sẽ lại xảy ra với cặp đôi nhân vật chính?!

Chuyện tình của Tả Giai sẽ đi về đâu?! Mâu thuẫn có được giải quyết?!

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ liệu có về lại bên nhau?! }*

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _____£

- Hello cả nhà, mình lại nổi lên đăng chap rồi đây, thật nhớ cả nhà.! 😁

- Kỳ nghỉ lễ của mọi người thế nào?! Mình thì chả được nghỉ lễ luôn ấy?! Làm bữa giờ, mệt xĩu~.!!! 🤧

- Từ giờ mình sẽ đăng chap cho người, còn bạn mình sẽ phụ trách bộ 'Ngũ công chúa và Tứ thiếu gia' mình hoàn toàn không động vào bộ đó, mọi người nha.! 😅

- Hy vọng mọi người vẫn sẽ ủng hộ cả hai đứa, dù đã nói rất nhiều lần, nhưng mình thật sự rất cảm kích vì mọi người đã chờ đợi và yêu thích truyện của mình nhiều như vậy, đó là động lực cũng như niềm an ủi lớn nhất của mình trong chuỗi sự kiện đáng buồn vừa qua.! 🥰

- Chúc cả nhà nhiều sức khỏe và tràn ngập niềm vui.! 💪😄🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top