Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12/ Giám Binh / 監兵

Tác giả: Có 2 lý do xui khiến tôi quay trở lại với cái hố này, một là vì quá đắm chìm trong câu hát 悬笔一绝 那岸边浪千叠 / Huyền bút nhất tuyệt na ngạn biên lãng thiên điệp, mỗi lần nghe Jay Chou hát đến đây đều phải ngưng đọng mọi thứ một chút, trong lòng chính là cảm giác trùng trùng biên lãng thiên điệp, mộng đẹp khó phai.

Hai là vì bé iu Jiu nó hứa nó sẽ viết tiếp Trì Thượng. Giấc mơ đêm hè xinh xắn như vậy, ai nỡ lòng nào bỏ qua.

---

Nếu có người hỏi lại chuyện của một đêm này, Lý Côn Minh hắn kỳ thực sẽ không biết bắt đầu kể từ đâu. Ngay cả giây phút hắn cố sức phi lên dùng nhục thân để chặn hướng đánh của luồng tử điện tràn đầy sát cơ kia, cơ hồ cũng chỉ là quyết định trong tích tắc, bất quá hắn không thể nào làm khác đi được, dù người đang gặp nguy hiểm ở trên kia có phải hay không Bạch Linh Y.

Lâm Giai Ất sau khoảnh khắc lăn mình thoát trận, tất cả sức bình sinh dường như chỉ dồn vào đôi bàn chân, thẳng một hướng Tống phủ mà chạy đến. Nàng vừa chạy được một đoạn, sau lưng tự lúc nào đã là một tiếng nổ vang rầm trời cao, linh quang diễm át cả ánh trăng bàng bạc. Giai Ất mồ hôi vã như suối, lồng ngực phập phồng không yên. Linh cảm nàng tràn ngập bất an, bất quá nàng cũng biết nàng không thể nào quay trở lại Vô Nghiêm phủ. Nàng hiện tại chính là cơ hội sống duy nhất của mấy người bọn họ.

Giai Ất chân chạy thêm được một đoạn, trước mắt đã hiện ra tòa Nguyệt Vựng Cửu Trùng sừng sững giữa mảng trời đêm tối đen như mực. Tống phủ lúc này cửa chính đã đóng, đèn treo cửa cũng liệm tắt tự lúc nào. Đâu đó vọng lại vài tiếng chó tru ma, toàn cảnh xung quanh kỳ thực chỉ có một mình Giai Ất, cô độc vắng lạnh, không một ánh đèn.

Lâm Giai Ất không tuyệt vọng. Nàng không thể tuyệt vọng. Giai Ất lúc này miệng hét lớn, nắm tay liên tục đập vào cánh cửa gỗ lạnh như đồng của Tống phủ: "Thỉnh Tống gia mở cửa cứu người."

Đáp lại nàng chỉ là một sự im lặng, tuyệt nhiên không một tiếng người. Giai Ất thở hắt ra một tiếng, nàng lại dùng sức đập cửa. Cứ như vậy một hồi dài lại một hồi dài hét lớn đập cửa, cuối cùng cũng đã có tiếng bước chân xồng xộc chạy đến hướng cửa chính nơi nàng đang đứng.

Trời đã quá nửa đêm, ánh trăng cũng bàng bạc phai màu. Sau luồng tử điện Nhạc Trạc đánh ra kia là một tiếng nổ vang trời, dưới mặt đất chỉ còn Lý Côn Minh cùng Bạch Doanh Phong hai người nằm sõng soài, đầu váng mắt mờ.

Lý Côn Minh hắn nhoài người tỉnh dậy, trong lòng không biết lý do vì sao hắn lại còn nằm được ở đây. Giây phút hắn phi người lên cao, tâm thế đã rõ rõ ràng ràng rằng hồn phách này có thể bị Nhạc Trạc đánh cho không còn một tàn hơi nào. Vậy mà bây giờ hắn lại có thể nằm ở nơi này, tứ chi bình an thất khiếu toàn vẹn, ngay cả Bạch Doanh Phong ở bên kia, thoạt nhìn dường như cũng không hề hấn gì. Chẳng lẽ đòn đánh của Nhạc Trạc lại chỉ là lời đồn, hoàn toàn không có một chút kinh diễm nào, chỉ có thể làm hắn bất tỉnh một khoảng thời gian ngắn hay sao?

Hắn nhìn Bạch Doanh Phong thêm một lúc mới phát hiện điều bất thường. Tên Bạch Doanh Phong này vậy mà lại chỉ một vẻ trân trân đôi mắt nhìn lên nên trời cao, ánh nhìn như biểu đạt vô vàn niềm kính ngưỡng. Lý Côn Minh lúc này mới giật mình, Bạch Linh Y nàng ta đâu? Hắn bị đánh ngất tỉnh như vậy, Bạch Linh Y lại rơi xuống ngay trúng hướng của luồng tử điện đánh lên, không lẽ ...?

Hắn dáo dát đưa mắt nhìn xung quanh liền không phát hiện gì, kể cả một mảnh đạo bào rơi rớt lại. Con Nhạc Trạc mái vẫn còn sừng sững trong sân phủ Vô Nghiêm, chỉ là nó đã không còn vẻ hung dữ như lúc ban đầu. Lý Côn Minh nhìn thêm một lúc, con Nhạc Trạc cùng dáng vẻ này của nó lại trông rất giống đang cúi đầu chiêm bái.

Hắn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng vừa lúc đám người Lâm Giai Ất cùng Tống gia chạy đến nơi, tiếng thở hồng hộc mỗi lúc một dày đặc. Côn Minh nhìn về phía đám người kia, phát hiện bên cạnh Lâm Giai Ất, Tống Tông chủ cùng hai tên Thường Hy, Như Băng và các môn đệ khác cũng có mặt, khí khái thế gia phảng phất một phương.

Có điều bọn họ vừa đến nơi, ánh mắt liền ngay lập tức bị thu hút bởi nền trời cao trên kia, tứ chi dường như không còn cử động được nữa. Bọn họ thần đình ngưng trệ, toàn thân như bị chế áp bởi một dòng linh lực cực hạn, khó khăn lắm mới cử động được đôi chút nơi khóe môi.

Mà từ nơi nền trời thăm thẳm kia, một luồng linh quang trắng xóa đang bao phủ lấy thân xác Bạch Linh Y, lơ lơ lửng lửng treo nàng lên cao mấy trượng, uy áp kinh hồng.

Tống Tông chủ giọng ngưng trọng hỏi: "Không thể nào. Uy áp đến bậc này chỉ có thể là ..."

Bạch Doanh Phong ở phía dưới mặt đất, giọng cực kỳ khẩn trương đáp: "Linh Y nàng ta giây phút rơi xuống đã thỉnh thần nhập thân. Chế ngự thân xác nàng bây giờ chính là thần hồn của một trong tứ tượng - Giám Binh Bạch Hổ thiên tôn."

Giám Binh Bạch Hổ thiên tôn, sáu chữ này vừa thoát ra khỏi cuống họng Bạch Doanh Phong, tất cả phàm nhân đứng dưới sân phủ Vô Nghiêm lúc này đều bày ra một vẻ cả kinh không tưởng tượng nổi. Tứ tượng chính là đỉnh cao của tu đạo, cũng chính là cực hạn của nhân gian. Thỉnh được tứ tượng nhập thân, quả thật không phải là duyên lành ai cầu cũng được, có chăng trong hàng ngàn hàng vạn phàm nhân chỉ tìm được một người đủ tư chất này. Đứng dưới Tứ tượng, không nói đến phàm nhân như bọn họ, kể cả thần thú như Nhạc Trạc đều đồng một dạng với giun dế.

Như lời Bạch Doanh Phong nói, ngay khoảnh khắc luồng sáng tử điện của Nhạc Trạc đánh ra, thần hồn Bạch Hồ liền ngự vào xác phàm của Linh Y, mọi nguy cấp cũng từ đó mà không cần tính tới nữa. Trên màn trời đêm cao vời vợi, mây cuồn cuộn thành từng đám, dị tượng kinh hồng. Bóng đạo bào trắng của nàng như bị luồng tinh quang kia thay thế, mờ mờ ảo ảo.

Một màn nhiếp kinh này diễn ra cũng mất một lúc lâu, ai nấy mới hoàn hồn được đôi chút. Sống trên đời quả thực không dễ dàng gì, bất quá sống trên đời lại được chứng kiến giây phút Tứ Tượng nhập thân, kỳ thực đời này không còn gì luyến tiếc với nhân sĩ tu đạo.

Cũng từ trên trời cao, một giọng nói trầm hùng kinh diễm vọng xuống nhân gian:

"Nha đầu Linh Y này sáu tuổi đã nhập đạo môn, một lòng thụ giới chung thân phụng dưỡng ta. Năm nàng ta tròn mười hai tuổi, ta nhập mộng truyền dạy nàng Ngũ Thải Minh Quang Ấn một chiêu này, cũng chính là lời khẳng định trong hàng ngũ tôn tử của Ỷ Vân thành Bạch gia, người ta chọn để phụng sự ta chính là nàng.

Mà nha đầu này vô luận là đi đến nơi nào, chỉ cần thấy gió thổi liền nhất định quỳ bái về hướng ta, miệng cầu tục danh của ta."

Tiếng trầm hùng từ cuống họng của Linh Y phát ra, bất quá lại không phải giọng nguyên bản của nàng. Thân xác Linh Y từng chút từng chút hạ thấp xuống mặt đất, tuy vậy vẫn giữ một độ cao so với đám người đang rân rân dưới kia, quyền uy cực hạn. Lời nói phát ra đến đâu, tiếng quần phong liền cuồn cuộn đến đấy, trong không khí chính là tồn tại đầy rẫy sát cơ.

Đám người kia không thể nào không kinh hồng, gấp rút quỳ rạp phủ phục xuống, miệng lẩm bẩm cung kính xưng danh với thân xác Bạch Linh Y cao cao tại thượng kia. Mà Linh Y thân xác dường như không để ý đến những lời này, nhàn nhạt hướng Nhạc Trạc nói tiếp:

"Nhạc Trạc ngươi là loài chí tình chí nghĩa, khắp thiên hạ đều minh bạch điểm này ở ngươi. Hôm nay nếu ngươi muốn một chiêu đánh tan thần hồn của nha đầu này, ta tuyệt không có lời nào bàn tán. Bất quá Linh Y nàng ta cũng là vì thiên hạ chúng sinh đi tìm một lời giải đáp mà không màng an nguy của bản thân, ta đây vì nàng coi như một lần ra mặt cũng không làm trái đạo trời."

Con Nhạc Trạc mái rống lên một tiếng, tâm tình như bất mãn cực độ. Tống Như Lan phía dưới run rẩy nói lớn: "Còn xin Giám Binh thiên tôn suy xét . Người tại hạ giới hiện ra thần tích đã là khuynh đảo thiên hạ, nếu là tự mình đối với Nhạc Trạc ra tay, thiên địa đại đạo chắc chắn sẽ không bỏ qua nhân quả này của người." Lão đạo sĩ Tống gia ngữ khí hoảng hốt, một mực đứng lên mà nói, đôi chân cũng run rẩy liên hồi.

Linh Y thân xác cười nhạt nói: "Thanh Loan tử tôn các người là đang ra mặt uy hiếp ta?"

Tống Như Lan lớn tiếng nói thêm: "Còn xin Giám Binh thiên tôn cân nhắc đây đang là địa phương nào, nếu ngài thực sự động thủ, chỉ e rằng tứ phương khó tránh khỏi một trận mưa máu gió tanh. Đồ đệ Tống Dật cả gan đặt vấn đề với thiên tôn, suy cho cùng là vì thiên hạ tứ phương, mong thiên tôn cân nhắc."

Linh Y thân xác đáp: "Bổn tôn đương nhiên minh bạch Thương Ngô sơn, Lăng Quang thành là thánh địa của kẻ nào, bất quá ngươi yên tâm, ta hiện thân nơi đây cũng không phải là muốn lấy mạng ai, tự thành Lăng Quang các ngươi cũng đã chảy đủ nhiều máu."

Đoạn, nàng hướng Nhạc Trạc nói tiếp: "Nhạc Trạc, câu chuyện của ngươi còn uẩn tình nhiều nhân quả. Bổn tôn chính là đang muốn ngươi lùi một bước để cân nhắc cho kỹ. Ngươi vì tình mà hạ sát nhân gian, bổn tôn hoàn toàn có thể vì nghĩa sư đồ với nha đầu này đây diệt trừ đi một mầm họa, vừa khéo nhân gian này lại không có cớ để trách móc bổn tôn."

Thần minh cao cao tại thượng, thế nhưng cũng không phải là không cùng phàm nhân một lần nói đến cùng đạo lý. Những lời vừa rồi nói ra cũng đúng với nhân nghĩa thường tình, vô cùng kín kẽ.

Mà phía con Nhạc Trạc mái kia, tử quang lập lòe ảm đạm. Nó im lặng cân nhắc một hồi, cuối cùng từ cuống họng gào thét lên một tiếng oanh diễm thống thiết tứ phương, vừa là nỗi đau của việc mất đi tình yêu duy nhất cuộc đời, vừa là nỗi đau của việc mất đi chính mình. Tiếng rống của nó thống thiết đến mức bao nhiêu phàm nhân đang đứng dưới mặt đất lạnh kia phải một phen xúc động, trái tim cũng quặng thắt đau đớn không thôi.

Nhạc Trạc chí tình chí nghĩa, chỉ cần một con chết đi, con còn lại liền khóc thương bảy ngày, nguội lạnh thân tâm mà chết cùng.

Con Nhạc Trạc mái dường như không còn trông đợi gì thêm, một lượt vỗ cánh bay lên nền trời đen thăm thẳm. Nó cuối cùng cũng từ bỏ, căn bản vì nó biết bản thân nó không thể nào sánh được với uy áp của Giám Binh Bạch Hổ. Ánh tử điện quanh người nó lập lờ trong màn trời bàng bạc trăng sáng, một chút liền mất hút vào sâu bóng trăng. Ai nấy đều dõi mắt trông theo, lòng đầy hồi tưởng.

Bạch Linh Y thân xác cũng dõi theo mất một lúc, đến cùng lại mỉm cười cảm thán: "Đều tốt."

Đoạn, nàng nhẹ nhàng đạp không mà tiến lại về phía Lý Côn Minh đang ngước mặt lên. Giây phút chân nàng đạp đất, không khí chợt thanh lọc như sương, tuyệt không vướng một chút bụi trần nào nơi gót hài nàng đạp qua. Linh Y thân xác đưa mắt nhìn xuống nơi Lý Côn Minh, giọng nói phát ra từ cuống họng vẫn là kiểu giọng trầm hùng: "Hôm nay gặp lại ngươi, cuối cùng vẫn phải gặp ngươi."

Lý Côn Minh lúc này chính là không thể nào hiểu được tình huống hiện tại của mình, cứng đờ biểu tình, ngây ngốc tròn xoe mắt: "Gặp ... lại ta?"

Cuống họng Linh Y vẫn trầm hùng nói tiếp: "Sau này ắt còn gặp lại." Lời vừa dứt, tinh quang trắng sáng toàn thân nàng trong giây phút bỗng lịm tắt hẳn, cuồng phong tứ phương cũng bất chợt im bặt vô thanh như chưa từng có điều gì xảy đến, bầu trời đêm liền quang tạnh không còn dấu vết của dị tượng. Thân xác Linh Y cũng cùng một dạng từ từ quỵ ngã xuống, Lý Côn Minh liền lập tức vươn người đón nàng chạm đất.

Bạch Doanh Phong nằm gục ở nơi xa, trên mặt hiện ra một cỗ đau thương trầm mặc không nói nên lời, tâm tưởng nhìn về phía Linh Y đang nằm như đang nhớ về chuyện năm đó, gương mặt khắc đầy ba chữ không cam tâm. Đoạn, hắn đứng lên, hướng về phía Linh Y đang nằm mềm trên đất lạnh.

Lý Côn Minh lúc này đang đỡ lấy Bạch Linh Y, ánh mắt dường như chưa thoát khỏi cơn chấn kinh vừa rồi. Đúng lúc Bạch Doanh Phong vừa đi tới, hắn ngước mắt lên hỏi: "Linh Y cô nương như thế này, bao lâu nữa sẽ tỉnh dậy?"

Bạch Doanh Phong lắc đầu tặc lưỡi: "Khó nói. Chúng ta đều là phàm nhân một dạng, thỉnh được thần nhập thân cũng chỉ là chuyện dành cho tu sĩ đắc chứng, đạo hạnh cao thâm. Bất quá sau mỗi lần thỉnh thần nhập thân, cả người sẽ tiêu hao hết tất cả tinh khí chân lực, cơ thể kiệt quệ suy yếu, phải tu dưỡng rất lâu mới có thể thong thả lại sức."

Côn Minh nói: "Đúng không? Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

Bạch Doanh Phong cười khổ: "Hai chữ nghiêm trọng thôi thì có gì để nói. Tu sĩ đạo hạnh cao thâm, thỉnh được sơn thần thổ địa nhập thân đã là một lần trầy vi tróc vẩy. Ngươi nói xem lần này nàng ta là thỉnh cửu thiên chính thần, cùng với thiên địa một dạng thần." Lời nói hắn có chút nghẹn ngào: "Ta thật sự không biết phải nói tiếp như thế nào."

Lý Côn Minh ôn giọng nói: "Bạch Linh Y cô nương là người có phúc khí, lại gánh vác sứ mệnh đặc biệt. Ta tin mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì."

Bạch Doanh Phong cười nhạt, vốn hắn định mắng Côn Minh một câu "đồ ngốc", nghĩ gì đó lại kiềm chế không nói ra thành lời. Trong tình huống này, lạc quan được như hắn đã là một điều rất quý. Đoạn, Bạch Doanh Phong hỏi: "Phải rồi, lúc nãy Giám Binh Bạch Hổ phi xuống bên cạnh ngươi là nói gì?"

Lý Côn Minh ngờ nghệch: "Y nói là cuối cùng cũng gặp lại ta, sau này sẽ còn gặp lại ta. Ta nghe cũng không hiểu, có phải y nhận nhầm ta với ai đó hay không?"

Bạch Doanh Phong lắc đầu: "Ta hoàn toàn không biết. Ngươi không phải họ Bạch, chắc chắn không liên quan gì đến Ỷ Vân thành. Việc này ta sẽ ghi nhớ để vấn đạo Bạch Tông chủ, hy vọng người sẽ có câu trả lời cho ngươi."

Mấy người Lâm Giai Ất cùng Tống gia sau cơn cả kinh vừa rồi cũng nhanh chóng chạy về phía ba người, hỏi han đôi chút, khí lạnh trời đêm cũng dần được xua đi. Phía đằng Đông, trời đang dần chuyển dạng, chẳng mấy chút nữa bình minh sẽ đến.

Bạch Doanh Phong sau cùng cung kính thủ lễ với Tống Tông chủ cùng chư vị môn đệ, ý định lặng lẽ mang Bạch Linh Y rời đi. Giây phút y chuẩn bị di bước, Lý Côn Minh một mạch nói lớn: "Bạch huynh đệ, chúng ta nhất định sẽ đến Ỷ Vân thành thăm các người."

Lâm Giai Ất thấp giọng bỉ bôi: "Ngươi tự mà đi một mình."

Bạch Doanh Phong đầu không ngoái nhìn, chỉ đưa tay lên chào, miệng nói: "Giữ cái mạng của ngươi."

Hai bóng đạo bào chậm chầm khuất sau cánh cửa phủ Vô Nghiêm, một đêm gà gáy chó tru ở Lăng Quang thành cũng coi như đến đây mà kết thúc. Đoạn, Tống Như Băng lên tiếng hỏi: "Lê huynh đệ, ta nhớ lúc đến đây ngươi có đi cùng một vị huynh đệ nữa, có điều từ đêm qua ta vẫn chưa thấy hắn."

Lý Côn Minh cười đáp: "Phải, phải. Xuân Thành lúc đến đây có thi triển một trận pháp, bất quá hắn bị phản phệ, hiện tại đang nằm trong trù phòng."

Tống Như Băng nói: "Ra là vậy. Hay để chúng ta đi xem thử, biết đâu có thể giúp được Xuân Thành huynh đệ đây."

Tống Thường Hy vung tay áo cản bước Tống Như Băng lại, gằn giọng hỏi Côn Minh: "Vị Lê huynh đệ đây, rốt cuộc tên nào mới là tên đúng của ngươi?"

Lý Côn Minh cười xòa nói: "Thật sự quan trọng đến thế sao? Chuyện này thực là ta có lỗi, sẽ tạ lỗi với mọi người sau." Đoạn, Côn Minh nói tiếp: "Phải rồi, Xuân Thành y bị phản phệ là do một oán hồn tu sĩ mang họ Tống cắn, các người có biết gì về điểm này hay không?"

Tống Thường Hy cùng Tống Như Băng nhìn nhau, ngoay ngoáy lắc đầu tỏ vẻ không biết. Mà vừa khéo Tống Tông chủ ở bên cạnh cũng nghe thấy điều này, y hỏi lại: "Là oán hồn tu sĩ mang họ Tống, lại ở phủ Vô Nghiêm này, vừa khéo cũng có một người."

Lý Côn Minh mừng rỡ nói: "Vậy chuyện này chẳng phải dễ giải quyết rồi sao."

Tống Tông chủ nói thêm: "Cũng chưa hẳn, hãy đi xem tình hình của vị huynh đệ kia đã."

Mấy người bọn họ nhanh chóng di chuyển về phía trù phòng. Giây phút Lý Côn Minh đi đến trù phòng, phát hiện trên mặt đất lúc này chỉ là một mảnh đất trống, không thấy Xuân Thành đâu nữa.

Lý Côn Minh trong lòng hốt hoảng, gọi lớn: "Xuân Thành ngươi tỉnh rồi sao? Xuân Thành?" Đáp lại y chỉ có tiếng hồ náo đôi chút vọng về, người dân thành Lăng Quang cũng đã tỉnh giấc sau một đêm kinh hồng. Tuyệt nhiên không nghe tiếng của Xuân Thành.

Lý Côn Minh dáo dát đi tìm xung quanh, lớn giọng gọi: "Xuân Thành ngươi đâu rồi?"

Lý Xuân Thành bị trận nhãn phản phệ bất tỉnh, vậy mà cuối cùng lại không còn ở nơi y nằm xuống nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top