Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Bút phong nồng chuyển đạm / 笔锋浓转淡*

*nét bút nhạt dần đi

Hai người thiếu niên phi ngựa thêm nửa ngày, cuối cùng nơi đường chân trời cũng đã hiện ra một cổng thành đá màu đen mờ mờ ảo ảo. Cổng đá cao cũng quá chiều cao ba người bình thường, trên mặt thành kiên cố khắc ba chữ Thành Lăng Quang. Mặt trời đang dần xuống núi, vậy mà trong không khí dường như chỉ có nóng hơn, hơi nóng từng sợi từng sợi vẫn còn len lỏi xung quanh, con người cố đưa mắt nhìn cũng thấy có chút hoa mắt chóng mặt.

Côn Minh đưa tay quệt một đường mồ hôi trên trán xuống, thấp giọng hỏi: "Là nơi này?"

Xuân Thành nhàn nhạt đáp: "Không sai, chính là nơi này."

Xuân Thành xuống ngựa trước, Côn Minh cũng xuống theo sau. Xuân Thành từ trong đai ngọc lấy ra một hộp thiếc, mặt hộp vẽ một đóa đại mẫu đơn, thếp vàng óng ánh. Y nhẹ tay mở nắp, mùi hương liệu nhàn nhạt liền bay ra.

Côn Minh tỉ mỉ quan sát từng hành động của Xuân Thành, nhíu mày hỏi: "Thứ này là thứ gì lại có mùi rất quen, bất quá ta cũng đã từng ngửi qua."

Xuân Thành đáp: "Đây là mùi của hoa bách hợp đuôi cáo", nói xong liền quệt hai ngón tay vào trong hộp, hai đầu ngón tay ngay lập tức dính một lớp chất nhầy màu hoàng kim lấp lánh. Y đưa bàn tay còn lại ra, dùng hai ngón tay dính chất nhầy nghiêm túc họa một triện văn lên lòng bàn tay của mình.

Côn Minh lúc này vẫn còn đang tròn xoe mắt, Xuân Thành đã nghiêm giọng nói: "Côn Minh, ngươi quay người lại."

Côn Minh biểu tình chính là không biết gì, vừa xoay người theo lời Xuân Thành thì trên bả vai đã cảm thấy nóng ran lên, Xuân Thành lúc này đang kề lòng bàn tay họa triện văn đặt lên bả vai của Côn Minh, chầm chậm vận khí, cả quá trình cũng mất một lúc. Sau khi Xuân Thành hạ tay thu khí tức về, nơi lòng bàn tay đã không còn triện văn nào nữa.

Côn Minh hỏi: "Cái này là?"

Xuân Thành đáp: "Trục yêu chú".*

*bùa đuổi yêu

Côn Minh: "Không phải chứ. Tôn tử hoàng tộc trời sinh long khí đã vượng, yêu ma bình thường căn bản không có cách nào xâm hại."

Xuân Thành nói: "Ngươi nói không sai, nếu chúng ta vẫn tiếp tục an an bình bình thụ hưởng long khí thiên tử bên cạnh Hoàng thượng, cả đời này cũng không cần phải sử dụng đến những bí phương giang hồ này, bất quá Vô Nghiêm biệt phủ không phải là nơi người bình thường có thể đến."

Côn Minh biểu tình chưa nắm hết được, Xuân Thành liền đưa tay chỉ thiên hướng về một vầng trăng tròn màu men gốm in mờ trên nền trời xanh thẳm. Côn Minh nhìn theo, lúc này đây mới cảm nhận được một luồng hàn khí chạy dọc từ đỉnh đầu dọc theo sóng lưng.

Côn Minh thần khí ngưng trọng, hỏi: "Bách quỷ dạ hành?"*

*trăm quỷ đi đêm

Xuân Thành khe khẽ gật đầu, Côn Minh càng thêm quả quyết: "Đúng thật là bách quỷ dạ hành, ta đã từng nghe Quốc sư nói qua. Ngày trăng tròn của mỗi tháng chính là ngày cửa quỷ mở ra, từ Quỷ phủ tràn về thiên hạ không dưới ngàn con. Loài quỷ đói khát này, thức ăn chúng yêu thích nhất không phải là thể xác máu thịt mà chính là oán khí của người chết, vừa hay ..."

Xuân Thành im lặng đồng thuận, Côn Minh nói tiếp: "Vừa hay Vô Nghiêm biệt phủ thảm sát toàn tộc, không tính con cháu thế gia, chỉ gia nhân nô bộc vô tội thì oán khí nặng nề cũng không có gì là bất thường, lại vừa hay hôm nay trăng tròn."

Xuân Thành nói: "Ngươi đừng lo, bất quá chúng ta cứ im lặng quan sát, người không đụng quỷ ắt quỷ không chạm người."

Côn Minh cong môi cười, nói: "Được thôi, đến thì cũng đã đến. Nhưng chú đuổi yêu chỉ mới yểm cho ta, còn ngươi?"

Xuân Thành cười đáp: "Bản thân ta có thể xảy ra chuyện gì sao?"

Côn Minh giọng nói có chút lo lắng: "Chẳng phải chính ngươi nói với ta cẩn tắc vô áy náy sao, hay cứ vẽ triện văn cho ta, ta yểm giúp ngươi."

Xuân Thành xòa cười: "Không cần đâu", đoạn lại cầm lấy bàn tay Côn Minh chạm vào nơi chấn thủy của mình, nói: "Ngươi xem, đây là thứ gì?"

Côn Minh cảm thấy tình huống có chút kỳ lạ, lòng bàn tay vừa chạm đến liền cảm thấy nóng ran, ngay lập tức thu tay lại, nói: "Ngươi ngươi, ta, ta không biết."

Xuân Thành nói: "Ngươi xem ngươi Côn Minh, có phải nghe đến bốn chữ bách quỷ dạ hành thì chân cũng mềm ra rồi không? Ta mặc trên người chính là Giáp Dương Tê, bọn yêu quỷ đó không có cách nào lại gần được."

Côn Minh tròn mắt, lúc này mới mạnh dạn tiến lại, dùng bàn tay xoa xoa vào nơi chấn thủy của Xuân Thành: "Hóa ra sau bộ ngoại bào này lại chính là bảo vật trấn gia của Uông thị, quả thật mở mang nhãn lực."

"..."

Xuân Thành nói tiếp: "Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng vào thành, trước mắt tìm một chỗ nghỉ chân trước khi mặt trời lặn. Ngươi là lần đầu ra ngoài, chúng ta nên cẩn trọng một chút."

Cổng thành Lăng Quang cao lớn uy nghi, lính gác phủ phục từng lớp nhỏ. Hai người Côn Minh cùng Xuân Thành truy ngựa lại gần, đám lính canh đến kiểm tra một hồi không phát hiện điều bất thường liền để họ vào thành như những người khác, bất quá trong mắt lính canh họ chính là hai vị công tử hào môn cung vàng điện ngọc, rảnh rỗi không có gì làm lại chạy đến nơi quỷ quái này, tự tìm đường chết.

Côn Minh đưa tay gõ mấy cái vào lớp đá, gương mặt có chút suy tư: "Cổng thành này tuy cao nhưng không dày, nhìn bề mặt lớp đá xếp thành cổng xem ra vẫn còn rất mới, cơ hồ đã đặt ở đây chưa quá mười năm."

Y bất chợt khịt mũi một hồi, mi tâm có chút nhíu lại: "Chỉ là ngoài đường mà đã có rất nhiều mùi thơm, ngửi một lúc lại cảm thấy rất quỷ dị."

Xuân Thành nói: "Lăng Quang thành nằm ở phía Tây Trường An, từ vài năm trở lại đây giao thương mới bắt đầu tấp nập, mặt hàng nổi tiếng khắp nơi chính là bột hương liệu, cứ ba nhà sẽ có một nhà làm nghề bào hương."

Côn Minh: "Bào hương?"

Xuân Thành đáp: "Chính là dùng các vật có thể tạo ra mùi hương đem bào thành bột, cân đong theo tỷ lệ, sau đó một lượt đốt lên, cách dùng không khác gì quý tộc dùng hương, bất quá đặc biệt ở chỗ họ có thể chế tạo ra được mùi hương mong muốn."

Côn Minh gương mặt tràn đầy sự tán thưởng: "Phi thường đặc sắc, phi thường đặc sắc."

Xuân Thành khóe môi có chút cong lên, nói tiếp: "Càng đặc sắc ở chỗ bột hương liệu của Lăng Quang thành này, vừa có thể trục yêu, vừa có thể triệu yêu, mà thế gia dùng hương kinh hồng nhất cũng chính là Vô Nghiêm biệt phủ."

Côn Minh thần khí ngay lập tức ngưng trọng: "Bản lĩnh như vậy quả thật thông thiên, vô luận là dùng với mục đích gì cũng đều chính tà bất phân, là thần hay người đều khiếp đảm."

Xuân Thành đáp: "Nơi này không có chính tà, chỉ có lợi ích, mà nếu không phải bởi vì sự đặc sắc này, Vô Nghiêm phủ có lẽ cũng không rơi vào thảm cảnh như hôm nay."

Côn Minh trầm mặc: "Cũng đúng, nếu không phải vì nắm được khí khái bá đạo trong tay, Vô Nghiêm Lãnh chắc sẽ không có cái bản lĩnh không cho Trường An vào mắt, chuyện cũng không đi đến bước đường này."

Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu y: "Uông Thiên Dung một thân trúng độc, có lẽ Vô Nghiêm phủ không thể thoát khỏi liên can."

Xuân Thành: "Mặt trời sắp lặn, chúng ta vừa đi vừa nói."

Thành Lăng Quang nói nhỏ cũng không hề nhỏ, những con phố dài nối tiếp nhau san sát, hàng quán trên đường đều rực rỡ những thùng bột đầy màu sắc, những mùi hương kỳ lạ bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng là mùi thơm vừa nồng vừa đậm. Tiếng mãi thương buổi chiều nhàn nhạt vọng lại, ai nấy đều biết mặt trời đã vơi rất xa khỏi đỉnh đầu.

"Thiên Cơ hương năm đồng một lạng đây"

"Dương Quang hương xua uế đuổi tà, năm đồng một lạng đây"

"Ngân Đỉnh hương thu hút tài vận, bảy đồng một lạng đây"

"Tình Lữ hương ân ái dư thừa, mười đồng một lạng"

Côn Minh đỏ mặt nói: "Mấy loại hương kỳ lạ như vậy cũng có thể bào chế được sao, thật sự có công dụng sao?"

Xuân Thành mỉm cười nói: "Ngươi muốn thử không?"

Côn Minh vội vàng phân bua: "Ta không, không có ý đó."

Bất chợt có âm thanh lạ lọt vào tai, Côn Minh biểu tình đang xấu hổ cũng lập tức ngưng thần lắng nghe. Y xoay sang Xuân Thành, nói: "Xuân Thành ngươi nghe xem, có phải nghe được điều gì rất lạ không?"

Xuân Thành liền lắng tai nghe, được một lúc thì nói: "Quả thật có sự khác biệt, tuy nhiên phố phường tấp nập, những chuyện như thế này cũng không hiếm."

Côn Minh lắng tai nghe thêm một lần nữa, gương mặt tràn đầy thích thú: "Hay chúng ta đi lại chỗ đó thử xem."

Hai người cùng lúc tiến về phía âm thanh lạ thường kia, càng đến gần thì càng rõ ràng là giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi. Nơi góc đường, một lão đạo sĩ đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ nhỏ, gương mặt bày ra đầy sự chán chường, miệng lẩm bẩm đọc một bài đồng dao quỷ dị.

"Bách quỷ dạ hành

Trời đất thức tỉnh

Tứ đại thánh thú

Vô Gian trùng sinh

Bùa triện tứ đại thánh thú xua yêu đuổi tà, ba quan một tờ đây."

Lão đạo sĩ một tay chống cằm tựa bàn, một tay phe phẩy chiếc quạt lá, để mặc ánh chiều tà thấm đẫm trên gương mặt chớm nhăn nheo, mồ hôi túa đầy da nhưng không hề tỏ ra khó chịu, gương mặt thủy chung chỉ một vẻ chán chường.

"Bùa triện tứ đại thánh thú xua yêu đuổi ..."

Thấy Côn Minh cùng Xuân Thành đi về hướng này, hắn liền lập tức nhận ra quý nhân, chưa kịp chào hỏi câu nào đã mở miệng cười hề hề nói vọng đến: "Nhị vị công tử đây vừa nhìn qua đã biết không phải người bình thường, nếu không một thân quý tộc thì cũng là con cháu thế gia."

Dừng lại một chút tỏ vẻ trầm ngâm, đoạn hắn lấp lửng nói tiếp: "Bần đạo tên Bạch Tư Âm, vốn là môn đệ chốn thanh tịnh, phụng lệnh sư phụ xuống núi trừ ma diệt bạo, cứu vớt chúng sinh. Nhị vị đây gương mặt tràn đầy tư vị, vừa hảo sảng vừa phong lưu, có điều ..."

Côn Minh biểu tình thắc mắc: "Có điều?"

Lão đạo sĩ đứng lên, im lặng chắp tay sau lưng đi mấy vòng xung quanh hai người, lại đặc biệt thận trọng quan sát Côn Minh mất một lúc lâu, đoạn nói: "Đúng, chính là vị công tử này đây. Công tử người mày thanh mi tú da dẻ hồng hào, chắc chắn phúc phần đại cát đại quý, có điều ngay chính giữa mi tâm lại tồn tại một luồng khí màu đen bốc lên, hậu vận có lẽ ..."

Côn Minh mỉm cười, nói: "Đã nghe đến đây rồi thì ta cũng không ngại nghe tiếp, lão nhân sĩ ngươi nói xem, hậu vận của ta như thế nào?"

Lão đạo sĩ phe phẩy chiếc quạt trong tay, tặc lưỡi nói: "Cực kỳ khó nói, cực kỳ khó nói a."

Xuân Thành từ trong đai ngọc lấy ra một thỏi bạc nhỏ, nghiêm chỉnh đặt vào mặt bàn đang bày bừa rất nhiều giấy lộn vẽ nguệch ngoạc, nói: "Đạo sĩ, ngươi cứ mạnh dạn nói."

Lão đạo sĩ nhanh như chớp đưa mắt nhìn về thỏi bạc nhỏ, thở dài một hơi: "Vị công tử này chính là làm khó ta rồi, bần đạo cho dù khả năng có cao đến đâu cũng không dám làm trái mệnh trời đây."

Lão đưa tay cầm quạt chỉ thẳng lên trời cao, nhỏ giọng: "Nhị vị không biết sao, thiên cơ bất khả lộ."

Côn Minh vẻ mặt đã từ bỏ, nói: "Đã là như vậy thì ..."

Lời chưa nói xong, lão đạo sĩ ngay lập tức đã nói thêm: "Nhưng hôm nay bần đạo gặp được nhị vị đây, âu cũng tính là một mối duyên phận. Nếu đạo trời đã sắp đặt mối duyên này, chi bằng bần đạo cứ nhắm một mắt mở một mắt, cũng hy vọng đoạn đường về sau của bản thân có thể ít nhiều gặp được phúc báo."

Côn Minh nói: "Lão nhân sĩ này, lời nói của ngươi không phải là quá vòng vo rồi sao. Xin mời nói thẳng."

Lão đạo sĩ cười hề hề, khom người phe phẩy quạt: "Đừng vội đừng vội, công tử người xem, bản thân người chính là vì luồng khói đen này chi phối mà thường xuyên nóng nảy bực mình, như vậy là không tốt, không tốt."

Côn Minh cong môi cười thành tiếng, nói: "Vậy lão nhân sĩ ngươi nói xem, có cách nào giúp ta triệt để loại bỏ luồng khói đen mà ngươi nói không?"

Lão đạo sĩ ra vẻ uyên nguyên, giọng nói cũng trở nên ôn tồn hẳn: "Cách thì không phải là không có, có điều cách này nói đơn giản thì vô cùng đơn giản, nói phức tạp lại phi thường phức tạp."

Côn Minh: "Mời ngươi nói tiếp."

Lão đạo sĩ vẫn giữ khuôn dạng uyên nguyên, nói vừa chậm vừa nhỏ: "Chính là dựa vào hai chữ niềm tin."

Côn Minh thắc mắc: "Niềm tin?"

Lão đạo sĩ: "Không sai, chính là niềm tin. Ở đây bần đạo có một ít bùa chú cổ xưa vẽ tứ đại thánh thú, chỉ cần công tử đây lúc nào cũng mang theo bên người, luồng khí đen kia khắc sẽ tự động biến mất, bất quá công tử cần phải có niềm tin tuyệt đối vào những lá bùa này."

Côn Minh mi tâm nhíu lại, tỉ mỉ nhìn đống giấy lộn đang bừa bãi đặt trên bàn, nói: "Tứ đại thánh thú mà ngươi nói đến là loài thú gì đây, hình vẽ như thế này, ta nhìn nửa ngày cũng không đoán được."

Lão đạo sĩ vội vàng phỉ phui: "Ây công tử, lời ngươi nói chính là đại bất kính, đại bất kính. Tứ đại thánh thú là bốn vị thần thú từ thời thượng cổ đến nay, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, chẳng lẽ nhị vị chưa từng nghe qua sao?"

Côn Minh và Xuân Thành bất chợt nhìn nhau, không nói nên lời. Đoạn, Xuân Thành cũng cúi người xuống nhìn đống bùa triện đặt trên bàn, nói: "Cố nhìn thì cũng có nét giống. Được rồi, ta mua hết đống này."

Vừa nói, y vừa lấy trong đai ngọc ra một túi vải lỉnh kỉnh bạc nhỏ: "Túi bạc này đủ cho ngươi tiêu xài không ít hơn một năm."

Lão đạo sĩ cười hề hề: "Công tử đúng là quá khách sáo rồi, bần đạo đây ra tay giúp vị công tử này cũng chỉ vì thuận theo hai chữ duyên phận, tiền tại chỉ là vật nằm ngoài chốn tịnh môn."

Xuân Thành nói tiếp: "Không sao, ngươi cũng tính là đã có công đi, bất quá ta có điều muốn hỏi ngươi."

Lão đạo sĩ nhặt túi vải lên, xóc xóc vài cái rồi cho vào sâu trong ống tay áo, nói: "Công tử người cứ hỏi, bần đạo tuyệt đối không giấu diếm các người bất cứ điều gì."

Xuân Thành lời nói có chút nghiêm túc: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là ban nãy nghe được bài đồng dao ngươi đọc, bản thân ta liền có hứng thú muốn tìm hiểu, không biết ngươi có thể giải thích cho ta?"

Lão đạo sĩ ngay lập tức thay đổi thái độ, lời nói đã trở nên sốt sắng: "Ây, nhị vị công tử đây hôm nay là mới đến nơi này lần đầu, chẳng lẽ chưa từng nghe mọi người truyền tai nhau hôm nay chính là ngày bách quỷ dạ hành sao? Chết thật chết thật, trời cũng đã không còn sớm, không còn sớm nữa rồi."

Xuân Thành nói tiếp: "Ngươi nói sao? Bách quỷ dạ hành?"

Lão đạo sĩ nghiêm giọng: "Đúng là như vậy, bách quỷ dạ hành mỗi tháng một lần vào ngày trăng tròn, chỉ xui xẻo là thành Lăng Quang gần đây lại xảy ra một vụ thanh trừng toàn tộc vô cùng đẫm máu, bách quỷ dạ hành lần này chính là tìm tới thành Lăng Quang rồi. Các người có điều chưa biết, từ giữa giờ Dậu hôm nay toàn thành sẽ tập trung về trú ẩn tại các tiên phủ lớn nhỏ trong thành, dân thường núp bóng thế gia rầm rộ như thế này cũng chính là lần đầu tiên bần đạo được thấy."

Xuân Thành hỏi: "Vậy còn ngươi thì sao?"

Lão đạo sĩ thở dài một hơi, ngay lập tức cảm thấy hai người trước mặt rất phiền phức, liền dùng một ít thành khẩn để trả lời: "Công tử, bần đạo khuyên ngươi một câu, phàm tất cả mọi việc trên đời đều không thể dùng tiền để giải quyết được. Công tử ngươi thử nghĩ xem, thế gia tu tiên khắp thành còn không giữ nổi ba phần đạo mạo thì một đạo sĩ quèn như ta có thể làm được gì, đương nhiên ta cũng sẽ giống như những người dân thường kia, im lặng một chút, cầu nguyện một chút."

Xuân Thành tấm tắc: "Ra là vậy."

Đoạn, y nói tiếp: "Cũng chỉ mới là câu đầu tiên trong bài đồng dao, ba câu còn lại có ý nghĩa gì?"

Lão đạo sĩ lời nói đã gắt gỏng hơn: "Nghĩa nằm trên mặt chữ, có một chút như vậy thôi chẳng lẽ công tử ngươi nghe cũng không hiểu? Thật không biết các gia tộc hào môn bồi dưỡng hậu sinh kiểu gì, chuyện cỏn chuyện con như vậy cũng cần phải hỏi tới mấy lần, hết sức mất mặt."

Xuân Thành ôn tồn nói: "Đạo sĩ ngươi có gì hiểu nhầm không, ta chỉ mới hỏi một lần?"

Lão đạo sĩ giọng nói đã lớn hơn: "Không hiểu chính là không có khả năng hiểu, cho dù ngươi hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, bổn đạo trưởng cũng không chắc ngươi có thể hiểu được."

Côn Minh nghiêm giọng: "Lão nhân sĩ ngươi cẩn trọng lời nói, đừng ngại mạng mình quá dài"

Lão đạo sĩ đến đây đã không còn giữ vẻ đạo mạo ban đầu, lớn tiếng nói: "Ta khinh, ta cũng muốn xem hai đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa các ngươi có thể làm ..."

Lời nói chưa dứt, Xuân Thành đã phẩy một tay lật tung chiếc bàn của hắn lên không trung, trước khi bàn đáp đất còn kịp xoay nhiều vòng, đống bùa chú cũng một lượt bay tơi tả, phi thường đẹp mắt.

Lão đạo sĩ trợn mắt kinh hồn, luống cuống xoay người bỏ chạy, trước khi đi xa còn kịp hét lớn: "Các ngươi được lắm, hãy nhớ ngày hôm nay, hãy nhớ cái tên Bạch Tư Âm này."

Đống bùa chú đáp hết xuống đất cũng là lúc tên Bạch Tư Âm đạo sĩ đã chạy được một quãng xa. Hai người Côn Minh cùng Xuân Thành đều không có ý định đuổi theo, mặt trời cũng bắt đầu chiếu những tia sáng cuối cùng trong ngày xuống Lăng Quang thành.

Côn Minh xoay người sang, hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo?"

Xuân Thành đáp: "Hiện tại đã không còn cách nào khác, trước mắt hãy cứ tìm một tiên phủ gần đây nhất, hòa vào dòng người dân bình thường, có lẽ sẽ thám thính thêm được điều gì đó."

Côn Minh nhìn quanh hai người một lượt, nói: "Bây giờ ta mới biết cảm giác muốn làm một người bình thường khó khăn đến mức nào, ngươi nói xem, có dân thường nào mà mặc quần áo như hai người chúng ta không?"

Xuân Thành nói: "Quả thật bộ đồ này quá sang trọng, song không phải là không có cách, bất quá ngươi cần phải chịu thiệt thòi một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top