Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Bút phong nồng chuyển đạm / 笔锋浓转淡

Trăng chưa lên hẳn, những dòng người đã hối hả đổ về khắp các tiên phủ lớn nhỏ, từ trên cao nhìn xuống không khác gì một cuộc tháo chạy ầm ĩ, tiếng xô đẩy, tiếng chửi bới, tiếng cãi cự, không đâu là không nghe thấy. Mọi người truyền tai nhau, Thành Lăng Quang đêm nay vô luận thế nào cũng không thoát khỏi cảnh gà gáy chó tru.

Mất nửa buổi chiều, hai người cũng tìm được một căn nhà trống, vừa hay trong nhà lại không có ai. Ngoài giậu vẫn còn treo quần áo đang phơi, đoán chắc tám chín phần gia chủ trong nhà đã di tán về một tiên phủ nào đó. Cả hai vừa nhìn đã hiểu ý, ngay lập tức lấy những bộ đồ đơn giản nhất đổi với hai bộ thường phục đang mặc trên người. Hai bộ thường phục họ đang mặc cũng không tính là quá cầu kỳ, ngoài cây trâm bạc búi đầu vẫn giữ nguyên, tất cả phục sức đều để lại cho gia chủ nọ để đổi lấy hai bộ bố y giản dị.

Côn Minh lấy tay xốc lại vai áo bị trễ, nhìn qua Xuân Thành. Xuân Thành đang buộc dây vải quanh hông, vòng eo vừa nhìn đã biết cực kỳ săn chắc, bất quá y lúc nào cũng mang đai ngọc khổ to nên phong phạm này cũng chính là lần đầu tiên Côn Minh được nhìn thấy.

Xuân Thành nói: "Không tệ lắm, đúng không?"

Côn Minh xòa cười, lại đưa tay xốc vai áo bên còn lại, ống tay áo rộng màu lam thùng thình chùng xuống để lộ cổ tay y trắng ngần. Y nói: "Không tệ không tệ, trải nghiệm này hoàn toàn không tệ."

Xuân Thành buộc dây vải quanh eo xong thì hướng về phía Côn Minh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho y, nói: "Ngươi không cần phải ép dạ cầu toàn, cảm thấy không thoải mái thì cứ nói."

Côn Minh: "Nào có, ta lại cảm thấy phi thường thoải mái. Những bộ đồ này vừa mỏng vừa mát, mặc vào mùa hạ chính là thích hợp nhất, thường phục của hoàng gia hoàn toàn không bì được điểm này. Ngươi nhìn ngươi xem, ta cảm thấy làn da của ngươi rất hợp với bộ đồ màu nâu nhạt này."

Xuân Thành mỉm cười không đáp, lại mở hộp thiếc thếp hoa mẫu đơn vàng ra quệt lấy một đường vào hai đầu ngón tay, vẽ một đường triện phù. Phù vẽ xong, Côn Minh đứng gần cũng cảm thấy chút nóng ấm. Xuân Thành vung tay bát mặc vài cái, một đường triện phù kia lập tức thoát ra không trung bao trùm lấy thân thể cả hai, sức nóng càng ngày càng lớn.

Côn Minh nói: "Đây là phù chú hộ thân gì?"

Xuân Thành đáp: "Không có tên cụ thể, loại phù chú này có thể giúp cho bản thân thích nghi được với sự thay đổi của nhiệt độ xung quanh. Trời đêm dễ trở lạnh, nơi này về đêm chắc chắn hàn khí cực thịnh."

Côn Minh tấm tắc: "Xuân Thành, ngươi nghĩ cũng rất chu toàn. Một chút nữa khi trà trộn vào dòng người kia, những phương tiện này cũng khó mà đem ra sử dụng được, bây giờ chính là lúc thích hợp để chuẩn bị."

Xuân Thành không trả lời, Côn Minh nói tiếp: "Đa tạ ngươi."

Xuân Thành đáp: "Cũng không còn nhiều thời gian nữa, hãy mau mau thu dọn những vật cần thiết."

Côn Minh vén ống tay áo rộng lên, nhặt từ trong thường phục của mình một chiếc quạt, một chiếc hộp vuông khảm xà cừ óng ánh, bên cạnh còn mấy lá bùa vẽ tứ đại thánh thú của tên lừa bịp Bạch Tư Âm, y cũng xếp lại gọn gàng cho vào khuôn áo trước ngực, nghĩ cũng sẽ có lúc dùng đến.

Bên ngoài tràn về một hồi huyên náo, lại thêm một đoàn người dân đang di tán về tiên phủ nào đó. Hai người nhìn nhau không nói hai lời, lập tức chạy ra hòa nhập vào dòng người đang đi. Dòng người trước mặt trẻ địu già, già dắt trẻ, có người lo lắng thở dài, có người huyên náo nói chuyện lớn tiếng, cũng có người sắc mặt trắng bệt phải dựa vào người bên cạnh mà đi. Hai người Côn Minh cùng Xuân Thành bước ra đến liền đi về phía cuối hàng, người đàn ông đang nói chuyện huyên náo nhất vừa nhìn thấy đã lập tức lớn tiếng gọi: "Hai vị nam tử trẻ tuổi kia, còn không cùng chúng ta đi về phía Tống gia tiên phủ lánh nạn."

Côn Minh nhìn thấy người đàn ông lớn tiếng như thế liền gãi đầu xòa cười, nói: "Đại thúc nói phải, phiền đại thúc cho hai người chúng tôi đi cùng, chúng tôi cũng sẽ im lặng thuận theo, không phản kháng, không phản kháng đâu, ha ha."

Người đàn ông lại lớn tiếng nói vọng về phía sau: "Tốt nhất là nhanh chân lên một chút, có rất nhiều người tìm đến Tống phủ, không khéo đến ngoài sân cũng không còn chỗ mà ngồi."

Côn Minh nhìn người đàn ông, nói: "Đại thúc, nếu nhiều người như vậy tại sao chúng ta lại không đến những tiên phủ khác?"

Người đàn ông cười lớn: "Ha ha ha vị huynh đệ này, chân mày thì đậm, da mặt lại trắng, chắc suốt ngày chỉ ở trong nhà làm một bạch diện thư sinh đây mà. Ta nói cho huynh đệ biết, khắp thành chúng ta ngoài Vô Nghiêm phủ đã bị giết sạch ra, Tống gia chính là một thế gia bề thế không kém, chúng ta đến đó chắc chắn an toàn vượt qua đêm nay."

Côn Minh xòa cười, nói: "Đều tốt, đều tốt. Vậy chúng ta cùng đến Tống gia."

Xuân Thành kéo ống tay áo Côn Minh chững lại một chút, đợi dòng người tiến về phía trước mới bắt đầu đi, tinh ý giữ một khoảng cách nhất định. Đoàn người đi càng lúc càng nhanh chân, màu trời trên đầu cũng dần chuyển sang tím đen, nền trời in đậm một khuôn trăng tròn sáng như men gốm phối hoa màu bạc, phi thường rực rỡ.

Đoàn người đi một lúc thì cũng tới nơi, Tống phủ còn chưa thấy đâu, trước mặt đã là một hàng dài xếp hàng chờ được qua cổng. Mọi người xếp hàng trước Tống phủ chỉ có thể nói chuyện lao xao với nhau, âm thanh duy nhất nghe được rõ ràng chính là giọng nói của một nam tử trẻ tuổi đều đặn lặp đi lặp lại một chữ "chuẩn".

Côn Minh với lên về phía trước tìm người đàn ông lúc nãy, hỏi: "Đại thúc, họ là đang làm gì vậy?"

Người đàn ông thu liễm cổ họng, nhỏ giọng nói: "Tống gia đang kiểm tra xem những người vào trong có phải là yêu hay quỷ trà trộn không. Ngươi xem, chúng ta nhìn như thế này còn không rõ rành rành chỉ là dân đen chân lấm tay bùn hay sao."

Người đàn ông vừa nói xong, những người bên cạnh cũng nhỏ giọng nói thêm vào: "Đúng vậy, nhìn chúng ta giống yêu ma quỷ quái chỗ nào chứ."

Xuân Thành ở đằng sau nói lên: "Cũng không trách họ được, họ chỉ muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chúng ta."

Người đàn ông nói: "Vị huynh đệ này suy nghĩ cũng thấu đáo lắm, bất quá ngươi nhìn xem cách họ kiểm tra là gì kia."

Cả đám người cùng nhoài lên đưa mắt về phía trước, phát hiện có một chiếc bàn đặt giữa cổng phủ, trên bàn lại để chi chít những bát nước nhỏ. Liên tục mỗi lượt một người, ai nấy đều phải trích ba giọt máu từ đầu ngón tay vào trong một bát nước, chỉ cần sau khi trích vào có khói màu trắng bốc lên liền được chuẩn cho qua. Sau khi trích máu nghiệm người xong, người của Tống phủ sẽ vẩy lên người vừa trích một lớp bột màu vàng, đợi đến khi bột vàng bám hết vào quần áo rồi mới được đi vào bên trong nội phủ.

Có tiếng trẻ nhỏ thút thít khóc: "Mẹ ơi con sợ lắm."

Người đàn ông nói tiếp: "Chúng ta người lớn thì không sao, cho dù trích một bát máu cũng chưa chắc có vấn đề gì. Chỉ là những người già và trẻ em này, như vậy thì cũng thật khó quá."

Bên cạnh có người tặc lưỡi, nói: "Cũng đều là vì an toàn, thôi thì cố chịu một chút, chí ít cũng sẽ sống sót qua đêm nay."

Lại có người nói thêm: "Đúng vậy, chỉ cần có nơi cho chúng ta lánh nạn đã là tốt lắm rồi."

"Phải đó, phải đó, A Mẫn con dũng cảm lên, chỉ là vài giọt máu thôi, sẽ không cảm thấy đau đớn gì."

"Chỉ hận trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi như chúng ta lại phải cam chịu số phận này."

"Đúng vậy, người Vô Nghiêm phủ hóng hách thì đã đành, Trường An thanh trừng kiểu này đúng thật quá nhẫn tâm."

"Nếu không có vụ tàn sát lần này, chẳng phải chúng ta sẽ sống yên bình cả đời sao, còn không biết đến mặt mũi của một con quỷ."

"Các người nói xem lũ quỷ từ Minh phủ sẽ biết phân biệt chính tà không, nếu có tìm cũng nên tìm những kẻ bất nhân bất nghĩa."

"Ha ha ha nếu ta là quỷ từ Minh phủ, ta sẽ tìm ngươi đầu tiên."

"Phỉ phui phỉ phui, ngươi xem cái miệng ngươi kìa, toàn nói những điều dở hơi."

Côn Minh nhíu mày lắng nghe lại suy nghĩ một hồi, đoàn người trước mặt cũng đã từ từ tiến gần hơn tới cổng Tống phủ. Côn Minh quay lại nhìn, phát hiện Xuân Thành lúc này đang chắp tay sau lưng, ngước mặt nhìn lên trời.

Côn Minh hỏi: "Có chuyện bất thường sao?"

Xuân Thành: "Không gì, trăng hôm nay rất đẹp."

Côn Minh cười, nói: "Ha ha ha, tâm trạng phong nhã này của ngươi quả thật rất cao lãnh nha."

Xuân Thành mỉm cười, vờ đáp: "Đúng không? Kỳ thực bách quỷ dạ hành cũng không đáng sợ đến mức đó, cũng không có gì phải lo lắng cả."

Côn Minh: "Ngươi từng gặp qua đoàn quỷ đi đêm này rồi sao?"

Xuân Thành nói: "Từng gặp qua một lần, là hai năm trước lúc ta còn ở trong đại quân do Lý Chính thống lĩnh. Đại quân đi đến đâu là máu đổ đến đấy, nên chuyện gặp đoàn quỷ đi đêm cũng không có gì ngạc nhiên. Lúc đó ngoài binh lính gác trại, toàn đại quân đều đốt lửa xua đêm, cũng có vài con quỷ đi ngang để lại bóng in trên mặt lều."

Côn Minh ngưng trọng: "Sau đó thì sao?"

Xuân Thành thản nhiên đáp: "Sau đó thì không có gì cả, cũng chỉ lác đác vài con quỷ, bất quá chúng chính là đi ngang qua để tìm vài mẩu xương động vật rồi thôi. Người dân ở nơi này chưa gặp bách quỷ dạ hành bao giờ, hoàn toàn không biết phải đối ứng như thế nào."

Côn Minh hỏi tiếp: "Vậy phải đối ứng như thế nào?"

Xuân Thành cười đáp: "Rất đơn giản, chỉ cần ở trong nhà mình đóng chặt cửa, vô luận xảy ra bất cứ điều gì cũng không mở cửa là được."

Côn Minh: "Đơn giản như vậy?"

Xuân Thành chắc nịch đáp: "Chính là như vậy. Bất luận là gia đình như thế nào cũng đều có tổ phụ sau khi chết đi sẽ trở thành vong linh bảo vệ gia đình, trừ trường hợp tổ phụ chết đi oán khí quá nặng mà trở thành quỷ đói, chỉ cần ở yên trong nhà thì vong linh tổ phụ đều đã ra sức bảo vệ tôn tử rồi. Bất quá cũng có một trường hợp khó nói."

Côn Minh hỏi tiếp: "Còn có kiểu trường hợp khó nói sao?"

Xuân Thành nhàn nhạt nói tiếp: "Là ngươi đã đắc tội với Quỷ chủ."

Thấy Côn Minh bày ra đôi mắt to đầy ngạc nhiên, Xuân Thành phì cười rồi nói tiếp: "Minh Quân lão quỷ là quỷ chủ của Minh phủ, truyền thuyết nói rằng lão quỷ này đã tồn tại từ thời thượng cổ, thọ ngang trời đất, là con quỷ đầu tiên đặt chân đến Minh phủ. Nhưng mà để xảy ra trường hợp này, trừ phi ngươi ôm trong người dã tâm muốn tiêu diệt hết thảy loài quỷ trên đời, Minh Quân  quỷ chủ mới trực tiếp ra mặt tìm ngươi."

Côn Minh nói: "Ta thực thắc mắc không biết hình dáng của những con quỷ kia, đặc biệt lão quỷ chủ Minh Quân gì đấy sẽ trông như thế nào."

Đoạn, y nói tiếp: "Ngươi thật sự biết rất nhiều, Xuân Thành."

Xuân Thành cong môi đáp: "Hai năm dưới trướng Lý Chính thật sự làm ta mở mang tầm mắt, ngươi đừng lo, trải nghiệm một tí thì cũng không có gì khó để biết."

Côn Minh nói: "Nói như ngươi, Tam ca ta chắc chắn rất am hiểu những chuyện này."

Xuân Thành gật đầu: "Chỉ sợ Tam ca ngươi không gì là không biết." Xuân Thành nhìn đoàn người trước mặt, nói tiếp: "Phía trước sắp đến lượt chúng ta rồi."

Côn Minh xoay đầu nhìn lại, quả nhiên hàng dài trước mắt bây giờ chỉ còn lác đác vài người, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt y và Xuân Thành. Hai người tiếp tục tiến lên, lúc này đây mới thực sự nhìn rõ tình huống trước mặt. Mấy vị của Tống phủ từ trên xuống dưới đều mặc một bộ trường sam màu lam, cổ áo và ống tay áo viền chỉ bạc dày, thoạt nhìn đầy thanh thoát. Trên phần rộng của ống tay còn vẽ một họa tiết tròn nhìn như một con chim đang cong mình uốn lượn, vô cùng có khí khái tiên gia.

Hai người tiếp tục bước đến, trước mặt chỉ còn một thiếu nữ. Người thiếu nữ này vừa nhìn thấy cây kim trên tay vị công tử Tống gia thì sắc mặt liền trắng bệch, lắp bắp lên tiếng: "Tiên gia, ngài, ngài nhẹ tay giúp ta, ta, ta, ta sợ ... đau."

Vị công tử nọ nhìn cũng không nhìn, phẩy tay một cái, một lớp sương màu bạc ngay lập tức phủ quanh cả bàn tay của cô gái. Lớp sương không mỏng không dày, cơ hồ vừa đủ để không còn thấy bàn tay đâu nữa. Người công tử bàn tay vẫn cầm kim, nhẹ nhàng đưa tay vào trong lớp sương, rất nhanh sau đó bát nước nhỏ dưới bàn đã trích đầy ba giọt máu, thủ thuật vô cùng chuẩn xác. Ba giọt máu vừa hòa vào bát nước, một làn khói trắng không mùi ngay lập tức bốc lên. Công tử tiên gia nọ khép hờ mi mắt, đưa bàn tay phất một cái ra tín hiệu cho người đằng sau, miệng nhàn nhạt lên tiếng: "Chuẩn."

Người thiếu nữ bước thêm ba bước nữa, phía trước liền có thêm hai người mặc đồ lam viền bạc dày đưa tay mời cô đứng vào một vị trí và nhắm mắt ngưng thần. Người thiếu nữ không mở miệng hỏi thêm tiếng nào liền răm rắp làm theo, mất một lúc lại nghe bên tai có tiếng nói: "Được rồi" thì mở mắt ra, đầu tóc và hai vai tự lúc nào đã bám đầy bụi vàng lóng lánh.

Một trong hai vị tiên gia đưa tay chỉ về hậu điện bên phải, người thiếu nữ ngay lập tức đi theo hướng đó, bước vài ba bước chân thì đã không còn thấy bóng. Vị tiên gia nọ quay sang nhìn người đang ngồi trên bàn, gật đầu tỏ ý. Người ngồi trên bàn lúc này mới lên tiếng nói: "Người tiếp theo."

Côn Minh nhanh chóng bước lên, giọng nói vui vẻ: "Ta, có ta."

Người ngồi đó hỏi: "Ngươi tên gì?"

Côn Minh bỗng giật mình mất mấy giây, trong giây phút không biết nên trả lời như thế nào liền quay đầu về phía sau nhìn Xuân Thành, thấy Xuân Thành khẽ lắc đầu rất nhẹ.

Côn Minh nói: "Ta tên A Mẫn."

Vị công tử nọ vẫn hạ ánh mắt xuống, đưa tay mặc bút vào một quyển sổ dày. Đoạn, y nói tiếp: "Ta sẽ lấy của ngươi ba giọt máu. Ngươi đưa tay ra."

Côn Minh nhanh chóng xòe cả hai bàn tay ra, nói: "Đây, mười ngón tay của ta, ngươi muốn lấy từ đâu?"

Lúc này đây, vị công tử nọ mới bắt đầu ngẩng mặt lên, mi tâm có chút nhíu lại nhìn về Côn Minh, hỏi: "Ngươi không sợ đau?"

Côn Minh đáp: "Tiên gia người đánh giá ta cao quá rồi, ta rất sợ đau chứ. Chính là vì rất sợ đau nên ta cũng rất quý trọng mạng sống của mình. Hôm nay ta để lại đây ba giọt máu, nếu chỉ ba giọt máu này liền có thể cứu được tính mạng của ta, chẳng phải mối làm ăn này đối với ta rất tốt sao?"

Vị công tử nọ nghe Côn Minh nói xong, khóe môi liền cong lên rất nhẹ, nói tiếp: "Ngươi họ gì?"

Côn Minh thẳng thừng đáp: "Ta họ Lý."

Mi tâm vị công tử nọ lại nhíu thêm rất sâu, hỏi: "Ngươi họ Lý?"

Côn Minh cười xòa, đưa tay vuốt vuốt đuôi tóc phía sau, nói: "Ngươi nghe nhầm rồi, ta họ Lê*, là lê trong hoa lê."

*trong tiếng Trung, Lý và Lê đọc giống nhau, đều đọc là Li

Đoạn, y nói tiếp: "Làm gì có hoàng thân nào ăn mặc như ta, ngươi nói có đúng không?"

Vị công tử kia đưa mắt nhìn rất nhanh bộ bố y trên người Côn Minh, thở một hơi dài lại nói: "Ngươi chỉ cần đưa một ngón tay là được."

Y quay đầu cuối mắt xuống, nói tiếp: "Ngươi chỉnh lại vai áo trước đã."

Côn Minh biểu tình có chút xấu hổ liền vén ống tay áo lên, đưa bàn tay chỉnh lại vai áo bị trễ của mình, vừa cười nhẹ vừa nói: "Ha ha mạo phạm, mạo phạm tiên gia ngài đây. Đây, ngón tay của ta đây."

Thanh tú hoa châm trên tay của vị công tử nọ rất nhanh chóng lướt qua đầu ngón tay của Côn Minh, kỹ thuật dùng châm lại đặc biệt thượng thừa, vừa khiến cho người bị châm không cảm thấy đau đớn lại vừa lấy đúng ba giọt máu nhỏ vào chiếc bát phía dưới, tuyệt nhiên không có giọt máu thứ tư chảy ra trên đầu ngón tay.

Côn Minh "oa" lên một tiếng, ngay lập tức nói: "Kỹ năng dùng châm của tiên gia thật phi thường đặc biệt nha."

Y cười hề hề, nửa thật nửa đùa nói tiếp: "Tên của ta tiên gia đây cũng đã biết, bất quá tiên gia ngài cũng cần cho ta biết quý danh, như vậy mới tính là công bằng, tiên gia ngài nói có đúng không?"

Côn Minh vừa dứt lời, hai người phía sau đã chực chờ lớn tiếng: "Ngươi dám ...?"

Côn Minh quay đầu nhìn hai vị tiên gia phía sau, lãnh đạm nói: "Ta có gì mà lại không dám?"

Vị công tử nọ ngay lập tức đứng dậy, ôn tồn lên tiếng: "Huynh đài này nói rất phải. Tại hạ tên Tống Thường Hy, là thứ tử của Lăng Quang thành Tống phủ."

Côn Minh tấm tắc: "Tống công tử quả có một cái tên rất hay." Đoạn, y chấp hai tay trước ngực, nói: "Đã mạo phạm."

Tống Thường Hy lên tiếng nói đỡ: "Huynh đài khách sáo rồi, chúng ta đều là người của thành Lăng Quang, cũng không tính là xa lạ."

Bỗng nhiên hai người đằng sau ánh mắt đầy hoảng hốt, đưa tay chỉ về hướng chiếc bát nhỏ dưới bàn, miệng lắp bắp không nói nên lời: "Công tử, khói ... khói ... màu khói ..."

Dưới chiếc bát nhỏ vừa trích máu của Côn Minh xong đang bốc lên một làn khói, có điều không phải là làn khói trắng như những người khác. Từ chiếc bát bốc lên cư nhiên lại là một làn khói màu lam.

Một người ở đằng sau thảng thốt lên tiếng: "Nếu là người phàm thì chiếc bát sẽ bốc khói màu trắng, là quỷ thì màu đỏ, là yêu thì màu đen. Máu của tên này vậy mà lại làm chiếc bát bốc màu lam, công tử, trường hợp này chúng ta nên làm như thế nào?"

Tống Thường Hy không nói hai lời, nghiêm giọng nói: "Đưa vị huynh đài đây đến chính điện, lập tức cho mời Tông chủ."

Côn Minh có chút cưỡng cầu: "Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tống công tử đã muốn ta đến chính điện thì ta càng không dám bất kính, bất quá ta và người phía sau đi cùng nhau, không thể tách rời."

Tống Thường Hy liền ra hiệu cho Xuân Thành bước lên trích máu, mất một lúc từ trong bát liền bốc lên một làn khói màu trắng.

Tống Thường Hy đưa tay về phía trước, giọng nói có phần kính cẩn hơn: "Mời nhị vị công tử đi hướng này."

Côn Minh và Xuân Thành không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo sự dẫn đường của một người trong số họ. Tống Thường Hy nhìn lên bầu trời, sao cũng đã bắt đầu mọc lên, lại thấy dưới sân không còn ai xếp hàng nên ra hiệu đóng cổng. Cổng chưa kịp đóng lại, từ phía xa đã vang lên giọng nói của một nữ tử đang vội vàng chạy đến: "Khoan đã."

Giọng nói này vừa vang đến tai, Côn Minh liền cảm thấy rất quen thuộc. Y ngoái đầu lại, nhíu mắt nhìn về phía cổng phủ, chỉ thấy một cô nương đeo mạng che kín mặt, ngoại trừ đôi mắt thì không còn lộ ra đường nét nào khác.

Côn Minh muốn quay sang nói gì đó với Xuân Thành, lại chợt nhận ra sự khó xử của tình huống hiện tại liền cảm thấy bản thân tốt nhất nên im lặng, mọi thứ hãy tùy cơ ứng biến. Xuân Thành vậy mà vẫn lãnh đạm bước đi, biểu tình không có gì là lo lắng, phong phạm này cũng khiến Côn Minh nhìn y mất một lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top